Giới thiệu
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, sương mù dày đặc bao phủ, chân trời chỉ lác đác vài vì tinh tú tàn. Thái tử tựa lưng vào thành giường, lật xem tấu chương, vài hắc y nhân quỳ gối dưới chân hắn run rẩy không ngớt. Từ ngoài cửa sổ vẳng đến tiếng chim kêu, một hắc y nhân từ bên ngoài vọt vào, khẩn báo: "Bẩm! Thất Vương gia đang khởi thảo tấu chương hặc tội ngài." Nghe lời ấy, Thái tử bỗng siết chặt tấu chương trong tay. "Bẩm! Thất Vương gia đã viết được một nửa." Một bóng người khác lại vội vã tiến vào, quỳ rạp trên mặt đất, lòng nơm nớp sợ hãi, không dám ngẩng đầu. Lời còn chưa dứt, người thứ ba đã xuất hiện trong phòng. "Bẩm! Thất Vương gia đã xé rách tấu chương." Ánh mắt Thái tử thoáng hiện vẻ vui mừng, song chưa kịp để hắn vuốt phẳng tấu chương, hắc y nhân thứ tư đã vọt vào. "Bẩm! Thất Vương gia lại lần nữa khởi thảo, còn nói... còn nói sẽ vu khống ngài." "Thật càn rỡ!" Thái tử nắm tay thành quyền, ném phăng tấu chương xuống đất, đứng bật dậy, giận dữ giẫm đạp vài cái. "Bẩm! Thất Vương gia vừa ngừng viết!" "Bẩm! Thất Vương gia không viết!" "Bẩm! Thất Vương gia lại lên giường tiếp tục viết!" ...... "Bẩm! Thất Vương gia đã đến đây." "Bảo hắn cút đi!" Thái tử hất toàn bộ tấu chương trên bàn xuống đất, lạnh giọng nói: "Bổn cung không muốn nhìn thấy hắn." Nhóm hắc y nhân liếc nhìn nhau, đẩy một người về phía trước. Người nọ mặt mày ủ dột, đành phải cung kính đáp: "Thái tử, Thất Vương gia đã đứng ngoài cửa rồi ạ."