Giới thiệu
“Chẳng lẽ huynh và ta có huyết mạch tương liên? Dù huynh tự xưng là huynh trưởng của ta, cũng nào có quyền quản thúc ta đến vậy! Ta sống thế nào, há chẳng phải quyền của ta sao? Người khác nhìn ta, ấy là quyền của họ. Cớ gì huynh lại phải nổi giận mà lôi kéo ta đến chốn này? Huynh muốn đi đâu, ta đều phải theo huynh đến đó ư? Cớ gì lại đối đãi với ta như vậy? Tại sao chứ?��� Nàng càng nói, tay càng vung mạnh, đoạn giật phăng áo khoác trên vai, ném xuống đất. “Ai đã từng nói, ta muốn làm huynh trưởng của muội?” Thiên Bình đoạt lấy hai tay nàng, giam cầm trên đỉnh đầu, đẩy nàng tựa vào cánh cửa, nghiêng mình bá đạo hôn xuống môi nàng. Mộc Thanh bất chợt trợn tròn mắt, đến quên cả phản kháng. Hắn cuồng dã hôn nàng, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng, thâm nhập càn quét sâu bên trong. Nàng giật mình chống cự đẩy hắn ra, song sức lực nàng làm sao có thể địch lại hắn? Hai tay nàng bị hắn giam cầm trên cao, một tay còn lại hắn vòng qua ôm lấy vòng eo thon thả, siết chặt nàng vào lòng. Đợi đến khi nàng khó thở không thôi, hắn mới từ từ rời khỏi môi nàng, ôm nàng vào lòng, hơi thở nặng nề, cất giọng khàn khàn. “Mộc Thanh, chẳng hay từ bao giờ, ta đã tâm duyệt muội rồi. Ta căm ghét cái cảm giác kẻ khác nhìn muội, cũng chẳng muốn muội nói cười với nam nhân khác. Ta vô cùng ích kỷ, chỉ muốn muội thuộc về một mình ta. Ta muốn làm trượng phu của muội, chứ chẳng phải là huynh trưởng. Muội, có hiểu chăng?”