Giới thiệu
Vị nam nhân ta hằng ngưỡng vọng, kẻ ta thầm thương trộm nhớ mười năm ròng, hôm nay lại kết duyên cùng nữ tử trâm anh thế phiệt nọ. Trong hỷ yến của đôi phu thê ấy, ta vô thức lệ tuôn lã chã. Ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, là một thiếu niên tuấn tú, đôi mắt chàng cũng ngấn lệ. Hẳn là, chúng ta đây chính là kẻ đồng bệnh tương liên, như những kẻ cùng chung cảnh ngộ thống khổ, cần nương tựa lẫn nhau, vỗ về vết thương lòng, cùng nhau vượt qua kiếp nạn tâm khổ này. Nhân khi men say chếnh choáng, hai hàng lệ còn vương, ta bèn vỗ nhẹ lên vai chàng. “Huynh đài, thì ra huynh đài cũng là kẻ đồng bệnh tương liên!” “Người nói gì thế?” “Thôi bỏ qua chuyện nàng ấy đi. Nếu lòng còn sầu muộn, chi bằng chúng ta kết giao cùng nhau!” Kể từ dạo kết giao, chàng vẫn luôn oán trách ta từng bi thương khóc lóc vì vị nam nhân ta hằng ngưỡng vọng kia: “Thế còn ta thì sao? Rốt cuộc, khi ấy nàng có chút tình ý nào với ta chăng? Hay chỉ là lúc ấy tình cờ gặp ta, mà nàng có thể nói những lời ấy với bất kỳ ai?” Ngay lúc ấy, ta cùng chàng nhìn nhau, như hai kẻ xa lạ chưa từng tương phùng, với vẻ mặt khó lòng tin nổi. Chàng đập bàn, cất tiếng: “Khi ấy nàng còn đang khóc thảm thiết trong hỷ yến của người ta đấy thôi! Đừng tưởng ta đã quên!” Ta cười lạnh một tiếng: “Chẳng phải ngươi cũng đã rơi lệ sao?” Kẻ kia chỉ vào ta, ngón tay run rẩy: “Hừ! Phi lý! Lúc đó, ta chỉ là lỡ ăn phải tương mù tạt mà thôi!”