Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Cửu Thiên Kiếm Ma - Chương 236 : Chương 236

Không để ý đến lão nhân cổ quái, lúc này Niếp Phong đã hoàn toàn đắm chìm vào Viêm Thần Quyết.

Đúng như lời lão nhân nói, Viêm Thần Quyết hoàn toàn là một hệ thống tu luyện khác biệt. Mặc dù vẫn là phương pháp luyện hóa linh khí thành nguyên khí như thông thường, nhưng thực tế, cách vận hành kinh mạch và những yếu tố khác lại hoàn toàn bất đồng với Cửu Kiếm Quyết cùng các công pháp Khí Tu khác. Dù vậy, việc kiêm tu cả hai lại không hề cản trở lẫn nhau.

Theo phương pháp tu luyện được ghi lại trong Viêm Thần Quyết, Niếp Phong lại bắt đầu khoanh chân hấp thu linh khí. Và khi Niếp Phong bắt đầu thu nạp linh khí theo phương pháp Vu Quyết, Vũ Vương Văn trên người hắn lại tự động sáng lên, như thể tìm được vị trí thích hợp nhất để bộc phát.

Ánh sáng đỏ rực bao quanh Niếp Phong, linh khí cường đại bắt đầu không ngừng tuôn trào. Niếp Phong chợt nhận ra, dưới sự hỗ trợ của Vũ Vương Văn, việc tu luyện Vu Quyết của hắn chỉ có thể dùng từ "tiến triển thần tốc" để hình dung. Chẳng mấy chốc, ở mi tâm Niếp Phong đã xuất hiện một luồng khí tức dao động. Nhớ năm xưa khi Niếp Phong tu luyện công pháp căn bản, phải mất cả năm trời mới khiến Khí Hải xuất hiện một tia khí tức dao động.

Khí hạch đã thành hình, lượng lớn linh khí lại bắt đầu được chuyển hóa thành nguyên khí, không ngừng mở rộng khối khí tức ở mi tâm Niếp Phong. Dòng linh khí cuồn cuộn như sông lớn tuôn thẳng vào, không ngừng làm lớn mạnh khối khí tức ở mi tâm. Một luồng dao động lực lượng kinh khủng bắt đầu dần dần xuất hiện và bành trướng trên người Niếp Phong.

Ba ngày thời gian, đối với một người đang trong trạng thái tu luyện, có thể nói là ngắn ngủi như chớp mắt mà thôi. Thế nhưng, dù vậy, Niếp Phong cũng đã đạt được tiến bộ vượt bậc trong việc tu luyện Vu Quyết. Lực lượng cường đại dao động trên người Niếp Phong, ngọn lửa nóng bỏng kèm theo sự tăng cường của Vu Quyết lực càng lúc càng mạnh mẽ.

'Xoát!'

Đôi mắt mạnh mẽ mở ra, tiếp theo đó, một loại ngọn lửa đỏ rực bốc lên trên người Niếp Phong. Loại ngọn lửa này nhìn qua khá giống ngọn lửa thông thường, chỉ có màu sắc đậm hơn một chút mà thôi, nhưng sức nóng lại mạnh hơn ngọn lửa bình thường rất nhiều. Dưới sức nóng cực độ, mọi thứ xung quanh dường như muốn tan chảy.

"Đây chính là Chúc Dung vu hỏa của Viêm Thần Quyết sao?" Nhìn ngọn lửa kỳ dị quấn quanh người mình, Niếp Phong lẩm bẩm tự nói. Đúng vậy, ngọn lửa này chính là vu hỏa mà Niếp Phong sở hữu sau khi tu luyện Viêm Thần Quyết, là m���t loại Vu Quyết chi hỏa cao cấp, cho dù so với Dị Hỏa cũng không hề kém cạnh.

'Cách cách!'

Đúng lúc Niếp Phong đang toàn tâm cảm nhận ngọn lửa mới của mình, cánh cửa trúc lư lại bị một cước đá văng. Không cần hỏi, kẻ đá cửa không ai khác ngoài lão nhân kia. Chỉ thấy lão nhân đá văng cửa xong thì nghênh ngang bước vào, vứt h���t đống dược liệu trong tay xuống đất rồi nói với Niếp Phong: "Đừng có ngủ quên nữa, mau lại đây, giúp ta luyện hóa hết chỗ này!"

Nghe lời lão nhân, Niếp Phong mở mắt, nhìn đống dược liệu quý giá la liệt trên đất, hắn cười khổ một tiếng. Bỗng nhiên, một tia nghi vấn chợt lóe lên trong đầu Niếp Phong, rồi hắn hỏi lão nhân: "Lão tiền bối, thực ra ta rất tò mò, người thích ăn những dược liệu này sao? Nếu là để ăn, chẳng phải trên đời này có không ít sơn hào hải vị ngon hơn sao?"

"Mấy thứ đó không có linh khí, ta muốn ăn là phải ăn những thứ tích chứa linh khí thiên địa dồi dào. Mấy món ngon kia tuy ngon thật, nhưng không có linh khí thì cũng vô dụng. Haizz, thực ra mấy loại hoa cỏ này cũng không dễ nuốt chút nào. Tuy linh khí đầy đủ, nhưng có loại thì đắng, có loại thì chát. May mà ngươi biết luyện hóa chúng, nếu không, ăn chúng chẳng khác nào chịu tội!" Nói đến đây, tâm trạng lão nhân hiển nhiên là vô cùng khó chịu. Lão cầm một quả Tam Sắc cắn một miếng rồi nuốt chửng mà không thèm nhai.

Nghe lời lão nhân nói xong, Niếp Phong cũng đã hiểu ra. Lão nhân muốn ăn nhiều dược liệu như vậy, tất nhiên là có ẩn tình gì đó. Thực ra, thông thường, bất kỳ tu giả nào cũng không thể thường xuyên ăn một lượng lớn dược liệu quý giá như vậy, bởi vì linh khí cường đại đó sẽ trực tiếp khiến thân thể tu giả nổ tung. Nhưng lão nhân lại khác, mỗi ngày lão đều ăn như vậy mà không hề thấy nửa điểm dấu hiệu bất thường nào do linh khí quá thịnh, điều này đã chứng tỏ sự đặc biệt của lão.

Cầm lấy một cây Thất Diệp Thiên Sâm trên mặt đất, đầu Niếp Phong lần nữa linh quang chợt lóe. Nhìn lão nhân, Niếp Phong đột nhiên hỏi: "Lão tiền bối, ở đây người có rượu không?"

"Rượu ư? Có chứ!" Nói xong, lão nhân liền lướt đi vào gian phòng. Không bao lâu sau, lão nhân đã trở lại, tay cầm một vò gỗ lớn.

"Thứ này hình như tên là Ngự Tửu gì đó, ta còn uống thừa một chút. Thứ này uống ngon thì ngon thật, nhưng linh khí không nhiều, lại dễ say! Đây là ta hôm qua tới hoàng cung Cửu Lê xin được, còn dư lại một ít, ngươi có lộc ăn đấy!" Nói xong, lão nhân liền ném vò Ngự T���u cho Niếp Phong.

Một tay đón lấy vò gỗ, Niếp Phong liền mở miệng vò. Nhất thời, một mùi rượu nồng nàn liền lan tỏa, trong mùi rượu còn kèm theo rất nhiều mùi hoa. Hít hà cẩn thận, có lẽ hương hoa này còn có không dưới trăm loại!

"Đây chính là Bách Hoa Tửu trong truyền thuyết sao?" Nghe mùi rượu hoa biến ảo không ngừng, trong lòng Niếp Phong nhất thời khẽ cảm thán. Nhanh chóng luyện hóa Thất Diệp Thiên Sâm thành dịch thuốc rồi đổ vào đan đỉnh, đồng thời Niếp Phong cũng đổ nốt chút Bách Hoa Tửu còn lại vào.

Ngọn lửa bốc cháy. Lần này Niếp Phong thử dùng Chúc Dung vu hỏa để luyện chế đan dược. Niếp Phong phát hiện, cho dù là vu hỏa, chỉ cần phương pháp chính xác, vẫn có thể rất dễ dàng luyện chế ra đan dược. Nói cách khác, việc luyện đan này tuyệt đối không phải độc quyền của các tu giả phương Đông, hoặc nói đúng hơn là độc quyền của người Khí Tu.

Nhìn dược liệu nhanh chóng biến thành đan dược, đôi mắt lão nhân vẫn ánh lên vẻ mong đợi. Về việc Niếp Phong tại sao lại đổ rượu vào, lão nhân lười hỏi và cũng sẽ không hỏi, trong mắt lão, có cái ăn là được rồi.

Trực tiếp luyện hóa dược liệu, nói thật, đây quả thực không phải là một kỹ thuật quá cao siêu. Cho dù không phải Luyện Đan Sư, chỉ cần nắm giữ kỹ xảo, vẫn có thể dễ dàng hoàn thành. Sau khi một lò mấy chục viên đan dược ra lò, lão nhân liền vội vã vơ lấy toàn bộ đan dược, sau đó bỏ một viên vào miệng.

Mùi thơm dược liệu lan tỏa trong miệng, đồng thời một luồng mùi rượu nồng đậm cũng kèm theo đan dược tan chảy trong miệng lão nhân. Chỉ một viên, lão nhân nhất thời đã bị viên đan dược tỏa ra mùi rượu nồng nàn này làm cho mê mẩn. Há miệng thật to, lão nhân liền điên cuồng dốc hết số đan dược được luyện từ Thất Diệp Thiên Sâm vào miệng.

"Hay! Hay quá, thứ này vừa có mùi rượu, lại còn có linh khí rất mạnh, thật tuyệt vời!!" Giống như ăn được món sơn hào hải vị ngon nhất thế gian, càn quét hết số đan dược, lão nhân lộ ra vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Nhìn thấy dáng vẻ đó của lão nhân, Niếp Phong lại tiếp tục cười khổ không ngừng, lão nhân này, dùng hình ảnh Lão Ngoan Đồng đ��� miêu tả thì không gì hợp hơn.

"Tiểu tử, đan dược của ngươi là thế nào? Đúng rồi, ngươi vừa thêm ngự tửu vào đúng không? Cho nên mới có mùi rượu!" Suy nghĩ một lát, lão nhân liền bật dậy nói với Niếp Phong.

"Ha ha, đúng vậy, vì tiền bối nói rằng cứ ăn mãi dược liệu này thì thật vô vị, hơn nữa ta cũng biết, cho dù luyện chế thành đan dược thì mùi vị dược liệu này cũng chẳng khá hơn là bao, cho nên ta liền muốn xem thử liệu có thể thêm chút rượu vào để thay đổi mùi vị không."

Nghe lời Niếp Phong nói, lão nhân nhất thời nở một nụ cười rạng rỡ. Vỗ vai Niếp Phong, lão nhân nói: "Làm tốt lắm! Không uổng công ta đã truyền dạy Viêm Thần Quyết cho ngươi, lại còn đoạt được huyết mạch của lão quỷ Chúc Dung về cho ngươi, ha ha. . ."

Nghe lời lão nhân nói xong, Niếp Phong thực sự cảm thấy có chút ngượng ngùng. Lão nhân giúp mình nhiều như vậy, nhưng Niếp Phong lại chỉ có thể làm được chút việc vặt cho lão. Chưa đợi Niếp Phong nói gì, lão nhân đã biến mất như một cơn gió. Thấy lão nhân lại không biết đi đâu, Niếp Phong đành ti���p tục bắt đầu tu luyện Viêm Thần Quyết.

Không bao lâu sau, lão nhân lần nữa trở lại. Tuy nhiên, lần này trong tay lão nhân lại đang khiêng hai vò lớn. Hóa ra, khi lão nhân đi ra ngoài lúc nãy, đã tới hầm rượu của nhà Tương Liễu và mang hết rượu quý ra. Đối với hành động của lão nhân đã đoán trước được, Niếp Phong cũng không lấy làm lạ khi lão mang rượu quý của nhà Tương Liễu đi. Nhận lấy rượu quý xong, Niếp Phong lại bắt đầu nhiệm vụ luyện chế rượu đan một cách rầm rộ.

Mấy ngày tiếp theo, Niếp Phong ngoài việc tu luyện Viêm Thần Quyết mới học, thì chính là giúp lão nhân luyện đan. Cho đến bây giờ, Niếp Phong vẫn chưa biết nên xưng hô với lão nhân thế nào mới phải. Lão nhân cũng không hề đề cập đến điều này, chỉ bảo Niếp Phong cứ gọi mình là 'Lão tiền bối' thôi.

Vì Niếp Phong đại luyện rượu đan, hầm rượu của nhà Tương Liễu nhất thời gặp tai ương. Tất cả rượu ngon có tiếng đều bị lão nhân không chút nể nang mang đi hết. Chuyện này thậm chí kinh động đến Tương Liễu Oan. Nhưng khi Tương Liễu Oan phát hiện ra kẻ trộm rượu lại là lão nhân, y nhất thời cũng đành cạn lời, chỉ có thể lắc đầu rồi xoay người rời đi. Có thể thấy Tương Liễu Oan sợ lão nhân này đến mức nào.

Cuộc sống nhàn nhã trôi qua thêm vài ngày nữa, Tương Liễu Oan lại tìm đến. Gặp Niếp Phong, Tương Liễu Oan nghiêm túc nói: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi, chúng ta ra ngoài một lát đi."

Đối với Niếp Phong, lúc này Tương Liễu Oan đã khách khí hơn rất nhiều. Nguyên nhân không hỏi cũng biết, tất nhiên là vì mối quan hệ tốt đẹp giữa Niếp Phong và lão nhân kia. Nghe lời Tương Liễu Oan, Niếp Phong gật đầu, nói với lão nhân một tiếng rồi cùng Tương Liễu Oan rời khỏi Dược Viên.

"Tương Liễu gia chủ, rốt cuộc đã có chuyện gì?" Ra khỏi Dược Viên, Niếp Phong liền hỏi Tương Liễu Oan. Nói thật, Niếp Phong rất rõ Tương Liễu Oan sợ lão nhân kia đến mức nào, cho nên nếu không phải có chuyện lớn, Tương Liễu Oan tuyệt đối sẽ không gọi mình ra khỏi bên cạnh lão nhân, vì y sợ lão nhân sẽ coi mình như kẻ bắt cóc đầu bếp mà tính sổ.

"Còn nhớ lần trước ở Hương Nguyệt các không? Chuyện các ngươi đã giết, phế mấy thực khách của nhà Phong Hậu, lại còn thắng được vô số tài bảo?" Chấp tay sau lưng, Tương Liễu Oan hỏi Niếp Phong.

"Tất nhiên nhớ, có phiền phức gì sao?" Nghe Tương Liễu Oan đột nhiên nhắc đến chuyện này, Niếp Phong cũng nhướng mày. Chuyện này đã gần hai tháng rồi, giờ Tương Liễu Oan bỗng dưng nói lại, tất nhiên là có vấn đề.

"Không hẳn là phiền phức. Sau khi các ngươi thắng nhà Phong Hậu và Cộng Công, đám cháu rùa đó vẫn không phục, tìm đến gây rắc rối. Ba người bạn của ngươi cũng khá lợi hại, nhiều lần hóa giải được những lời khiêu khích của chúng, thậm chí còn giết bảy, tám thực khách do bọn chúng cử đến gây sự. Tuy nhiên..."

"Tuy nhiên cái gì?"

"Tuy nhiên, gần đây hai nhà cháu rùa này không biết đã dùng cái giá lớn thế nào mà lay động được người của nhà Hình Thiên. Chuyện này liền trở nên phức tạp rồi. Người nhà Hình Thiên cũng rất mạnh, hơn nữa các thực khách dưới trướng bọn họ có rất nhiều nhân tài, cộng thêm sự giúp sức của nhà Phong Hậu và Cộng Công, gia tộc chúng ta đã tổn thất không ít. Bạn ngươi, gã nam nhân cường tráng đó, lúc trước cũng bị thương không nhẹ, nhưng bây giờ thì không sao rồi."

"Nhà Hình Thiên?" Nghe tên gia tộc này, Niếp Phong trong đầu cũng nhớ tới vị thần thoại đầu bị chặt đứt vẫn có thể chiến đấu trong truyền thuyết. Tương Liễu Oan tiếp lời: "Tổ tiên nhà Hình Thiên là Chiến Thần, cho dù đến đời này vẫn được bệ hạ tin tưởng sâu sắc, nắm giữ cấm quân. Dùng thủ đoạn thì không thể chơi lại bọn họ, chỉ có thể dùng sức mạnh."

"Tương Liễu gia chủ có ý gì?"

"Ta vẫn chưa nói hết đâu. Lúc trước, thằng nhóc của nhà Hình Thiên kia đã tâu lên bệ hạ về chuyện đánh cược của Tứ gia chúng ta. Chuyện này khiến bệ hạ nảy sinh hứng thú, liền hạ lệnh thiết lập lôi đài trên quảng trường hoàng gia, đồng thời cho phép Tứ gia Tương Liễu, Vũ Sư, Phong Hậu, Cộng Công mỗi nhà cử ra một thực khách, sống chết chém giết. Gia chủ này nghe nói trong bốn người, tu vi và thực lực của ngươi là cao nhất, cho nên ta tới hỏi ngươi, ngươi có muốn đi hay không mà thôi."

"Đi! Làm sao có thể không đi chứ?" Nghe lời Tương Liễu Oan, hai mắt Niếp Phong liền bộc phát ra một đạo tinh quang. "Khi nào thì đánh?"

"Ngày mai." Nhìn thấy Niếp Phong toàn thân sát ý đằng đằng, khí thế cường đại không ngừng bộc phát, Tương Liễu Oan cũng có chút kinh ngạc. Ấn tượng của y về Niếp Phong trước đây hình như là thiên về không gây sự, chỉ đợi đến khi thời gian kết thúc thì rời khỏi nơi này. Nhưng hôm nay Niếp Phong lại biểu hiện hoàn toàn khác biệt.

"Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ ở đây nghỉ ngơi luôn, tiện đường cũng tốt để xem Diêm Hoàng bọn họ." Nghe lời Tương Liễu Oan nói xong, Niếp Phong liền tiếp lời: "Trong khoảng thời gian này thực sự cảm ơn sự chiếu cố của Tương Liễu gia chủ."

"Nói thật, gia chủ này thực ra muốn cảm ơn ngươi mới phải. Không ngờ ngươi ở trong Dược Viên lại có thể có quan hệ tốt như vậy với lão tổ tông. Tính tình khó gần của lão tổ tông ai cũng biết rõ rồi, ngươi có thể hòa hợp với lão ấy, đó là chuyện tốt." Nói xong, Tương Liễu Oan liền xoay người nói: "Tối nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt ��i, thực khách do ba gia tộc khác phái ra tất nhiên cũng không phải hạng xoàng, hơn nữa nơi tỷ thí lại đã được gỡ bỏ cấm chế, là nơi có thể toàn lực phát huy, cho nên ngươi phải cẩn thận."

Trở lại Dược Viên, Niếp Phong liền kể lại chuyện vừa rồi cho lão nhân nghe. Nghe Niếp Phong muốn đi tham gia cái gọi là "sự tiêu khiển nhàm chán" của Hoàng Đế Cửu Lê, lão nhân cũng không nói gì, chỉ bảo Niếp Phong luyện chế thêm nhiều đan dược để ngày mai có cái ăn. Sau khi Niếp Phong luyện chế hơn trăm viên rượu đan cho lão nhân, hắn liền rời khỏi Dược Viên, tìm Diêm Hoàng.

"Ngươi trở về rồi à?" Nhìn thấy Niếp Phong trở về, Diêm Hoàng cũng không quá kích động, dù sao hai người tâm linh tương thông. Mặc dù ở tầng năm tháp có sự ngăn cách, Diêm Hoàng không biết Niếp Phong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng rằng hắn bình an.

Tuy nhiên, rất nhanh Diêm Hoàng liền phát hiện có chút không đúng, bởi vì cảm giác Niếp Phong mang lại cho nàng đã hoàn toàn thay đổi. Nghiêm túc nhìn Niếp Phong, Diêm Hoàng liền đột nhiên hỏi: "Trên ngư���i ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cả người lại như thoát thai hoán cốt vậy?"

"Ta tu luyện Vu Quyết." Nói xong, Niếp Phong liền kể toàn bộ chuyện đã xảy ra ở Dược Viên cho Diêm Hoàng. Nghe xong lời Niếp Phong nói, Diêm Hoàng cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.

"Nói cách khác, ngươi đã dùng cái giá là luyện dược liệu thành đan dược thông thường, để đổi lấy một thân huyết mạch Cửu Lê tộc và phương pháp tu luyện Viêm Thần Quyết sao?" Ngơ ngác nhìn Niếp Phong một lúc lâu sau, Diêm Hoàng mới lên tiếng: "Ban đầu ta còn tưởng bản hoàng đã đủ quỷ quyệt rồi, không ngờ ngươi so với bản hoàng còn lợi hại hơn. . ."

"Đây là ngoài ý muốn được không, nói thật, vừa bắt đầu ta cũng không nghĩ tới lão tiền bối kia lợi hại đến vậy. . ." Nghe lời Diêm Hoàng nói, Niếp Phong nhất thời dở khóc dở cười.

"Chuyện nhàn rỗi không nói nữa, hãy để bản hoàng xem Vu Quyết của ngươi, và cả cách ngươi kết hợp Cửu Kiếm Quyết với Vu Quyết khi sử dụng nữa." Không nói nhiều lời thừa thãi, thần sắc Diêm Hoàng rất nhanh trở nên nghiêm túc. Thấy dáng vẻ đó của Diêm Hoàng, Niếp Phong cũng không do dự, trực tiếp thi triển Viêm Thần Quyết.

Ngọn lửa đỏ rực bùng phát, cả người Niếp Phong trông như Hỏa Thần giáng thế. Mái tóc đen tuyền ban đầu, trong một khoảnh khắc, cũng biến thành màu sắc như ngọn lửa đang cháy. Viêm Thần Quyết vừa xuất ra, không khí xung quanh hiển nhiên trở nên cực kỳ nóng bỏng.

"Đặc điểm của Vu Quyết, chính là căn bản không cần bất kỳ vũ kỹ nào để phụ trợ, Vu Quyết càng cao cấp lại càng như vậy. Có thể nói, Vu Quyết chính là phương pháp tu luyện lợi dụng nguyên khí, cường hóa bản thân đến cực hạn." Đôi mắt đỏ ngầu, Vũ Vương Văn trên người bộc phát hồng quang cực nóng, Niếp Phong thận trọng nhìn Diêm Hoàng rồi nói.

"Về phần Cửu Kiếm Quyết thì là Khí Tu thông thường, chú trọng nội tu, thi triển nguyên khí cần vũ kỹ phối hợp mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Cửu Kiếm Quyết và Vu Quyết của ta trên con đường tu hành hoàn toàn không có bất kỳ xung đột nào, cho nên. . ."

Nói tới đây, trên ngọn lửa đỏ rực quấn quanh người Niếp Phong, bỗng nhiên có thêm một tia ngọn lửa màu tử hạt vây quanh. Ngọn lửa đỏ rực và ngọn lửa tử hạt hòa quyện vào nhau mà không hề bài xích, khí thế của Niếp Phong cũng trong nháy mắt lần nữa vọt lên đến đỉnh điểm. Loại lực lượng kinh khủng kết hợp giữa Vu Quyết và tu bí quyết này, lại khiến Diêm Hoàng phải liên tục lùi về sau, mặt lộ vẻ kinh sợ.

Một lúc sau, Niếp Phong mới chậm rãi thu liễm lực lượng của mình. Nhưng chỉ vẻn vẹn trong chừng ấy thời gian, căn phòng nơi Diêm Hoàng ở, trừ Diêm Hoàng ra, tất cả đồ vật khác đã bị nhiệt độ cao làm bốc hơi hết sạch, không phải là bị thiêu hủy, mà là trực tiếp bốc hơi. Nhìn dáng vẻ Niếp Phong, Diêm Hoàng trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Ban đầu bản hoàng còn có chút lo lắng, nhưng nhìn ngươi bây giờ, cái gọi là lôi đài kia chắc chắn sẽ không thành vấn đề."

Chậm rãi mở hai mắt ra, lúc này tinh khí thần của Niếp Phong đều ở trạng thái đỉnh cao.

Hôm nay chính là ngày tỷ thí lôi đài ở Hoàng Thành. Có thể nói, các thực khách do ba gia tộc khác tuyển chọn tất nhiên đều có những điểm hơn người. Dù nghe Tương Liễu Oan nói, tu vi của các thực khách bị hạn chế dưới cảnh giới Tụ Nguyên, nhưng hắn tin rằng, những người được ba gia tộc khác phái ra chắc chắn đều là cường giả hàng đầu ở cảnh giới Ngưng Linh.

Cửu Lê Hoàng cung tọa lạc tại khu vực trung tâm Cửu Lê Hoàng Thành. Cửu Lê Hoàng cung có thể nói là thành trong thành của Cửu Lê Hoàng Thành. Hoàng cung Cửu Lê, ngoài hai cung chính, còn có những bức tường thành nguy nga tách biệt. Cả hoàng cung rộng lớn bát ngát, rường cột chạm trổ, vô cùng xa hoa tráng lệ. Trong hoàng cung, thị vệ san sát, cung nữ như mây, không kể những thứ khác, chỉ riêng thị vệ và người hầu đã không dưới mười vạn người.

Mà cuộc chiến lôi đài lần này, lại được tổ chức trên đài Cổ Phương ở ngoài hoàng cung Cửu Lê. Cổ Phương, là một loại yêu thú cường đại đã tồn tại từ thời thượng cổ. Từ thời viễn cổ, Cổ Phương đã được coi là một trong những Đồ Đằng của tộc Cửu Lê.

Chỉ thấy đài Cổ Phương cao một trượng, chu vi trăm trượng. Bốn phía đài, sừng sững chín cột đồng khổng lồ cao vút, phía trên điêu khắc hình dáng Cổ Phương cổ kính. Với những yêu thú thượng cổ làm chủ đài như vậy, ở ngoài thành Cửu Lê có hơn trăm cái. Mỗi đài đều khắc một loại yêu thú thượng cổ khác nhau. Tương truyền, dưới những đài này đều phong ấn hồn phách của yêu thú, khi Hoàng Thành gặp họa lớn, Cửu Lê chi chủ sẽ giải phóng Bách Thú chi hồn này, đoạt lấy sinh mệnh của kẻ địch. Dĩ nhiên, đây chỉ là một truyền thuyết mà thôi, bởi vì Cửu Lê từ khi lập nước đến nay, chưa từng gặp phải hiểm nguy lớn lao đến mức ấy.

"Tương Liễu Phong, cố gắng giết đi, làm cho các thực khách của ba gia tộc kia lật đổ hết là được!" Đứng bên cạnh Niếp Phong, Tương Liễu Oan khẽ nói với Niếp Phong. Hôm nay, ngoài hoàng cung có thể nói là vô cùng náo nhiệt. Trên các cổng thành ở phương xa, ngoài bát đại thế gia gia chủ, đông đảo công khanh đại thần của tộc Cửu Lê tề tựu xem cuộc tỷ thí. Hoàng Đế Cửu Lê hiện tại, Xi Vưu Bàn cũng ngồi cao trên đó, ngắm nhìn đại lễ do chính tay mình tạo ra.

"Lão Cốt à, ngươi nói, hôm nay ai sẽ thắng đây?" Ngồi ngay ngắn trên ngai vàng ngọc vạn thú, biểu tượng của quyền lực tối cao, Xi Vưu Bàn hỏi Hình Thiên Cốt bên cạnh. Hình Thiên Cốt, là gia chủ của nhà Hình Thiên trong bát đại thế gia.

"Bệ hạ... chuyện này khó phán đoán lắm ạ. Dù sao cũng là chuyện của bốn gia tộc họ, hạ thần là người ngoài không tiện can thiệp." Đối với lời Xi Vưu Bàn, Hình Thiên Cốt khôn khéo né tránh. Thực ra, cuộc chiến đấu này có bảy phần nguyên nhân là do Hình Thiên Cốt đột nhiên gia nhập mà ra, nhưng giờ đây Hình Thiên Cốt lại khôn khéo né tránh tranh chấp, khiến các gia chủ bốn nhà khác oán hận không thôi.

"Hừ, Hình Thiên gia chủ quả là người ngoài, hay là ít xen mồm thì hơn, tránh cho đến lúc đó nhìn sai, mất mặt mũi của Chiến Thần nhất tộc thì không hay. Mất thể diện thì chẳng đáng gì, chỉ sợ sau này người nhà Hình Thiên vừa ra ngoài đã bị người ta hỏi: 'Tổ tiên nhà này thật sự là Chiến Thần sao? Sao đời sau lại yếu kém đến vậy?' Nói như thế, nghĩ đến Hình Thiên gia chủ cũng không thể chịu đựng được phải không?" Một tràng cười lạnh, Tương Li���u Oan liếc Hình Thiên Cốt một cái, nói với giọng điệu âm dương quái khí.

Không còn cách nào khác, lúc trước vì sự gia nhập đột ngột của nhà Hình Thiên mà Tương Liễu Oan đã tổn thất khá lớn. Bây giờ nhìn thấy Hình Thiên Cốt, Tương Liễu Oan tự nhiên là tức giận không chịu nổi.

"Câu nói 'gia chủ nhà Tương Liễu miệng nhanh tay lẹ' này, toàn thành cũng đã bắt đầu truyền tụng rồi, Tương Liễu Oan ngươi cũng đừng làm mất mặt thêm nữa, ngoan ngoãn trốn trong Ngũ Trọng Tháp của ngươi chẳng phải tốt hơn sao?" Cười lạnh một tiếng, Hình Thiên Cốt cũng nói với giọng điệu cay nghiệt, hơn nữa câu nói này lại đụng trúng vết sẹo chân bị phế của Tương Liễu Oan, nhất thời khiến Tương Liễu Oan căm tức không thôi.

"Được rồi, được rồi, đều là bát đại thế gia, hai vị gia chủ cứ bình tĩnh một chút đi. Các ngươi xem kìa, nhà Cộng Công và nhà Vũ Sư, mặc dù cũng có chút va chạm, nhưng vẫn hòa hợp với nhau một cách thể diện đó sao? Hai nhà các ngươi cứ bình tĩnh một chút đi, khó khăn lắm hôm nay mới vui vẻ được một chút, ha ha. . ." Nhìn thấy hai gia chủ cãi vã, Xi Vưu Bàn nhất thời ha ha cười một tiếng rồi ra mặt can ngăn. Nhưng trên thực tế, Xi Vưu Bàn cũng ước gì mâu thuẫn giữa các thế gia càng nhiều, như vậy hắn có thể từ đó trục lợi.

"Đúng rồi, nếu tất cả mọi người đều không nhìn thấu được kết quả này, chi bằng chúng ta đánh cược đi, trẫm sẽ làm nhà cái cho. Thực khách của mỗi nhà cũng là một chọi một, công bằng chứ?" Ha ha cười một tiếng, Xi Vưu Bàn bỗng nhiên nói với mọi người.

"Bệ hạ có hứng thú, vậy hạ thần tự nhiên phải tuân theo rồi. Nhà Cộng Công ta sẽ đặt cược Long Khiết nhà chúng ta thắng một trăm phương Kim Nguyên Ngọc." Ha ha cười một tiếng, gia chủ nhà Cộng Công, Cộng Công Thao, liền đứng ra nói trước.

"Một trăm phương mà cũng dám mang ra làm mất mặt sao?" Cười hắc hắc, gia chủ nhà Vũ Sư, Vũ Sư Khích cũng đứng dậy nói: "Bệ hạ, gia chủ này không dễ giận như một vài người đâu, làm gia chủ thế gia mà cũng lộ vẻ keo kiệt. Vũ Sư Khích ta không ra nhiều, chỉ một vạn phương Kim Nguyên Ngọc, đặt cược Long Khiết nhà chúng ta thắng."

Một vạn phương!!

Lời nói tài đại khí thô của nhà Vũ Sư liền khiến sắc mặt bảy gia chủ còn lại tại chỗ kịch biến. Duy chỉ có Xi Vưu Bàn lộ ra vẻ mặt vui mừng, ném ánh mắt tán thưởng về phía Vũ Sư Khích. Bây giờ nhìn bốn người này, thắng bại cũng chỉ là năm ăn năm thua, tiền cược tự nhiên sẽ được phân tán. Kết quả cuối cùng chỉ có một người thắng, tiền cược của ba người thua kia chắc chắn sẽ rơi vào túi Xi Vưu Bàn hắn. Việc này dù thế nào mà nghĩ cũng là một phi vụ kiếm lớn!

Hơn nữa, tính cách của bảy gia chủ còn lại hắn lại quá rõ. Bảy người kia tuyệt đối sẽ không cam tâm bị Vũ Sư Khích chèn ép. Kết quả cuối cùng chỉ có thể là, bát đại thế gia đều đổ vào, mỗi nhà đều không dưới vạn phương nguyên ngọc!

"Nếu Vũ Sư gia chủ muốn chơi, vậy nhà Cộng Công chúng ta cũng không thể hẹp hòi. Lúc trước là không để chuyện này trong lòng, bây giờ nếu muốn đánh cược thật, vậy được, nhà Cộng Công ta cũng xuất ra vạn phương nguyên ngọc!" Nghiến chặt răng, Cộng Công Thao vẫn nói với giọng điệu khoa trương. Vạn phương Kim Nguyên Ngọc, đây là số tiền cược khổng lồ có thể khiến bát đại thế gia cũng phải tổn hao nguyên khí. Nhưng nếu nhận thua lúc này, e rằng không cần đợi đến khi thua một vạn phương nguyên ngọc và bị tổn hao nguyên khí nặng nề, mà ngay bây giờ đã bị xóa tên khỏi hàng ngũ thế gia.

"Hay! Nhà Tương Liễu ta cũng không phải là người keo kiệt, ta cũng theo! Đặt cược Tương Liễu Phong của nhà Tương Liễu!! Một vạn phương nguyên ngọc!!" Tương Liễu Oan bên cạnh cũng vẻ mặt âm trầm khó coi, nhưng đến nước này cũng là đâm lao phải theo lao, chỉ có thể cắn răng, cũng xuống tiền cược!

"Nhà Phong Hậu, một vạn nguyên ngọc cược Quý Bố nhà ta chiến thắng!!" Cuối cùng nhà Phong Hậu, tự nhiên là không thể tránh khỏi rồi. Nghiến chặt răng, nhà Phong Hậu cũng xuống tiền cược. Cứ như vậy, sắc mặt Xi Vưu Bàn càng thêm hồng hào. Bốn vạn tiền cược, trong đó ba người tất nhiên sẽ thua, người thắng thì được lời, vậy Xi Vưu Bàn hắn cũng dễ dàng thu về hai vạn!

"Ha ha, mấy vị gia chủ còn lại không đặt cược sao? Khó khăn lắm hôm nay mới náo nhiệt ��ược một chút, đời người mà, tổng phải có vài lần đánh cược lớn như vậy chứ." Nhìn bốn vị gia chủ của tứ đại thế gia còn lại, Xi Vưu Bàn ha ha cười một tiếng, hỏi bốn người. Một lúc sau, vẫn là Hình Thiên Cốt mở lời trước.

"Vậy thế này đi, nhà Hình Thiên ta cũng không quá giàu có, không thể nào lấy ra nhiều như bốn vị gia chủ kia được. Tuy nhiên, ta cũng đã gặp mấy lần vị Long Khiết huynh của nhà Cộng Công, hắn quả thực không tầm thường. Ta liền ra năm ngàn phương nguyên ngọc, đặt cược Long Khiết thắng lợi." Đối mặt với câu hỏi dồn dập của Xi Vưu Bàn, Hình Thiên Cốt đành thở dài nói.

Về phần ba gia tộc còn lại là Chúc Dung, Cửu Phượng, Cú Mang, cũng rất giống Hình Thiên Cốt, bày tỏ rằng mình không có quá nhiều tiền tài, chỉ có thể lấy ra mấy ngàn phương. Thực ra, số tiền này cũng đủ để bọn họ đau lòng rồi. Kết quả, ba gia chủ còn lại cũng lần lượt đặt cược vào thực khách của nhà Phong Hậu, nhà Vũ Sư và nhà Cộng Công. Duy chỉ không ai đặt cược vào Niếp Phong của nhà Tương Liễu.

Không còn cách nào khác, Niếp Phong hoàn toàn là một thực khách mới. Mọi người tại chỗ không ai hiểu rõ về Niếp Phong, tự nhiên không thể nào đặt tiền cược vào hắn. Số tiền cược dự kiến tám vạn không có được, chỉ hơn năm vạn, quả thực khiến Xi Vưu Bàn có chút buồn bực. Nhưng rất nhanh những nỗi buồn bực này liền tan thành mây khói, đây cũng là một món hời lớn mà. Nhìn mọi người bên dưới đổ tiền cược, Xi Vưu Bàn ha ha cười một tiếng nói: "Hay, hay lắm, nếu các gia chủ đã đặt cược xong xuôi rồi, vậy tỷ thí cũng sắp bắt đầu thôi."

Trên cổng thành, bảng giá tiền cược đã được niêm yết. Hôm nay, cuộc chiến sẽ diễn ra ở ngoài thành.

Đứng trên đài Cổ Phương hình tròn, Niếp Phong cùng Long Khiết của nhà Vũ Sư đứng cạnh nhau. Quý Bố của nhà Phong Hậu, cùng Nhan Tê của nhà Cộng Công lại đứng ở phía đối diện. Chỉ thấy hai bên gắt gao nhìn thẳng địch thủ, đồng thời tỏa ra sát ý mãnh liệt.

"Ngươi chính là thực khách của nhà Tương Liễu đúng không? Nhan Tê ta sẽ đối phó, còn Quý Bố của nhà Phong Hậu thì để ngươi, có thể cầm chân được bao lâu?" Lướt mắt nhìn Niếp Phong một cách hờ hững, Long Khiết tay cầm song thương dài ngắn liền nhàn nhạt hỏi Niếp Phong. Trong giọng điệu, dường như không có quá nhiều kỳ vọng vào Niếp Phong.

"E rằng sau khi ta giết được người, ngươi vẫn chưa xong việc, cho nên đừng nói nhảm nữa. Dù sao sớm muộn gì cũng phải phân cao thấp, dĩ nhiên, cuối cùng có phải là phân cao thấp với ngươi hay không thì vẫn chưa biết được." Cười lạnh một tiếng, trước sự xem nhẹ của Long Khiết, Niếp Phong cũng không có phản ứng quá lớn. Hoặc có thể nói, Niếp Phong căn bản chẳng coi trọng Long Khiết.

"Ha ha, quả là cuồng vọng." Lời nói của Niếp Phong khiến Long Khiết cười lạnh một tiếng. Và đúng lúc này, Quý Bố và Nhan Tê ở phía đối diện đã bộc phát tu vi, áp lực khí tức cường đại liền cuồn cuộn như cơn lốc đổ về phía Niếp Phong và Long Khiết.

"Hai người đều là Ngưng Linh cảnh giới đỉnh phong sao? Còn Quý Bố kia, hình như là nguyên khí thuộc tính kim... Thôi, tốc chiến tốc thắng!" Nghĩ tới đây, Niếp Phong liền vận khởi nguyên khí trong người, tu vi Ngưng Linh Lục Trọng Thiên toàn bộ bộc phát ra. Lướt nhìn Tà Lũng Huyễn Viêm đang cuồn cuộn bốc lên trên người Niếp Phong, Long Khiết có chút kinh ngạc. Nhưng khi cảm nhận được tu vi của Niếp Phong chỉ ở Ngưng Linh Lục Trọng Thiên, Long Khiết liền lộ ra một tia cười nhạo.

"Tương Liễu gia chủ, có chút thất sách rồi. Cử một tu giả Ngưng Linh Lục Trọng Thiên lên đây có phải là quá đùa cợt không? Tương Liễu gia chủ sẽ không nghĩ rằng, một kẻ Lục Trọng Thiên này có thể đánh lại ba kẻ Cửu Trọng Thiên sao? Mặc dù thực khách của ngươi là Cửu Chuyển, nhưng Long Khiết và những người khác cũng là cường giả Bát Chuyển đấy. . ." Nhìn bốn người đang bộc phát khí thế, rõ ràng Niếp Phong yếu nhất, Xi Vưu Bàn liền lắc đầu, có chút tiếc nuối nói.

"Quả thực, người này e rằng sẽ bị loại trước. Mặc dù Dị Hỏa lợi hại, nhưng tu vi của ba người kia cũng không đơn giản, không phải chỉ một Dị Hỏa là có thể bù đắp được chênh lệch. Kế tiếp Long Khiết phải chịu sự công kích từ hai phía của Nhan Tê và Quý Bố, không dễ làm chút nào. . ." Vuốt vuốt chòm râu đỏ rực, gia chủ nhà Chúc Dung, Chúc Dung Diễm, liền nhàn nhạt nói. Nghe lời Chúc Dung Diễm, tất cả các gia chủ đã đặt cược Long Khiết đều khẽ biến sắc. Đặc biệt là gia chủ nhà Vũ Sư, Long Khiết chính là mãnh tướng đắc lực dưới trướng y. Nếu chết ở đây, thì quả thật là được không bù nổi mất.

"Bệ hạ yên tâm đi, Tương Liễu Phong tuy chỉ có tu vi Ngưng Linh Lục Trọng Thiên, nhưng Quý Bố này tuyệt đối không phải đối thủ của hắn." Nhìn Niếp Phong dưới cổng thành, Tương Liễu Oan tự tin nói. Mấy gia chủ khác thì cho rằng Tương Liễu Oan đây là vịt chết mạnh miệng, tuy nhiên bọn họ cũng không tổn thất gì, bởi vì họ không ai đặt cược Niếp Phong thắng.

"Tiểu quỷ, nơi này không phải là chỗ ngươi đến, kiếp sau đầu thai, ngoan ngoãn làm một thường dân thì hơn!!" Một tiếng gầm lên, thân hình Quý Bố liền như một chiếc xe ủi đất lao về phía Niếp Phong. Mặc dù thân hình không thay đổi, nhưng Niếp Phong lại cảm thấy phía trước như có một ngọn núi đang đẩy tới. Đôi mắt bỗng nhiên trở nên băng lãnh, Tà Lũng Huyễn Viêm trên người Niếp Phong liền điên cuồng bùng lên.

"Băng Huyền Chỉ, Viêm Toàn Chỉ!!"

Băng Huyền Chỉ và Viêm Toàn Chỉ cùng lúc phóng thẳng ra. Niếp Phong cũng vọt lên không trung. Đối mặt với công kích của Niếp Phong, Quý Bố lộ ra một tia cười lạnh, toàn thân liền bộc phát ra lôi quang đỏ như máu. Lôi điện bùng nổ, hai luồng chỉ xoáy của Niếp Phong đã bị lôi điện này triệt tiêu.

"Tiểu quỷ, xuống đây cho ta!!"

Một tiếng gầm lên, nắm đấm của Quý Bố liền biến thành vạn ngàn hư ảnh. Đúng như Niếp Phong lúc trước đã hiểu, sự kinh khủng của Vu Quyết là ở chỗ không cần bất kỳ vũ kỹ nào phụ trợ, vẫn có thể phát huy cực mạnh uy lực của nguyên khí. Hai nắm đấm Quý Bố vung ra, vô số tia lôi điện đỏ như máu liền biến thành những quả cầu tia chớp màu Huyết Sắc phóng thẳng về phía Niếp Phong. Uy lực của nó không hề thua kém bất kỳ thức võ kỹ Địa giai trung cấp, thậm chí cao cấp nào.

Từng đạo cầu lôi điện đỏ rực, trên không trung vẽ ra những tia sáng đỏ rực dài. Niếp Phong thân quấn Tà Lũng Huyễn Viêm giữa không trung, cả người nhẹ nhàng như phi yến. Trong lúc di chuyển lên xuống, tất cả lôi cầu mà Quý Bố phóng ra đều đánh vào khoảng không!

"Hống!! Chỉ biết trốn tránh như chuột, chạy đi đâu!" Thấy Niếp Phong di chuyển lên xuống, mọi chiêu thức của mình đều rơi vào khoảng không, đôi mắt Quý Bố bộc phát ra ánh sáng tức giận. Khoảnh khắc sau, thân hình Quý Bố bay vút lên, lại lao về phía Niếp Phong. Những tia chớp màu đỏ máu không ngừng lưu chuyển trên người Quý Bố, khiến hắn trông như một huyết nhân.

"Giết!!"

"Uống!!" Chợt lao đến trước mặt Niếp Phong, Quý Bố liền giáng xuống Niếp Phong một quyền cực kỳ trầm trọng. Có ý muốn thử sức Quý Bố, Niếp Phong cũng không lùi bước, nguyên khí vận hành, Đế Cực Quyền tam thức liền theo tiếp xúc mà tung ra.

'Oanh!!'

Tiếng nổ vang lên, ngọn lửa màu tím và lôi điện đỏ rực điên cuồng tán loạn. Lực lượng cường đại của Quý Bố nằm ngoài dự liệu của Niếp Phong. Chỉ một quyền, Niếp Phong đã cảm thấy tay phải tê dại đau đớn vô cùng, suýt nữa mất đi tri giác. Chịu đựng công kích có lực lượng mạnh mẽ như vậy, đây là lần đầu tiên của Niếp Phong!

"Nắm đấm thật lợi hại!" Nguyên khí bộc phát, lôi điện Huyết Sắc quấn quanh tay phải Niếp Phong trong nháy mắt bị đánh tan. Nhìn thấy Niếp Phong chỉ bị bay ngược chứ không bị một quyền của mình đánh trọng thương, Quý Bố cũng hơi sững sờ.

"Thì ra là như vậy, không trách nhà Tương Liễu lại cử ngươi ra trận. Ngươi quả thực có chút bản lĩnh, nhưng muốn đứng ở đây cùng thi đấu, ngươi còn kém xa lắm!!" Đôi mắt lần nữa bộc phát ra một đạo sát ý kinh người, lôi quang Huyết Sắc trên người Quý Bố liền mạnh mẽ bùng phát. Lôi điện cuồng bạo điên cuồng chạy tán loạn khắp bốn phía. Khoảnh khắc sau, thân thể Quý Bố liền như điện quang, lần nữa lao về phía Niếp Phong.

"Dùng tia chớp để gia tốc cho mình sao? Kẻ phiền phức!" Nhìn thấy Quý Bố vọt tới, khóe miệng Niếp Phong liền hiện lên một nụ cười. Trong nụ cười đó, mang theo chút điên cuồng. Trận chiến như vậy, Niếp Phong đã chờ đợi từ lâu!

"Ngươi đã biết dùng tia chớp gia tốc, ta cũng không cần phải cố kỵ gì nữa!" Ngọn lửa màu tử hạt bùng phát, ngọn lửa cuồn cuộn đang dũng mãnh lao lên bầu trời trong nháy mắt lại bị thu trở lại. Khoảnh khắc sau, trên người Niếp Phong đã quấn lên Viêm Ma Tiêu Nhiệt Đấu Khải. Tuy nhiên, khác với đấu khải trước đây, đấu khải trên người Niếp Phong lúc này đã tiến hóa thành màu tử hạt, lực lượng cũng tăng lên rất nhiều so với trước kia.

"Chết!!"

Niếp Phong đột nhiên tung ra một chiêu mạnh mẽ như vậy khiến Quý Bố kinh ngạc. Trong lúc Quý Bố ngây người, Niếp Phong đã vọt tới trước mặt Quý Bố, tay phải mạnh mẽ đặt lên đầu Quý Bố. Tiếp theo đó, cả người Niếp Phong liền như một quả đạn pháo, mang theo Quý Bố mạnh mẽ lao thẳng xuống đài Cổ Phương.

'Oanh!!!!'

Tiếng vang khổng lồ vang vọng ngoài cung. Cả vùng đất ngoài cung dường như cũng rung chuyển. Quý Bố bị Niếp Phong túm đầu, trong khoảnh khắc Niếp Phong gia tốc lao xuống, đã bị Niếp Phong hung hăng bổ đầu xuống đài Cổ Phương. Tiếng va đập kim khí khổng lồ khiến cả ngoài cung cũng phải rung động. Mà sự thay đổi đột ngột này cũng khiến Long Khiết và Nhan Tê đang giao chi���n phải dừng tay lại, kinh ngạc nhìn về phía này.

"Chỉ chút vết thương nhỏ như vậy mà không chết được sao? Ngươi không phải nói ta không có tư cách đứng trên đây sao? Ta bây giờ sẽ đập nát cái miệng phun điện của ngươi." Lạnh lùng nhìn Quý Bố đang nằm gục trên đài, Niếp Phong vẫn nói với giọng băng giá thấu xương.

"Hay! Hay lắm! Không ngờ ta lại xem thường ngươi rồi!" Cùng lúc lời Niếp Phong dứt, Quý Bố liền mạnh mẽ đứng dậy, bẻ cổ xong, thân thể Quý Bố bắt đầu biến sắc. Dần dần, thân thể Quý Bố biến thành một màu đỏ sậm cực kỳ thâm thúy, cả người lại càng tỏa ra ánh kim khí.

"Tiếp tục nào!!" Quý Bố đã hoàn toàn chuyển hóa thành thân thể Cửu Lê, bất kể là về tốc độ hay lực lượng, đều mạnh hơn trước một bậc. Chữ "nào" vừa dứt, Quý Bố đã đến trước mặt Niếp Phong. Khoảnh khắc sau, một vệt đỏ sậm xẹt qua, nắm đấm cực kỳ trầm trọng đã giáng xuống lồng ngực Niếp Phong. Một tiếng vang lớn, cả người Niếp Phong đã bị đánh bay ra ngoài.

"Thật là bá đạo... Ta muốn giết ngươi!" Thu Tử Vân Tiêu đang ��ặt ngang trước người lại, sát ý trên người Niếp Phong lại càng tăng lên. Hóa ra, khi Quý Bố ra quyền, Niếp Phong quả thực không kịp né tránh, nhưng vẫn kịp thời tế ra Tử Vân Tiêu chắn trước người. Nhìn thấy Tử Vân Tiêu, Vũ Sư Nhu, người vừa trở về gia tộc và đang đến đây thăm hỏi, lập tức nhận ra Niếp Phong!

"Quả nhiên là hắn!!" Đôi mắt gắt gao nhìn Niếp Phong, Vũ Sư Nhu oán hận nghĩ. Mọi chi tiết về bản dịch này đều thuộc quyền sở hữu trí tuệ của truyen.free, hãy tiếp tục theo dõi để không bỏ lỡ những chương hấp dẫn tiếp theo.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free