Giới thiệu
Dĩ Thành mời Thiên Việt: "Ngươi nghe thử khúc nhạc này xem." Thiên Việt trầm ngâm thưởng thức một hồi, rồi nhận xét: "Giai điệu tuy mỹ diệu khôn cùng, song nội dung tựa hồ ẩn chứa điềm chẳng lành." Dĩ Thành bá lấy cổ Thiên Việt, ôn nhu vỗ về, giọng điệu vẫn hòa ái như thường lệ: "Liên can gì đến chúng ta đâu chứ?" Từ khoảnh khắc ấy, khúc nhạc này bất giác đã bén rễ sâu trong tâm khảm Thiên Việt, dẫu cho chẳng muốn, vẫn cứ khắc ghi mãi không quên. Ổ khóa nào có thể khóa chặt vạn ngàn ước hẹn? Để giữ lại muôn vẻ dịu dàng của người. Khúc ca nào có thể cất vang muôn đời? Để khi năm tháng nhuộm bạc mái đầu, người vẫn mãi nhớ đến? Nếu yêu nhau sẽ luôn thề nguyền thủy chung son sắt. Nếu nguyện ước sẽ luôn trọn đời trọn kiếp. Nếu ta mong được ở bên người mãi mãi, Thì sự "mãi mãi" ấy, rốt cuộc là bao lâu? Mà hoa kia nở đến khi nào sẽ tàn? Chim kia bay đến nơi nào khuất bóng? Nếu thanh xuân chỉ vụt qua trong khoảnh khắc, Thì người ta yêu nhất, bao giờ sẽ lìa xa? Chúng ta mãi miết tìm kiếm một mùa xuân vĩnh hằng. Chúng ta cứ ngóng trông lời hứa hẹn bất diệt. Lại nào hay mộng đẹp chóng tàn, Má hồng mau phai. Rồi cũng đành nhìn nhau lệ ứa nhòa.