Chaos & Order - Chapter 6: . Thử thách "Trốn tìm"
Trong đêm khuya khi đang còn xay giấc nồng, những tiếng nổ bất thình lình vang dội, những lần rung chấn như động đất khiến tôi tỉnh giấc giữa chừng. Đây cũng không phải lần đầu gặp tình trạng này từ khi du thuyền xuất phát, phải nói là đêm nào cũng gặp. Tình trạng này là đến từ việc các sĩ quan đang tiêu diệt mấy con quái biển nhăm nhe lại gần du thuyền.
Tất nhiên là trong một thế giới sức mạnh siêu nhiên thì không thể thiếu được những con quái vật để cho con người rèn luyện sức mạnh.
...Và nhờ vậy mà sẽ không có thử thách nào liên quan đến việc chúng tôi phải tiêu diệt quái thú cả. Thay vì thử thách chiến đấu, hầu hết sẽ đều là thử thách mang tính chất kiểm tra dũng khí của thí sinh.
Biết vậy là đủ rồi, đi ngủ tiếp đây.
-----
Chợt tỉnh giấc khi không gian bỗng yên tĩnh đến lạ thường, không còn tiếng sóng biển vỗ vào mạn tàu.
Quay đầu nhìn về phía giường đối diện, tôi đã không thấy Huy còn nằm đó nữa. Trời vẫn tối tăm, tôi choàng dậy bước đến mở dèm cửa xem thử tình hình bên ngoài. Trời đêm đầy sao, không có gì lạ thường. Nhưng không gian hiện tại mang cho tôi một cảm giác lạnh lẽo rợn người như trên một con tàu ma.
Có khi nào, thử thách ấy đã bắt đầu rồi không? Thử thách "Trốn Tìm"!...Một thử thách kiểm tra sự gan dạ và bình tĩnh khi đột ngột bị nhốt trong một không gian riêng biệt.
Nhiệm vụ của thử thách này là tìm thấy các cổng kết nối không gian rải rác khắp du thuyền. Một cánh cổng tương đương với một không gian mà những thí sinh khác đang bị nhốt. Chúng ta vừa là người trốn, nhưng cũng vừa là người đi tìm. Ai tìm ra được nhiều cổng kết nối nhất thì người đó có được sự chú ý từ học viện.
Tôi thì không có hứng trở thành người được chú ý nên sẽ ngồi ở đây đợi thôi. Ai tìm được đến chỗ của tôi thì tôi đi theo người đó thôi.
Mà quên mất là các thí sinh khác không biết gì về thử thách này, càng không biết mục tiêu cần làm, bởi không co một thông báo hay hướng dẫn nào cả. Đây là thử thách cũng khá khó khi kiểm tra dũng khí và sự bình tĩnh. Trong tình huống đột ngột bị nhốt trong không gian cô độc và tối tăm thế này. Ai không đủ bình tĩnh và gan dạ sẽ trở nên điên loạn, tinh thần bị hủy hoại. Và những người đó chắc chắn sẽ không thể gia nhập học viện.
Nhưng lý do không thể gia nhập học viện không phải vì họ đã trở nên điên loạn. Vì sau thử thách, toàn bộ ký ức về thử thách sẽ được chỉnh xoá, không còn ký ức về việc ấy thì tinh thần sẽ ổn định trở lại như không có gì. Nhưng với kết quả về dũng khí đó thì khi đến học viện, cũng sẽ bị đánh trượt thôi.
Mà tôi ngồi đây có ổn không nhỉ? Người tạo ra không gian này có thể quan sát hành động của những người trong đây. Tức là tôi đang bị giám sát, và nếu quá bình tĩnh như thế thì sẽ khiến họ nghi ngờ... Được rồi, đi dạo chút coi như tập thể dục đi.
----
Thật sự không khác gì một con tàu ma mà! Đi trên hành lang tối tăm khu khách sạn không một bóng người và tiếng động thế này, nếu không biết được tình hình thì đúng là điên loạn luôn rồi.
Nếu đúng như theo trò chơi và định luật phép thuật không gian thì chắc con tàu đang đứng yên giữa biển lặng rồi. Đến biển cũng phải bất động, vì không gian này vốn không có gì tồn tại cả, tất cả chỉ là ảo ảnh.
Đang đi được một đoạn thì tôi chợt phát hiện ra một cổng kết nối. Cổng kết nối không phải loại xuất hiện lù lù trước mắt, mà nó là một chấm nhỏ màu đen nằm giữa trung tâm một vòng phép nhỏ.
Dưới sàn gỗ, có một chấm đen nhỏ như hạt đậu đã dính chặt dưới đất, xung quanh chấm đen là một vòng tròn được ẩn dấu bằng lớp ngụy trang trùng màu với nền gỗ. Mà dù có tìm ra nhưng nếu không làm gì thì cũng sẽ không thể mở được cổng kết nối này.
Để mở ra rất đơn giản, chỉ cần truyền năng lượng vào là ta sẽ được di chuyển đến bên cạnh người trong không gian này. Và đó là lúc không gian riêng biệt của cả hai sẽ sát nhập.
Nếu may mắn, biết đâu có thể gặp được một người con gái đang tắm thì sao. Haha... Nhưng làm quái gì có người con gái nào bình tĩnh được trong tình hình này.
Tôi không nên cứ vậy mà mở cánh cổng này dễ dàng như vậy. Tôi cần giả bộ một chút để không gây chú ý. Đầu tiên là cứ bỏ qua nó, coi như không biết. Rồi sau khi tìm thấy vài cái thì mới bắt đầu tò mò và tự hỏi nó là gì.
Tôi tiếp tục bước đi với một tâm trạng khá là không thoải. Bởi có ai lại không sợ cái cảm giác một mình trên một con tàu khổng lồ không? Tôi đang sợ, tim tôi đang như muốn nhảy ra ngoài.
Phải rồi, không có ai, không có gì, nên không phải sợ, sẽ không có thứ gì nhảy ra hù mình đâu.
"Mạnh!"
Một tiếng gọi dịu nhẹ bất ngờ vang lên từ phía sau lưng, dù nó ngọt ngào dễ nghe nhưng lại khiến tôi lạnh sống lưng mà giật mình.
"Á MA...!" Tôi la lên rồi lập tức vừa quay người lại để đối mặt với giọng nói ấy, vừa giật lùi lại giữ khoảng cách như một chiến binh chuyên nghiệp.
"Không, không phải ma, là tôi, Kiều!"
"À... À... Kiều à!" Tôi dần bình tĩnh lại khi nhận ra đó là cô tiểu thư Kiều.
Trước mắt là Kiều với mái tóc xoã hoàn toàn... Có khác gì ma đâu!... chắc hẳn vừa ngủ dậy. Trên người cũng là một bộ đầm ngủ khá rực rỡ.
Nhưng có cần trùng hợp như vậy không, ngay khi đang nghĩ rằng không có ai để trấn tĩnh bản thân thì cô ấy xuất hiện phía sau như để sỉ nhục tâm lý yếu đuối của tôi.
"Cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không? Tớ cứ có cảm giác lạ lùng, giống như mọi người đã biến mất hết rồi vậy!"
"Tôi cũng không biết nữa, tôi đang đi tìm hiểu đây. Mà cậu có thể kể chuyện gì xảy ra trước khi cậu xuất hiện ở đây không?"
Tôi biết quá rõ rồi nhưng vẫn nên xác nhận lại một chút, xem có sự thay đổi gì khi trò chơi bước ra thế giới thật không. Và cũng là để không bị nghi ngờ.
"Ừm, đầu tiên là tớ đang ngủ thì bỗng tỉnh giấc mà không biết lý do gì, nhưng ngay khi thức giấc thì tớ thấy có một cảm giác lạ lùng với mọi thứ xung quanh. Huệ cũng không còn thấy trong phòng, tớ nghĩ cô ấy chỉ đi vệ sinh thôi, nhưng đèn phòng vệ sinh lại không sáng. Tớ có chút khó hiểu. Và rồi khi với tay tới công tắc đèn cạnh đầu giường, tớ nhìn thấy một chấm đen và một vòng tròn phép mờ mờ nằm ngay cạnh công tác đó. Tớ có học qua sách một chút về kiến thức vòng tròn phép rồi, vậy nên tớ đã truyền năng lượng vào để phân tích, nhưng ngay sau đó là tớ xuất hiện ở đây."
Tôi chỉ muốn thốt ra từ "vãi".
"Cậu thật tuyệt đó! Nếu cậu đã được học qua rồi thì cũng phải biết có loại vòng phép bẫy nhỉ? Cậu đúng là liều thật khi dám truyền năng lượng vào nó đó."
Thế giới này có nhiều loại bẫy phép rất nguy hiểm, có loại phát nổ, có loại dịch chuyển vô định, và đặc biệt loại nguy hiểm nhất là tước đi linh hồn của kẻ dám truyền năng lượng vào. Vậy nên mà trong sách và qua miệng truyền từ những người đi trước thì họ không khuyến khích việc truyền năng lượng vào một vòng phép chưa xác định.
"Cũng không hẳn là liều lĩnh đâu. Khi chạm vào vòng tròn ấy, nó cho tớ một cảm giác khá thân quen và thoải mái."
"C-Còn có chuyện đó nữa hả!" Tôi vừa cảm thán vừa giật giật khoé miệng gượng cười.
"Ừ! Tớ cũng không rõ lắm nhưng là vậy đấy."
Hay tôi nên gọi đó là trực giác của phụ nữ? Thôi kệ đi, thế giới sức mạnh siêu nhiên này có gì là không thể xảy ra cơ chứ.
"Giờ thì tôi hiểu rồi, cảm ơn những thông tin của cậu. Mà chắc cậu cũng hiểu được đái khái chuyện gì đang xảy ra sau khi tự kể lại rồi nhỉ?"
"Mỗi người chúng ta đang bị cô lập trong một không gian riêng, đúng không?"
"Phải, và có lẽ vòng tròn phép cậu đã thấy đó là cánh cổng để kết nối các không gian lại với nhau."
Vậy ra vẫn giống như trong trò chơi, không có gì thay đổi cả. Cũng tốt, không có gì ngoài tầm kiểm soát. Nhưng mà...trên tàu này có hơn nghìn người, vậy mà cái đầu tiên cậu ấy chọn lại đụng trúng người quen, và lại còn là mình được! Có gì đó được sắp đặt ở đây à!
"Mà thực sự tớ thấy mừng vì gặp được cậu." Kiều cười tươi tỏa sáng muốn làm mù luôn hai con mắt của tôi. "Cậu luôn bình tĩnh một cách kỳ lạ, và tạo cho người khác cảm giác an tâm, kể cả khi bị đánh."
"À ừ!" Tôi gượng nhếch miệng cười đáp.
Cô tiểu thư chắc đang nói về hai lần tôi xuýt bị Huy và Huệ cho đăng xuất.
"Vậy là giờ chúng ta nên đi tìm những vòng tròn phép khác, để tập trung mọi người lại đúng không?"
"Ừ!"
Giờ đã có người mang ánh hào quang thu hút hết sự chú ý rồi thì tội gì mà phải giả vờ dấu diếm nữa. Đi theo cô ấy là sẽ ổn thôi!
...
---
"Mà Mạnh này, lý do gì khiến cậu muốn đến học viện Heliaras vậy?"
Đang đi trên hành lang khu khách sạn trong hành trình tìm kiếm các cảnh cổng không gian, Kiều bỗng lên tiếng hỏi.
Một câu hỏi khá là thông dụng, phổ biến trong những trường hợp muốn mở đầu cuộc trò chuyện, để tìm hiểu thêm về đối phương.
"Ừm..." Tôi tỏ vẻ trầm ngâm suy ngẫm.
Thực ra cũng chẳng có gì phải suy ngẫm cả, lý do của tôi quá rõ ràng rồi. Tôi suy ngẫm chỉ để làm ra vẻ thần bí thôi. Chứ dù tôi có nói gì thì sau buổi tối hôm nay, cô ấy cũng sẽ quên hết thôi.
"Cậu muốn trở nên mạnh hơn để cứu giúp người yếu hay chỉ vì bị cha mẹ bắt ép?"
"Cha mẹ bắt ép thì không, còn về việc để mạnh hơn thì cũng không sai, nhưng cứu người thì cũng không hẳn."
"Vậy mục đích chính của cậu là gì?"
"Tôi không phải người giỏi chiến đấu, làm anh hùng không nổi đâu. Ừm... Có lẽ là vì... người yêu."
"Người...yêu!" Kiều dừng bước và quay sang nhìn tôi với sự bối rối trong ánh mắt. Rồi hỏi với giọng có chút lớn hơn "C-Cậu có bạn gái rồi hả?"
"Không, không!" Tôi lắc đầu.
Mà sao cô ấy trông có vẻ hơi kích động quá lên thế nhỉ?
"Ý của tôi là tôi đến học viện vì để kiếm cho mình một... à không, là một vài người bạn đời."
Thế giới "Chaos & Order" không nghiêm cấm đa thê, vậy nên tôi nghĩ nó cũng sẽ có áp dụng với thế giới đã sát nhập này.
Tôi nói vậy không phải đùa hay chỉ để cho qua chuyện, mà hoàn toàn là nghiêm túc và đúng sự thật. Mục đích tôi đến học viện chỉ để xác nhận, liệu tôi có đang bắt đầu trùng khớp với thời gian cốt truyện trò chơi diễn ra không? Mọi thứ vẫn sẽ trôi theo như trong trò chơi chứ? Và các nhân vật trong trò chơi cũng sẽ xuất hiện chứ?... Phải đó, các nhân vật nữ mà tôi yêu thích sẽ có thật ngoài đời hay không, đó là điều quan trọng nhất. Chỉ vậy thôi, không hề có lý do cao cả nào khác.
"Cậu nghiêm túc đó ư?"
"Ừ!" Tôi đáp nhanh gọn, không do dự.
"Nhưng tại sao phải là ở học viện Heliaras mà không phải ở quê nhà?"
Cô tiểu thư này có tính tò mò ghê quá rồi đó. Biết lý do đến học viện là đủ rồi mà, còn hỏi thêm nữa trời.
"Thì...vì con gái ở học viện Heliaras xinh đẹp và mạnh mẽ... Chắc vậy ha."
Sau câu trả lời hời hợt nửa đùa nửa thật cho qua chuyện của tôi, Kiều nhìn tôi mà ánh mắt chợt thoáng buồn rồi lại lập tức trở lại với nụ cười trừ trên môi và nói:
"Mục đích của cậu thật cao cả quá rồi đó."
"Chứ sao! Bảo tồn và tiếp tục duy trì nòi giống là nhiệm vụ và mục tiêu mà tất cả các loài sinh vật sống trên thế giới này đều hướng tới mà."
"Vậy chúc cậu sớm tìm được ý trung nhân nhé." Nói rồi, Kiều hướng ánh mắt về hành lang trước mặt mà tiếp tục bước đi.
Tôi đùa cợt vậy mà cô tiểu thư này cũng không có bắt bẻ gì, ngược lại còn hùa theo nữa. Giống như đang đối mặt với Huệ vậy, chắc lây từ Huệ mà thành đây mà.
Tôi không hỏi lại Kiều câu hỏi tương tự ấy, vì dù có biết thì sau tối nay cũng sẽ quên thôi.
"A! Có một vòng phép ở đây nè!"
Cuộc trò chuyện hỏi đáp ấy kết thúc đỡ ngượng ngùng bằng việc Kiều phát hiện ra một cánh cổng không gian.
Nơi mà Kiều phát hiện ra là trên cánh cửa của một căn phòng. Nó khá khó để phát hiện vì vòng phép hoàn toàn trùng màu với cánh cửa, chỉ còn lại chấm đen nhỏ như hạt đỗ.
Thật sự đấy, nếu không đến gần sát nhìn kỹ thì không thể thấy được. Vậy sao cô ấy có thể thể phát hiện ra được từ khoảng cách đó nhỉ? Tôi tự hỏi.
Trong khi đó, Kiều đang quan sát rồi chạm thử lên vòng phép mà chưa truyền năng lượng vội vào nó.
"Hoa văn trên vòng phép khá tương đồng với cái mà tớ đã nhìn thấy ở trong phòng mình."
Gì! Cô ấy nhớ luôn được cả hoa văn vòng phép trong khi mới nhìn lần đầu à? Cái này hơi biến thái...à không, phải là thiên tài vượt quá tiêu chuẩn rồi.
"Mà, cậu thử cầm lấy tay tớ đi!"
"Hả!?"
Kiều đưa một tay ra cùng lời đề nghị đột ngột khiến tôi cảm thấy hoang mang mà đờ đẫn mặt mày.
"Cậu đừng nghĩ nhiều nhé, tớ chỉ muốn thử xác nhận xem chúng ta có thể cùng nhau dịch chuyển đi hay không thôi."
"Ồ! Ra vậy à!" Tôi gõ nắm đấm vào lòng bàn tay như hiểu ra vấn đề.
Tôi cũng chưa nghĩ ra vấn đề này luôn đó. Trong trò chơi thì chỉ cần tạo lập đội, mời những nhân vật NPC vào nhóm thì tất cả sẽ được dịch chuyển theo. Mà nói chung thì phần du thuyền trong trò chơi cũng chỉ là phần mở đầu, phần hướng dẫn nên thậm chí có thể bỏ qua được luôn ấy.
Không thể để Kiểu chìa tay đợi lâu như vậy, tôi lập tức nắm lấy tay cô ấy với tâm trạng lo âu. Thực ra tay tôi đang run lắm nhưng đang cố nhịn để thể hiện bản lĩnh của một thằng đàn ông.
A! Một cảm giác thật tuyệt vời, bàn tay mềm mại này!
Ngay khi đang nhắm mắt cảm nhận thiên đường, một cảm giác lạ lùng như kiểu vừa có thứ gì đó lướt qua trí óc. Và khi mở mắt, tôi đã xuất hiện ở một nơi khác so với hành làng khách sạn trước đó cùng Kiều.
Nhìn xung quanh thì nơi này là trong phòng ngủ, nhưng lại chẳng có ai cả.
"Vậy là thành công rồi." Nói rồi tôi thả tay đang nắm lấy tay Kiều ra "Chúng ta đều được..."
"Hư hư... Hức hức hức..."
Bỗng đột nhiên có tiếng nấc khóc đầy ghê rợn phát ra khiến tôi lạnh sống lưng.
Cái... Ma ư!
"Kiều, cậu có vừa nghe thấy gì không?" Tôi vừa cảnh giác quan sát xung quanh vừa hỏi Kiều.
Kiều có vẻ cũng nghe thấy hay sao mà co rụt người lại run rẩy, hai tay ôm quanh eo mà liếc nhìn xung quanh, ánh mắt sợ hãi. Cũng may cô ấy không làm quá lên như kiểu trong truyện tranh, kiểu nhảy xổ vào ôm người khác vì sợ.
"Ừ! Có."
"Hức... Hứ!"
Tiếng khóc và nấc cụt nhỏ dần và biến mất, thay vào đó là tiếng "Hử" đầy kinh ngạc, giống như tìm thấy đường khi lạc lối. Và ngay khi tiếng đó được phát ra, tôi đã nhận biết được nó phát ra từ đâu. Đó là ở sau lưng tôi, tủ đồ.
Ngay lập tức, tôi quay lại và...
"Kư hự!"
Cánh cửa tủ đồ đột ngột mở ra một cách mạnh bạo mà đập thẳng vào cơ thể tôi, khiến tôi ngã xõng xoài ra nền nhà.
"Éc." Tôi như con lợn lăn long lóc dưới đất.
Chết tiệt thật, không ngờ là bị đánh lén.
Tôi gượng ngóc đầu dậy quan sát xem ai là người đánh lén. Và rồi tôi được chứng kiến một cảnh tượng khá thú vị. Một cô gái đang ôm lấy Kiều mà khóc nức nở, còn Kiều thì đang ngạc nhiên với hai cánh tay đang dơ lên như kiểu đầu hàng, ánh mắt của cô hơi bất lực không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc sau khi ôm lấy Kiều mà khóc, cô gái kia đã bình tĩnh hơn chút mà tường thuật lại tất cả những gì cô trải qua khi đột ngột thức giấc giữa đêm.
Cậu chuyện là, cô ấy chợt tỉnh giấc và phát hiện trên thuyền không có ai. Đến biển cũng ngừng sóng như kiểu thời gian đã bị ngưng đọng. Cuối cùng là cô ấy trốn vào trong tủ đồ vì quá sợ hãi tình hình này. Đơn giản là chỉ có vậy.
Và sau khi giải thích tình hình cho cô gái, nhóm chúng tôi đã có thêm một người nữa. Rồi sau đó là hành trình đi tìm kiếm các cổng kết nối của chúng tôi. Và tất nhiên tôi chẳng góp chút công sức nào cả, bởi vì tôi muốn Kiều là người sẽ nhận hết thành tựu này, còn tôi sẽ là kẻ may mắn được đồng hành cùng cô ấy.
Hiện tại thì, số người được tìm thấy đang tăng nhanh, các không gian riêng biệt đã được kết nối lại, mọi người đã chia ra hành động. Giờ đây đi trên hành lang của một khu vực bất kỳ cũng có thể gặp được một vài người đang mò mẫm chăm chú quan sát từng góc cạnh trên con tàu để tìm kiếm những cánh cổng không gian.
Không khí đã náo nhiệt hơn hẳn. Thử thách này sớm muộn gì cũng kết thúc thôi.
Kể cả khi không hoàn thành thì khi trời sáng, mọi thứ sẽ bắt buộc phải kết thúc, và mọi người sẽ bị xóa ký ức. Vậy nên tôi quyết định sẽ chẳng làm gì nữa hết. Tôi muốn về phòng và đi ngủ.
Vì lúc này, chắc chắn sẽ chẳng ai chú ý đến tôi nữa đâu. Các sĩ quan giám sát sẽ chẳng để ý đến một tên mờ nhạt như tôi đâu. Họ sẽ đổ dồn hết về Kiều mà thôi, một người thức tỉnh sớm và cũng là người 'đầu xỏ' giải quyết thử thách.
...
Mà nhắc đến Kiều, tôi nhận ra cô ấy thực sự có hơi kiểu thánh nữ, một người có đức tính nhân hậu. Câu chuyện bắt đầu từ khi tìm được những người đang trong tình trạng hoảng loạn sợ hãi gần như phát điên thì cô ấy càng muốn đẩy nhanh tiến độ hơn. Giống như cô ấy không muốn những người đang ở trong không gian đơn độc kia phải chịu dày vò vậy. Ngược lại hoàn toàn với tôi, một kẻ vô tâm, ích kỷ, khốn nạn chỉ nghĩ cho bản thân.
"Chà! Sau thử thách này sẽ được chú ý lắm đây, dù muốn hay không muốn."
Mà cũng kỳ lạ khi trong hàng trăm người đã được tìm thấy thì chúng tôi vẫn chưa gặp được Huệ và Huy. Còn tôi và Kiều thì gặp được nhau ngay trong lần đầu tiên cô tiểu thư ấy thử phân tích vòng phép.
Chắc không có gì là sắp đặt đâu nhỉ? God real!
Tôi ngẩng mặt lên trời nghĩ. Và ngay lúc này, đập vào mắt tôi là một vòng phép của cổng kết nối đang ở trên trần.
Ồ! Còn có cả trên trần nhà luôn. Vậy chắc trong bồn cầu cũng có luôn quá.
Trong trò chơi không có những chi tiết kiểu này, hoặc do tôi chơi qua loa quá nên không chú ý.
Mà có khi nào không gian của Huy và Huệ ở những chỗ khó tìm như vậy không? Cũng có thể lắm chứ! Và lại mình cảm nhận được sự quen thuộc khi nhìn thấy nó. Chẳng lẽ đây là cẩm giác mà Kiều đã nói tới, là trực giác của phụ... Thôi dẹp đi!
"Gặp được nhau là cái duyên, vậy nên ta sẽ chọn ngươi. Cánh cổng đầu tiên của ta."
Nói tầm phào vớ vẩn xong thì tôi nhảy lên chạm tay tới vòng tròn phép đồng thời truyền năng lượng vào đó.
Lập tức, trong cái chớp mắt, không gian xung quanh tôi liền có chút sự thay đổi nhẹ, nhưng vẫn là hành lang khu vực phòng ngủ. Tôi nhẹ tiếp đất sau đó, nhưng rồi ngay khoảnh khắc đó bỗng một thứ gì đó có hình dáng con người bay lướt qua tôi kèm theo tiếng la ối a.
Tôi giật mình nhanh chóng quay đầu lại nhìn xem đó là gì.
"Cứu... Cứu tôi!"
Một giọng nói run rẩy từ một đứa đồng bạn mà tôi không quen biết đang nằm dưới đất. Mặt mũi của cậu ta thật sự là khiến người khác phải xót xa. Một bên má đã sưng phồng lên như quả cà chua chín mọng.
Tôi đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn vào vết thương và ánh mắt sợ hãi ấy của cậu ta thì tôi lại thấy lạnh sống lưng.
Chẳng lẽ có quái thú hay kẻ thù nguy hiểm nào ở đây ư!
Tôi lập tức quay ngoắt lại trong lo âu, sợ hãi. Và rồi hiện ra trước mắt tôi là nắm đấm có chút thon và nhỏ, nhưng lại đủ khiến tôi run rẩy. Theo phản xạ tự nhiên của một người thường không chút kinh nghiệm chiến đấu, tôi dơ tay ra trước mặt, nhắm tịt mắt quay mặt đi.
"Ư..."
...Thế nhưng rồi tôi lại chẳng cảm thấy gì cả, không đau đớn, không có gì tiếp xúc với mình. Chỉ có một tiếng nói phát ra ngay sau ấy.
"G-Gì đây! Sao lại là cậu?"
Một giọng nữ quen thuộc đến mức kỳ lạ. Chắc không phải do tôi tự tưởng tượng ra đâu nhỉ, nhưng giống giọng của Huệ!
Tôi từ từ hé mở mắt nhìn xem đối phương là ai.
"Mà... Phụt! Ha ha... Cái dáng thủ hèn nhát này là sao đây?"
Trong tầm mắt mờ ảo dần khôi phục, người con gái có giọng nói giống Huệ ấy đang che miệng nhịn cười. Và đến hành động nhịn cười đó cũng thật giống với cô ấy.
"Thật là, phản xạ của cậu kém thật đấy. Bình thường là người khác đỡ được rồi. Còn cậu thì lại co rúm người che mặt."
Khi tầm nhìn đã rõ ràng thì tôi mới nhận ra được người ấy thực sự là Huệ. Cô ấy đang càm ràm như một người mẹ vậy. Và cũng không ngờ lại gặp dù ở đúng cô ấy ở đây.
"X-Xin lỗi...vì sự yếu đuối của mình."
Tôi thừa biết chứ! Bởi tôi còn chẳng phải người của thế giới này. Chiến đấu, đó là định nghĩa xa vời với đứa nhóc đã quen sống trong hòa bình.
"Mà để sau đi, giờ tôi có chuyện cần phải giải quyết với tên khốn nạn đằng kia."
"C-Cứu tôi với!"
Một ai đó bỗng đột nhiên ôm lấy chân tôi từ phía sau khiến tôi giật thót tim. Và tôi chợt nhớ ra đứa con trai bị đánh cho sưng mặt vẫn đang ở đây. Và có vẻ hắn bị đánh là có liên quan đến Huệ. Tôi tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.
"Mà chờ chút, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cậu lại tấn công cậu ta?"
"Hắn ta muốn lợi dụng lúc đang không có ai này để làm chuyện đồi bại."
Huệ đáp với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt đằng đằng sát ý, và giọng nói cũng vô hồn theo.
Tôi đây là lần đầu thấy một cô gái mang trong mình sự khủng bố về khí thế như này. Nếu ánh mắt ấy hướng về phía tôi thì chắc tôi không đứng nổi ở đây nữa rồi.
Và nghe được câu trả lời của Huệ, tôi đã nhận ra rằng tên đằng sau đang bám víu lấy chân tôi cũng chẳng tốt đẹp gì. Đúng là cũng có vài người sẽ nghĩ đến làm chuyện này, nhưng ý nghĩ đó chỉ đến từ những kẻ có sự ngu dốt thôi. Một kẻ muốn trở thành chiến binh thức tỉnh, muốn vào học hiện Heliaras mà lại có ý nghĩ đó! Đây là sự ngu dốt đến mức nào đây!
"Vậy nên cậu có thể tránh ra để tôi giết hắn được không?"
"Chờ đã, cậu định giết hắn ta thật đấy à?"
Nhìn vào ánh mắt ấy thì tôi đã đoán ra được rằng cô ấy đang rất nghiêm túc rồi. Nhưng thế này thì thật sự không ổn chút nào cả.
"Đúng!"
"Thôi nào, cậu quên quy tắc rồi à? Với lại người tạo ra không gian này chắc chắn đang quan sát đấy. Nếu cậu giết người ở đây thì sẽ không thể vào học viện Heliaras được đâu."
"Vậy tại sao khi tên kia có ý định biến thái thì cũng chẳng có ai can thiệp? Tôi thậm chí đã nhẫn nhịn để hắn chạm cả vào tay mình."
Càng nói, gương mặt Huệ càng bộc lộ sự khát máu.
"À thì chắc là do họ muốn kiểm tra xem cậu có khả năng tự bảo vệ bản thân không ấy mà. Còn trong trường hợp không thể thì họ chắc chắn sẽ can thiệp."
Tôi nói có gì đó hơi quá hay không mà Huệ nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Sao cậu biết rõ quá vậy? Cứ như... cậu là người của ban tổ chức ra thử thách này vậy!"
"À ừ...thì..." Tôi bối rối, vì tôi đã lỡ nói hơi nhiều thứ không nên nói.
"Ha ha ha... Cảm ơn mày vì đã giúp tao câu kéo đủ thời gian. Giờ thì đi chết đi, con điếm!"
Bỗng thằng con trai sau tôi cất tiếng cười đầy khoái trí, và rồi cơ thể tôi mất thăng bằng một cách vô lý.
Khi nhận ra thì tôi mới biết bản thân bị tên kia đẩy ngã sang bên. Và một phép thuật được phóng ra bay thẳng đến chỗ của Huệ mà phát nổ.
C-Cái quái gì vậy? Hắn ta lợi dụng lúc mình và Huệ nói chuyện để âm thầm niệm phép. Tên này điên rồi! Hắn dám dùng phép để tấn công người khác...
"Mà vấn đề là Huệ, cô ấy...sao...rồi...!" Tôi ngỡ ngàng khi nhìn về phải Huệ.
Và Huệ, cô ấy vẫn đứng hiên ngang với quanh người là một màn chắn vàng óng ánh có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đó là phép phòng thủ cơ bản nhất của sức mạnh Order. Còn phép tấn công vừa nãy của tên kia là một phép cơ bản của sức mạnh Chaos.
Nhưng Huệ đã niệm chú từ khi nào vậy? Vô niệm là không thể, chỉ còn một khả năng là niệm chú bằng ý nghĩ. Nhưng vừa nói chuyện với tôi vừa niệm chú bằng suy nghĩ được ư! Cô ấy là thiên tài đến mức nào vậy?
Hơn nữa cô ấy còn biết trước cả việc tên đốn mạt kia sẽ dùng phép nữa.
"Chuyện... Chuyện này... thật vô lý!" Tên kia run rẩy ngồi dưới đất nhìn lên Huệ.
Ừ! Đến tôi cũng thấy vô lý mà.
"Giờ thì tao đã có lý do để đánh mày mà không phải chịu phạt rồi!"
Tự vệ chính đáng! Giờ những gì cô ấy sẽ làm là bảo vệ bản thân, kể cả là lỡ tay giết người. Tôi hết can nổi rồi.
Nhưng trời ạ! Cách cô ấy xưng hô có chút...
"Mà cậu có đánh thì nhẹ tay chút nhé, chết người cũng không tốt đâu."
"Ừ! Quả thật là không tốt chút nào nhỉ. Lần này tôi phải khiến hắn sống... khiến hắn sống mà luôn nghĩ đến cái chết như cách để giải thoát."
Tôi lạnh gáy với nụ cười của Huệ. Và hình như cô ấy hiểu lầm ý "không tốt" của tôi rồi thì phải.
Và sau đó là cảnh tượng mà cả đời này tôi cũng không thể tin là nó tồn tại trước mắt mình. Một người con gái đang đồ sát khuôn mặt của một đứa con trai. Đó là tiếng những cú đấm ứa máu hoà cùng tiếng la hét xin tha.
Huệ đang rất kiềm chế để không khiến tên kia ngất đi. Từ tác động trên mặt, cô ấy chuyển sang bụng... Đây đích thực là phương thức tra tấn chứ không phải đánh đấm thông thường... Và cuối cùng cô ấy chốt hạ bằng một cú đá vào hạ bộ của tên kia khiến hắn phải ngất lịm đi.
Giờ tôi đã biết được sự bá đạo của phụ nữ ở trong thế giới sức mạnh siêu nhiên rồi.
Và... sau khi đã chứng kiến tất cả, tôi chợt nhớ lại khoảnh khắc ở bể bơi. Khoảnh khắc tôi đùa cợt để rồi ăn chiếc dép của Huệ.
Phải rồi, chiếc dép ấy, đó chắc chắn là thứ hình phạt nhẹ nhàng nhất mà tôi nhận được từ Huệ. Cảm ơn cậu đã nương tay. Vì nếu không phải là chiếc dép ấy thì có lẽ sẽ là một cảnh tượng đồ sát y như lúc này rồi nhỉ!
"Chà chà, có vẻ đến muộn mất rồi! Thật là mấy cái đứa này!"
Bất ngờ anh Hùng xuất hiện từ hư không mà không hề có gì báo hiệu trước.
"À, anh Hùng! Anh đến để thu dọn chiến trường à?" Tôi hỏi.
"Gì mà 'thu dọn chiến trường'..., là giải quyết rắc rối mà mấy đứa tạo ra cho anh thì có. Mà em hiện tại cứ như một ông chồng bất lực vậy đó, Mạnh!"
Tôi đang ngồi khép nép ôm gối ở cạnh cửa ra vào phòng ngủ. Trông tôi lúc này chắc hèn hạ lắm.
"Anh nên biết ơn em vì đã không tham gia cùng Huệ đấy! Chứ hắn đẩy ngã em sang một bên, đau muốn chết."
"À ừ rồi, anh cảm ơn em rất nhiều nhé."
"Dạ vâng, không có gì đâu ạ." Tôi cười đáp.
Rồi, anh Hùng đi đến chỗ của cái tên đốn mạt bị Huệ đánh cho nằm bất động dưới đất kia mà thở dài não nề.
"Trời! Thật tàn nhẫn quá mà. Thế này thì còn gì là người nữa. Huệ à, em cũng hơi quá rồi đó!"
"Em chỉ đang tự vệ thôi, em không có biết gì cả. Chắc cậu bạn ấy tự ngã ra nông nỗi đó thôi ạ."
Huệ rất hồn nhiên đáp chối phăng đi những gì bản thân vừa làm ra, khiến anh Hùng chết lặng với hai con mắt của sự bất lực.
Ai cũng biết rõ tình hình rồi nên giờ có nói gì cũng chỉ là hình thức thôi. Nếu các sĩ quan muốn can ngăn thì đã xuất hiện từ lúc tên kia dám dùng phép để tấn công Huệ rồi. Nói chung thì là Huệ đã được cho phép thích đánh tên kia ra đến nông nỗi nào thì ra. Còn lại thì các sĩ quan sẽ giải quyết.
"Rồi đó, còn lại hai đứa thì muốn làm gì thì làm đi. Anh mang cậu ta đi cho khuất tầm mắt hai đứa nhé."
"Chờ... Anh nói vậy là ý gì? 'Hai đứa muốn làm gì thì làm!', sao anh nói giống như bọn em là một cặp đôi bị người khác chen vào việc cá nhân vậy? Hay là anh muốn em trở thành nạn nhân thứ hai?"
"Thôi chúc hai đứa vui vẻ nhé."
Bỏ ngoài tai lời tôi, anh Hùng dơ tay chào và biến mất không dấu vết.
"Hả! Vui vẻ cái quái gì chứ!?"
...Đừng bỏ em lại mà, em sợ!
Vui vậy thôi chứ tôi đang lo và không biết xử lý sao với Huệ đây.
Tôi vẫn còn ngồi dưới đất mà chưa thèm đứng lên. Hay nói cách khác là tôi 'không dám' đứng dậy, chứ không phải tôi muốn ngồi đây. Bởi nỗi sợ vẫn còn vương vấn trong tiềm thức tôi.
"Cậu định ngồi đó mãi luôn à?" Huệ nhìn về phía tôi hỏi.
"Tại ngồi ở đây thoải mái và đỡ mỏi chân."
Để giữ thể diện của một người đàn ông, tôi đã phải nói dối.
"Vậy cậu cứ ở đó đi, tôi đi tìm kiếm mọi người."
"À, nếu cậu đang tìm Kiều thì không cần quá lo đâu. Giờ cô ấy đang tích cực đi liên kết các chiều không gian rồi."
"Cậu gặp cậu ấy rồi à?"
"Ừ! Mà với lại sau khi tôi tìm được đến đây, hai không gian đã được gắn kết với nhau rồi. Cậu có thể đi tìm Kiều được rồi đấy, chắc cô ấy đang ở khu trung tâm."
Sau khi nói vài lời với Huệ, sự căng thẳng trong tôi đã giảm bớt đi phần nào. Giọng điệu và khí chất của Huệ đã trở về bình thường với sự lạnh nhạt như cũ.
Tôi từ tốn đứng dậy phủi bụi sau mông, nhưng vẫn chưa dám di chuyển.
"Vậy giờ cậu định làm gì?" Huệ hỏi.
"Tôi ấy hả? Chắc về phòng nghỉ ngơi chờ thử thách qua đi."
...Như kế hoạch đã định từ ban đầu. Chỉ vì tò mò với cái vòng phép trên trần nhà cùng cảm giác quen thuộc lạ lùng nên tôi mới thử, ai ngờ gặp được Huệ trong cơn cuồng nộ này.
"Sao những lúc như thế này cậu lại bình tĩnh và thản nhiên vậy? Hoàn toàn khác so với..."
"Được rồi, đừng nói toẹt ra thế chứ! Tôi biết rõ bản thân mình như thế nào mà, một kẻ với tinh thần hèn nhát, tâm lý yếu đuối khi đối diện với những trận chiến."
"Cậu biết rõ, nhưng lại không thay đổi? Cậu có thật sự nghiêm túc khi muốn đến học viện Heliaras không thế?"
'Nghiêm túc'... à, tôi vốn đã chẳng có rồi. Thứ tôi muốn khi đến học viện Heliaras chỉ là để tìm câu trả lời cho thắc mắc của mình, rằng thế giới này đang thực sự diễn biến theo những gì đã xuất hiện trong trò chơi. Và trong đó tất nhiên có cả việc xác thực những nhân vật trong trò chơi có xuất hiện ngoài đời thực này hay không. Nhân vật chính liệu có bị thay thế bởi tôi hay không?
Rồi tùy theo sự xác thực ấy, tôi mới quyết định con đường mà mình sẽ đi. Trở thành kẻ bình thường hoặc cố gắng trở nên siêu thường.
"Dù cậu có giới phép thuật đến đâu, nhưng nếu tinh thần của cậu yếu như vậy thì trong thực chiến đến việc niệm chú cũng không làm nổi đâu."
"Ừ! Cảm ơn vì lời nhắc của cậu."
Quả nhiên phụ nữ trong thế giới siêu nhiên mạnh mẽ thật! Tôi cứ nghĩ điều đó là không hợp lý và nhà phát triển trò chơi cho thật nhiều nhân vật nữ vào để lôi kéo người chơi. Nhưng giờ trải nghiệm ngoài đời thật thì tôi mới biết điều đó là sai lầm.
Sau đó, Huệ chào tôi một tiếng và rời đi về hướng khu trung tâm để tìm kiếm hội họp với Kiều. Còn tôi thì trở về phòng của mình như đã dự định.
Và... biết gì không. Tôi biết có một cách dễ dàng vượt qua thử thách này, nhưng tôi đã không nói ra và cũng không muốn thực hiện nó.
Phép thuật không gian luôn có một điểm đặc biệt, đó là luôn có một điểm duy trì năng lượng, giống như tâm của các trận pháp trong tiểu thuyết tu tiên.
Chỉ cần có thể tìm ra và phá hủy hoặc can thiệp vào điểm duy trì năng lượng của không gian này thì tất cả sẽ kết thúc, không gian khổng lồ đang cô lập mọi người ở đây sẽ biến mất. Đơn giản quá nhỉ!
Chắc chắc trong những đồng bạn trên thuyền, vẫn sẽ có vài người biết về điểm duy trì năng lượng này. Bởi nó là kiến thức trong sách vở.
Nhưng vấn đề là tìm được điểm duy trì năng lượng ấy trên con tàu rộng lớn thế này là điều không thể. Nó không có dấu vết rõ ràng để nhận biết, trong trò chơi thì chỉ có thể dùng một kỹ năng được gọi là 'cảm nhận năng lượng' để phát hiện ra nó. Nhưng kỹ năng này chỉ có phạm vi nhất định, tùy theo cấp độ năng lượng của người sử dụng. Với người mới thức tỉnh như chúng tôi thì tối đa mười mét là cùng, thậm chí có người còn chưa biết dùng kỹ năng này nữa kìa.
Và tất nhiên đó là điều không thể đối với tất cả đồng bạn trên tàu, còn với tôi thì quá rõ rồi. Tôi biết bản thân đang gian lận mà, vậy nên tôi mới không làm gì cả.
Giờ cứ phải hưởng thụ cuộc sống đã, trước khi bản thân có thể bị kéo vào mớ hỗn độn, phiền phức của thế giới này.
Tôi trèo lên giường và đắp chăn đi ngủ.
------
Trong khi đó, trong không gian mà Huy đang bị cô lập...
"A... Kiều ơi! Kiều ơi! Cậu ở đâu rồi. Đừng lo, tớ đang đến rồi đây!"
Như dự đoán, cậu ta đang ra sức đi tìm kiếm cô bạn thuở nhỏ Kiều, vừa chạy vừa gào thét tên cô ấy. Cậu ta không sợ hãi tình hình này, cậu ta chỉ đang lo cho Kiều hơn chính bản thân mình. Và chính sự quan tâm quá mức này mà cậu ta mất đi khả năng suy luận, hoàn toàn không còn giữ được bình tĩnh để xem xét vấn đề và tìm hướng giải quyết.
Có chút cảm phục, nhưng người đời gọi đây là dại gái đấy. Hãy có tinh thần nghĩa hiệp như Huy chứ đừng 'simp' như Huy.
__________