(Đã dịch) Cửu Thiên Kiếm Ma - Chương 24 : Chương 24
Hai luồng kình phong từ trái và phải ập đến, tấn công Niếp Phong. Cả hai người đều ở cảnh giới Tôi Thể lục trọng thiên, ra tay không chút nương tình, những ngón tay nắm chặt như kim cương sắc bén chộp thẳng vào yếu hại của Niếp Phong.
Thấy hai người phía sau Đồng Tuấn bất ngờ ra tay, Hoắc Lăng bất động thanh sắc lùi lại một bước, đồng thời kéo theo Tiểu Ngân. Dù biết rõ ý đồ mờ ám của Hoắc Lăng, Niếp Phong lúc này không có thời gian để ý. Sự bá đạo của nhóm Đồng Tuấn khiến hắn có chút căm tức, nên đối mặt với đòn công kích gọng kìm của hai đệ tử Ám Tông Tôi Thể lục trọng thiên, Niếp Phong chẳng những không lùi, mà còn xông lên một bước mạnh mẽ!
“Không biết tự lượng sức mình.” Thấy Niếp Phong không lùi mà tiến, khóe miệng Đồng Tuấn khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. Nhưng rất nhanh, nụ cười lạnh ấy đọng lại trên mặt hắn, bởi vì hắn vừa chứng kiến một cảnh tượng vô cùng khó tin!
Chỉ thấy Niếp Phong xông lên, thân hình nghiêng đi trong tích tắc, ngay lúc hai người kia định biến chiêu, Niếp Phong đã tung ra một quyền cực nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, trúng thẳng vào ngực họ. Niếp Phong, người đã trải qua tôi luyện bằng dược liệu Diêm Hoàng và tắm trong hàn tuyền, có cường độ thân thể mạnh hơn hẳn so với những tu giả Tôi Thể đỉnh phong thông thường. Hai quyền đồng thời tung ra, hai người đang giáp công liền bị Niếp Phong đánh bay ngược ra ngoài, thậm chí hắn còn chẳng thèm dùng đến vũ kỹ nào.
Chứng kiến Niếp Phong dễ dàng đánh lui hai đệ tử Ám Tông Tôi Thể lục trọng thiên, các đệ tử Ám Tông xung quanh lập tức rơi vào im lặng. Sắc mặt Đồng Tuấn càng trở nên khó coi. Hắn thực sự không thể hiểu nổi, tại sao Niếp Phong lại có thể dễ dàng đánh lui hai người hầu Tôi Thể lục trọng thiên của mình. Phải biết rằng tu vi của hai người đó còn nhỉnh hơn Niếp Phong một bậc.
Cũng giống vậy, khi thấy Niếp Phong dễ dàng đẩy lui hai người, nhìn bộ dạng họ nội tức chấn động, nhất thời không thể đề khí, hai mắt Hoắc Lăng lóe lên một tia tinh quang. Nhẹ nhàng mím đôi môi anh đào kiều diễm, Hoắc Lăng đột nhiên lên tiếng: “Đồng sư huynh, huynh làm thế này là có ý gì, sao lại đột nhiên ra tay với Niếp Phong?”
“Đồ họa thủy đáng chết này!” Nghe Hoắc Lăng nói, Niếp Phong biết ngay là có chuyện không hay. Quả nhiên, sắc mặt Đồng Tuấn lại một lần nữa âm trầm. Thậm chí Niếp Phong còn cảm thấy lúc này nếu véo một cái, sợ rằng có thể nặn ra mực từ trên mặt Đồng Tuấn, đủ để thấy mặt hắn lúc này khó coi đến mức nào!
“Sư muội, quy củ của Ám Tông là sư huynh đệ được phép tỉ thí với nhau, chỉ cần không mất mạng là được. A Cương và A Hổ đây cũng chỉ muốn tỉ thí một chút với vị sư đệ này thôi!” Nói đến đây, đôi mắt âm lệ của Đồng Tuấn gắt gao nhìn chằm chằm Niếp Phong, nói: “Nếu sư đệ có thể cùng Lăng sư muội chung tu, vậy tất nhiên có chỗ độc đáo. Tại hạ xin được lãnh giáo cao chiêu của sư đệ vậy.”
“Ta không có hứng thú gì với tỉ thí.” Nhìn Đồng Tuấn khí thế tăng vọt, Niếp Phong cau mày nói.
“Chuyện này cũng không phải do ngươi!” Một tiếng cười lạnh, Đồng Tuấn lao thẳng tới Niếp Phong như chim ưng săn mồi, tu vi Tôi Thể cửu trọng thiên trung kỳ hoàn toàn bộc phát.
“Băng Quyền? Khai Sơn Kình!”
Một nắm đấm khổng lồ, biến hóa từ nguyên khí, đánh thẳng xuống Niếp Phong. Vũ kỹ Nhân giai thượng cấp Băng Quyền được Đồng Tuấn thi triển một cách nhuần nhuyễn.
Đối mặt với áp lực mà Đồng Tuấn mang lại, Niếp Phong chẳng những không hề sợ hãi, ngược lại còn tràn đầy tự tin. Tu luyện lâu như vậy trong Dược Vương Viên, giờ đây cuối cùng cũng có thể cùng các cường giả trẻ tuổi trong tông môn tranh tài cao thấp, điều này khiến Niếp Phong không khỏi hưng phấn.
Rút ra cây Diêm Hoàng Phá Quân nặng nề, Niếp Phong thuận thế dùng mũi kiếm khẽ hất lên. Trong quá trình tu luyện Trầm Giang Đoạn Lưu Phá, kiếm thuật trọng kiếm của Niếp Phong cũng tiến bộ không ngừng. Mũi kiếm Diêm Hoàng Phá Quân vừa chạm vào kình khí Băng Quyền, Niếp Phong đã bật lên một đoạn, trong ánh mắt kinh ngạc của Đồng Tuấn, hắn hất Đồng Tuấn đang lao xuống trở lại giữa không trung. Kình lực Băng Quyền nặng nề kia cũng bị hóa giải toàn bộ.
‘Đăng đăng đăng’
Vừa tiếp đất, Đồng Tuấn không tự chủ lùi liên tiếp ba bước. Bị Niếp Phong, người có tu vi Tôi Thể lục trọng thiên kém xa mình, chấn lui, Đồng Tuấn giận dữ. Gương mặt tuấn tú của hắn trong phút chốc biến sắc như gan heo.
“Quả nhiên có chút bản lĩnh!” Gương mặt Đồng Tuấn vặn vẹo, hắn gầm lên một tiếng, đồng thời hai tay hóa quyền thành trảo. Tay trái chộp vào cổ Niếp Phong, tay phải lại đánh xuống khí môn của Niếp Phong. Bị trúng vào bất kỳ chỗ nào, đối phương cũng sẽ trọng thương hoặc chết tại chỗ.
Thấy Đồng Tuấn ra tay tàn nhẫn vô tình như vậy, không màng tình đồng môn, hai mắt Niếp Phong cũng hiện lên một tia lửa giận. Niếp Phong vốn không phải là người hiền lành gì. Sự nhẫn nhịn đối với Hoắc Lăng chỉ là để bù đắp cho chuyện thất lễ trước đó. Nhưng đối với loại người như Đồng Tuấn, vì tranh giành tình nhân mà ra tay sát thủ với đồng môn, Niếp Phong cũng không có chút ý định lùi bước nào.
Diêm Hoàng Phá Quân đâm thẳng ra, mũi kiếm nhắm thẳng vào mặt Đồng Tuấn. Thấy Niếp Phong lại dùng phương pháp này để hóa giải thế công của mình, Đồng Tuấn lộ ra một nụ cười giễu cợt lạnh lẽo.
‘Xuy’
Trong khoảnh khắc Diêm Hoàng Phá Quân của Niếp Phong sắp đâm trúng mặt Đồng Tuấn, Đồng Tuấn nhanh chóng nghiêng đầu né tránh. Song trảo của hắn vẫn không ngừng chộp vào các vị trí yếu hại của Niếp Phong, chớp mắt đã sắp bắt trúng khí môn của Niếp Phong.
“Cút!” Hai mắt lóe lên một tia sắc giận, Niếp Phong đột nhiên nhấn Diêm Hoàng Phá Quân xuống. Lực lượng nặng nề khiến thân thể Đồng Tuấn hơi chùng xuống, tiếp đó, Niếp Phong xoay người tại chỗ, một cước mang theo lực đạo thiên quân vạn cân hung hăng đá vào xương sườn bên hông Đồng Tuấn.
‘Oành’
Một tiếng trầm đục vang lên, Đồng Tuấn bị Niếp Phong đá bay ngang, va chạm rồi lùi hai bước mới đứng vững lại. Tuy nhiên, hai lần bị Niếp Phong, người có tu vi thấp hơn mình rất nhiều, đánh lui, Đồng Tuấn đã sớm hổ thẹn đến mất lý trí. Hắn trợn trừng hai mắt đỏ ngầu nhìn Niếp Phong, rồi gào lên: “Lại đến!”
“Băng Quyền? Liệt Sơn Kình!!”
Một kình lực quyền pháp hung mãnh hơn lần đầu tiên bao trùm Niếp Phong như trời long đất lở. Cảm nhận được nguyên khí áp bức từ bốn phương tám hướng, thần sắc Niếp Phong ngưng trọng. Cây Diêm Hoàng Phá Quân trong tay hắn xoay một vòng, trực tiếp nghênh đón Liệt Sơn Kình của Đồng Tuấn.
“Càn Khôn Chấn? Nghịch Chuyển Càn Khôn!!”
Cũng là vũ kỹ Nhân giai thượng cấp, khi thi triển Nghịch Chuyển Càn Khôn với Diêm Hoàng Phá Quân trong tay, khí thế không hề kém cạnh Liệt Sơn Kình. ‘Oành!’, một tiếng nổ trầm đục vang lên, tựa như giáng mạnh vào ngực mọi người. Niếp Phong và Đồng Tuấn sau khi liều mạng một chiêu đã đồng thời bị chấn động mà lùi lại.
“Làm sao có thể? Chuyện này sao có thể!!” Nhìn thấy Liệt Sơn Kình do tu vi Tôi Thể cửu trọng thiên trung kỳ của mình đánh ra lại ngang sức ngang tài với Nghịch Chuyển Càn Khôn của Niếp Phong ở Tôi Thể lục trọng thiên sơ kỳ, Đồng Tuấn khó tin gào lên. Thực ra không chỉ Đồng Tuấn, tất cả những người đang chứng kiến cuộc chiến, bao gồm cả Hoắc Lăng, đều kinh hãi trước uy lực của Nghịch Chuyển Càn Khôn do Niếp Phong thi triển. Càn Khôn Chấn không xa lạ gì với họ, họ cũng biết trong Tàng Kinh Lâu có bộ vũ kỹ này, nhưng họ không thể ngờ Càn Khôn Chấn lại có thể lợi hại đến mức đó!
Thực ra việc họ kinh ngạc cũng không có gì lạ. Bởi lẽ, nguyên nhân Niếp Phong có thể ngang sức ngang tài với Đồng Tuấn ở tu vi hiện tại, ngoài việc dược liệu đặc chế của Diêm Hoàng giúp hắn rèn luyện thân thể, còn có việc hấp thu nội đan của Thủy Mi, khiến nguyên khí của Niếp Phong dồi dào hơn so với tu giả Tôi Thể đỉnh phong bình thường.
Điều quan trọng hơn là, sau khi trải qua tôi luyện trong hàn tuyền và biến hóa của Tử Vân Tiêu, nguyên khí của Niếp Phong đã sớm không phải là độ cô đọng nguyên khí mà tu giả bình thường có thể sánh được. Niếp Phong hiện tại chỉ là cảnh giới chưa đạt tới thôi, còn những mặt khác như lượng nguyên khí hay độ cô đọng nguyên khí đều không hề kém Đồng Tuấn, thậm chí còn nhỉnh hơn Đồng Tuấn, chưa kể Niếp Phong còn có thể sử dụng Độc Hỏa để hỗ trợ!
Đương nhiên, những chuyện xảy ra với Niếp Phong thì Đồng Tuấn không thể biết được. Hiện tại hắn chỉ biết, mình không chỉ liên tục bị đánh lui một cách nhục nhã, mà còn dù dốc toàn lực ra tay cũng chỉ có thể ngang sức ngang tài với đối thủ. Kẻ gây ra tất cả những điều này lại là một người có tu vi thấp hơn mình rất nhiều. Điều này khiến Đồng Tuấn, người luôn được bao bọc bởi hào quang thiên tài và cực kỳ kiêu ngạo, làm sao có thể chấp nhận?
“Tiểu tử đáng chết! Ta bất kể ngươi dùng phương pháp quái gở gì, hôm nay ta Đồng Tuấn nhất định phải giết ngươi!” Suy đi nghĩ lại, Đồng Tuấn vẫn cho rằng Niếp Phong đã dùng thủ đoạn không rõ ràng nào đó mới tạo ra kết quả này. Ý nghĩ đó càng khiến Đồng Tuấn tức giận hơn. Hắn dốc toàn lực thi triển thân pháp, liều mạng xông về phía Niếp Phong.
“Băng Toản Chỉ!!”
Tay phải giơ lên, những ngón tay của Đồng Tuấn bắn ra mấy đạo xoáy nguyên khí quay nhanh như chong chóng về phía Niếp Phong. Những luồng xoáy nguyên khí lạnh như băng nhỏ như mũi khoan, thế tới vừa hung mãnh vừa dữ dội. Niếp Phong không chút nghi ngờ, nếu bị Băng Toản Chỉ này đánh trúng, trên người hắn nhất định sẽ bị khoét một lỗ nhỏ.
“Uống!” Khẽ quát một tiếng, Diêm Hoàng Phá Quân trong tay Niếp Phong vũ động như nước chảy, mũi kiếm đánh vào Băng Toản Chỉ, đồng thời lợi dụng xảo kình đẩy Băng Toản Chỉ ngược trở lại. Sau bảy, tám kiếm liên tiếp, những Băng Toản Chỉ mà Đồng Tuấn đánh về phía Niếp Phong đã hoàn toàn bị Niếp Phong hóa giải một cách khéo léo. Lúc này, Đồng Tuấn cũng đã xông đến cách Niếp Phong không xa.
“Chết!”
Một luồng phong mang màu xanh lướt thẳng qua cổ Niếp Phong. Bị sự biến hóa bất ngờ làm cho kinh hãi, Niếp Phong vội vàng rút kiếm chặn trước người. ‘Đinh’, một tiếng vang lớn, Niếp Phong đã bị chấn động lùi lại ba bước, nội tức cũng có chút hỗn loạn.
“Để mạng lại!” Chỉ thấy lúc này trong tay Đồng Tuấn đã có thêm một thanh thanh phong kiếm dài ba thước. Mũi kiếm dưới ánh mặt trời tỏa ra vẻ lạnh lẽo kinh người, sát khí nhàn nhạt cho thấy thanh trường kiếm này đã uống không ít máu.
Thấy Đồng Tuấn thậm chí đã rút kiếm ra, vẻ mặt như muốn giết Niếp Phong, các đệ tử Ám Tông xung quanh không ai ngăn cản hắn. Thứ nhất là vì bản thân Đồng Tuấn có thực lực mạnh, lúc này ngăn cản ai biết Đồng Tuấn nổi điên có khi lại hận cả mình? Thứ hai là những người này thực sự mong Đồng Tuấn có thể giết Niếp Phong, hoặc ít nhất là trọng thương Niếp Phong, như vậy Hoắc Lăng tự nhiên sẽ không tiếp tục chung tu với Niếp Phong nữa.
Thấy Đồng Tuấn xuất kiếm, Hoắc Lăng cũng thầm tế lên Hãn Hải Linh Châu, nhưng không có ý định tham gia trận chiến. Thực ra mọi chuyện đã vượt ngoài dự liệu của nàng. Hoắc Lăng không ngờ Niếp Phong lại có thể ép Đồng Tuấn đến mức này. Dù Hoắc Lăng không cho rằng Đồng Tuấn có thể so sánh với mình, nhưng biểu hiện của Niếp Phong vẫn khiến trái tim Hoắc Lăng có chút rối bời.
“Ngươi đã ra tay ác độc như vậy, ta đây cũng sẽ không khách khí!” Niếp Phong, suýt chút nữa đã bị Đồng Tuấn làm bị thương, lúc này cũng cực kỳ tức giận. Thấy Đồng Tuấn vẫn không buông tha mà xông tới, sắc mặt Niếp Phong trầm xuống, đồng thời, Độc Hỏa màu lục đột nhiên bốc ra từ trong cơ thể hắn!
Chương 47 (Mong các bạn đọc sách nhẹ nhàng nhấp vào nút sưu tầm nhé, không tốn của các bạn vài giây nhưng đây là một trong những động lực để người viết tiếp tục.)
Sự tàn nhẫn và độc ác của Đồng Tuấn đã hoàn toàn chọc giận Niếp Phong. Thấy Đồng Tuấn vung kiếm tiếp tục thi triển thân pháp tấn công mình, sắc mặt Niếp Phong trầm xuống, Độc Hỏa màu lục liền bộc phát từ trong cơ thể hắn.
Độc Hỏa nóng rực như được giải phóng, trong nháy mắt bùng nổ từ cơ thể Niếp Phong. Khí thế của Niếp Phong cũng tăng vọt lên mấy cấp bậc ngay khi Độc Hỏa bùng ra.
“Ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!” Diêm Hoàng Phá Quân trong tay vung lên, một đạo sợi lửa do Độc Hỏa biến thành quất thẳng về phía Đồng Tuấn. Đồng Tuấn, bị Độc Hỏa đột nhiên xuất hiện làm cho giật mình, thấy sợi lửa quất tới liền vội vàng lăn lộn chật vật trên mặt đất, mới khó khăn lắm né tránh được một kiếm của Niếp Phong.
“Ngươi ~~~” Nhìn thấy Niếp Phong lại có thể chuyển hóa nguyên khí thành lửa, hơn nữa lại không phải là ngọn lửa nguyên khí bình thường, mà là Thú Hỏa của yêu thú, Đồng Tuấn lúc này mới tỉnh táo lại. Có thể chuyển hóa nguyên khí thành các loại thuộc tính, đó nào phải người tầm thường. Ngay cả bản thân hắn, khi đánh ra Băng Toản Chỉ, cái gọi là hàn khí kia cũng chỉ mượn một chút linh khí lạnh lẽo hỗ trợ mà thôi, cách xa vạn dặm so với việc nguyên khí hóa băng chân chính!
Thấy tình cảnh Đồng Tuấn không ổn, hai đệ tử Ám Tông Tôi Thể lục trọng thiên ban đầu giáp công Niếp Phong liền đồng loạt bước ra một bước. Tuy nhiên, chân của bọn họ vừa mới bước ra, còn chưa kịp thu chân còn lại về, thì một cột nước đột nhiên từ không trung ào xuống ngay trước mũi chân hai người. Mặt đất kiên cố trong nháy mắt bị ép lõm thành một cái hố sâu hình tròn. Nếu dịch lên nửa tấc nữa, lòng bàn chân của hai người này sẽ bị phế tại chỗ.
“Đây là cuộc tỉ thí của hai người họ, các ngươi đứng yên tại chỗ. Nếu có lần sau, cột nước sẽ trực tiếp rơi vào chân các ngươi.” Dùng ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ quét qua hai người đó một cái, Hoắc Lăng liền quay đầu lại tiếp tục quan sát trận chiến giữa Niếp Phong và Đồng Tuấn, như thể chuyện vừa rồi rất nhỏ nhặt không đáng kể. Nhưng không ai dám nghi ngờ, nếu hai người kia có gan tiến thêm một bước nữa, Hoắc Lăng tuyệt đối sẽ phế đi đôi chân của họ.
Thấy hai người kia lại bị Hoắc Lăng đe dọa mà không dám tiến lên, sắc mặt Đồng Tuấn trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Tuy nhiên, khi Đồng Tuấn nhìn thấy vẻ mặt khinh miệt của Hoắc Lăng, sắc mặt trắng bệch của hắn lập tức đỏ bừng.
“Ngươi có Thú Hỏa trợ giúp thì đã sao? Để ta xem, thế nào là chênh lệch tu vi chân chính!” Trợn trừng hai mắt đã đầy những tia máu, Đồng Tuấn điên cuồng điều động nguyên khí toàn thân. Chẳng mấy chốc, toàn thân Đồng Tuấn bùng phát ra ánh sáng chói mắt.
“Băng Quyền? Phá Sơn Kình!!!”
Chiêu thức mạnh nhất của Băng Quyền được thi triển, không khí xung quanh dường như cũng muốn bị hút cạn. Ngay cả Hoắc Lăng, khi thấy Đồng Tuấn tung ra Phá Sơn Kình cũng không khỏi khẽ nhíu mày. Rõ ràng nàng cảm thấy nếu chiêu này của đối phương được thi triển lên người mình, muốn phá giải cũng có một chút khó khăn.
Thấy Phá Sơn Kình do Đồng Tuấn dốc toàn lực đánh ra trước mắt, nguyên khí đã ngưng tụ thành hư ảnh một dị thú gầm thét phía sau Đồng Tuấn, Niếp Phong cũng không dám chậm trễ. Diêm Hoàng Phá Quân trong tay chấn động, Độc Hỏa màu lục nhanh chóng quấn quanh thân kiếm.
“Càn Khôn Chấn? Nghịch Chuyển Càn Khôn!!”
Kình khí ập đến, Diêm Hoàng Phá Quân trong tay Niếp Phong trực diện nghênh đón luồng kình khí đáng sợ mà Đồng Tuấn tung ra. Khi mọi người xung quanh, bao gồm cả Hoắc Lăng, đều cho rằng Niếp Phong nhất định sẽ gặp xui xẻo, thì Niếp Phong lại vận dụng quỹ tích hình tròn, kéo theo lực lượng đáng sợ của Phá Sơn Kình xoay một vòng, rồi đột ngột đánh trả về phía Đồng Tuấn!
‘Oành!!!’
Một tiếng nổ lớn vang lên. Đồng Tuấn, người phải chịu đựng kình khí do chính mình tung ra, cả người bay ngược như diều đứt dây. Trong miệng hắn phun ra từng ngụm máu đen. Niếp Phong cũng không khá hơn là bao. Dù Nghịch Chuyển Càn Khôn có thể lấy lực đánh lực, nhưng cũng có giới hạn. Niếp Phong mạnh mẽ chịu đựng một đòn nặng như vậy, suýt chút nữa đã bị Phá Sơn Kình trực tiếp phá vỡ Nghịch Chuyển Càn Khôn, từ đó phải hứng trọn kình khí của Phá Sơn Kình.
Đương nhiên, nhờ vào lượng nguyên khí khổng lồ vượt xa người thường và nguyên khí cô đọng, cuối cùng Niếp Phong vẫn thành công đánh trả Phá Sơn Kình. Nhưng Phá Sơn Kình thực sự quá mạnh mẽ. Ngay cả khi miễn cưỡng đánh trả Phá Sơn Kình, Niếp Phong vẫn bị thương. ‘Đăng đăng’, lùi liên tục hơn mười bước, Niếp Phong cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm nghịch máu.
Một bóng người từ xa bay vút tới, nhanh chóng đỡ lấy Đồng Tuấn đang bị hất tung lên không. Sau khi tiếp đất, Niếp Phong liền phát hiện, người ôm lấy Đồng Tuấn là một trung niên nam nhân mặc hắc bào viền bạc. Người đàn ông này có tướng mạo giống Đồng Tuấn đến tám phần, lúc này trên khuôn mặt hắn đã tràn đầy kinh hãi.
‘Ba ba ba’
Chỉ thấy trung niên nam nhân liên tục vỗ bảy chưởng lên người Đồng Tuấn. Đồng Tuấn đang hôn mê lại phun ra một ngụm máu đen nữa, sắc mặt trắng bệch bắt đầu có chút thay đổi, một tia hồng nhuận hiện lên trên mặt hắn. Lúc này trung niên nam nhân mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Tỉ thí thì tỉ thí, ngươi lại dám ra tay nặng như vậy?” Ánh mắt sắc bén quét một vòng khắp mọi người tại chỗ, rồi dừng lại trên người Niếp Phong. Thấy Niếp Phong cũng bị thương, trung niên nam nhân liền lớn tiếng quát Niếp Phong.
“Ngươi ngay cả đầu đuôi câu chuyện cũng chưa định tìm hiểu rõ ràng, đã vội vã đổ hết lỗi lên người ta, việc bao che con mình của ngươi cũng quá gấp gáp rồi đấy.” Đối với tiếng quát của trung niên nam nhân, Niếp Phong chỉ cười giễu một tiếng. Chỉ cần nhìn tướng mạo, Niếp Phong đã đại khái đoán được mối quan hệ giữa Đồng Tuấn và trung niên nam nhân. Việc trung niên nam nhân vừa xuất hiện đã chỉ trích mình trước tiên, điều này tự nhiên càng khiến Niếp Phong tức giận hơn.
“Lớn mật! Chẳng lẽ ngươi không biết cái gì gọi là tôn ti? Hôm nay ta sẽ thay lão sư của ngươi dạy dỗ ngươi một chút, để ngươi biết thế nào là tôn ti trưởng ấu!” Thấy Niếp Phong lại còn dám phản bác mình, trung niên nam nhân nhất thời càng thêm tức giận. Hắn giơ tay lên, định tát vào Niếp Phong.
“Đồng thúc thúc, cháu tuy biết không nên nói như vậy, nhưng cháu nghĩ gia gia sẽ không vui lòng khi có người ngoài đến dạy dỗ đệ tử của ông ấy cái gì là tôn ti.” Ngay khi bàn tay của người đàn ông được gọi là Đồng thúc thúc sắp vỗ vào Niếp Phong, giọng nói trong trẻo như chuông bạc của Hoắc Lăng đúng lúc vang lên. Nghe lời Hoắc Lăng nói, bàn tay của trung niên nam nhân đột nhiên chậm lại một chút.
“Lăng cháu gái, lời này của cháu rốt cuộc là có ý gì?” Nếu là ngày thường, trung niên nam nhân còn có thể đôi co với Hoắc Lăng vài câu. Nhưng hôm nay, ái tử của hắn bị Niếp Phong trọng thương, hắn đã sớm tức giận đến kh��ng thể kiềm chế. Nếu không phải một chút lý trí còn sót lại tự nhủ phải làm rõ mọi chuyện, thì người đàn ông đã sớm bất chấp tất cả mà đánh chết Niếp Phong rồi, dù sao Chấp Pháp đường cũng có quyền hạn đó.
“Không có ý gì. Hoắc Lăng chỉ muốn nhắc nhở Đồng thúc thúc rằng Niếp Phong này là đệ tử thân truyền mới được gia gia thu nhận. Đồng thúc thúc tốt nhất nên tìm hiểu rõ ràng rồi hãy quyết định có nên dạy dỗ hắn cái gì là tôn ti hay không.” Chậm rãi đi tới bên cạnh Niếp Phong, Hoắc Lăng dùng giọng điệu thờ ơ nói với trung niên nam nhân.
“Cái gì?” Nghe Hoắc Lăng nói Niếp Phong cũng là đệ tử thân truyền của Hoắc lão, sắc mặt dữ tợn ban đầu của trung niên nam nhân trở nên cực kỳ khó coi. Bàn tay giơ lên nửa chừng cũng cứng đờ, thu về không được mà đánh xuống cũng không xong. Sau vài lần biến sắc, hai mắt trung niên nam nhân chợt lóe lên một tia tàn nhẫn, nói: “Dù hắn là đệ tử thân truyền của Tông chủ, nhưng phạm lỗi thì vẫn là phạm lỗi! Ta thân là chấp pháp giả của Chấp Pháp đường, có quyền trừng phạt hắn, ngay cả Tông chủ hiện tại cũng như vậy!”
“Hắc hắc, đúng là lộng quyền trắng trợn mà? Muốn đến thì đến, ta muốn xem ngươi và nhi tử của ngươi so ra, rốt cuộc có tiến bộ gì!” Cười lạnh một tiếng, Niếp Phong chợt chấn động Diêm Hoàng Phá Quân trong tay. Trong chớp mắt, Diêm Hoàng Phá Quân đen nhánh biến thành một thanh trường kiếm màu tím. Thấy Diêm Hoàng Phá Quân biến hóa, những người xung quanh đều không hiểu chuyện gì, chỉ có Hoắc Lăng dường như nghĩ ra điều gì đó, khẽ gật đầu.
“Ha ha ~~ tốt tốt tốt! Giới trẻ bây giờ thực sự không tệ chút nào, xem ra ta đã bị coi thường rồi sao? Cũng tốt, sẽ để ngươi xem ta rốt cuộc có tiến bộ gì!” Người đàn ông trung niên cười một cách giận dữ. Sau hai tiếng cười ha hả, hắn chợt biến sắc mặt dữ tợn, vận toàn thân nguyên khí, thề phải một kích giết chết Niếp Phong dưới chưởng.
“Không cần, hắn không đến lượt Đồng Cương ngươi dạy dỗ!” Đúng lúc này, một giọng nói già nua truyền đến, tiếp đó một bóng người đen nhánh bay vút đến giữa hai người với tốc độ khó mà mắt thường phân biệt được. Nhìn rõ người đến, chính là Phong Huyền, người từng có duyên gặp mặt với Niếp Phong.
“Phong Huyền trưởng lão ~~” Thấy Phong Huyền xuất hiện, Đồng Cương biết việc giết chết Niếp Phong là vô vọng rồi. Hắn sẽ không ngu ngốc nói rằng muốn làm rõ đầu đuôi câu chuyện rồi mới xử phạt. Con trai mình, chính hắn rõ ràng nhất. Đồng Cương trăm phần trăm khẳng định, tuyệt đối là con trai mình gây sự trước. Lúc nãy chỉ có mình hắn nên tự nhiên không cần hỏi han, trực tiếp đẩy hết trách nhiệm lên người Niếp Phong là được rồi. Nhưng hiện tại Phong Huyền vừa đến, mọi chuyện đã thay đổi.
“Phong Huyền gia gia, đã lâu không gặp.” Hoắc Lăng khẽ mỉm cười rồi thi lễ với Phong Huyền. Niếp Phong cũng vội vàng chắp tay thi lễ với Phong Huyền.
“Ha ha ~~ Lăng nha đầu cháu còn nhớ Phong Huyền gia gia sao? Cháu cũng không chịu rảnh rỗi đến thăm Phong Huyền gia gia. Còn Niếp Phong hiền chất, một thời gian ngắn không gặp, tu vi của cháu lại tăng lên không ít, thật đáng mừng.”
“Cảm ơn Phong Huyền trưởng lão đã quan tâm.” Nghe Phong Huyền nói, Niếp Phong tự nhiên biết đây là Phong Huyền đang tạo ấn tượng cho mọi người, để mọi người biết mình quen biết vị trưởng lão Chấp Pháp đường này từ trước. Quả nhiên, sau khi nghe lời Phong Huyền nói, sắc mặt một vài đệ tử Ám Tông xung quanh khẽ biến đổi, nhưng ngay sau đó lại lộ ra một tia may mắn.
“Đúng rồi Phong Huyền gia gia, người cũng đến phân xử sao…” Vừa nói, Hoắc Lăng liền kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần. Dưới sự giải thích lưu loát của Hoắc Lăng, Phong Huyền rất nhanh đã hiểu rõ toàn bộ sự việc. Ánh mắt nhìn Đồng Cương của ông cũng dần dần trở nên âm trầm.
“Đồng Cương, ngươi giỏi thật đấy. Xem ra quyền lợi của Chấp Pháp đường hiện tại đã trở thành công cụ để ngươi công báo tư thù rồi?” Lạnh lùng liếc Đồng Cương một cái, Phong Huyền dùng giọng điệu băng lãnh nói.
“Phong Huyền trưởng lão ~~ chuyện này ~~~ đây chỉ là hiểu lầm ~~ Đồng Cương chỉ là nhất thời lo lắng cho con trai bị thương ~~ cho nên ~~~ cho nên mới quên mất điều tra tường tận ~~” Nghe giọng nói lạnh lẽo của Phong Huyền trưởng lão, Đồng Cương khó khăn nuốt nước bọt, lắp bắp nói.
“Hừ! Nếu không phải nhìn vào điểm này, bổn trưởng lão đã trừng phạt ngươi rồi! Cút! Về Chấp Pháp đường đối mặt vách tường ba năm, trong ba năm không được rời khỏi thất tư quá của Chấp Pháp đường!”
“Vâng ~~ cẩn tuân pháp chỉ của trưởng lão.” Như một con gà trống thua cuộc, Đồng Cương nhục nhã dẫn Đồng Tuấn rời khỏi nơi đây. Phong Huyền cũng sau khi trò chuyện vài câu với Hoắc Lăng thì liền quay người rời đi.
“Rốt cuộc ngươi có ý gì, tại sao lại muốn giúp ta? Chẳng phải ngươi rất muốn ta chết sao?” Chờ tất cả mọi người rời đi, Niếp Phong mới quay đầu hỏi Hoắc Lăng. Trong trận chiến với Đồng Tuấn, Niếp Phong đã tiêu hao không ít nguyên khí, lại thêm bị thương, lúc này sắc mặt hắn có chút tái nhợt.
“Ngươi đoán xem.” Khẽ mỉm cười, Hoắc Lăng lại trở về vẻ lạnh nhạt như băng sương.
Chương 48
“Ta không có thời gian chơi trò đố chữ với ngươi. Thật ra, chuyện trước đó ta chỉ có thể nói xin lỗi, nhưng đó thực sự là một sự cố ngoài ý muốn. Có lẽ lời xin lỗi không thể khiến ngươi nguôi giận, nhưng đó cũng là tất cả những gì ta có thể làm được.” Thấy Hoắc Lăng một lần nữa biến trở lại vẻ lạnh nhạt như băng sương, Niếp Phong điều chỉnh nội tức một chút rồi nói với Hoắc Lăng.
Dùng ánh mắt trong suốt không mang theo một tia tình cảm nào gắt gao nhìn Niếp Phong, Hoắc Lăng dường như muốn xác nhận điều gì đó từ Niếp Phong. Dưới cái nhìn của Hoắc Lăng, Niếp Phong bình thản đối mặt. Một lúc lâu sau, Hoắc Lăng mới chậm rãi quay đầu.
“Ngươi có biết, sự trong sạch của một cô gái đại diện cho điều gì không?”
Vấn đề lạnh nhạt như không chút tình cảm nào của Hoắc Lăng vừa thốt ra khỏi miệng, đã khiến Niếp Phong trong nháy mắt không biết phải trả lời thế nào. Lúc này Hoắc Lăng lại tiếp tục nói: “Có lẽ trong mắt ngươi, đây chỉ là một chuyện có thể nói câu xin lỗi, đây là hiểu lầm thì có thể bỏ qua. Nhưng đối với ta mà nói, không thể.”
Nghe xong lời Hoắc Lăng nói, Niếp Phong trầm mặc. Hắn không cách nào phủ nhận những gì Hoắc Lăng nói. Quả thật, trong mắt hắn, sự việc đó có lẽ chỉ là sự vô tâm của mình. Nhưng đối với Hoắc Lăng mà nói, việc bị một nam tử xa lạ nhìn thấy thân thể, đó tự nhiên không thể nào là chuyện có thể bỏ qua chỉ bằng một câu xin lỗi của đối phương.
“Ta thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể khiến ngươi nguôi giận.” Thở dài một tiếng, Niếp Phong có chút bất đắc dĩ nói với Hoắc Lăng. Thấy bộ dạng của Niếp Phong, Hoắc Lăng khẽ nhắm hai mắt lại. Chẳng mấy chốc, Hoắc Lăng liền xoay người nói: “Đi theo ta, ta dẫn ngươi đến một nơi.”
Hai người và một yêu thú đi về phía biên giới Thần Kiếm Phong. Trên đường gặp các đệ tử Ám Tông, ánh mắt họ nhìn Niếp Phong cũng có chút kỳ lạ. Rõ ràng họ đã biết việc Niếp Phong dùng thực lực Tôi Thể lục trọng thiên sơ kỳ để trọng thương Đồng Tuấn. Ở nơi này, thực ra không có bí mật gì đáng nói. Nhất là loại tỉ thí công khai trước mặt mọi người này, kẻ thắng vinh quang, kẻ bại nhục nhã, đã diễn ra vô số lần trên mảnh đất Thần Kiếm Phong này, chỉ là lần này nhân vật chính đổi thành Niếp Phong và Đồng Tuấn mà thôi.
Hai người và một thú vẫn tiếp tục đi về phía bên ngoài đỉnh Thần Kiếm Phong. Không lâu sau, hai người đến cuối bãi đất bằng phẳng của Thần Kiếm Phong. Nhìn dãy núi xa xa mây khói lượn lờ, mây tía bay lên, đứng trên Thần Kiếm Phong nhìn xuống, quả nhiên có một cảm giác "nhất lãm chúng sơn tiểu". Tiểu Ngân thì lại có chút buồn bực, trực tiếp chạy đến bên cạnh Hoắc Lăng, bị Hoắc Lăng vuốt ve. Hiện tại con thú này đã hoàn toàn quấn lấy Hoắc Lăng.
“Ngươi có thấy những sợi xích sắt kia không?” Đúng lúc Niếp Phong bị cảnh sắc trước mắt làm cho chấn động đến không thốt nên lời cảm thán, Hoắc Lăng đang vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Ngân bỗng nhiên chỉ vào một hướng, nói với Niếp Phong. Nhìn theo hướng Hoắc Lăng chỉ, Niếp Phong đã thấy một sợi xích sắt đen nhánh khổng lồ vô cùng, vươn ra từ dưới mặt đất về phía xa.
Chỉ thấy sợi xích sắt quả nhiên khổng lồ dị thường. Chỉ riêng một mắt xích của nó thôi, khi móc vào đường biên đã thô to hơn cả người Niếp Phong. Nếu tính cả sợi xích sắt đó, e rằng phải ba bốn người ôm mới xuể.
Sợi xích sắt khổng lồ không chỉ có một. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, bên dưới bãi đất bằng phẳng của Thần Kiếm Phong, có vô số sợi xích sắt khổng lồ vươn ra. Những sợi xích sắt đó nối liền với nhau, tạo thành một tấm lưới khổng lồ hoàn toàn làm từ xích sắt. Niếp Phong thực sự khó có thể tưởng tượng, rốt cuộc là ai có thủ bút lớn đến vậy, lấy Thần Kiếm Phong làm trung tâm, dệt ra một tấm lưới xích khổng lồ như thế. Ai có thần thông như vậy, khiến những mắt xích đơn lẻ mà trọng lượng e rằng hơn một tấn kia nối liền ngang không!
Những sợi xích sắt này, Niếp Phong đã từng nhìn thấy từ xa trên không trung khi lần đầu tiên được đưa về Thần Kiếm Phong. Nhưng hôm nay nhìn gần, hắn mới phát hiện, nhìn từ xa căn bản không thể cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt như hiện tại. Những sợi xích sắt khổng lồ này khi nối liền lại, mang lại cho Niếp Phong cảm giác nặng nề và bị đè nén từ sâu thẳm linh hồn.
“Đây là tỏa linh liên. Tất cả linh khí ở khu vực lân cận đều không thể thoát ra khỏi phạm vi Thần Kiếm Phong. Đây là tỏa linh đại trận do Tông chủ đời đầu tiên của Thiên Kiếm Tông đích thân bày ra. Hiện tại ngay cả gia gia cũng không thể bày ra trận thế như thế này.” Thấy Niếp Phong hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, Hoắc Lăng liền chậm rãi mở miệng nói.
“Không đúng!”
Ngay khi Hoắc Lăng vừa dứt lời, giọng nói non nớt của Diêm Hoàng lại vang vọng trong đầu Niếp Phong, khiến Niếp Phong giật mình. Sự bất thường của Niếp Phong lập tức bị Hoắc Lăng phát hiện. Thấy Hoắc Lăng quay đầu nhìn mình, Niếp Phong vội vàng khoát tay.
“Chuyện gì vậy? Cái gì không đúng?” Một mặt ra hiệu cho Hoắc Lăng biết mình không sao, Niếp Phong một mặt hỏi Diêm Hoàng trong đầu.
“Ta nói con nha đầu kia nói không đúng, đây căn bản không phải là tỏa linh đại trận!”
“Không phải tỏa linh đại trận? Vậy đây là cái gì? Chẳng lẽ là treo mấy sợi xích sắt giả để trang trí sao?” Nghe lời Diêm Hoàng nói, Niếp Phong không khỏi hỏi.
“Trang trí cái đầu quỷ của ngươi!” Liếc Niếp Phong một cái, Diêm Hoàng mới tiếp tục nói: “Trận này do tám mươi mốt sợi xích khổng lồ nối liền với nhau mà thành. Vật liệu của những sợi xích này là Ô Quang Huyền Thiết cấp bảy. Ngươi cảm thấy sẽ có kẻ ngốc nào dùng nhiều Ô Quang Huyền Thiết đến vậy để bày ra một tỏa linh đại trận không?”
“Toàn bộ đều dùng Ô Quang Huyền Thiết luyện thành ~~~” Nghe Diêm Hoàng nói những sợi xích sắt khổng lồ trước mắt này, lại đều được luyện chế từ Ô Quang Huyền Thiết, hai mắt Niếp Phong suýt nữa thì lồi ra khỏi hốc mắt. Một lượng lớn Ô Quang Huyền Thiết như vậy, giá trị của nó đã sớm vượt xa một thậm chí vài linh tuyền. Nếu nói thật là dùng những tỏa liên này để làm tỏa linh đại trận, thì chẳng khác nào dùng một chiếc tủ sắt dát vàng đính kim cương để đựng tiền mặt vậy.
“Nếu bổn hoàng không đoán sai, trên những sợi xích này hẳn là còn khắc phù văn. Chết tiệt, cảm giác lúc trước của bổn hoàng quả nhiên không sai!” Nói đến đây, Diêm Hoàng lộ vẻ có chút nôn nóng. Đây là lần đầu tiên Niếp Phong nghe Diêm Hoàng nói chuyện với giọng điệu như vậy.
“Ngươi có chuyện gì sao?” Thấy Niếp Phong một mình đứng cạnh đó vẻ mặt hết sức kinh ngạc, Hoắc Lăng khẽ cau mày tiếp tục nói: “Vừa rồi ta nói, ngươi có nghe không?”
“Nga nga! Nghe được, đây là tỏa linh đại trận ~~ không sai!” Nghe câu hỏi của Hoắc Lăng, Niếp Phong, người căn bản không nghe thấy Hoắc Lăng nói gì phía sau, chỉ có thể ậm ừ đáp.
Quả nhiên, sau khi nghe Niếp Phong nói xong, mặt Hoắc Lăng trong nháy mắt trầm xuống. Thấy Hoắc Lăng tức giận, Niếp Phong đành gãi đầu, nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi ta bị thủ bút lớn của những sợi xích sắt này làm cho choáng váng, cho nên không nghe được những gì ngươi nói sau đó. Dù sao những sợi xích sắt này cũng được luyện chế từ Ô Quang Huyền Thiết, ta nhất thời tò mò thôi.”
“Không ngờ ngươi lại cũng biết những thứ này là Ô Quang Huyền Thiết, xem ra ngươi vẫn có chút bản lĩnh.” Nghe Niếp Phong thẳng thắn thừa nhận mình căn bản không nghe nàng nói chuyện, Hoắc Lăng ngược lại có chút khó mà tức giận được. Đương nhiên, trong lòng Hoắc Lăng cũng có chút không cam tâm, nghĩ rằng từ trước đến nay khi nàng nói chuyện, nam tử nào mà không chăm chú lắng nghe, sợ bỏ sót một chữ khiến mình tức giận, nhưng người giống khúc gỗ trước mắt này lại cứ ngang nhiên làm vậy, khiến Hoắc Lăng trong lòng chán nản không dứt, chỉ có thể miễn cưỡng nói.
“Ách ~~ cũng tạm được ~~” Nghe Hoắc Lăng lần đầu tiên khen mình, Niếp Phong trong nhất thời thực sự khó có thể thích nghi. Nhưng rất nhanh, Niếp Phong liền phát hiện sắc mặt Hoắc Lăng lại không bình tĩnh nữa. Niếp Phong biết Hoắc Lăng sắp nói đến trọng điểm.
“Ở Ám Tông, tất cả các cuộc tỉ thí quyết đấu đều lấy việc không làm tổn thương tính mạng đối phương làm điều kiện tiên quyết. Nếu không, Chấp Pháp đường có quyền can thiệp, tru diệt những đệ tử không tuân thủ quy định. Tuy nhiên, có một nơi lại nằm ngoài quy tắc.”
“Nơi ngươi nói, chẳng lẽ chính là?” Nghe lời Hoắc Lăng nói, sắc mặt Niếp Phong cũng trở nên nghiêm túc, bởi vì lúc này hắn đã mơ hồ đoán được Hoắc Lăng muốn nói gì.
“Không sai, đệ tử Ám Tông Thiên Kiếm Tông chỉ cần bước lên tỏa linh liên để chém giết, thì sống chết do trời định, không ai có thể can thiệp.”
“Ngươi muốn ta cùng ngươi khóa lại linh liên?” Lặng lẽ nhìn gương mặt xinh đẹp bình tĩnh của Hoắc Lăng, Niếp Phong dùng giọng khàn khàn hỏi.
“Từ trước đến nay, ta luôn được nâng niu trong lòng bàn tay. Dù là thân là một Pháp Tu Giả, hay là tu vi tài nghệ vượt xa bạn cùng lứa tuổi, đó vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của ta.”
“Nhưng vào cái ngày đó, niềm kiêu hãnh của ta đã bị vỡ nát. Dù ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng Thủy Phá Thất Phong Long mà ta tự hào lại ngay cả góc áo của ngươi cũng không chạm tới. Lúc đó ta ngoài sự chán nản ra, chỉ còn lại sự tức giận.”
“Ta hiểu rồi.” Nghe đến đó, Niếp Phong đã đứng dậy. Vừa xoay người rời đi, Niếp Phong không quay đầu lại nói với Hoắc Lăng: “Ngày mai, ta sẽ chờ ngươi ở đây, sống chết, tùy thiên mệnh.” Nhìn thấy Niếp Phong rời đi, Tiểu Ngân đang nằm cạnh Hoắc Lăng do dự một chút rồi vội vã chạy theo Niếp Phong.
“Đồ ngốc, ngươi thật sự tính toán cùng con nha đầu kia liều một trận sống chết sao?” Sau khi Niếp Phong rời đi, giọng nói non nớt của Diêm Hoàng lại vang lên, hỏi Niếp Phong.
“Nếu không thì còn cách nào khác chứ? Ngươi cũng thấy đó, nếu không dứt khoát, Hoắc Lăng chắc chắn sẽ không bỏ qua. Cần gì phải thế.” Vừa nói, Niếp Phong không nhịn được thở dài một tiếng. Bản thân hắn cũng không biết mình gặp phải vận rủi gì, vừa vào Dược Vương Viên đã vướng vào chuyện này. Chuyện này nói nghiêm khắc ra thì thực sự không có đúng sai rõ ràng. Niếp Phong nhìn thấy Hoắc Lăng tắm là vô tình, nhưng Hoắc Lăng bị nhìn thấy thân thể cũng là sự thật. Cái gọi là lễ giáo vân vân Niếp Phong cũng không xa lạ gì, cho nên Hoắc Lăng vì chuyện này mà dây dưa không dứt với mình cũng không thể nói là sai.
“Nhưng với thực lực hiện tại của ngươi, đánh với tên phế vật vừa rồi thì dễ dàng, nhưng đánh với con nha đầu kia thì chưa chắc đã ổn. Thực lực Pháp Tu Giả của con nha đầu đó ngươi đâu phải chưa từng chứng kiến. Đặc biệt là Thủy Phá Thất Phong Long của nàng, bây giờ ngươi muốn đỡ vẫn còn có chút miễn cưỡng. Huống chi, dù thật sự có cơ hội, ngươi có xuống tay được không?” Đối với thực lực của Hoắc Lăng, Diêm Hoàng nhìn thấu vô cùng rõ ràng.
“Thật ra thì, không thể. Chỉ có thể tìm cách hòa giải thôi. Nếu hòa tay, Hoắc Lăng mới có thể nguôi giận chứ.” Thở dài một tiếng, Niếp Phong không thể giấu Diêm Hoàng, hoặc nói, trước mặt Diêm Hoàng căn bản không cần giấu giếm chuyện gì.
“Thật ra bổn hoàng cảm thấy, ngươi không nên nghĩ cách tạo ra cục diện hòa, mà nên nghĩ cách bảo toàn tính mạng mới đúng. Với thực lực hiện tại của ngươi, muốn cố ý tạo ra cục diện hòa ~~ hắc hắc ~~~ ngươi đã từng thấy Ngưu Phi Thiên chưa?”
“Ta nói Diêm Hoàng, ngươi có thể nào nể mặt ta một chút không ~~” Bị Diêm Hoàng nói vậy, mặt Niếp Phong nhất thời đỏ bừng lên. Nhưng rất nhanh, Niếp Phong lại hỏi: “Đúng rồi Diêm Hoàng, vừa rồi ngươi nói những sợi xích sắt kia nhất định không phải là tỏa linh đại trận, vậy rốt cuộc những sợi xích sắt đó là chuyện gì vậy?”
“Nếu bổn hoàng không đoán sai, thì đó chỉ là một phần của một phong ấn trận cực kỳ lợi hại khác mà thôi. Điều này cũng xác minh lời bổn hoàng từng nói trước đây, ngươi hẳn vẫn nhớ bổn hoàng từng nói với ngươi rằng dưới Thần Kiếm Phong này hẳn là phong ấn một thứ rất ghê gớm đúng không? Những sợi xích sắt đó chính là một phần của phong ấn trận pháp.” Nghe lời Niếp Phong nói, Diêm Hoàng nhất thời nghiêm túc trả lời.
Bản quyền dịch thuật thuộc về truyen.free, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức.