(Đã dịch) Cửu Thiên Kiếm Ma - Chương 20 : Chương 20
034 Giai chiến Địa giai tu giả ---------------------------------------------------- Chương 34
Theo Niếp Phong đuổi về hướng Diêm Hoàng chỉ, những tiếng nổ tựa sơn băng địa liệt càng lúc càng rõ ràng. Từng đợt sóng xung kích như cơn lốc xẹt qua, quật ngã xiêu vẹo cả cây cối bốn phía.
Niếp Phong vận dụng Bôn Lôi Bộ, chống chọi với một luồng sóng xung kích, cuối cùng cũng nhìn thấy hai kẻ gây ra trận hỗn loạn này. Trong trận chiến, cả hai đều di chuyển và va chạm trên không trung với tốc độ mắt thường khó mà phân biệt được. Niếp Phong phải vận đủ mục lực mới có thể nhìn rõ đôi bên đang giao chiến.
"Ngân Mị, ta chỉ muốn mượn chút 'Thủy Huyền Thanh Ngân' trong sào huyệt của ngươi để dùng. Đối với ngươi mà nói chẳng qua là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, hà tất phải như vậy?" Lại một tiếng vang thật lớn truyền ra, hai bóng đen trên không trung va vào nhau kịch liệt rồi chợt riêng rẽ lùi lại. Thì ra, hai bên giao chiến là một người và một yêu thú. Người kia Niếp Phong không hề xa lạ, chính là Vũ Anh Trọng mà Niếp Phong đang tìm kiếm. Còn về yêu thú, đó là một con Cự Lang có bộ lông bạc sáng lấp lánh và ba chiếc đuôi.
"Câm mồm! Ngươi chỉ là một nhân loại, lại dám đến phủ của ta yêu cầu thứ này? Ngươi nghĩ ngươi là ai?" Ngoài dự liệu của Niếp Phong, con Cự Lang trên không trung kia lại có thể nói tiếng người, hiển nhiên đã có trí khôn cực cao.
"Đây chẳng qua là Ngân Mị, yêu thú cấp năm. Nói về thực lực, nó kém lão già kia một chút, nhưng nếu xét về thể chất thì lão già và Ngân Mị đại khái ngang tài ngang sức. Không, hẳn là lão già chiếm chút ưu thế, dù sao lão già có thể điều khiển hỏa thuật, còn Ngân Mị không phải yêu thú hệ Hỏa nên có sự kiêng kỵ bẩm sinh với ngọn lửa." Giọng nói của Diêm Hoàng truyền đến, cho Niếp Phong biết thân phận của con Cự Lang màu bạc. Qua hai mắt Niếp Phong, Diêm Hoàng dù không hiện thân cũng có thể quan sát rõ ràng tình hình chiến đấu.
"Ngân Mị, 'Thủy Huyền Thanh Ngân' đối với ngươi mà nói chẳng qua là vật thứ yếu, có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng đối với ta mà nói, nó lại là tài liệu luyện khí quý giá. Chẳng lẽ ngươi không thể thỏa hiệp một chút sao? Hay là ta lấy đồ ra trao đổi với ngươi?" Trên không trung, Vũ Anh Trọng nhìn thấy bộ dạng nhe nanh trợn mắt của Ngân Mị, đành bất lực nói.
"Trao đổi? Được thôi, ngươi cho ta một viên 'Mở Linh Đan', ta sẽ cho ngươi Thủy Huyền Thanh Ngân, muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, thế nào?" Vẻ giễu cợt xuất hiện trên mặt Ngân Mị. Một cái đầu sói lại có biểu cảm châm biếm như con người quả thật khiến người ta cảm thấy kinh dị và kỳ lạ.
"Ngân Mị, ngươi đừng quá đáng! Mở Linh Đan là đan dược Địa giai hạ phẩm, ngươi bảo ta đi đâu mà tìm để đổi? Mở Linh Đan thì ta không có, nhưng ta nguyện ý ra năm khối Thiên Tinh Bạc, thế nào? Thiên Tinh Bạc là tài liệu cấp năm, chứa linh khí dồi dào, ngươi hẳn biết rõ."
Sắc mặt Vũ Anh Trọng trầm xuống, hắn nói với Ngân Mị. Thì ra Mở Linh Đan là một loại đan dược có thể khai mở linh trí của ma thú. Một khi linh trí được khai mở, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều. Với những yêu thú linh trí đã khai mở như Ngân Mị thì Mở Linh Đan không còn nhiều lợi ích, nhưng đối với ấu thú thì đó lại là bảo vật vô giá. Đương nhiên, sự trân quý của loại đan dược này cũng từ đó mà thấy rõ.
"Không có Mở Linh Đan thì đừng nói chuyện. Dù sao muốn Huyền Thủy Thanh Ngân thì phải đổi bằng Mở Linh Đan." Giọng điệu của Ngân Mị không hề buông lỏng, hiển nhiên nó coi thường điều kiện Vũ Anh Trọng đưa ra. "Đừng tưởng khu Dược Viên này thật sự thuộc về các ngươi. Nói rõ cho mà biết, Thiên Kiếm Tông các ngươi còn chưa có tư cách sở hữu nơi này! Cùng lắm các ngươi chỉ có thể coi là người trông nom vườn mà thôi!" Nói xong, Ngân Mị liền phun ra một ngụm sương mù ẩn chứa hơi thở Hàn Băng.
"Xin lỗi! Hôm nay ta nhất định phải mượn được Thủy Huyền Thanh Ngân, nên đành phải đắc tội!" Khẽ nhắm mắt hít sâu một hơi, khi Vũ Anh Trọng mở mắt ra lần nữa, sát khí đã đằng đằng. Hai tay khẽ múa, mấy đạo ánh sáng tựa như sao băng đuổi trăng bay về phía Ngân Mị.
"Gầm!!! Ta sợ ngươi sao?" Đối với lời nói của Vũ Anh Trọng, Ngân Mị hiển nhiên nổi giận. Sau khi đột nhiên phun ra một đạo hơi thở băng lạnh, Vũ Anh Trọng và Ngân Mị trên bầu trời lại một lần nữa va chạm kịch liệt. "Ầm!" tiếng nổ chấn động bốn phương lại đột ngột bùng phát.
Năng lượng ba động khủng khiếp khuếch tán ra. Mỗi lần Vũ Anh Trọng và Ngân Mị đối đầu, linh khí xung quanh đều chấn động kịch liệt. Không chỉ vậy, trong trận chiến giữa một người và một yêu thú này, mỗi cử chỉ, mỗi hành động đều có thể biến linh khí thiên địa xung quanh thành vũ khí.
"Hỏa Linh Chưởng!"
Gầm lên một tiếng, Vũ Anh Trọng ấn hư không một chưởng về phía Ngân Mị. Ngay sau đó, linh khí trước người Vũ Anh Trọng lập tức bạo động, một bàn tay khổng lồ hoàn toàn do linh khí tạo thành, thiêu đốt ngọn lửa xanh rực rỡ, không chút ngần ngại, thẳng tắp ấn về phía Ngân Mị.
"Gầm!!!" Hỏa Linh Chưởng của Vũ Anh Trọng vừa ra, Ngân Mị lập tức trợn tròn mắt yêu thú. Sau một tiếng gầm lớn, một đồ án màu xanh đậm huyền diệu chợt xuất hiện trước người Ngân Mị, đối chọi với Hỏa Linh Chưởng của Vũ Anh Trọng trên không trung.
Hỏa Linh Chưởng và dấu vết thần bí trên bầu trời va chạm kịch liệt, từng vòng gợn sóng năng lượng thực chất không ngừng lan tỏa ra bốn phía. Niếp Phong cảm nhận rõ ràng rằng, khi chiêu thức của Vũ Anh Trọng và Ngân Mị va chạm, từng đợt chấn động không gian yếu ớt cũng bắt đầu xuất hiện.
"Đây... chính là chiến đấu của Địa giai tu giả sao?" Nhìn Vũ Anh Trọng và Ngân Mị mỗi đòn công kích đều mang sức mạnh đủ sức phá hủy cả ngọn núi, mồ hôi lạnh của Niếp Phong không ngừng tuôn rơi. Thật ra, Niếp Phong nhận thấy mình hiện tại có thể đứng vững đã là tương đối miễn cưỡng rồi, nếu đến gần hơn một chút nữa thì khó mà đảm bảo bản thân sẽ không bị cuốn bay bởi cơn lốc chiến đấu của họ.
"Nhanh lên rời khỏi đây đi. Hai người này đã động thủ thật rồi, nếu không rời đi lỡ bị cuốn vào thì chết không toàn thây." Cảm nhận được mức độ kịch liệt trong giao đấu giữa Vũ Anh Trọng và Ngân Mị hiển nhiên đã tăng lên một bậc, Diêm Hoàng liền nhắc nhở Niếp Phong.
Nghe giọng nói non nớt của Diêm Hoàng, Niếp Phong mới từ cú sốc lần đầu nhìn thấy chiến đấu của Địa giai tu giả hồi thần lại. Nhìn xung quanh đã bị trận chiến của Vũ Anh Trọng và Ngân Mị tàn phá không còn hình dạng gì, dù còn muốn xem kỹ trận chiến nhưng Niếp Phong đành gật đầu quay người nhanh chóng rời đi.
"Hiện tại chúng ta nên đi đâu? Vũ Anh Trọng tiền bối đang chém giết với Ngân Mị, làm sao có thể nhờ cậy ông ấy dạy ta luyện khí đây?" Nhíu mày, Niếp Phong không khỏi có chút lo lắng. Ban đầu Niếp Phong chỉ lo không tìm được Vũ Anh Trọng, nhưng bây giờ xem ra tình hình còn phiền toái hơn nhiều. Vũ Anh Trọng và Ngân Mị giao chiến, hiển nhiên là Vũ Anh Trọng muốn lấy cho bằng được thứ đồ trong hang ổ của Ngân Mị. Diêm Hoàng cũng đã nói rồi, Vũ Anh Trọng và Ngân Mị e rằng ngang tài ngang sức, trong thời gian ngắn tất nhiên khó phân thắng bại, mà dù có phân thắng bại, e rằng cũng sẽ có một bên không phục, tuyệt đối là một cục diện không ngừng nghỉ.
"Ngươi thật ngốc. Hiện tại chúng ta biết một phú ông đang không có nhà, hơn nữa lại còn đang bị một đối thủ khó nhằn vướng chân, ngươi nói chúng ta hiện tại muốn đi đâu?"
"Ngươi? Ngươi là nói~~~" Nghe Diêm Hoàng nói, hai mắt Niếp Phong suýt nữa lồi ra.
"Không sai! Chúng ta đã nghèo như vậy, đương nhiên là phải đến nhà phú ông kia lấy ít đồ về! Dù sao nhà phú ông này chắc chắn có không ít vật quý giá đâu, chúng ta lấy một chút, e rằng phú ông kia cũng sẽ không để ý đâu!"
"Nhưng mà chúng ta không biết nhà phú ông ở đâu cả." Nói đến đây, Niếp Phong đã động lòng.
"Thôi bỏ đi! Hai người nghèo chúng ta, không phải có một người đặc biệt nhạy bén với khí tức sao? Quay phải, sau đó nhanh chóng đi tới!" Cười hắc hắc, trong giọng Diêm Hoàng không giấu được vẻ đắc ý.
"Hắc hắc, hiểu rồi, đội trưởng!"
Theo chỉ thị của Diêm Hoàng, Niếp Phong nhanh chóng tiếp cận sào huyệt của Ngân Mị. Cuối cùng, trong tình cảnh thần không biết quỷ không hay, Niếp Phong đã đến bên ngoài động huyệt của Ngân Mị. Lúc này, Ngân Mị vẫn đang chém giết kịch liệt với Vũ Anh Trọng cách đó không xa, tiếng nổ lớn của hai bên vẫn vang vọng khắp vùng trời đất này.
"Đây chính là ổ của Ngân Mị?" Hầu kết không kìm được mà nuốt khan một cái, Niếp Phong dùng giọng khàn khàn hỏi Diêm Hoàng. Lúc này Niếp Phong thấy mình còn căng thẳng hơn cả khi lén lút vào phòng mỹ nữ trộm đồ lót. Bởi vì trộm đồ lót thì giỏi lắm là bị đánh một trận, nhưng vào đây mà bị phát hiện thì chắc chắn là chết không toàn thây. Đương nhiên, những kẻ điên cuồng như Hoắc Lăng ra thì không tính.
"Linh thức của bổn hoàng làm sao có thể sai được? Yên tâm đi, đây chính là ổ của Ngân Mị, không thể giả được!" Khịt mũi hai tiếng, Diêm Hoàng nói.
Nhanh chóng đi vào trong hang núi, Niếp Phong mới phát hiện, cái hang này nhìn bên ngoài thì lớn, nhưng bên trong còn sâu hơn nhiều. Dọc theo vách động chậm rãi đi về phía trước, Niếp Phong phát hiện, ở sâu bên trong hang động, một con chó s��n màu bạc đang nhắm mắt nằm ngủ, cái đuôi xù xì đang vung vẩy thoải mái.
Bên cạnh con chó săn lớn kia, để không ít xác con mồi, hiển nhiên là thức ăn của nó. Từ vệt nước bọt màu bạc chảy ra ở khóe miệng con chó săn lúc ngủ có thể thấy, súc sinh này hẳn là vừa ăn no nê rồi đang ngủ say.
"Là ấu tử của Ngân Mị." Nhìn thấy con chó săn lớn màu bạc này, giọng Diêm Hoàng vang lên, "Không cần lo con tiểu Ngân Mị kia, nhanh chóng tìm Thủy Huyền Thanh Ngân, tiện thể xem có dược liệu nào không, chúng ta đều lấy hết!"
"Cái này~~~ có khi nào hơi quá đáng không?" Nghe Diêm Hoàng nói, mồ hôi lạnh của Niếp Phong chảy xuống.
"Vào núi báu mà không lấy thì sao xứng với bản thân? Không tàn nhẫn với người khác chính là tàn nhẫn với chính mình, ngươi hiểu không?" Lúc này Niếp Phong dường như thấy Diêm Hoàng đang hung tợn nói với mình.
Không tốn bao nhiêu thời gian, Niếp Phong liền tìm thấy Thủy Huyền Thanh Ngân. Bên cạnh hang động có một hang nhỏ tự nhiên, trong hang có một hố nhỏ tự nhiên, trên hố chứa đầy một thứ chất lỏng màu bạc đặc quánh, nhìn kỹ thì có thể phát hiện, những chất lỏng màu bạc này tỏa ra một thứ ánh sáng xanh nhạt.
"Đây chính là Thủy Huyền Thanh Ngân?" Nhìn thấy vũng chất lỏng tỏa ra ánh sáng bạc xanh trong hố, Niếp Phong đã định thò tay chạm vào một chút. Thấy hành động của Niếp Phong, Diêm Hoàng vội vàng ngăn lại.
"Đừng động! Tuyệt đối đừng lộn xộn, Thủy Huyền Thanh Ngân có kịch độc, ngươi một khi chạm phải sẽ lập tức trúng độc. Phải dùng vật đựng bằng ngọc thạch và dụng cụ bằng ngọc thạch để múc!"
Nghe Diêm Hoàng nói, Niếp Phong vội vàng rụt tay lại. Suy nghĩ một chút, Niếp Phong liền từ trong nạp giới lấy ra một khối Tử Uẩn Tinh Ngọc. Trải qua quãng thời gian huấn luyện, Niếp Phong đã có thể nói là cực kỳ thuần thục trong việc điều khiển nguyên khí hỏa diễm. Cầm Tử Uẩn Tinh Ngọc, Niếp Phong rất nhanh lại bắt đầu dùng nguyên khí hỏa diễm nung chảy, một đạo quang mang lóe lên, Tử Uẩn Tinh Ngọc trên tay Niếp Phong đã biến thành một bình ngọc và một cái thìa ngọc.
035 Băng Hà Tiên Thực ---------------------------------------------------- Chương 35 (Mời bạn đọc đừng ngần ngại bấm thích và đề cử, xin cảm ơn! Việc bấm thích không tốn bao nhiêu thời gian, lại là một trong những động lực để người viết tiếp tục.)
Thủy Huyền Thanh Ngân, tài liệu cấp năm thượng phẩm, mặc dù là tài liệu luyện khí hiếm có, nhưng cũng mang kịch độc. Tu giả Nhân giai bình thường chỉ cần vô ý dính phải một chút, tất nhiên sẽ lập tức trúng độc.
Chỉ trong chốc lát, Niếp Phong đã biến Tử Uẩn Tinh Ngọc trong tay thành bình ngọc và thìa ngọc. Dù sao đó chỉ là thay đổi hình dạng mà thôi, hiện tại Niếp Phong đã có thể dễ dàng làm được. Nhẹ nhàng thò thìa ngọc vào Thủy Huyền Thanh Ngân, rất nhanh Niếp Phong đã múc đầy một bình ngọc Thủy Huyền Thanh Ngân.
Bởi vì "lòng tham con người vô đáy", lời này dùng để hình dung lòng người quả thật không sai chút nào. Sau khi phong kín bình ngọc, Niếp Phong nhớ đến thứ mà Vũ Anh Trọng không tiếc một trận chiến cũng muốn có được, thứ đó tất nhiên là vô cùng quý giá, và quả thật, Thủy Huyền Thanh Ngân cũng là một loại tài liệu trân quý.
Nghĩ đến đây, Niếp Phong lập tức lấy ra thêm vài khối Tử Uẩn Tinh Ngọc để nung chảy. Rất nhanh, bảy, tám bình ngọc lớn đã được làm ra.
Bình ngọc đã chuẩn bị xong, Niếp Phong cũng không khách khí, cầm lấy thìa ngọc điên cuồng múc Thủy Huyền Thanh Ngân vào bình. Khi Niếp Phong đã đổ đầy mấy bình ngọc, vũng Thủy Huyền Thanh Ngân đã gần cạn đáy.
"Chết tiệt! Hình như lấy hơi nhiều thì phải! Thôi kệ, dù sao không lấy thì phí!" Nhìn hố Thủy Huyền Thanh Ngân sắp trống rỗng, Niếp Phong suy nghĩ một chút, nhưng rồi vẫn không chút do dự bỏ tất cả bình vào nạp giới.
Đang lúc Niếp Phong cẩn thận cất Thủy Huyền Thanh Ngân chuẩn bị rời đi, một mùi thơm dược liệu thoang thoảng, khó mà phát hiện, chợt lướt vào mũi Niếp Phong. Mũi khẽ nhún, linh hồn Diêm Hoàng chợt bừng sáng.
"Mùi vị này~~~ thật giống như~~~ mau! Bên kia! Nhanh đi!!!" Vừa xuất hiện, Diêm Hoàng tựa như chú chó nhỏ không ngừng ngửi khí. Hiển nhiên là bị mùi dược liệu dẫn dụ ra ngoài. Quả nhiên, sau khi ngửi một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêm Hoàng lộ vẻ vô cùng kích động, chỉ vào một chỗ trên vách động phía sau hố Thủy Huyền Thanh Ngân, kích động nói.
"Đây là vách tường mà, làm sao đi qua được?" Nhìn vách động Diêm Hoàng chỉ, Niếp Phong một trận mơ hồ. Diêm Hoàng lại tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, bước nhanh đến bên vách động, bàn tay nhỏ trắng nõn đặt lên vách đá.
Một luồng sáng đen lóe lên, Niếp Phong kinh ngạc phát hiện, vách động trước mắt bắt đầu từ từ mờ đi. Không bao lâu, vách động trước mắt Niếp Phong đã biến thành một lối đi. Khi tấm chắn biến mất, mùi dược liệu nồng đậm gần như hóa lỏng liền từ trong lối đi tràn ra.
Đang lúc Niếp Phong và Diêm Hoàng phát hiện lối đi bị che mắt trong hang ổ của Ngân Mị, cuộc giao chiến giữa Vũ Anh Trọng và Ngân Mị cũng đã bước vào giai đoạn quyết liệt.
Vũ Anh Trọng không ngừng điều khiển những sợi lửa xanh nóng bỏng phóng về phía Ngân Mị. Những sợi lửa ấy đi đến đâu, không gian cũng bị đốt đến vặn vẹo, có thể thấy được nhiệt độ kinh khủng của ngọn lửa.
Ngân Mị đối chiến với Vũ Anh Trọng hiển nhiên có chút e ngại ngọn lửa xanh này. Lúc trước vì Vũ Anh Trọng còn chưa thi triển ngọn lửa xanh, Ngân Mị vẫn có thể chống cự một trận, nhưng khi Vũ Anh Trọng thật sự thi triển ngọn lửa xanh, Ngân Mị lập tức rơi vào thế hạ phong.
"Gầm!! Chết tiệt nhân loại, thử chiêu 'Thiên Tà Gầm' của ta!" Bị Vũ Anh Trọng dồn ép đến chật vật vô cùng, sau khi trên người bị đốt cháy một mảng đen sạm, hai mắt Ngân Mị bùng lên cơn giận dữ mãnh liệt. Miệng lớn như chậu máu há ra, từng vòng sáng đỏ máu liền từ miệng Ngân Mị phun ra, sau đó khuếch tán khắp xung quanh.
Thấy tiếng gầm lại biến ảo thành những vòng sáng vật chất, Vũ Anh Trọng cũng phải kinh hãi. Trong các loại vũ kỹ, âm ba vũ kỹ dù thuộc loại hiếm gặp nhưng uy lực lại không thể khinh thường. Cho dù có một số không mạnh, nhưng vẫn có thể khiến người trúng chiêu choáng váng. Thấy âm ba vũ kỹ của Ngân Mị lại có thể biến âm thanh thành vật chất, tất nhiên là không thể coi thường.
Vũ Anh Trọng chắp tay trước ngực, rồi đột ngột tách hai tay ra. Lúc này, trong tay Vũ Anh Trọng đã có thêm một thanh đại đao cán dài tỏa ra sát ý mãnh liệt. Ngay khi đại đao nắm trong tay, thần thái hiền lành và lạnh nhạt trước đó của Vũ Anh Trọng tan biến, thay vào đó là một luồng sát khí khó có thể diễn tả thành lời!
Một đạo đao khí mang hư ảnh Thanh Long đột nhiên chém xuống. Tiếp theo, linh khí xung quanh như thể bị thứ gì đó dẫn dắt, tạo thành một lưỡi đao phong khổng lồ phía sau Vũ Anh Trọng. Lưỡi đao phong đi đến đâu, những vòng sáng đỏ máu lập tức bị chém tan. Đối mặt với đạo đao khí mang ảo ảnh Thanh Long này, trong ánh mắt cuồng nộ của Ngân Mị chợt lóe lên một tia kinh hãi. Chân Ngân Mị khẽ đạp, thân hình lập tức vụt đi xa hơn trăm thước.
"Đã bao nhiêu năm rồi~~~ Lão phu đã quên mất, có bao nhiêu năm rồi chưa cầm thanh 'Thanh Long Yển Nguyệt Đao' này. Không ngờ hôm nay, vẫn bị ngươi ép phải rút ra." Dễ dàng phá tan Thiên Tà Gầm của Ngân Mị, Vũ Anh Trọng cứ thế dựng đao giữa không trung. Râu tóc phất phơ theo gió, sát khí ngời ngời lan tỏa.
Chỉ thấy Thanh Long Yển Nguyệt Đao cán dài trong tay Vũ Anh Trọng, lưỡi đao liền với cán đao, dài gần hai thước. Cán đao màu xanh trúc, phía trên khắc hoa văn rồng vàng kim hậu trọng. Lưỡi đao hình yển nguyệt dưới ánh mặt trời tỏa ra hàn quang khiến người ta khiếp sợ, tựa như cả vùng trời đất cũng vì hàn quang này mà nhiệt độ chợt giảm xuống.
Trên sống đao Thanh Long Yển Nguyệt Đao, có khắc hình đầu rồng trang trí. Một luồng uy áp kỳ dị tỏa ra từ Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay Vũ Anh Trọng. Cảm giác uy lực không hề thua kém chính Vũ Anh Trọng khi cầm đao.
"Thần Binh Địa giai ư~~~?" Nhìn Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay Vũ Anh Trọng, toàn thân Ngân Mị dựng lông. Cong lưng, Ngân Mị cẩn trọng nhìn yển nguyệt đao trong tay Vũ Anh Trọng, như thể cây đao đó còn nguy hiểm hơn cả chính Vũ Anh Trọng.
"Không ngờ một con Ngân Mị như ngươi lại có thể nhìn ra. Không sai, Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay lão phu chính là Thần Binh Địa giai hạ cấp. Ngân Mị, trận chiến này ngươi không có chút phần thắng nào. Lão phu vẫn câu nói cũ, chỉ cần ngươi nguyện ý cho lão phu Thủy Huyền Thanh Ngân, lão phu sẽ tha cho ngươi."
"Hừ! Các ngươi nhân loại đúng là tự đại, cho rằng có thêm một thanh Thần Binh Địa giai là ta sẽ e ngại sao?" Đôi mắt vốn đã trở lại bình thường lại một lần nữa nhuốm màu đỏ máu. Đối với lời nói của Vũ Anh Trọng, Ngân Mị cảm thấy nhục nhã tận đáy lòng. Trong lúc nhất thời, nguyên khí hung hãn điên cuồng tuôn trào từ cơ thể Ngân Mị. Thân hình Ngân Mị cũng phình to thêm quá nửa.
"Cứng đầu!" Nhìn thấy Ngân Mị bộ dạng như vậy, Vũ Anh Trọng hừ lạnh một tiếng, vung thanh long đao trong tay, lại lần nữa giao chiến với Ngân Mị. Giữa không trung, những luồng đao quang xanh biếc cùng những vết cào xanh đậm loạn xạ xung quanh, những tiếng kim khí va chạm vang dội như sấm sét vang vọng khắp bốn phía.
"Mùi dược liệu này~~~" Nghe mùi thuốc nồng đậm đột nhiên tràn ra, Niếp Phong ngơ ngác nhìn Diêm Hoàng bên cạnh. Lúc này Diêm Hoàng lại tỏ ra cực kỳ hưng phấn.
"Không ngờ con Ngân Mị này lại canh giữ thứ tốt như vậy, buồn cười, quả thực là quá buồn cười rồi!" Hai mắt Diêm Hoàng sáng lên, nghe mùi thuốc nồng đậm, căn bản không kịp trả lời Niếp Phong mà đã dẫn đầu đi vào lối đi. Niếp Phong cũng đành phải đuổi theo.
Lối đi bị che giấu không dài. Đi chưa bao lâu, Niếp Phong và Diêm Hoàng đã nhìn thấy một vũng suối trong xanh ở cuối cùng. Mùi thuốc nồng đậm kia chính là từ những đóa hoa trên vũng suối đó tỏa ra.
"Liên Hoa?" Nhìn thấy gốc Thủy Phù Dung ở trung tâm suối trong, Niếp Phong không nhịn được kinh ngạc khen ngợi. Niếp Phong từ trước đến nay chưa từng thấy đóa Liên Hoa nào xinh đẹp đến thế. Chỉ thấy cánh hoa Liên Hoa giống như cầu vồng có chín sắc tiên diễm, theo thứ tự là 'hồng, cam, lục, lam, tím, trắng, đen'. Ánh sáng cầu vồng chín sắc bao quanh đóa hoa, tỏa ra từng điểm linh quang.
Đóa Cửu Sắc Liên Hoa trong vòng sáng ấy, như mộng như ảo. Dù màu sắc phong phú, Liên Hoa vẫn không hề lộ vẻ tạp nham, ngược lại còn mang một vẻ thánh khiết và cao quý.
"Thật sự là 'Cửu Sắc Băng Hà Liên', sao lại thế được? Chỉ một con Ngân Mị nhỏ bé, làm sao có thể tự mình tìm được bảo vật kỳ lạ bậc này? Hơn nữa lá của 'Cửu Sắc Băng Hà Liên' này đã hiện ra chín sắc, chứng tỏ đã trưởng thành~~~" Diêm Hoàng lúc này cũng bị đóa Liên Hoa trước mắt chấn nhiếp, nói chuyện đều có chút run run. Niếp Phong vẫn là lần đầu nhìn thấy Diêm Hoàng lộ ra vẻ mặt này, phải biết rằng, Diêm Hoàng trước đây vẫn luôn tỏ ra xa cách với mọi thứ.
"Cửu Sắc Băng Hà Liên, mỗi trăm năm cánh hoa tăng thêm một màu. Khi chín sắc trưởng thành thì là dược liệu đỉnh cấp bảy thượng phẩm. Mà chỉ có Cửu Sắc Băng Hà Liên trên ba nghìn năm mới có hạt sen 'Băng Hà Tiên Thực'!"
"Băng Hà Tiên Thực là thứ gì?" Thấy Diêm Hoàng bộ dạng như muốn chảy nước miếng, Niếp Phong vội vàng tò mò hỏi.
"Băng Hà Tiên Thực, ăn vào có thể nối lại gân cốt, mọc lại tay chân đã gãy. Cho dù không tàn tật, ăn vào cũng có thể luyện cốt tôi thân, trấn tĩnh, làm sáng suốt tâm thần, và còn rất nhiều lợi ích nữa! Cửu Sắc Băng Hà Liên này đã hoàn toàn trưởng thành, đạt đến số chín hoàn hảo, vậy Băng Hà Tiên Thực hẳn cũng có chín viên. Không cần suy nghĩ nhiều nữa, thu hết lại!"
"Được!" Nghe Diêm Hoàng nói, Niếp Phong vội vàng định lao xuống nước hái ngay. Vèo một cái, Diêm Hoàng lại kéo Niếp Phong lại, "Khoan đã, Băng Hà Tiên Thực và Cửu Sắc Băng Hà Liên nhất định phải dùng dụng cụ bằng ngọc thạch, hơn nữa phải dùng đao ngọc để hái. Nếu không, Liên Hoa và hạt sen sẽ mất đi linh tính!"
"Còn phải nhớ kỹ, chỉ hái hoa và đài sen thôi, rễ cây thì đừng động. Vật quý hiếm bậc này, thế gian khó kiếm, nếu cắt đứt cội rễ, đây chính là sẽ gặp thiên khiển!" Nói đến đây, sắc mặt Diêm Hoàng trở nên nghiêm túc.
"Yên tâm đi." Nhìn thấy Diêm Hoàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, Niếp Phong mỉm cười, xoa đầu Diêm Hoàng nhỏ bé nói: "Ta nhớ rồi."
Rất nhanh, chừng mười khối Tử Uẩn Tinh Ngọc được luyện chế thành hai chiếc hộp ngọc tinh xảo đẹp đẽ, một thanh đao ngọc cứng cáp cũng được Niếp Phong luyện chế ra. Không chỉ vậy, tỉ mỉ hơn, Niếp Phong còn dùng ngọc thạch luyện ra năm chiếc bao ngón tay, sợ không cẩn thận sẽ chạm vào Cửu Sắc Băng Hà Liên, khiến băng hà liên mất hết linh tính.
Lần nữa đi đến chỗ Liên Hoa, Niếp Phong cẩn thận cắt lấy Liên Hoa, lập tức cho vào hộp ngọc rồi phong lại. Linh khí nồng đậm chưa kịp thoát ra nửa điểm đã bị Niếp Phong cất giữ. Tiếp theo, Niếp Phong nhìn thấy đài sen của Cửu Sắc Băng Hà Liên. Quả nhiên giống như Diêm Hoàng nói, trên đài sen của Cửu Sắc Băng Hà Liên, chín hạt sen vàng óng đang tỏa ra mùi thơm nồng nặc vô cùng.
Lấy ra một chiếc hộp ngọc khác, Niếp Phong cẩn thận cắt lấy đài sen lớn mang theo hạt sen, rồi đặt vào hộp ngọc phong lại. Thấy bảo bối đã hái xong, Niếp Phong lúc này mới trở lại bên cạnh Diêm Hoàng.
"Như vậy là tốt rồi, chỉ cần rễ cây còn đó, mấy nghìn năm sau, lại sẽ có một đóa Cửu Sắc Băng Hà Liên cho người hữu duyên. Chúng ta đi thôi."
Nhìn thoáng qua rễ sen trong nước, Diêm Hoàng hài lòng gật đầu, rồi trở về Phá Quân. Niếp Phong quay người rời đi. Vừa ra khỏi lối đi nhỏ dẫn đến Thủy Huyền Thanh Ngân, trở lại trong hang động, Niếp Phong chợt phát hiện, con chó săn con tiểu Ngân Mị kia lúc này đã tỉnh giấc, nó đang lè lưỡi nhìn Niếp Phong, như thể Niếp Phong là một bữa tiệc thịnh soạn.
036 Giải cứu Ngân Mị ---------------------------------------------------- Chương 36
Vừa ra khỏi lối đi nhỏ, Niếp Phong chợt phát hiện, tiểu Ngân Mị đã tỉnh giấc. Ngoài bộ lông màu bạc ra, tiểu Ngân Mị đang lè lưỡi trông hệt như một con chó săn con.
Khi nhìn thấy Niếp Phong đi ra, tiểu Ngân Mị lập tức nhìn Niếp Phong với ánh mắt nóng bỏng kỳ lạ. Dưới ánh mắt như vậy, Niếp Phong nhận thấy mình nghiễm nhiên đã trở thành một món ăn ngon, chỉ thiếu chút nữa là bị đặt lên đĩa, chờ nó đến chén.
"Chết tiệt!" Cảm nhận được ba động nguyên khí trên người tiểu Ngân Mị, Niếp Phong không nhịn được thốt ra một câu tục tĩu. Không còn cách nào khác, dù là ấu thú, nhưng Ngân Mị bẩm sinh đã có thực lực thấp nhất là cấp hai, tức là tương đương với cảnh giới Luyện Cốt của tu giả. Đây là thiên phú trời sinh, không thể so sánh được.
Mũi Tiểu Ngân Mị khẽ động, dường như nó ngửi thấy mùi dược liệu của Cửu Sắc Băng Hà Liên còn vương lại trên người Niếp Phong. Hai mắt chợt lóe lên một tia sáng, Tiểu Ngân Mị liền biến thành một bóng bạc lao thẳng về phía Niếp Phong.
"Không cần sợ, dù thực lực con Ngân Mị này vượt xa ngươi, nhưng nó không hiểu bí quyết phát huy vũ kỹ, chỉ dựa vào tốc độ và sức mạnh mà thôi!" Ngay lúc này, giọng nói mềm mại của Diêm Hoàng truyền đến. Nghe Diêm Hoàng nói, Niếp Phong cũng biết Diêm Hoàng không có ý định ra tay.
"Biết rồi!" Thật ra thì dù Diêm Hoàng muốn ra tay, Niếp Phong cũng sẽ không đồng ý, dù sao đây là một cơ hội khó có được để thử sức với một đối thủ vượt xa mình một cấp bậc, dù đối thủ chỉ là một con ấu thú.
"Càn Khôn Vô Định!"
Niếp Phong quát lạnh một tiếng, Càn Khôn Vô Định mang theo tiếng xé gió trầm trọng ấn về phía tiểu Ngân Mị. Nhìn kỹ thì có thể phát hiện, bàn tay Càn Khôn Vô Định Niếp Phong đánh ra đang thiêu đốt ngọn lửa đỏ rực.
"Ầm!"
Càn Khôn Vô Định của Niếp Phong và bóng bạc đột nhiên va vào nhau. Tiếp theo, bóng bạc đã bị lực mạnh quật ngã. Chỉ thấy tiểu Ngân Mị sau khi tiếp đất, lập tức "ò ó o o" kêu nhảy loạn khắp nơi. Trên bộ lông bạc sáng đẹp đẽ của nó, một vết chưởng ấn cháy đen hiện lên rõ ràng.
Về phần Niếp Phong, sau khi cứng rắn va chạm với Ngân Mị, lại không hề tốt hơn. Anh bị đâm thẳng vào vách ��ộng, thân thể tạo thành một vết lõm nhợt nhạt trên vách đá. Dù không có vũ kỹ hỗ trợ, nhưng tiểu Ngân Mị cũng có xương cốt cứng như thép. Bị va chạm như vậy, Niếp Phong còn khó chịu hơn cả khi trúng phải một vũ kỹ.
Nhảy loạn một trận, Ngân Mị mới coi như khôi phục lại. Tranh thủ chút thời gian này, Niếp Phong cũng đã khôi phục. Hai tay nhấc lên, hai luồng nguyên khí hỏa diễm đỏ rực liền bao quanh lòng bàn tay Niếp Phong.
Đối với hai luồng ngọn lửa trên tay Niếp Phong, tiểu Ngân Mị tỏ vẻ hơi sợ. Dù là bẩm sinh sợ lửa, hay kinh nghiệm bị đốt cháy mà kêu oai oái vừa rồi, cũng khiến tiểu Ngân Mị mới sinh không lâu cực kỳ đề phòng.
Thấy tiểu Ngân Mị dường như cực kỳ e ngại ngọn lửa trên tay mình, Niếp Phong trong lòng mừng thầm, đồng thời chân khẽ đạp. Bôn Lôi Bộ thi triển ra, Niếp Phong trong nháy mắt đã để lại một chuỗi tàn ảnh, lao thẳng về phía tiểu Ngân Mị.
Dù không có vũ kỹ hỗ trợ, nhưng tiểu Ngân Mị cũng có giác quan bẩm sinh. Thấy Niếp Phong vừa động, tiểu Ngân Mị lập tức nhảy sang một bên. Nhưng Niếp Phong hiển nhiên sẽ không cho tiểu Ngân Mị cơ hội. Thân hình vừa chuyển, Bôn Lôi Bộ lập tức biến thành Thiên Ngoại Tiêu Dao. Thân pháp và bộ pháp chuyển đổi gần như hoàn hảo. Thiên Ngoại Tiêu Dao vừa thi triển, đôi chưởng mang theo ngọn lửa hừng hực của Niếp Phong lại tiếp tục giáng xuống người Ngân Mị.
"Càn Khôn Vô Định!"
Đôi chưởng như bàn ủi ấn lên người Ngân Mị, khiến Ngân Mị lại một lần nữa phát ra tiếng gầm thảm thiết. Nguyên khí hỏa diễm Niếp Phong thi triển ra dù xa xa không mạnh bằng ngọn lửa xanh của Vũ Anh Trọng, nhưng vấn đề là tiểu Ngân Mị cũng không lợi hại bằng cha nó. Nên bị Càn Khôn Vô Định của Niếp Phong đánh một cái, ngọn lửa nguyên khí cực nóng đốt cháy, tiểu Ngân Mị liền kêu thảm bay ngược ra xa.
Thuận lợi đẩy lùi tiểu Ngân Mị, Niếp Phong thừa thắng xông lên, nhưng vừa lao ra một bước nhỏ, Niếp Phong đã dừng lại thân hình. Bởi vì Niếp Phong vô cùng lúng túng phát hiện, tiểu Ngân Mị lúc này dường như đã bị ngọn lửa nguyên khí trên tay Niếp Phong dọa sợ, lại cuộn tròn trên mặt đất, vẫy vẫy cái đuôi. Ánh mắt tràn đầy sự đáng thương và sợ hãi nhìn Niếp Phong.
"Cái này~~~ làm sao bây giờ?" Thấy sau hai chiêu của mình, tiểu Ngân Mị về lý thuyết còn vượt hơn mình một cấp bậc lại liền giống như chú chó con bị đánh sợ mà co rúm lại, vẫy đuôi, hơn nữa còn dùng vẻ mặt đáng thương nhìn mình. Ngay cả mình dù có nhẫn tâm đến mấy cũng sợ rằng không thể ra tay được nữa sao?
"Xem ra con Ngân Mị này hẳn là mới sinh không lâu, kết quả là bị đánh sợ. Quên đi, rời khỏi đây thôi. Nếu cha hoặc mẹ nó trở về, chúng ta đừng hòng đi ra ngoài." Diêm Hoàng cũng bất lực khi thấy tình huống như thế. Ai có thể nghĩ rằng, một con yêu thú cấp hai, lại bị đánh hai cái mà lập tức mềm nhũn ra?
Đang lúc Niếp Phong định quay người rời đi, một luồng khí tức cực kỳ khủng khiếp nhanh chóng tiếp cận hang động. Cảm nhận được khí tức đó, Niếp Phong không chút nghĩ ngợi, lập tức thi triển Bôn Lôi Bộ, lao vào lối đi nhỏ dẫn đến chỗ Thủy Huyền Thanh Ngân.
Quả nhiên, Niếp Phong vừa nhanh chóng vào lối đi nhỏ, một bóng bạc đã xông vào hang núi. Niếp Phong lén lút nhìn ra, lập tức giật mình kinh hãi.
Thì ra kẻ xông vào hang núi chính là Ngân Mị vừa giao chiến với Vũ Anh Trọng. Lúc này Ngân Mị, trên người đã đầy những vết đao lớn nhỏ, một con mắt đã bị móc mất.
Tuy nhiên những vết thương này không phải là nặng nhất. Đáng sợ nhất là, sườn Ngân Mị đã bị khoét một vết thương sâu hoắm, máu tươi tuôn ra như suối, không ngừng chảy ra từ vết thương. Dù nhìn ra Ngân Mị đã thi triển cấp cứu, đóng băng vết thương lại, nhưng hiển nhiên cũng không có hiệu quả gì, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.
"Ò ó o o ~~~~" Tiểu Ngân Mị đang gục trên mặt đất, nhìn thấy Ngân Mị bị trọng thương như vậy, vội vàng lao đến bên cạnh Ngân Mị, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm vết thương của Ngân Mị, đồng thời không ngừng rên rỉ.
Nước mắt to như hạt đậu từ khóe mắt Tiểu Ngân Mị chảy xuống. Ngân Mị lớn cũng như đang dặn dò điều gì đó, rên rỉ nhẹ bên tai Tiểu Ngân Mị. Ngay lúc này, tiếng bước chân trầm trọng vang vọng trong hang động. Chỉ chốc lát, thân ảnh cao lớn của Vũ Anh Trọng đã xuất hiện trong hang động. Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay đang khẽ rung lên, phát ra tiếng long ngâm tương tự.
Vũ Anh Trọng đi vào, Ngân Mị còn muốn đứng dậy, nhưng vết thương trầm trọng khiến nó căn bản không thể làm được điều này. Vừa đứng lên một chút, liền lại ngã lăn ra đất, máu tươi từ vết thương lại càng không ngừng chảy ra.
"Xin tha cho con ta." Dù biết không có hy vọng, nhưng Ngân Mị vẫn há miệng nói với Vũ Anh Trọng.
"Biết trước sẽ có ngày hôm nay, hà tất phải như vậy lúc ban đầu." Vũ Anh Trọng lúc này hoàn toàn khác biệt so với ấn tượng Niếp Phong gặp lúc trước. Toàn thân sát khí ngút trời, dù trên người cũng có không ít vết thương, nhưng so với Ngân Mị thì nhẹ hơn rất nhiều.
Mắt thấy Vũ Anh Trọng sắp giơ đao chém Ngân Mị và tiểu Ngân Mị dưới đao, Niếp Phong lén lút nhìn trộm ở một bên cuối cùng cũng không nhịn được vọt ra, hơn nữa hét lớn: "Vũ tiền bối, xin hạ thủ lưu tình!"
Niếp Phong đột nhiên lao ra, khiến Vũ Anh Trọng đang định ra tay dừng lại. Đôi mắt vốn đã bị đỏ máu chiếm cứ phần lớn cũng hơi lùi bớt một tia huyết hồng.
"Là ngươi? Ngươi sao lại ở đây?" Đối với Niếp Phong, ấn tượng đầu tiên của Vũ Anh Trọng vẫn là Diêm Hoàng, nên Niếp Phong vừa xuất hiện, Vũ Anh Trọng liền hỏi: "Ngươi không mang theo muội muội ngươi sao?"
"Ách~~ vãn bối đã để muội muội ở chỗ an toàn rồi, một mình nàng ấy không sao đâu." Vừa nói, Niếp Phong liền tiếp tục: "Tiền bối, con Ngân Mị này đã trọng thương, tiểu Ngân Mị lại càng mới sinh không lâu. Ngài hãy giơ cao đánh khẽ tha cho chúng đi."
"Tha cho chúng sao?" Trong lúc nói chuyện, huyết hồng trong mắt Vũ Anh Trọng lại càng sâu thêm một tia, "Nó hết lần này đến lần khác khiêu khích lão phu, lão phu đối với nó đã đủ kiên nhẫn, nó lại không biết tốt xấu. Hôm nay không giết, khó mà đảm bảo sau này nó sẽ không quấy rầy lão phu nữa, chi bằng giết sạch một lần!"
"Tiền bối chờ một chút!" Thấy Vũ Anh Trọng lại định giơ đao giết Ngân Mị, Niếp Phong lập tức đưa tay ngăn lại. Giọng Diêm Hoàng cũng vang lên đúng lúc này: "Cẩn thận, lão già này đã bị Thần Binh Địa giai hạ cấp trong tay ảnh hưởng tâm trí, bắt đầu trở nên hơi khát máu. Đánh lạc hướng sự chú ý của hắn, chuyển sự chú ý của hắn sang chuyện khác!"
"Ngươi muốn ngăn ta?" Thấy Niếp Phong hết lần này đến lần khác ngăn cản mình giết Ngân Mị, trên mặt Vũ Anh Trọng hiện lên một tia hung bạo. Lúc này Niếp Phong vội vàng thi triển nguyên khí hỏa diễm đỏ rực, nói: "Tiền bối, chuyện là thế này, vãn bối trước đây đã thành công luyện hóa nguyên khí hỏa diễm, hơn nữa còn luyện chế thành công Hàn Băng Phù và Liệt Diễm Phù!"
"Ồ?" Nghe Niếp Phong nói, sự chú ý của Vũ Anh Trọng quả nhiên bị đánh lạc hướng phần lớn. Niếp Phong cũng nhân cơ hội ra hiệu một cái với Ngân Mị. Ngân Mị quả nhiên là yêu thú có trí khôn cao, nhìn thấy Niếp Phong bí ẩn ra dấu tay sau, liền co người lại, bắt đầu lặng lẽ chữa thương.
"Thật sao." Thấy Ngân Mị thông minh như vậy, trong lòng Niếp Phong cũng thêm một phần tự tin, vội vàng từ trong nạp giới lấy ra Hàn Băng Phù và Liệt Diễm Phù mình đã luyện chế, "Trước đây vãn bối vốn muốn đi tìm tiền bối, nhưng tình cờ biết được tiền bối muốn tìm Thủy Huyền Thanh Ngân, nên đã đi trước một bước tìm được cho tiền bối rồi."
Vừa nói, Niếp Phong lấy ra hai bình ngọc đựng đầy Thủy Huyền Thanh Ngân. Với nhãn lực của Vũ Anh Trọng, tự nhiên có thể nhìn ra, trong bình đều là Thủy Huyền Thanh Ngân hàng thật giá thật. Cộng thêm những Hàn Băng Phù và Liệt Diễm Phù Niếp Phong luyện chế trong tay, đã hoàn toàn kéo sự chú ý của Vũ Anh Trọng đi rồi. Chỉ thấy Vũ Anh Trọng thu hồi Thanh Long Yển Nguyệt Đao, đồng thời huyết hồng trong mắt cũng biến mất theo. Lúc này Vũ Anh Trọng đang nhìn Niếp Phong với ánh mắt không thể tin được.
"Ngươi~~ ngươi là nói, ngươi trong thời gian ngắn như vậy, liền thành công luyện chế Hàn Băng Phù và Liệt Diễm Phù, mà không có ai chỉ dẫn bên cạnh?" Thật ra thì Vũ Anh Trọng hỏi câu này hoàn toàn là thừa, bởi vì cả Thiên Kiếm Tông bên trong, trừ hắn ra, cũng không có người luyện khí sư thứ hai.
"Thật vậy, vậy Vũ tiền bối, chúng ta không bằng đi ra bên ngoài nói chuyện đi? Thủy Huyền Thanh Ngân cũng đã có được rồi." Thấy Vũ Anh Trọng đã chìm trong kinh ngạc, Niếp Phong liền thuận miệng nói với Vũ Anh Trọng. Vũ Anh Trọng đã buông Thanh Long Yển Nguyệt Đao, hiển nhiên đã trở lại thành lão già có chút mơ hồ mà Niếp Phong lần đầu gặp. Nghe Niếp Phong nói, Vũ Anh Trọng liền gật đầu, hoàn toàn quên mất chuyện giết Ngân Mị.
"Nhân loại, lần này, ta nợ ngươi một ân tình." Khi Niếp Phong và Vũ Anh Trọng đều sắp rời khỏi hang núi, giọng nói yếu ớt của Ngân Mị truyền đến tai Niếp Phong.
"Cũng không biết ngươi phát hiện Cửu Sắc Băng Hà Liên không thấy sau, liệu có truy sát ta đến cùng không." Nghĩ đến đây, bước chân Niếp Phong không khỏi nhanh hơn rất nhiều.
Để có bản dịch mượt mà như hôm nay, truyen.free đã dành nhiều công sức.