Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Cuồng Thần - Chương 90 : Đáng thương người

Pháp sư vong linh giơ tay lên, vội la lên: "Đương nhiên là có rồi. Ngay cả tử tù cũng được hưởng bữa ăn cuối cùng tử tế."

Nghe hắn nói, tôi thấy hơi buồn cười, cũng không còn cái cảm giác sợ hãi như vừa nãy nữa. Bởi không có sương trắng, toàn bộ rừng rậm đã khôi phục yên tĩnh; một tia nắng xuyên qua tán cây rọi xuống mặt đất, khiến tôi cảm thấy hân hoan ngay lập tức, nhưng đồng thời cũng phơi bày rõ hơn khung cảnh đẫm máu xung quanh. Ít nhất hơn trăm gã hùng nhân to lớn đã ngã xuống dưới sự điều khiển của pháp sư vong linh cấp cao này, chết trong tay tôi và Mặc Nguyệt. Nhìn thấy cảnh tượng máu me bê bết này, tôi lập tức nổi trận lôi đình, khí thế từ người tôi bùng lên, bao trùm lấy hắn hoàn toàn. Chỉ cần vung Mặc Minh, tôi có thể nghiền nát hắn thành từng mảnh. Tôi lạnh giọng nói: "Ngươi cũng biết hôm nay chắc chắn không thoát khỏi lòng bàn tay ta, muốn nói gì thì mau nói đi. Nếu ngươi có ý định chạy trốn hay mơ tưởng ta tha cho ngươi, thì ngươi đã lầm to rồi, ta sẽ khiến ngươi chết thê thảm." Tôi nhận ra, nhờ năng lực tăng lên gần đây, Cuồng Thần Đấu Khí và Ám Hắc Ma Lực của tôi đều có thể duy trì lâu hơn trước kia. Dù đứng nói chuyện với hắn thế này, năng lượng trong cơ thể tôi vẫn không ngừng hội tụ. Mặc dù cảm giác mệt mỏi liên tục ập đến, nhưng các yếu tố ám hệ xung quanh vẫn không ngừng rót vào, cộng thêm khả năng tự điều tức của Cuồng Thần Đấu Khí, tôi vẫn có thể duy trì hai trạng thái biến thân một cách tương đối dễ dàng. Để bản thân luôn duy trì trạng thái tốt nhất, tôi đã giải trừ Cuồng Thần Khải Giáp, bởi dù bộ khải giáp này có lực phòng ngự kinh người, nhưng đồng thời, nó cũng tiêu hao một lượng năng lượng khổng lồ...

Pháp sư vong linh cấp cao thấy bộ khải giáp màu vàng mà hắn sợ hãi nhất biến mất trên người tôi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trông hắn thoải mái hơn hẳn. Hắn lẩm bẩm: "Dù sao cũng chết rồi, còn gì mà khó coi hay không khó coi nữa." Tôi trừng mắt nhìn, hắn mới không dám nói thêm gì.

Mặc Nguyệt cũng bay lại gần, ngạc nhiên nhìn tên pháp sư vong linh cấp cao trước mắt, nói: "Lão công, chàng sao còn chưa giết hắn? Tất cả mọi chuyện vừa rồi đều do hắn gây ra."

Tôi mỉm cười nói: "Hắn nói có chuyện cần nói. Yên tâm, ta nhất định khiến hắn phải chịu sự trừng phạt xứng đáng. Nàng đừng vội thả Linh Kéo ra, vừa rồi chắc là thằng bé cũng bị hoảng sợ rồi, nàng đi trước trấn an nó một chút. Chờ ta xử lý xong chuyện bên này, chúng ta sẽ trở về hình dạng ban đầu rồi nói chuyện. Nàng canh chừng nó, đừng để nó tự ý rời đi." Tôi bảo Mặc Nguyệt tránh ra là có nguyên nhân. Dù sao, tên pháp sư vong linh cấp cao trước mắt này rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu năng lực không thể lường, chúng tôi ai cũng không rõ ràng. Nếu hắn trước khi chết phản phệ làm bị thương Mặc Nguyệt, vậy tôi sẽ ân hận suốt đời.

Mặc Nguyệt không hề nghi ngờ gì, gật đầu, vỗ nhẹ đôi cánh, bay về phía hang động nơi Linh Kéo đang trú ẩn. Tôi quay đầu, trừng mắt nhìn tên pháp sư vong linh cấp cao kia, nói: "Nói đi, ta không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây đâu." Tôi hạ quyết tâm, bất kể hắn nói gì, tôi cũng nhất định phải xử lý tên pháp sư vong linh diệt tuyệt nhân tính này.

Pháp sư vong linh chật vật ngồi dậy từ dưới đất, giọng hắn có chút khàn khàn, nói: "Ta biết hôm nay rốt cuộc không tránh khỏi, cũng biết cái chết của ta đã đến. Ta chỉ muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện. Như vậy, cho dù chết, ta cũng có thể nhắm mắt xuôi tay."

Tôi cười lạnh nói: "Vừa rồi ngươi không phải còn hống hách lắm sao, bây giờ lại giả bộ đáng thương thế này. Ngươi cho rằng ta sẽ tin được chuyện ma quỷ của ngươi sao, ước nguyện của ngươi e rằng cũng toàn là tà ác cả thôi."

Dưới vành mũ đỏ, đôi mắt hung tợn của pháp sư vong linh chớp chớp liên hồi, hắn giận dữ nói: "Ngươi đừng tưởng rằng ta sợ ngươi. Không sai, ta thừa nhận năng lực thần thánh của ngươi chính là khắc tinh của ta. Nhưng đã ngươi biết ta là pháp sư vong linh cấp cao, thì hẳn phải biết chúng ta có thể dùng phương pháp đặc thù để truyền tin đến Minh Giới. Với thực lực của ta, ta có hai mươi phần trăm nắm chắc có thể ngay khoảnh khắc ngươi giết chết ta, thi triển cấm kỵ chi thuật, triệu hồi năng lượng vô địch của Minh Vương đại nhân từ Minh Giới, hủy diệt ngươi cùng với ta."

Trong lòng tôi giật mình, nhớ lại cảnh tượng thiên sứ sa ngã thi triển cấm kỵ thuật lúc trước, không khỏi cảnh giác. Hiện tại không có Lục Tùng Thạch tới cứu mạng tôi. Mặc dù bây giờ năng lực của tôi đã tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn không có chút tự tin nào để chống lại nguồn năng lượng kinh khủng đến từ dị giới kia. Mặc dù hắn chỉ có mười phần trăm khả năng thành công, nhưng tôi không thể không cẩn thận, nhất là khi tôi đã chiếm trọn ưu thế như lúc này.

Pháp sư vong linh không chờ tôi nói chuyện liền nói tiếp: "Việc ta nhờ ngươi cũng không phải là gì phản trời hại lý. Ngươi có thành kiến quá sâu sắc đối với pháp sư vong linh chúng ta. Chúng ta không xấu như ngươi tưởng tượng đâu, chúng ta không phải ai cũng là kẻ tàn nhẫn."

Tôi nhìn xung quanh xác chết hùng nhân, tức giận hừ một tiếng: "Không phải hạng người tàn nhẫn ư? Vậy những xà nhân đã chết kia là sao? Còn những hùng nhân này nữa, nếu không phải ngươi khống chế thần chí của họ, liệu họ có chết không? Trong lúc giao thủ vừa rồi, ta hoàn toàn không cảm nhận được chút sinh khí nào từ họ, chẳng lẽ không phải do ngươi làm hay sao?"

Pháp sư vong linh thở dài nói: "Không sai, đây đều là ta làm, ta thừa nhận. Ta cũng biết mình hôm nay nhất định không thoát được, cho nên, ta chỉ hi vọng ngươi có thể giúp ta hoàn thành ước nguyện cuối cùng mà thôi. Tiểu tử à, ta vừa mới nói cũng không lừa ngươi đâu. Không sai, pháp sư vong linh chúng ta đều rất cực đoan, có lúc cũng thực sự sẽ làm một chút chuyện mà người thường không thể nào hiểu được. Nhưng ngươi suy nghĩ một chút, người tài giỏi nào lại cam tâm tu luyện loại vong linh ma pháp gần như hủy hoại tất cả của bản thân như vậy chứ? Chỉ có hai loại tình huống: một là kẻ đại gian đại ác, hai là những kẻ cùng đường bí lối. Kẻ đại gian đại ác có được mấy người? Số lượng pháp sư vong linh chúng ta vốn dĩ chẳng có bao nhiêu, kẻ đại gian đại ác lại càng hiếm. Đa số tuyệt đối đều là những kẻ cùng đường đáng thương. Sở dĩ ta đi đến ngày hôm nay, cũng không phải ta muốn, mà là vận mệnh bức bách." Giọng hắn không còn khó nghe như vậy, ngược lại vì khàn khàn mà có chút trầm ấm. Dù nỗi bi thương trong giọng nói ấy chưa thể chạm đến tôi, nhưng cũng khiến sự địch ý của tôi với hắn giảm đi vài phần.

Tôi nhíu mày nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp. Pháp sư vong linh khẽ đưa tay, vén tấm áo choàng trên đầu mình lên: "Ta nhớ tên thật của ta là Thiên Lộc. Đây chính là bộ dạng của ta bây giờ. Mỗi một pháp sư vong linh đều vì lời nguyền tử vong mà biến thành kẻ không ra người, quỷ không ra quỷ."

Hình dạng của hắn thực sự khiến tôi giật mình. Mặt hắn gần như tương tự như xương khô, chỉ có một lớp da bao bọc lấy xương đầu, hốc mắt trũng sâu, khắp khuôn mặt là nếp nhăn. Chỉ có ánh hồng quang lóe ra trong mắt là trông có chút sức sống. Trông thế này thì còn giống người chỗ nào nữa chứ. Đầu hắn khô héo, lơ thơ vài sợi rũ xuống trên lớp da đầu nhăn nheo. Tôi nói: "Rốt cuộc vì lý do gì mà ngươi lại bước chân vào con đường này?"

Thiên Lộc thở dài nói: "Chuyện này phải kể từ rất lâu về trước. Ta nguyên là một nhân loại của Đế quốc Long Thần, khi đó gia đình ta ở kinh đô. Ta và em trai vốn là dân thường. Mặc dù chúng tôi là song sinh, nhưng lại có tính cách hoàn toàn trái ngược. Từ nhỏ, chúng tôi đã có những ước vọng khác biệt. Em trai hi vọng có thể trở thành một đời nhân kiệt, giúp Đế quốc Long Thần bình định hai tộc ma thú. Còn ta thì chỉ hi vọng sống cuộc đời bình yên vô sự, giống như bao người bình thường khác, sống hết cuộc đời. Ta và em trai đều thích ma pháp, hắn chọn hệ quang thần thánh, còn ta thì chọn hệ thủy ôn hòa. Thiên phú của chúng tôi đều rất tốt, nhưng em trai cố gắng hơn tôi rất nhiều, cho nên, về thực lực, hắn nhỉnh hơn tôi một chút. Lúc đầu, chúng tôi đã có một khoảng thời gian rất tốt đẹp. Khi ngoài hai mươi tuổi, em trai đã đạt đến cấp độ Ma Đạo Sĩ, còn tôi cũng trở thành Đại Pháp Sư hệ Thủy. Nhưng rồi, sau đó xuất hiện một cô gái, đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của ta và em trai." Nói đến đây, vẻ hung lệ trong mắt Thiên Lộc không còn nữa, thay vào đó là một tia dịu dàng. "Cô bé ấy rất xinh đẹp, cũng rất ôn nhu, là điển hình của người ai gặp cũng yêu quý. Ta và em trai đều thích nàng. Chúng tôi ở bên nhau mấy năm, đều có tình cảm sâu đậm. Từ khi chúng tôi đều không còn nhỏ tuổi, cũng đến lúc kết hôn, cho nên chúng tôi không hẹn mà cùng theo đuổi cô ấy. Ta và em trai dung mạo gần như giống nhau, cho nên thường xuyên gây ra những chuyện dở khóc dở cười. Khoảng thời gian đó ta và em trai vì chuyện cô ấy mà đều rất đau khổ. Tính cách của chúng tôi mặc dù khác biệt, nhưng tình cảm lại rất tốt, chúng tôi đều không muốn vì nàng mà phá vỡ tình huynh đệ. Thế là, tôi cắn răng đưa ra quyết định, chủ động rút lui khỏi cuộc theo đuổi, rời xa kinh đô, đến những thành phố khác. Bởi vì sự việc ấy đã tác động rất sâu sắc đến tôi, nên tôi bắt đầu liều m��ng tu luyện ma pháp, cố gắng dùng sự khắc khổ để xoa dịu nỗi nhớ nhung về cô ấy. Nhưng thứ tình cảm ấy không phải muốn quên là có thể quên được. Tôi ẩn cư ba mươi năm, nhưng vẫn không sao quên được nàng. Ai ——, cho đến tận bây giờ, hình bóng, nụ cười của nàng vẫn rõ mồn một như ngày nào trước mắt tôi."

Nghe đến đây, tôi không khỏi ngắt lời: "Nếu đã như vậy, thì ngươi cũng đâu cần phải tu luyện vong linh ma pháp chứ."

Thiên Lộc lắc đầu, nói: "Nếu chỉ là vậy, tôi sẽ mãi mãi không rời khỏi nơi ẩn cư, đương nhiên sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng rồi, năm tôi năm mươi sáu tuổi, rốt cuộc tôi không kìm được nỗi nhớ về cô gái kia và em trai, một lần nữa trở lại kinh đô. Trở lại kinh đô, tôi nhận ra em trai mình đã trở thành trụ cột của Đế quốc Long Thần, pháp sư rồng đầu tiên trên đại lục. Thành tựu của hắn hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi, tôi cũng vì hắn mà kiêu hãnh. Thế là, tôi đến phủ đệ của hắn để tìm hắn. Mấy chục năm không gặp, em trai tôi chẳng hề thay đổi chút nào. Vừa thấy hắn, tôi liền nhận ra công lực của hắn vượt xa tôi rất nhiều. Thế nhưng, tôi lại không thấy cô gái năm xưa ở phủ đệ của hắn. Em trai đã kết hôn sinh con với người khác."

Nghe đến đây, tôi không khỏi ngạc nhiên thốt lên: "Pháp sư rồng? Em trai ngươi, có phải là Thánh Ma Đạo Sư Thiên Vân, người được mệnh danh là Hộ Thần Ánh Sáng không?"

Thiên Lộc ngây người một lát, nói: "Sao ngươi biết? Với tuổi của ngươi, không hẳn đã biết chuyện của chúng ta hồi đó đâu chứ."

Tôi hơi giật mình nhìn hắn, làm sao cũng không nghĩ ra, tên pháp sư vong linh cấp cao xấu xí vô song này lại chính là anh trai song sinh của Thiên Vân. Chuyện này thật quá khó tin. Thiên Vân nổi danh đến vậy, vậy mà anh trai hắn lại... Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi hỏi: "Cô gái năm xưa đã đi đâu rồi?"

Thiên Lộc lộ vẻ đau khổ tột cùng, nói: "Dưới sự gặng hỏi nhiều lần của tôi, em trai mới nói cho tôi biết tình huống ban đầu. Nguyên lai, cô bé ấy lúc trước yêu lại chính là tôi, chứ không phải em trai. Bởi vì luôn sợ làm tổn thương em trai, nên nàng mới không bày tỏ tình yêu với tôi. Vì tôi từ bỏ, cô gái ấy đau lòng gần chết, không lâu sau khi tôi rời đi, nàng cũng biến mất. Sau khi nghe xong, lòng tôi vô cùng hối hận, bắt đầu tìm kiếm tung tích nàng khắp mọi nơi trên đại lục, nhưng trải qua không ngừng tìm kiếm, lại không có bất kỳ manh mối nào. Thẳng đến một ngày, khi tôi chán nản cùng cực, lại đột nhiên phát hiện, nàng lại trở thành vợ của Hoàng đế Long Thần Đế Quốc, cũng chính là vị Hoàng Hậu năm xưa. Lòng tôi nguội lạnh, nhưng nỗi nhớ nàng lại thúc giục tôi vào hoàng cung tìm nàng. Khi đó chúng tôi đều đã bước vào tuổi lục tuần (ngoài 60), gặp mặt về sau, đều không khỏi cảm thán. Em trai thực ra đã sớm biết tung tích của nàng, nhưng vì sợ tôi hành động quá khích nên mới không nói cho tôi. Mặc dù đã nhiều năm như vậy, nhưng tôi vẫn không thể quên được nàng. Thế là, tôi yêu cầu nàng đi theo tôi, thế nhưng, nàng lại nhất quyết không chịu. Dù sao, nàng không thể bỏ lại chồng và con của mình. Tôi biết, chúng tôi chung quy là hữu duyên vô phận. Đúng lúc này, hành tung của tôi lại bị người khác phát hiện. Lực lượng hộ vệ hoàng cung Long Thần Đế Quốc đông đảo dị thường, tôi dốc hết toàn lực mới phá vòng vây thoát ra. Thực ra lúc ấy tôi căn bản không muốn chống cự. Mấy chục năm thống khổ, cuối cùng vẫn không thể thực hiện ước nguyện, lòng tôi đã nguội lạnh. Nhưng rồi, nàng lại xả thân cứu giúp tôi trong lúc nguy hiểm. Dưới sự cổ vũ của tình cảm sâu đậm nàng dành cho tôi, tôi mới xông ra ngoài. Khi tôi rời khỏi hoàng cung, tôi đã minh bạch, nàng cũng không yêu vị hoàng đế kia, lòng nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn ở bên tôi. Tôi quyết định, nhất định phải tìm một cơ hội đưa nàng cứu ra, cho dù là cướp, cũng phải cướp nàng về bên tôi." Nói đến đây, đôi mắt đỏ rực của Thiên Lộc chảy ra hai hàng lệ trong suốt, toàn thân hắn không ngừng run rẩy.

Mãi một lúc lâu sau, tâm tình hắn mới hơi ổn định lại, tiếp tục nói: "Nhưng rồi, ngay trước một ngày tôi chuẩn bị đón nàng ra, một tin sét đánh ngang tai khiến tôi lâm vào vô tận thống khổ. Bởi vì sự lo lắng nàng đã bộc lộ ra để cứu tôi hôm đó, khiến Hoàng đế Long Thần Đế Quốc cảm thấy mất mặt trầm trọng, nên đã ban chết nàng ngay lập tức. Đồng thời tuyên bố hủy bỏ phong hiệu Hoàng hậu của nàng. Nàng chết rồi, nàng chết rồi! Chính vào ngày đó, cái ngày u ám ấy, nàng cuối cùng vẫn rời xa tôi mãi mãi." Giọng Thiên Lộc như khóc như kể, khiến toàn thân tôi cảm thấy máu nóng sục sôi.

"Biết tin nàng đã chết, tôi cảm thấy trên thế gian chẳng còn gì đáng để mình lưu luyến nữa. Nhưng có một việc tôi nhất định phải làm, đó là giết chết tên đao phủ đã hại nàng." Thiên Lộc trong mắt lần nữa toát ra ánh hung quang đáng sợ. Tôi cau mày nói: "Ngươi nói là, ngươi muốn giết Hoàng đế Long Thần Đế Quốc lúc bấy giờ ư?"

Thiên Lộc nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Không sai, kẻ ta muốn giết chính là hắn, là hắn đã hại chết người ta yêu dấu nhất. Ta phải báo thù cho người yêu của mình."

Trong lòng tôi thầm than, nghĩ bụng, nếu khi đó ngươi không đi tìm cô ấy, nàng cũng sẽ không chết. Nói cho cùng, kẻ thủ ác thực sự đã hại chết cô ấy, chính là ngươi mới phải. Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng sự bi thương Thiên Lộc thể hiện ra khiến tôi vô cùng đồng cảm với nỗi đau mất đi người yêu của hắn, nên tôi không nói ra, chỉ chờ hắn nói tiếp.

Thiên Lộc đứng lên, cay đắng nói: "Thế là, tôi chuẩn bị sẵn sàng, liền lặng lẽ lẻn vào hoàng cung, chuẩn bị ám sát tên cẩu hoàng đế kia. Nhưng phòng vệ hoàng cung thực sự quá nghiêm ngặt. Mặc dù lúc ấy tôi đã có thực lực Ma Đạo Sĩ, nhưng vẫn không thể đạt được mục đích của mình. Trong tình cảnh vạn bất đắc dĩ, tôi đành mang trọng thương phá vòng vây thoát khỏi hoàng cung. Thương thế của tôi rất nặng, dù cho có hồi phục, cũng không thể tu luyện ma pháp tới đỉnh phong được nữa. Thế là, dưới sự thúc đẩy của lòng thù hận, tôi lựa chọn tu luyện vong linh ma pháp. Khi ấy, tôi gặp sư phụ mình, một vị pháp sư vong linh. Dưới sự chỉ dẫn của ông ấy, tôi chịu đựng vô số thống khổ, mất ba năm trời, cuối cùng tôi cũng đã chuyển hóa toàn bộ lực lượng nguyên bản của mình thành vong linh ma pháp, trở thành pháp sư vong linh cấp thấp nhất. Ngay lập tức, thực lực của tôi tăng vọt. Sư phụ tôi quy��t định cùng tôi đi báo thù. Có sư phụ trợ giúp, tôi cảm thấy chắc chắn có thể hoàn thành tâm nguyện. Thế là, chúng tôi đi đến kinh đô Long Thần Đế Quốc. Vong linh ma pháp của chúng tôi có lực sát thương lớn hơn ma pháp thông thường rất nhiều, hơn nữa rất khó chống đỡ. Dưới sự liên thủ của hai chúng tôi, hoàng cung rất nhanh đã trở thành một bãi chiến trường thảm khốc. Nhưng rồi, lúc này em trai tôi Thiên Vân lại xuất hiện. Mặc dù tôi đã thay đổi diện mạo rất nhiều, nhưng hắn vẫn nhận ra tôi. Hắn đau khổ cầu xin tôi từ bỏ thù hận, từ bỏ tu luyện vong linh ma pháp. Nhưng lúc đó làm sao tôi có thể nghe lọt tai được, liền cùng sư phụ cùng nhau tấn công. Thế nhưng, chúng tôi cũng không ngờ, công lực của em trai lại cao đến như vậy. Hắn tu luyện lại đúng là quang hệ ma pháp khắc tinh của chúng tôi, đã đạt tới cấp độ Thượng vị Đại Ma Đạo Sĩ. Liên thủ của chúng tôi đã bị hắn phá giải. Vì em trai thống hận sư phụ đã dạy tôi vong linh ma pháp, liền ra tay tàn nhẫn, chém giết sư phụ ngay tại chỗ. Tôi cứ nghĩ mình cũng chết chắc rồi, nhưng em trai lại tha cho tôi. Ai ——, giờ nghĩ lại, em trai đều là vì tôi mà thôi. Nhưng khi đó tôi lại chẳng nghĩ thế, báo thù đã trở thành mục tiêu duy nhất của tôi. Tôi tìm thấy một nơi bí ẩn, khắc khổ tu luyện vong linh ma pháp, cuối cùng đến năm chín mươi hai tuổi, đã đạt đến cấp độ Pháp sư vong linh cấp cao. Tôi tự tin có thể đối đầu với em trai. Nhưng rồi, khi tôi đi đến Long Thần Đế Quốc tìm tên cẩu hoàng đế kia báo thù, lại phát hiện, hắn đã chết mười mấy năm rồi, còn em trai cũng mất tích. Đầu óc tôi trống rỗng, cuộc đời chẳng còn mục tiêu gì nữa. Từ đó về sau, tôi cứ thế lang thang khắp đại lục. Hơn hai mươi năm trước, việc tu luyện vong linh ma pháp của tôi đột nhiên bắt đầu phản phệ. Trừ khi thật sự có thể từ bỏ nhục thân để tu luyện lên cấp bậc Vu Sư, còn không thì pháp sư vong linh bình thường đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì, cuối cùng rồi cũng bị chính vong linh trong cơ thể mình phản phệ mà chết. Từ đó về sau, công lực của tôi không những không thể tiến thêm một tấc, ngược lại mỗi ngày đều có chút thoái lui. Mãi cho đến bây giờ, tôi phát hiện mật rắn của xà nhân cấp cao ở đây có tác dụng cố bản bồi nguyên, có thể trấn áp sự phản phệ của vong linh ma pháp. Sau đó, ngươi cũng biết, tôi đã khống chế những hùng nhân này, dùng vong linh ma pháp kích hoạt tiềm lực sinh mệnh của họ; cho dù các ngươi không giết họ, sinh mệnh lực của họ cũng chỉ có thể chống đỡ thêm vài ngày mà thôi. Nói thật, tôi sống không còn gì để luyến tiếc, chỉ là vẫn không cam tâm chết đi, cho nên mới thành ra bộ dạng bây giờ. Nói hết những lời trong lòng, tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ta muốn làm phiền ngươi một sự kiện, chính là giúp ta tìm thấy hậu nhân của em trai, trao cho họ một món đồ vật."

Trong lòng tôi cảm thấy một trận phiền muộn. Thiên Lộc này, nếu nói hắn là kẻ xấu, hắn lại chí tình chí nghĩa đến vậy. Nếu nói hắn là người tốt, hắn lại giết hại nhiều sinh linh vô tội như thế. Tôi cũng không biết phải làm sao. Thở dài, tôi nói: "Em trai ngươi Thiên Vân còn chưa chết, vài ngày trước tôi còn gặp hắn."

Ánh sáng trong mắt Thiên Lộc bùng lên dữ dội, hắn kinh ngạc thốt lên: "Cái gì? Hắn cũng còn chưa chết sao? Tốt quá, tốt quá! Ta muốn đi gặp h��n, ta muốn đi gặp hắn!" Đột nhiên, sương mù xám trên người hắn bỗng nhiên bùng lên mạnh mẽ, hóa thành vô số mũi khí tiễn đột ngột tấn công về phía tôi. Bởi vì khoảng cách quá gần, tôi căn bản không có cơ hội né tránh, vội vàng chấn động toàn thân, Cuồng Thần Đấu Khí bùng lên, đồng thời cơ thể nhanh chóng lùi về sau. Mãi một lúc luống cuống tay chân mới ngăn cản được đòn tấn công của hắn. Tôi giận dữ quát: "Ngươi..."

Thân thể Thiên Lộc hóa thành sương mù, lao vút ra ngoài: "Em trai ta còn chưa chết, ta muốn đi gặp hắn một lần, nếu không ta chết không nhắm mắt, thật xin lỗi." Hắn phun ra một ngụm máu tươi đỏ sậm, tốc độ đột ngột tăng vọt, lại chẳng hề chậm hơn tốc độ di chuyển của tôi chút nào, thậm chí còn có phần nhanh hơn.

Trong lòng tôi dâng lên sự căm hờn lớn lao. Nếu để hắn chạy, làm sao tôi có thể ăn nói với xà nhân đây. Tôi siết chặt Mặc Minh trong tay, một bên vỗ cánh đuổi theo hắn, một bên vận Cuồng Thần Đấu Khí đến trạng thái đỉnh phong. Khi Mặc Minh trong tay hoàn toàn chuyển sang màu vàng kim, tôi hét lớn một tiếng: "Cuồng Tiễn Thăng Thiên!" Một luồng đấu khí màu vàng óng từ mũi kiếm Mặc Minh xông ra, theo tốc độ tăng lên, thể tích không ngừng co lại. Thiên Lộc vốn đã trọng thương, thì làm sao tránh được đòn công kích toàn lực này của tôi. Hắn bị Cuồng Tiễn đánh trúng hoàn hảo, thân thể lập tức khựng lại giữa không trung. Hắn chậm rãi quay người lại, cười khổ nói: "Không ngờ... ta dùng vong... linh bí... pháp... trong... thời gian ngắn... để... nâng cao... năng lực... của mình... cũng vẫn... không cách nào... trốn thoát. Ta... chấp... nhận. Đem... giao cho... ta..." Những lời cuối cùng của hắn cực kỳ mơ hồ, tôi không nghe rõ.

Áo choàng của Thiên Lộc rơi xuống, thân thể hắn vặn vẹo giữa không trung, đột nhiên, toàn thân phát ra ánh sáng vàng kim, "Oanh" một tiếng, nổ tung thành vô số hạt mưa máu. Tôi thở dài, có lẽ đây là báo ứng hắn phải nhận. Tôi giết người cũng không ít, không biết về sau tôi sẽ có báo ứng gì. Tôi nhẹ nhàng đi tới, từ dưới đất nhặt lên tấm áo choàng lớn màu đỏ ấy. Tôi phát hiện dưới áo choàng có một viên bảo thạch hình tròn màu trắng, sáng trong óng ánh, trông cực kỳ xinh đẹp. Tôi khẽ đưa tay, cầm lấy bảo thạch. Đây chính là đồ vật Thiên Lộc muốn tôi giao cho Thiên Vân. Nếu Thiên Vân biết tôi giết anh trai hắn, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào, nhưng tôi cũng không hối hận. Dù sao thì Thiên Lộc cũng có con đường dẫn đến cái chết của riêng hắn. Nếu như tôi không giết hắn, có lẽ sẽ còn có biết bao sinh linh vô tội nữa bị hủy hoại dưới tay hắn đâu. Vừa nghĩ, tôi vừa cất áo choàng và bảo thạch vào túi giới tử. Về trước thôi, nếu không Nguyệt Nhi sẽ sốt ruột mất. Tôi vỗ nhẹ cánh, bay về hướng cũ. Mặc Nguyệt bay đến từ phía đối diện, vừa nhìn thấy tôi liền mừng rỡ lao tới, nói: "Lão công, chàng không sao chứ? Vừa rồi làm thiếp giật mình muốn chết, tên pháp sư vong linh kia đánh lén không làm chàng bị thương chứ?"

Tôi lắc đầu, nói: "Hắn chết rồi, đi thôi, chúng ta về."

Tôi và Mặc Nguyệt nhanh chóng trở về nơi cũ. Tôi giải trừ hai trạng thái biến thân, cơ thể yếu ớt lảo đảo một cái. Mặc Nguyệt cũng giải trừ trạng thái biến thân thiên sứ sa ngã. Tôi nói với nàng: "Thả Linh Kéo ra đi, tất cả đều đã qua rồi." Thiên Lộc chết rồi, nhưng lòng tôi cũng không hề nhẹ nhõm. Vì hắn mà nhiều thú nhân như vậy phải chết, mà hắn, cũng thật sự có những điểm đáng để người ta đồng tình. Vì sao những chuyện như thế này lại cứ phải rơi vào tay tôi chứ, ai ——.

Mặc Nguyệt vén mấy gốc cây lớn ra, Linh Kéo vẫn cuộn mình trong hang động. Mặc Nguyệt nhặt một hòn đá ném vào người nó, Linh Kéo lập tức giật mình nhảy dựng lên. Mặc Nguyệt hì hì cười, nói: "Mau ra đây, chúng ta đã giải quyết tất cả rồi." Linh Kéo lúc này mới chú ý tới chúng tôi, toàn thân đẫm máu. Khi nó thấy cảnh tượng xác chết la liệt xung quanh, lập tức sắc mặt hơi tái đi, quay sang tôi nói: "Lôi Tường đại nhân, đây chính là hung thủ đã sát hại tộc nhân của ta sao?"

Tôi lắc đầu, nói: "Họ chỉ là bị kẻ khác lợi dụng mà thôi. Hung thủ là một pháp sư vong linh cấp cao, hắn dùng vong linh ma pháp khống chế những hùng nhân này, rồi sai khiến họ đi tấn công tộc nhân của các ngươi, nên mới xảy ra tình huống như vậy. Tên pháp sư vong linh kia đã bị ta đánh chết, sau này chắc sẽ không còn tình huống tương tự nữa đâu. Chúng ta đi thôi, nơi này mùi máu tươi quá nồng, ta cảm thấy rất khó chịu." Mùi máu tươi nồng nặc khiến dạ dày tôi từng đợt cuộn trào, có cảm giác muốn nôn.

Linh Kéo dường như rất mong tôi nói vậy, nó vội vàng nói xong lời cảm ơn. Chúng tôi một nhóm ba người rời khỏi nơi được gọi là Tử Vong Sâm Lâm này. Đi không xa, tôi ngừng lại, nói: "Linh Kéo này, ngươi canh chừng cho hai chúng ta, vừa rồi thể lực của chúng ta tiêu hao rất nhiều, cần nghỉ ngơi một lát."

"Vâng, Lôi Tường đại nhân. Phải rồi, tôi còn chưa kịp cảm tạ ngài đã giúp tộc xà nhân chúng tôi tiêu diệt mối họa lớn này. Toàn bộ lãnh địa Vung Ti của chúng tôi đều sẽ biết ơn ngài."

Tôi lắc đầu, nói: "Tất cả mọi người là thú nhân, giúp đỡ lẫn nhau là điều hiển nhiên. Trải qua chuyện lần này, các ngươi cũng nên rút ra bài học. Nếu công lực của các ngươi cao cường hơn một chút thì đã không dễ dàng bị đánh lén như vậy. Sau này về rồi, phải cố gắng tu luyện cho tốt, biết chưa?"

Linh Kéo liên tục gật đầu, nói: "Vâng, vâng, tôi biết rồi, Lôi Tường đại nhân."

"Ngươi canh gác ở bên ngoài này, không có ta gọi thì đừng vào trong rừng, chúng ta cần nhanh chóng chữa thương." Nói xong, tôi kéo Mặc Nguyệt, nhẹ nhàng lách vào một lùm cây bên đường. Nói thật, việc thể lực tiêu hao lớn chỉ là một trong các lý do tôi cần nghỉ ngơi. Chủ yếu hơn, những vết máu trên người thực sự khiến chúng tôi vô cùng khó chịu. Mặc Nguyệt đã không ít lần nhíu mày nhìn bộ áo dính máu của mình.

Vào trong rừng, tôi khẽ nói với Mặc Nguyệt: "Nguyệt Nhi ngoan, nàng có muốn tắm không?"

Mắt Mặc Nguyệt sáng lên, nhưng thoáng cái lại chán nản nói: "Ở đây ngay cả một con suối nhỏ cũng không có, làm sao mà tắm được? Người thiếp khó chịu chết đi được."

Tôi mỉm cười, nói: "Nàng xem đây." Tôi đọc chú ngữ, ngưng tụ các yếu tố thủy hệ xung quanh. Dù năng lực ma pháp của tôi không bằng Thiên Vân, nhưng việc ngưng tụ một quả c��u nước thì vẫn không thành vấn đề. Phương pháp tắm rửa mà Thiên Vân chỉ cho tôi lần trước, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một, lúc này vừa hay có thể đem ra khoe.

Quả cầu nước màu xanh lam giữa không trung dần lớn lên trong sự ngạc nhiên của Mặc Nguyệt. Tôi thấy đã đủ cho chúng tôi tắm rửa, lúc này mới tập trung tinh thần điều khiển nó bay lên. Sau đó, tay phải khẽ rung, lại ngưng tụ ra một quả cầu lửa, đặt phía dưới để sưởi ấm. Mặc Nguyệt reo lên: "Lão công, thiếp hiểu rồi! Chàng định dùng quả cầu nước lớn này để tắm, đúng không?"

Tôi nhẹ nhàng gật đầu. Bởi vì thể lực vốn đã không đủ, việc duy trì hai phép thuật này khiến tôi cảm thấy hơi khó khăn. Sưởi ấm chừng mười phút, tôi cảm thấy vừa đủ, liền dừng lại. Tôi cười gian với Mặc Nguyệt. Dưới tiếng kêu kinh ngạc của Mặc Nguyệt, tôi đột nhiên một tay kéo áo nàng xuống. Mặc Nguyệt không ngừng né tránh. Tôi một tay nâng quả cầu nước lớn, đuổi theo Mặc Nguyệt, không ngừng dùng tay kia xé quần áo trên người nàng. Hai lần đầu thì thành công, nhưng vì phải nâng quả cầu nước, cộng thêm năng lượng đã tiêu hao quá nhiều, nhất thời tôi lại thở hổn hển không đuổi kịp nàng.

Tôi đứng yên tại chỗ. Mặc Nguyệt quần áo không chỉnh tề nhanh nhẹn lướt sang một bên. Tôi cau mặt nhìn nàng không nói gì. Mặc Nguyệt ngây người một lát, thấy sắc mặt tôi không tốt lắm, nhanh chóng lướt đến, kéo tay tôi, nói: "Lão công, chàng giận sao? Đừng giận mà, Nguyệt Nhi đã đến đây rồi mà."

Tôi cười ha ha một tiếng, đột nhiên một tay ôm nàng vào lòng: "Nha đầu ngốc, nàng mắc lừa rồi!" Tôi vận lực ném quả cầu nước lên không trung, nhanh chóng giúp Mặc Nguyệt cởi bỏ những vướng víu trên người, rồi cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình. Một tay chặn lấy Mặc Nguyệt đang giận dỗi, tay kia đón lấy quả cầu nước đang rơi xuống. Mặc Nguyệt thân thể khẽ run rẩy nằm trên người tôi, oán giận nói: "Chàng thật xấu, chàng lừa thiếp."

Tôi cười ha ha một tiếng, nói: "Tắm uyên ương bắt đầu thôi." Tôi chưa có công phu như Thiên Vân, nên vẫn phải dùng một tay để nâng quả cầu nước. Tôi đưa tay phát ra một luồng ánh sáng vàng kim, lập tức chọc thủng quả cầu nước. Một dòng nước ấm bắn thẳng xuống, lập tức tưới ướt cơ thể tôi và Mặc Nguyệt. Dòng nước ấm áp xối lên người khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái. Dưới dòng nước ấm áp gột rửa, sự giận dỗi của Mặc Nguyệt liền bay biến mất. Tôi thầm vận Ám Hắc Ma Lực, một làn sương đen dày đặc từ trên người tôi tuôn ra, bao bọc lấy hai cơ thể chúng tôi. Làm như vậy vừa có thể tránh để người khác trông thấy, lại vừa có thể ngăn cách những cơn gió lạnh xung quanh. Hai tay Mặc Nguyệt không ngừng di chuyển trên người tôi, khơi dậy từng đợt lửa tình hừng hực trong lòng tôi. Tay tôi cũng không ngừng vuốt ve trên cơ thể Mặc Nguyệt. Những vết máu trên người nhanh chóng được gột rửa sạch sẽ, không còn mùi tanh của máu. Hương thơm lan tỏa từ cơ thể Mặc Nguyệt xộc vào, gây nên phản ứng nguyên thủy nhất của tôi. Tôi khẽ buông tay khỏi quả cầu nước, dòng thác đột nhiên chảy xuống, cuốn trôi đi chút mệt mỏi cuối cùng của chúng tôi. Tôi ôm chặt cơ thể mềm mại của Mặc Nguyệt, điên cuồng hôn lên từng bộ phận trên cơ thể nàng. Tôi giữ lấy vòng eo thon của Mặc Nguyệt, khẽ nhấc nàng lên một chút. Đôi chân căng tròn đầy sức sống của Mặc Nguyệt quấn lấy người tôi. Trong tiếng rên khe khẽ của nàng, chúng tôi cứ thế hòa làm một. Một trận cảm giác sảng khoái từ phía dưới truyền đến, khiến tôi khó mà kiềm chế được tiếng rên rỉ thỏa mãn. Mặc Nguyệt ôm lấy cổ tôi, cơ thể nàng không ngừng phối hợp theo nhịp điệu của tôi. Tiếng thở dốc không ngừng phát ra từ miệng chúng tôi. Tôi tăng cường truyền vận Ám Hắc Ma Lực, sương đen xung quanh càng thêm dày đặc, che khuất âm thanh của chúng tôi bên trong. Ngay tại nơi rừng cây nhỏ này, chúng tôi quên mình giao hoan.

Rất lâu sau, tôi và Mặc Nguyệt trong những đợt co rút liên tục, đồng thời phóng thích ra tinh hoa trong cơ thể. Ám Hắc Ma Lực bỗng nhiên dung hợp, sự tiêu hao ban đầu của chúng tôi trong tình huống này nhanh chóng được phục hồi. Tôi lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, ôm chặt người yêu trong lòng, hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của nàng vì vận động kịch liệt.

Bản dịch này được thực hiện bởi đội ngũ truyen.free, mong nhận được sự đón nhận của quý độc giả.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free