(Đã dịch) Chương 745 : Lớn nhất lỗi
“Ta biết rõ, ta biết rõ.” Khang Phi sốt ruột gật đầu, lời nói có lệ, nhưng Khang Phúc biết, y căn bản chẳng hề để tâm đến lời mình.
Hứa Thiến nhận ra ánh mắt Khang Phi tràn đầy dục vọng lướt khắp người mình, sắc mặt lập tức lạnh đi, một luồng khí thế vô hình hóa thành uy áp, ép thẳng về phía Khang Phi.
“A!” Trong khoảnh khắc, linh hồn Khang Phi cứ như bị người dùng lợi kiếm chém làm đôi. Sắc mặt y lập tức trắng bệch, hoảng sợ kêu lên.
“Hừ!” Hứa Thiến lạnh lùng thu mắt lại, sau đó liếc nhìn Tần Dịch, rồi thản nhiên cười. Dáng vẻ ấy cứ như Tần Dịch là bạn thân lâu năm của cô.
“Không biết Tiên Tử đột nhiên ghé thăm, có việc gì chăng?” Tiền đội trưởng đối với sự xuất hiện của Hứa Thiến cũng hết sức kinh ngạc, đồng thời thấy khó hiểu.
Hứa Thiến khẽ cười, nụ cười này khiến Tiền đội trưởng ở gần đó cũng không khỏi rung động tâm thần, cả người suýt chút nữa thất thần.
Hứa Thiến cũng không trách cứ, chỉ ôn tồn nói: “Vừa rồi mọi chuyện xảy ra ở đây, ta đều tận mắt chứng kiến toàn bộ. Tiền đội trưởng chẳng phải muốn bằng chứng sao? Ta đây có thể làm nhân chứng.”
Mắt Tiền đội trưởng sáng lên, cảm kích nói: “Có Tiên Tử làm chứng, thật sự giúp tại hạ bớt đi rất nhiều phiền toái. Ti chức xin đa tạ Tiên Tử.”
Hứa Thiến nhẹ nhàng phất tay, thản nhiên nói: “Trong khoảng thời gian này, đệ tử tông ta ở lại đảo Vân Lan, đã làm phiền chư vị không ít. Hôm nay chuyện này cũng chỉ là tiện tay mà thôi, bổn cô nương tự nhiên không nên tiếc công. Huống hồ, hai vị này là bằng hữu của ta, vì bằng hữu mà rửa sạch hiềm nghi, đương nhiên cũng là điều đương nhiên.”
Theo hướng ngón tay của Hứa Thiến, Tiền đội trưởng nhìn về phía Tần Dịch và người kia, lập tức kinh ngạc không thôi, vội nói: “Thì ra hai vị huynh đệ đây chính là bằng hữu của Tiên Tử, trước đây đúng là Tiền mỗ mắt kém rồi.”
Vừa nghe Hứa Thiến nói vậy, ánh mắt Khang Phi nhìn Tần Dịch càng thêm oán độc vài phần. Sự không cam lòng và phẫn nộ hiện rõ trên nét mặt, cứ như món bảo vật mình vất vả lắm mới tìm được, bỗng nhiên bị người khác báo cho biết đã có chủ nhân.
Tiền đội trưởng tuy tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, nhưng không có nghĩa là ông ta không biết ứng biến: “Nếu Tiên Tử đã mở lời, vậy hai vị bằng hữu này chắc chắn đã bị oan, thả người!”
Tiền đội trưởng vừa dứt lời, những lưỡi đao đang kề cổ Tần Dịch và người kia lúc nãy, lập tức được rút về toàn bộ.
“Họ Tiền, bản thiếu gia vốn tư���ng rằng ngươi là một hảo hán tử, đối mặt với sự hấp dẫn vẫn có thể bất vi sở động.” Việc Hứa Thiến chỉ mới nói mấy câu đã trực tiếp khiến hai người kia thoát khỏi vòng vây của Liệt Hổ quân khiến Khang Phi cực kỳ khó chịu, y tiếp lời: “Hôm nay chỉ bằng mấy câu nói của một người đàn bà, ngươi đã lộ nguyên hình. Xem ra, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên bại hoại ra vẻ đạo mạo. Bản thiếu gia coi như đã nhìn thấu, cái gì mà Liệt Hổ quân kỷ luật nghiêm minh, tất cả chỉ là lấy cớ! Đơn giản chỉ là lũ đạo chích, cấu kết với nhau, hãm hại bản thiếu gia!”
“Thiếu gia, đừng nên xúc động, coi chừng họa từ miệng mà ra!” Khang Phúc sắc mặt đại biến, vội vàng định ngăn lại.
Thế nhưng lửa giận của Khang Phi bị thổi bùng, làm sao có thể kìm nén được? Y chẳng những không thu liễm, ngược lại càng thêm kích động: “Theo ta thấy, nữ nhân này hẳn là cùng hội cùng thuyền với hai người kia. Hôm nay thấy bọn họ lâm vào phiền toái, liền ra mặt mê hoặc ngươi, Tiền đội trưởng. Bản thiếu gia hôm nay xem như đã hiểu rõ, chẳng lẽ điều kiện mà tên nô tài kia của ta đưa ra trước đây không đủ, mà là vì chưa đút lót cho ngươi đủ sao?”
Giữa lời nói, mặt Khang Phi tràn đầy vẻ trêu tức, cứ như đã hiểu rõ chân tướng sự việc.
Bốp! Vừa dứt lời, má trái Khang Phi đột nhiên đau điếng, đầu y bị đánh lệch sang một bên.
“Bổn cô nương mặc kệ ngươi là ai. Nếu miệng ngươi còn không sạch sẽ như vậy, bổn cô nương không ngại vặn đầu ngươi xuống!” Hứa Thiến thu lại bàn tay tựa ngọc bạch, vẻ lạnh băng trên mặt cô vụt hiện rồi biến mất, thản nhiên ném lại một câu. Chẳng biết từ lúc nào, nhiệt độ trong không khí bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Chợt, Hứa Thiến không thèm liếc nhìn Khang Phi thêm lần nữa, quay sang đối mặt với Tiền đội trưởng, thản nhiên nói: “Tiền đội trưởng, biểu hiện của ngươi trước đây khiến bổn cô nương rất khâm phục. Hiện tại, bổn cô nương cũng hy vọng ngươi có thể điều tra rõ ràng tội danh của hai người này theo lẽ công bằng.”
Tiền đội trưởng bỗng nhiên cảm thấy áp lực như núi đè nặng. Đối phương tuổi không lớn l���m, nhìn bề ngoài vẫn chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp khả ái. Thế nhưng khi đứng trước mặt cô, Tiền đội trưởng lại cảm thấy một loại áp lực mà ngay cả khi đối mặt với các cao tầng trên đảo ông ta cũng chưa từng cảm nhận được.
Tiền đội trưởng không dám qua loa, cẩn thận suy nghĩ một lát. Rất nhanh, ông ngẩng đầu lên, kiên quyết nói: “Khang Phi và Khang Phúc có bốn tội danh. Một là, cướp đoạt tài sản giữa đường, phải bị trượng phạt ba trăm gậy! Hai là, vũ nhục Liệt Hổ quân, ăn nói ngông cuồng, ảnh hưởng chấp pháp, tội đáng bị tù đày vĩnh viễn làm nô lệ trên đảo Vân Lan! Ba là, ý đồ hối lộ chấp pháp giả, phải phế tu vi, ném vào Ma Linh Đảo! Bốn là, vũ nhục thiên tài Kính Hoa Cung, tông môn Ngũ Đỉnh, tội đáng xử tử!”
Bốn tội danh này, tội sau nghiêm trọng hơn tội trước. Đến cuối cùng, rốt cuộc là muốn lấy mạng bọn chúng!
Khang Phi rốt cuộc đã hiểu, vì sao thiếu nữ này vừa xuất hiện đã luôn chiếm ưu thế, và vì sao Tiền đội trưởng, người luôn mặt không đổi sắc trước mặt y, một thiếu gia của thế lực Tam Đ��nh, lại đối với cô ta cung kính đến vậy.
Nhớ tới những lời lẽ bẩn thỉu đã từng vũ nhục Hứa Thiến trước đó, Khang Phi lập tức mặt xám như tro. Nếu không phải những lưỡi dao sáng loáng đang kề cổ, e rằng y đã sớm ngã vật ra đất rồi.
“Tiền đội trưởng, ngươi dường như còn thiếu mất một tội danh lớn nhất phải không?” Bốn tội danh, đều đã bị phán án tử hình. Thế nhưng Hứa Thiến vẫn không chịu bỏ qua, còn muốn gán thêm cho bọn chúng một tội danh lớn nhất.
Lòng Khang Phi tràn đầy tuyệt vọng. Vẻ hung hăng càn quấy, cuồng vọng trước đó, giờ phút này đã hoàn toàn biến mất.
Tiền đội trưởng nghe thấy những lời lạnh lùng này của Hứa Thiến, trong lòng cũng giật thót một cái. Suy nghĩ một lát, ông vẫn không có đầu mối. Đành chịu, ông ta chỉ có thể nói: “Xin thứ cho Tiền mỗ ngu dốt, kính xin Tiên Tử chỉ rõ.”
Hứa Thiến liếc nhìn Tần Dịch, cười nói: “Lỗi lớn nhất của hai người bọn chúng, chính là công khai cướp đoạt tài sản của bằng hữu bổn cô nương! Thậm chí còn mở miệng vu khống họ! Không biết tội danh này, thì nên xử trí thế nào?”
Tiền đội trưởng cũng không ngờ, Hứa Thiến lại có thể đưa cái tội danh không đáng kể này, thậm chí chính ông ta cũng chưa từng liệt vào các tội danh, vào. Lại còn gọi đó là lỗi lớn nhất, quả thực nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tiền đội trưởng thật ra cũng không hề nói sai, ông chi tiết trình bày: “Dựa theo tội vu khống, sẽ căn cứ thân phận của người bị vu khống mà luận xử. Hiện tại, hai vị huynh đệ chỉ là tán tu, Khang Phi và Khang Phúc sẽ bị trượng phạt một trăm gậy, đồng thời phải nhận lỗi với hai vị huynh đệ.”
Trong thế giới võ đạo, chưa bao giờ có sự công bằng. Tán tu địa vị thấp kém, dù ở đâu cũng sẽ không được hưởng quá nhiều ưu đãi.
Cũng chính vì nguyên nhân này, tội vu khống này lại là nhẹ nhất. Cho nên, Tiền đội trưởng căn bản không đưa nó vào các tội danh.
“Cứ dựa theo tội danh này mà phán đi.” Hứa Thiến lại bỏ qua tất cả những tội danh nghiêm trọng trước đó, mà chọn duy nhất hạng mục này. Điều đó không phải vì Hứa Thiến muốn bảo vệ chủ tớ Khang Phi, mà là muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy, địa vị của Tần Dịch và người kia trong lòng nàng.
Quyết định này, không thể nghi ngờ là đã cho Tần Dịch và người kia một thể diện cực lớn.
Chợt, Hứa Thiến quay sang nhìn Khang Phi: “Bổn cô nương không mấy hứng thú với việc nghiền nát lũ sâu bọ. Tuy nhiên, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, việc nhận lỗi này, ngàn vạn lần đừng hòng qua loa cho xong.”
Nói xong, Hứa Thiến đi tới trước mặt Tần Dịch: “Tần huynh, xử lý như vậy ngươi có vừa lòng không?” Đoạn văn này được truyen.free biên tập lại, xin hãy tôn trọng công sức của dịch giả.