Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Đại Bát Hầu - Chương 201 : Đột phá?

Sáng sớm, Hầu Tử đã đến phòng ăn. Một mặt đây là thói quen hàng ngày, mặt khác, hôm nay muốn đi Đông Hải Long Cung, cũng không biết sẽ trì hoãn bao lâu. Theo tình thế bây giờ, tự nhiên là đi sớm về sớm thì tốt hơn. Nếu không một khi Lý Tịnh nhận được tin tức, bắt đầu đối Hoa Quả Sơn chọn biện pháp đối phó, hắn không ở Hoa Quả Sơn sẽ mang đến phong hiểm rất lớn.

Cơm canh đã được dọn lên, nhưng Hầu Tử đợi đã lâu vẫn không thấy Dương Thiền xuất hiện.

Nếu nói Hầu Tử ngủ quên còn có khả năng, Dương Thiền người kia, muốn nói nàng ngủ quên quả thực chính là chuyện mò trăng đáy nước.

Đợi nửa ngày không đợi được, không có cách nào, Hầu Tử chỉ phải phân phó người đi trước thúc giục.

Không bao lâu, tiểu yêu đi thúc giục trở lại, trong ánh mắt có chút mê mang.

"Khởi bẩm Đại Vương, Dương Thiền tỷ tỷ nói... Nàng nói hôm khác nữa có được không?"

"Hôm khác?" Hầu Tử không khỏi sững sờ.

Tối hôm qua nói chuyện tốt, sao lại sửa đổi nhanh như vậy? Tuy nói nữ nhân hay thay đổi, nhưng đây cũng không phải là phong cách của Dương Thiền.

"Chưa nói nguyên nhân sao?" Hầu Tử hỏi.

Tiểu yêu kia lắc đầu: "Không có, nghe thanh âm như là... Thân thể không được thoải mái."

Hầu Tử lông mày không khỏi nhíu lại: "Ngươi đến tột cùng có nhìn thấy nàng không?"

"Dương Thiền tỷ tỷ đóng cửa phòng, không cho vào, chỉ có thể nói chuyện cách cửa."

Vừa nói như vậy, Hầu Tử lập tức đứng lên, bước nhanh về phía phòng của Dương Thiền.

Đi đến trước cửa phòng Dương Thiền, đúng lúc nhìn thấy tiểu hồ ly Dĩ Tố bưng hộp thuốc chạy đến, thần sắc có chút kinh hoảng.

"Hầu Tử ca ca."

Hầu Tử liếc hộp thuốc trong tay nàng, nhàn nhạt hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Sư phụ bảo ta giúp nàng lấy thuốc."

"Lấy thuốc?"

Hầu Tử có thể cảm giác được linh lực trong phòng Dương Thiền cực kỳ hỗn loạn, yếu ớt.

Đưa tay gõ cửa, Hầu Tử cao giọng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Mở cửa."

"Đừng vào."

Không đợi Dương Thiền nói xong, Hầu Tử đã nhấc chân đá văng cửa.

Trong phòng nhỏ thắp một ngọn đèn dầu, dưới ánh đèn lờ mờ, một chiếc bàn học trang nhã, nhìn có chút lộn xộn, trên giường, Dương Thiền quấn chăn ngồi xếp bằng. Sắc mặt trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ.

"Ngươi... Sao ngươi lại vào được?"

Rõ ràng là đã xảy ra chuyện.

Cũng không để ý được nhiều như vậy, Hầu Tử nghiêng người ngồi xuống giường, đưa tay bắt mạch cho nàng.

"Linh lực hỗn loạn, tiết ra ngoài. Đây là có chuyện gì?"

"Chắc, chắc là sắp đột phá." Dương Thiền cười khổ nói.

Mắc kẹt ngàn năm bình cảnh, rốt cục sắp đột phá tiến vào Hóa Thần cảnh rồi sao?

"Chuyện gì xảy ra? Nói rõ ràng."

"Tối hôm qua trở về, nhớ tới đã lâu không có... Cho nên thử một chút. Không ngờ, lại biến thành như vậy." Dương Thiền che miệng ho khan.

Vài sợi tóc theo trán rủ xuống, nàng lúc này, nhìn cực kỳ suy yếu.

Rất hiển nhiên, linh lực hỗn loạn đã bắt đầu trùng kích cơ năng thân thể.

"Đột phá đâu phải là cái dạng này!" Đứng ở cạnh cửa, Dĩ Tố cũng gấp.

"Chắc là bình cảnh mắc kẹt quá lâu." Dương Thiền hữu khí vô lực nói: "Không có chuyện gì, các ngươi đi ra ngoài đi. Ta qua một thời gian ngắn là tốt thôi."

"Ngươi không có thuốc giảm bớt dị thường khi đột phá sao?"

"Thiếu một vị Thanh Hư Đan. Thời gian trước dùng hết rồi, khoảng thời gian này trong động lại không có ai đột phá, tài liệu cũng thiếu, cho nên không bổ sung."

Hầu Tử nhanh chóng chạy về phía tủ thuốc lật tới lật lui.

"Đừng, ta tìm khắp rồi. Ta còn không rõ đan dược của mình sao?"

"Ta đi tìm Ngọc Đỉnh chân nhân." Hầu Tử vội vàng nói.

"Đừng ngốc, lão nhân gia đã mấy trăm năm không luyện đan dược phụ trợ đột phá. Ông ấy lại không thu đồ đệ, luyện để làm gì? Càng không thể tùy thân mang theo."

Dương Thiền lại cúi đầu ho hai tiếng.

Thanh âm kia hữu khí vô lực, nghe được Hầu Tử kinh hãi.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thế nào?" Dĩ Tố vội vàng hỏi.

"Chờ một chút, chờ một chút chắc sẽ tốt thôi. Chỉ là sẽ hơi thống khổ một chút thôi. Ta không sao, yên tâm đi." Đưa tay về phía Dĩ Tố, Dương Thiền thấp giọng nói: "Đưa hộp thuốc cho ta."

Dĩ Tố đang muốn đưa tới, lại bị Hầu Tử đoạt trước một bước cầm lấy, mở ra xem xét, biểu lộ lập tức cứng đờ.

"Những thứ này, đều là thuốc chữa thương."

Dương Thiền không nói gì.

Không do dự nữa. Hầu Tử một tay bế Dương Thiền lên, cũng không để ý nàng vui hay không liền chạy ra ngoài.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Đừng hù ta, tưởng ta không hiểu dược lý chắc? Đã dị thường đến cực điểm rồi, còn giả vờ!"

Ghé vào vai Hầu Tử, Dương Thiền hữu khí vô lực hỏi: "Ngươi định mang ta đi đâu?"

"Đi U Tuyền Cốc tìm U Tuyền sư huynh, hắn hẳn là có biện pháp."

"Tìm hắn không thích hợp..."

"Chuyện giao cho ta! Ngươi câm miệng cho ta, đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt!"

Bị Hầu Tử quát mắng, Dương Thiền ngược lại nở nụ cười, ngoan ngoãn ghé vào vai Hầu Tử, nhắm mắt lại.

Nhìn bóng dáng hai người đi xa, Dĩ Tố ngơ ngác đứng tại chỗ, thở dài một tiếng.

...

Một trận gió thổi qua, tung lên đầy trời cát bụi, lay động cành cây khô, cuốn cỏ khô thành đoàn chậm rãi nhấp nhô.

Trên sa mạc hoang vu phía đông Nam Chiêm Bộ Châu, Phong Linh trùm khăn vải bố, mặc áo choàng màu nâu đen, đẩy bão cát bước nhanh đi tới, không bao lâu, dừng lại quay đầu lại nhìn, Thái Thượng tóc bạc phơ dính đầy cát vàng đã tụt lại phía sau rất xa.

Chẳng biết tại sao, mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy đối phương đi chậm hơn hẳn. Chẳng lẽ là do tu vi của mình tinh tiến?

Nói ra cũng kỳ quái, trên đường những ngày qua, nàng cảm thấy tốc độ tiến bộ tu vi của mình cao hơn gấp mười lần so với khi ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động.

"Chẳng lẽ đây là lý do các sư huynh sư tỷ trên Luyện Thần cảnh đều thích xuất môn du lịch?" Nàng nghĩ.

"Lão tiên sinh, có thể đi nhanh hơn được không?" Nàng đối với Thái Thượng hét lên.

"Hắc hắc, lão già rồi, cô nương thông cảm cho chút đi." Thái Thượng vui vẻ đáp, bước chân vẫn chậm như vậy.

Ngẩng đầu, xuyên qua cát bụi mờ ảo, Phong Linh vừa vặn thấy trên bầu trời mây chậm rãi bị xé toạc.

Nàng suýt chút nữa cho là mình nhìn lầm.

Lại mở to mắt, chứng kiến tất cả mây đều bị xẻ ra theo một đường thẳng tắp!

"Lão tiên sinh, đó là cái gì?"

Ngẩng đầu, Thái Thượng có thể thấy rõ Hầu Tử đang cõng Dương Thiền bay đến nơi xa.

"Cái kia à, ngươi còn nhìn không rõ, mắt lão phu mờ làm sao thấy rõ được. Chắc là có người cưỡi mây bay qua thôi."

"Cưỡi mây? Tốc độ của hắn nhanh thật!" Phong Linh kinh hô: "Khi nào thì ta mới tu thành được như vậy?"

Thái Thượng đi đến bên cạnh Phong Linh, nhàn nhạt thở dài: "Tiểu cô nương à, đừng suy nghĩ nhiều. Ngộ Giả đạo muốn đạt tới tiêu chuẩn như vậy, trừ phi mượn nhờ pháp khí, nếu không trong thiên hạ đếm trên đầu ngón tay."

"Vậy... Thật là tu giả Hành Giả đạo?"

"Cái này thì không rõ." Thái Thượng buông tay, đi về phía trước Phong Linh.

Nhìn đám mây bị xé toạc trên bầu trời, lại nhìn bóng lưng Thái Thượng, Phong Linh không khỏi nghi ngờ.

"Sư phụ nói, tri thức là huyết mạch của Ngộ Giả đạo, lão tiên sinh này rõ ràng hiểu rất nhiều, nhưng vì sao lại giả bộ như tu vi không cao?" Phong Linh bĩu môi nghĩ.

"Ta nói tiểu cô nương à." Thái Thượng đi phía trước hét lớn: "Sắp đến Hoa Quả Sơn rồi. Ngươi, có tính toán gì không?"

"Sắp đến Hoa Quả Sơn rồi?" Phong Linh vội vàng bước nhanh theo sau, mở bản đồ ra nhìn hồi lâu: "Không đúng, sao có thể nhanh đến Hoa Quả Sơn như vậy?"

"Sao lại không thể?"

"Lão tiên sinh, ngươi xem. Chúng ta chưa đi qua chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này. Sao có thể..."

Thái Thượng đưa tay giật lấy bản đồ trong tay Phong Linh, tiện tay vung lên, bản đồ lập tức xèo xèo bốc cháy.

"Lão tiên sinh, ngươi làm gì vậy?" Phong Linh hét lên.

"Đã bảo ngươi bản đồ này sai rồi, đừng có nhìn nữa."

"Nhưng mà... Bản đồ sao có thể sai được?"

"Sai rồi là sai rồi, không có gì mà có thể hay không thể. Mắt thấy còn có thể là giả, huống chi là bản ghi chép của người khác? Mấy tháng trước ngươi còn tưởng mình ở Tây Ngưu Hạ Châu. Nếu không phải trên đường gặp người qua đường nói, ngươi căn bản không biết mình ở đâu. Bản đồ như vậy, dùng để làm gì?"

"Nhưng mà... Nhưng mà..."

"Đừng nhưng nhị gì nữa, lão phu nói cho ngươi Hoa Quả Sơn sắp đến, là sắp đến. Không nghe lời người già hối hận đấy!"

Phong Linh chỉ phải đi theo Thái Thượng: "Lão tiên sinh, Hoa Quả Sơn sắp đến, sau khi tới ngươi muốn đi đâu? Có ở lại Hoa Quả Sơn vài ngày không?"

Thái Thượng khoát tay áo nói: "Không được, lão phu còn phải đi gặp cố nhân. Tiễn ngươi qua biển, ta sẽ đi mỗi người một ngả."

"Không ở lại vài ngày sao?"

"Ngươi muốn ta ở lại vài ngày sao?"

"Dạ..." Phong Linh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra: "Phong Linh vẫn rất muốn lão tiên sinh có thể ở lại Hoa Quả Sơn vài ngày."

Hầu Tử hiện tại không biết thế nào, Hoa Quả Sơn hiện tại là tình huống gì?

Vị lão tiên sinh này chắc thực lực cường hãn, hơn nữa lại là thần tiên, người cũng tốt. Nếu có thể cùng ông ấy vào Hoa Quả Sơn, lại giữ ông ấy ở thêm mấy ngày, đến lúc đó cho dù Hầu Tử có chuyện gì, cũng có chỗ dựa.

Nàng nghĩ.

...

Một đường chạy như bay vượt qua vạn dặm, trực tiếp chạy về phía U Tuyền Cốc, rơi xuống sân nhỏ của U Tuyền Tử, Hầu Tử thở hổn hển.

"U Tuyền sư huynh! U Tuyền sư huynh có ở đây không?"

Nghe được thanh âm, Tú Vân, đồ đệ của U Tuyền Tử, nhìn ra sân qua cửa sổ. Vừa nhìn đã kinh hãi, vội vàng chạy ra.

"Tôn sư thúc! Dương Thiền sư tỷ làm sao vậy?"

"Sư phụ của ngươi có ở đây không?"

"Sư phụ và Lăng Vân sư thúc ở trong cốc."

"Lăng Vân... Tử?" Hầu Tử hơi sững sờ, rồi quát lớn: "Mau cho ta một gian phòng."

"Được!"

Đặt Dương Thiền xuống trong phòng khách, Tú Vân định đi tìm U Tuyền Tử, lại bị Hầu Tử giữ lại.

"Ta đi tìm, ngươi ở đây chiếu cố, ta nhanh hơn ngươi!"

"Nhưng ngươi không biết họ ở đâu."

Không đợi Tú Vân nói xong, thoáng chớp mắt, Hầu Tử đã xông thẳng lên trời, từ trên cao cảm nhận khí tức của cả U Tuyền Cốc, rất nhanh bắt được hai luồng linh lực cường đại.

Hắn dồn hết khí lực từ trên mây đáp xuống, nặng nề rơi xuống đất, khiến đá dưới chân nứt ra hai dấu chân sâu hoắm!

"Ngộ Không sư đệ!" Lăng Vân Tử đang cùng U Tuyền Tử thảo luận thảo dược không khỏi mở to mắt nhìn.

PS: Sao sao, chương này thuộc về đổi mới bình thường.

Còn có đề cử 《 Học Thuật Nho Gia 》 của Mộc Ban, đây là người nổi bật trong nhóm tác phẩm hệ nho đạo nha. Tác giả cũ, tuy là bút danh mới, nhưng nhân phẩm tuyệt đối đảm bảo, sẽ không drop truyện ~

Hy vọng mọi người yêu thích.

Bổ sung một câu, thích phiếu thì cũng nhớ để lại cho ta nha ~

Dịch độc quyền tại truyen.free

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free