Con Đường Đế Vương - Chương 47: Thần phục
"Tiểu nhân, Trương Hán Siêu xin nguyện quy phục dưới trướng của chúa công!"
Cảm nhận được cỗ áp lực từ trên người của Nguyễn Khoái, Trương Hán Siêu chỉ hơi thoáng do dự một chút, sau đó liền quỳ một chân ở dưới đất, hướng về phía Trần Lâm để thần phục.
Leng keng!
Leng keng!
Nghe thế, đám binh sĩ theo ở phía sau cũng bắt đầu đem v·ũ k·hí buông xuống, đồng thời hướng về phía Trần Lâm cúi đầu.
Thế nhưng, âm thanh có phần táo bạo của Trương Hán Linh lúc này lại đột nhiên vang lên.
"Các người đang làm gì? Chúng ta không được phép khuất phục!"
Vừa nói, huyết khí ở trên người của Trương Hán Linh vừa bốc lên cuồn cuộn, hai mắt của nàng cũng bốc lên hỏa quang.
"Muốn c·hết!"
Nhìn thấy Trương Hán Linh vậy mà cả gan hướng về phía Trần Lâm lao tới, Nguyễn Khoái lập tức nổi giận, một bàn tay thẳng hướng về phía Trương Hán Linh vỗ xuống.
"Tướng quân, chậm đã!"
Nhìn thấy một màn này, Trần Lâm không khỏi vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Oành!
Nhưng mà, một chưởng của Nguyễn Khoái đã đánh ra cũng không có cách nào thu trở về. Trong lúc cấp bách, Nguyễn Khoái chit có thể đổi hướng, đem chưởng lực đánh lệch đi, đập về phía bả vai của Trương Hán Linh.
Răng rắc...
Vừa rồi, còn một bộ oanh oanh liệt liệt không s·ợ c·hết, cho dù đối mặt với Ông Ích Khiêm cũng không hề rơi xuống hạ phong. Thế nhưng, lúc này bị một chưởng của Nguyễn Khoái vỗ trúng, xương bả vai của Trương Hán Linh tức thì gãy nát, cả người của nàng cũng b·ị đ·ánh bay ra ngoài, rơi xuống cách đó xa đến ba bốn chục thước. Hơn nữa, trong miệng của Trương Hán Linh còn nôn ra mấy ngụm máu tươi, bộ dáng tỏ ra vô cùng chật vật.
"Khụ khụ..."
Nhìn thấy Trương Hán Linh b·ị đ·ánh thành ra như vậy, trong lòng của Trương Hán Siêu có chút nao nao, vội vàng từ dưới đất đứng lên, chạy về phía em gái của mình.
"Hàn Ly, em không có sao chứ?"
"Hừ!"
Thấy bộ dáng ân cần của Trương Hán Siêu, Trương Hán Linh có chút chán ghét quay đầu rời đi.
Đối với thái độ của Trương Hán Linh, Trương Hán Siêu chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
"Chúa công, tính tình của em gái ta có chút nóng nảy, kinh mong chúa công có thể buông tha cho nàng một mạng!"
Vừa nói, Trương Hán Siêu vừa quỳ gối, hướng về phía Trần Lâm liên tục dập đầu xuống đất để cầu xin tha thứ cho Trương Hán Linh.
Đối mặt với thái độ của Trương Hán Siêu Trần Lâm chỉ im lặng không nói, mà trên mặt của Trương Hán Linh lại đầy vẻ kiên cường, nàng ngoẹo đầu quay sang chỗ khác, cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng của anh trai mình.
"Chúa công, theo thuộc hạ thấy, cô gái nhỏ này mặc dù có chút cứng đầu, nhưng làm người kiên trung nghĩa đảm, là một mầm móng tốt. Nếu có thể đưa về bồi dưỡng, sau này ắt có thể làm được việc đại sự!"
Nhìn thấy tình huống trước mắt, lại không nghe Trần Lâm lên tiếng để nói chuyện, Ông Ích Khiêm vô cùng cung kính bước ra, hướng về phía Trần Lâm để nói đỡ cho Trương Hán Linh.
Lúc này, Trần Lâm mới lần nữa xoay đầu nhìn lại, nhìn thấy trên trán của Trương Hán Siêu bởi vì dập đầu liên tục mà vỡ ra, chảy xuống rất nhiều máu tươi. Thế nên, Trần Lâm mới vội lên tiếng để nhắc nhở.
"Được rồi, nếu như ngươi đã đầu phục, trở thành thuộc hạ của ta, thì từ đây về sau ngươi cũng không cần phải dập đầu như thế nữa, mau chóng đứng lên đi!"
"Vâng, thưa chúa công!"
Mặc dù vẫn còn muốn nói thêm lời gì, nhưng thấy Ông Ích Khiêm nháy nháy mắt ra hiệu, Trương Hán Siêu chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dậy, hướng về phía Trần Lâm chắp tay, cúi đầu.
Ánh mắt lần nữa rơi ở trên người của Trương Hán Linh, nói thật trong lòng Trần Lâm rất dễ liên tưởng đến vài ý nghĩ kỳ quái. Nhưng nữ nhân này, quả thật là một đầu mãnh thú, không phải ai cũng có thể thuần phục được.
Thế nên, lúc này hắn cũng không có ý định đem nàng thu phục dưới trướng, mà chỉ lạnh nhạt nói ra.
"Còn nàng, ta có thể để cho nàng rời đi. Nhưng mà, ta có mấy lời nói trước, nếu như sau này gặp lại, ta hy vọng là nàng sẽ không thấy hối hận!"
Nói xong, Trần Lâm cũng không thèm để ý đến biến đổi trên mặt của Trương Hán Linh. Ánh mắt của hắn rất nhanh liền chuyển dời ở trên thân của Ông Ích Khiêm cùng với các tướng lĩnh của Thần Cơ Doanh và Dũng Nghĩa Quân, nói.
"Đem tất cả chiến lợi phẩm cùng với tù binh đưa trở về đại bản doanh. Hôm nay, mỗi người được thưởng một cân thịt thú, một bình linh tửu cùng một viên đan dược, theo từng cấp bậc mà phân chia, hồi doanh!"
Dứt lời, Trần Lâm tự mình xoay người lên ngựa, một đường đi thẳng trở về quân doanh, mà đám tướng lĩnh theo ở phía sau đều không khỏi vui mừng, lớn tiếng hò reo.
"Tạ ơn chúa công!"
"Chúa công vạn tuế!"
Cho dù là Ông Ích Khiêm hay Nguyễn Khoái nghe Trần Lâm khao thưởng như vậy, trên mặt đều nhịn không được lộ ra nụ cười vui vẻ.
Dù sao, Trần Lâm ban thưởng đều là đồ tốt, ngoại trừ thịt ma thú có thể phân chia ra ăn, thì linh tửu cùng với đan dược đều là tài nguyên dùng để gia tăng thực lực của bản thân. Đối với mấy người bọn họ mà nói, quả thật là vật hiếm có, khó tìm.
Chỉ có đám người Trương Hán Siêu lần đầu gia nhập vào trong đội ngũ, bọn họ cũng không biết rõ vì sao đám tướng sĩ lúc này lại vui mừng như vậy.
"À, quên nữa, đây là một bình thuốc dùng để chữa thương, tặng cho ngươi, xem như vật bù đắp!"
Đang lúc đi đường, bỗng dưng nhớ ra việc gì, Trần Lâm mới vội xoay ngựa nhìn lại. Sau đó, trước ánh mắt mở to tràn đầy kinh ngạc của Trương Hán Linh, Trần Lâm đột nhiên ném ra một bình nước thuốc.
Động tác của hắn cực kỳ mau lẹ, cành vô cùng chuẩn xác rơi ở trên người của Trương Hán Linh.
Qua một hồi lâu, khi tất cả đoàn người đều đã đi mất, bên cạnh chỉ còn lưu lại chiến mã cùng với đại đao, lúc này Trương Hán Linh mới kịp phản ứng lại.
Ban đầu, nàng hơi có chút chán ghét, dự định đem bình nước thuốc của Trần Lâm đưa cho ném đi. Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, cảm giác v·ết t·hương ở trên vai có chút nghiêm trọng. Thế nên, nàng mới quyết định đem bình nước thuốc để mở ra xem.
Vốn dĩ, trong lòng cũng không có bao nhiêu kỳ vọng, thế nên nàng rất tùy tiện đem nắp bình ném ở một bên. Nhưng mà, nắp bình vừa mới mở ra một cỗ dược hương đột nhiên xông vào mũi, để cho nàng có cảm giác khí huyết ở trong cơ thể đều đang điên cuồng sục sôi, một loại thèm khát từ trong từng mỗi tế bào phát ra, để cho nàng có chút nhịn không được, vội vàng hít xuống một ngụm dược hương.
Ngay sau đó, một chuyện thần kỳ đã xảy ra, cảm giác đau nhức từ trên vét thương truyền đến cậy mà chậm rãi tiêu tán đi không ít. Đến cuối cùng, trong lòng không nhịn được nữa, Trương Hán Linh mới đem miệng bình đặt ở trên môi, uống vào một ngụm.
Oành!
Nước thuốc vừa vào miệng, Trương Hán Linh cảm giác như tất cả các tế bào đều đang điên cuồng nổ tung. Qua một hồi lâu, cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng truyền đến. Sau đó, hơi tự đưa mắt nhìn lại, v·ết t·hương ở trên bả vai của nàng vậy mà lành lặn, không có bất kỳ vết sẹo nào. Hơn nữa, xương cốt vừa rồi b·ị đ·ánh gãy nát, dường như cũng đã khôi phục trở lại như cũ.
Không biết có phải là cảm giác sai lầm hay không, Trương Hán Linh còn có cảm giác xương cốt của mình so với trước đây còn cứng rắn hơn mấy phần.
Phải biết, trước đây nàng đã từng rèn luyện xương cốt của mình đạt đến Kim Ngân cảnh so với võ giả bình thường phải mạnh hơn đến mấy lần. Hiện tại, xương cốt đột nhiên thuế biến để trong lòng nàng vừa mừng lại vừa sợ.
Đến cuối cùng, khi nhìn lại chút nước thuốc chỉ còn sót lại không đến nữa bình, tâm tình của nàng mới cảm thấy có đôi chút hốt hoảng. Sau đó, nàng mới vội vàng cúi người xuống đất, tìm lại nắp bình để nhặt lên.
Qua một hồi lâu, sau khi đem nắp bình đậy thật kỹ, thậm chí còn cẩn thận quấn ở xung quanh một vòng trói buộc, lúc này Trương Hán Linh mới đem bình thuốc cất kỹ ở trong ngực áo.
Làm xong xuôi đâu đó hết thẩy, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
...
Lúc này, ở bên ngoài hạp công chừng hơn trăm dặm, đoàn người ngựa do Trần Lâm chỉ huy, một đường thẳng hướng về phía đại bên doanh.
Trên đường trở về, Ông Ích Khiêm có chút hiếu kỳ, nhịn không được hướng về phía Trần Lâm thấp giọng để hỏi thăm.
"Chúa công, ngài không sợ nàng thật sự chạy sao?!"
Nghe thế, Trần Lâm không khỏi tự tin lắc đầu, mỉm cười.
"Không sợ, chỉ cần huynh trưởng của nàng vẫn còn ở trong tay ta, không sớm thì muộn nàng sẽ quy phục dưới trướng của ta!"
Thấy Trần Lâm tự tin như vậy, Ông Ích Khiêm cũng không nói thêm lời nào. Qua một lúc sau, như sực nhớ ra chuyện gì, Ông Ích Khiêm mới lần nữa bướng về phía Trần Lâm thăm dò.
"Chúa công, vậy đám Dị tộc kia chúa công định giải quyết như thế nào? Theo thuộc hạ thấy, giữ lại bọn họ cũng không phải cách. Mà nếu như g·iết đi, như vậy cũng hơi có chút đáng tiếc!"
Lần này, Trần Lâm có chút chăm chú quay đầu sang nhìn
"Vậy theo ý tướng quân, ta nên làm như thế nào?!"
Đối với vấn đề này, Ông Ích Khiêm cũng không có trực tiếp trả lời, mà hơi thâm ý nói ra.
"Chúa công, nếu như thuộc hạ có biện pháp đem toàn bộ Dị tộc thu phục, khống chế. Ngài có nguyện ý dùng đến bọn họ hay không?!"
P/S: Mọi người ơi, có ai còn đọc truyện nữa không ạ? Còn đọc thì nhớ đẩy để cử, thả tim cùng với đánh giá giúp mình với ạ! Mình cảm ơn cả nhà rất nhiều!
Chúc cả nhà sức khỏe!!!