Chí Tôn Sợ Vợ - Chương 37: Chậm Rãi
Rồi nàng quay qua cầm xiên thịt nướng lên cắn một cái rồi vừa rót rượu vừa tủm tỉm nói:
- Thôi lo ăn đi ông tướng, tui có bao giờ ép mấy người quá sức đâu mà còn bày đặt làm bộ sợ nữa, chán ghê luôn á!
Nghe vậy thì Lạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, chàng cứ tưởng nàng tính làm tới chiều thật nên mới sợ đến vậy, nào ngờ lại trêu chàng, thật là khiến người ta đứng tim mà.
Rồi Lạc Thiên cười tươi, chàng ngồi xích lại gần Vân Nhi và tiến hành ăn gà, vừa ăn chàng vừa đưa rượu qua cho Vân Nhi:
- Uống đi nương tử!
Vân Nhi liếc nhìn Lạc Thiên, lại cái trò chuốc say quen thuộc, cái trò này của Lạc Thiên đã lừa Vân Nhi mấy lần, lần nào định mặng nòng thì lại cố tình chuốc nàng uống say đến không biết trời trăng gì để trốn không làm chuyện đó.
Cái tên tướng công thối này của nàng nhìn ngố vậy thôi chứ láo cá vô cùng, hắn luôn bày đủ trò để trốn việc, nàng mà không cảnh giác là lại bị hắn lừa ngay.
Lạc Thiên thấy cái liếc mắt của Vân Nhi thì biết mánh khóe của mình đã bị nhìn thấu, chàng quê quá nên cười gượng nói:
- Hề hề, để ta uống!
Nói rồi Lạc Thiên uống một chung sau đó lại rót một chung đưa qua cho Vân Nhi, chàng ghé sát vào tai nàng thì thầm:
- Mà nàng cũng uống đi, có tí men vào tí làm sẽ thích hơn đấy!
Vân Nhi đang ăn thì khựng lại, nàng quay qua, hai mắt liếc xéo, giọng nói đầy nghi ngờ:
- Có thật không, còn lừa nữa là cho chàng ăn đòn đấy!
Bình thường Lạc Thiên nghe tới đòn roi là sợ xanh mặt, nhưng hôm nay vì muốn làm Vân Nhi vui nên chàng cố nén nỗi sợ lại mà nhẹ nhàng nói với nàng:
- Yên tâm, ta đã hứa ăn xong sẽ trả nợ mà - rồi chàng lại ghé sát vào tai Vân Nhi thì thầm - hôm nay tướng công sẽ đưa nương tử đi đến tột đỉnh nhân gian.
Vân Nhi nghe xong thì tỏ vẻ ngượng ngùng, hai má có chút ửng hồng, nàng quay qua bẽn lẽn nói:
- Hứa rồi đấy nhé!
Lạc Thiên gật đầu cười mỉm với ánh mắt vô cùng hào hứng mong chờ. Vân Nhi thấy vậy thì cũng uống một chung rượu rồi ăn thịt nướng tiếp.
Lạc Thiên ngồi kế vừa ăn vừa uống, cũng không quên rót cho Vân Nhi uống cùng.
Và rồi đến khi rượu đã cạn, đồ ăn đã sạch thì cũng là lúc những ánh mắt đưa đẩy nhìn về phía nhau, hơi men lúc này khiến đầu óc cả hai có chút lắc lư.
Nhìn vào dáng hình xinh đẹp của Vân Nhi kèm theo hương thơm ngọt ngào trên cơ thể nàng phát ra, Lạc Thiên không nhịn được nữa, chàng bế nàng lên và từ từ bước lại giường.
Từng bước chân chậm rãi, ánh mắt âu yếm nhìn vào khuôn mặt nhỏ xinh của nàng giống như nhìn ngắm một bức tranh phong cảnh hoàn mỹ với đầy những đường nét tinh xảo.
- Sẵn sàng chưa nương tử? - Lạc Thiên vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi.
Cơ thể Vân Nhi lúc này mềm mại nằm gọn trên vòng tay Lạc Thiên, nàng cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay và lòng ngực của chàng tỏa ra, nó khiến nàng như hóa thành một con mèo con ngoan ngoãn trước con mãnh thú dịu dàng này.
Rồi khi nghe Lạc Thiên hỏi thì trong lòng nàng dân lên một tia hồi hộp, nó khiến tim nàng đập mạnh hơn bao giờ hết, hay tay nàng nắm hờ trước ngực, nàng có chút căng thẳng, hai má ửng hồng, giọng khẽ run:
- Từ từ thôi, hôm nay chúng ta có nhiều thời gian!
Dù đây không phải là lần đầu tiên của cả hai, thế nhưng hôm nay Lạc Thiên có vẻ rất chủ động, nó khiến Vân Nhi hơi có chút không quen.
Thấy vậy thì Lạc Thiên cũng hiểu ý, chàng từ từ đặt nàng xuống giường rồi chậm rãi khom lưng nằm hờ lên người Vân Nhi.
Vân Nhi co rút lại nằm gọn bên dưới Lạc Thiên, nàng cảm nhận lúc này chàng thật to lớn còn nàng thì nhỏ bé vô cùng.
Cảm giác cơ thể của cả hai đang áp sát vào nhau, những bộ phận n·hạy c·ảm chỉ cách nhau một lớp vải mỏng manh, nó khiến Vân Nhi hơi đỏ mặt vị sự kích thích đang được Lạc Thiên đẩy lên một cách chậm rãi.
Lúc này khuôn mặt của cả hai chỉ cách nhau một gang tay, Lạc Thiên có thể thấy rõ những ánh lệ nhỏ bé bên trong đôi mắt xinh xắn của Vân Nhi.
Vân Nhi cũng nhìn thấy được những đường nét góc cạnh và cứng cáp nơi khuôn mặt anh tuấn của Lạc Thiên.
Rồi Lạc Thiên đưa ánh mắt âu yếm nhìn xuống Vân Nhi, nàng cũng đáp lại bằng một cái nhìn hờ hững mơ màng nhưng đầy tình cảm, đôi môi quyến rũ của nàng khẽ mở hờ đưa đẩy những làn hương nóng rực đến nơi sóng mũi Lạc Thiên.
Lạc Thiên cũng đáp trả bằng một hơi thở gấp gáp chứa đầy xuân tình men say.
Hai người mơ màng ngắm nhìn nhau trên giường, những làn hương thoang thoảng của cả hai dẫn dắt nhau từ từ tiến vào một trạng thái hồi hộp mông đợi.
Rồi bất giác Vân Nhi đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng cái má của Lạc Thiên, chàng cảm nhận được cánh tay mềm mại đang mơn trớn trên da mặt của mình, nó khiến chàng dân lên một cảm giác thích thú:
- Phải để ta chủ động chứ, nàng lại không giữ được bình tĩnh rồi sao?
Vừa nói Lạc Thiên cùng vừa đưa tay xuống từ từ vén những sợi tóc trên trán của Vân Nhi sang một bên để có thể nhìn rõ hơn dung nhan hoàn mỹ của nàng.
Vân Nhi lúc này thật sự là đang mất tự chủ trước sự gần gũi này, những lần trước nàng thường là người chủ động, thế nhưng hôm nay lại phải nằm im khiến nàng có chút không quen, trong lúc bối rối lại bất giác đưa tay lên vuốt ve Lạc Thiên trong vô thức.
Và rồi khi nghe Lạc Thiên nói vậy thì nàng mỉm cười, đưa ra một vẻ mặt tinh nghịch véo má Lạc Thiên một cái rồi nói:
- Chàng chủ động nhưng phải theo ý th·iếp, có hiểu không?
Lạc Thiên nghe vậy thì cũng cảm thấy thích thú trong lòng, thật sự chàng cảm thấy việc chủ động đối với chàng không hợp lắm.
Có lẽ chàng nên nhường nó lại cho Vân Nhi thì sẽ ổn hơn, chàng cảm thấy trong chuyện mặn nồng, mình là người thích được say bảo hơn là kẻ phải mở đầu. Nghĩ rồi Lạc Thiên khom người thì thầm vào tai Vân Nhi:
- Vậy giờ công chúa muốn nô tài làm gì?
Vân Nhi đang nằm căng thẳng thì khi nghe Lạc Thiên nói xong, bỗng cảm giác quen thuộc đã trở lại, nàng thả lỏng cơ thể, quay mặt nghiêng qua hướng Lạc Thiên nói nhỏ vào tai chàng:
- Hôn ta đi, cẩu nô tài!
Nương tử hống hách bá đạo đã xuất hiện, Lạc Thiên cũng chợt có lại cảm giác tướng công sợ vợ vốn có, chàng từ từ quay mặt nghiêng qua, lúc này Vân Nhi đang mơ màng nhắm mắt, đôi môi căng mọng mở hờ chờ đợi Lạc Thiên tới xâm chiếm.
Và rồi không thể để Vân Nhi chờ lâu thêm nữa, Lạc Thiên xích qua từ từ đặt môi mình chạm khẽ vào môi nàng.
Lúc này Lạc Thiên chỉ mới chạm nhẹ, thế nhưng Vân Nhi đã ngay lập tức tiến tới chạm mạnh hơn vào môi chàng một cách chủ động và quyết đoán.
Dù đang nằm lên người nhau, thế nhưng bọn họ lúc này đang hôn nhau trong tư thế nghiêng đầu, một cảm giác mới lạ khiến cả hai thích thú, đặc biệt là khi có thêm hơi men trong người lại càng làm những cái chạm thêm phần kích thích.
Lạc Thiên cảm giác hương thơm của đôi môi Vân Nhi vẫn luôn ngọt ngào và đê mê lạ thường, nó đã bao nhiêu lần khiến chàng chìm sâu và trong giấc mơ thiên đàng.
Lần này cũng không ngoại lệ, một chút ướt át và mềm mại nơi đầu môi khiến Lạc Thiên bất giác đưa chiếc lưỡi khẽ di chuyển sang bên kia chuyến tuyến.