Cuộc Tình Trắc Trở - Chapter 4: Tình đầu
“Hôm nay cháu lại đến chơi à?” Mẹ Nhi hỏi với nụ cười rạng ngỡ
“Dạ” Tôi nói
Lời vừa rồi là mẹ của Nhi vì hôm nay tôi đến là không để qua chơi mà rủ làm việc khác.
“Tớ chào cậu, vào đi cậu đến sớm thế” Nhi chạy ra đáp
“Hôm nay mình đi câu cá ở công viên đi mấy đứa kia câu được mấy con cá nhìn đã lắm.”
“Đã vậy tớ cũng chưa từng câu bao giờ, sợ làm phiền cậu quá” Nhi đỏ mặt nói
“Kệ đi đây cũng lần đầu của tớ mà” Tôi vừa cười vừa nói
“Vậy cậu đợi tớ thay đồ nhé”
“Um”
Tôi xách cái xô bên tay trái tay phải thì nắm 2 cái cần câu gỗ mà cha tôi vừa làm. Đứng dưới góc cây trước nhà Nhi để chờ, lòng tôi không khỏi bồi hồi vì lần đầu hai đứa đi câu với nhau.
“Tớ xong rồiii.” Nhi chạy ra nói trước mặt tôi
Nhi khoác lên mình bộ trang phục giản dị nhưng vẫn toát lên nét duyên dáng tự nhiên. Mặc một chiếc áo thun trơn màu trắng kết hợp với quần jean xanh nhạt, ống suông nhẹ, tạo cảm giác thoải mái và trẻ trung. Mái tóc được buộc gọn hoặc xõa nhẹ, khẽ lay động trong gió. Đôi giày thể thao trắng càng khiến tổng thể thêm năng động.
Dù trang phục đơn giản, cô vẫn nổi bật bởi nụ cười tươi tắn và vẻ tự tin, mang đến cảm giác gần gũi, dễ mến – một nét đẹp mộc mạc nhưng đầy sức hút trong buổi đi câu nhẹ nhàng.
“Cậu sao thế, có cần tớ xách phụ không á” Nhi hỏi
“À thôi không cần đâu cũng không nhẹ lắm” Tôi đáp
Đứng trước vẻ đẹp này làm tôi quên mất buổi đi câu, giật mình xong cũng quay lại tâm trạng ban đầu.
Lần này do 2 tay tôi đều bận nên không thể nắm tay như mọi ngày nhưng có vẻ bạn ấy có gì khác. Từ đầu đã tự nắm lấy tay tôi chỉ giữ nhẹ thôi cũng làm tôi cảm thấy vui mừng.
“Lạ thật, đây là cảm giác của cậu ấy khi được mình nắm tay ư” Tôi nghĩ trong lòng
Nhìn qua mặt thì thấy cô ấy đã đỏ ửng rồi vì đội nón nên cũng không nhìn rõ nhưng tôi đoán chắc là đang ngại lắm.
Hai đứa cùng nhau bước vào công viên trong buổi chiều dịu nắng. Con đường rợp bóng cây, lá khẽ rung trong làn gió nhẹ. Cả hai vừa đi vừa nói cười, bước chân chậm rãi hướng về phía ao câu cá. Đến nơi, mặt nước lăn tăn phản chiếu bầu trời trong xanh, vài chú cá quẫy đuôi tạo gợn sóng nhỏ. Hai đứa tìm một chỗ ngồi bên bờ ao, nhìn những người đang câu cá và cùng tận hưởng khoảnh khắc yên bình, tĩnh lặng giữa không gian xanh mát của công viên.
Ngồi dưới gốc cây, tôi trải đều tấm bạt ở trong xô ra để ngồi, sau đó chuẩn bị tỉ mỉ mồi câu rồi móc sẵn vào lưỡi câu cho Nhi.
“Đây của cậu đây” Tôi đưa cần cho Nhi
“Mình cảm ơn cậu nhé” Nhi đáp
Cả hai đều quăng cần ra xa, chiếc phao câu nổi lềnh bênh và dòng nước trong veo cùng với tiếng chim hót xung quanh dưới ánh nắng vàng buổi chiều mang lại cảm giác thật yên bình.
Nãy giờ ngồi câu chả thấy cá đớp mồi cũng chả có chuyện gì để nói với nhau.
Bỗng dưng….
“Này Nam.” Nhi hỏi tôi
“Sao thế” Tôi giật mình đáp
“Cậu…cậu thích người con gái như nào thế” Nhi nói
Bất ngờ trước câu hỏi ấy, đến tôi cũng phải ngại. Nhìn sang thì thấy Nhi đang hướng mắt về phao câu cuối xuống dùng nón để che mặt như giấu đi sự ngại ngùng. Tôi im lặng suy nghĩ một hồi rồi trả lời.
“Tớ nghĩ một người con gái hiền diệu chăng kiểu hiền hiền dễ thương ấy” Tôi ngại ngùng đáp
“Thế còn kiểu tóc hay chiều cao thì sao” Nhi quay sang hỏi ngay
Cô ấy chồm lên trước mặt tôi rồi nhìn thẳng vào mắt hỏi. Quá bất ngờ, tôi vội quay sang chỗ khác để giấu đi sự giật mình và ngại ngùng. Suy nghĩ một hồi rồi quay sao trả lời.
“Tớ nghĩ là một cô gái tóc ngắn hay dài cũng được nhưng mà thích tóc ngắn hơn. Học giỏi này, chăm chỉ này cao bằng tớ hay thấp hơn cũng được đừng cao hơn tớ….” Tôi trả lời Nhi
Cô giật mình quay lại tư thế hồi nãy rồi lẩm bẩm gì đấy. Tại sao lại ngại vì câu hỏi tự mình đặt ra nhỉ.
Không để ý nãy giờ cứ nói chuyện mà quên mất là đang câu. Tôi thấy cả phao câu tôi và Nhi đang bị cá kéo nãy giờ.
“Cắn rồi kìa” Tôi hét lớn
“Ơ giờ mình phải làm gì” Nhi run rẫy nói
“Cứ cầm cần rồi kéo lên thôi”
Vì quá sợ nên cô đã giật mạnh một phát cần và rồi….
“Aizz…” Tôi hét lớn
Mình đã kéo thành công rồi nhưng mà…Tại sao Nhi lại không kéo từ từ mà giật thẳng vậy trời ơi. Nguyên con cá bay thẳng vô mặt tôi một cái bùm.
“Cậu có sao không thế, này Nam Nam.!!” Nhi lo lắng hỏi
Tôi từ từ ngồi dậy với con cá vừa từ trên mặt rớt xuống.
“À tớ không sao chỉ hơi bất ngờ tí thôi”
“Tớ xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều lắm” Nhi vừa rươm rướm nước mắt vừa xin lỗi tôi
“Không sao đâu thiệt mà lần đầu thôi kệ đi không sao” Tôi cố trấn án Nhi mọi giá để cô không khóc
Được một lúc bình tĩnh thì cũng là chiều muộn rồi, chúng tôi quyết định đi về. Trên tay tôi đang xách là cái xô 2 con cá và 2 cây cần câu. Hôm nay có cái rủi cũng có cái may haha.
“Nay cậu chơi có vui không” Tôi hỏi Nhi
“Um mình vui lắm có hơi buồn vì làm cậu đau thôi” Nhi dịu dàng đáp
“Trời có gì đâu haha, đúng là giật mình thiệt” Tôi cười nói
Dạo trên đường về tôi có hỏi
“Cũng sắp bắt đầu học rồi ha, chắc là tớ sẽ ít qua cậu chơi nữa đó, cậu chắc cũng vậy nhỉ” Tôi hỏi Nhi
Bỗng tự dưng khựng lại một nhịp không rõ nguyên nhân. Nhi cứ đứng đó, trầm ngâm chuyện gì đó với vẻ mặt buồn bã.
“Cậu sao thế, không khoẻ hả” Tôi hỏi
“À không gì đâu” Nhi nói
Trên đường về, lần này Nhi không còn cầm tay tôi nữa lạ thật. Không biết cô ấy đang băn khoăn gì nhỉ.
Đưa cô ấy về tới nhà tôi cũng vội vàng chạy về vì sợ trễ.
—————————————————
“Mình nên nói cho cậu ấy biết không nhỉ?”
“Đồng cảm, thất vọng, buồn hay vui..?”
“Nghĩ gì về mình”
Mình cứ khóc, khóc vì xa cậu ấy. Cảm giác này, cuối cùng mình đã hiểu.
Mình thật sự thích cậu ấy, không biết có thích lại không nhỉ.
Mình chỉ mong tụi mình như vậy mãi thôi mà…
—————————————————
Ngày hôm sau, ngày cuối cùng trước khi khép lại kì nghỉ và chuẩn bị để đi học, có một sự việc kì lạ, Nhi lại đến trước nhà tôi thay vì tôi qua như mọi ngay.
Nhi đứng trước cổng nhà, dáng vẻ vừa thanh thoát vừa duyên dáng. Trên người là bộ váy nhẹ nhàng, màu pastel dịu mắt, ôm vừa vặn tôn lên nét mềm mại của cơ thể. Mái tóc được buộc gọn phía sau hoặc buông xõa tự nhiên, khẽ lay theo gió. Gương mặt ánh lên sự háo hức, đôi mắt nhìn xa như đang đợi ai đó. Dưới ánh nắng nhẹ, làn da cô thêm rạng rỡ, đôi giày nhỏ xinh càng làm tăng vẻ tinh tế. Cảnh tượng ấy khiến Nhi như một bông hoa đang nở rộ trước hiên nhà — giản dị mà vẫn thật cuốn hút.
“Cậu kiếm tớ có việc gì không thế” Tôi hỏi
“Không gì đâu chỉ là tớ muốn nói chuyện tí thôi” Nhi đáp
Tôi vội vàng xỏ dép vào rồi cùng Nhi đi
Lần này cậu ấy muốn ra công viên chơi như mọi lần nhưng tôi lại có cảm giác kì lạ. Nhi chủ động nắm lấy tay tôi rồi dắt tôi đi nhanh. Những bước chân vội vàng như có chuyện trọng đại nhưng tôi có cảm giác lạ. Một cảm giác sợ hãi chuyện gì đó…..
“Mình ngồi đây nhé” Nhi nói
“Um” Tôi đáp ngay
“Có chuyện gì mà cậu gấp thế..?” Tôi hỏi ngay
“Chuyện là….” Cô ấy nói rồi ngưng một lúc
“Tớ sẽ đi sang Mỹ cùng gia đình để học” Nhi nói
Tôi như chết lặng, tôi đã hay nghĩ rằng sẽ được học cùng trường, cùng lớp, cùng vui đùa bên nhau vậy mà cậu ấy lại chọn đi Mỹ ư.
“Tại sao cậu lại nghĩ vậy” Tôi hỏi tiếp
“Vì gia đình tớ muốn học bên đấy, môi trường sẽ tốt hơn, bạn bè nhiều với đồ ăn ngon nữa….” Nhi nói
Tôi không chịu, sự buồn bã đang lấn áp tôi, như sắp khóc vậy. Cảm giác gì vậy nhỉ, khó chịu qá đi..
“Tớ chỉ mong cậu sẽ không buồn mà cứ tiếp tục vui vẻ lạc quan…” Nhi nói
“Thật ra tớ đã khóc rất nhiều vì phải xa cậu khi gia đình nói vậy tớ còn muốn mang cậu theo nữa cơ….Chỉ là tớ..” Nhi nói xong mặt lại ửng đỏ rồi từ từ nước mắt rơi
“Tớ thật sự rất thích và muốn ở bên cậu nhiều hơn..”
Mình đã hiểu rồi, cảm giác này chính là yêu, bấy lâu nay nó luôn vân vướng tôi.
“Mình cũng thật sự rất muốn bên cậu lâu hơn” Tôi nói
“Quyết định như này đi, chúng ta sẽ gặp nhau một ngày nào đó, tớ sẽ đợi cậu ở đây ngay tại nơi này, luôn luôn chờ cậu về nhé.!”
Nhi nghe xong oà khóc rồi úp mặt vào ngực tôi, tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rồi xoa đầu cô ấy như lần đầu gặp nhau.
Dỗ được một lúc thì cô ấy cũng nín được đôi chút, sau đó chúng tôi tựa vai nhau rồi nhìn ngắm bầu trời cùng nhau lần cuối.
“Tớ hứa với cậu, khi mà tớ học xong tớ sẽ trở về bên cậu, lúc này hãy để tớ làm….” Đang nói thì bỗng cô ấy ngồi dậy
“Lúc đó tớ sẽ trở thành vợ cậu nhé..!”
Tôi bất ngờ trước câu nói ấy nhưng cũng từ từ bình tĩnh rồi nói
“Um..tớ cũng sẽ đợi cậu ở đây, luôn luôn là vậy” Tôi mỉm cười nói
Cả hai cùng nhau làm hành động móc ngoéo với nhau để giữ lời hứa với nhau…
Không khí thật lãng mạn, chưa bao giờ tôi được trải qua bầu không khí vừa bình yên, vui vẻ và buồn bã như này cả…
Đưa Nhi về nhà xong, tôi quyết định cố gắng học giỏi để còn sau này gặp lại sẽ không bị lép vế và cố sẽ phấn đấu thật nhiều vì Nhi người có lẽ đã thành “tình đầu” mình mất rồi..
—————————————————
Ngày hôm sau, tôi phải dậy sớm để ra sân bay, trên con xe bốn bánh của ba tôi chở tôi ra.
"Con chuẩn bị xong chưa?" Ba tôi nói
"Ba xin lỗi vì phải bắt con theo ý nhé, xa bạn mình chắc con buồn lắm"
"Dạ không sao đâu, bạn ấy cũng đã nói chuyện với con xong rồi" Tôi đáp
"Vậy được rồi!" Nói xong ba tôi khởi hành ra sân bay.
Trên đường đi hiện lên những hình ảnh tôi vui đùa cùng Nam. Thật hạnh phúc vì đã gặp được cậu ấy.
“Mình cũng phải phấn đấu để trở thành một người vợ tốt nhỉ”
Tôi mỉm cười nhưng nước mắt cứ rơi, buồn vì phải xa cậu ấy nhưng nghĩ tới sau này gặp nhau, mình thật sự lại rất vui.
“Cố gắng thay đổi vì cậu ấy thôi, cảm ơn Nam vì là một phần của tuổi thơ tớ, người có lẽ nên được gọi là “tình đầu” nhỉ….”