Cô Bạn Chung Nhà - Chapter 1:
Ánh nắng trưa chiếu thẳng qua hàng rào và loé vào mắt tôi. Một ánh nắng lạ lùng và lạ lẫm. Tôi bước đi trên sân trường mới của mình, đầu chứa đầy những cảm giác trống rỗng. Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của tôi tại ngôi trường mới.
Bước vào lớp, tôi không vội nhìn xung quanh, chỉ dám nhìn giáo viên mới của mình đang say mê giới thiệu. Khi cô mời tôi làm quen với cả lớp, lúc đó bản thân mình mới dám ngước đầu lên và nhìn. Tôi lướt mắt qua lớp, những con người nhạt nhẽo không chút sức sống đang nhìn vào tôi. Nhưng rồi, ánh mắt tôi dừng lại ở một chỗ. Ngay chỗ đó, một người con gái nhỏ nhắn, vẻ ngoài giản dị nhưng lại thu hút tôi nhìn một cách say đắm - Tuyết Vân.
Tôi là Duy, là một học sinh lớp 10 vừa chuyển đến ngôi trường mới này vì vài lí do gia đình. Tôi nhận ra mình cũng chẳng bận tâm mấy về những việc này cho nên tôi chỉ có việc nghe theo. Cuộc đời tôi đến bây giờ cũng chả có gì nổi bật, được cái là tôi giỏi đánh đấm do học lỏm một vài chiêu trên mạng rồi bắt chước. Tuy đơn giản vậy nhưng tôi lại vô tình được huy chương đồng trong một cuộc thi võ karate, kiểu... có cái để mấy bạn nữ xem.
Quay lại câu chuyện, kể từ hôm ấy, tôi lúc nào cũng chỉ hướng mắt nhìn Vân. Lợi thế của tôi là ngồi cuối lớp nên có thể dễ dàng "nhìn lén" Vân từ phía sau. Chúng tôi có vô tình mắt chạm mắt nhau, nhưng tôi nghĩ Vân không để tâm mấy, còn tôi thì lại thấy vui như tết về.
Đã lâu lắm rồi, tôi mới bị thao túng bởi sự mê hoặc, bởi vẻ đẹp của một bông hoa, bởi một người con gái, bởi Vân. Nhưng không có câu chuyện tình nào là hoản hảo. Theo như tôi nghe từ thằng bạn bàn bên, Vân đang trong quá trình học tập với sự tập trung cao. Có nghĩa là cô ấy có thể không muốn chuyện tình cảm hay thứ gì khác xen vào quá trình ấy. Cho nên, thứ tôi có thể làm ngay bây giờ chỉ có thể là nhìn chằm chằm và đợi một hi vọng nhỏ nhoi.
Tôi có một chiếc xe cub tàn nhưng vẫn có thể chở được 2 người. Tan học, tôi chạy trên đường về của mình cùng với ánh hoàng hôn. Ánh sáng từ mắt trời chiếu vào mắt tôi nhưng chưa đủ đô bằng một ánh sáng khác đang tiến lên. Hình bóng Vân cùng chiếc xe máy màu xanh lá chạy ngang qua tôi. Tôi đưa mắt nhìn theo, tuy rất muốn bắt chuyện nhưng tôi lại không dám tăng tốc lên, đành nhìn bóng dáng đó từ từ tiến xa và biến mất dần. Từ khi cặp cô ấy, bản lĩnh của đàn ông trong tôi đã biến mất, đến một câu bắt chuyện tôi còn không dám nói ra. Chỉ sợ rằng khi bị từ chối, mình không còn mặt mũi hay cơ hội nào nữa...
Ngày cứ thế trôi qua, tôi vẫn không thể nói ra một lời chào với Vân. Nếu cứ thế mãi, e rằng khoảng cách của tôi và Vân sẽ xa dần. Tôi không biết làm gì ngoài việc cứ giữ im lặng rồi ngắm nhìn. Bỗng một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi, Không nói bây giờ thì bao giờ? Suy nghĩ đó đã khiến tôi muốn phát điên, nhưng cũng khiến tôi quyết định một điều, thử một lần mới biết được. Tôi quyết định bắt chuyện với Vân vào cuối tuần này.
Nhà tôi rất xa trường, nếu muốn tính khoảng cách thì tôi chỉ biết trả lời rằng đi từ nhà tôi đến trường mất ba mươi đến bốn mươi phút. Cho nên tiền tiêu vặt của tôi không phải hết vì game hay đồ ăn mà là hết vì xăng. Mẹ tôi rất khó tính, bà luôn quan tâm những việc nhỏ nhặt trong nhà và vì thế mà mắng tôi suốt. Tôi nghĩ nguyên nhân là do sau khi mẹ tôi ly dị với cha tôi, tính cách bà cũng vì thế mà thay đổi. Mẹ tôi không còn tin vào đàn ông, nhưng luôn muốn tôi trở thành người đàn ông mà bà mong muốn.
Nhà tôi chỉ có hai mẹ con cùng chung sống, nhưng mẹ tôi lại ít khi có mặt ở nhà. Bà làm rất nhiều công việc khác nhau, nên thời gian rảnh của bà rất ít. Cho nên ngôi nhà này thuộc quyền kiểm soát của tôi.
Chiều thứ năm, tôi giãn cơ thể sau giấc ngủ trưa đầy sảng khoái. Quyết định bước ra trước nhà để hóng mát, tôi bỗng thấy mẹ đang vác vài thùng giấy bìa chất đầy những đồ vặt và vài thùng chứa quần áo vào nhà. Tôi chạy lại xem thử thì thấy tất cả vật dụng và quần áo đều là của phụ nữ sử dụng. Tôi hỏi mẹ thì mẹ bảo tôi rằng sắp có người chuyển đến ở một thời gian. Tôi có hơi bất ngờ nhưng rồi cũng bỏ chuyện này khỏi đầu mình, sau đó phụ mẹ vác nốt mấy thùng còn lại vào nhà.
Thứ 6 hôm sau, tôi chuẩn bị tinh thần cho những lời bắt chuyện đầu tiên của mình. Tút tát lại mái tóc và chỉnh mắt kính ngay ngắn. Đọc lại mấy lời chào hay mấy lời rủ đi chơi mà tôi đã soạn từ trước để nói sao cho tự nhiên nhất có thể.
Bước vào lớp, Vân đang ngồi làm đống bài tập toán. Tôi bước lại gần, tim thì đập loạn xạ. Đây là lần đầu tôi đứng gần Vân đến như vậy. Miệng tôi lắp bắp mấy lời văn tôi đã soạn từ trước. Tay thì run rẩy không ngừng được. Vân không nhìn thấy tôi, hoặc có thể là cô ấy thấy nhưng lại không bận tâm? Tôi không rõ nhưng tôi biết trong khoảnh khắc này, tôi cảm thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết. Đến khi tôi sắp phát ra âm thanh thì bỗng một người bạn của Vân bước vào lớp. Người đó rủ Vân đi ăn sáng, cô ấy bỏ bút xuống, không để ý đến sự hiện diện của tôi mà chạy đi mất. Tôi không biết nên vui hay nên buồn, lủi thủi xuống chỗ ngồi của mình.
Một phần tôi nhẹ nhõm vì chưa phải nói điều gì ra cả, chỉ cảm thấy trống rỗng.
Chiều đó, tôi soạn bìa của mình và chuẩn bị cho cuối tuần xả stress. Ngước nhìn lên, tôi thấy Vân đang vội soạn đồ hơn bao giờ hết, cứ như đang mắc phải chuyện gì đó rất gấp. Nhưng tôi biết nhiều để làm gì? mình còn chả nhận được sự quan tâm của người khác mà lại muốn dành sự quan tâm của mình cho người khác sao? Tôi không quan tâm nữa, tôi xách bìa ra xe, đi một mạch về nhà.
Trên đường đi, tôi đeo tai nghe của mình vào để được hoà vào âm nhạc. Đây là sở thích của tôi, lái xe luôn khiến tôi chán, nhưng khi có sự xuất hiện của âm nhạc, nó đánh tan mọi suy nghĩ tiêu cực trong đầu mình. Đôi khi tôi còn nhịp đầu và hát theo bài hát, cảm giác như cơ thể được giải phóng dopamine.
Về tới nhà, tôi bỗng cảm nhận được một thứ gì đó quen thuộc. Tôi nhìn sơ căn nhà, cửa trước, hàng rào nhưng không có gì thay đổi. Bước vào trong, tôi tháo nón của mình, chạy vào nhà vệ sinh và giải quyết một số tiêu cực từ hôm qua. Bước ra khỏi cửa, tôi thấy trên bàn xuất hiện một cái nón màu trắng. Trông quen lắm, mà tôi vẫn không thể nhớ là của ai. Tôi đặt cái nón trắng đó xuống, quay mặt qua phòng, tim tôi như đứng lại 1 nhịp.
Tuyết Vân? Đang đứng trong phòng của tôi? Tôi dụi mắt mình một lần nữa, nhưng bóng dáng Vân vẫn đứng đó, tay cầm túi sách. Tôi bước từ từ lại, không thể tin vào mắt mình. Tôi khẽ gọi.
- Vân?
- Duy hả? - Vân quay lại nhìn tôi.
Không sai vào đâu được, chính là cô ấy... Vân đang ở nhà mình!?
- Sao... sao cậu ở đây vậy?
- Mẹ cậu chưa nói hả? Nhà mình hôm trước xảy ra hoả hoạn, tổn thất nhiều lắm. Nên mẹ mình muốn chuyển mình lên đây sống một thời gian...
Tôi không thể nói thêm gì được. Hàng trăm dòng suy nghĩ đang chạy liên tục trong đầu tôi cần được xử lí. Tôi bước gần lại Vân.
- Cậu ra ngoài một xíu nhé, mình dọn vài món.
Vân gật đầu rồi bước ra phòng. Vừa đặt chân ra, tôi đóng cửa sầm cửa phòng lại. Hai tay run rẩy để lên đầu, miệng lắp bắp, Làm sao đây, làm sao đây? Tôi chạy đi dọn hết đống rác dưới giường, dọn hết đống quần áo mà mẹ tôi đã kêu tôi dọn từ mấy tháng trước, đáng lẽ tôi đã nên nghe mẹ mình từ sớm hơn, và đáng lẽ ra tôi nên hỏi bà người chuyển đến mà bà đã nhắc hôm trước là ai. Tôi phi lên giường sắp xếp mền gối lại ngay ngắn, nhưng vì quá vội, tôi đã gấp chăn sai cách và khiến nó thành một đống lộn xộn. Vân mở cửa ra, bước từ từ vào.
- Không sao, để đó đi Duy, xíu nữa mình làm cho.
Tôi ngại ngùng, bước xuống khỏi giường.
- Vậy từ nay cậu ngủ trên giường đi, mình ngủ dưới sàn cho.
Vân liền lắc đầu.
- Sao vậy được? Cậu là chủ phòng mà, để mình sắp xếp chỗ nằm dưới sàn cho. Cậu cứ nằm trên đó đi.
Tôi nhìn Vân thật lâu, cười nhẹ.
- Không sao đâu, mình dọn gọn lại là cho cậu đó. Từ nay cứ sử dụng giường của mình đi.
Vân ngại ngùng, chưa kịp nói thì tôi đã hành động. Tôi kéo cặp đựng đồ của Vân vào, chỉ cho Vân chỗ để quần áo và bàn học của Vân.
Trong lúc Vân đang sắp xếp đồ, tôi chạy một mạch ra sân nhà, nhìn lên trời.
- Ông đùa tôi đấy à?
Tôi biết, từ khoảnh khắc này, mọi thứ đã không còn như trước nữa.
Mỗi bước đi, mỗi lời nói, đều có thể khiến trái tim tôi đập lệch nhịp.
Mà nguy hiểm nhất… là cô ấy đang ở ngay cạnh. Mỗi. Ngày.
Tôi ngồi phịch xuống ghế đá ngoài sân, tim vẫn đập mãi không ngừng. Không phải vì tôi sợ ngủ dưới sàn. Mà là vì tôi sợ mình không kiểm soát được bản thân. Sợ bản thân rung động quá nhiều, hi vọng quá nhiều, rồi lại tự làm đau mình như một thằng ngốc.
Tiếng bước chân sau lưng tôi to dần. Tôi thở dài không ra tiếng một hơi rồi quay ra sau. Vân đang bước ra, tay cầm tách cà phê sữa.
- Có chuyện gì thế? Mình chuyển đến đột ngột quá à?
Vân ngồi xuống ghế đá, ngay cạnh tôi. Đây là lần đầu tiên Vân ngồi gần tôi đến vậy, tuy có khoảng cách nhưng đối với tôi như vai kề vai. Lúc này tôi rất lo lắng, vì một câu nói sai có thể khiến tôi gây ra ấn tượng xấu.
- Ờm... thì... chỉ là mình bất ngờ thôi.
Vân nhìn xuống, cười nhẹ một cái rồi đưa ly cà phê cho tôi cầm.
- Ban đầu, mình cũng không tin là gia đình mình có quen biết với gia đình cậu. Nhưng mình cũng đâu có lựa chọn nào.
Tôi nhìn vào mặt nước trong ly, cứ tự hỏi bản thân rằng đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, không rõ là mình nên vui mừng hay lo lắng. Cảm thấy như mình đang rơi vào một câu chuyện mà không biết kết cục sẽ ra sao.
Trong khi tôi còn đang mơ hồ, giọng nói Vân vang lên phá tan bầu không khí tỉnh lặng.
- Vậy... từ nay mình cố gắng sống hoà thuận nha? Dù gì thì cũng chung nhà rồi, gây gổ thì kì lắm.
Vân nói xong thì cười nhẹ, kiểu cười xã giao nhưng cũng đủ khiến tim tôi nhảy một nhịp. Tôi gật đầu, cố giữ bình tĩnh.
- Ừ... hợp tác vui vẻ.
Chúng tôi cụng ly cà phê một cách ngại ngùng, như hai người vừa ký hợp đồng cho việc sống chung này. Và tôi bắt đầu thấy… à không, chưa chắc là thấy gì cả. Chỉ là… tim đập hơi nhanh thôi. Chắc là do… cà phê sữa đá nó mạnh.