(Đã dịch) Chương 144 : Thất tiểu thư Võ Vương phủ
Tần Trảm nghe vậy, khẽ gật đầu: "Đã đuổi đi rồi ạ."
Tần Dao cười nói: "Con làm rất tốt, những thứ này không thể nhận, nếu không sẽ khiến người khác nghĩ rằng Võ Vương phủ chúng ta muốn tạo phản."
"Đúng vậy, Trảm nhi làm rất đúng, chúng ta làm người phải biết chừng mực, không thể quá phận." Tần Đức cũng tán thành.
Tần Trảm cười khổ: "Ông nội, con chỉ là không muốn bọn họ làm phiền thôi."
"Ha ha, con đó, miệng lưỡi thật là lợi hại." Tần Đức cười lớn.
Tần Dao nhìn Tần Trảm, ánh mắt đầy tán thưởng: "Trảm nhi, con càng ngày càng khiến ta kinh ngạc."
"Tiểu cô quá khen rồi." Tần Trảm khiêm tốn nói.
"Được rồi, chúng ta vào trong thôi." Tần Đức nói.
Ba người cùng nhau đi vào trong phủ.
Sau khi Tần Trảm đuổi sứ giả của hai nước đi, tin tức nhanh chóng truyền đến tai Tần Việt.
"Cái gì? Tần Trảm lại đuổi sứ giả của hai nước đi?" Tần Việt kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy bệ hạ, hơn nữa còn nói sau này nếu có ai đến tặng quà, cứ trực tiếp đánh ra." Một thái giám quỳ dưới đất, run rẩy nói.
"Thật là càn rỡ!" Tần Việt tức giận nói: "Hắn cho rằng hắn là ai chứ, dám tự tiện quyết định chuyện triều chính."
"Bệ hạ bớt giận, có lẽ Thiếu công tử có dụng ý riêng." Thái giám vội vàng khuyên nhủ.
"Hừ, hắn có thể có dụng ý gì chứ, chẳng qua là muốn thể hiện bản thân mà thôi." Tần Việt tức giận nói.
"Bệ hạ, hay là chúng ta phái người đi khiển trách hắn?" Thái giám cẩn thận hỏi.
Tần Việt suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Không cần, chuyện này cứ cho qua đi, dù sao hắn cũng không gây ra chuyện gì lớn."
"Vâng, bệ hạ anh minh." Thái giám vội vàng nói.
Tần Việt thở dài một tiếng, trong lòng có chút bất an.
Hắn cảm thấy Tần Trảm càng ngày càng khó khống chế, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ gây ra họa lớn.
...
Sau khi trở lại phủ, Tần Trảm liền bắt đầu tu luyện.
Hắn hiện tại đã là cảnh giới Tông Sư đỉnh phong, chỉ còn cách cảnh giới Tôn Giả một bước ngắn nữa thôi.
Tuy nhiên, bước này lại vô cùng khó khăn, không phải ai cũng có thể vượt qua được.
Tần Trảm biết, muốn đột phá đến cảnh giới Tôn Giả, cần phải có cơ duyên.
Hắn cũng không vội vàng, cứ từ từ tu luyện, chờ đợi cơ duyên đến.
Đêm đó, Tần Trảm đang tu luyện thì đột nhiên cảm thấy có người lẻn vào phủ.
Hắn lập tức mở mắt, lạnh lùng nhìn về phía cửa.
"Ai?" Tần Trảm quát lớn.
Một bóng đen từ từ bước vào, trên người tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
"Tần Trảm, ta đến giết ngươi." Bóng đen nói, giọng nói khàn khàn.
"Ngươi là ai?" Tần Trảm hỏi.
"Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết hôm nay ngươi sẽ chết." Bóng đen nói, rút ra một thanh kiếm.
"Vậy sao? Ta cũng muốn xem ngươi có bản lĩnh gì." Tần Trảm cười lạnh.
Hai người lập tức giao chiến.
Bóng đen ra tay vô cùng tàn độc, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào yếu điểm của Tần Trảm.
Tuy nhiên, Tần Trảm cũng không phải là người dễ đối phó, hắn dễ dàng hóa giải các chiêu thức của đối phương, đồng thời phản công.
Hai người đánh nhau kịch liệt, kiếm khí tung hoành, phá hủy mọi thứ xung quanh.
Sau một hồi giao chiến, Tần Trảm dần chiếm thế thượng phong.
Hắn phát hiện ra, bóng đen này chỉ là một Tông Sư đỉnh phong, không phải là đối thủ của hắn.
"Xem ra ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi." Tần Trảm cười lạnh.
"Đừng vội đắc ý, ta còn có chiêu này." Bóng đen nói, đột nhiên lấy ra một viên đan dược, nuốt vào bụng.
Khí tức của hắn lập tức tăng lên, sức mạnh cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Hóa ra là dùng đan dược để tăng cường sức mạnh, nhưng ngươi nghĩ rằng như vậy là có thể thắng ta sao?" Tần Trảm cười khẩy.
Hắn cũng không hề sợ hãi, vận chuyển chân khí, sức mạnh cũng tăng lên đáng kể.
Hai người lại tiếp tục giao chiến, lần này còn kịch liệt hơn trước.
Tuy nhiên, dù cho bóng đen có dùng đan dược để tăng cường sức mạnh, hắn vẫn không phải là đối thủ của Tần Trảm.
Sau cùng, Tần Trảm đã đánh bại bóng đen, khiến hắn bị thương nặng.
"Ngươi... ngươi là ai?" Bóng đen run rẩy hỏi.
"Ta đã nói rồi, ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết hôm nay ngươi sẽ chết." Tần Trảm nói, giơ kiếm lên.
"Đừng giết ta, ta nói, ta nói hết." Bóng đen hoảng sợ nói.
"Nói đi, ai phái ngươi đến?" Tần Trảm hỏi.
"Là... là Lam Nguyệt Tông." Bóng đen nói.
"Lam Nguyệt Tông?" Tần Trảm nhíu mày.
"Đúng vậy, là Lam Nguyệt Tông phái ta đến giết ngươi, bọn họ nói ngươi là mối họa lớn, phải trừ khử càng sớm càng tốt." Bóng đen nói.
"Hừ, ta đã biết ngay mà." Tần Trảm cười lạnh.
"Ngươi... ngươi sẽ tha cho ta chứ?" Bóng đen hỏi.
"Ngươi nghĩ sao?" Tần Trảm hỏi ngược lại.
"Đừng giết ta, ta còn có giá trị lợi dụng, ta có thể giúp ngươi đối phó với Lam Nguyệt Tông." Bóng đen vội vàng nói.
Tần Trảm suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Được, ta sẽ tha cho ngươi, nhưng ngươi phải nghe theo lệnh của ta."
"Được, ta đồng ý, ta sẽ nghe theo lệnh của ngươi." Bóng đen mừng rỡ nói.
"Vậy thì tốt, bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết, Lam Nguyệt Tông còn có những kế hoạch gì khác?" Tần Trảm hỏi.
Bóng đen lập tức kể hết những gì mình biết cho Tần Trảm.
Sau khi nghe xong, Tần Trảm đã có kế hoạch trong đầu.
"Được rồi, ngươi có thể đi rồi." Tần Trảm nói.
"Cảm ơn ngươi, ta đi ngay." Bóng đen nói, vội vàng rời đi.
Tần Trảm nhìn theo bóng đen rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
"Lam Nguyệt Tông, các ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá." Tần Trảm thầm nghĩ.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, Tần Trảm đứng đó, ánh mắt lóe lên những tia sáng nguy hiểm.
Dịch độc quyền tại truyen.free