(Đã dịch) Chân Linh Cửu Biến - Chương 687 : Thu Thủy Y Nhân
Huyền Câu chân nhân vẽ ra ngũ thải Phá Cấm Phù khiến cho tất cả mọi người lộ ra vẻ hưng phấn, lúc này lại nghe Khương Thiên Lâm lão tổ hỏi: "Huyền Thần sư muội, mới vừa rồi thấy muội giơ tay nhấc chân đã tu bổ xong trận pháp động phủ, xem ra chuyến đi Doanh Thiên Đạo Tràng, sư muội cũng có thu hoạch lớn a!"
Mọi người vừa rồi dồn hết sự chú ý vào việc Huyền Câu chân nhân vẽ ngũ thải Phá Cấm Phù, không để ý Huyền Thần chân nhân mấy đạo pháp quyết đã hóa giải sự ăn mòn của ngũ thải Phá Cấm Phù đối với trận pháp phòng hộ động phủ. Nghe Khương Thiên Lâm lão tổ nói, lúc này mới kinh ngạc chuyển ánh mắt sang Huyền Thần chân nhân.
Huyền Thần chân nhân khẽ mỉm cười, nói: "Lần này từ Doanh Thiên Đạo Tràng mang ra điển tịch truyền thừa trận pháp thực sự không ít, trong đó có nhiều thứ có thể dùng để bù đắp chỗ sơ hở trong hệ thống truyền thừa trận pháp của bổn phái, đặc biệt là truyền thừa Trận Pháp Sư của bổn phái, mấy ngàn năm qua lại không có một Trận Pháp Sư nào có thể lên cấp Pháp Tướng kỳ. Sau khi nhận được truyền thừa trận pháp của Doanh Thiên Phái, có lẽ có thể bù đắp được thiếu sót này."
Khương Thiên Lâm lão tổ ánh mắt sáng lên, nói: "Sư muội, muội có nắm chắc lên cấp Pháp Tướng kỳ rồi?"
Huyền Thần chân nhân cười khổ một tiếng, nói: "Sư huynh, sư muội ta dù sao tu vi cũng đã đến trình độ này, dù có thể thông qua truyền thừa của Doanh Thiên Phái để bù đắp rất nhiều chỗ sơ hở trong tu luyện, nhưng muốn trải bằng con đường lên cấp Pháp Tướng kỳ, e rằng vẫn còn lực bất tòng tâm. Bất quá sau ta, những Trận Pháp Sư có thiên phú khác của bổn phái cũng không phải là không có khả năng lên cấp Pháp Tướng kỳ."
Huyền Thần chân nhân vừa dứt lời liền nhìn Lục Bình một cái, Lục Bình biết Huyền Thần chân nhân đang nói đến Hồ Lệ Lệ. Trong tam đại đệ tử của Chân Linh Phái, tu vi trận pháp của Hồ Lệ Lệ là cao nhất, hơn nữa lần này Lục Bình còn mang về trọn bộ truyền thừa trụ cột trận pháp của Doanh Thiên Phái, có thể dùng để một lần nữa bồi đắp căn cơ tu hành trận pháp cho Hồ Lệ Lệ.
Khương Thiên Lâm lão tổ theo ánh mắt của Huyền Thần chân nhân liếc nhìn Lục Bình một cái, nhất thời "Ồ" một tiếng. Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Khương Thiên Lâm lão tổ kinh ngạc nói: "Tiểu tử ngươi khi nào đã nâng tu vi lên tới Đoán Đan tầng bảy đỉnh phong rồi?"
Vốn dĩ sau khi Lục Bình tiếp nhận Thuần Dương chi hồn, tu vi của hắn dưới sự trùng kích của linh lực hùng hậu tích chứa trong Thuần Dương chi hồn đã suýt chút nữa tăng lên một mạch tới đỉnh phong Đoán Đan kỳ. Cũng may tâm niệm Lục Bình kiên định, dám đem linh lực tinh thuần cuồng bạo toàn bộ áp súc vào trong huyết nhục xương cốt quanh thân, khiến cho tu vi của mình không bị tăng lên trên phạm vi lớn do sự trùng kích của Thuần Dương chi hồn. Dù vậy, Lục Bình mới đột phá Đoán Đan tầng bảy chưa được mấy năm, vẫn là nâng tu vi của bản thân lên tới đỉnh phong Đoán Đan tầng bảy.
Trước đó Lục Bình luôn mặc thạch đầu khải giáp, lại có Vân Quang Ngũ Hành Y che giấu, cho dù là Khương Thiên Lâm lão tổ cũng không phát giác ra tu vi của Lục Bình tăng lên. Hiện tại Lục Bình đã trở về động phủ nham thạch, nguy cơ đã giải trừ, Lục Bình tự nhiên không giấu diếm tu vi của mình nữa. Chuyện Phá Cấm Phù của Huyền Câu chân nhân xảy ra đột ngột, Lục Bình không suy nghĩ nhiều đã ra khỏi thạch thất tu luyện, lúc này mới bị Khương Thiên Lâm lão tổ phát hiện ra sự biến hóa trong tu vi của hắn.
Đối với việc này Lục Bình đã sớm nghĩ ra câu trả lời, cười nói: "Đệ tử ở trong động thiên trung ương của Doanh Thiên Đạo Tràng đã phát hiện ra một vị di thuế của đời trước Doanh Thiên Phái. Vị tiền bối này khi còn sống tu luyện chân nguyên cũng hợp với vãn bối, trước khi vẫn lạc đã cô đọng một thân chân nguyên vào trong di thuế. Vãn bối may mắn hoàn thành mấy lần khảo nghiệm mà vị tiền bối này lưu lại, sau khi nhìn thấy di thuế của vị tiền bối này, chân nguyên cô đọng trong di thuế liền tưới vào cơ thể đệ tử. Đệ tử dù hết sức khống chế, nhưng vẫn là khiến cho tu vi tăng lên một mạch tới đỉnh phong Đoán Đan tầng bảy."
Nhìn những người khác, phát hiện trừ Khương Thiên Lâm lão tổ như có điều suy nghĩ ra, Huyền Hư và Huyền Sâm chân nhân đều lộ vẻ hâm mộ, Lục Bình nói tiếp: "Thật ra thì sau này chuyện về mấy tòa động phủ giấu bảo tàng, cùng với một ít chuôi búa rìu Linh Bảo bị hao tổn, đệ tử cũng đều đạt được từ di ngôn của vị tiền bối kia."
Khương Thiên Lâm lão tổ thở dài một tiếng, nói: "Ngưng nguyên di thuế, thân thể bất hủ, nghĩ đến vị tiền bối kia khi còn sống ít nhất cũng là một đại tu sĩ Pháp Tướng hậu kỳ mới có thần thông như vậy. Bất quá cũng may ngươi coi như thanh tĩnh, không dung nạp toàn bộ chân nguyên chảy ngược, hơn nữa chân nguyên ngưng tụ trong di thuế của vị tiền bối kia mấy ngàn năm qua cũng tiêu tán không ít, nếu không, chân nguyên khổng lồ dù không chống đỡ bạo không gian tâm hạch của ngươi, cũng sẽ tách rời căn cơ tu vi của ngươi, kiếp này không thể tiến bộ thêm nữa."
Khương Thiên Lâm lão tổ dừng một chút, mới có chút cảm khái nói: "Tiểu tử ngươi cơ duyên cũng quả nhiên là tốt, khảo nghiệm mà vị tiền bối kia lưu lại cùng với ngưng nguyên kia nghĩ đến là nhằm vào tu sĩ Pháp Tướng, tiểu tử ngươi chẳng những thông qua khảo nghiệm của người ta, hơn nữa còn không bị chân nguyên trong di thuế chống đỡ bạo."
Mà Huyền Sâm chân nhân và Huyền Hư chân nhân lại nhìn Lục Bình từ trên xuống dưới bằng ánh mắt như nhìn quái thai. Khảo nghiệm của tu sĩ Pháp Tướng cũng có thể thông qua, thực lực của tiểu tử này rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào?
Chuyến đi Doanh Thiên Đạo Tràng lần này, mọi người có thể nói là thắng lợi trở về, không chỉ là bảo vật và truyền thừa, thực lực của mỗi người sau chuyến đi Doanh Thiên Đạo Tràng lần này cũng được tiến bộ vượt bậc.
Trừ Huyền Câu chân nhân và Huyền Thần chân nhân ra, việc Huyền Hư chân nhân có được "Huyễn Tinh Sa" và phi kiếm Dưỡng Linh cũng khiến cho thực lực của hắn tăng nhiều, Huyền Sâm chân nhân sau khi bị thương, cũng chiếm được một thanh pháp bảo Dưỡng Linh "Vân Tùng Mộc Xích" từ chỗ Khương Thiên Lâm lão tổ.
Chuôi Vân Tùng Mộc Xích này chính là vật mà Khương Thiên Lâm lão tổ nhận được trong động thiên cung điện, là năm đó Luyện Khí tông sư của Doanh Thiên Phái tìm được mười sáu gốc vân tùng lôi kích mộc ngàn năm tuổi từ vân tùng đầy khắp núi đồi của Doanh Sơn sơn mạch, dùng mộc tâm của mười sáu gốc lôi kích vân tùng mộc này luyện chế thành thanh mộc thước này, bên trong cũng cô đọng bảy đạo bảo cấm, chỉ là chuôi mộc thước này tiềm lực thâm hậu, có thể trùng kích chín đạo bảo cấm, thành tựu pháp bảo Dưỡng Linh đỉnh phong.
Mấy ngày nay sau khi mọi người thu thập xong bảo vật trong đàn tràng, tuyệt đại đa số bảo vật đều giao cho Khương Thiên Lâm lão tổ. Những thứ này đều phải nộp lên môn phái, tỷ như linh vật Thiên Giai trung phẩm "Tức Nhưỡng" mà Huyền Sâm chân nhân lấy được, đan phương Đoán Linh Đan đầy đủ của Lục Bình, điển tịch trận pháp mà Huyền Thần chân nhân thu thập được, Huyền Câu chân nhân dù không tiến vào Doanh Thiên Đạo Tràng, nhưng cũng thu thập các điển tịch vẽ phù lục, cùng với các điển tịch truyền thừa khác, vân vân.
Bất quá những vật hữu dụng đối với bản thân, mọi người đều có thể giữ lại. Theo lời của Khương Thiên Lâm lão tổ, mọi người vất vả lắm mới đến Trung Thổ một chuyến, lại còn mạo hiểm tính mạng để có được đồ, tự nhiên phải giữ lại những thứ mình cần dùng.
Bất quá nhắc đến thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi Doanh Thiên Đạo Tràng lần này, có lẽ phải kể đến Lục Bình. Đương nhiên, bảo vật trong tay Khương Thiên Lâm lão tổ tự nhiên là nhiều nhất, chính là bảo vật mà Lục Bình và những người khác lấy được trong Doanh Thiên Đạo Tràng lần này, nếu không cần đến thì đều phải giao cho ông ta mang về môn phái.
Tu vi đạt đến tình trạng của Khương Thiên Lâm lão tổ, bảo vật có thể sử dụng được có thể nói là ít lại càng ít.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Bình, Khương Thiên Lâm lão tổ lấy ra một đôi phi kiếm cấp bậc Dưỡng Linh từ Pháp Khí trữ vật của mình.
Hai mắt Lục Bình lóe lên ánh sáng vui mừng, ngẩng đầu lên hỏi Khương Thiên Lâm lão tổ: "Sư bá, đôi phi kiếm này là cho đệ tử sao? Đây là một đôi phi kiếm Dưỡng Linh cô đọng bảy đạo bảo cấm đó!"
Khương Thiên Lâm lão tổ khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi cho rằng trong bổn phái hiện tại, trừ ngươi ra, còn ai có tư cách nhận được đôi phi kiếm thuộc tính thủy này?"
Lục Bình "Hắc hắc" cười một tiếng, vội vàng không thể chờ đợi được nhận lấy đôi phi kiếm này, cẩn thận vuốt ve thân kiếm, cảm thụ được linh tính phập phồng trong phi kiếm. Mà phi kiếm trong tay dường như cũng cảm nhận được loại chân nguyên hùng hậu, tinh khiết mà sinh sôi không ngừng khác hẳn với người thường trong cơ thể Lục Bình.
Theo hai tay Lục Bình vuốt ve, linh tính trong đôi phi kiếm này nhất thời được đánh thức, tiếng kiếm ngân vang theo chân nguyên của Lục Bình rót vào mà càng thêm cao vút, Lục Bình thậm chí có thể cảm nhận được từng đợt hưng phấn truyền đến từ thân kiếm.
Thu Thủy Y Nhân Kiếm!
Lục Bình đã sớm muốn có được một bộ song phi kiếm. Sáu bộ kiếm thuật trong "Bắc Hải Thập Nhị Chính Pháp" của Lục Bình thực ra cũng có thể dùng song phi kiếm để thi triển, đặc biệt là "Kinh Đào Phách Ngạn kiếm quyết", "Đại Giang Đông Khứ kiếm quyết", khi sử dụng song phi kiếm, uy lực sẽ vượt xa uy lực của một phi kiếm.
Đáng tiếc song phi kiếm vốn đã hơi hiếm, song phi kiếm có thể thích ứng với thực lực hiện tại của Lục Bình lại càng ít hơn.
So với bộ Thu Thủy Y Nhân Kiếm này, Lục Bình trong tay dù có Trường Lưu Kiếm trong "Tế Thủy Trường Lưu kiếm" tốt hơn, đó là phi kiếm Dưỡng Linh cô đọng tám bảo cấm, đáng tiếc thanh phi kiếm này trong giới tu luyện Bắc Hải căn bản không thể lộ ra ngoài ánh sáng, trước đó trong Doanh Thiên Đạo Tràng chỉ có thể dùng Kim Lân Kiếm chỉ cô đọng sáu đạo bảo cấm. Lần này có Khương Thiên Lâm lão tổ giao cho hắn đôi "Thu Thủy Y Nhân Kiếm" này, cũng giải quyết cho Lục Bình một chuyện phiền toái.
Kim Lân Kiếm đi theo Lục Bình lâu nhất, đáng tiếc thanh phi kiếm này cũng bị hạn chế bởi phẩm chất của bản thân, muốn tái tiến một bước tăng lên cũng cực kỳ khó khăn, mà tu vi của Lục Bình lại biến chuyển từng ngày, Kim Lân Kiếm đã dần dần không theo kịp sự tiến bộ trong tu vi của Lục Bình.
Sau khi Lục Bình nhận lấy Thanh Hồng kiếm mà Khương Thiên Lâm lão tổ giao cho, mới nghe Khương Thiên Lâm lão tổ nói: "Vốn dĩ Bát Cảnh Lâu mà ngươi có được trong đàn tràng là trước khi bọn ta tiến vào, pháp bảo Dưỡng Linh này tự nhiên cũng sẽ là bảo vật của ngươi. Chỉ là hiện tại ta cần Bát Cảnh Lâu giúp ta luyện hóa một ít chuôi búa rìu Linh Bảo trong trận pháp Doanh Hư Bảo Kính, tạm thời không thể trả lại cho ngươi."
Lục Bình gật đầu, thực ra khi Khương Thiên Lâm lão tổ giao Thu Thủy Y Nhân Kiếm cho Lục Bình, trong lòng Lục Bình cũng đã mơ hồ đoán được tính toán của Khương Thiên Lâm lão tổ. Vốn dĩ Lục Bình cũng muốn thông qua pháp bảo này để gõ trúc giang của Khương Thiên Lâm lão tổ, không ngờ Khương Thiên Lâm lão tổ vốn không muốn hắn chịu thiệt, đã sớm chuẩn bị xong một đôi phi kiếm Dưỡng Linh, càng khiến Lục Bình không nói nên lời.
Bất quá Lục Bình vẫn có chút không yên lòng nói: "Sư bá, Bát Cảnh Lâu này đệ tử đã thêm chút tế luyện, tuy nói chưa tế luyện hoàn toàn, nhưng nếu ngài mang pháp bảo này về môn phái, e rằng sẽ có chút gợn sóng."
Pháp bảo trọng yếu như Bát Cảnh Lâu không phải là để tu sĩ cầm đi đấu pháp giành thắng lợi, Khương Thiên Lâm lão tổ tự nhiên hiểu rõ điều này. Ông suy nghĩ một chút, nói: "Loại pháp bảo này chính là vật mà bổn phái vẫn muốn mà không thể có được, giống như động thiên truyền thừa, Linh Bảo bình thường, cũng được coi là vật trấn áp số mệnh môn phái. Vật này nếu mang về môn phái đúng là có chút gợn sóng, bảo vật như vậy luôn luôn phải thu về môn phái làm của chung, bất quá có ta và lão sư của ngươi ở đây, nghĩ đến dù có chút tiếng phản đối, cũng có thể giữ được pháp bảo này cho ngươi. Bất quá pháp bảo này tuy thuộc về cá nhân ngươi, nhưng phải hoàn toàn mở ra cho môn phái, dùng để bồi dưỡng đệ tử hậu tiến của môn phái."
Lục Bình gật đầu, nói: "Đây là điều nên làm, đệ tử vốn dĩ muốn mở ra cho đệ tử bổn phái."
Khương Thiên Lâm lão tổ hài lòng gật đầu, có chút tán thưởng ý nghĩ của Lục Bình.
Lục Bình suy nghĩ một chút, "Hắc hắc" cười nói: "Sư bá, đệ tử còn có một kiện bảo vật muốn cho ngài xem."
Khương Thiên Lâm lão tổ tinh thần chấn động, lại thấy Lục Bình cổ tay lật một cái, một thanh trường kiếm phảng phất như một dải lưu thủy xuất hiện trong tay hắn.
Thần sắc Khương Thiên Lâm lão tổ ngưng tụ, tiện tay đánh ra một đạo cấm chế cách âm đóng cửa thạch thất, sắc mặt khẽ biến thành mang theo một tia hưng phấn và khiếp sợ, trầm giọng hỏi: "Trường Lưu Kiếm của Thương Hải Tông, ngươi có được thanh phi kiếm này ở đâu?"
Dịch độc quyền tại truyen.free