(Đã dịch) Cửu Thiên Kiếm Ma - Chương 140 : Chương 140
Chuyện kỳ lạ xảy ra ngay khoảnh khắc Niếp Phong bắt lấy con Lệ Linh. Vừa bị tay phải chàng nắm lấy, nó lập tức bám chặt vào lòng bàn tay. Chứng kiến cảnh tượng ấy, Niếp Phong chợt giật mình kinh hãi.
Nghĩ đến Ngân Tuyết, Niếp Phong càng vội vàng muốn đẩy con Lệ Linh ra, nhưng điều đáng kinh ngạc lại xảy đến. Con Lệ Linh như mực thấm vào nước, nhanh chóng hòa tan vào tay phải của Niếp Phong. Chẳng mấy chốc, da tay phải chàng bị bao phủ bởi một lớp màu xám tro nhàn nhạt, trông hệt như lớp da chết.
Sự biến hóa này khiến Niếp Phong nhất thời không biết phải làm sao, đồng thời thầm trách bản thân quá khinh suất. Chứng kiến cảnh tượng này, Tử Cơ và Hồng Y cũng loạn cả lên, cố gắng tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Đáng tiếc, sự biến hóa này đã nằm ngoài tầm hiểu biết của các nàng.
"Tử Cơ! Lại là ngươi! !" Nhìn thấy tay phải Niếp Phong biến đổi, Hồng Y lập tức nổi giận. Bởi vì nếu Tử Cơ không nói lời đó, Niếp Phong đã chẳng động đến con Lệ Linh, cũng sẽ không biến thành bộ dạng này. Thế nên, Hồng Y ngay lập tức trút toàn bộ lửa giận lên người Tử Cơ.
Đối mặt với cơn giận của Hồng Y, Tử Cơ cũng không biết nói gì cho phải. Giải thích đã vô dụng, con Lệ Linh đã bám víu vào tay phải Niếp Phong. Hơn nữa, đây không phải là bám víu thông thường, mà là hòa nhập trực tiếp vào tinh thần. Nói rõ hơn, con Lệ Linh đã bám sâu vào linh hồn Niếp Phong, điều này còn phiền toái hơn nhiều so với việc chỉ bám vào thể xác!
"Hồng Y, đừng! Ta thử xem sao, liệu có thể bức nó ra ngoài không." Thấy Hồng Y sắp lao vào đánh nhau với Tử Cơ, Niếp Phong vội vàng ngăn lại, đồng thời bắt đầu vận dụng sức mạnh Yên Diệt Chưởng. Theo lẽ thường, Lệ Linh sợ sức mạnh của Yên Diệt Chưởng đến vậy, một khi chàng dồn Yên Diệt Chưởng vào tay phải, con Lệ Linh hẳn phải lập tức thoát ra mới đúng.
Sức mạnh Yên Diệt Chưởng được dồn vào tay phải, quả nhiên, con Lệ Linh bám vào Niếp Phong lập tức bắt đầu biến đổi. Tuy nhiên, nó lại không như Niếp Phong nghĩ là sẽ thoát ra. Thay vì vậy, một luồng sương mù xám đen cuộn trào, Lệ Linh lại bắt đầu phối hợp với sức mạnh Yên Diệt Chưởng mà biến hóa. Trong chớp mắt, tay phải Niếp Phong bao quanh những bóng dáng oán linh hư ảo, đồng thời tỏa ra một lực lượng khổng lồ khiến chàng cảm thấy kinh hãi. Lực lượng này, tuyệt đối mạnh hơn bất kỳ lực lượng nào Niếp Phong từng ngưng tụ, đó là sự dao động nguyên khí đáng sợ ẩn chứa sức mạnh của Lệ Linh!
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này?" Chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ, Tử Cơ cũng trợn mắt há hốc mồm, nhìn ảo ảnh quỷ thủ th���p thoáng hiện lên trên lòng bàn tay Niếp Phong, lòng nàng trỗi lên một hồi bất an.
"Xem ra thất bại rồi, nó không đối chọi cứng với Yên Diệt Chưởng, ngược lại còn biến hóa theo sức mạnh của Yên Diệt Chưởng. Chuyện này... ta cũng không biết phải gọi là gì nữa..." Nhìn luồng lực lượng hung tà cuộn trào trên tay phải mình, Niếp Phong có thể cảm nhận rõ ràng sự cường đại của nó. Lực lượng này không hề yếu hơn một đòn mà tu giả cảnh giới Luyện Hồn đỉnh cấp có thể tung ra. Đây là sức mạnh được tính toán từ tu vi Đoán Phách cảnh giới của Niếp Phong.
Nếu Niếp Phong đạt đến cảnh giới Luyện Hồn Địa Giai, hoặc Ngưng Linh, Tụ Nguyên, thậm chí cấp độ cao hơn nữa? Lực lượng kinh khủng này chắc chắn sẽ tiếp tục tăng lên. Lực lượng này quả thực là điều mà tu giả tha thiết ước mơ. Dĩ nhiên, đối với người ngoài thì đây là một sức mạnh đáng mơ ước, nhưng Niếp Phong cũng hiểu rõ nó nguy hiểm đến mức nào. Chàng mơ hồ cảm nhận được, linh thức của Lệ Linh đã tiềm phục trong tay phải mình, nó giống như một quả bom uy lực mạnh mẽ gắn vào tay phải vậy. Một khi quả bom này phát nổ, khả năng lớn nhất là nó sẽ cùng lúc hủy diệt cả Niếp Phong.
"Có lẽ Tiểu Diêm Hoàng sẽ biết rốt cuộc chuyện này là gì, tiền bối Minh Độc có lẽ cũng sẽ biết. Xem ra phải hỏi rõ bọn họ..." Chậm rãi thu hồi lực lượng, luồng khí tức hung tà hiện ra trên tay phải Niếp Phong cũng theo đó thu liễm, khôi phục lại bộ dạng lúc trước. Nhìn tay phải mình đã biến thành một mảng màu xám tro, Niếp Phong chỉ còn cách nghĩ như vậy.
"Lại là ngươi! !" Niếp Phong nghĩ vậy, nhưng Hồng Y lại không cam lòng. Dù không biết sự dị biến của Niếp Phong rốt cuộc là gì, nhưng người khiến Niếp Phong biến thành thế này không nghi ngờ gì chính là Tử Cơ. Đôi mắt nàng bắn ra sát khí nồng đậm, toàn thân Hồng Y dâng trào sát ý, tà váy đỏ máu càng bắt đầu vô phong tung bay.
"Hồng Y, không sao đâu, ngươi đừng lo lắng. Đây không phải lỗi của Tử Cơ. Thật ra thế này cũng tốt. Ban đầu đúng là có thể mang con Lệ Linh này ra ngoài. Nếu không, nó cứ ở lại không gian tinh thần của ta, chẳng những nguy hiểm cho các ngươi, mà ta lại càng nguy hiểm, bởi vì ta không thể thường xuyên vào đây để giám sát động tĩnh của nó. Mang nó ra ngoài thì tốt hơn!" Nhanh chóng kéo Hồng Y lại, Niếp Phong vội vàng nói. Hồng Y quả thật rất nghe lời Niếp Phong, chàng vừa bảo dừng tay, sát ý trên người Hồng Y lập tức biến mất không dấu vết.
"Xin lỗi, lần này là ta sơ suất, ta cũng không ngờ lại biến thành như vậy..." Hiếm có, Tử Cơ lại trực tiếp xin lỗi Niếp Phong, hơn nữa thái độ vô cùng thành khẩn. Quả thật, Tử Cơ căn bản cũng không nghĩ đến Lệ Linh lại sẽ phát sinh biến hóa như thế. Dù Niếp Phong không trách cứ mình, nhưng Tử Cơ vẫn cảm thấy bản thân có trách nhiệm rất lớn.
"Chuyện này đừng nói nữa. Thật ra mà nói, điều này cũng không tệ. Sau khi nó bám vào tay phải ta, sức mạnh của ta hình như đã mạnh hơn rất nhiều. E rằng bây giờ đối mặt với Thanh Sương Tử kia, hắn sẽ không chịu nổi mười chiêu của ta. Đúng rồi Tử Cơ, tiện thể bây giờ ngươi cũng ở đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Nhìn thấy vẻ tự trách của Tử Cơ, Niếp Phong khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Tử Cơ. Cử chỉ thân mật ấy khiến má Tử Cơ ửng hồng.
"Chủ nhân xin cứ hỏi."
"L��n trước khi chém giết với Diệt Thương Sinh, ta nhớ ngươi từng xuất hiện một lần, dù chỉ là chớp nhoáng rồi biến mất, nhưng ngươi đúng là đã xuất hi���n phải không?" Nhìn dung nhan kiều diễm tuyệt sắc của Tử Cơ, Niếp Phong bỗng nhiên nghiêm túc hỏi.
"Vâng, chủ nhân. Bởi vì khi đó người sử dụng Thích Kiếm Chi Nghi, Tử Vân Tiêu Kiếm Linh là ta đã được giải phóng hoàn toàn, nên ta mới có thể xuất hiện trước mặt người, vì chủ nhân mà dốc sức. Nói thật, Tử Cơ cũng rất kinh ngạc khi chủ nhân lại có thể thi triển Thích Kiếm Chi Nghi." Đối với câu hỏi của Niếp Phong, Tử Cơ cũng không hề giấu giếm, nói thẳng ra.
"Thích Kiếm Chi Nghi? Đúng rồi, Diệt Thương Sinh hình như cũng từng nói, ta đã thi triển thứ gọi là Thích Kiếm Chi Nghi. Chẳng qua tại sao hắn lại biết? Hơn nữa hắn hình như biết rất nhiều chuyện?" Nghĩ đến từ này mà Diệt Thương Sinh từng nhắc đến, sự nghi ngờ của Niếp Phong nhất thời càng sâu sắc. Giờ nghĩ lại, Diệt Thương Sinh này quả thật vô cùng quỷ dị.
"Đúng rồi Tử Cơ, Thích Kiếm Chi Nghi này, rốt cuộc là thứ gì?" Nghĩ đến đây, Niếp Phong vẫn hỏi Tử Cơ. Dù nhớ mình đã thi triển chiêu thức này, nhưng cách thức thi triển thì giờ đây Niếp Phong hồi tưởng lại chỉ thấy một mảng mơ hồ, đừng nói chi là biết Thích Kiếm Chi Nghi là gì.
"Thích Kiếm Chi Nghi, đúng như tên gọi, chính là buông lỏng sức mạnh của Hồn Kiếm. Nói chính xác hơn, là giải phóng phong ấn bên trong Hồn Kiếm để chúng ta dốc sức vì chủ nhân. Hồn Kiếm thi triển Thích Kiếm Chi Nghi mới là tư thái chân chính của Hồn Kiếm. Bất quá chủ nhân..."
Nói đến đây, sắc mặt Tử Cơ trở nên vô cùng nghiêm túc, "Người phải nhớ kỹ, thi triển Thích Kiếm Chi Nghi cực kỳ nguy hiểm, rất dễ phải chịu phản phệ. Hơn nữa, chú văn của Thích Kiếm Chi Nghi rất phức tạp, nếu lâm trận đối địch mà thi triển, rất dễ bị địch nhân lợi dụng sơ hở. Thế nên, thi triển Thích Kiếm Chi Nghi nhất định phải có người bảo vệ, nếu không, chủ nhân tốt nhất đừng tùy ý thi triển!"
"Nói tùy ý thi triển, thật ra thì hiện tại rốt cuộc muốn dùng như thế nào ta cũng không nhớ rõ lắm..." Cười khổ một tiếng, Niếp Phong hiện tại thật sự có chút hận cái đầu của mình. Niếp Phong mơ hồ cảm giác mình có thể thi triển Cửu Kiếm Quyết một cách vô cùng thuần thục, nhưng chính là không biết tại sao lại không nhớ rõ.
Đang lúc Niếp Phong còn muốn nói gì đó, thế giới trắng toát sâu thẳm này bắt đầu vặn vẹo. Thấy cảnh này, Tử Cơ liền nói: "Chủ nhân, ý thức của người đã bắt đầu quay về rồi, người sẽ rời khỏi đây ngay bây thôi. Hãy nhớ kỹ lời Tử Cơ dặn, Thích Kiếm Chi Nghi, nhớ lấy không thể tùy tiện sử dụng. Tu vi hiện tại của chủ nhân không đủ để giải khai phong ấn Hồn Kiếm, xin chủ nhân hãy ghi nhớ kỹ điều này."
"Ta hiểu rồi..." Dù muốn nói chuyện, nhưng âm thanh cũng không thể phát ra. Sau đó, trước mắt Niếp Phong biến thành một mảng tối đen. Khi chàng mở mắt lần nữa, liền phát hiện mình đã ở trong một sơn động, còn tiểu hồ ly đang lo lắng nhìn mình từ cách đó không xa.
"Ngươi rốt cục đã tỉnh lại?" Nhìn thấy Niếp Phong tỉnh lại, tiểu hồ ly vội vàng chạy đến vòng tay Niếp Phong, ôm chặt chàng mà làm nũng. Lúc này tiểu hồ ly vẫn đang trong hình thái thiếu nữ, khiến Niếp Phong có chút lúng túng không thôi.
"Được rồi, ta không sao. Đằng Xà Phi Vân Đan quả nhiên là bảo bối chữa thương. Mặc dù nội thương trầm trọng kia chưa thể nói là khỏi hoàn toàn, nhưng cuối cùng cũng đã ổn định lại." Xoa xoa mái tóc mượt mà của tiểu hồ ly, Niếp Phong nở một nụ cười. Tuy nhiên, nhìn thấy bàn tay phải mình hơi hiện lên màu xám tro, nụ cười của Niếp Phong chợt cứng lại. Chuyện xảy ra trong thế giới tinh thần, Niếp Phong vẫn không hề quên.
Giờ nhìn lại, con Lệ Linh này đã coi như bám chặt vào tay phải mình. Dĩ nhiên, lực lượng mà Lệ Linh mang đến cũng rất hấp dẫn, nhất là trong tình huống hiện tại, đây chắc chắn là một yếu tố quan trọng giúp tăng cường chiến lực của Niếp Phong.
"Đúng rồi, ta đã ngủ mê bao lâu rồi, Phượng Trĩ nàng thế nào?" Nghĩ đến việc mình đã liên tục chữa thương sau khi uống đan dược, Niếp Phong vội vàng hỏi tiểu hồ ly.
"Ngươi đã ngủ gần nửa ngày rồi đó. Viên đan dược kia đúng là lợi hại. Sau khi ngươi uống vào, cơ thể cứ bốc khói màu xanh biếc nghi ngút, bốc mãi bốc mãi, làm cả nơi này ngập tràn mùi thơm. Sau đó, khi khói không còn bốc nữa, ngươi liền tỉnh lại." Nhớ lại cảnh Niếp Phong toàn thân tỏa ra dược lực trước đó, tiểu hồ ly vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Nàng thực sự không hiểu, một thứ bé như đầu ngón tay như vậy, sao lại có thể ẩn chứa sức mạnh cường đại đến thế?
Nghe tiểu hồ ly nói, Niếp Phong cũng biết, tiểu hồ ly sợ là hoàn toàn không để ý đến Phượng Trĩ. Chàng đi đến bên Phượng Trĩ, nhất thời an tâm. Có lẽ do ảnh hưởng của dược lực phiêu tán, vết thương của Phượng Trĩ đã ổn định lại, chỉ là nàng vẫn còn hôn mê. Trong bình đan dược hỗn độn, Niếp Phong tìm thấy một viên Thiên Long Hoàn Mạng Đan, sau đó cẩn thận đút cho Phượng Trĩ uống. Dù sao thì Huyền Lỗi Tử này cực kỳ giàu có, ngoài một viên Đằng Xà Phi Vân Đan, Thiên Long Hoàn Mạng Đan cũng có đến hơn mười viên, không sợ không có mà dùng.
Sau khi uống đan dược, hàng mi dài cong của Phượng Trĩ khẽ rung động. Tiếp đó, đôi mắt đẹp đang nhắm nghiền của Phượng Trĩ từ từ mở ra. Khi nhìn thấy Niếp Phong trước mắt, Phượng Trĩ bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cổ Niếp Phong. Sau đó, khi Niếp Phong còn chưa kịp phản ứng, nàng chủ động dâng lên đôi môi anh đào mềm mại của mình, cùng Niếp Phong hôn thật chặt vào nhau.
Chương 395
Phượng Trĩ vừa tỉnh, đôi tay đã vươn ra ôm lấy cổ Niếp Phong, tiếp đó, đôi môi anh đào mọng đỏ liền trực tiếp áp lên môi chàng, trao cho Niếp Phong một nụ hôn sâu.
"Ngươi làm gì?" Nhìn thấy Phượng Trĩ bất ngờ "tấn công" Niếp Phong, tiểu hồ ly nhất thời nhảy dựng lên, đẩy Phượng Trĩ ra. Niếp Phong đang sững sờ cũng thoáng qua một tia lúng túng, nói: "Tiểu thư Phượng Trĩ, xin đừng đùa giỡn."
"Ai nha, đâu phải đùa giỡn gì đâu. Chàng đã cứu mạng ta, đây cũng là lễ nghi cơ bản mà chúng ta dành cho ân nhân cứu mạng mà." Khanh khách cười duyên một tiếng, Phượng Trĩ chớp chớp mắt, nói với Niếp Phong. Thần thái ấy, có phần tương tự với Tử Cơ khi trêu chọc người khác, nhưng Phượng Trĩ này rõ ràng là ngang bướng và phóng khoáng hơn nhiều.
"Nói hươu nói vượn, làm gì có chuyện cảm ơn như vậy!" Một bên, tiểu hồ ly đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, trừng mắt nhìn Phượng Trĩ, "Thật là không biết xấu hổ!"
"Ai nha, tỷ tỷ hỏi ngươi, muội muội có phải là đàn ông không?" Đôi mắt đẹp khẽ chớp, Phượng Trĩ hỏi tiểu hồ ly. Giờ đây tiểu hồ ly đã lớn rõ ràng, Phượng Trĩ có chút không nhận ra nàng.
"Vớ vẩn! Đương nhiên không phải rồi!" Hừ hừ hai tiếng, tiểu hồ ly đanh thép nói.
"Nhưng ta là đàn ông chính hiệu mà, cho nên ta nói đây là lễ nghi cơ bản, chẳng phải còn thuyết phục hơn lời ngươi nói sao?" Cười rạng rỡ, Phượng Trĩ nói với tiểu hồ ly. Nghe lời Phượng Trĩ, tiểu hồ ly nhất thời tức đến đỏ bừng mặt nhưng không sao phản bác được.
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa. Bây giờ không biết tình hình Vạn Độc Cốc thế nào rồi." Thở dài một tiếng, Niếp Phong ngăn tiểu hồ ly và Phượng Trĩ tiếp tục cãi cọ. Nghiêm khắc mà nói, chuyện này vẫn là Niếp Phong chiếm tiện nghi. Nếu cứ tính toán mãi thì chẳng có ích gì. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Phượng Trĩ quả thật xinh đẹp, dù sao thì Niếp Phong vẫn là đàn ông mà.
Nghe lời Niếp Phong, tiểu hồ ly lẩm bẩm một lúc rồi lại biến thành hình dáng tiểu hồ ly, bay lên vai Niếp Phong. Nhìn thấy thiếu nữ trước mắt biến hóa, Phượng Trĩ mới biết thiếu nữ vừa rồi chính là tiểu hồ ly. Hèn chi nàng không nhận ra, lần trước tiểu hồ ly hình người vẫn là một cô bé tiêu chuẩn, ai ngờ đột nhiên lại biến thành thiếu nữ chứ?
"Chàng nói đúng, chúng ta mau đi xem sao!" Nghe lời Niếp Phong, sắc mặt Phượng Trĩ cũng trở nên âm trầm, hoàn toàn không còn vẻ nhiệt tình vừa rồi. Hai người liền quyết định ra khỏi sơn động. Vừa ra ngoài, liền phát hiện trong Vạn Độc Cốc, trận chiến đã đến hồi kịch liệt.
Trong Thiên Không Thành, một trận pháp khổng lồ không ngừng xoay tròn, kim quang không ngừng bùng nổ, kiếm khí như cầu vồng càng điên cuồng tuôn ra từ trận pháp ấy. Bên trong kiếm trận, hai luồng dao động nguyên khí mạnh mẽ đáng kinh ngạc không ngừng được phóng thích, trong đó một luồng Phượng Trĩ cực kỳ quen thuộc, chính là hơi thở của Phượng Hoàng.
"Gầm! !" Một tiếng nổ điên cuồng bùng phát, tiếp đó, một cơn lốc tối đen liền bùng nổ từ trong kim sắc trận pháp, trực tiếp xuyên thủng nó. Cơn lốc tối đen khổng lồ xông thẳng lên trời, khiến tầng mây trên bầu trời cũng bị tạo thành một lỗ hổng khổng lồ, hệt như màn trời bị đánh thủng vậy.
"Lại đây đi, lũ tiểu quỷ, còn có hậu thủ gì thì cứ dùng hết ra cho ta xem nào, ha ha... Ta bị phong ấn bao nhiêu năm như vậy, hôm nay cuối cùng cũng có thể thoải mái đánh một trận! Ha ha..." Tiếng cười chấn động vang vọng khắp bốn phía, tiếng gầm khổng lồ càng khiến màng nhĩ người ta đau nhức. Dù không nhìn thấy bộ dạng, nhưng không nghi ngờ gì, Minh Độc lúc này đã sẵn sàng chiến đấu rồi!
Nghe tiếng Minh Độc, sắc mặt hai liên quân đang chém giết nhất thời hơi đổi. Chỉ nghe âm thanh thôi, cũng đủ để biết thực lực của Minh Độc rốt cuộc mạnh đến mức nào.
"Trước mặt Vân Hư Tử ta, ngươi vẫn dám ngông cuồng như thế, không hổ là thượng cổ dị thú. Vừa hay Đạo Huyền Các ta đang thiếu linh thú trấn giữ sơn môn, chi bằng ngươi theo ta về Đạo Huyền Các thì hơn." Cùng lúc đó, một giọng nói uy nghiêm pha lẫn sự già nua vang vọng từ trên cao, giống như trấn an lòng người. Nghe thấy âm thanh này, hai liên quân nhất thời ổn định tâm thần.
"Vân Hư Tử? Không ngờ cả lão già khốn kiếp kia cũng tới!" Nghe cái tên này, Phượng Trĩ nhất thời biến sắc. Đối với tên tuổi các cường giả của Đạo Huyền Các, Phượng Trĩ hiển nhiên không hề xa lạ.
"Vân Hư Tử này là ai?" Nhìn thấy sắc mặt Phượng Trĩ không tốt, Niếp Phong liền hỏi nàng.
"Trong Đạo Huyền Các, các phân chữ đầu bối phận, trong đó chữ lót 'Vân' là chữ lót của những người cầm quyền hiện nay. Chưởng giáo, phó chưởng giáo và rất nhiều trưởng lão cũng lấy chữ 'Vân' làm chữ đầu. Vân Hư Tử này chính là chưởng giáo Ám Các của Đạo Huyền Các. Tương truyền, thực lực của ông ta còn hơn cả chưởng giáo Đạo Huyền Các là Vân Ngu Tử, là một nhân vật cực kỳ khó dây dưa."
"Còn Huyền Lỗi Tử vừa rồi muốn bắt chúng ta, chính là người thuộc Huyền tự bối, thấp hơn Vân tự bối một đời. Đúng rồi, tại sao Huyền Lỗi Tử lại buông tha chúng ta? Hắn đi đâu rồi? Hay là chàng đã đưa ta thoát như thế nào?" Nghĩ đến Huyền Lỗi Tử, Phượng Trĩ lúc này mới nhớ lại chuyện trước khi ngất xỉu. Có thể thoát khỏi tay Huyền Lỗi Tử, quả thật là một kỳ tích.
"Thoát?" Một nụ cười lạnh treo trên khóe miệng Niếp Phong, lộ ra vẻ tà dị. "Không cần chạy thoát a, tên đó đã đi trước một bước rồi. Bây giờ nghĩ lại e rằng đang đợi thuyền ở bến đò Hoàng Tuyền!" Nói xong, Niếp Phong lấy ra giới chỉ của Huyền Lỗi Tử, vẫy vẫy.
"Chàng... Chàng đã giết Huyền Lỗi Tử?" Nhìn thấy giới chỉ trong tay Niếp Phong đung đưa, Phượng Trĩ trợn tròn mắt như gặp quỷ. Không có cách nào, chuyện này quả thực quá quỷ dị. Nếu có người nói với ngươi rằng một con mèo đã giết chết một con sư tử trưởng thành, ai nghe cũng sẽ trợn tròn mắt, bởi vì điều đó quả thực là không thể nào!
"Có chút nguyên nhân, bất quá tên đó coi như là đã chết hẳn rồi, đến cả thi thể cũng không còn lại chút nào..." Khẽ mỉm cười, Niếp Phong nói với Phượng Trĩ. Tiểu hồ ly cũng lúc này đáp lời: "Nếu không phải đan dược lão già kia để lại, ngươi nghĩ ngươi có thể nhanh như vậy mà động đậy sao?"
Lời của Niếp Phong khiến đôi mắt Phượng Trĩ nhất thời liên tục lóe lên tia sáng kỳ dị. Huyền Lỗi Tử có bao nhiêu bản lĩnh, Phượng Trĩ tự nhiên rõ ràng. Đó là một tu giả đạt đến cảnh giới Tụ Nguyên giống như trước. Dù so với tỷ tỷ Phượng Hoàng, cảnh giới Tụ Nguyên của Huyền Lỗi Tử này hiển nhiên còn kém xa, nhưng dù sao vẫn là một cao thủ Tụ Nguyên hàng thật giá thật. Nhưng một cường giả cao thủ như vậy lại chết trong tay Niếp Phong, một tu giả cảnh giới Đoán Phách. Dù Niếp Phong sử dụng thủ đoạn gì, điều này cũng là một chuyện không thể tin nổi!
"Đi thôi, đến chỗ tỷ tỷ ngươi đi!" Lời của Niếp Phong kéo Phượng Trĩ đang ngẩn người tỉnh lại. Tiếp đó, Niếp Phong cùng Phượng Trĩ hai người hướng về trung tâm Vạn Độc Cốc.
"Dừng lại! !" Mấy tiếng gầm lên vang vọng, tiếp đó, kiếm quang liền bay vụt đến Niếp Phong và Phượng Trĩ. Nhìn kiếm quang đang bay tới từ xa, đôi mắt Niếp Phong nhất thời bùng phát một đạo sát ý sắc bén, tiếp đó, tay phải chàng mạnh mẽ ấn ra phía trước.
'Gầm! !'
Tiếng gào thét mơ hồ vang vọng, Tà Liên Phệ Hỏa liền ấn ra phía trước. Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, trên Tà Liên Phệ Hỏa do tay phải Niếp Phong tung ra, còn mang theo một tia khí tức xám tro, hình thái cũng phảng phất như một quỷ thủ dữ tợn.
Những người Đạo Huyền Các đến ngăn cản hai người hiển nhiên tu vi không quá cao. Tà Liên Phệ Hỏa của Niếp Phong vừa ra, mấy thanh phi kiếm đã bị đốt tan rã, ngay cả việc rút lui cũng không kịp làm gì.
"Bạo Liệt Cổ! !"
Phượng Trĩ hai tay khẽ múa, quang mang đỏ cam bắn ra phía trước. Tiếp đó, mấy người Đạo Huyền Các liền trực tiếp nổ tung thành những vòi máu. Hai người không chút trở ngại tiếp tục tiến tới.
Nhìn bóng lưng Niếp Phong đang bay vụt, Phượng Trĩ bỗng nhiên cảm khái rất nhiều. Không lâu trước đây, Niếp Phong và Y Na cùng nhóm người vẫn bị Linh Tướng và Yêu Tướng truy sát đến mức chỉ còn biết chạy trốn. Nhưng hôm nay Niếp Phong, dù tu vi có vẻ vẫn kém một chút, nhưng thực lực thực tế lại không hề dưới Linh Tướng, Yêu Tướng, thậm chí có khi còn hơn. Không lâu trước đây còn cần mình bảo vệ, nhưng hôm nay Niếp Phong đã có thể sánh vai cùng nàng.
Trên đường đi, không ít tu giả Đạo Huyền Các cũng lao đến tấn công hai người, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều bị Niếp Phong và Phượng Trĩ chém giết tại chỗ. Trong lúc máu tươi văng tung tóe, hai người quả thực như vào chốn không người, thẳng tiến về phía trước.
"Đứng lại! !" Đúng lúc đó, ba đạo tia sáng liền từ cách đó không xa bay tới. Dao động nguyên khí của ba người này hiển nhiên mạnh hơn nhiều so với các đệ tử Đạo Huyền Các mà hai người vừa giết. Cảm nhận được, cả ba đều là tu giả cảnh giới Luyện Hồn. Lần này hai liên quân tấn công Vạn Độc Cốc, đúng là đã phái ra không ít cường giả. Những tu giả Luyện Hồn Địa Giai đủ để trở thành trưởng lão trong Thiên Kiếm Tông, ở đây lại chỉ là một thành viên chiến đấu tầm thường mà thôi.
"Là Thanh tự bối, cùng thế hệ với Thanh Sương Tử bọn họ của Đạo Huyền Các!" Nhìn thấy ba người trước mắt, sắc mặt Phượng Trĩ nhất thời trầm xuống. Ba người cũng không nói nhảm, tay phải siết chặt pháp quyết, tiếp đó, phi kiếm tỏa ra kim quang liền thẳng tắp bổ về phía Niếp Phong và Phượng Trĩ.
"Để ta xem xem, tay phải này có phải đã mạnh hơn một chút rồi không!" Đôi mắt bắn ra quang mang sắc bén, tiếp đó Niếp Phong liền vận dụng lực lượng Yên Diệt Chưởng. Quả nhiên, đúng như trong thế giới tinh thần, nguyên khí Yên Diệt của Niếp Phong vừa vận lên, tay phải chàng liền bùng phát khí tức hung tà mãnh liệt. Một ảo ảnh quỷ thủ dữ tợn liền hiện lên từ tay phải Niếp Phong, vô số oan hồn huyết sắc càng quấn quanh tay phải chàng, hình dáng yêu mị.
"Giết! !"
Lăng không vỗ ra, mặt quỷ xám tro dữ tợn giống như hung lệ mãnh quỷ vừa thoát ra từ Địa Ngục Môn, từ tay phải Niếp Phong bắn ra, há to miệng lớn lao về phía mấy người. Khí tức quỷ dị đáng sợ kia, cùng với luồng hàn khí thâm sâu đột ngột xông ra, khiến sắc mặt cả ba tu giả Thanh tự bối của Đạo Huyền Các đều kịch biến.
"Gầm! !"
Sau một tiếng khóc giống như quỷ, một tu giả Đạo Huyền Các đã trúng đòn tấn công quỷ dị này. Tiếp đó, người này liền như bị phong hóa, sau chiêu chưởng lực, cả người biến thành một mảng bột mịn màu xám đen từ từ tiêu tán. Vô luận là nguyên khí, sinh m��nh, thậm chí là linh hồn, đều trong chớp mắt bị cắn nuốt sạch sẽ.
Chiêu thức quỷ dị đáng sợ như vậy vừa ra, nhất thời khiến hai tu giả Thanh tự bối Đạo Huyền Các còn lại trợn mắt há hốc mồm. Một người nhìn Niếp Phong một lúc, liền mạnh mẽ nói: "Ngươi là Niếp Phong! Là Niếp Phong đã giết Thanh Sương Tử!"
"Xem ra tên ta còn được ghi lại trong Đạo Huyền Các các ngươi rồi?" Đối với sự dị thường của chưởng lực mình, Niếp Phong không hề bất ngờ, dù sao đó cũng là lực lượng dung hợp với Lệ Linh, mức độ này không có gì là kỳ quái. Một tia cười tà đọng trên khóe miệng Niếp Phong, chàng nói.
"Niếp Phong! Ngươi đừng ngông cuồng! Ngươi ở Đông Phương Tu giả giới hoành hành giết chóc, bây giờ lại công khai cấu kết với những kẻ Nam Man này, hơn nữa còn giết công chính phái sĩ của Đạo Huyền Các chúng ta! Đông Phương Tu giả giới tất nhiên sẽ dốc toàn lực truy sát tên vô sỉ nhà ngươi!" Lạnh lùng nhìn Niếp Phong, tu giả Thanh tự bối Đạo Huyền Các liền lạnh giọng nói.
"Ta vô sỉ? Ta Niếp Phong, làm chuyện gì cũng đối mặt với bản thân, đối mặt với trời đất chứng giám! Căn bản không cần phải giải thích gì với các ngươi! Các ngươi đã muốn giết người, vậy thì phải có giác ngộ rằng mình cũng có thể bị người khác giết chết! Các ngươi sẽ không phải cho rằng, chỉ có Đạo Huyền Các các ngươi mới được giết người, còn người khác thì không được giết các ngươi sao?" Nói xong, Niếp Phong liền tiếp tục vận động nguyên khí Yên Diệt. Tay phải chàng lại tiếp tục thoát ra ảo ảnh quỷ thủ Lệ Linh đáng sợ.
"Giết! !" Một chưởng oanh ra, mặt quỷ xám đen lần nữa lao đi. Hai người Đạo Huyền Các còn lại liên tục lùi lại đồng thời, vận dụng kiếm quyết, tấn công Niếp Phong. Cùng lúc đó, bầu trời trung tâm Vạn Độc Cốc lại một lần nữa bùng phát dao động khổng lồ, một đạo kim quang như cực quang, từ trung tâm bùng nổ ra bốn phía.
Chương 396
Mặt quỷ xám tro điên cuồng lao về phía các tu giả Đạo Huyền Các, cùng lúc đó, trung tâm Vạn Độc Cốc bùng phát dao động nguyên khí kinh người. Kim quang mãnh liệt tuôn ra bốn phía, bên trong còn xen lẫn kiếm khí sắc bén như châm.
Cảm nhận được sự dị thường trên bầu trời, Niếp Phong cũng nóng lòng muốn đến xem, thế nên ra tay không ngừng. Liên tục tung chưởng vào hư không, mấy mặt quỷ hung lệ gầm thét lao về phía những người Đạo Huyền Các đối diện. Mặt quỷ lướt qua, những thanh phi kiếm lóe kim quang kia lập tức trở nên ảm đạm vô quang, linh khí trên đó trong một sát na đã bị nuốt chửng sạch sẽ.
Nhìn thấy phi kiếm trong chớp mắt mất đi khống chế, hai tu giả Thanh tự bối Đạo Huyền Các nhất thời biến sắc. Chưởng lực quái dị của Niếp Phong vừa rồi đã thể hiện đủ rõ ràng. Một tu giả cảnh giới Luyện Hồn, lại không chịu nổi một đòn đã bị nuốt chửng hoàn toàn. Chưởng lực đáng sợ như vậy, hai người căn bản không dám đón đỡ. Nhìn nhau một cái, cả hai lập tức lao đi về phía xa.
"Dừng lại! Những kẻ ngụy quân tử này, đánh không lại là bỏ chạy ngay!" Nhìn thấy hai người Đạo Huyền Các bỏ đi, Phượng Trĩ nhất thời tức giận nói. Niếp Phong thì ôm lấy tay phải. Sau khi liên tục tung mấy chưởng, Niếp Phong liền phát hiện tay phải mình nóng rực, như bị lửa thiêu đốt vậy.
Phải biết rằng, Niếp Phong điều khiển Tà Liên Phệ Hỏa, vốn không nên có cảm giác như vậy, nhưng sự thật là, Niếp Phong cảm thấy tay phải như bị lửa thiêu. Vừa nhìn, Niếp Phong liền phát hiện, màu sắc tay phải mình so với lúc trước càng đậm hơn nhiều. Chứng kiến điều này, Niếp Phong nhất thời trong lòng chợt rùng mình. Sự dị biến này đã là cảnh báo, e rằng lực lượng này càng được sử dụng, sự biến hóa sẽ càng lớn. Trước khi làm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, chỉ sợ không thể tùy tiện sử dụng nữa.
Cùng Phượng Trĩ hai người vừa càn quét địch nhân, vừa chạy về phía trung tâm. Cuối cùng, Niếp Phong và Phượng Trĩ liền đi đến bên ngoài trung tâm Vạn Độc Cốc.
Chỉ thấy trận chiến lúc này đã vượt ra ngoài suy nghĩ của Niếp Phong. Trong Thiên Không Thành, ngoài Phượng Hoàng và Minh Độc, còn có một thân ảnh xám tro. Người này toàn thân cuồn cuộn khí độc xanh đen, chính là Độc Đế.
Ba người họ đang đối diện với, ngoài Thiên Địa Song Sứ, còn có hai người mặc huyền hắc đạo bào, chính là Huyền Vân Tử và Huyền Hư Tử. Trận chiến của bảy người, vốn dĩ phải kinh thiên động địa, thậm chí Vạn Độc Cốc cũng có khả năng bị hủy diệt, nhưng khi Niếp Phong nhìn thấy lại phát hiện, xung quanh lại dị thường yên tĩnh, chỉ có một đại trận kim sắc thuần khiết, chậm rãi xoay chuyển phía trên bảy người.
"Vạn Độc Cốc không hổ là Vạn Độc Cốc, nội tình quả nhiên vững chắc. Tu vi của Minh Độc này, đúng là rất kinh người, không ngờ, ngay cả Đại Thiên La Cửu Tuyệt Kiếm Trận cũng không làm gì được các ngươi." Trong không khí tĩnh lặng, Huyền Hư Tử, người mặc huyền hắc đạo bào, lên tiếng trước. Lúc này thần sắc Huyền Hư Tử có vẻ hơi nghiêm trọng, bộ dạng kia, hẳn là đã chịu thiệt từ Minh Độc mới nói như vậy.
"Các ngươi những nhân loại này cũng không kém, lại có thể bày ra một đại trận như vậy, cũng hơi nằm ngoài dự liệu của ta." Cười lạnh một tiếng, Minh Độc đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Huyền Hư Tử, "Bất quá đáng tiếc, nếu không có con bé kia và gã đầu bạc đó ở đây, các ngươi có lẽ có thể dựa vào đại trận này để chế phục ta. Nhưng hôm nay, đó chỉ là si tâm vọng tưởng!"
"Quả thật, có Cốc chủ Phượng Hoàng và Độc Đế ở đây, xem ra hôm nay chúng ta muốn thắng, khả năng không nhiều..." Dù trong lời nói có vẻ cực kỳ lạnh nhạt, nhưng Niếp Phong vẫn có thể nghe thấy sự không cam lòng trong giọng điệu của Huyền Hư Tử, "Chỉ hận kẻ mật báo kia lại che giấu sự tồn tại của ngươi, nếu không, hôm nay chúng ta chiếm Vạn Độc Cốc, lẽ ra chắc chắn sẽ thành công."
"Ngươi là nói, có người xúi giục các ngươi đến tấn công Vạn Độc Cốc chúng ta? Là ai?" Lời nói của Huyền Hư Tử có ẩn ý gì, tự nhiên không thể qua mắt được Phượng Hoàng. Nếu lời Huyền Hư Tử là thật, Phượng Hoàng thậm chí sẽ không nghi ngờ!
Người sáng mắt nhìn vào là có thể hiểu rõ, thật ra hôm nay muốn đánh hạ Vạn Độc Cốc đã là chuyện không thể nào. Có Minh Độc ở đây, giống như là đặt thêm một cây cột cái to lớn vững chắc vào tòa nhà Vạn Độc Cốc đang sắp đổ sập. Muốn làm sập tòa nhà này, tất nhiên phải trả cái giá rất lớn mới có thể làm được.
Mà hôm nay không thể tiêu diệt Vạn Độc Cốc, Vạn Độc Cốc tất nhiên sẽ tìm phiền phức cho hai tông. Cứ như vậy, Vạn Độc Cốc và hai tông tất nhiên sẽ càng thêm thế như nước với lửa. Nội tình Vạn Độc Cốc rốt cuộc hùng hậu đến mức nào, hai đối thủ cũ này không thể nào không biết. Suy đi nghĩ lại, Huyền Hư Tử tự nhiên muốn kẻ mật báo sau lưng kia cũng phải lộ diện, cũng để ngầm giải thích với Vạn Độc Cốc rằng chúng ta tấn công các ngươi cũng là do có người xúi giục.
"Là ai, chúng ta cũng không biết. Cho dù biết cũng sẽ không nói cho các ngươi biết, dù sao Đạo Huyền Các chúng ta cũng sẽ không bán đứng người đã cung cấp tin tức cho chúng ta." Cười nhạt một tiếng, Huyền Hư Tử cũng không tiết lộ ai đã nói cho hai tông tin tức Vạn Độc Cốc đang trong thời kỳ suy yếu, nhưng câu trả lời này không nghi ngờ gì đã thừa nhận là có người tiết lộ tin tức.
"Hừ, cho dù ngươi không nói, ta cũng biết là ai!" Nụ cười băng lãnh treo trên khóe miệng, điều đầu tiên Phượng Hoàng nghĩ đến chính là Diệt Thương Sinh, kẻ đã gây ra nội loạn trong Vạn Độc Cốc. Cũng chỉ có kẻ đó, mới có thể rõ ràng như vậy chuyện gì đang xảy ra bên trong Vạn Độc Cốc. Nếu không phải Minh Độc là một biến số, thì hôm nay Vạn Độc Cốc đã thực sự nguy ngập sớm tối rồi.
"Phải hay không phải, đó là chuyện của Vạn Độc Cốc các ngươi. Chúng ta cũng đã quấy rầy lâu như vậy, cũng là lúc nên rời đi. Chắc Cốc chủ Phượng Hoàng sẽ không ngăn cản chứ?" Đôi mắt khẽ híp lại, Huyền Hư Tử để lộ ý định rút lui. Dù sao thì khi biết không thể tiêu diệt Vạn Độc Cốc, chủ động rút lui để bảo toàn lực lượng, còn hơn là liều chết đến mức cả hai cùng thiệt, không ai chiếm được tiện nghi gì.
Lời của Huyền Hư Tử khiến sắc mặt Phượng Hoàng chợt âm trầm xuống. Nói thật, Phượng Hoàng căn bản không muốn để mấy người trước mắt rời đi, nhưng nội tâm nàng cũng hiểu rõ rằng, nếu tiếp tục chiến đấu, cũng chỉ là cả hai cùng thiệt hại, không ai chiếm được cục diện tốt đẹp. Hơn nữa, điều quan trọng là cho dù chiến đấu tiếp, Phượng Hoàng cũng không có nắm chắc giữ chân được bốn người trước mắt.
Một trận chiến như vậy, e rằng tiện nghi sẽ chỉ rơi vào tay những môn phái Nam Phương khác đang dòm ngó Vạn Độc Cốc. Nam Phương cũng không chỉ có Vạn Độc Cốc là độc bá. Nếu thật sự xảy ra tình huống như thế, Vạn Độc Cốc e rằng rất nhanh sẽ bị các thế lực khác thôn tính. Là một tu giả, Phượng Hoàng rất muốn tiếp tục chiến đấu, cho dù kết quả cuối cùng là không ai được lợi. Nhưng là một Cốc chủ, Phượng Hoàng cũng biết, hôm nay trận chiến này không thể tiếp tục nữa, chỉ còn cách báo thù sau này. Đây cũng là sự khác biệt trong suy nghĩ giữa một tu giả tự do và một tu giả có gánh nặng trách nhiệm.
"Hôm nay các ngươi muốn rời đi, cũng không phải không thể, bất quá ta muốn các ngươi giao ra một người! !" Dù không thể giữ chân những người trước mắt, nhưng Phượng Hoàng cũng nghiến răng nghiến lợi nói với Huyền Hư Tử.
"Ha ha, tâm ý của Cốc chủ Phượng Hoàng, lão đạo há nào lại không rõ?" Cười ha hả một tiếng, Huyền Hư Tử bỗng nhiên phóng ra một đạo Hỏa Phù. Tiếp đó, hai đạo nhân ảnh liền nhanh chóng chạy tới đây.
Chỉ thấy hai đạo nhân ảnh đó là một nam một nữ. Trong đó, nam tử mặc đạo bào màu bạc lam, trông anh tuấn cao ráo, mày kiếm bay lượn, mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú như được kh���c bằng dao, cộng thêm đôi môi mỏng khép chặt. Quả nhiên chỉ có thể dùng từ anh tuấn tiêu sái, cao lớn cao ráo để hình dung người này. Cộng thêm người này toàn thân tỏa ra phong thái nho nhã pha chút uy nghiêm, có thể nói, nếu chỉ xét về khí chất nam tính, hắn là người có sức hút nam tính cao nhất mà Niếp Phong từng gặp.
Bên cạnh nam tử, là một Hỏa Tướng thân mặc quần đỏ. Lúc này Hỏa Tướng sắc mặt thấp thỏm, ngón tay nắm chặt tay nam tử, sợ chàng buông mình ra. Nhất là khi nhìn thấy Phượng Hoàng trên không, Hỏa Tướng càng lập tức cúi đầu, sợ tiếp xúc ánh mắt với Phượng Hoàng, bởi vì sát ý trong mắt Phượng Hoàng thật sự quá đáng sợ và mạnh mẽ.
"Thanh Vân tham kiến phó chưởng giáo, chưởng giáo." Nhìn thấy Phượng Hoàng anh tư飒爽, trong mắt Thanh Vân, nam tử được gọi tên, nhất thời bắn ra một đạo tinh quang, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại. Với phong thái lịch sự, Thanh Vân đi tới trước mặt Huyền Vân Tử và Huyền Hư Tử, khiêm tốn hành lễ.
"Thanh Vân, hôm nay hiểu lầm giữa chúng ta và Vạn Độc Cốc đã được hóa giải, thế nên chuẩn bị trở về rồi. Bất quá chúng ta vẫn còn nợ Cốc chủ Phượng Hoàng một chút thiện ý." Thở dài một tiếng, Huyền Hư Tử lắc đầu. Nghe lời Huyền Hư Tử, Thanh Vân khẽ nhíu mày. Mạnh mẽ, Thanh Vân liền một chưởng đánh vào lồng ngực Hỏa Tướng.
"Phụt! !"
Một ngụm máu đỏ tươi phun ra, Hỏa Tướng liền trực tiếp bị Thanh Vân một chưởng đánh văng về phía Phượng Hoàng. Nhìn thấy Hỏa Tướng đột nhiên bị đánh tới đây, một phân thân của Độc Đế liền tiến lên đỡ lấy Hỏa Tướng. Đôi mắt Hỏa Tướng thì tràn đầy khó tin, nhìn Thanh Vân yếu ớt nói: "Tại sao? Ta thật sự... thích... chàng... Chàng tại sao lại... làm như vậy?"
"Đừng hiểu lầm, từ trước đến nay đều chỉ là một mình ngươi đơn phương tình nguyện. Ta căn bản không hề làm gì khiến ngươi hiểu lầm cả, thế nên xin đừng hiểu lầm nữa. Hôm nay ta giết ngươi ở đây, bởi vì lập trường của chúng ta bất đồng. Ta là người của Đạo Huyền Các, ngươi là người Nam Man, chúng ta căn bản không cùng chung tiếng nói. Trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là yêu nhân thôi." Không một chút áy náy hay khó xử nào, Thanh Vân sắc mặt bình thản nói, phảng phất vừa rồi chàng chỉ đánh trúng một tảng đá.
"Đây chính là câu trả lời... của chàng? Ta... vì chàng không tiếc bán đứng Vạn Độc Cốc... đổi lấy... lại là một chưởng này của chàng?" Máu tươi từ từ trào ra khóe miệng Hỏa Tướng, trong đôi mắt nàng lộ rõ sự khó tin và bi ai sâu sắc.
"Ta đã nói rồi, ta và ngươi không có bất kỳ quan hệ nào. Ban đầu khi ta quen ngươi, ta cũng không biết ngươi là yêu nhân Nam Man." Đôi mắt Thanh Vân rời đi, chàng quay sang Huyền Vân Tử và Huyền Hư Tử nói: "Hai vị chưởng giáo đại nhân, Thanh Vân đã kết giao lung tung mà không nhìn rõ đối phương là ai, xin hai vị chưởng giáo trách phạt."
"Đủ rồi! Các ngươi những tên ngụy quân tử đáng ghét này! Chẳng lẽ các ngươi ngay cả chút xấu hổ cũng không có! !" Nhìn thấy sự vô sỉ của Thanh Vân, Độc Đế cuối cùng nổi giận. Hỏa Tướng thì đã đứt mạch tim mà chết, đôi mắt to trừng trừng, chết không nhắm mắt.
"Vô sỉ, đền mạng đi! !" Giống như Độc Đế, Phượng Hoàng cũng tức giận không kém. Nhìn thấy bộ dạng của Hỏa Tướng, sự phẫn hận của Phượng Hoàng đối với Hỏa Tướng trước đó ��ã biến mất. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm Thanh Vân, Phượng Hoàng trong tay Thần Binh Phượng Hoàng mạnh mẽ chém ra một đạo quang trảm khổng lồ.
"Thanh Vân là người của Đạo Huyền Các chúng ta, ngươi động đến hắn không được! !" Một tiếng gầm lên, trong tay Huyền Hư Tử bùng phát kim quang. Tiếp đó, một thanh trường kiếm ngưng tụ từ ánh sáng liền chém ra từ tay Huyền Hư Tử. "Oanh" một tiếng vang thật lớn, phủ mang của Phượng Hoàng và kiếm quang va chạm trên không trung, tan thành từng mảnh.
"Cốc chủ Phượng Hoàng, ngươi xử lý kẻ phản bội là chuyện của ngươi. Thanh Vân là môn nhân của Đạo Huyền Các ta, ngươi không được động vào!"
"Hôm nay tên vô sỉ này không chết, vậy chúng ta sẽ liều đến chết thì thôi! !" Âm thanh giận dữ vang vọng chân trời, trên người Phượng Hoàng lại tiếp tục bùng phát chiến ý nồng đậm.
Truyen.free hân hạnh mang đến cho độc giả bản văn đã được trau chuốt tỉ mỉ này.