Chapter 4: Dâng Lễ Tế
“Em về trễ vậy?”
Veronica tò mò nhìn cô em gái, người hôm nay về muộn hơn thường lệ mười phút, không khỏi cất tiếng hỏi.
“Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Không có ạ.”
Mel khẽ lắc đầu rồi ngồi xuống cạnh Veronica.
Nghe vậy, Veronica chỉ gật nhẹ, sau đó đặt chiếc bánh trước mặt Mel.
“Nào, ăn bánh đi.”
Chiếc bánh mâm xôi tỏa mùi thơm ngọt dịu được đẩy đến trước Mel.
Mứt đỏ sẫm như máu tươi, khiến Mel bất giác nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Cô cầm muỗng, đưa miếng bánh vào miệng rồi nhẹ nhàng liếm sạch lớp mứt mâm trên muỗng.
“Ngon không?”
Veronica mỉm cười hỏi, nhìn cô em gái như chú mèo nhỏ.
Mel khẽ gật đầu, khóe môi cong lên một nét cười mờ nhạt.
Vị ngọt lan trong miệng, kích thích dopamine tiết ra, mang đến cảm giác dễ chịu.
“Ừm.”
Ngày hôm sau, Mel mở mắt trên giường.
Ký ức về vụ giết người tối qua từ từ nở ra trong đầu.
Khuôn mặt của Jessica trước khi chết lần lượt lướt qua trước mắt cô như từng khung hình chiếu chậm.
Rõ ràng đến vậy.
Nhưng cô gái không hề sợ hãi, cô chỉ nhẹ nhàng vung tay như đang phủi đi chút bụi vô nghĩa.
Sau lần “chăn dắt” đầu tiên ấy, Mel không có cảm giác gì đặc biệt. Thậm chí cô còn mơ hồ cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó.
Giống như làm bài tập: dù đáp án được chấm điểm, cũng không có nghĩa là bài làm đúng.
Mel ngồi ở mép giường, ánh sáng ban mai len qua khe rèm rơi xuống gương mặt cô.
Cô cúi đầu nhìn cổ mình, vết bầm ở đó đã biến mất từ lâu.
“Đây là… sức mạnh của Huyết Nguyệt sao?”
Cô đứng dậy, bước đến trước gương toàn thân trong phòng, ngước lên nhìn kỹ bản thân.
Cô gái trong gương vẫn mong manh xinh đẹp như trước, nhưng trong đôi mắt đã có thêm một tầng sâu thẳm khó diễn tả thành lời.
Trải nghiệm đêm qua giống như một giấc mơ, nhưng lại thật đến mức không cách nào bỏ qua.
Mel đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim thật sự của mình, khẽ thở phào một hơi rồi bắt đầu thay quần áo.
Quần áo trong tủ gần như đều do Veronica tự tay may cho cô.
Chỉ một phần nhỏ là Veronica mua vào dịp lễ hay sinh nhật.
Nếu mẹ họ còn sống, dĩ nhiên chẳng cần phải sống tiết kiệm như vậy.
Nhưng họ không còn nữa, chết vì bệnh phổi.
Trước khi qua đời, họ để lại cho Veronica và Mel một khoản thừa kế không lớn, cũng không nhỏ.
Tuy nhiên, Veronica sẽ không đụng đến số tiền đó trừ khi thật sự cần thiết.
Chi tiêu hằng ngày đều do chị kiếm từ những công việc làm thêm, ví dụ như làm ở thư viện, hoặc phụ sắp xếp lễ nghi cho thánh lễ mỗi tuần ở nhà thờ.
Những ngón tay thon dài của Mel nhẹ lướt qua từng bộ quần áo, cuối cùng dừng lại ở chiếc váy xanh nhạt.
Đó là món Veronica mua cho cô năm ngoái nhân sinh nhật với giá một bảng anh.
Ở gấu váy có thêu những họa tiết tối màu tinh xảo, ánh lên nhẹ dưới ánh sáng mặt trời.
Mel lấy chiếc váy xuống, động tác dịu dàng như đang nâng niu một món đồ quý.
“Xoạt—”
Tiếng vải chạm vào nhau vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
Mel cởi chiếc váy ngủ, để lộ làn da trắng mịn.
Một luồng gió lùa qua, mang theo chút lạnh khiến cô gái khẽ rùng mình.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô nhận ra cơ thể mình dường như tràn trề sức sống hơn hôm qua, làn da cũng rạng rỡ hơn.
Sau khi thay đồ xong, Mel đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Bóng Veronica vẫn bận rộn trong bếp.
Chỉ cần liếc qua một cái thôi cũng khiến Mel cảm thấy yên lòng lạ thường.
“Em dậy rồi à?”
Veronica đặt bánh mì nướng lên bàn. “Chị mới nướng xong đấy, còn có mứt còn lại từ hôm qua nữa. Em đi rửa mặt trước đi, lát nữa chị qua chải tóc cho em.”
“Ừm.”
Mel khẽ gật đầu rồi đi ngang qua phòng khách, bước vào phòng tắm.
Buổi sáng trong phòng tắm phảng phất hơi ẩm nhẹ.
Mel đứng trước bồn rửa.
Dòng nước trong chảy từ vòi chảy xuống đáy sứ trắng tạo thành những giọt bắn nhỏ, âm thanh nước chảy vang lên trong không gian hẹp.
Cô gái nhúng tay vào làn nước mát lạnh và cẩn thận rửa từng chút một.
Như thể máu của Jessica từ tối qua vẫn còn giữa các kẽ tay, khiến cô rửa đến khi đầu ngón tay hơi hồng lên mới chịu dừng.
Một lát sau, Veronica đẩy cửa bước vào, trên tay cầm chiếc lược, nhẹ nhàng đứng sau lưng Mel.
“Đến lúc chải tóc rồi.”
“Ừm.”
“Tối qua em ngủ ngon không?”
Veronica khẽ nâng mái tóc bạc dài lên, giống như mọi buổi sáng trước đây.
Chiếc lược luồn qua mái tóc dài ấy, trượt xuống nhẹ nhàng và thuần thục, tạo nên âm thanh xoạt xoạt nghe thật yên lòng.
“Em không gặp ác mộng về mặt trăng nữa chứ?”
“Ừm, em ngủ cũng khá ngon.” Mel đáp khẽ, giọng cực kỳ bình thản.
“Vậy thì tốt rồi.”
Veronica thở phào rồi chia mái tóc dài thành ba lọn, bắt đầu tết thành một bím gọn gàng.
Mỗi lần Veronica chải tóc cho Mel, chị đều thích tạo cho cô đủ kiểu và lần nào kết quả cũng hoàn hảo đến mức Mel chẳng bao giờ tìm ra chỗ nào để chê.
“Ăn sáng xong thì chúng ta đi nhà thờ.”
Nghe vậy, Mel hơi sững lại rồi thấp giọng hỏi với chút áy náy. “Có thể… không đi được không?”
“Tất nhiên là không.”
Giọng Veronica không cho phép chối từ.
“Ngoan nào, chị sẽ đi cùng em.”
Sau bữa sáng, dưới sự kiên quyết của Veronica, Mel cuối cùng vẫn theo chị đến nhà thờ gần nhất.
Thật lòng mà nói, Mel có chút căng thẳng.
Sau khi nhận ra rằng Huyết Nguyệt và những tiếng thì thầm kỳ lạ trong đầu mình đều là thật, Mel từ từ hiểu ra.
Thế giới này không còn là thế giới theo lẽ thường của cô nữa.
Ở đây có những sức mạnh siêu nhiên, vậy thì nhà thờ có lẽ cũng không phải dạng nhà thờ cô từng biết.
Có thể thực sự có thần linh.
Liệu cô có bị thiêu sống như kẻ dị giáo hay không?
Chưa đến nhà thờ mà trong đầu Mel đã bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Cùng với những tiếng nói lạ vẫn văng vẳng về Người Chăn Cừu, về việc phải giết người.
Thấy đã đến cổng nhà thờ, Mel vội lắc đầu, cố ép mình ngừng nghĩ những thứ ấy.
“Đến rồi, Mel.”
Veronica khẽ nói. “Em còn nhớ nơi này không?”
Nghe vậy, Mel ngẩng đầu nhìn lên tòa kiến trúc mang phong cách Gothic trước mắt.
Ngọn tháp trắng cao vút chỉa thẳng lên bầu trời như muốn xuyên thủng tầng mây xám.
Tường ngoài của nhà thờ được xây bằng đá granit trắng ngà, bề mặt đã trở nên thô ráp và lồi lõm sau sự rửa trôi của thời gian.
Ô cửa hoa hồng khổng lồ lấp lánh ánh sáng rực rỡ dưới mặt trời.
Những tấm kính màu khắc họa các hoa văn tôn giáo phức tạp và nổi bật nhất trong số đó chính là mặt trăng đỏ khổng lồ ở trung tâm.
Điều này có nghĩa là ở thế giới này, Huyết Nguyệt là một tín ngưỡng chính !
Nhưng mặt trăng rõ ràng là…
Mel nuốt một ngụm khó nhọc, cố gắng đè nén những suy nghĩ trong đầu.
Cô cảm thấy tim mình đập dữ dội trong lồng ngực như thể có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Sau một lúc im lặng, Mel cuối cùng cất lên cái tên còn sót lại trong ký ức.
“Nhà thờ Thánh Margaret… đúng không ?”
Nghe vậy, Veronica khẽ gật đầu, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Ừm, đúng rồi, vào thôi.”
Vừa nói, chị vừa nắm lấy tay Mel và dẫn cô về phía cửa nhà thờ.
Veronica nhận ra lòng bàn tay của Mel ướt đẫm mồ hôi, liền nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cô.
“Đừng sợ, Mel. Mọi người trong nhà thờ đều rất thân thiện, họ sẽ giúp chúng ta.”
“Ừm…”
Mel gật đầu rồi đi theo Veronica bước vào bên trong.
Không khí tràn ngập một mùi hương kỳ lạ như hỗn hợp của nhang, nến và giấy da, xen lẫn một mùi tanh rất nhẹ, gần như không thể nhận ra.
Chính mùi ấy khiến Mel bất an và cô vô thức siết chặt tay Veronica hơn.
Đúng lúc đó, một nữ tu trong chiếc áo choàng đen bước tới.
Cô nhìn hai chị em bằng gương mặt hiền hòa, dịu dàng hỏi. “Chào mừng đến với Nhà thờ Thánh Margaret. Hai người đến để tìm kiếm sự dẫn dắt phải không?”
Veronica bước lên một bước và hơi khụy gối chào.
“Chào Sơ Irene. Em gái tôi dạo gần đây gặp phải vài chuyện kỳ lạ. Tôi hy vọng nhà thờ có thể giúp nó.”
Nghe vậy, ánh mắt Sơ Irene dừng lại trên người Mel.
Đôi mắt hiền hậu ấy dường như có thể nhìn xuyên qua lòng người.
Không hiểu vì sao, sống lưng Mel thoáng rùng mình.
Cô vô thức cúi đầu, tránh ánh nhìn của nữ tu.
“Tôi hiểu rồi.” Sơ Irene khẽ gật đầu, nở nụ cười hiền từ. “Mời hai người đi theo tôi. Đức giám mục vừa hay đang thực hiện lời cầu nguyện buổi sáng.”
Hai chị em bước theo Sơ Irene tiến sâu vào nhà thờ.
Vừa bước vào, một luồng hương trầm dày đặc ập thẳng vào khứu giác khiến Mel thấy hơi khó chịu.
Cô nhìn quanh và phát hiện bên trong nhà thờ rộng lớn hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
Trần vòm cao được phủ đầy các bức bích họa tinh xảo mô tả những cảnh trong kinh điển, nhưng những thứ này lại có chút khác biệt so với ký ức của Mel.
Khác ở chỗ nào thì cô không nói được, dù sao thì cô cũng chẳng phải người hay đến nhà thờ.
Ánh mắt Mel trượt xuống theo các bức họa và đồng tử cô lập tức co lại.
Những bức tranh ở đây chứa vô số yếu tố kỳ quái đến mức Mel không thể nghĩ ra bất cứ tính từ nào để mô tả.
Cô khó mà tưởng tượng nổi người họa sĩ đã ở trong trạng thái tinh thần thế nào khi vẽ ra những thứ này.
Và điều khiến cô thấy khó chịu hơn cả là trong mọi bức tranh, mặt trăng đỏ khổng lồ ấy luôn treo lơ lửng trên bầu trời, lạnh lùng dõi nhìn mọi thứ.
Ở trung tâm nhà thờ là một bàn thờ khổng lồ, bên trên đặt một pho tượng kỳ lạ.
Pho tượng có hình người, khoác áo choàng và bên cạnh nó là vài pho tượng quỳ nửa người, trông giống các bề tôi hay tín đồ.
Những tượng bề tôi ấy đều giơ hai tay lên cao, trên mỗi đôi tay đặt một vật.
Từ trái sang phải lần lượt là:
Một cuốn sách dày, một thanh trường kiếm rỉ sét, một chiếc cân bằng đồng, một cái sọ nứt vỡ, một viên ngọc phát sáng đỏ rực và một vật giống như quyền trượng.
Điều khiến Mel tò mò nhất là phần đầu của pho tượng.
Nó không hề được chạm khắc đường nét nào.
Có lẽ vì một vị thần không có hình dạng, phần đầu của pho tượng là một khối cầu hoàn hảo, bề mặt nhẵn như gương, phản chiếu toàn bộ cảnh vật xung quanh.
Mel bất giác nhìn chằm chằm vào cái đầu cầu ấy và đột nhiên cảm thấy một cơn choáng nhẹ.
Ngay sau đó, cô dường như thấy bề mặt pho tượng xuất hiện những gợn sóng như mặt hồ yên ả bị ai đó khẽ chạm vào.
Và ngay lập tức, một giọng nói vang lên trong tâm trí cô.
(Dâng lễ tế)