Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chuyện Con Mít Cồ - Chapter 8: Phần 2 - Chương 08

Sáng hôm sau khi tôi thức giấc thì Vi đã đi học từ lâu.

Việc đầu tiên tôi làm sau khi thức giấc là vểnh tai lên nghe ngóng tình hình bên ngoài.

Có lẽ như hôm nay tôi ở nhà một mình, do đó mà tôi quyết định sẽ đi thăm thú ngôi nhà một chút.

Kế hoạch là như vậy, nhưng thực tế thì tôi không tài nào mở nổi cánh cửa phòng của Vi. Cánh cửa phòng cô bé không thực sự có tay nắm cửa, chỉ có cái chốt cửa bên trong, lẫn cả bên ngoài.

Với khả năng hạn chế của bàn chân mèo, tôi đành bó chân chịu chết!

Ra ngoài không được nên tôi đành hạn chế phạm vi khám phá của bản thân bên trong căn phòng chật hẹp của bé Vi.

Đầu tiên tôi quết định tìm hiểu “hiện trường vụ án” bọn chuột làm bé Vi buồn.

Hộp bàn may mắn vẫn còn mở hé, tôi chỉ việc thò chân vào đẩy ra.

Bên trong hộp bàn, tôi thấy một đống giấy khá dày, nhưng chúng đề bị xé ra thành từng mảnh vụn. Tôi thấy trên những mảnh vụn đó là những nốt nhạc.

Tôi thầm nghĩ, nếu những tờ giấy này không bị xé vụn thì phải chăng giờ con người đã có thêm một bản nhạc? Có thể đó sẽ là một bản nhạc bất hủ ấy chứ!

Bọn chuột láo toét thật! tôi nghĩ mà tức.

Tức mãi cũng chẳng làm được gì, nên tôi ra nằm trên bục cửa sổ cho thoáng cái đầu.

Tôi vừa nằm vừa ngắm đời. Rồi ngủ lúc nào không hay.

----

“Chết chết chết!” Giọng hốt hoảng của một người phụ nữ vang lên, “con bé Vi dám mang cả mèo về”

Tôi mở mắt, ngoái lại thì thấy một người phụ nữ đang cầm chổi. Có vẻ như cô ấy là mẹ của Vi, và đang dọn phòng hộ cô bé.

“Mày là mèo nhà nào thì về ngay đi! Chồng tao mà thấy thì mày có mà đi vào nồi!” Người mẹ vừa nói xong thì tôi nghe tiếng bé Vi về.

“Con chào bố mẹ ạ!” Vi chào một cách to rõ ràng.

“A! Vi! Sao con dám mang mèo về nhà hả con?” Người mẹ trách.

“Dạ… đây là một con mèo từ xóm Mèo mẹ à…” Cô bé bẽn lẽn trả lời.

“Mèo từ xóm mèo mà đẹp như này á??” Mẹ cô bé ngạc nhiên.

“Vâng! Lúc nó mới đến thì mẹ toàn đi làm, bận không đến thăm xóm Mèo. Lúc nó đi lạc thì mẹ lại đên, thế nên mới không gặp được nó thôi” Vi nhanh chóng giải thích.

Người mẹ nhăn mặt tỏ vẻ khó hiểu.

Vậy là Vi đã kể lại toàn bộ sự việc liên quan đến tôi cho mẹ nghe. Từ lúc cô bé gặp tôi lần đầu tại xóm Xèo, lúc cô bé giải cứu tôi khỏi tay hai người đàn ông ăn thịt mèo, cho đến cái tối hôm qua, khi Vi mang tôi về.

Người mẹ vừa nghe vừa gật gù xuôi xuôi.

“Vậy tóm lại là con xin để con Mít Cồ ở lại nhà mình chứ gì?” Mẹ của Vi chốt lại vấn đề.

“Vâng...” Vi lo lắng mẹ sẽ không đồng ý.

“Ừ, được, miễn là đừng để bố phát hiện. Và nhớ tìm cách giảng hòa cho bọn mèo nhá!” Mẹ cô bé bất ngờ đồng ý.

“VÂNG Ạ!” Vi reo lên đầy vui mừng.

Vậy là tôi đã được chính thức ở lại. Mặc dù mới chỉ có hai người công nhận tôi trong gia đình này.

Nghĩ theo một cách tích cực, thì tôi đã được nhận nuôi phải không nhỉ? Tuy nhà này không khá giả cho lắm, nhưng thôi tôi cũng chấp nhận. Dù gì việc được nhận nuôi cũng đã là may mắn cho tôi.

“Từ giờ nhá!” Vi bắt đầu nói một cách hào hứng, “mỗi lần em thấy bố chị là em phải chui ngay vào trong mấy góc tối tối khó nhìn nghe chưa?”

Vừa nói vi vừa lấy một bức hình gia được đóng khung xuống, chỉ vào người đàn ông trong tấm ảnh.

“Đây này! bố chị đây này! đẹp trai như này này!” Vi hớn hở nói, “nhưng em vẫn phải trốn đi vì bố chị thích thịt mèo lắm nghe chưa?”

Tôi ngồi chăm chú lắng nghe để thể hiện sự tôn trọng dành cho co bé.

“Đấy, chúng con dạy dỗ gì nhau thì dạy, mẹ đi nấu cơm,” mẹ Vi nói với vẻ vui lây từ cô bé.

“Mẹ cần gì cứ để con giúp cho.” Vi ngoái lên nói.

“Thôi, con lo mà học đi, chuyển cấp chứ không phải đùa đâu.” Người mẹ khéo từ chối mong muốn giúp đỡ của bé Vi.

Hai người họ cứ đưa đẩy qua lại như vậy, cuối cùng thì Vi vẫn giúp mẹ cô bé làm bữa tối.

Mà nói đến “bữa tối” tôi mới sực nhớ, tôi vẫn chưa được ăn gì kể từ hôm qua.

Tranh thủ lúc cửa phòng chưa đóng, và ông bố chưa về, tôi lẽo đẽo ra ngoài. Vừa để thăm thú, vừa để xin chút gì đó ăn lót dạ.

Khi ra đến ngoài tôi mới thấy, không chỉ phòng Vi, mà cả nhà cô bé đều rất nhỏ và chật chội. Căn nhà thậm chí còn chẳng có phòng khách, chỉ có không gian sinh hoạt chung, rộng bằng một lớn người nằm.

Khu bếp chỉ đủ để một người đứng, Vi đứng vói mẹ nên thành ra chật. Nhà tắm với nhà vệ sinh cũng chỉ là một cái hộp tường, bồn rửa mặt thì được đặt ngay bên ngoài.

Ngoài ra tôi còn để ý thấy có một cái gác mái, rộng hơn một cái giường đôi một chút, và được phủ tấm màn như tấm màn trong phòng Vi.

Căn phòng cô bé đang ở là căn phòng duy nhất trong nhà. Còn cha mẹ cô bé có lẽ là ngủ ở trên gác lửng.

Tôi tiến đến căn bếp nhỏ, nơi mà mẹ con Vi đang nấu ăn, cạ cạ người vào chân họ rồi kêu lên vài tiếng để thông báo cho họ biết là tôi đói.

“À ,ừ nhỉ!” Vi chợt nhận ra, “từ hôm qua đến hôm nay chưa cho em ăn gì cả!”

Nói xong vi liền cho tôi mấy miếng thịt rang để ăn tạm.

“Giờ thì về phòng đi” người mẹ nói “tí nữa tao cho mày ăn sau. Về nhanh kẻo bố con Vi về bất chợt.”

Tôi nghe vậy cũng biết điều mà đi về phòng.

“Ái chà, con mèo này nó hiểu đấy.” Mẹ Vi cảm thán.

----

Tôi lại trải qua những ngày bình yên đến nhàm chán… thực ra là tôi không cảm thấy bình yên cho lắm khi ở trong gia đình này.

Hằng ngày tôi chỉ nằm dài trong phòng bé Vi, tối và sáng thì được cho ăn. Hầu hết thời gian tôi chỉ nằm trên cửa sổ đề nhìn ngắm mọi thứ bên ngoài.

Cuộc sống ở nơi đây chậm hơn hẳn so với bên Mỹ. Những con người nơi đây đa số thuộc tầng lớp lao động.

Đàn ông đi làm về thì họ thường ngồi uống trà đá với nhau, phụ nữ thì sẽ về nhà lo chuyện cơm nước, trẻ con thì vô tư đùa nghịch dưới những khu vui chơi ngoài trời.

Nằm trên cao tôi mới thấy, cuộc sống của những con người nơi đây dù không đủ đầy vật chất nhưng đời sông vẫn rất tình cảm và chậm rãi.

Nhung gia đình Vi dường như là một ngoại lệ… tôi thường hay nghe họ cãi nhau và sau mỗi lần như vậy bé Vi thường chui vào phòng và quấn lấy tôi.

Nói là cãi nhau, nhưng đúng hơn thì là ông bố trong gia đình này uống rượu hay bia say rồi trút giận lên đầu vợ con. Một cái giận mà chẳng xuất phát từ sự khiêu khích của ai cả, tôi chỉ thấy ông ta uống rượu vào là chửi đời chửi vợ chửi con.

Tôi chẳng buồn nhớ những lời độc địa mà ông ta đã trút lên đầu vợ con mình. Nhưng tôi chỉ biết là mọi câu chuyện cãi cọ của gia đình này đều bắt đầu từ “tiền”.

Nghĩ cho bé Vi tôi lại càng cảm thấy thương cô bé… phải chăng việc làm đồ ôm tinh thần cho cô bé là sứ mệnh của tôi?

Giờ tôi nghĩ về bản thân mình.

Dù không phải là một gia đình giàu có như mục tiêu, nhưng ít nhất bây giờ tôi đã được nhận nuôi.

Giờ tôi đã được nằm bên cửa sổ và nhìn xuống dưới một cách kiêu kì như một con mèo nhà thực thụ… Nhưng tôi lại cảm thấy chán.

Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Cảm giác bị cầm tù.

Có lẽ là do căn phòng của Vi quá chật chội? tôi bắt đầu nghĩ đến đủ loại lí do.

Phải chăng do cảnh vật nơi đây tôi nhìn đã quen? Phải chăng là do những song chắn cửa sổ khiến tôi liên tưởng đến mấy song sắt nhà tù trong mấy bộ phim? Phải chăng là do ở đây quá lạc hậu, không có gương ti-vi để tôi xem?

Cảm giác như cái tính cuồng chân của con Mướp đã lây sang tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân bị cầm tù như bây giờ, mặc dù trước đó khi còn ở bên Mỹ tôi chẳng đi đâu cả, suốt ngày chỉ nằm bên cừa sổ hoặc lò sưởi.

Do sự nhàm chán đã nuốt chửng lấy tôi, nên thành ra tôi nghĩ nhiều.

Tôi nghĩ về đủ thứ, về những ngày đầu đời cũng như những năm tháng phí hoài bên Mỹ. Tôi cá rằng bên đó cũng có nhiều thứ để khám phá, nhưng tôi đã tự cầm tù bản thân bên trong một căn nhà rộng nhưng trống rỗng.

Rồi tôi nghĩ đến những gì đã được học từ Ông Giáo. Tôi học như để lấy lệ, Ông Giáo dạy những gì là tôi quên gần hết. Thế là giờ tôi phải tự lục lọi trong ký ức của bản thân những gì đã được học và ôn lại.

Tôi nghĩ về sô phận của những con mèo bị làm thịt…

----

Tôi lại ngửi thấy mùi rượu. Lại nghe thấy tiếng quát tháo, đập bàn đập ghế…

Tôi lại thở dài một hơi, rồi chui vào trong tủ quần áo của bé Vi để đỡ phải nghe những gì đang diễn ra bên ngoài.

Nhưng không may là khu nhà tập thể này cách âm không tốt, nên thành ra chui vào tủ cũng không giúp được gì nhiều.

Kể từ khi sống trong gia đình này thì tôi đã bắt đầu ngửi thấy mùi đó thường xuyên. Cho đến giờ thì tôi đã quen với cái mùi vừa nồng vừa thơm này rồi.

Cứ cách một ngày thì tôi lại ngửi thấy mùi rượu một lần. Và mỗi lần ngửi thấy nó, thì sẽ có một nửa khả năng là nghe thấy tiếng mắng chửi. Hầu hết là từ người cha.

Người mẹ đôi khi cũng phản kháng bằng lời, nhưng rồi cũng chỉ kết thúc bằng một tiếng “bốp”.

Bé Vi đang trong giai đoạn ôn thi cấp tốc, nên thường về nhà rất muộn. Nhưng mỗi lần Vi ở nhà đúng lúc cha mẹ cô bé đang cãi nhau thì tôi lại ngửi thấy mùi cơm trộn với nước mắt.

Sau những lúc như vậy, Vi chỉ trực chờ để được quay về phòng và rồi lao thẳng về phía tôi, ôm ấp, vuốt ve,...

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free