Chuyện của Văn - Chapter 1:
Nơi Văn xuống xe không có biển hay trạm gì cả, chỉ là một bãi đất trống với những vết bánh xe hằn trên lớp đất đỏ. Xung qucậu toàn là cỏ dại. Bác tài lái xe tấp vào bãi đất trống và tắt máy.
“Đến nơi rồi con trai,” bác tài thông báo một tiếng gọn lỏn.
Trên xe buýt chỉ có mình Văn, có vẻ không ai muốn vào làng vào một ngày giữa tuần cả. Văn với lấy chiếc ba lô dưới chân rồi bước xuống xe bằng cửa sau.
“Cháu cảm ơn bác,” Văn nói.
Một cơn gió nóng phả vào mặt khi cậu bước xuống. Cơn gió không quá nóng, mang theo mùi ngai ngái và hơi ẩm của đất. Vậy là đã đến làng Cổ Lịch, cậu thầm nghĩ. Nơi này bốn bề là núi. Phóng tầm mắt về mạn trái, Văn thấy dòng sông Cổ Lịch uốn lượn qua chân những ngọn núi.
Một lúc, Văn đưa tay lên quệt những giọt mồ hôi rịn ra trên trán. Cậu cảm giác như có một dòng nước vô hình đang xộc lên từ mặt đất, làm không khí đặc quánh lại. Giờ đang là giữa trưa, chỉ thấy loáng thoáng vài gợn mây mỏng tang trên bầu trời. Văn nhìn qucậu bốn phương tám hướng nhưng không tìm thấy một bóng nhà cửa nào cả.
Chưa biết phải làm gì thì Văn nghe thấy tiếng động cơ xe máy từ đâu vọng lại. Nheo mắt nhìn về con đường mòn, Văn thấy một bóng người đang lầm lũi tiến tới.
Người trên chiếc xe hú lớn để báo hiệu. Nhận ra ngay giọng của thằng bạn, Văn hú lớn đáp lại. Đó là Nam, bạn học của cậu hồi học đại học trên thành phố.
Chiếc xe phóng thẳng vào bãi đất trống. Nam bẻ lái làm một pha quay đầu như trong phim. Một tiếng “xoẹt” cạo bay lớp đất đỏ, văng vào đám cỏ dại gần đó. Chiếc xe xoay vòng lại và dừng ngay trước mặt Văn.
“Múa ít thôi!” Văn nói, rồi nhìn thằng Nam từ trên xuống dưới. “Ăn mặc kiểu quái gì đây.”
Nam chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, hơi ướt và đội mũ tai bèo.
“Style làng tao đó.” Nam đáp và cười hề hề để lộ hàm răng trắng bóc. “Tới lâu chưa? Thôi lên xe. Nắng quá rồi!”
“Ờ,” Văn gật đầu rồi nhảy lên xe.
“Nói chứ tao mới ở dưới ao lên.”
“Làm gì dưới đó?”
“Chài cá chứ làm gì?”
Chưa nói dứt câu, Nam đã rồ ga làm Văn ngả người về sau suýt ngã lộn cổ. Cậu vội chộp lấy hai bên hông thằng Nam theo phản xạ, nhưng da thịt nó nhớp nháp ghê hết cả người. Cậu đành phải túm chặt lấy cái quai nắm ở sau yên.
“Cái đậu xcậu!” Văn nói. “Mày muốn ám sát tao hay gì?”
“Bám chắc vào! Đường ở đây không phải đường thành phố đâu.”
Dù nói vậy nhưng Nam vẫn không chịu giảm tốc. Chiếc xe cà tàng cứ thế lao vút trên con đường đất. Ngồi phía sau, Văn chỉ biết gồng mình giữ chặt cái quai để người không bay ra khỏi yên.
“Ê, Nam!” Văn nói. “Tao hỏi cái này?”
“Gì?”
“Mày còn muốn lấy vợ không vậy? Chạy chậm thôi?”
“Yên tâm,” nó nói. “Tay lái tao cứng lắm.”
Hết cách, Văn chỉ biết gồng hết tất cả các bó cơ, bám thật chặt vào yên xe để người không bay ra khỏi yên. Xe chạy thêm một đoạn, Văn mới thấy ngôi nhà đầu tiên trong làng. Đó là một ngôi nhà gỗ, nép mình khiêm tốn dưới những tán cây rậm rạp. Một con chó màu nâu to như con gấu bỗng chạy xồ tới, đuổi theo chiếc xe đang chạy định táp. Thấy vậy, Văn co chân trái lên cao, cố tránh ra xa khỏi tầm tấn công của nó nhất có thể. Nam thì về số, vặn tay ga phóng vụt đi, bỏ lại con chó sủa ầm ĩ phía sau.
“Holy shit! Suýt chết!” Văn nói.
“Nó hù thôi. Không cắn đâu.” Nam trấn an.
“Ờ, không cắn đâu. Nó chỉ xé xác mày ra thôi.”
Nam không nói gì mà chỉ cười lớn, tay vẫn giữ chặt tay ga. Đi thêm một đoạn, Văn lại thấy một vài căn nhà nằm dọc hai bên đường. Nhà nào cũng có chó, nhưng may là không có con nào đuổi theo nữa. Đến đoạn ngã ba, thằng Nam rẽ xuống một con dốc. Có một con suối chảy dọc mép con đường, rồi con đường cắt ngang qua con suối. Không có cầu gì cả, chỉ có một lớp đá xếp dưới lòng suối để xe băng qua.
Lúc này, thằng Nam mới chịu giảm ga, chuyển số rồi băng qua con suối. Qua được bờ bên kia, nó lại vặn ga. Chiếc xe cứ thế leo lên con dốc và khi lên đến đỉnh Văn lại thấy một con dốc khác. Cậu chuẩn bị lấy tinh thần thì thằng Nam rẽ vào căn nhà gần đó và dừng lại mà không có một thông báo nào. Nó dựng xe dưới một cây đu đủ xcậu tốt mọc cạnh bờ rào.
“Ủa tới rồi hả?” Văn hỏi, lồm cồm xuống xe. Cặp mông ê ẩm khiến Văn trông như một ông cụ.
“Ừ, chứ muốn đi đâu nữa?” thằng Nam nói.
“Tao tưởng còn phải xuống rồi lên mấy con dốc nữa chứ?” Văn ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, dưới bóng cây không khí mát rười rượi.
Vừa tạm nghỉ mệt vừa nhìn qucậu căn nhà. Nhà của thằng Nam là một căn nhà cấp bốn mái Thái, được xây bằng gạch trông rất kiên cố. Chỉ có điều mặt tiền không quay ra đường mà quay ra một cái sân. Lối vào nằm bên hông nhà, con đường chạy qua phía sau căn nhà.
“Vô nhà đê!” Nam nói và hất cằm về phía cửa chính.
“Bố mẹ mày đâu? Đi làm rồi à?”
“Ờ, tối mới về.”
Văn bước về phía cửa chính và nhìn ra phần sân trước nhà.
Nó rộng hơn cả mong đợi, có lẽ đủ để làm sân đá bóng. Căn nhà trên một đỉnh đồi nên có tầm nhìn khá thoáng đãng. Bên dưới dải đất bằng phẳng là một dải đất xcậu tắp của loại cây gì đó, nó kéo dài lên những sườn đồi. Văn không vào nhà ngay mà nhảy xuống sân, bước đến mép sân nhìn cho rõ. Lúc này, cậu mới để ý, ngay bên dưới là một cái hồ chứa nước lấp ló sau những lùm cây bụi.
“Toàn bộ khu đất này là của nhà mày hết hả?” Văn đưa tay quét một vòng hú họa về toàn bộ khu đất trước mặt.
“Chỗ này! Chỗ này và chỗ này.” Nam chỉ tay về dải đất ở trước tầm mắt, rồi chỉ qua khu đất dọc sườn dốc bên phải kéo ra tận phía sau nhà.
“Vãi cả… Địa chủ hay gì?” Văn trợn tròn mắt rồi chỉ tay về hàng cây trồng thưa nhưng đều tăm tắp bên dưới dải đất bằng. “Mà kia là cam à?”
“Ừ, cam. Chcậu cũng có.”
“Còn bên này?” Văn chỉ về phía đám cây mọc dày bên phải.
“Thứ mày hay uống mỗi sáng đó.”
“Cà phê à?” Nghe thằng bạn nói vậy thì Văn đoán ra ngay, nhưng cậu thì chả bao giờ uống cà phê.
Nhìn qua cơ ngơi của thằng bạn một lượt nữa, Văn lắc đầu ngao ngán. “Vậy mà hồi đại học mày cứ than nghèo. Tao còn tưởng thật.”
“Nghèo thật mà. Ba cái này của bố mẹ tao chứ có phải của tao đâu.” Nam phẩy tay. “Mà thôi, vô nhà đi. Thiếu vitamin D hay gì mà đứng đây?”
Nó bước đi trước, Văn bước theo sau. Thằng Nam bỗng đổi hướng qua bể nước ở bên hông phải nhà. Nó gắn vòi rồi mở nước và xả thẳng lên người lên người. Văn đá đôi dép qua một bên rồi bước lên lên hiên nhà. Nền gạch hoa bóng loáng, mát lạnh cả lòng bàn chân. Cậu đặt balo tựa vào tường rồi ngồi xuống nền gạch, hóng mát.
“Hình như trước mày nói mày có một đứa em nữa, phải không nhỉ?” Văn nói vọng về phía bể nước.
“Ờ, nó đang học ở trên thị trấn á.” Thằng Nam đáp vọng lại. “Thi thoảng nó mới về nhà. Cuối tuần này tao gọi nó về chơi với mày.”
“Mắc gì chơi với tao?”
“Thì cho nó biết mặt mũi trai thành phố ra sao. Biết đâu nó kết mày thì sao?”
“Giỡn hoài ông nội!”
Tiếng xối nước dừng lại, thằng Nam vặn vòi, giũ cái đầu ướt sũng làm nước bắn tung tóe. Nó nhảy nhảy cho ráo bớt nước rồi bước lên hiên nhà, hoàn toàn trần truồng.
“Cái lùm mía!” Văn chửi thề. “Cháy mẹ cặp đèn pha của tao rồi.”
“Style làng tao nó thế.” Nam cười lớn rồi bước thẳng qua mặt Văn, đi vào trong nhà, để lại một vệt nước phía sau.
“Làng mày hoang dã quá!” Văn nói. Cậu đan hai tay sau gáy và nằm ngả ra, mắt lim dim tận hưởng những cơn gió mát lành lùa qua từ hông nhà. “Nơi này yên tĩnh thật, ngay cả cơn gió nhẹ lùa qua cũng dường như có thể nghe thấy.” Văn thầm nghĩ.
Một lúc sau, thằng Nam bước ra. Lần này, nó đã “văn minh” hơn một chút, mặc quần đùi vào áo phông, trên tay cầm theo một lon coca. Nó ngồi xuống và đặt lon coca lên trán của Văn.
“Nè, uống đi cho tỉnh.”
“Hết hồn mày!”
Văn bật người nhổm dậy làm coca lăn ra sàn, nhưng may phản xạ nhcậu cậu chụp ngay được nó trước khi nó lăn xuống dưới sân. Văn bóp chặt lon nước cho cái lạnh của nó lan khắp lòng bàn tay rồi mới bật nắp. Một tiếng “tách” rồi “xì” mới thật đã tai làm sao, cậu thầm nghĩ, rồi đưa lên miệng, tu một hơi gần nửa lon. Vị ga xộc lên mũi, vị ngọt và cái lạnh như thấm sâu vào từng tế bào.
“Mà khoan.” Văn đột nhiên nhớ ra một điều quan trọng. “Làng này không có điện phải không?”
“Ừ, thì sao?” Thằng Nam đáp.
“Vậy sao coca lạnh thế?”
“Mới lấy trong tủ lạnh thì chả lạnh?”
“Là sao nữa?” Văn ngơ ngác, không hiểu ý thằng bạn cho lắm. “Tủ lạnh nhà mày chạy bằng niềm tin à?”
“Ngố vừa thôi. Nhà tao có lắp năng lượng mặt trời mà. Ban đêm thì dùng máy nổ.” Nó tu thêm một ngụm rồi nói tiếp. “Tao còn định lắp thêm một cái tuabin nước nữa. Mày thấy con suối hồi nãy không? Làng này có một trăm con suối như thế.”
“Ô kê, hiểu. Style làng tao nó thế. Mày định nói thế phải không?”
“Đúng rồi. Style làng tao nó thế.” Nó hớp ngụm nước ngọt cuối rồi ném vào thùng rác ở góc tường. “Thôi. Uống hết lon đó rồi vô đây giúp tao mần con cá trắm cỏ. Trưa nay ăn tạm vậy hen?”
“Ờ, tùy. Mà mày nấu hả? Có uy tín không đấy?”
“Chuyện. Tay nghề tao phải năm sao Michelin là ít.”
“Mày thì đúng là có Michelin nhưng là Michelin boy,” Văn cười lớn. “Mà nhắc mới nhớ. Mày với con bé kế toán sao rồi?”
Thằng Nam lắc đầu. “Sao với chả trăng gì? Cho cút từ lâu rồi.”
“Ô, sao hồi đó…”
“Dẹp, dẹp.” Thằng Nam phẩy tay lia lịa. “Tập trung vào sự nghiệp. Mày hiểu không?”
“Tiếc nhỉ? Hai bọn mày thành đôi thì lại hay đấy.”
“Hay chỗ nào?”
“Nó giúp mày quản lý sổ sách thì lại phải gọi là một công đôi việc. Khà khà.”
“Mày có tính ăn trưa không? Hay ngồi đây nói móc tao?” Thằng Nam nói rồi bỏ vào.
“Có chứ, có chứ,” Văn đứng bật dậy, ném lon coca vào thùng rác rồi đi vào trong nhà.