(Đã dịch) Cửu Thiên Kiếm Ma - Chương 33 : Chương 33
"Không ngờ Tử Vân Tiêu lại sảng khoái đến vậy, cũng nằm ngoài dự liệu của ta." Nghe Cự Xà tím nói vậy, Niếp Phong bỗng nhiên thốt ra một câu khó hiểu rồi ngồi bệt xuống trước đầu rắn của nó mà thở dốc, dù sao vừa rồi tiêu hao quả thực quá lớn.
Nghe Niếp Phong nói ra cái tên Tử Vân Tiêu, hai mắt Cự Xà lóe lên một tia tinh quang, không lập tức trả lời. Thấy Niếp Phong mặc dù khắp người dính đầy máu đen nhưng vẫn nhìn mình bằng ánh mắt nửa cười nửa không, Cự Xà tím rốt cục vẫn phải lên tiếng: "Ngươi, làm sao biết ta chính là Tử Vân Tiêu?"
"Cảm giác thôi." Nhìn Cự Xà tím đang hữu khí vô lực, Niếp Phong tiếp tục nói: "Ban đầu, ta chỉ đơn thuần cảm thấy quen thuộc, nhưng không rõ ràng. Đến khi trên người ngươi bộc phát ra ánh sáng tím thực chất này, ta mới xác định ngươi chính là Tử Vân Tiêu. Nói ta nghe xem nào, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hồn kiếm sao lại biến thành một con Cự Xà? Biến thành xà còn chưa kịp, lại còn đánh nhau với ta tới mức này mới là vấn đề lớn." Nói xong, Niếp Phong liền cười hắc hắc.
Thấy Niếp Phong lúc này tuy vẫn cười lạnh, nhưng luồng sát khí kinh người trên người đã phai nhạt đi nhiều, Cự Xà tím phức tạp nhìn chằm chằm Niếp Phong một lúc lâu, rồi mới thở dài một tiếng nói: "Thật khó tưởng tượng, một người lại có sự khác biệt trước sau lớn đến vậy."
Sau một thoáng dừng lại, Cự Xà tím tiếp tục nói: "Thực ra đáp án rất đơn giản, ta, là Kiếm Linh của Tử Vân Tiêu."
"Làm sao có thể?" Nghe Cự Xà tím nói vậy, Niếp Phong không khỏi nhíu mày, "Đừng coi ta là đồ ngốc. Tử Vân Tiêu là hồn kiếm, làm gì có Kiếm Linh tồn tại?"
"Tại sao hồn kiếm lại không thể có Kiếm Linh? Phàm kiếm được tạo thành từ kim loại, còn hồn kiếm thì được tạo thành từ linh hồn. Mặc dù chất liệu khác nhau, nhưng đều là kiếm được rèn. Tại sao phàm kiếm có thể thông linh, mà hồn kiếm lại không thể?" Dùng đôi mắt rắn màu vàng chằm chằm nhìn Niếp Phong, Cự Xà tím chậm rãi hỏi.
"Cái này ~~~" Bị Cự Xà tím nói vậy, Niếp Phong quả thực không biết nói gì. Hồn kiếm, quả thật có thể nói là được rèn từ linh hồn cũng không sai. Hơn nữa, nếu thật sự nói như vậy, hồn kiếm còn có thể dễ dàng đạt được linh trí hơn phàm kiếm, dù sao hồn kiếm cũng lâu ngày được nguyên khí của Niếp Phong tẩm bổ.
"Coi như điểm này ngươi nói có lý đi, nhưng ta mới cô đọng ra Tử Vân Tiêu được bao lâu đâu, làm sao có thể nuôi dưỡng được một Kiếm Linh hung hãn như ngươi chứ?"
"Đương nhiên, với bản lĩnh của ngươi, cho dù cho ngươi thêm mười vạn năm, ngươi cũng không thể nào nuôi dưỡng được một Kiếm Linh như ta." Đối với lời Niếp Phong nói, Cự Xà tím lần này lại hoàn toàn đồng ý, khiến Niếp Phong mặt tối sầm lại. Nhưng rất nhanh, lời nói của Cự Xà tím đã khiến Niếp Phong quên đi sự bực bội: "Nói chính xác thì, ta là Kiếm Linh của thanh Tử Vân Tiêu đầu tiên, cũng chính là thanh hồn kiếm của chủ nhân đã sáng tạo ra Cửu Kiếm Quyết này."
"Tê ~~~"
Nghe Cự Xà nói xong, lần này Niếp Phong thật sự hít một hơi khí lạnh. Từ khi bắt đầu hoàn toàn khống chế Tử Vân Tiêu, Niếp Phong đã bắt đầu hiểu được sự đáng sợ của Cửu Kiếm Quyết này. Mặc dù Hoắc lão nói, nếu tu luyện riêng lẻ, Cửu Kiếm Quyết nhiều nhất chỉ tương đương tâm pháp cấp Nhân giai hạ cấp, nhưng theo Niếp Phong thuần thục Tử Vân Tiêu, lời về việc nó là Nhân giai hạ cấp tâm pháp hoàn toàn không thể đứng vững. Vô luận là năng lực hồi phục nguyên khí tự nhiên, hay chất lượng công kích, nguyên khí được tu luyện từ tâm pháp Tử Vân Tiêu này chẳng kém bất kỳ Nhân giai th��ợng cấp tâm pháp nào. Còn khi tế ra Tử Vân Tiêu thì càng sắc bén vô song.
Tự nhiên, người có thể sáng tạo ra tâm pháp bậc này tuyệt đối không thể là hạng người vô danh. Từ miệng Diêm Hoàng, Niếp Phong cũng mơ hồ hiểu rõ được, người sáng tạo ra Cửu Kiếm Quyết này quả thật là một đời anh hào. Vì vậy, đối với người sáng tạo bí ẩn kia, Niếp Phong càng thêm kính ngưỡng. Giờ nghe Cự Xà nói lại là Kiếm Linh của thanh Tử Vân Tiêu đầu tiên, Niếp Phong đương nhiên kinh ngạc không thôi.
"Nói tới đây chắc ngươi đã hiểu rồi chứ? Cửu Kiếm Quyết, không phải là một loại pháp môn tu luyện hồn kiếm bình thường." Nói tới đây, Cự Xà thấy Niếp Phong nghiêm túc gật đầu, liền tiếp tục nói: "Ta biết, ngươi từng nghe nói cái gọi là sinh hồn tế Thần Binh. Kiếm Linh như ta đây, năm đó chính là bị hiến tế mà thành, có lẽ nên nói, là linh hồn của ta dung hợp vào Tử Vân Tiêu."
"Ngươi là nói, ngươi ~~ từng là đối tượng bị hiến tế?" Nhìn con Cự Xà tím khổng lồ, Niếp Phong thật sự khó tưởng tượng một tồn tại như vậy vẫn bị mang đi hiến t��.
"Đừng có suy nghĩ gì. Bị hiến tế, nói thật ra là ta tự nguyện. Nếu không, với cấp bậc của chúng ta, nếu không muốn bị hiến tế, tùy thời có thể tự bạo linh hồn, ai cũng không làm gì được chúng ta." Thấy vẻ mặt Niếp Phong cổ quái, Cự Xà tím liền thản nhiên nói: "Bản thể của ta là một con 'Tử Vân Kim Giác Thôn Thiên Mãng', muốn cưỡng ép hiến tế chúng ta, là tuyệt đối không thể nào."
"Các ngươi ~~ tự nguyện bị hiến tế ư?" Niếp Phong không biết liệu Tử Vân Kim Giác Thôn Thiên Mãng có phải cố ý nói vậy để giữ thể diện không, nhưng cậu từng được Diêm Hoàng cho biết rằng, yêu thú đạt đến một cấp độ nhất định, dù có bị đánh đến gần chết, vẫn có thể tự hủy linh hồn để ngăn việc bị hiến tế thành Thần Binh. Ngược lại, những yêu thú chưa đạt đến cấp độ có thể tự hủy linh hồn thì linh trí lại không đủ mạnh. Nếu vừa hiến tế ra Binh Linh, nó đã lập tức chém giết chủ nhân mà không nói lời nào, vậy thì khổ sở lắm mới tạo ra Binh Linh để làm gì chứ?
"Đúng rồi, ngươi nếu là Kiếm Linh của thanh Tử Vân Tiêu đầu tiên, vậy thì cảm giác quen thuộc trên người ngươi có thể được giải thích. Bất quá ta rất kỳ quái, ngươi đã là Kiếm Linh của thanh Tử Vân Tiêu đầu tiên, vậy tại sao lại xuất hiện trước mặt ta? Hồn kiếm không giống với binh khí thông thường, thứ gọi là Kiếm Linh này chẳng lẽ còn có thể thừa kế? Nếu có hàng chục người cùng lúc tu luyện Cửu Kiếm Quyết Tử Vân Tiêu, chẳng phải ngươi sẽ bị chém thành hơn mười đoạn sao? Hiện tại ngươi đặc biệt tìm đến ta mục đích là gì, chẳng lẽ là vì ta quá đẹp trai sao?"
"Nếu có ai đó đồng thời muốn tìm ngươi, ngươi sẽ tự cắt mình thành mười đoạn sao?" Đối với Niếp Phong, Tử Vân Thôn Thiên Mãng lại hiếm khi nói lời châm chọc: "Cửu Kiếm Quyết ngươi đang tu luyện, ngoài việc có thể ngưng tụ ra hồn kiếm, còn là một pháp quyết có thể triệu hồi Kiếm Linh như ta. Đương nhiên, người còn chưa dung hợp được hồn kiếm thì không có tư cách này. Ngươi, ngoài điểm tu vi quá thấp này, những mặt khác cũng coi như tạm chấp nhận được."
"Hắc hắc, bị cái người tu vi quá thấp, những mặt khác tạm chấp nhận được này đánh cho nằm đo ván, không biết vị Kiếm Linh đại nhân tự nguyện bị hiến tế như ngươi có cảm tưởng gì đây?" Nghe lời Tử Vân Thôn Thiên Mãng nói, Niếp Phong vẫn không nhịn được buông lời đáp trả.
"Nếu không phải tu vi của ta bị hạn chế, ngươi nghĩ, ngươi có thể chiến thắng ta sao?" Mặc dù giọng điệu vẫn bình thản, nhưng Tử Vân Kim Giác Thôn Thiên Mãng sau khi nghe Niếp Phong nói xong, đôi mắt vàng bắt đầu lóe lên ánh sáng tím. Nhưng sau đó, Tử Vân Kim Giác Thôn Thiên Mãng thu hồi ánh lửa, nói: "Đương nhiên, nguyên nhân chân chính, ta hiện tại không thể nói. Bất quá ngươi sớm muộn cũng sẽ hiểu rõ."
"Được rồi, không nói trước nguyên nhân gì khiến ngươi đặc biệt tìm đến ta. Ta chỉ hỏi, ngươi đến đây, hẳn không phải là để vô cớ giao chiến sinh tử với ta chứ? Nếu ngươi thật sự trả lời như vậy, ta sẽ rất thất vọng." Thấy Tử Vân Thôn Thiên Mãng không lên tiếng, Niếp Phong tự nhiên cũng lui một bước. Không nói đến cả người lẫn rắn lúc này đều thương tích chồng chất, mệt mỏi rã rời, cho dù thật sự đánh tiếp, Niếp Phong cũng không cho rằng mình có thể giết được con Thôn Thiên Mãng này, cho dù là nó hiện tại đã mình đầy thương tích.
"Thật ra ngươi đã đoán được đại khái rồi, chẳng qua là hy vọng từ miệng ta xác nhận thôi. Không sai, lần này ta giao chiến với ngươi một trận, chính là muốn xem thử ngươi có đủ tư cách để thật sự sở hữu Tử Vân Tiêu hay không, thật sự sở hữu thanh Tử Vân Tiêu của Cửu Kiếm Quyết có ta sinh sống bên trong." Đối với mục đích này, Tử Vân Thôn Thiên Mãng cũng không hề che giấu, trực tiếp nói với Niếp Phong.
"Vậy kết quả thế nào?" Nghe lời Tử Vân Thôn Thiên Mãng nói, hai mắt Niếp Phong lóe lên tinh quang. Sức mạnh của Tử Vân Kim Giác Thôn Thiên Mãng, Niếp Phong vừa rồi đã đủ hiểu rõ. Đây là kết quả khi nó bị áp chế tu vi không biết bao nhiêu! Nếu có một Kiếm Linh cường đại như vậy cư ngụ trong Tử Vân Tiêu, thanh Tử Vân Tiêu đó chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều so với ban đầu.
"Về kết quả mà nói, ngươi đã đạt yêu cầu rồi, nhưng không thể phủ nhận chính là, ngươi đã chiếm lợi thế. Đối với việc tu vi của ta bị áp chế, khiến ta chỉ có vài chiêu thức có thể sử dụng. Đương nhiên, những thứ này cũng không phải là lý do." Nói tới đây, Tử Vân Thôn Thiên Mãng thở dài một hơi rồi tiếp tục nói: "Cũng được, lần này, coi như ngươi thắng đi. Ta sẽ quay trở lại Tử Vân Tiêu. Đương nhiên, trước khi thực lực ngươi thật sự đủ mạnh, ngươi vẫn không thể phát huy được năng lực chân chính của Tử Vân Tiêu. Điểm này, đừng quên."
"Chờ một chút!" Nghe Tử Vân Thôn Thiên Mãng có ý định trở về Tử Vân Tiêu, Niếp Phong vội vàng đứng lên. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tử Vân Thôn Thiên Mãng, Niếp Phong lại hỏi: "Nói thật cho ta biết, nếu ta không thông qua khảo nghiệm của ngươi thì kết quả sẽ là gì?"
"Nơi này mặc dù là thế giới linh hồn tinh thần, chúng ta cũng chỉ là cuộc chiến đấu linh hồn trên tinh thần, nhưng mọi tổn thương của ngươi đều sẽ phản ánh rõ ràng lên cơ thể thật của ngươi." Đối với câu hỏi của Niếp Phong, Tử Vân Thôn Thiên Mãng vẫn thành thật không vòng vo: "Cho nên nếu như ngươi chiến bại, thì chỉ có một con đường chết. Cửu Kiếm Quyết, không dành cho kẻ yếu tu luyện. Cho nên, cho dù ngươi đánh bại ta, ta cũng sẽ không tức giận. Bất quá nếu ngươi bại bởi ta, ta sẽ không chút lưu tình mà giết ngươi."
Sau khi nói xong, đang lúc Niếp Phong há hốc mồm không biết nói gì, thân thể Tử Vân Kim Giác Thôn Thiên Mãng bắt đầu mờ ảo dần. "Sưu" m���t tiếng, Tử Vân Thôn Thiên Mãng hóa thành luồng sáng tím liền lập tức xông vào dấu vết thần bí trên mu bàn tay Niếp Phong.
Khi luồng sáng tím tan vào dấu vết, dấu vết trên mu bàn tay Niếp Phong lại bắt đầu biến đổi và có xu hướng to ra. Không lâu sau, một dấu vết nhỏ bé ban đầu đã trở nên lớn bằng nửa mu bàn tay, bề ngoài trông giống như một con thiên xà cuộn tròn.
"Chết tiệt, con rắn khốn kiếp kia nói thương tổn ở đây của ta liên quan đến thể xác, chẳng phải là..." Vừa nghĩ đến đây, Niếp Phong liền phát hiện Hỗn Độn hư không bốn phía bắt đầu sụp đổ, Niếp Phong cũng chìm vào bóng tối. Khi Niếp Phong lần nữa mở mắt ra, cậu đã trở lại nơi mình vốn đang ở.
Chương 75
"Liễu thúc, có chuyện gì muốn bẩm báo sao?" Nguyệt Lan đã thay một thân váy dài, mang đến cảm giác hoàn toàn khác so với lúc trước nhìn thấy ở đài đấu giá. Lông mày lá liễu khẽ rũ, môi đỏ má phấn, da thịt trắng như ngọc, khí chất từ nhiệt tình và phóng khoáng trên đài đấu giá biến thành điềm tĩnh, thần bí lúc này. Đúng là một mỹ nhân biến hóa khôn lường.
"Thưa Đại tiểu thư, hôm nay tại cổng phía Đông xảy ra một cuộc chém giết, nghe nói là Liên Hác của Liên Gia khiêu khích." Nghe Nguyệt Lan hỏi, vị Đại tổng quản từng tiếp đãi Niếp Phong liền cung kính tâu. Đối với thân phận của Nguyệt Lan, hắn biết rất rõ ràng, vì vậy không dám chút nào lơ là.
"Hừ, lại là tên đó sao?" Nghe lời Đại tổng quản nói, Nguyệt Lan lộ ra một nụ cười lạnh đầy vẻ chán ghét. Hiển nhiên, nàng cũng cảm thấy vô cùng chán ghét tên Liên Hác này. "Rốt cuộc là chuyện gì khiến thiếu chủ Liên Gia này đặc biệt làm ra chuyện phô trương lớn đến vậy? Chắc chắn không đơn giản rồi. Lần này hắn lại vừa bức hại ai?"
"Cái này... Thưa Đại tiểu thư, trước tiên lão nô có vài thứ muốn trình cho người xem." Nói xong, Đại tổng quản liền từ trong nạp giới lấy ra năm tấm Liệt Hỏa phù mà Niếp Phong đã bán cho hắn.
"Ánh sáng trong suốt thuần khiết, năng lượng tinh khiết không pha tạp. Có thể luyện chế ngọc phù trong suốt đến vậy, người luyện chế chắc chắn không chỉ dùng một loại nguyên khí hỏa diễm. Liễu thúc, thứ này từ đâu mà có? Thủ pháp và công nghệ luyện khí này, vị luyện khí sư này có thực lực không hề tầm thường." Vừa cầm lên tay, Nguyệt Lan đã nhanh chóng nói ra đặc điểm của ngọc phù trong tay, còn nhanh hơn Đại tổng quản rất nhiều. Hiển nhiên, nàng cũng có bản lĩnh thâm sâu trong việc phân biệt ngọc phù.
"Đại tiểu thư, lần này tên Liên Hác kia muốn bắt người chính là người từng bán những ngọc phù này cho chúng ta. Nguyên nhân e rằng là vì cô gái luôn che mặt đi bên cạnh hắn."
"Ồ?" Nghe nói là vì một cô gái, Nguyệt Lan lập tức tỏ ra hứng thú. Bất kể là cô gái nào, dù ưu tú hay không, nhưng với tư cách là con gái, đối phương cũng sẽ nảy sinh tâm lý cạnh tranh, nhất là một cô gái cao ngạo và tuyệt sắc như nàng.
"Đức hạnh của tên Liên Hác đó ta không muốn nói. Liễu thúc, ánh mắt của người sắc bén, e rằng một tấm khăn che mặt không làm khó được người phải không?" Thấy Nguyệt Lan nhìn mình bằng ánh mắt mang đầy thâm ý, Đại tổng quản cười khổ một tiếng, rồi lập tức nói: "Theo lão nô xem ra, vị tiểu thư kia, về dung mạo và khí chất, e rằng so với tiểu thư ngài, cũng chỉ kém một chút mà thôi."
"Ồ? Liễu thúc người có thể xác định sao?" Nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Nguyệt Lan, Liễu thúc lần nữa trong lòng thở dài. "Đại tiểu thư mặc dù tuổi còn trẻ đã có thể một mình gánh vác một phương, nhưng chung quy vẫn là một thiếu nữ khuê các, đối với loại chuyện này vẫn đặc biệt quan tâm." Nghĩ đến đây, Liễu thúc liền gật đầu.
"Bất quá đáng tiếc, một tuyệt sắc như vậy rơi vào tay tên Liên Hác đó, e rằng... Ai ~~" Nói tới đây, Nguyệt Lan đã có thể tưởng tượng đến cảnh Hoắc Lăng nếu rơi vào tay Liên Hác thì tương lai sẽ thê thảm đến nhường nào.
"Cái đó ~~ Đại tiểu thư, hai người bọn họ không bị bắt được. Hơn nữa, theo mật thám hồi báo, trong trận chiến ở cổng phía Đông của Liên Gia, đã chết hai đội trưởng hộ vệ. Ngay cả bản thân Liên Hác cũng bị trọng thương, nghe nói hình như ngay cả tu vi cũng bị phế bỏ. Gia chủ Liên Gia là Liên Tà cùng Tam Đô Thống của Hắc Yển quân là Lâm Nhai thì cùng nhau truy sát hai người kia."
"Ngươi nói Liên Hác đi vây giết bọn họ, lại phải chịu kết quả hai chết một tàn phế? Người kia rốt cuộc là tu vi cấp bậc nào? Liên Hác chẳng lẽ là đi trêu chọc tu giả Luyện Cốt kỳ? Bất quá không thể nào, Liên Hác mặc dù đức hạnh bại hoại, nhưng đầu óc cũng rất rõ ràng, làm sao có thể ngu ngốc đi trêu chọc tu giả Luyện Cốt kỳ chứ?"
"Không, Đại tiểu thư, người kia, mới chỉ là cảnh giới Tôi Thể Lục Trọng Thiên mà thôi. Còn cô gái kia, nếu lão nô không nhìn lầm, cũng chỉ là cảnh giới Tôi Thể Nhất Trọng Thiên." Lắc đầu, Đại tổng quản liền nói ra tin tức khiến Nguyệt Lan há hốc mồm kinh ngạc.
"Ngươi là nói ~~ cái người bán ngọc phù cho ngươi, với cảnh giới Tôi Thể Lục Trọng Thiên, lại còn mang theo một cô gái Tôi Thể Nhất Trọng Thiên mà thoát khỏi vòng vây, không những chém giết hai đội trưởng hộ vệ của Liên Gia, những người có tu vi thấp nhất cũng ở Tôi Thể Thất Trọng Thiên, còn khiến Liên Hác bị phế công tàn phế? Ngươi xác định tình báo không có sai?" Trừng lớn cặp mắt phượng xinh đẹp tuyệt trần, Nguyệt Lan vẻ mặt như nghe được chuyện nực cười nhất.
"Đại tiểu thư, lời lão nô nói hoàn toàn đúng sự thật. Hơn nữa ~~ tình báo còn nói rõ, thiếu niên kia sử dụng, là Độc Hỏa."
"Độc Hỏa... Liễu thúc, ý của người là..."
"Đại tiểu thư, ban đầu lão nô nói chuyện với thanh niên này, đã cảm thấy cậu ta khi nói chuyện có điều gì đó không thật. Hôm nay nghĩ lại, những ngọc phù này rất có thể chính là do thanh niên đó luyện chế." Sau một lúc trầm tư, Đại tổng quản rốt cục vẫn phải nói ra suy đoán của mình.
"Nghĩ Liễu thúc người đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Có tin tức mới thì báo cho ta biết. Một người có thể khống chế Độc Hỏa cùng một cô gái tuyệt sắc ư? Chẳng lẽ là người ngoại lai?"
Vừa mở mắt ra, Niếp Phong liền cảm thấy toàn thân bị đau nhức vây lấy. Cúi đầu nhìn, Niếp Phong lúc này mới phát hiện, trên người mình đã chằng chịt vết thương, như một tấm giẻ rách. Nếu là người bình thường, dù không đau đến chết, e rằng cũng phải chết vì mất máu quá nhiều.
"Ngươi đã tỉnh lại!" Thấy Niếp Phong tỉnh lại, Diêm Hoàng lập tức lao đến trước mặt Niếp Phong, nói: "Nhanh chóng ăn vào đi, mau!"
Không chút do dự, Niếp Phong nhanh chóng nuốt vào đan dược Diêm Hoàng đưa tới. Trong nháy mắt, một luồng khí mát mẻ từ miệng Niếp Phong bắt đầu khuếch tán, dần dần, đau nhức trên người Niếp Phong đã giảm đi rất nhiều.
Thì ra, lúc trước vì Niếp Phong vẫn đang trong trạng thái nhập định, cho nên cho dù bị thương nặng đến vậy, nhưng mọi người vẫn không dám tùy tiện chạm vào cơ thể Niếp Phong. Phải biết rằng, nếu đang tu luyện mà đột nhiên bị quấy rầy, rất có thể sẽ khiến tu luyện giả nguyên khí nghịch lưu, nhẹ thì bị thương, nặng thì bạo thể mà chết.
Cho nên, thấy Niếp Phong mặc dù đầy mình thương tích nhưng vẫn trong trạng thái nhập định, ba người tại chỗ chỉ có thể đứng lo lắng suông. Sau này, khi thấy Niếp Phong lại một lần nữa phun ra một lượng lớn máu tươi từ những vết thương rách nát trên người, rồi lại bắt đầu không còn chịu thêm thương tổn nào nữa, ba người mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại, chờ Niếp Phong tỉnh lại.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vết thương trên người ngươi là do đâu? Chẳng lẽ... Ngươi đụng phải Mộng Yểm?" Nói đến Mộng Yểm, sắc mặt Vương Huy và Hoắc Lăng đều trở nên vô cùng khó coi.
Mộng Yểm, có thể nói, bất kỳ tu giả nào cũng không muốn gặp phải nó. Đó là một loại yêu thú có thể tiến vào giấc mộng của người khác để săn giết tinh thần người khác. Mà trong giấc mộng, một khi gặp phải Mộng Yểm, thương tổn trong trận chiến đó sẽ trực tiếp phản ánh lên cơ thể thật của bản thân.
Hơn nữa, trong mộng cảnh, tu vi mạnh yếu hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến trận chiến trong mộng. Trong trận chiến ở mộng cảnh, chỉ có người có tinh thần mạnh mẽ mới có thể giành chiến thắng. Đối với Mộng Yểm, loại yêu thú am hiểu công kích tinh thần, có cấp độ thấp nhất cũng đạt đến cấp sáu, tinh thần lực thật sự không phải thứ mà tu giả bình thường có thể sánh được.
"Không phải." Lắc đầu, Niếp Phong nói: "Là thứ còn phiền toái hơn Mộng Yểm, coi như là ~~ coi như là một loại khảo nghiệm đi ~~" Thấy Niếp Phong nói không được tường tận, Diêm Hoàng cũng không hỏi kỹ. Thứ nhất, trạng thái hiện tại của Niếp Phong quả thật không thích hợp để hỏi vấn đề. Thứ hai, Diêm Hoàng cũng hiểu, Vương Huy là người ngoài và Hoắc Lăng là nửa người ngoài đang ở đó, Niếp Phong tự nhiên không muốn nói rõ ràng.
Đã tỉnh lại, đương nhiên là phải chữa trị thương thế rồi. Trên người Niếp Phong, về cơ bản đều là ngoại thương. Nội tạng mặc dù cũng chịu chút chấn động, cộng thêm lúc trước bị Liên Tà gây thương tích, cho nên giờ phút này Niếp Phong, có thể nói là thương càng thêm nặng. May mắn thay, có Vương Huy, vị Luyện Đan Sư kiêm Y sư này ở đây, thương thế của Niếp Phong rất nhanh sẽ được xử lý ổn thỏa, rồi cậu chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong lúc hỗn loạn, Niếp Phong chỉ một giấc ngủ mà thôi, đã trôi qua bảy ngày. Đến ngày thứ bảy khi tỉnh lại, Niếp Phong mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng hô hấp đã thông thuận. Hiển nhiên, bảy ngày ngủ đã giúp Niếp Phong hồi phục không ít.
"Ngươi đã tỉnh lại! Ăn cái này đi." Thấy Niếp Phong tỉnh lại, Vương Huy khẽ mỉm cười, rồi đưa cho Niếp Phong một quả đan dược màu trắng. Không chút do dự, Niếp Phong nhận lấy đan dược rồi nuốt xuống. Đan dược vừa vào miệng lập tức hóa thành một dòng nước ấm, thấm vào tim phổi, khiến Niếp Phong cảm thấy dễ chịu.
"Vương đại sư, mấy ngày qua, thật đã nhờ sự chăm sóc của ngài. Nếu không phải có ngài, Niếp Phong chắc chắn không thể nào hồi phục nhanh như vậy, ngay cả chỗ trú thân e rằng cũng không có." Cảm nhận được cảm giác mát mẻ đang chảy khắp cơ thể, Niếp Phong liền trịnh trọng cảm ơn Vương Huy.
"Ha ha, tiểu huynh đệ khách khí rồi. Vương Huy ta trước khi là Luyện Đan Sư thì đã là một Y sư, cứu người là trách nhiệm của ta, sao có thể nhận lời cảm ơn của ngươi được. Ngay cả không phải vì vị tiền bối kia, chỉ riêng vì các ngươi là người ngoại lai thôi, ta cũng phải cứu." Ha ha cười một tiếng, Vương Huy đặt tay lên cổ tay Niếp Phong, bắt đầu kiểm tra tình hình thương thế bên trong cơ thể Niếp Phong.
"Người ngoại lai? Vương Huy đại sư, chẳng lẽ, ngài cũng là người ngoại lai?" Nghe lời Vương Huy nói, Niếp Phong liền kinh ngạc hỏi.
"Không sai." Gật đầu, Vương Huy nói: "Bảy năm trước, ta đang đánh nhau với một con yêu hổ, bị một luồng sáng màu đỏ thẫm bao phủ rồi kéo vào nơi này. Con yêu hổ kia sau khi vào đây thì không rõ tung tích, còn ta thì mắc kẹt ở đây."
"Mấy năm đầu, ta vẫn hy vọng tìm được cách rời đi. Nhưng thân phận Luyện Đan Sư của ta lại khiến ba vị thành chủ không muốn thả ta rời đi. Nói thật ra, cuộc sống của ta ở tầng thứ nhất này, mặc dù bề ngoài được tôn trọng, nhưng thực tế, ta và một kẻ bị giam cầm ở tầng thứ nhất chẳng khác gì nhau." Đối với câu hỏi của Niếp Phong, Vương Huy cũng thẳng thắn nói không chút e ngại.
"Thật ra ta cũng từng thử xông vào đại môn, tính toán đi lên tầng thứ hai. Nhưng ba vị thành chủ dường như đã quyết tâm không cho ta rời đi. Ba người bọn họ liên thủ, ta căn bản không có hy vọng phá vây. Ai ~~ Lâu dần, ta cũng từ bỏ ý định rời khỏi tầng thứ nhất."
"Vương Huy đại sư, chẳng lẽ ngài thật sự cam tâm như vậy?" Nhìn chằm chằm Vương Huy, Niếp Phong trầm giọng hỏi.
"Không cam lòng thì làm được gì? �� tầng thứ nhất này, không tồn tại người có thể chống lại ba vị thành chủ. Ba vị thành chủ tu vi đều đã đạt đến cảnh giới Đoán Phách. Nếu một đối một, ta quả thật không sợ bất kỳ ai trong số họ, nhưng một chọi hai đã không phải điều ta có thể đối phó rồi, huống hồ là một đối ba." Nói tới đây, Vương Huy liền lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Chương 76
Lời Vương Huy nói khiến Niếp Phong cũng rơi vào trầm mặc. Đối mặt với tu giả cảnh giới Luyện Cốt, Niếp Phong vẫn có thể tự tin liều mạng, nhưng đối mặt với tu giả cảnh giới Đoán Phách, cho dù có Trầm Giang Đoạn Lưu Phá làm vũ khí ẩn giấu, Niếp Phong cũng biết bản thân chắc chắn không phải đối thủ. Sự chênh lệch về cấp bậc quyết định tất cả. Đối mặt với Liên Tà, nếu không phải vì Độc Hỏa khắc chế kịch độc, cùng sức mạnh được giải phóng sau khi Hắc Viêm thoát khỏi trói buộc, Niếp Phong căn bản không thể nào bức Liên Tà vào tình cảnh đó.
Một lúc lâu sau, Niếp Phong mới thở dài một tiếng, cũng không biết nói gì cho đúng. Tình cảnh gần như bị 'giam cầm' ở tầng thứ nhất của Vương Huy, hiện tại Niếp Phong quả thực không có cách nào giúp Vương Huy.
Nhìn thấy vẻ mặt Niếp Phong, Vương Huy tự nhiên hiểu Niếp Phong nghĩ gì. Khẽ mỉm cười, Vương Huy tiếp tục nói: "Thật ra hiện tại cũng không tệ. Mặc dù ban đầu ta rất muốn rời đi ngay lập tức, nhưng sau một thời gian dài cũng đã phát hiện, nơi này thực ra cũng không sai. Mặc dù không gian có hạn, nhưng so với bên ngoài, nơi này cũng được coi là yên bình."
Vừa nói xong, sắc mặt Vương Huy bỗng nhiên biến đổi, sau đó liền lập tức buông tay Niếp Phong, nói: "Tiểu huynh đệ, kinh mạch của ngươi đã bắt đầu hồi phục như cũ. Chỉ cần thêm chút thời gian, rất nhanh sẽ khỏi. Nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Nói xong, Vương Huy liền như một làn gió lao ra khỏi nhà gỗ, chỉ còn lại một mình Niếp Phong. Thấy Vương Huy rời đi, Niếp Phong biết Vương Huy chắc chắn có chuyện gì đó cần giải quyết, cho nên liền chuyên tâm khoanh chân tĩnh tọa.
Rời đi nhà gỗ, Vương Huy liền bay vút đến một nơi không xa bên ngoài căn nhà. Rất nhanh, Vương Huy đã đến trong rừng cây nhỏ, với vẻ mặt lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là nhân vật phương nào, giám sát lâu đến vậy? Không ngại ra mặt một chút sao!"
"Ha ha ha ~~ Vương Huy đại sư quả nhiên lợi hại. Ngoài tài luyện đan siêu phàm, khả năng cảm ứng thần thức này của ngài cũng là độc nhất vô nhị!" Một làn gió xẹt qua, một bóng người hơi có vẻ già nua liền xuất hiện trước mắt Vương Huy.
"Là ngươi?" Đối với lão giả với tinh thần phấn chấn xuất hiện trước mắt này, Vương Huy hiển nhiên có chút ngạc nhiên. Bất quá rất nhanh, Vương Huy liền khôi phục vẻ bình thường, trầm giọng hỏi: "Các ngươi đây là ý gì? Mấy ngày qua các ngươi đều giám sát chỗ ở của ta? Ta và các ngươi, hình như không có xung đột gì mà?"
"Ha ha ~~ đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Chúng ta cùng Vương Huy đại sư ngài không những không có xung đột, ngược lại luôn hợp tác vui vẻ, phải không?" Nghe lời Vương Huy nói, lão giả vội vàng cười ha ha rồi nói.
"Nếu đã vậy, vậy ngươi có thể giải thích một chút, tại sao lại muốn giám sát chỗ ở của ta?" Nghe lời lão giả nói, sắc mặt Vương Huy lập tức tr���m xuống.
"Vương Huy đại sư không nên hiểu lầm." Xua tay, lão giả tiếp tục nói: "Thật ra chúng ta muốn giám sát, không phải là Vương Huy đại sư ngài, mà là vị tiểu huynh đệ đang tạm trú chỗ ngài thôi. Cho nên xin Vương đại sư ngàn vạn lần đừng hiểu lầm."
"Các ngươi giám sát chính là tiểu huynh đệ Niếp Phong? Tại sao? Cậu ấy và các ngươi từng có quan hệ?" Lời lão giả nói khiến Vương Huy càng nhíu mày chặt hơn, sắc mặt cũng trở nên cảnh giác.
"Ha ha ~~ Không phải vậy. Chúng ta cùng vị tiểu huynh đệ kia không hề có chút xích mích nào, chỉ là muốn làm rõ một chuyện mà thôi." Khẽ mỉm cười, lão giả đối với vẻ cảnh giác của Vương Huy không hề để tâm.
"Chuyện gì?"
"Chúng ta chỉ là muốn biết, vị tiểu huynh đệ này có phải là một Luyện Khí Sư hay không mà thôi, không còn ý nghĩa đặc biệt nào khác. Vương Huy đại sư chung sống cùng vị tiểu huynh đệ này mấy ngày, không biết Vương đại sư có hay không biết?"
"Luyện Khí Sư?" Nghe lời kể của lão giả, Vương Huy trong lòng khẽ giật mình, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì, mà lạnh nhạt nói: "Vị tiểu huynh đệ kia là Luyện Khí Sư thì sao, không phải thì sao? Chuyện đó thì liên quan gì đến Lan Nguyệt Hiên của các ngươi?"
"Ha ha ~~ Làm sao có thể không có quan hệ chứ?" Lần nữa nở một nụ cười, lão giả tiếp tục nói: "Phải biết rằng, ở tầng này, không hề có Luyện Khí Sư nào tồn tại. Vương Huy đại sư ngài chắc cũng hiểu được, một Luyện Khí Sư là một tài nguyên nhân tài quan trọng đến mức nào? Nếu như vị tiểu huynh đệ kia thật sự là một Luyện Khí Sư, vậy chúng ta Lan Nguyệt Hiên đương nhiên hy vọng đi trước một bước, mong có thể lôi kéo cậu ấy."
"Chỉ là lôi kéo sao?" Cười lạnh hắc hắc một tiếng, Vương Huy tiếp tục nói: "Hắn bây giờ là bệnh nhân của ta, ta có trách nhiệm phải chăm sóc kỹ lưỡng cậu ấy. Với tư cách một Y sư, ta càng không hy vọng có ai quấy rầy bệnh nhân của ta nghỉ ngơi. Cho nên hy vọng các ngươi toàn bộ rút lui, đừng làm cản trở chúng ta. Còn về chuyện tiểu huynh đệ có phải là Luyện Khí Sư hay không, ta không biết, cho dù biết cũng sẽ không nói. Cứ thế nhé, hy vọng Lan Nguyệt Hiên của các ngươi có thể giữ thể diện một chút!"
"Ha ha ~~ Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Bất quá, Vương Huy đại sư thật sự không nghĩ lại sao? Nếu như Vương Huy đại sư có thể giúp chúng ta Lan Nguyệt Hiên chiêu dụ được vị tiểu huynh đệ kia, lão hủ có lẽ có thể ở trước mặt Đại tiểu thư nói tốt cho ngài. Lão hủ biết, Vương Huy đại sư ngài vẫn luôn muốn lên tầng hai của tháp để xem sao." Thấy Vương Huy phẩy tay áo bỏ đi, lão giả không hề có chút tức giận nào, chỉ cười nhạt nói.
"Ngươi nói... Cái gì?" Lời nói lạnh nhạt của lão giả, nghe vào tai Vương Huy, lại như tiếng sét đánh ngang tai, khiến Vương Huy cả người khựng lại.
Trong lúc Vương Huy cùng người của Lan Nguyệt Hiên tiếp xúc, Niếp Phong cũng chuyên tâm hấp thu thiên địa linh khí. Cách tốt nhất để hồi phục thương thế chính là tu luyện, đây thực ra không phải là lời nói suông. Thiên địa linh khí hấp thu vào cơ thể khi được luyện hóa thành nguyên khí, cũng đang bồi bổ cho cơ thể Niếp Phong. Tạng phủ bị thương dưới sự tẩm bổ của thiên địa linh khí đã nhanh chóng hồi phục sức sống. Cho nên, tu luyện, thực ra là phương pháp chữa thương tốt nhất.
Vài giờ trôi qua, Vương Huy vẫn chưa trở về. Diêm Hoàng và Hoắc Lăng đang ở trong một căn nhà gỗ không xa đó. Thấy Niếp Phong đang nhập định tu hành, tất nhiên sẽ không đến quấy rầy.
"Hô ~~~" Thở hắt ra một ngụm trọc khí, Niếp Phong chậm rãi mở mắt. Khi hấp thu thiên địa linh khí, Niếp Phong đã phát hiện, nguyên khí của mình đã có chút khác biệt so với trước kia. Nhìn dấu vết hình rắn như rồng bay phượng múa trên mu bàn tay phải, Niếp Phong liền nghĩ: "Chẳng lẽ là vì Kiếm Linh của Tử Vân Tiêu?"
Cảm thụ một chút tình trạng cơ thể, Niếp Phong liền phát hiện, cơ thể mình so với lúc trước, đã tốt hơn nhiều. Dưới sự giúp đỡ của đan dược Vương Huy, thương thế của Niếp Phong đã giảm bớt rất nhiều. Khẽ giật giật bả vai, cảm giác cơ thể mình đều muốn cứng đờ cả rồi, Niếp Phong liền vịn vào vách tường, chầm chậm đứng dậy.
Chậm rãi bước ra khỏi nhà gỗ, Niếp Phong bắt đầu cảm thụ ngọn gió mát thổi vào mặt sau mấy ngày xa cách. Bởi vì hồ nước trong xanh không xa đó, gió nhẹ thổi qua cũng mang theo hơi nước thoang thoảng, làm người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái. Chỉ riêng việc ra ngoài hoạt động như vậy thôi, Niếp Phong đã cảm thấy thương thế của mình đã tốt hơn được vài phần.
"Tiểu huynh đệ Niếp Phong, sao ngươi lại ra đây?" Đang lúc Niếp Phong ngồi bên hồ, nhìn mặt hồ gợn sóng lấp lánh, giọng Vương Huy bỗng nhiên vang lên từ phía sau Niếp Phong. Quay người lại, thì ra Vương Huy đã trở lại từ lúc nào không hay.
"Vương Huy đại sư, ngài đã trở lại?" Thấy Vương Huy trở lại, Niếp Phong liền vội vàng đứng dậy định hành lễ với Vương Huy. Thấy Niếp Phong định làm vậy, Vương Huy vội vàng lao đến trước mặt Niếp Phong, một tay ngăn Niếp Phong hành đại lễ.
"Đừng đừng, tiểu huynh đệ, ngươi cũng đừng làm cái lễ lớn như vậy." Sau khi đỡ Niếp Phong, Vương Huy nhân tiện kéo cổ tay Niếp Phong, một tia nguyên khí liền theo kinh mạch kiểm tra tình hình bên trong cơ thể Niếp Phong.
"Tiến độ hồi phục khá tốt. Dựa theo tốc độ này, e rằng chỉ cần bảy, tám ngày nữa, ngươi là có thể hoàn toàn hồi phục. Hơn nữa, lần này sau khi bị thương, tu vi của ngươi hình như đã mạnh hơn trước một chút, và nguyên khí trong cơ thể căn cơ vững chắc. Đây có lẽ vẫn có thể coi là trong họa có phúc." Sau khi kiểm tra xong thương thế của Niếp Phong, Vương Huy liền hài lòng gật đầu.
"Đây cũng là nhờ linh đan diệu dược của Vương Huy đại sư. Nếu không, Niếp Phong làm sao có thể khỏe nhanh như vậy?" Nghe lời Vương Huy nói, Niếp Phong liền liên tục lắc đầu đáp.
"Ha ha ~~ Được rồi được rồi, cứ cảm ơn qua lại thế này thì đến bao giờ mới hết?" Ha ha cười một tiếng, sắc mặt Vương Huy bỗng trở nên nghiêm túc. Sau một thoáng do dự, Vương Huy liền hỏi Niếp Phong: "Tiểu huynh đệ, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi có phải là một Luyện Khí Sư hay không, xin đừng giấu giếm."
Thấy Vương Huy sắc mặt nghiêm túc, Niếp Phong cũng cho rằng không cần phải lừa dối vị ân nhân cứu mạng này, cho nên hầu như không do dự, Niếp Phong liền gật đầu với Vương Huy.
"Vương Huy đại sư, ngài hỏi chuyện này là..."
"Là tính toán bán ngươi đi sao? Ta nói không sai chứ, Vương Huy Vương đại sư!" Đang lúc này, một giọng nói non nớt vang lên. Không biết từ lúc nào, Diêm Hoàng đã bước những bước chân nhỏ xíu trắng như tuyết đến gần hai người. Giờ phút này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính đáng yêu của Diêm Hoàng mang theo sự lạnh lẽo đến nỗi có thể đóng băng cả đại hà. Trong đôi mắt to tròn xoe của nàng lóe lên tia sáng lạ thường.
"Diêm Hoàng, đừng nói bậy." Nghe lời Diêm Hoàng nói, Niếp Phong vội vàng nhíu mày nhìn Diêm Hoàng một cái, rồi quay đầu nói với Vương Huy: "Vương Huy đại sư, xin lỗi, Diêm Hoàng nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện."
"Bổn hoàng không hiểu chuyện?" Sau khi hung hăng lườm Niếp Phong một cái, Diêm Hoàng liền quay đầu nhìn Vương Huy, dùng thanh âm lạnh như băng nói: "Bổn hoàng có nói dối không, Vương Huy đại sư? E rằng ngài là người rõ nhất phải không? Mới vừa rồi ở trong rừng cây nhỏ ngài gặp ai, chẳng lẽ Vương Huy đại sư ngài đã quên rồi ư?"
Đối mặt với lời chất vấn của tiểu nha đầu mũm mĩm này, Vương Huy lại không phản bác được. Vốn luôn lạnh nhạt, giờ trên mặt lại hiện lên một tia xanh xao. Thấy sắc mặt Vương Huy, Niếp Phong cũng biết chuyện không hề đơn giản như vậy. Thở dài một tiếng sau, Niếp Phong liền hỏi Vương Huy: "Vương Huy đại sư, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đâu? Ngài cứ nói ra đi."
"Thật ra thì cũng không có gì." Thở hắt ra một ngụm trọc khí, Vương Huy sau khi liếc nhìn Niếp Phong và Diêm Hoàng, tiếp tục nói: "Mới vừa rồi, người của Lan Nguyệt Hiên đến tìm ta, hy vọng ta có thể giúp họ xác định thân phận Luyện Khí Sư của ngươi, đồng thời hy vọng ta có thể hỗ trợ họ lôi kéo ngươi vào Lan Nguyệt Hiên."
"Và thù lao chính là, họ sẽ cho phép ta đi lên tầng hai của tháp."
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của truyen.free, và mỗi từ ngữ đều được trau chuốt tỉ mỉ để hòa nhập cùng dòng chảy của câu chuyện.