(Đã dịch) Đại Bát Hầu - Chương 410 : Tế
Thuật pháp biến thành rượu, vốn không thể làm người say, đặc biệt là những bậc Hành Giả đạo tu đỉnh cao như Dương Tiễn và Hầu Tử, càng phải ngàn chén không say mới đúng.
Thế nhưng đêm đó, Dương Tiễn rõ ràng đã say.
Hắn ôm cổ Hầu Tử nói rất nhiều, từ chuyện Ngọc Cơ bị áp dưới Đào Sơn, cho đến Phong Thần đại chiến, rồi Quán Giang Khẩu, lặp đi lặp lại dặn dò Hầu Tử phải đối tốt với Dương Thiền. Để nhấn mạnh tầm quan trọng của việc đối tốt, Nhị Lang Thần tao nhã ngày thường thậm chí không tiếc dùng đến cả thủ đoạn uy hiếp.
Đương nhiên, chỉ là kiểu nửa đùa nửa thật.
Có lẽ, với hắn mà nói, muội muội duy nhất có được một nơi nương tựa tốt, còn vui hơn cả chính mình thành thân.
Đến nửa đêm, khi đống lửa tàn lụi những tia lửa cuối cùng, hai người rốt cục cáo biệt.
Hầu Tử vội vàng cưỡi mây đạp gió, một đường bay nhanh vượt qua hạm đội, tại kỳ hạm trên boong tàu gặp được Dương Thiền đang trắng đêm chờ đợi. Hai người đứng ngẩn ngơ, đối diện nhau hồi lâu, đều bật cười.
Hầu Tử từng bước một tiến đến trước mặt Dương Thiền, nâng lấy tay nàng thấp giọng nói: "Nhị ca ngươi chúc chúng ta sớm sinh quý tử."
"Hắn không đến uống rượu mừng sao?" Dương Thiền chớp mắt hỏi.
"Hắn không tiện... Bất quá, ta vừa mới cùng hắn uống không ít, hắn cũng đã nhận thức ta là muội phu rồi."
Dương Thiền mím môi cười ngọt ngào, nước mắt lại từng giọt rơi xuống.
Nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Dương Thiền, Hầu Tử ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Thực xin lỗi... Ta đến muộn như vậy. Lần sau không dám."
"Còn có lần sau?" Dương Thiền tựa vào lồng ngực Hầu Tử, chọn miếng thịt non nhất véo mạnh một cái, véo đến Hầu Tử nhíu mày. Lại ngại bên cạnh còn có Dĩ Tố đứng nên không dám kêu thành tiếng.
"Không được dùng linh lực."
"Ôi chao... Đau quá a. Nhẹ tay chút được không?"
Dương Thiền dán chặt lấy tim Hầu Tử, nhắm mắt khẽ nói: "Lần này ngươi mà không giữ chặt, còn có lần sau, ta liền không thèm phát thiệp cưới mà gả luôn đó, cho ngươi hối hận cả đời."
Trong gió lạnh, hai người ôm nhau thật chặt, lẳng lặng đứng đó.
Chân trời đã ẩn ẩn lộ ra màu trắng bạc, một vầng mặt trời đang chậm rãi nhô lên.
Nhìn chân trời bị dát lên màu vàng óng ánh của tầng mây, Hầu Tử nhẹ giọng nói: "Ta bảo bọn họ chuẩn bị một chút. Trở lại Hoa Quả Sơn, chúng ta thành thân luôn, khỏi cần chọn ngày lành tháng tốt, được không?"
"Ừ." Dương Thiền gật đầu nói: "Đều theo ý ngươi, bất quá... Ta muốn đi Đào Sơn bái tế mẹ ta, cha ta, còn có đại ca ta trước đã. Cũng mang ngươi đi gặp họ."
"Đó là phải rồi, ta đây là con rể, dĩ nhiên phải ra mắt hai vị nhạc phụ nhạc mẫu."
Hạm đội chậm rãi chuyển hướng, hướng về phía Đào Sơn mà đi.
...
Khi mặt trời chậm rãi nhô lên, khắp nơi chư hầu đều đã nghe được tin tức. Với tốc độ nhanh nhất phái ra đặc sứ mang theo hạ lễ đuổi theo.
Tựa hồ để có đủ thời gian chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới, hạm đội khổng lồ kia đi đặc biệt chậm.
Nhưng tin tức Đại Thánh gia nghênh đón Thánh Mẫu đã sớm truyền khắp ngõ ngách Hoa Quả Sơn, nhà nhà đều giăng đèn kết hoa, vui mừng khôn xiết.
Tề Thiên Cung được trải thảm đỏ, treo lụa đỏ, giăng đèn lồng đỏ. Từng chữ hỷ được dán khắp mọi ngóc ngách.
Đình quan môn để đảm bảo lễ nghi chu đáo, đặc biệt mời về mấy lão già am hiểu lễ nghi từ nhân loại quốc gia, gượng ép trong thời gian ngắn nhất dựng nên một bộ lễ nghi khánh hôn thuộc về Hoa Quả Sơn, tại Vạn Yêu Điện trung lặp đi lặp lại luyện tập.
Những nhạc công phụ trách đảm bảo bầu không khí hôn lễ, sớm đã bắt đầu soạn nhạc mới, diễn tấu hết lần này đến lần khác.
Bọn họ bắt đầu chuẩn bị tiết mục cho ngày khánh hôn.
Tuy chỉ là chuyển từ một gian phòng này sang một gian phòng khác, nhưng Thảo Tiểu Hoa vẫn đem tất cả vật phẩm quý giá trong khố phòng chuyển hết ra, từng kiện từng kiện kiểm kê đăng ký, chia thành hai phần sính lễ và đồ cưới.
Mỗi một con yêu quái đều vui mừng hớn hở cười, đến nỗi không khí cũng trở nên mới mẻ hơn so với ngày thường.
Không hề nghi ngờ, đây sẽ là một hôn lễ có quy mô chưa từng có.
Trong một góc khuất không ai chú ý, Phong Linh mặc một thân xiêm y màu tím lặng lẽ bỏ lá thư cuối cùng vào phong bì, cùng với những lá thư khác xếp chồng lên nhau, thu vào trong ngực.
Chớp chớp đôi mắt phỉ thúy, vui mừng cười.
Mang theo những thư tín này, nàng rời khỏi đình viện mình ở, vượt qua hành lang gấp khúc, cùng những thị nữ mặc xiêm y rực rỡ đang cảm khái về hôn lễ của Đại Thánh gia lướt qua nhau, xuyên qua sàn đấu ồn ào náo nhiệt với binh tướng đang diễn luyện, từ cửa sau rời khỏi Tề Thiên Cung, vận khởi linh lực vốn đã đơn bạc của mình bay lên trời, một đường bay vọt qua ba khối nổi thạch, rơi xuống bên cạnh quân cảng trước một tòa đình viện nhỏ.
Hít sâu một hơi, nàng chớp mắt, nhẹ nhàng đưa tay gõ vòng đồng trên cánh cửa lớn.
"Vân Ny tỷ tỷ có ở nhà không?"
...
Tà Nguyệt Tam Tinh Động, trong Tiềm Tâm Điện, Tu Bồ Đề và Thanh Phong Tử ngơ ngác ngồi đối diện nhau, một người mặt mày bình thản, người kia lại phảng phất đã mất hồn.
...
Đào Sơn.
Cô đơn một ngôi mộ, trên bia mộ khắc ba cái tên.
Dương Thiền quỳ trước mộ phần, nhẹ nhàng dập đầu.
"Cha, nương, đại ca, Thiền Nhi sắp thành thân. Đây, là phu quân của con."
Hầu Tử vội vàng quỳ xuống theo, dùng sức dập đầu ba cái, cao giọng hô: "Tiểu tế bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu, đại cữu ca!"
Lặng lẽ nhìn chăm chú vào bia mộ, Dương Thiền nhếch môi, trên mặt nở nụ cười, nghẹn ngào nói: "Hắn tên là Tôn Ngộ Không, là một con khỉ..."
Nói đến đây, Dương Thiền lặng lẽ liếc nhìn Hầu Tử không còn chút máu.
Hầu Tử hơi nhíu mày.
Ngập ngừng một chút, nàng nói tiếp: "Bất quá, hắn là đệ tử nhập thất của Bồ Đề Tổ Sư, là vạn yêu chi vương, Tề Thiên Đại Thánh, trong tam giới, tất cả yêu quái đều nghe theo hắn. Cùng Ngọc Đế ngồi ngang hàng, đánh bại thiên đình vô số lần. Hôm qua, thiên đình phái binh bắt con, Cự Linh Thần ngay cả động cũng không dám động để hắn đón con đi."
"Người không tệ, rất trọng tình nghĩa, bản lĩnh cũng có, nhất định có thể bảo vệ tốt Thiền Nhi. Chỉ là có chút cứng đầu, bướng bỉnh đến kỳ lạ, nhưng cũng may gặp phải tường nam biết quay đầu lại."
"Có ai giới thiệu tướng công của mình với nhạc phụ nhạc mẫu như vậy không?" Hầu Tử nhỏ giọng lẩm bẩm.
Dương Thiền lặng lẽ trừng mắt liếc hắn một cái, lại nói tiếp: "Cha, nương, đại ca. Nhị ca đã gặp hắn, hắn cũng đồng ý cuộc hôn nhân này. Lần này trở về, chúng con muốn thành thân. Đến lúc đó con sẽ dựng bài vị của các người ở Tề Thiên Cung. Cho các người cũng được nhìn thấy Hoa Quả Sơn. Đó là yêu quốc mà con và hắn cùng nhau tạo ra. So với thiên đình còn xinh đẹp hơn, lại không có những quy tắc kia của thiên đình, các người nhất định sẽ thích."
Nói xong, Dương Thiền nhẹ nhàng dập đầu.
Hầu Tử cũng dập đầu theo.
Ngồi thẳng lên, Dương Thiền lẳng lặng làm cỏ cho ngôi mộ, tưới nước cho hai cây đại thụ che mát bên cạnh mộ.
Hầu Tử liền bước lên phía trước giúp đỡ.
"Ở đây... chỉ có di cốt của mẫu thân." Dương Thiền vừa tỉ mỉ nhổ cỏ, vừa thấp giọng nói: "Đại ca và phụ thân mất đã lâu, lúc đó hai huynh muội con còn lo giữ mạng mình không xong. Căn bản không thể lo cho họ."
"Từ nơi này đến Kim Hà Động, là nhị ca dẫn con đi ăn xin. Trên đường đi, chúng con gần như tìm hết những tiên nhân từng qua lại với mẫu thân, nhưng không một ai, không một ai bằng lòng gặp chúng con, ngay cả một ngụm đồ ăn cũng không muốn bố thí. Bởi vì họ đều sợ Ngọc Đế trách tội, không muốn dính vào hai tai họa như chúng con."
"Lúc đó con còn nhỏ, không hiểu chuyện, cứ đói bụng là khóc. Con còn nhớ, nhị ca vì cướp một cái bánh bao cho con, đã đánh nhau một trận với một con chó hoang. Cuối cùng cướp được, nhưng hắn lại bị cắn bị thương. Cánh tay đó nửa tháng không dùng được. Máu me đầm đìa..."
Nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, khẽ cười nói: "Sau lần đó, con không dám khóc nữa, dù đói đến mấy cũng không dám. Bởi vì con rất sợ, rất sợ ngay cả nhị ca cũng rời bỏ con. Đến lúc đó, trên thế giới này, sẽ chỉ còn lại một mình con."
"Về sau, sư phụ thu nhận chúng con, gánh chịu mọi áp lực, dốc lòng dạy dỗ chúng con, dẫn chúng con trốn đông trốn tây, cả ngày lo lắng sợ những sư huynh kia tìm tới cửa... Lão nhân tuy cả ngày không đứng đắn, nhìn thế nào cũng không giống một đại tiên, nhưng ông chính là cha mẹ tái sinh của chúng con, không có ông, con và nhị ca đều phải chết."
"Cho nên, sau khi trở về, ngươi phải đối đãi với sư phụ như cha mẹ. Chúng ta thành thân, cũng phải để ông ấy làm chủ hôn."
"Ừ." Hầu Tử im lặng gật đầu.
Hít sâu một hơi, Dương Thiền nhìn chăm chú vào ngôi mộ nói: "Về sau, nhị ca tu thành, chúng con cùng nhau trở về đây, lại phát hiện không tìm thấy di cốt của cha và đại ca. Có lẽ... là bị thiên đình lấy đi rồi."
"Có muốn hồi sinh họ không?" Hầu Tử nhẹ giọng hỏi.
Dương Thiền chậm rãi lắc đầu: "Chúng con đã từng nghĩ đến việc hồi sinh họ, nhưng... họ đã đầu thai chuyển thế, có hạnh phúc và lo lắng của kiếp sau, cho nên, cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực. Có lẽ đối với họ mà nói như vậy mới là tốt nhất, không cần phải lại cuốn vào vòng xoáy không dứt này... Mẫu thân cũng không còn, một khi sống lại, họ còn phải đau lòng thêm nữa... Thà cứ để chúng con đau lòng vậy."
Nói rồi, nàng nhàn nhạt cười nói: "Từ nay về sau hàng năm tảo mộ, ngươi đều cùng ta đi chứ?"
"Đương nhiên." Hầu Tử nắm tay Dương Thiền khẽ nói: "Từ nay về sau, họ cũng là người nhà của ta mà."
Dương Thiền cười ngọt ngào.
...
Hai thị nữ yêu tộc dẫn Phong Linh chậm rãi đi vào đình viện nhỏ.
Trong sân, Vân Ny tiên tử đang ngồi ngay ngắn.
Thấy Phong Linh đến, nàng vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Sau một hồi hàn huyên, Phong Linh lấy từ trong lòng ra xấp thư đưa cho Vân Ny tiên tử, khẽ nói: "Vân Ny tỷ tỷ, Phong Linh muốn đi tu hành, có lẽ sẽ đi rất lâu rất lâu... Những lá thư này, hôm nào có cơ hội, phiền tỷ chuyển giúp Phong Linh được không?"
"Muốn đi tu hành, ngươi đi một mình sao?" Vân Ny tiên tử kinh ngạc nhận lấy xấp thư, tổng cộng có hơn mười lá, có cho Lăng Vân Tử, cho Thanh Vân Tử, cho Nguyệt Triêu... Trong đó, lá thư cho Thanh Phong Tử dày nhất.
"Đúng vậy, đi một mình. Nói ra cũng không sợ tỷ chê cười, sư huynh sư tỷ đều đã đến Nạp Thần cảnh muốn đi tu hành, chỉ có mình ta, mãi vẫn không có cơ hội đi."
"Ngươi đi một mình... có an toàn không?"
Phong Linh khẽ cười nói: "Ta không phải có Kim Cương Trác sao? Có nó ở đây, còn gì không an toàn?"
Nghe vậy, Vân Ny tiên tử im lặng gật đầu: "Cũng phải, có Kim Cương Trác, ngay cả tu giả Hóa Thần cảnh cũng không làm gì được ngươi. Nhưng... vì sao ngươi không tự mình giao cho họ?"
"Bởi vì... bởi vì để Phong Linh không dễ dàng hạ quyết tâm, sợ một khi gặp họ, sẽ lại bỏ cuộc giữa chừng. Cho nên, chỉ có thể nhờ Vân Ny tỷ tỷ thay ta giao cho họ."
"Có thể thì có thể, nhưng ta cũng không biết khi nào mới có thể giao đến tay họ. Thật ra ngươi nhờ Đại Thánh gia thì tốt hơn. Mộng Tương vẫn còn đang bế môn tư quá, không biết khi nào mới được thả ra. Những sư thúc của ngươi ta cũng không phải thường xuyên gặp được."
"Không sao, đợi tỷ gặp được, nhớ chuyển giúp Phong Linh là được."
Phong Linh nhàn nhạt cười, Vân Ny vẫn không khỏi nhíu mày.
Cáo biệt Vân Ny, Phong Linh từng bước một trở về, trở lại nơi ở của mình trong Tề Thiên Cung, tỉ mỉ thu dọn những vật phẩm vụn vặt, viết từng tờ giấy nhỏ, dán tên người lên từng món đồ, cuối cùng, nhìn thấy tấm mệnh bài mà nàng và Hầu Tử cùng nhau mua từ kho trên thiên đình.
Hốc mắt nàng lập tức hơi đỏ lên.
Đây là món đồ duy nhất Hầu Tử tặng cho nàng.
Tuy nói là tiện tay cho, nhưng nàng thật sự rất vui. Bởi vì mệnh bài, đại biểu cho sự quan tâm, đại biểu cho dù nàng đi đến đâu, hắn tùy thời cũng có thể tìm nàng trở về.
Nhưng... vì sao hắn lại không nhớ bứt một sợi tóc của mình để dùng nó?
Giờ khắc này, trong đầu nàng hiện lên những cảnh tượng cùng Hầu Tử đan xen.
Nếu như... nếu như lúc trước hắn không quên thì...
Chăm chú nắm lấy tấm mệnh bài, nàng ngơ ngác ngồi đó.
Hồi lâu, nàng hít sâu một hơi, xóa đi nước mắt nơi khóe mắt, khẽ cười nói: "Hầu Tử, Phong Linh muốn đi, từ nay về sau, sẽ không để ngươi bắt nạt nữa."
Chăm chú nắm lấy tấm mệnh bài, nàng từng bước một đi về phía thư phòng của Hầu Tử.
Trong gió nhẹ, thân ảnh mặc xiêm y màu tím kia, giống như một vệt ánh nắng chiều thoáng qua trên bầu trời.
(chưa xong còn tiếp...)
ps: Nói, tháng này khởi điểm đánh nghiêm, đại thần cũng không dám xoạt phiếu. Con ba ba tỉnh phát hiện bảng vé tháng phía trước đứng hồ điệp lan, phía sau đứng huyết hồng... Chà mẹ nó, cái này thực có điểm trâu bò nha.
Phóng nhãn nhìn lại, phía trước đều là nhân vật cấp đại thần, cự ly còn cũng không quá xa, không bằng mọi người im ắng giúp con ba ba bạo cúc bọn hắn đi.
Cầu đặt mua, cầu vé tháng, cầu khen thưởng, cầu phiếu đề cử, cầu hết thảy! ! ! !
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Tình yêu và sự chia ly đôi khi chỉ cách nhau một sợi chỉ mong manh. Dịch độc quyền tại truyen.free