(Đã dịch) Cửu Thiên Kiếm Ma - Chương 78 : Chương 78
Thấy Hoắc lão nói chuyện trịnh trọng, Niếp Phong cũng nhất thời nghiêm túc hẳn lên, hỏi Hoắc lão: "Lão sư, lần này xuống núi, e rằng không chỉ đơn thuần là thí luyện tông môn bình thường đúng không ạ? Nếu không, lão sư sẽ không đặc biệt dặn dò đệ tử như vậy."
" 'Mùng 8 tháng 3, Thiên Vương Sơn, linh quang hiện, trời cao biến, tinh diệu động, túc liên châu.' Đây chính là sáu câu dự ngôn đó. Mùng 8 tháng 3, Thiên Vương Sơn tất nhiên sẽ có một cuộc biến động lớn, và sau khi Đại hội Tông môn kết thúc, đó chính là lúc chúng ta lên đường đến Thiên Vương Sơn." Thấy Niếp Phong nghiêm túc nhìn mình, Hoắc lão cũng không giấu giếm, gật đầu rồi nói với Niếp Phong.
"Mùng 8 tháng 3, Thiên Vương Sơn?" Nghe Hoắc lão nói vậy, Niếp Phong chợt ngây người. Lời tiên tri này quả thực rất đơn giản, nhưng không nghi ngờ gì, vào ngày mùng 8 tháng 3 đó, nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra trên Thiên Vương Sơn.
"Những trận tỷ thí kế tiếp, không cần phải liều mạng như những lần trước. Bởi vì một khi để lại vết thương nào không thể nhanh chóng chữa lành, thì sẽ được không bù nổi mất. Chuyến đi Thiên Vương Sơn nhất định sẽ rất thú vị, nên ngàn vạn đừng để bản thân trở thành bộ dạng như Vương Huy." Nghĩ đến cái tay cụt của Vương Huy, Hoắc lão chỉ lắc đầu rồi tiếp tục nói: "Cũng may nhờ trong tay hắn có loại thiên tài địa bảo đó, lại kịp thời dùng, nếu không thì cái tay đó xem như phế thật rồi. Nhưng hiện giờ, muốn mọc lại thì ít nhất cũng phải mất nửa năm. Đáng tiếc thay, một tu giả Đoán Phách cảnh giới mà mất đi một cánh tay, thực lực sẽ bị suy giảm đáng kể."
Nghe Hoắc lão nhắc đến Vương Huy, Niếp Phong cũng nở nụ cười. Kể từ khi Vương Huy bị Hoắc lão kéo đi, Vương Huy đã được Hoắc lão vừa đấm vừa xoa giữ lại Thần Kiếm Phong làm trưởng lão trên danh nghĩa. Tu giả Đoán Phách cảnh giới không phải dễ dàng gì có thể gặp được, huống hồ vị tu giả Đoán Phách cảnh giới này lại còn là một Luyện Đan Sư! Thế nên, Hoắc lão đương nhiên không muốn để Vương Huy rời đi.
Trùng hợp là Vương Huy, người đã sống trong Yêu Tháp nhiều năm như vậy, sau khi trở về lại có phần mê mang, không biết nên đi đâu. Còn nhiều suy nghĩ chưa thông suốt, nên hắn cũng quyết định tạm thời ở lại Thần Kiếm Phong làm trưởng lão trên danh nghĩa, chờ cánh tay phục hồi rồi tính.
"Hừ! Con cũng đừng nghĩ vi sư xấu xa như thế. Nếu Vương Huy không ở lại đây, thì chẳng lẽ ở tông môn ta không tốt sao? Lúc đầu thì có thể chiếu cố lẫn nhau! Con đừng có nói, lão phu đã sớm nhìn ra rồi, nếu không phải hắn chăm sóc con và nha đầu Lăng, các con còn không biết đã gây ra chuyện gì nữa. Con tiểu hỗn đản này thì thôi đi, chứ nha đầu Lăng là cục cưng bảo bối của lão phu, không thể xảy ra chuyện được. Nói đến đây thì Vương Huy cũng xem như ân nhân của lão phu rồi!"
Trước cách Hoắc lão bày tỏ trắng trợn rằng mạng mình không thể sánh bằng mạng của Hoắc Lăng, khiến Niếp Phong chỉ còn biết lắc đầu cười khổ không thôi. Tuy nhiên, chính vì tính cách đó mà Niếp Phong không hề ghét Hoắc lão. Trên đời này có rất nhiều người nói lời dễ nghe, nhưng được mấy ai có thể thẳng thắn nói ra sự thật mà chẳng cần kiêng dè?
Tuy nhiên, với lời nhắc nhở rõ ràng từ Hoắc lão trước đó, Niếp Phong cũng không còn ý định tiếp tục tranh giành thứ hạng đó nữa. Thực ra, kể từ khoảnh khắc đánh bại Ngụy Lang Thích, nỗi lo lắng như một màn sương mù bao phủ trong lòng Niếp Phong, giờ đây đã tan biến. Niếp Phong lúc này đã chẳng còn quan trọng việc người của Thần Nguyệt Phong nhìn mình thế nào. Ngay cả Niếp Phong cũng không rõ, tại sao sau khi đánh bại Ngụy Lang Thích, hắn lại cảm thấy mọi thắng bại đã không còn quan trọng nữa.
"Có lẽ cũng như lời một số người nói, sau khi báo thù thường chỉ còn lại sự trống rỗng mà thôi?" Nghĩ đến đây, Niếp Phong chợt tự giễu cười một tiếng vì mình lại 'cảm tính' như vậy. Đương nhiên, Ngụy Lang Thích không đáng để Niếp Phong phải toàn lực xuất thủ cũng là một trong các nguyên nhân. Nói thật, trong số các đệ tử trẻ tuổi của Thiên Kiếm Tông hôm nay, trừ Hoắc Lăng ra, thực sự không ai có thể khiến hắn dốc hết bản lĩnh. Đương nhiên, sở dĩ Ngụy Lang Thích thua dưới tay mình, là bởi hắn quá tự phụ.
Ngụy Lang Thích sở trường là kiếm pháp. Khi không có kiếm trong tay, nhiều vũ kỹ không thể thi triển. Dù Kim Thân vũ kỹ cũng vô cùng mạnh mẽ, nhưng Ngụy Lang Thích rốt cuộc không phải vũ tăng của Phạm Âm Tông, không có kỹ xảo đối chiến kinh người và siêu phàm. Hắn chỉ dựa vào uy lực của Kim Thân mà loạn đả một trận. Nếu tu vi của đối phương không quá vượt trội, lại không có Kim Thân vũ kỹ, có lẽ hắn thực s��� sẽ khiến người ta chật vật vô cùng. Nhưng nếu gặp phải người cũng nắm giữ vũ kỹ có thể đối kháng Kim Thân như Niếp Phong, thì chút ưu thế đó của Ngụy Lang Thích sẽ hoàn toàn biến mất.
Sau khi căn dặn Niếp Phong một số chuyện, Hoắc lão mới trở về tĩnh thất của mình. Hoắc lão vừa rời đi, cả sân viện lập tức trở nên trống trải và yên tĩnh. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, Niếp Phong nhất thời bị khung cảnh đó thu hút toàn bộ sự chú ý.
Đúng lúc Niếp Phong đang xuất thần ngắm sao, một luồng kình phong mạnh mẽ bất ngờ lao về phía Niếp Phong. "Sưu" một tiếng, thứ gì đó va vào lòng ngực khiến sự chú ý của Niếp Phong lập tức quay trở lại. Nhìn kỹ, hóa ra là con hồ ly nhỏ từng bị Hoắc Lăng ôm không rời tay trước đó.
"Sao ngươi lại chạy đến đây?" Thấy hồ ly nhỏ, Niếp Phong chợt mỉm cười hỏi. Hóa ra, sau khi Niếp Phong chiến thắng Ngụy Lang Thích, Hoắc Lăng đã không để hồ ly nhỏ chạy về chỗ Niếp Phong nữa. Dù hồ ly nhỏ bị Hoắc Lăng ôm chặt đã nhiều lần giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay nhiệt tình của nàng, nhưng bất đắc dĩ Hoắc Lăng đã quyết tâm ôm nó. Ngay cả khi trở lại sân viện này, Hoắc Lăng vẫn không buông tay, ôm chặt vuốt ve hồ ly nhỏ. Giờ thấy nó chạy ra, Niếp Phong tự nhiên kinh ngạc hỏi.
"Ôi ~~ Ngươi đừng nói, cái cô nương dính người kia đúng là không đùa được đâu ~~ Ta thật vất vả lắm mới tìm được cơ hội chạy đến, nhưng cũng hết cách rồi. Cô nương đó là Thủy Linh Chi Thân, mà ta lại là Huyền Thủy Chi Hồ, có sức hấp dẫn lẫn nhau cũng không lạ. May mà có Tiểu Ngân ở đó, ta ném Tiểu Ngân cho cô nương đó rồi mới thoát thân được! À mà, ngươi đang làm gì thế?" Rung đùi đắc ý một lát, hồ ly nhỏ mới chạy lên vai Niếp Phong nói.
"Ta đang ngắm sao trời." Nghe xong lời trách móc liên thanh của hồ ly nhỏ, Niếp Phong mỉm cười nói với nó.
"Ngắm sao trời? Chẳng lẽ ngươi còn biết cả chiêm tinh thuật?" Nghe Niếp Phong nói vậy, hồ ly nhỏ nhất thời kinh hãi nhìn Niếp Phong nói: "Không! Không thể nào, chiêm tinh thuật nghe nói vô cùng khó học, có người cả đời cũng khó mà hiểu được chút ít. Con ác ma đen tối kia hẳn cũng không biết mới phải ch���!"
"Ngươi nói cái gì đó, hồ ly xảo trá kia." Một vệt sáng đen lóe lên, Diêm Hoàng nhất thời xuất hiện. Thấy Diêm Hoàng đi ra, Niếp Phong chợt trong lòng căng thẳng, kéo Tiểu Diêm Hoàng phấn điêu ngọc trác và hồ ly nhỏ trở lại tĩnh thất của mình.
"Không phải ta đã nói với các ngươi là ở Thần Nguyệt Phong ngàn vạn đừng có đi ra ngoài sao? Chẳng biết người Thần Nguyệt Phong nhìn thấy các ngươi sẽ làm gì nữa. Những người này không giống như lão sư." Trở lại tĩnh thất, Niếp Phong lúc này mới nghiêm túc nói.
"Ai bảo cái con hồ ly xảo trá này dám coi thường bổn hoàng ~~" Bị Niếp Phong nói, cái miệng nhỏ của Diêm Hoàng nhất thời bĩu dài ra. Hai cô bé hồ ly nhỏ và Diêm Hoàng này, quả thực chính là oan gia kiếp trước, nợ cũ kiếp này. Hai đứa cứ phải cãi cọ nhỏ ba lần một ngày, đại chiến một lần ba ngày thì mới chịu sống yên ổn.
"Vậy ngươi nói xem, ngươi có biết chiêm tinh không?" Phớt lờ cái liếc khinh bỉ, hồ ly nhỏ lúc này đã biến lại thành hình người. Một khi Diêm Hoàng xuất hiện, hồ ly nhỏ chắc chắn sẽ biến lại thành hình ngư���i, cứ như thể đang đấu pháp vậy.
"Vớ vẩn! Đương nhiên bổn hoàng không biết! !" Nghe hồ ly nhỏ nói, Diêm Hoàng cũng rất hùng hồn: "Chiêm tinh thuật là thứ mà các tông môn thuật số như Dịch Môn Quỷ Cốc mới có thể làm được. Bổn hoàng là phái võ đấu tiêu chuẩn, đâu có học mấy thứ chiêm tinh, xem phong thủy lộn xộn đó?"
"Không ~~ không biết mà ngươi còn hùng hồn thế sao?" Thấy vẻ lớn lối vô cùng của Diêm Hoàng, hồ ly nhỏ cũng kinh ngạc. Người có thể vô sỉ, nhưng tuyệt đối không thể vô sỉ đến mức này!
"Bổn hoàng vẫn luôn hùng hồn như vậy rồi, có gì đâu mà nhận không ra người!" Hừ hừ hai tiếng xong, Diêm Hoàng mới tiếp tục nói: "Nhưng nói thật, dù có hiểu được chiêm tinh thuật số, thì cũng phải trả cái giá cực kỳ lớn mới có thể sử dụng. Dù sao đó là việc nghịch ý trời xanh, biết trước những chuyện không nên biết thì tất nhiên sẽ phải chịu trừng phạt. Thế nên, dù có cơ hội, bổn hoàng cũng sẽ không học."
"Diêm Hoàng, ngươi nói, những gì chiêm tinh thuật tính ra, có chính xác không?" Nghe lời Diêm Hoàng nói xong, Niếp Phong chợt trong lòng khẽ động. Chẳng biết vì sao, hắn chợt có chút hứng thú với chuyện sao trời.
"Có chính xác hay không thì còn tùy vào người giải thích. Bởi vì chiêm tinh thuật không phải là nhìn thấu tương lai, tuy không biết bọn họ dùng phương pháp gì, nhưng sau khi chiêm tinh, thường sẽ nhận được một câu dự ngôn. Còn việc giải thích dự ngôn này thế nào thì tùy thuộc vào bản thân ngươi. Thường có những tu giả bỏ ra rất nhiều sinh mệnh để chiêm bốc ra dự ngôn, nhưng bản thân lại không cách nào hiểu được, có thể nói là thiếu thốn đến cực điểm!" Xoa xoa cái cằm nhỏ tròn trịa, Diêm Hoàng suy nghĩ một lát rồi đại khái nói rõ sự tình về các tu giả chiêm tinh mà mình biết.
"Ồ? Chiêm tinh còn phải tổn hao sinh mệnh sao?" Nghe xong lời Diêm Hoàng nói, Niếp Phong chưa kịp nói gì, hồ ly nhỏ bên cạnh đã la hoảng lên.
"Cậu hỏi ngớ ngẩn thế? Loại mật pháp theo dõi Thiên Đạo Luân Hồi này, một khi sử dụng đương nhiên sẽ phải tổn hao thọ nguyên của mình, có gì mà kỳ quái?" Liếc xéo hồ ly nhỏ một cái, Diêm Hoàng mới tiếp tục nói: "Mà này! Ngươi hằng năm đều sống trong Yêu Tháp, sao ngươi lại biết chuyện chiêm tinh thuật này?"
"Ngươi cũng chẳng phải nói vớ vẩn sao?" Cũng phớt lờ cái liếc khinh bỉ, hồ ly nhỏ lại nói: "Ta kẹt ở tầng chín Yêu Tháp lâu như vậy, ngươi cho rằng chỉ có các ngươi mới có thể đi đến tầng chín Yêu Tháp sao? Ta từng thấy một người lợi h���i nhất vượt qua ta, tiến vào tầng mười. Lúc đó người đó đã ở đỉnh cảnh giới Ngưng Linh, sắp đến Tụ Nguyên cảnh giới rồi. Ngươi nói ta gặp nhiều người như vậy mà biết ít chuyện thì có gì lạ đâu?"
"Trước kia ngươi thế nào ta không quản, sau này không được làm càn giết người hại người!" Khẽ gõ đầu hồ ly nhỏ, Niếp Phong nói với nó.
"Hừ ~~ Biết rồi ~~" Nghe Niếp Phong nói vậy, hồ ly nhỏ cũng bĩu môi như Diêm Hoàng, nhưng cũng không phản đối. Thực ra, không cần Niếp Phong nói, kể từ khoảnh khắc hồ ly nhỏ tự nguyện ký kết khế ước với Niếp Phong, nó cũng sẽ không còn ăn thịt người hay làm những chuyện tương tự nữa.
"Đúng rồi Diêm Hoàng, 'Mùng 8 tháng 3, Thiên Vương Sơn, linh quang hiện, trời cao biến, tinh diệu động, túc liên châu.' Đây chính là dự ngôn do chiêm tinh mà ra đúng không?" Thấy hồ ly nhỏ không phản bác, Niếp Phong hài lòng gật đầu rồi quay sang nói với Diêm Hoàng.
Chương 209
"Diêm Hoàng, ngươi nói xem, sáu câu 'Mùng 8 tháng 3, Thiên Vương Sơn, linh quang hiện, trời cao biến, tinh diệu động, túc liên châu.' này có phải thuộc về một loại dự ngôn chiêm tinh không?" Suy nghĩ một lát, Niếp Phong chợt hỏi Diêm Hoàng.
"Ngươi hoài nghi tính chân thực của dự ngôn này?" Ngẩng mắt nhìn Niếp Phong một cái, Diêm Hoàng nói: "Từ dự ngôn mà xem, chắc không thuộc phạm vi dự ngôn chiêm tinh. Chiêm tinh dự ngôn bổn hoàng trước kia cũng từng xem một lần, thấy nó ngay cả ý nghĩa câu chữ cũng không rõ ràng, cứ như là một thứ hoàn toàn ghép chữ vậy, rất khác so với sáu câu dự ngôn kia."
"Thực ra cũng không phải là hoài nghi, chỉ là tính cách của ta cho phép nên cái gì cũng muốn hỏi cho rõ ràng thôi." Nghe lời Diêm Hoàng, Niếp Phong lắc đầu, "Thôi được rồi, hai đứa mau nghỉ ngơi đi, ta cũng cần nghỉ ngơi. Ngày mai còn phải tiếp tục tham gia Đại hội Tông môn."
"Dừng! Đại hội Tông môn cái gì chứ, chẳng qua là một lũ thanh niên cùng cấp khoe khoang thôi. Hừ hừ, xem vẻ đắc ý của ngươi hôm nay, khoe khoang đã đủ rồi sao?" Nghe Niếp Phong nhắc đến Đại hội Tông môn, Diêm Hoàng nhất thời hừ hừ nói.
"Ta nói ~~ một Đại hội Tông môn của một môn phái, nếu không phải là để kiểm tra tu vi của đệ tử mới, thì còn để làm gì nữa? Trong môn phái đương nhiên là tu vi càng cao càng được tôn trọng, huống chi Đại hội Tông môn ba năm mới có một lần, đâu phải ngươi nói là để khoe khoang là khoe khoang?" Cười khổ lắc đầu, Niếp Phong bất lực xoa xoa đầu nhỏ của Diêm Hoàng.
"Cắt ~ Mười năm một lần cũng vô ích, khoe khoang vẫn là khoe khoang!" Bĩu môi, Diêm Hoàng nói với vẻ bất mãn. Vừa phản đối một chút để Niếp Phong không nên xem mình là cô bé nữa, Diêm Hoàng lúc này mới trở lại trong trường kiếm.
Diêm Hoàng vừa rời đi, hồ ly nhỏ cũng biến lại thành hình thái hồ ly. Biết rằng hai cô bé này cũng có thể tâm linh tương thông, Niếp Phong nhất thời hiểu ra rằng hồ ly nhỏ nhất định lại muốn hỏi chuyện riêng với Diêm Hoàng rồi. Niếp Phong không quản hồ ly nhỏ, cứ để mặc nó chạy lên vai mình, rồi Niếp Phong ngồi xếp bằng trên giường đá bắt đầu tu luyện.
Ngày thứ hai, các trận tỷ thí Đại hội Tông môn còn kịch liệt hơn trước. Các trận tỷ thí của đệ tử Hoàng giai cũng bốc lửa hơn hẳn ngày hôm trước, huống chi là các trận tỷ thí Huyền giai. Ngụy Lang Thích, sau khi vết thương hồi phục kha khá, hôm nay trong trận 'Trích bài' đã thành công giành được Đồng Bài từ một đệ tử lọt vào top mười sáu. Cái gọi là trích bài, chính là đệ tử thất bại trước đó sẽ có một cơ hội khiêu chiến người đang giữ Đồng Bài trên bia đá đen, giành 'đoạt' lấy nó. Nói nôm na, đó chính là vòng thi phục sinh dành cho những kẻ bại trận. Và trận tỷ thí này, đối với Ngụy Lang Thích mà nói, thì chẳng có chút khó khăn nào đáng kể.
Chờ trận tỷ thí trích bài kết thúc, mười sáu đệ tử mạnh nhất, bao gồm Ngụy Lang Thích, đã ra đời. Tiếp theo đó là vòng tỷ thí giữa mười sáu đệ tử này, được ghép cặp ngẫu nhiên theo kết quả rút thăm. Đối thủ của Niếp Phong là một nam đệ tử tên Trương Thuận, đến từ Thiên Khu Phong. Khí tức tỏa ra từ người hắn, nhiều nhất cũng chỉ ở cảnh giới Thể Luyện thất trọng thiên. Trong số mười sáu người, có thể nói hắn là người có tu vi thấp nhất.
Tỷ thí vừa bắt đầu, thanh trường kiếm trên tay Trương Thuận được hắn vận dụng như sợi b���c quang, kiếm khí lại càng sắc bén và lạnh lẽo như kim châm. Ngay cả Huyết Linh Độc Hỏa của Niếp Phong cũng không thể hoàn toàn ngăn cản được luồng kiếm khí sắc bén đó. Thân pháp của Trương Thuận cũng vô cùng lợi hại, một khi thi triển ra, Niếp Phong căn bản không thể nhìn thấy thân ảnh thật sự của Trương Thuận, hoàn toàn chỉ là tàn ảnh di chuyển mà thôi.
Ngoài thân pháp và kiếm khí quỷ dị, uy lực của vũ kỹ mà Trương Thuận thi triển cũng rất lớn, thậm chí có một số vũ kỹ của tu giả Thể Luyện cửu trọng thiên thi triển ra cũng không đạt được uy lực như hắn. Niếp Phong cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao Trương Thuận này với cảnh giới Thể Luyện thất trọng thiên lại có thể lọt vào top mười sáu. Chưa kể đến vũ kỹ của Trương Thuận, chỉ riêng kiếm khí và thân pháp của hắn đã khó lòng chống đỡ đối với tu giả cảnh giới Thể Luyện, khó trách có thể xông lên được.
Tuy nhiên, dù Trương Thuận trong số các tu giả cảnh giới Thể Luyện đã được xem là người tài ba xuất chúng, nhưng để tranh đấu với Niếp Phong thì vẫn còn quá sớm. Dù sao Niếp Phong, bất kể là tu vi, kinh nghiệm chiến đấu hay kinh nghiệm sinh tử chém giết, đều phong phú hơn Trương Thuận rất nhiều. Tung ra một sơ hở dẫn dụ Trương Thuận mắc câu, Niếp Phong liền dùng kiếm đập vào bụng Trương Thuận, nhất thời khiến Trương Thuận nôn khan một trận.
Một kiếm đập trúng Trương Thuận, Niếp Phong liền thuận thế nắm lấy vai Trương Thuận. Cảm thấy vai mình bị chế trụ, Trương Thuận nhất thời cười khổ một tiếng, nói: "Ta thua rồi ~~ Ai ~~ Vốn còn tưởng rằng dựa vào kiếm khí và thân pháp có thể chiếm chút lợi thế, ai ngờ ~~" Nói đến đây, Trương Thuận lộ ra vẻ có chút buồn bực. Nếu là các tu giả cảnh giới Thể Luyện khác, hắn tự tin dù đối phương là đỉnh Thể Luyện cửu trọng thiên cũng khó mà làm gì được mình, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp phải Niếp Phong.
"Kiếm khí của ngươi rất lợi hại, ngay cả Độc Hỏa của ta cũng không đỡ nổi. Phải biết rằng Độc Hỏa của ta có thể rất dễ dàng triệt tiêu nguyên khí, hơn nữa có thể dùng máu làm nhiên liệu nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể ngư��i khác để thiêu đốt. Nhưng kiếm khí của ngươi lại có thể xuyên qua nó, thực sự rất giỏi." Nghe lời Trương Thuận nói xong, Niếp Phong liền buông lỏng vai Trương Thuận, rồi nói.
"Đừng ~~ ngươi đừng nói ~~ đó đâu phải lửa gì của ngươi, rõ ràng chính là Diêm Hoàng đòi mạng!" Nghe Niếp Phong nói Huyết Linh Độc Hỏa vẫn có thể lấy máu tươi làm dẫn mà không ngừng đốt cháy, Trương Thuận nhất thời rùng mình một cái. "Kiếm khí của ta là do sư phụ ta sáng tạo ra, có thể dễ dàng phá vỡ cương khí, đương nhiên không dễ dàng ngăn cản rồi. Nói thật, xét về tuổi tác ta còn lớn hơn ngươi mấy tuổi, ngươi rốt cuộc tu luyện thế nào mà lại trở nên biến thái như vậy? Ai ~~~"
Thấy Trương Thuận nói chuyện thú vị, Niếp Phong cũng không nhịn được nở nụ cười. Trương Thuận này khác với những đệ tử Thiên Kiếm Tông khác một chút. Không giống Ngụy Lang Thích, Lâm Thanh Phong, Chu Tử Trấn, những người này dù có mất đi tu vi, thì cái gương mặt của họ khi đi ra ngoài tuyệt đối có thể làm Ngưu Lang nửa đêm. Còn Trương Thuận này lại có một khuôn mặt với đôi mắt ti hí, mũi cao. Trong mắt người bình thường, có lẽ Trương Thuận này trông không đến nỗi khó coi, chỉ có thể nói là khá bình thường mà thôi. Nhưng nếu đặt vào Thiên Kiếm Tông, nơi quy tụ toàn tuấn nam mỹ nữ, thì đúng là quá nổi bật.
"Thực ra cũng không có bí quyết gì, chẳng qua là kinh nghiệm của ta phong phú hơn ngươi một chút mà thôi." Lắc đầu xong, Niếp Phong nói với Trương Thuận.
"Ồ ồ! Đúng vậy! Nghe nói đệ tử Ám Tông thường xuyên bị sư trưởng ném vào những vùng hung hiểm, tuyệt địa, chỉ khi tự mình sống sót trở về mới xem như đạt tiêu chuẩn. Còn những chuyện đó, có thật không?" Nghe xong lời Niếp Phong nói, hai mắt Trương Thuận đột nhiên sáng lên, với vẻ mặt kinh ngạc tò mò hỏi Niếp Phong.
Trái ngược với sự tò mò của Trương Thuận, Niếp Phong lúc này lại đầy vạch đen. Niếp Phong thực sự không biết, Trương Thuận này rốt cuộc hiểu Ám Tông thành một nơi như thế nào rồi. Mà không chỉ Trương Thuận, những đệ tử khác cũng vô tình dựng tai lên nghe, hiển nhiên họ cũng có chút rất tò mò về Ám Tông.
Nhưng nghĩ lại c��ng không thể trách họ. Ngươi nhìn Ám Tông mà xem, lần này vừa xuất hiện đã có hai thanh niên tu vi cao kinh người, hơn nữa lại không hề phô trương. Trừ một số ít người như Hoắc Lăng có nghe ngóng được, Niếp Phong quả thực giống như từ kẽ đá chui ra vậy. Nếu hai người này được đặt vào Ngoại Tông hoặc Minh Tông? Với tu vi như vậy, chắc chắn sớm đã được mọi người biết đến, trở thành minh nhật chi tinh (ngôi sao đang lên).
Sau khi hai người trở lại một bên, Niếp Phong liền giải thích với Trương Thuận rằng thực ra Ám Tông cũng không khác gì Ngoại Tông hay Minh Tông, sự khác biệt chỉ nằm ở việc tu luyện không cùng một ngọn núi mà thôi. Nhưng Trương Thuận lại cứ khăng khăng cho rằng Ám Tông là một nơi quỷ dị, tà môn, khiến Niếp Phong thực sự dở khóc dở cười. Người này, sức tưởng tượng quả thực có phần quá mức.
Sau các vòng tỷ thí luân phiên, nhân tuyển cho tám cường giả Huyền giai cũng đã được xác định. Niếp Phong, Hoắc Lăng, Ngụy Lang Thích, Lâm Thanh Phong, Chu Tử Trấn, Hàn Tử Nguyệt, Diệp Cô Thành đều thuận lợi tiến vào bát cường. Người cuối cùng là một nữ đệ tử tên Chu Tích, đến từ Thiên Cơ Phong. Niếp Phong nhớ rõ, nàng và Giải Ngữ Yên của Dao Quang Phong đã đấu trên trăm hiệp mới phân định thắng bại. Trận đấu đó được xem là một điểm nhấn lớn, dù sao cảnh tượng hai nữ tu sĩ xinh đẹp toàn lực chiến đấu như vậy, mọi người hầu như chưa từng thấy.
Theo lệ cũ, sau khi tám người này được chọn ra, sẽ có hai người mạnh nhất được tìm ra từ những kẻ bại trận còn lại. Mười người này, chính là mười đệ tử hậu bối mạnh nhất trong vòng Huyền giai của Đại hội Tông môn lần này. Theo quy định từ trước đến nay, mười người này đều có được quyền xuống núi lịch luyện. Khi Giải Ngữ Yên và một nam đệ tử khác được chọn ra, vòng Huyền giai tỷ thí cũng chính thức hạ màn. Việc vòng Huyền giai không tiếp tục theo dạng tám tiến bốn, bốn tiến hai rồi đến nhất như Niếp Phong nghĩ, cũng khiến hắn cảm thấy có chút bất ngờ.
"Đại hội Tông môn lần này có rất nhiều thanh niên tài tuấn xuất chúng, điều này khiến bổn tông vô cùng vui mừng." Khi mười ng��ời bước vào chính điện của Thiên Kiếm Tông, Tông chủ Minh Tông Thiên Kiếm Tông, Ngụy Thiên Hiền, chậm rãi đứng dậy rồi nói với Niếp Phong và mười người khác.
"Những Đại hội Tông môn trước đây, những người ở độ tuổi như các ngươi mà đạt đến cảnh giới này thì không nhiều. Nhưng hôm nay lại khiến bổn tông chứng kiến được điều đó. Đây là dấu hiệu Thiên Kiếm Tông cường đại, điều này tuyệt đối không thể nghi ngờ! Đại hội Tông môn lần này, là lần nổi bật nhất kể từ khi bổn tông chấp chưởng Thiên Kiếm Tông!" Ngừng một chút, Ngụy Thiên Hiền vui mừng nhìn xuống dưới, trừ Niếp Phong và Hoắc Lăng ra, những người khác đều lộ vẻ có chút kích động, rồi tiếp tục nói: "Chắc hẳn mọi người đều rõ, mười vị trí dẫn đầu mỗi kỳ Đại hội Tông môn đều sẽ nhận được tư cách xuống núi lịch luyện bên ngoài. Nhưng Đại hội Tông môn lần này lại có chút khác biệt."
Nghe lời Ngụy Thiên Hiền nói, trừ Niếp Phong và Hoắc Lăng đã sớm biết, tám người còn lại đều có chút ngây người. Việc xuống núi lịch luyện là một trong những truyền thống của Đại hội Tông môn Thiên Kiếm Tông, không lý do gì lại bãi bỏ. Điều này chẳng phải quá kỳ quái sao? Nhất là sau khi Ngụy Thiên Hiền vừa nói xong rằng Đại hội Tông môn lần này ưu tú đến vậy.
Chương 210
"Không cần kỳ quái, nguyên nhân bổn tông không cần các ngươi xuống núi lịch luyện, là vì thực lực của các ngươi đã có thể vượt qua giai đoạn lịch luyện đó rồi. Lần này, bổn tông sẽ dẫn dắt các ngươi đi tham gia một thịnh hội!" Thấy các đệ tử bên dưới đều có chút ngây người, Ngụy Thiên Hiền mỉm cười rồi nói với mọi người.
Về thái độ đã sớm biết của Niếp Phong và Hoắc Lăng, Ngụy Thiên Hiền cũng không quá kinh ngạc. Tính cách của Hoắc lão, chỉ cần những ai từng tiếp xúc qua đều có thể đoán được ông ấy sẽ làm gì. Thế nên Ngụy Thiên Hiền cũng hiểu rằng, nói cho Hoắc lão chính là tương đương với việc nói trước cho Niếp Phong và Hoắc Lăng.
"Không sai, lần này bổn tông sẽ dẫn dắt các ngươi đi đến Thiên Vương Sơn. Lần này không chỉ bổn tông đích thân đi, mà tứ đại trưởng lão của Thiên Kiếm Tông, Tông chủ Ám Tông, bốn vị phong chủ trong số bảy ngọn núi Ngoại Tông, cùng các đệ tử tinh nhuệ của Minh Tông và Ám Tông, và một số khách khanh trưởng lão cũng sẽ cùng nhau đi tới. Các ngươi, chính là đại diện cho thế hệ trẻ của Thiên Kiếm Tông."
Nghe thấy đội hình đi đến Thiên Vương Sơn lần này lại hùng mạnh đến vậy, thậm chí còn rút đi tám phần cao thủ bên ngoài Thiên Kiếm Tông, động thái lớn như vậy, ngay cả Niếp Phong đã sớm biết chuyện Thiên Vương Sơn cũng phải kinh hãi. Hai tu giả Ngưng Linh cảnh giới, bốn đại trưởng lão cộng thêm bốn vị phong chủ Ngoại Tông, đây đã là đội hình mười tu giả Địa giai! Huống chi còn có các đệ tử tinh anh phổ biến đều ở cảnh giới Luyện Cốt, cùng một số khách khanh trưởng lão ở cảnh giới Đoán Phách. Đội hình này, đi đánh trận cũng đủ rồi!
Ngay cả Niếp Phong, người đã sớm biết về chuyến đi Thiên Vương Sơn, cũng không khỏi kinh ngạc, huống chi là các đệ tử khác. Đội hình xuất phát của Thiên Kiếm Tông lần này có thể nói là cực kỳ hùng mạnh, e rằng đã không biết bao nhiêu năm rồi Môn chủ Thiên Kiếm Tông mới huy động lực lượng lớn như vậy để đi ra ngoài.
"Chúng con nguyện ý theo Tông chủ!" Chờ sau khi kích động lắng xuống, mọi người lúc này mới kịp phản ứng vội vàng lớn tiếng nói. Trong chốc lát, bên trong đại điện Thiên Kiếm Tông nhất thời vang vọng tiếng nói của mọi người.
"Tốt! Mười đệ tử Huyền giai mạnh nhất hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt trong ba ngày tới. Ba ngày sau, sẽ lên đường đến Tây Yến Thành của Thiên Phong đế quốc. Nhất định phải đến Thiên Vương Sơn trước mùng 8 tháng 3!" Thấy tinh thần mọi người cao như vậy, Ngụy Thiên Hiền cười ha hả một tiếng rồi phất tay lớn tiếng nói.
Trong ba ngày kế tiếp, các trận tỷ thí Địa giai cũng diễn ra đúng hẹn. Nhưng những đệ tử tham gia tỷ thí Địa giai này cũng như trước đó đều biết rằng, ba ngày sau họ cũng sẽ cùng nhau đi đến Thiên Vương Sơn. Gây thương tích ở đây thì quả thực quá ngu ngốc. Thế nên các trận tỷ thí Địa giai lần này so với những đợt trước đó đều tỏ ra bình lặng và chẳng có gì đặc sắc. Tất cả các đệ tử tiến lên tỷ thí đơn thuần chỉ là để thi đấu một chút, hoàn toàn không có ý định liều mạng. Thậm chí về mức độ kịch liệt, các trận Địa giai còn kém xa so với các trận Huyền giai.
Đương nhiên, nếu các trận tỷ thí Địa giai của Đại hội Tông môn những năm trước cũng như thế này, e rằng các tiền bối nắm quyền trong tông môn đã tức giận nhảy dựng lên rồi. Nhưng Đại hội Tông môn lần này lại khác. Thế nên Ngụy Thiên Hiền và những người khác cũng chấp nhận các trận tỷ thí nhàm chán này. Dù sao Ngụy Thiên Hiền chọn công bố chuyện Thiên Vương Sơn trước khi các trận Địa giai diễn ra, phần lớn nguyên nhân là để nhắc nhở các đệ tử tinh anh trong trận chiến Địa giai không nên liều mạng gây thương tích như các Đại hội Tông môn trước đây.
Quả nhiên, những đệ tử tinh anh vốn đã xoa tay chuẩn bị chiến đấu một phen trong Đại hội Tông môn, thậm chí có tâm tư liều mình để trở thành một trưởng lão, sau khi nghe tin về Thiên Vương Sơn nhất thời không hẹn mà cùng lựa chọn giữ lại thực lực của mình. Tình huống nào có thể khiến Thiên Kiếm Tông phải hành động lớn như vậy? Nếu thực sự tin rằng đó chỉ là tham gia thịnh hội như Ngụy Thiên Hiền nói, thì chẳng phải quá vũ nhục sự thông minh của họ sao? Kẻ ngốc cũng biết, trên Thiên Vương Sơn nhất định có bảo bối! Chuyến đi tham gia hội là giả, giành giật đồ vật mới là thật! Nếu không, Thiên Kiếm Tông có tật bệnh gì mà phải tổ chức thịnh hội huy động mười tu giả Địa giai chứ?
Đương nhiên, những chuyện này, trong lòng nắm rõ là đủ rồi. Dù sao "đoạt bảo" nói ra cũng không hay ho gì. Đôi khi những chuyện này cứ nên giữ kín một chút thì hơn. Những đệ tử tinh anh hiểu rõ đạo lý này tự nhiên đều tự mình giữ sức, sợ bị thương trong tỷ thí.
Ba ngày thời gian trôi qua rất nhanh. Đại hội Tông môn ba năm một lần, cũng lần đầu tiên hạ màn trong tình huống mọi người đều không yên lòng. Nếu nói thật, có lẽ Đại hội Tông môn lần này là kỳ có thời gian ngắn nhất và kém đặc sắc nhất từ trước đến nay, bởi vì tất cả những điều này đều bị dự ngôn 'Mùng 8 tháng 3, Thiên Vương Sơn' kia làm cho rối loạn!
Quay đầu nhìn Thần Nguyệt Phong mây mù lượn lờ, Niếp Phong, toàn thân quấn quanh thanh quang của Phi Hành Phù, nhất thời dấy lên một cảm xúc bâng khuâng vô hạn. Kể từ khi được trưởng lão Tiêu Dao cứu lên Thần Nguyệt Phong, đây là lần đầu tiên Niếp Phong rời khỏi địa bàn của Thiên Kiếm Tông. Chuyến đi đến Yêu Tháp trước đó là bị cưỡng chế truyền tống rời đi, còn hiện tại, mới có thể xem là lần đầu tiên Niếp Phong rời khỏi Thiên Kiếm Tông.
Đoàn người rời khỏi Thiên Kiếm Tông lần này khá hùng hậu, ngoài Tông chủ Minh Tông và Ám Tông, Tam đại trưởng lão, Tứ đại phong chủ cùng mười người Huyền giai như Niếp Phong và những người khác, Minh Tông còn có thêm ba mươi đệ tử tinh anh với tu vi ít nhất ở cảnh giới Luyện Cốt bát trọng thiên cùng đi. Phía Ám Tông thì có năm người, nhưng cả năm người này đều ở cảnh giới Đoán Phách. Vương Huy, chính là một trong năm người đó!
"Vương Huy đại sư, sao ngài lại ở đây?" Khi nhìn thấy Vương Huy, Niếp Phong nhất thời ngạc nhiên hỏi. Vương Huy chỉ cười cười rồi nói: "Ta từ chỗ Tông chủ bi���t các ngươi muốn đến Thiên Vương Sơn, nên ta cũng đã xin Tông chủ cho phép cùng đi. Khó khăn lắm mới rời khỏi Yêu Tháp, đi ra ngoài xem một chút thì tốt hơn."
Thấy Vương Huy nói vậy, ý niệm trong đầu Niếp Phong muốn khuyên Vương Huy nghỉ ngơi cho tốt chờ cánh tay phục hồi nhất thời tan biến. Bởi vì Niếp Phong mơ hồ cảm thấy, việc Vương Huy muốn cùng đi lần này tuyệt đối không phải vì lý do đơn giản như hắn nói. Có lẽ cũng hiểu Niếp Phong đã nhìn thấu tâm tư của mình, Vương Huy ý vị thâm trường lắc đầu rồi trở về hàng ngũ trưởng lão Ám Tông. Vừa mới gia nhập Ám Tông, Vương Huy dạo này cũng có nhiều giao tiếp hơn không ít.
"Đang nghĩ gì vậy?" Đúng lúc Niếp Phong đang xuất thần nhìn Thần Nguyệt Phong phía sau ngày càng nhỏ dần, Hoắc Lăng liền đi đến cách đó không xa bên cạnh Niếp Phong, hỏi hắn.
"Chẳng biết vì sao, ta hình như có một cảm giác rất kỳ lạ, cảm thấy mình lần này rời đi rồi sẽ không thể quay trở lại đây nữa, nên mới nhìn nhiều thêm hai mắt đó." Nghe lời Hoắc Lăng, Niếp Phong quay đầu lại nói với nàng. Nói thật, ngay cả Niếp Phong cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ này, nhưng cảm giác đó cứ như một làn sương đặc, xua mãi không tan.
"Ngươi đang nói nhảm gì đó?" Nghe Niếp Phong nói vậy, Hoắc Lăng không khỏi giật mình trong lòng, nói: "Đâu ra mà ngươi lắm cảm giác kỳ lạ thế? Ngươi là đệ tử Thiên Kiếm Tông, có gì mà không thể trở lại chứ? Đừng có nói lung tung nữa, nếu để gia gia nghe được thì không hay đâu!"
"Cũng đúng, xem ra dạo này đầu óc ta hơi mơ hồ, động một chút là nghĩ đến những chuyện kỳ lạ này." Nghe lời Hoắc Lăng, Niếp Phong lúc này mới mỉm cười quay đầu lại. Hoắc Lăng thì hừ một tiếng xong, đã muốn đưa tay nắm lấy con hồ ly nhỏ trên vai Niếp Phong để ôm.
Cảm nhận được Hoắc Lăng lại muốn bắt mình, hồ ly nhỏ nhất thời chui vào chỗ cổ áo của Niếp Phong. Niếp Phong cười khổ chỉ có thể né tránh tay Hoắc Lăng trên không trung, sợ hồ ly nhỏ bị bắt đi. Sau mấy lần tránh thoát, Hoắc Lăng cũng đã tức giận. Với hai má hơi phồng lên, Hoắc Lăng không ngừng cố gắng đưa tay bắt lấy hồ ly nhỏ.
Niếp Phong và Hoắc Lăng náo loạn giữa không trung, nhưng cũng không làm chậm trễ tốc độ của mọi người. Sau một ngày phi hành hết tốc lực, đoàn người Thiên Kiếm Tông cuối cùng cũng rời khỏi phạm vi Tiên Cảnh Thần Nguyệt. Khoảnh khắc Niếp Phong rời khỏi Tiên Cảnh Thần Nguyệt, hắn lập tức cảm thấy linh khí xung quanh hơi loãng đi. Mức độ linh khí bên trong và bên ngoài Tiên Cảnh chênh lệch thực sự quá lớn, cũng khó trách tông môn lập phái đều muốn chọn xây dựng tông môn trên linh tuyền. Nếu không, tu vi của đệ tử trong tông môn căn bản khó mà so sánh được với những người khác.
Bổ sung một lần Phi Hành Phù xong, mọi người tiếp tục bay về phía Tây. Sau hơn bốn giờ nữa, một tòa thành trì khổng lồ hiện ra trong tầm mắt Niếp Phong.
"Đệ tử nội môn, dừng phi hành, hạ xuống phía trước. Không nên quấy rầy dân chúng bình thường!" Nhìn thấy Tây Yến Thành đã hiện rõ trong tầm mắt, Thương Vân Trưởng Lão quay đầu nhìn tất cả đệ tử Thiên Kiếm Tông nói. Nghe lời Thương Vân Trưởng Lão, các đệ tử bắt đầu hạ xuống, và phía trước, Ngụy Thiên Hiền cùng một nhóm cường giả Thiên Kiếm Tông dẫn đầu cũng như vậy mà hạ cánh.
"Làm cái gì? Chẳng phải chỉ là một tòa thành trì của người bình thường sao? Tại sao lại bắt chúng ta hạ xuống cách thành xa như vậy?" Vừa đáp xuống đất, Lâm Thanh Phong đã có chút bất mãn nói. Nhưng lời hắn còn chưa dứt, đã nhận lấy cái trừng mắt lạnh băng của Thương Vân Trưởng Lão.
"Là tu giả, có thể không quấy rầy những dân chúng bình thường này thì tốt nhất không nên quấy rầy họ. Trong tu hành giới cũng có quy củ, hiểu chưa?" Lạnh lùng quét mắt nhìn Lâm Thanh Phong một cái, Thương Vân Trưởng Lão nói.
"Thương Vân Trưởng Lão." Đúng lúc Thương Vân Trưởng Lão đang dạy dỗ Lâm Thanh Phong, Niếp Phong chợt xen lời, hỏi Thương Vân Trưởng Lão: "Vãn bối muốn hỏi một chút, trong tu hành giới có cho phép tu giả tùy tiện giết người bình thường không ạ?"
"Nói đùa gì vậy?" Vấn đề của Niếp Phong khiến Thương Vân Trưởng Lão nhất thời nổi giận lôi đình. Không chỉ Thương Vân Trưởng Lão, ngay cả các trưởng lão khác cũng nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Niếp Phong. "Tu giả tuyệt đối cấm kỵ ra tay với người bình thường! Những kẻ tàn sát dân thường, thu thập linh hồn tế luyện pháp khí hoặc tu luyện, đều là bại hoại trong giới tu giả! Nếu như ngươi có gan làm như vậy, lão phu đảm bảo lập tức sẽ bắt ngươi phơi thây tại chỗ!!"
Thương Vân Trưởng Lão nói đến cuối cùng, trong giọng nói đã mang theo sự lạnh lẽo sâu sắc. Vốn dĩ Thương Vân Trưởng Lão chắc sẽ không trách mắng Niếp Phong như vậy, dù sao Niếp Phong là đệ tử của Hoắc lão. Nhưng vấn đề vừa rồi của Niếp Phong thực sự khiến Thương Vân Trưởng Lão hoảng sợ. Những chuyện đệ tử trẻ tuổi như Niếp Phong ỷ vào tu vi mà ức hiếp thậm chí giết hại nhân mạng không phải là chưa từng có, mà phải nói là không ít mới đúng. Thế nên nghe lời Niếp Phong nói xong, Thương Vân Trưởng Lão còn tưởng rằng Niếp Phong đã nảy sinh ý niệm đó.
"Yên tâm đi Thương Vân Trưởng Lão, con hỏi như vậy chỉ là muốn xác định rõ ràng, sau này nếu con muốn đánh chết những người như thế, có bị chỉ trích hay không thôi." Đối mặt với lửa giận của Thương Vân Trưởng Lão, Niếp Phong chỉ bình thản nói, bởi vì Niếp Phong chợt nghĩ đến, Thiên Vương Sơn này có thể khiến Thiên Kiếm Tông, một tông môn lớn như vậy, cũng phải điều động hết cao thủ, vậy Thiên Minh Môn có thể nào ngồi yên không hành động không?
Bản dịch được thực hiện bởi truyen.free, mong bạn tiếp tục theo dõi những diễn biến hấp dẫn tiếp theo.