(Đã dịch) Chân Linh Cửu Biến - Chương 1304 : Doanh Trại Thất Thủ ( Hạ )
A Tu La trong tay Bạn Sinh Linh Bảo tuy rằng không bằng chân chính ba kiếp Thuần Dương Linh Bảo, nhưng so với hai kiếp Linh Bảo mạnh hơn rất nhiều, dù vậy, dưới vô thượng kiếm thuật thần thông dung hợp của Tạ Thiên Dương và Tô Cẩm, nó rõ ràng suýt chút nữa bị cắn nát.
Lục Bình âm thầm kinh hãi, thiên hạ đệ nhất kiếm phái quả nhiên không phải hư danh, kiếm thuật thần thông bực này nếu đổi thành Lục Bình tới đón, ngoại trừ tế ra Thuần Dương Linh Bảo lưỡng đoạn, tựa hồ không còn phương pháp nào khác.
Trong lòng Lục Bình tuy đối với uy năng kiếm thuật này cảm xúc bành trướng, nhưng trong tay cũng không dám chậm trễ, Tạ Thiên Dương cùng Tô Cẩm hai người liên thủ trọng thương A Tu La, cơ hội bực này không thể bỏ qua, nếu không một khi A Tu La kia trong chớp mắt muốn chạy trốn, rất khó mà lưu giữ lại.
Chân Linh Chi Kiếm một thân chiến minh, vô số bóng kiếm từ trên người Mạc Ly tách ra, tựa như thực nhân ngư ngửi thấy mùi máu trong nước, rậm rạp chằng chịt một loạt trên xuống, dưới đại thần thông Sấm Thủy Kiếm Quyết vây khốn, khả năng muốn chạy trốn của A Tu La hoàn toàn bị hạn chế.
Lục Bình ra tay đủ kịp thời, hoàn toàn không cho A Tu La cơ hội thở dốc dưới đả kích của Tạ Thiên Dương và Tô Cẩm, giữa tiếng gầm gừ điên cuồng, chỉ truyền tới từng tiếng thanh thúy giòn tan, dưới giảo sát của Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly, Bạn Sinh Linh Bảo đã sớm vết thương chồng chất rốt cục không chịu nổi gánh nặng, triệt để biến thành một đống mảnh nhỏ.
A Tu La đã không còn Bạn Sinh Linh Bảo, thực lực nhiều nhất bất quá tương đương với một vị thâm niên đại tu sĩ, làm sao còn có thể là đối thủ của bốn người Lục Bình.
A Tu La kia tại nháy mắt Bạn Sinh Linh Bảo vỡ vụn cũng đã nhận ra tình cảnh của bản thân, một tay đẩy ra, Bạn Sinh Linh Bảo vỡ vụn giống như Mạn Thiên Hoa Vũ rơi vãi ra, miễn cưỡng đụng ra một cái động lớn trên ánh sáng Sấm Thủy Kiếm của Lục Bình, không đợi Lục Bình kịp thời che lấp sơ hở này, A Tu La đã theo kiếm quang lồng giam phá vây ra.
Nhưng mà ngay khi A Tu La chạy ra khỏi kiếm quang lồng giam, có chút thở dài một hơi, một thanh đoản kiếm đã phá khai hư không, đâm thẳng về phía mặt hắn.
A Tu La quá sợ hãi, không thể không giơ tay lên chưởng ngăn cản, bất chấp cảm thụ kịch liệt đau nhức bàn tay bị đâm thủng, A Tu La bứt ra liền muốn hóa thành một đạo độn quang, không ngờ độn quang kia không đợi bay lên, tựu như một con đại xà bị chém trúng bảy tấc, từ giữa không trung bốc lên ngã xuống đất.
A Tu La từ giữa không trung ném rơi, trở tay một ngón tay hướng về phía sau của mình điểm ra, một đạo kim sắc quang điểm tại giữa không trung phát ra thanh âm "Xuy xuy" xuyên thấu hư không, Lục Bình ở phía sau đột nhiên ra tay lâm không đẩy, Ân Thiên Sở từ hư không lảo đảo ra, kim sắc quang điểm vốn là hướng về phía lồng ngực của hắn mà đi, trực tiếp xuyên thủng bờ vai của hắn, dù là Ân Thiên Sở vạn năm không thay đổi mặt lạnh cũng không khỏi bị kịch liệt đau nhức vặn vẹo.
Tạ Thiên Dương cùng Tô Cẩm lúc này cũng đã tạm thời khôi phục lại từ hao tổn cực lớn của vô thượng thần thông dung hợp, hai người xông về phía trước tiến đến muốn triệt để chém giết đầu A Tu La này, lại chứng kiến không biết lúc nào một thanh đoản thứ đã đâm vào ngực A Tu La, thân hình A Tu La theo giữa không trung rơi xuống đã bắt đầu chậm rãi vỡ vụn, hóa thành từng đoàn từng đoàn linh khí nồng đậm tản ra tại giữa không trung.
Sắc mặt Ân Thiên Sở không ngừng biến hóa, khí tức quanh thân phập phồng bất định, Lục Bình tiến lên phía trước nói: "Thế nào?"
Ân Thiên Sở nhìn Lục Bình một cái nhưng lại không mở miệng nói chuyện, Lục Bình một chưởng vỗ vào hậu tâm Ân Thiên Sở, một cổ chân nguyên hùng hậu đến cực hạn giống như thủy triều dọc theo đường sông chảy ngược nước biển dũng mãnh vào huyết mạch Ân Thiên Sở, một đường vây quanh bổn nguyên tinh hoa của Ân Thiên Sở hướng về phía miệng vết thương bị xuyên thủng trên bờ vai mà đi.
Phốc phốc!
Một đạo máu tươi lóe ra kim sắc quang điểm theo hai bên miệng vết thương bả vai bị xuyên thủng của Ân Thiên Sở bắn ra, sắc mặt Ân Thiên Sở lập tức tái đi, nhưng thần sắc ngược lại đại đại buông lỏng xuống.
Ân Thiên Sở hít một hơi thật sâu, trong cơ thể công quyết vận hành chân nguyên lưu chuyển, sắc mặt tái nhợt thoáng mang lên một tia hồng nhuận phơn phớt, vẫy tay, Linh Bảo Thái Huyền Chi Thứ đảo xoáy mà quay về chui vào lòng bàn tay, rồi sau đó hướng Lục Bình nhẹ gật đầu.
Tô Cẩm sắc mặt như trước mang theo một tia háo sắc, nói: "Việc này không nên chậm trễ, kính xin hai vị giúp ta một tay, tận khả năng tiếp ứng tu sĩ bổn phái phản hồi doanh trại."
Lục Bình cùng Ân Thiên Sở nhẹ gật đầu, rất không đợi Tô Cẩm mở miệng cảm tạ, một tiếng nổ vang ầm ầm cùng với một tiếng rống sợ hãi có thể đâm rách màng tai từ phía sau truyền đến, theo sát lấy chính là linh khí cuộn sóng cực lớn gào thét mà qua, sắc mặt Tô Cẩm thoáng cái trở nên trắng bệch, mà Tạ Thiên Dương tắc chính là hai mắt sung huyết, gầm lên giận dữ chính là trường kiếm lao ra.
Tô Cẩm tựa hồ đã sớm ngờ tới Tạ Thiên Dương sẽ như thế, thân thủ một bả gắt gao túm lấy Tạ Thiên Dương, cả người bị hắn kéo giữa không trung đã thành hơn mười trượng.
"Buông ra, buông ra!"
"Lão Lục, sư thúc tổ đã chết rồi, chết...rồi, ngươi bây giờ đi qua hắn vẫn lạc còn có ý nghĩa gì!"
Lục Bình tiến lên đồng dạng kéo lại Tạ Thiên Dương, nói: "Tạ huynh, Thiên Ma kia đã bị tiền bối quý phái tự bạo gây thương tích, nhưng thực lực vẫn còn, chung quanh còn có rất nhiều ma la đẳng cấp cao vờn quanh, chúng ta không phải đối thủ, hiện tại chỉ có thể thối lui, tận khả năng bảo trụ tánh mạng tu sĩ quý phái!"
Lục Bình vừa dứt lời, chợt nghe đến thanh âm bi thương của Mạnh Học Nghĩa lão tổ truyền đến: "Tử Dương Cung nghe lệnh, thối lui, tất cả mọi người thối lui!"
Ánh mắt Tạ Thiên Dương rốt cục khôi phục thanh minh, thấy Lục Bình cùng Tô Cẩm như trước gắt gao kéo lại chính mình, đột nhiên hét lớn một tiếng, thân hình tại giữa không trung liên tiếp lập loè, người đã sát nhập vào đại quân ma la hơn trăm trượng bên ngoài, bất quá xem ra nhưng lại hướng về phía chiến đoàn không ngừng truyền đến phụ cận doanh trại.
Tô Cẩm cùng Lục Bình cũng phân biệt ra tay, bắt đầu cứu viện những tu sĩ Tử Dương Cung bị đại quân ma la vây khốn, Ân Thiên Sở bởi vì thương thế trên bờ vai, cũng không có một mình ra tay, mà là như trước theo sau lưng Lục Bình, thỉnh thoảng sửa mái nhà dột đem những ma la bị thế công của Lục Bình bức bách không rảnh tự lo chém giết.
Lục Bình hướng về phía cứu người mà đi, Chân Linh Chi Kiếm hóa thành tầng một tầng sóng lớn bảo trì áp bách cường hoành, đem đại quân ma la ngăn trở đánh tan, nhưng vì đoạt ra thời gian cũng không tận lực đánh chết những ma la bị hắn đánh tan, mà lúc này Ân Thiên Sở ẩn độn tại bên cạnh thân Lục Bình, đem một bộ Vô Hình Kiếm Quyết tinh tu lô hỏa thuần thanh dĩ nhiên là có càng nhiều cơ hội đem những ma la tan tác kia thuận tay đánh chết.
Nhưng mà ngay khi Lục Bình khó khăn lắm cứu ra tu sĩ Tử Dương Cung thứ hai bị nhốt, một tiếng thét dài truyền đến, nửa bầu trời bị quang mang Quất Hồng Sắc che đậy, tu sĩ Tử Dương Cung được Lục Bình cứu đến mặt mũi tràn đầy ngốc trệ, trong miệng chỉ là vô ý thức thì thào lẩm bẩm: "Xong rồi, hộ trận doanh trại bị đánh nát rồi, đại quân ma la đã muốn đánh vào doanh trại, sao lại có Thiên Ma xuất hiện, Thiên Ma ở đâu ra tới?"
Lục Bình nhíu mày, nhìn xem những đại quân ma la chậm rãi vây quanh chính mình lại thủy chung không dám tiến lên vây công, một khi có ma la đẳng cấp cao đã đến, Lục Bình sẽ không chút nào hoài nghi những đại quân ma la này sẽ xông tới như thủy triều, nhóm người mình cũng chắc chắn lâm vào vây khốn nặng nề.
"Không được, ta muốn giết bằng được!"
Tu sĩ Tử Dương Cung tế lên một khối pháp bảo hình bán nguyệt trên đỉnh đầu, từng đạo điện quang màu tím lập loè, hướng về phía phương hướng doanh trại một lần nữa sát nhập vào vòng vây lớp lớp ma la.
Tu sĩ Tử Dương Cung này rõ ràng hiếm thấy không có tế lên phi kiếm, hiển nhiên cũng không phải là kiếm tu, hơn nữa tu luyện lại càng ít có lôi thuật thần thông.
Lục Bình cũng không ra tay ngăn trở, doanh trại như đã bị đánh phá, dùng thực lực đại quân ma la hôm nay, Tử Dương Cung tan tác đã thành kết cục đã định, lúc này chiến trường đã hoàn toàn lâm vào hỗn chiến, từ nơi này phá vòng vây tại Lục Bình xem ra đều là đồng dạng, chỉ cần không bị Thiên Ma, A Tu La chú ý tới, không bị đại lượng ma la đẳng cấp cao dây dưa, Lục Bình liền không sợ ma la vây công, huống chi Lục Bình cũng không phải là một người, Ân Thiên Sở tuy nhiên bị thương, nhưng thực lực vẫn còn, hai người liên thủ tịnh không để ý áp chế của đại quân ma la.
Sau đại chiến tại nơi đóng quân của Kế Chân Linh Phái cùng với đại chiến tại nơi đóng quân của Phù Chú Các nam hải, tu luyện giới lại lần nữa chấn động bởi tin tức từ chiến trường Cửu Huyền Lâu.
Chiến trường do Vũ Văn thế gia trấn thủ truyền đến đại thắng, đại quân ma la tiến công nơi đóng quân của Vũ Văn thế gia bị Vũ Văn thế gia đột nhiên phát động đánh lén đánh tan.
Trong hỗn loạn ngày đó, một đầu Thiên Ma bị tu sĩ thuần dương Vũ Văn Lăng Thiên của Vũ Văn thế gia cùng với tu sĩ thuần dương Phù Linh Tử của Lăng Vân Cốc đến tương trợ liên thủ chém giết, bốn đầu A Tu La một đầu bị đại tu sĩ Vũ Văn thế gia liên thủ vây giết, một đầu dưới sự trợ giúp của tu sĩ gia tộc bị Vũ Văn Phi Tường thành công đánh chết, còn có một đầu sau khi bị lão tổ Vũ Văn Lăng Thiên ra tay kích thương cùng với một đầu A Tu La khác dẫn theo một phần ba đại quân ma la còn sót lại một đường tan tác chạy thục mạng, Vũ Văn thế gia đại hoạch toàn thắng.
Mà duy nhất khiến Vũ Văn thế gia cảm thấy kỳ quặc chính là, vốn là đại quân ma la tiến công Vũ Văn thế gia do hai đầu Thiên Ma bốn đầu A Tu La dẫn đầu, nhưng mà vào ngày Vũ Văn thế gia ra tay đánh lén, trong đại quân ma la lại chỉ vẹn vẹn có một đầu Thiên Ma cùng với ba đầu A Tu La trấn thủ.
Vốn là lần này Vũ Văn thế gia đánh lén chỉ là muốn đả kích khí diễm hung hăng càn quấy của đại quân ma la, không ngờ trong đại quân ma la lại xảy ra biến cố bực này, vì vậy hai vị tu sĩ thuần dương lão tổ Vũ Văn Lăng Thiên cùng với lão tổ Phù Linh Tử quyết định thật nhanh, đánh lén chiến biến thành Vũ Văn thế gia toàn diện phản kích, cứ việc Vũ Văn thế gia tại một trận chiến này cũng bỏ ra hai vị đại tu sĩ cùng với mấy vị pháp tướng tu sĩ vẫn lạc một cái giá lớn, nhưng so với chiến quả nhưng lại cũng đủ huy hoàng.
Lần này Vũ Văn thế gia đại hoạch toàn thắng mặc dù có rất nhiều khó hiểu, nhưng khoảng chừng nửa ngày trời sau, tin tức chấn động tu luyện giới khác truyền đến, đồng thời cũng làm cho rất nhiều nghi vấn này có giải thích minh xác.
Ngay tại thời điểm Vũ Văn thế gia đối với đại quân ma la phát động tập kích, một đường tiến công nơi đóng quân sơn khẩu trấn thủ của Tử Dương Cung khác cũng chia ra ba đường hướng nơi đóng quân của Tử Dương Cung cùng với hai nơi doanh trại phát động công kích.
Ngay tại thời điểm tu sĩ Tử Dương Cung ra sức ngăn cản, song phương giết được khó phân thắng bại, một đầu Thiên Ma cùng với một đầu A Tu La đột nhiên giết ra từ quân yểm trợ của đại quân ma la tiến công doanh trại phía Tây.
Một đầu Thiên Ma cùng với một đầu A Tu La nhiều ra này khiến cao thấp Tử Dương Cung trở tay không kịp, ba vị đại tu sĩ pháp tướng hậu kỳ của Tử Dương Cung trấn thủ doanh trại phía Tây trước sau tự bạo vẫn lạc, nhưng mà doanh trại như trước bị đại quân ma la công chiếm.
Về sau đại quân ma la thừa cơ đánh lén, tu sĩ Tử Dương Cung còn thừa tuy nhiên thành công rút về nơi đóng quân chính giữa dưới viện thủ tiếp ứng phái ra từ nơi đóng quân sơn khẩu, nhưng mà Tử Dương Cung trận chiến này nhưng lại tổn thất thảm trọng, ba vị đại tu sĩ vẫn lạc không nói, tam đại tu sĩ pháp tướng trung kỳ đích truyền cũng vẫn lạc hai cái, tổn thất tu sĩ pháp tướng cấp 2 kỳ còn lại lại càng đạt đến bảy tám người.
Thế sự xoay vần, ai mà đoán trước được chữ ngờ. Dịch độc quyền tại truyen.free