Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chiến đội khải huyền - Chapter 2:

Chiếc xe bọc thép đen bóng lăn bánh xuyên qua những con hẻm nhỏ rồi rẽ vào một lối đi trải sỏi đỏ.

Con đường dẫn đến vùng ngoại ô phía đông thành phố, nơi người ta nói chẳng có gì ngoài những mảnh rừng bị quy hoạch dở dang và vài khu xí nghiệp bị bỏ hoang. Nhưng với giới quyền lực và chính phủ thì khác, từ khoảng một năm trở lại đây, với sự gia tăng đột biến của đám quái vật tại Sài Gòn, khu vực này đã được dựng nên và trở thành lãnh địa bất khả xâm phạm: Phủ đệ của gia tộc Lý – người nắm giữ Thiết Triệu duy nhất của Việt Nam.

Trần Hoàng Minh ngồi yên trong xe, ánh mắt vẫn chưa hết bàng hoàng. Từ lúc bộ giáp màu đỏ ấy đột nhiên đeo lên người cậu, đến lúc bị ép đi theo người đàn ông tên Lý Khải Huyền này về dinh thự của hắn, tất cả đều như một giấc mơ hỗn độn.

Khi chiếc xe dừng lại, Hoàng Minh ngẩng đầu. Trước mắt là một không gian hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Bức tường đá cao chỉ đến ngực nhưng dày gần nửa mét, cổng gỗ pơ-mu khắc họa tiết dân tộc H’Mông. Hai bên cổng là hai cột trụ đặt tượng đá, một bên là hình voi, một bên là đại bàng thứ mà sau đó cậu được dạy rằng nó tượng trưng cho sức mạnh và trí tuệ.

"Vào đi." Giọng Lý Khải Huyền trầm thấp vang lên, ngắn gọn nhưng không hề cộc cằn.

Hoàng Minh bước theo anh, giẫm lên nền lát đá sần. Không gian bên trong như một thế giới khác: Mái ngói Mộc Bản vút cao màu đỏ thẩm, xếp chồng lớp như vảy cá khô sau ngày nắng. Chúng không uốn cong mềm mại như mái đình miền xuôi, chúng mang dáng vẻ dốc đứng, gân guốc và dứt khoát như sống lưng của một con mãnh thú gồng mình giữa gió sương đại ngàn. Phía sau tòa chính điện là dãy nhà sàn dài bằng gỗ đen, có mái che mỏng bằng vải chàm thêu họa tiết. Gió lùa nhẹ làm nó tung bay, tạo ra những âm thanh tựa khèn gọi gió từ cao nguyên Đồng Văn.

Phía bên phải sân có một ngôi nhà rông nhỏ, nơi được dùng để đón tiếp các vị khách đặc biệt. Giữa sân là hồ nước hình tròn, trong vắt, phản chiếu bầu trời và đỉnh mái. Một vài người hầu bước qua, mặc áo dài màu sậm, vai choàng khăn thổ cẩm, bước chân nhẹ tựa sương nhưng ánh mắt lại sắc lạnh đặc trưng, chỉ có những người đã được huấn luyện kĩ lưỡng sở hữu.

Lý Khải Huyền dừng lại dưới mái hiên, nghiêng đầu nhìn Hoàng Minh.

"Kể cho tôi nghe toàn bộ sự việc trước vài phút, khi bộ giáp xuất hiện trên người cậu”

Minh nhíu mày, đáp.

"Tôi nhớ là lúc ấy sau khi chuyển gạo cho chủ xong thì vì quá thèm thuốc lá nên tôi đã tìm chỗ nào để hút. Xong sau đó đột nhiên có một cảm giác ấm áp bọc xung quanh tôi và rồi khi nhìn xuống lại thấy cả người tôi bị các mảnh kim loại kì lạ dính chặt lên. Không hiểu sao khi ấy...đột nhiên tôi cảm thấy như...nó quen thuộc."

"Quen thuộc?" Khải Huyền cười khẽ, không rõ là khinh thường hay cay đắng.

"Tôi đã đeo nó suốt 4 năm. Nó chỉ mở ra khi tôi sắp chết. Vậy mà khi thấy cậu, một tên nhóc...tầm thường, nó lại chọn."

Giọng anh đầy khinh miệt, xen lẫn với đó còn có trĩu nặng sự thất vọng. Hoàng Minh không biết đáp lại sao. Cậu chỉ cúi đầu, siết chặt tay.

"Mà dù gì hiện tại tôi cũng không cần nó nữa. 4 năm...hahaha...tôi cũng đã chán ngán với việc không thể thoải mái chiến đấu rồi."

"Tôi không chắc là chính mình có phù hợp để gọi là người được chọn không. Tôi chẳng có bất kì cái quái gì gọi là phẩm chất cả. Tôi cũng chẳng có mấy thứ khao khát như trở thành anh hùng." Hoàng Minh trả lời anh, đôi mắt cậu rưng lên sự bất lực tột cùng.

"Đúng vậy..." Khải Huyền bước lên một bậc gỗ, chạm vào thanh lan can bằng gỗ mun được khắc tròn như thân tre.

"Cậu không xin. Nhưng cậu được chọn. Và khi đó, cậu phải hiểu, từ nay cậu là một trong những Thiết Vệ dưới quyền của tôi. Tập gọi là thiếu chủ đi"

Minh mở lớn mắt. Cậu bỉu môi ghét bỏ đáp.

"Thiếu chủ? Anh bị ảo phim quá rồi hả. Thời này còn ai gọi là thiếu chủ chứ! Nghe quê chết đi được"

"Quê? Một tên nhóc bụi đời rách rưới như cậu mà còn biết phân biệt chữ "quê" à?”

Khải Huyền nhếch môi. "Nên cảm thấy may mắn đi vì so với mấy cái người trả tiền để cậu bốc vác, tôi còn tốt bụng chán"

Từ phía sau, một người đàn ông tóc bạc mặc áo dài gấm tím với một chiếc chân giả chậm rãi bước ra. Ông ta cúi đầu bày tỏ sự tôn kính với Khải Huyền, rồi nhìn sang Hoàng Minh.

"Đây là người được Huyết Sắc chọn sao? Có vẻ...không đặc biệt mấy!"

"Ta đã kiểm tra rồi, Huyết Sắc thật sự chọn đứa nhóc này làm chủ. Ông cứ xem cậu ta như những Thiết Giáp trước theo cha ta."

"Vâng, thưa ngài!" ông Lữ đáp.

***

Sáng sớm hôm sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên trên hành lang lát đá, rồi cửa mở ra. Quản gia bước vào, vẫn với vẻ điềm tĩnh như mọi khi, trên tay là một khay gỗ có vài gói bịch dinh dưỡng màu xám bạc, hình thù giống như túi truyền năng lượng khẩn cấp trong chiến trường. Ngoài ra còn xuất hiện thêm một thiết bị cỡ nhỏ, như một đầu kim loại phát sáng xanh lam.

Quản gia đứng cách Hoàng Minh không xa. Cậu đang ngồi rũ người trên chiếc ghế trúc đơn sơ, đôi bàn tay buông thõng, lớp giáp sẫm màu đỏ bám sát đến tận từng khớp ngón. Vai cậu run lên từng hồi như đang phải hứng chịu một cơn co giật âm ỉ không dứt.

Quản gia quan sát thật lâu. Đôi mắt ông không còn sự khoan hòa thường thấy nữa, mà thay vào đó là thứ ánh nhìn nặng trĩu, như một người từng chứng kiến nhiều đời máu đổ vì những bộ Thiết Giáp sống.

"Thiết Giáp Huyết Sắc là một sinh thể. Nó không đơn thuần là vũ khí... cũng không đơn thuần là tạo vật để con người tuỳ ý sử dụng”

Hoàng Minh khẽ cựa người. Một tiếng "ghhh..." bật ra nơi cổ họng nhưng không thành tiếng rõ. Cổ cậu đang bị một đoạn giáp như vành khóa siết quanh, khiến ngay cả hơi thở cũng nặng nề như lưỡi dao kéo lê trên nền đất.

"Khi nó chọn chủ nhân, nó sẽ không lập tức chấp nhận. Thay vào đó, nó sẽ ép buộc và hành hạ đối phương" Quản gia bước lại gần, rút từ trong tay áo một quyển sổ cũ màu nâu sậm. Trang giấy ố vàng được mở ra, hình vẽ phác lại bộ Thiết Giáp Huyết Sắc hơn hàng ngàn năm trước, giống hệt với bộ đang giam giữ cậu thiếu niên trước mặt.

"Chừng nào chưa thực hiện lễ tuyên thệ, bộ giáp vẫn xem cậu là kẻ ngoại lai – một vật thể bị xâm nhập, không nằm trong huyết mạch Thiết Vệ. Nó không hoà hợp, không bảo vệ. Nó phản kháng."

Một tiếng "khục" đau đớn bật ra từ miệng Hoàng Minh. Đầu cậu hơi cúi gập xuống, cổ co rút. Một mảnh giáp nhọn chìa ra từ phần yết hầu như cố tình chèn ép mỗi khi cậu nuốt nước bọt.

"Phản kháng bằng nỗi đau. Bằng siết ép. Bằng đói khát. Nó sẽ phong bế miệng, giam cơ bắp, và biến từng đốt giáp thành gông cùm." Giọng quản gia trầm xuống, đều đều như giọng người đang đọc một quy luật tẻ nhạt nào đó.

Một giọt mồ hôi lăn dài từ thái dương Hoàng Minh, tan vào lớp kim loại. Bàn tay cậu nắm lại, khẽ run. Đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ...hay bất lực... hoặc có lẽ là cả hai.

"Nếu cậu đồng ý thực hiện nghi lễ tuyên thệ, tất cả sẽ kết thúc." Quản gia ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Hoàng Minh. "Ngay khoảnh khắc ấy, giáp sẽ đồng bộ. Cơn đau sẽ biến mất. Mảnh kim loại sẽ trở thành cơ bắp, hơi thở cậu sẽ trở lại. Và sức mạnh...sẽ thức tỉnh."

"Tuy nhiên," Ông chậm rãi khép cuốn sổ lại. “Chỉ là lời nói không cũng vô dụng. Lời tuyên thệ sẽ gắn kết vào sinh mạng của cậu. Tất cả hành động và cuộc sống của cậu sau này buộc phải tuân theo Gia Chủ. Bằng không nếu chống đối nhiều lần, Thiết Giáp sẽ phá huỷ não bộ của cậu, biến cậu trở thành một cỗ máy chiến đấu đúng nghĩa!"

Một tiếng rên khẽ bật ra từ họng Hoàng Minh, không rõ là tiếng phản đối hay khẩn cầu.

"Đó là quy luật." Quản gia nói, không hề nhấn mạnh. Chỉ đơn giản như thể đang nêu một định lý tồn tại lâu đời. "Mỗi đất nước, mỗi gia tộc, mỗi Gia Chủ, mỗi gia nhân. Không một kẻ ngoài ranh giới nào được giữ Thiết Giáp nếu không làm theo luật."

Không có lời đáp.

Chỉ có hơi thở khò khè, cùng tiếng sắt thép siết lại như gầm gừ không tiếng.

"Cậu chịu khổ rồi." Quản gia lên tiếng, nhẹ nhàng và rõ ràng như đã từng nói lời này hàng trăm lần trước đây. "Thiết bị năng lượng này có thể mở ra một khe nhỏ ở phần mặt nạ, đủ để đưa chất dinh dưỡng lỏng vào. Tuy sẽ gây đau, nhưng ít ra cơn đói sẽ dịu đi."

Trần Hoàng Minh không đáp. Cậu ngẩng đầu nhìn quản gia, ánh mắt trong bộ giáp như hai vệt máu sáng rực căng tràn giận dữ và nhục nhã.

Giọng cậu vọng ra từ lớp giáp, khò khè như tiếng máy hút mùi cũ. "Tôi không cần, mau cút ra"

Quản gia thở dài. Ông đặt thiết bị lên bàn, bên cạnh mấy túi dinh dưỡng.

"Đây không phải chuyện sĩ diện. Đây là sinh tồn. Trên chiến trường, trong một số trường hợp, cậu buộc phải trải qua những thứ còn đau đớn và đáng sợ hơn như vậy nhiều."

"Thế thì tháo cái giáp chết tiệt này ra. Tôi trả lại thứ này cho các người, tôi không làm nữa!!!" Hoàng Minh gầm lên, tay gõ vào phần mũ trùm đầu khiến âm thanh vang vọng như chuông đồng.

"Không thể. Trừ khi—"

"Tôi chết hoặc tuyên thệ trung thành với anh ta!Hoàng Minh cắt lời, cười nhạt, tiếng cười vang vọng trong kim loại như có âm vang của đau khổ.

Quản gia im lặng.

Hoàng Minh bật cười thêm lần nữa, nhưng rồi đột ngột khựng lại, cơn đau buốt bất ngờ chạy dọc cổ. Mỗi chuyển động nơi gáy là một lần mảnh kim loại bên trong bộ giáp ma sát vào da thịt. Cậu gồng người, nghiến răng mà không thể phát ra được âm thanh nào ngoài hơi thở rít qua khe kim loại.

Thở thôi cũng đau. Nuốt nước bọt thôi cũng như có ai xiết cổ bằng thép.

Ăn thế thì có khác gì tra tấn?

Cậu nghĩ thầm, ánh mắt bắt đầu mờ đi vì đói và kiệt sức.

Cơn đói đang trở thành ác mộng. Cổ họng cậu cháy rát. Và từng cú chuyển động nhỏ khiến vai, lưng, cổ ê buốt đến mức buồn nôn.

***

Sáng sớm nơi thượng phủ Lý gia ở Đồng Văn, gió núi rít qua các rặng tùng, cuốn theo sương mù như những dải khói trắng phủ lên bậc đá cổ. Trong đại điện thờ tổ, nơi chỉ tổ chức nghi lễ phong ấn, hiến tế, và tuyên thệ. Trần Hoàng Minh quỳ gối, toàn thân gần như sụp đổ trong bộ giáp đỏ rực như máu đang găm sâu vào từng lớp cơ của cậu.

Bộ Thiết Giáp Huyết Sắc – thứ tồn tại không phải để bảo vệ, mà như một sinh vật sống vẫn bám lấy cậu, siết như rễ cổ thụ ôm lấy linh hồn một con mồi.

Trên bệ cao nhất, Lý Khải Huyền khoác lễ phục tím than, đầu đội mão lông chim, ánh mắt như phủ băng. Quản gia già đứng bên cạnh, tay cầm ấn lệnh khảm vàng của Gia Chủ sáu mươi đời, trầm giọng đọc:

"Hôm nay, tại đại điện tổ tiên, trước ấn ký Gia Chủ, nghi lễ tuyên thệ chính thức bắt đầu. Kẻ được chọn – Trần Hoàng Minh sẽ thề phục tùng Gia Chủ đời thứ 60- Lý Khải Huyền, từ nay mang danh Thiết Vệ, không phản, không lui, không sống ngoài lời thề."

Không gian im lặng. Chỉ còn tiếng thở rít từng nhịp của Hoàng Minh, người quỳ giữa sân gạch như một cái xác biết thở. Cậu không nói nổi. Mỗi hơi thở là một mũi giáo đâm vào phổi.

Quản gia giơ lên một mảnh kim loại màu lam, chạm nhẹ vào phần yết hầu giáp nơi cổ Hoàng Minh.

Một khe nhỏ vừa đủ hé mở.

Miệng cậu khẽ rên, cố gắng bật ra âm thanh, nhưng chỉ phát ra được vài tiếng khàn đặc không rõ nghĩa. Qua một lúc, cuối cùng cậu cũng miễn cưỡng phát âm ra những chữ méo mó nhưng đủ để cố gắng nghe hiểu.

"Tôi...Trần Hoàng Minh...tuyên thệ trước Gia Chủ đời thứ 60 của gia tộc Lý..."

Một cơn đau xé vai khiến cậu khựng lại, lồng ngực phập phồng như đang bị đè bởi đá tảng. Nhưng cậu vẫn tiếp tục.

"... rằng tôi... từ nay... là một phần của Thiết Giáp Huyết Sắc... là Thiết Vệ... sẽ chiến đấu, sống...và chết nếu cần...theo lệnh Gia Chủ."

Dứt lời, tiếng trống vang lên lần nữa. Cùng lúc đó, bộ giáp trên người Hoàng Minh phát sáng – một luồng ánh sáng đỏ như máu, rực lên rồi dần thu lại.

Từng mảnh giáp tách rời, như những lớp da lột ra khỏi thân thể, bay lơ lửng rồi xoáy tròn giữa không trung. Hoàng Minh thở gấp, cả người đổ sập xuống đất. Cơ thể cậu nhẹ bẫng đi, cơn đau dường như đã biến mất.

Giữa sân, luồng sáng huyết sắc chạm vào nhau, xoáy tròn như sinh thể đang trò chuyện bằng tần số chỉ chúng hiểu. Rồi từng mảnh giáp co rút lại, biến thành thực thể hình người thu nhỏ bằng kim loại được chạm khắc bằng thứ hoa văn cổ xưa.

Một tiếng rít vang lên – như tiếng còng sắt lâu năm đột ngột di chuyển. Đôi mắt nó là hai vết sáng đỏ au, khắc hẳn với trước đây luôn chỉ có sự kiêu ngạo thì bây giờ Thiết Giáp lại trông cực kỳ giận dữ, bối rối, và gần như...nhục nhã.

Giọng nói trầm, thô ráp như vết chém lên thép.

"Ta không chọn nó." Huyết Sắc gằn từng chữ, mắt đỏ quét ngang Khải Huyền, rồi dừng ở Hoàng Minh đang gục đầu, mồ hôi tủa ra như mưa.

"Một thứ gì đó...ép ta phải chọn cái thứ yếu ớt kia. Ta không cam lòng."

Câu cuối được nhấn mạnh như tiếng thét.

Khải Huyền vẫn đứng lặng. Nhưng cằm hắn hơi siết lại. Bàn tay trong ống tay áo khẽ co lại, chừng như kiềm nén cảm xúc nào đó.

Thiết Giáp Kim Sắc xuất hiện với giọng nói vẫn máy móc như vậy nhưng nữ tính và mềm mại hơn cùng đôi mắt bằng tinh thạch, quỳ một gối trước Khải Huyền, giọng nói điềm tĩnh nhưng không giấu nổi bất ổn:

"Thiếu Chủ...Cơ chế chọn chủ đã bị can thiệp. Huyết Sắc bị ngắt toàn bộ kết nối với các Thiết Giáp khác bao gồm cả tôi."

"Là ai?" Khải Huyền lên tiếng, lần đầu trong suốt buổi lễ. Giọng hắn như một lưỡi dao lạnh lẽo.

"Không xác định được." Kim Sắc đáp, nhẹ như gió núi. "Khi kiểm tra, tại hiện trường ngày hôm đó, tôi đã ghi nhận được một luồng khởi kích rất nhỏ nằm ngoài tần số radar. Có vẻ khả năng cao đến từ thực thể bí ẩn đã tạo ra đám quái vật mà chúng ta đang săn đuổi."

Huyết Sắc cười gằn:

"Thật nực cười. Bao nhiêu đời truyền thừa, ta chọn chủ. Lần đầu tiên bị ép buộc như món hàng rẻ tiền thế này đúng là con mẹ nó chó chết thật."

Rồi hắn nhìn Hoàng Minh. Người thiếu niên kia đã gượng ngẩng đầu, ánh mắt mệt mỏi pha lẫn phẫn nộ khi bị bộ giáp kia nói thành thứ không ra gì.

"Ngươi phải xui xẻo lắm mới trở thành Thiết Vệ. Nhưng trong đó, ngươi cũng cực kì may mắn khi được ta bảo hộ.” Huyết Sắc lượn vòng quanh người cậu, cằm hất cao lên nói.

Hoàng Minh cười khẩy trả lời hắn. Giọng cậu vẫn khàn khàn nhưng đã rõ ràng hơn trước.

“Ngươi nghĩ ta cần bị ngươi chọn sao?” Cậu nhấn mạnh chữ “Bị” thật chậm và rõ ràng.

“Ngươi có thứ gì đặc biệt để ta chọn à?” Huyết Sắc lập tức mỉa mai quát.

“Thế thì ta không cần thiết phải đâm đầu vào chỗ chết chỉ để đi làm anh hùng nhỉ?”

Huyết Sắc cười khà khà trả lời cậu.

“Thế thì ngay bây giờ tự sát đi. Rồi ta sẽ đi tìm một người xứng đáng hơn.”

“Đủ rồi!” Lý Khải Huyền nhìn chằm chằm hai kẻ đang đối đầu xém tý nữa lao vào đấm nhau trước mắt. Anh đứng dậy, theo sau là Kim Sắc nói:

“Trần Hoàng Minh, như trước đây ta đã cho cậu biết…không ai sẵn sàng để đột nhiên trở thành anh hùng. Ta hiểu, cậu có thể hỗn loạn, hoang mang, lo sợ. Ta cũng không có quyền ép bất kì một người nào phải hi sinh bản thân vì người khác. Huyết Sắc chính là bộ giáp mạnh nhất của gia tộc ta, cũng là vũ khí quan trọng nhất của quốc gia này khi đối đầu cùng đám quái vật. Ta không rõ cậu là loại người như thế nào và ta không thể để nó rơi vào tay một kẻ bất chính được. Vậy nên lời tuyên thệ chính là để bảo đảm việc cậu không lạm dụng Huyết Sắc. Bây giờ nghi thức đã hoàn thành rồi, cậu có quyền để lại Thiết Triệu và rời đi.”

Quản gia Phúc Lâm khi nghe những lời đó thì lo lắng đến mức đầu không ngừng đổ mồ hôi. Ông lên tiếng cảnh báo với Khải Huyền.

“Thiếu chủ, nếu chúng ta mất đi Huyết Sắc không khác gì đang tạo ra một lỗ hỏng lớn đối với phòng tuyến quốc gia. Hơn nữa những Thiết Vệ còn lại vẫn còn chưa tìm được. Một mình ngài…cùng với Kim Sắc liệu…”

“Nè nha, đừng coi thường ta” Kim Sắc chống nạnh bay đến trước mặt ông. “Tên đầu sắt đó chỉ hơn ta một tý thôi. Mà cái đó là khi hắn tìm được Thiết Vệ tốt, chứ như…khụ…thì chưa biết được ai mạnh hơn ai đâu”

“Con mẻ vàng choé kia, ngươi..” Chưa kịp để Huyết Sắc nói hết câu, Kim Sắc đã biến tay mình thành Lăng Kiếm phiên bản thu nhỏ rồi hướng tới cổ đối phương.

Trong tình cảnh sát khí của cả hai ngùn ngụt dâng cao ấy. Khải Huyền lần nữa xuất hiện như một vị cứu tinh cứu giúp cái đại điện này không bị hai bộ Thiết Giáp có linh tính ấy phá huỷ. Anh nhíu mày, vươn tay túm lấy Kim Sắc và Huyết Sắc kéo cả hai ra xa nhau nhất có thể.

Nhìn thấy Huyết Sắc còn tính vùng vẫy đòi lao vào khô máu với Kim Sắc thì ngay lập tức Khải Huyền đã tặng cho nó một ánh mắt không mấy thân thiện khiến nó ngay lập tức liền cụp ngay cái pha xuống.

Lúc này, Hoàng Minh vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối, đối diện với Lý Khải Huyền. Dù ánh sáng trong đại điện không quá mạnh, và cậu cũng không dám hướng mắt về đối phương, nhưng không hiểu sao bản thân vẫn cảm nhận rõ được ánh mắt của người đàn ông kia đang soi vào từng lớp da thịt mình như muốn thăm dò, lột trần bản chất con người cậu.

Hoàng Minh nhìn xuống đôi tay mình. Tay của một kẻ từng ăn cắp, từng đánh nhau, từng sống lay lắt…bị coi như con chuột cống của khu chợ. Giờ đây nực cười thay lại đang nắm giữ một trong những thứ vũ khí quyền lực nhất quốc gia. Chỉ một cái gật đầu, chính mình đã có thể trở thành anh hùng.

“Xin lỗi, tôi không đủ can đảm để ghánh vác cái trách nhiệm to lớn như vậy đâu” Cậu nói, ngẩng đầu lên, giọng bình thản, nhẹ như chỉ vừa phủi đi một chiếc lá rơi trên áo.

Lý Khải Huyền không có biểu cảm rõ ràng. Anh chỉ khẽ gật đầu, chậm rãi và điềm đạm như đã lường trước câu trả lời ấy.

“Nếu muốn, cậu có thể lựa chọn ở lại với tư cách một người sở hữu Huyết Sắc, không phải Thiết Vệ. Gia tộc vẫn sẽ chu cấp cho cậu, chỉ cần cậu đồng ý một số khảo nghiệm và giám sát từ chúng tôi để bảo đảm Huyết Sắc vẫn đang trong tầm kiểm soát!”

***

Tiếng mưa lất phất rơi lên mái ngói, dội vào từng tấm liếp gỗ tạo nên âm thanh như tiếng đàn nhị kéo nhè nhẹ. Hơi ẩm bám vào không khí, quyện cùng mùi tro tàn trong mấy chiếc đèn lồng vẽ hoa văn đặc trưng của người Ê-Đê, khiến trong vài giây phút cậu có cảm giác như bản thân không phải đang ở một thành phố vốn nhộn nhịp như Sài Gòn nữa.

Trần Hoàng Minh bước ra từ hành lang nối liền giữa các dãy nhà, áo khoác còn vương hơi sương. Đã gần 2 tháng cậu ở đây vì cậu chẳng biết phải đi đâu. Khải Huyền thì sáng nay đã cùng quản gia Phúc Lâm rời từ tinh mơ, nói là đến trung tâm phân tích mẫu sinh vật gì đó. Cậu cũng chẳng có ai để nói chuyện cùng cho đỡ chán cả. Dẫu cho xung quanh cậu luôn luôn có người nhưng họ tuyệt nhiên không nói ra những lời thừa thãi, khuôn mặt lạnh băng, chẳng khác gì đám robot hình người. Nếu không phải đôi khi lúc trời lạnh có khói xuất hiện từ miệng họ thì cậu đã muốn quỳ xuống bái phục sự tiến bộ của loài người rồi.

Phải ha, ngoài quản gia và tên Thiếu Chủ kiêu căng

thì nhớ không lầm còn có ông Lữ. Người trông có vẻ bình thường nhất ở cái dinh thự kì lạ này.

Ông là người đầu tiên Hoàng Minh gặp trong ngày đầu chuyển vào. Một ông lão lưng hơi còng, hay cầm chổi tre, một chân bị cụt, luôn đi đôi dép mòn gót, suốt ngày loay hoay với bếp nước, củi khô và mấy chậu kiểng già. Khải Huyền thì chỉ lạnh nhạt bảo: “Đây là ông Lữ. Cứ có gì không biết thì hỏi ông ấy.” Rồi thôi. Không thêm lời giới thiệu nào. Vậy nên cậu đã nghĩ:

Chắc chỉ là người hầu lâu năm trong phủ.

Khi bước vào gian bếp, xung quanh phòng đã thoang thoảng mùi hành phi cùng cháo gạo nếp.

“Cháo nóng, trong ngày mưa là mỹ vị nhân gian đó, có muốn ăn không?” Giọng ông vang lên đều đều từ bên bếp.

“Vâng, ông đã mời thì cháu cũng có dạ nhận cho ông vui” Cậu vui vẻ đáp, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã xước sơn.

Ông Lữ cười khà khà bưng ra một tô cháo trắng, có rắc tiêu, một ít dầu mè, chút thịt bằm và vài miếng hành lá xanh mướt nổi trên mặt. Đơn giản nhưng thơm. Hoàng Minh cầm thìa lên, bắt đầu ăn mà không hỏi thêm.

Bên ngoài trời vẫn mưa. Tiếng giọt nước vỗ vào mái ngói kéo dài thành một giai điệu buồn, như tiếng đệm trong các tuồng chèo cổ.

“Lần đầu tôi ăn món cháo này là lúc 15 tuổi.” Ông Lữ đột ngột lên tiếng. “Mùa đó, cũng mưa. Tôi vừa đánh nhau với một thằng bán giấy dò, bị chém vào bả vai, mất máu quá trời. Có một bà lão thấy thương nên đem cho tô cháo trắng với gừng. Cũng không có thịt, không có hành như giờ đâu.”

Hoàng Minh không ngẩng đầu, chỉ hỏi:

“Vậy ạ?”

Ông Lữ cười nhẹ, rồi tiếp tục:

“Lúc đó tôi cũng sống kiểu…na ná cậu. Đầu đường, xó chợ. Ai thuê gì làm nấy, ngủ chỗ nào vừa nằm là được. Tôi từng trộm ba ổ bánh mì trong một buổi chiều và bị người ta dí chạy đến gãy ngón chân. Lúc ấy, tôi nghĩ thôi thà chịu đau tý mà no bụng. Còn hơn chết sình, chết đói ngoài bờ bụi”

Hoàng Minh ngừng thìa. Cậu ngẩng lên nhìn ông.

“Ông cũng từng… sống kiểu đó?”

“Ừ.” Ông nhún vai. “Tôi từng sống như đám chuột. Nhưng cũng nhờ sống như thế, tôi mới sống được lâu.”

Không gian lặng đi một nhịp. Tiếng mưa vẫn đều đều trút xuống.

“Cậu biết không, tôi từng là Thiết Vệ.” Ông nói, giọng bình thản như thể kể về ai khác.

Hoàng Minh khựng lại. “Gì cơ?”

Ông Lữ lặng lẽ đứng dậy, rót trà vào chiếc chén sành yêu thích của mình. Tay ông run run, không phải vì sợ, mà vì tuổi già. Bàn tay ấy từng cầm Thiết Triệu, từng đứng trước hàm răng của đám quái vật khổng lồ, và từng tưởng rằng sẽ không bao giờ còn được thấy mặt trời mọc

“Thiết Triệu Lam Sắc. Đời trước.” Ông chậm rãi đáp. “Cũng là người mặc nó trong lần tấn công vào ổ quái vật ở Đắk Glong, chắc cũng gần bốn mươi năm rồi.”

Hoàng Minh nheo mắt. Đôi mắt cậu nhìn ông khác hẳn. Cậu vẫn còn đang ăn dở nửa tô cháo, nhưng từng hơi thở như chậm lại, đầy nghi hoặc.

“Lúc đó tôi 21 tuổi.” Ông nói tiếp, như thể đang nhìn thấy chính mình qua làn sương quá khứ. “Được chọn vào đội đặc nhiệm số 6 của chính phủ không phải vì tài giỏi. Chỉ vì tôi không sợ chết…hay đúng hơn, vì tôi không có gì để mất.”

Ông đặt chén trà xuống, lặng một chút.

“Bọn tôi bị điều tới một khe núi – nơi người ta phát hiện dấu hiệu dị biến. Bọn chúng hình như là quái vật dạng bò sát nấp dưới lòng đất, không di chuyển vào ban ngày. Nhưng chúng biết chờ. Biết săn. Khi đội của tôi đặt chân đến, không hiểu sao trời vừa tắt nắng. Chúng trồi lên như sóng. Tôi còn nhớ rõ cái cách chúng xé toạc lớp đá như xé vải, mùi tanh sực lên như xác chết trương nước.”

“Mười bốn người trong đội. Tám người chết trong năm phút đầu tiên.”

Giọng ông trầm xuống, đều đều như tiếng gió ngoài hiên.

“Tôi đã từng cho rằng tôi chẳng sợ chết chút nào. Nhưng đối diện với thứ nỗi sợ thuần tuý từ máu thịt và hành vi man rợ của chúng. Tôi chạy. Tôi thật sự đã bỏ chạy.”

Hoàng Minh im lặng.

“Thời điểm đó, tôi nghĩ mình là một con chó biết cầm súng nhưng không biết cách khởi động nó. Vũ khí tân tiến nhất trên tay tôi lúc này chả khác gì thứ đồ trang trí cả. Trong đầu tôi chỉ muốn vứt mẹ hết tất cả mà chạy thôi. Không hơn. Tôi muốn sống. Tôi sợ đau. Sợ bị xé ra từng mảnh như mấy người phía trước.”

“Vậy vì chạy nên ông vẫn còn sống?” Hoàng Minh hỏi, giọng nhỏ.

Không, tôi sống vì trong một khoảnh khắc, tôi đã quay lại.” Ông đáp.

“Sao lại quay lại?” Cậu chau mày.

“Vì tôi thấy đội trưởng, người từng dạy tôi cách tháo lắp hộp đạn đang bị kéo đi. Và… tôi không biết lúc đó mình nghĩ gì nữa. Có lẽ là vì nếu mình chạy, mình sẽ sống. Nhưng nếu mình sống mà suốt đời phải nhớ cảnh đó…thì sống để làm gì?”

Ông Lữ thở ra một hơi dài, như trút sạch cả mùa mưa 40 năm.

“Tôi không giết được đám quái vật. Tôi chỉ làm mù một mắt nó, rồi kéo được đội trưởng ra.“

“Vậy là anh hùng rồi còn gì?” Hoàng Minh nhếch mép, nửa đùa nửa cười.

“Không. Là thằng nhát. Nhưng là thằng nhát biết mình nên sợ cái gì hơn.”

“Hơn…cái gì?”

“Sợ sống trong dằn vặt.” Ông Lữ cười nhìn cậu. “Lúc ấy, tiên Gia Chủ đời thứ 59 đã cứu tôi. Ngài ấy trong bộ Huyết Sắc, một cú vung kiếm đã diệt sạch đám quái vật. Thời điểm đó, các gia tộc sở hữu Thiết Triệu thực chất cũng chỉ vừa thức tỉnh, chính phủ chưa hoàn toàn nắm rõ được thông tin về sự tồn tại của họ. Dĩ nhiên những người như chúng tôi cũng không biết gì cả. Nhưng không hiểu sao, lúc mà Thiếu Chủ nói rằng tôi chính là một trong bốn Thiết Vệ mà ngài ấy đang tìm, rồi đưa tôi bộ Thiết Triệu Lam Sắc. Tôi thực sự…đã có cảm giác rất ngờ vực, lo sợ đủ thứ. Nhưng đó chỉ là sau này thôi, khi ấy…có gì đó trong tôi đã mách bảo rằng, người đàn ông trước mặt chính là người mà tôi có thể tuyệt đối tin tưởng. Và tôi đã đúng, Thiếu Chủ đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của tôi…cho tôi biết được một con người đáng ra nên sống như thế nào. Tôi có bạn bè, học được cách bảo vệ người khác. Chỉ đáng tiếc, mọi thứ trôi nhanh quá…Tố Như…Tuấn Anh….Quốc….rồi kể cả Thiếu Chủ…họ đã hoàn thành nhiệm vụ, để lại Thiết Triệu và rời đi trước tôi mất rồi.”

Ánh mắt Hoàng Minh dừng lại trên khuôn mặt hiền hậu của ông Lữ khi ông kết thúc câu chuyện, đôi môi khẽ run. Lòng cậu thấy một thứ gì đó lay chuyển – một mối cảm thông sâu kín với lý do “tôi đã đúng” mà ông Lữ vừa nói. Bởi cuộc đời cậu quả thật đã từng phải đứng trước rất nhiều lựa chọn. Nhưng nực cười thay cậu lại chưa bao giờ chọn đúng cả.

Bên ngoài, tiếng mưa vẫn lộp bộp trên mái ngói, như thúc giục từng giây trôi qua. Lòng cậu rối bời, Hoàng Minh nhớ đến lời mời của Khải Huyền, khẽ xao động vì nó. Nhưng trái tim ích kỷ vẫn cố sức vùng vẫy: “Tôi sợ lắm…Tôi không muốn chết.”

Rồi khi thoáng bắt gặp đôi mắt già nua nhưng nhẹ nhõm của ông Lữ. Nó đã vẽ cho cậu thấy một hình ảnh khác, không phải là thi thể cậu đầy máu mà là: “Một người đã thay đổi cuộc đời tôi”, “dạy tôi biết sống vì người khác.”

Cậu chậm rãi trở về phòng, trái tim nặng trĩu. Chiếc tivi lúc này bật lên vừa hay lại đang phát sóng “Kênh Chiến Tuyến Thiết Giáp.” Dòng chữ “TRỰC TIẾP: QUÁI VẬT CẤP A TẤN CÔNG CẢNG SÀI GÒN” chạy ngang màn hình.

Khung hình lia đến Lý Khải Huyền trên boong tàu, giữa biển cả mù sương. Trên người anh là bộ giáp Kim Sắc rực sáng. Khác với thông báo trên kênh, trong camera không chỉ có mỗi con thủy quái cấp A – một sinh vật thân mình mềm nhũn, từng xúc tu quấn chặt lấy boong tàu, tuy cách một màn hình nhưng thoang thoảng cậu vẫn có thể cảm nhận được mùi tanh mặn như lòng biển sâu. Song song đó, còn có thêm một cấp C hình dáng cá có chân và một cấp D thân trơn dài.

Khải Huyền lẻ loi cố chống cự từng đòn tấn công của chúng, anh thay hết mảnh kim loại này đến mảnh kim loại khác, vung Lăng Kiếm lên vừa mới chém đứt mấy cái xúc tu đang vươn tới mình, rồi lại vọt lên phản lực nhanh như tia chớp để né móng vuốt cấp C. Đoạn giáp Kim Sắc lóe lên, một loạt chùm tia sắt lạnh tỏa ra – nhưng lưỡng lự, vì phải chia năng lượng. Và đương nhiên rằng như thế chả hạ được hoàn toàn bất kì con quái nào cả.

Trong ánh sáng chói loà ấy, Hoàng Minh nín thở. Cậu nhớ khung cảnh ngã tư chợ X, nhớ con đường nhỏ cậu và cha mẹ định rẽ sang siêu thị, nhớ ánh mắt háo hức của cậu khi thấy món siêu nhân quí hiếm trên kệ. Rồi cơn mưa bất chợt, nước mưa làm kính ô tô mờ xệch, chiếc xe tải lạng quệt…và trước mắt cậu chính là thứ ánh sáng chói loà y hệt như thế. Một tai nạn kinh hoàng đã xảy ra. Ba mẹ cậu vĩnh viễn không về nữa, còn cậu…được người khác gọi là may mắn đã sống vật lộn trong thế giới tàn khốc này một cách cô độc. Hoàng Minh chả nhớ mình đã từng bị đánh bao nhiêu lần, bị công an phường nhốt bao nhiêu lần, đói rét bao nhiêu lần.

Giờ đây, trên màn hình, Khải Huyền – người cậu vừa từ chối – cũng đang một mình giằng co giành lấy mạng sống như thế. Nhưng khác ở chỗ, anh là tình nguyện bức chân vào nguy hiểm để bảo vệ người khác. Một hành động chính nghĩa mà Hoàng Minh nghĩ rằng cả đời này cậu chắc chắn sẽ không thể thực hiện được.

Anh vung kiếm phủ một lớp sáng lên ngực quái cấp A, nhưng chậm chạp hơn khi phải phân bổ sức mạnh cho cấp C, cấp D. Hắn khom người né một cú đánh, giáp rạn nứt. Máu rỉ ra từ miệng.

Có tiếng la hét man rợ của loài quái, có tiếng kim loại gãy vụn, có từng nhát kiếm phản lực. Và trong khoảnh khắc đó, Hoàng Minh cảm thấy tim mình thắt lại. Cậu tưởng tượng mình cũng ở đó – không phải bên chiếc tivi, mà giữa dòng làn ranh sống chết, giữa mùi khét, giữa nỗi hoảng loạn.

Một phần ích kỷ vẫn hét lên: “Rời đi! Rời khỏi nơi này. Không phải chuyện của mày!” Nhưng một tiếng khác lại vang lên từ một góc sâu trong tâm can cậu:

“Chỉ cần một lần không quay lưng…”

Hoàng Minh vụt đứng dậy, ánh sáng đỏ rực le lói trong đáy mắt. Cậu quay vội về phía cánh cửa, nhảy qua bậc tam cấp, hướng ra sân vườn mưa ướt. Tiếng nước vỗ chân, hồ sen lay động, cơn gió man mát lùa qua tóc.

Bất chấp sợ hãi, cậu mím môi, nuốt cơn lạnh vào lòng: “Chỉ một lần thôi, làm ngược lại…liệu mình sẽ chọn đúng chứ?”

Một tia sét chói loà ngoài sân, có thứ gì đó trong Hoàng Minh vừa bùng lên. Cậu không kịp suy nghĩ. Một mình, trong mưa gió, chạy qua các ngõ hẻm, hướng thẳng ra bến cảng thành phố…nơi Khải Huyền vẫn đang chiến đấu.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free