Chương 263 : Cùng Tác Hoán giao dịch
Mặc dù Tác Hoán, một vị Đại Chân Nhân, xuất hiện có chút ngoài dự liệu, nhưng Lữ Dương vẫn trấn định như cũ, một phần là bởi vì hắn giờ phút này đang được vạn quân bảo vệ.
Bên cạnh còn có một Minh Thiên Tử.
Tác Hoán cũng giống như mình đều là Vực Ngoại Thiên Ma, đều thuộc về đối tượng mà dân bản địa Vạn Vũ giới muốn giết, song phương vẫn đứng trên cùng một chiến tuyến.
Mặt khác, cũng là bởi vì Lữ Dương nhìn ra ý tứ của Tác Hoán, khi Diệu Âm Chân Nhân bị giết, hắn chỉ đứng xem, không có ý định ra tay, điều đó cho thấy hắn không tính liên lụy vào chuyện của mình, đã như vậy, hiện tại hắn cũng không có khả năng bỗng nhiên quyết định đối với mình ra tay.
‘Nói như vậy, hắn đem Diệu Âm bán?’
Nghĩ đến đây, Lữ Dương lập tức nhíu mày, nghi ngờ nhìn một cái, sau đó thăm dò hỏi: “Tiền bối là Chân Nhân của Thánh Tông ta?”
“…”
Lời này vừa ra, biểu lộ của Tác Hoán lập tức cứng đờ, cảm thấy mình bị sỉ nhục, có ý gì đâu! Bỗng nhiên lại nói ta là Chân Nhân của Thánh Tông?
“Tại hạ Tác Hoán, tán tu hải ngoại, không dám mạo xưng Chân Nhân của Thánh Tông.”
Tác Hoán cũng không bày ra dáng vẻ của Đại Chân Nhân, mà là một bộ dáng ngang hàng luận giao với Lữ Dương: “Vốn là mong muốn bán cho đạo hữu một cái ân tình.”
“Hỗn trướng! Vực Ngoại Thiên Ma cũng dám phách lối?”
Đúng lúc này, Trần An Dân lại bỗng nhiên gầm lên giận dữ, cắt ngang cuộc nói chuyện của Lữ Dương và Tác Hoán, đồng thời lộ rõ địch ý nhìn Tác Hoán.
Tác Hoán thấy vậy nụ cười không đổi.
Còn Lữ Dương thì thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt nói với Trần An Dân: “Lui ra đi, chỉnh đốn lại đội ngũ, ta cùng vị Vực Ngoại Thiên Ma này đàm luận vài câu.”
“Thế nhưng…” Trần An Dân lập tức có chút gấp.
“Ân?”
Lữ Dương hừ một tiếng, hai mắt nhìn thẳng vào Trần An Dân, thấy vậy, Trần An Dân lập tức kinh hoảng lùi lại một bước.
Dù sao đội ngũ này là do Lữ Dương một tay tạo dựng, uy vọng rất cao, cho dù là Trần An Dân cũng vô ý thức tuân theo, tuy nhiên khi hắn lui ra sau, lại ngẩng đầu nhìn Mệnh Tinh như húc nhật của mình, nghĩ đến thân phận Minh Thiên Tử, đáy mắt lại lộ ra vẻ không cam lòng.
Thấy vậy, biểu lộ của Lữ Dương càng thêm thâm thúy.
Còn Tác Hoán thì khẽ cười một chút: “Thế nào? Chỉ cần đạo hữu bằng lòng, tại hạ bằng lòng giúp ngươi rời khỏi nơi này, cam đoan ngươi bình yên vô sự.”
“Không cần thiết.”
Lữ Dương trầm mặc một lát rồi lắc đầu: “Ý tốt của tiền bối ta xin tâm lĩnh, bất quá ta tự có tính toán, không cần bán ân tình này.”
“Phải không, đáng tiếc.”
Tác Hoán nghe vậy cũng không ngạc nhiên, gật đầu, ngay sau đó liền chuyển giọng nói: “Đã như vậy, chi bằng chúng ta nói chuyện khác, một vụ giao dịch khác.”
Lữ Dương nghe vậy có chút hiếu kỳ, thấy Tác Hoán bình tĩnh nói: “Ta muốn biết tất cả chi tiết về việc Trọng Quang đạo hữu cầu kim năm xưa, còn có phương pháp của hắn.”
“Đạo hữu chính là tâm phúc của Trọng Quang đạo hữu năm xưa, những người tiến vào phúc địa năm xưa đều bị rút khô công đức khí số, Diệu Âm kia nữ nhân ngu xuẩn là một trong số đó, có thể nói là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, chỉ có đạo hữu giữ lại hơn phân nửa khí số, nghĩ đến không phải trùng hợp, tại hạ rất hiếu kì về nguyên nhân.”
Đây cũng là một trong những mục đích của chuyến đi này của Tác Hoán.
Đối với Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí Đại Chân Nhân viên mãn mà nói, trân quý nhất là phương pháp cầu kim, nếu không có đại cơ duyên đại khí vận thì căn bản không thể có được.
Hắn cũng là bởi vì từng là thiên mệnh chi tử của một phương Giới Thiên, lúc này mới có cơ duyên này.
‘Pháp cầu kim của ta tên là « Vạn Linh Quy Khư đạo kinh », là pháp của hành thủy, Hoàn Khư giới trước khi vẫn lạc cùng phúc địa ngưng tụ ra cho ta.’
Nhưng Hoàn Khư giới trước đây chỉ ngưng tụ ra một đạo chính quả hình thức ban đầu, mặc dù tự hành thôi diễn ra pháp môn, nhưng lỗ hổng chắc chắn tồn tại, từ khi Tác Hoán chạy ra khỏi Giới Thiên, sáu trăm năm qua hắn đều tìm cách bù đắp lỗ hổng đó, vá víu, mới khiến cho môn cầu kim pháp này có bộ dáng.
Nhưng chung quy vẫn còn thiếu một bước.
‘Như Trọng Quang, có hậu thuẫn thâm hậu, phía sau còn có Chân Quân nâng đỡ Đại Chân Nhân, có thể trực tiếp mời Chân Quân đến giúp đỡ hoàn thiện phương pháp cầu kim của bản thân.’
‘Còn ta thì không được.’
‘Dù sao ta không có Chân Quân đáng tin cậy, chuyện này chỉ có thể dựa vào chính ta suy nghĩ, cũng chỉ có thể mượn kinh nghiệm cầu kim của Trọng Quang.’
Mặc dù như vậy tối đa cũng chỉ khiến cho hy vọng cầu kim của hắn tăng lên một chút, nhưng dù chỉ là một chút, hắn cũng sẽ cố gắng hết sức tranh thủ.
Nghĩ đến đây, Tác Hoán lại nhìn về phía Lữ Dương, trịnh trọng thi lễ, nói: “Xin đạo hữu chỉ giáo, nếu có điều cầu, tại hạ đều có thể bằng lòng, tại hạ tu hành ở hải ngoại sáu trăm năm, cũng coi là có chút gia sản, đạo hữu sau này nếu muốn đột phá kỳ, tại hạ cũng có thể giúp một tay.”
Nói xong, Tác Hoán liền hiện ra một đạo viên quang sau gáy.
Trong quang hiển hiện vô số cảnh tượng, là đầy đất phế tích, đổ nát thê lương, mang theo một cỗ tĩnh mịch, nhưng lại giấu giếm một chút hy vọng sống.
“Đây là Linh Khư phúc địa.”
Tác Hoán thành khẩn nói: “Phúc địa có sự ảo diệu của tị kiếp, nếu đạo hữu đột phá kỳ ở trong đó, ít nhất có thể cắt giảm ba thành uy lực của Thiên Lôi kiếp.”
Đây đã là giao dịch, cũng là lấy lòng.
Tác Hoán không chút do dự đưa ra tất cả giá vốn của mình, không hề mặc cả, một là vì kinh nghiệm cầu kim của Trọng Quang rất quan trọng.
Hai là vì hắn nghe Tăng Thải Khinh La Chân Quân nhắc đến tên Lữ Dương, lại thêm Thanh Trừng Phi Tuyết Chân Quân, phía sau ít nhất có hai vị Chân Quân chú ý, thỏa thỏa là hồng nhân của Thánh Tông, cố ý bán chút chỗ tốt đổi lấy nhân tình cũng tốt.
‘Diệu Âm chết không oan, loại người này mà hắn cũng dám trêu chọc.’
‘Ta giao hảo còn không kịp!’
Nói không chừng hai vị Chân Quân phía sau Lữ Dương biết chuyện này, cũng sẽ coi trọng hắn hơn vài phần? Bất cứ cơ hội nào hắn cũng không ngại thử một phen.
Lữ Dương tự nhiên cũng nhìn ra tâm tư của Tác Hoán.
‘Tốt một tán tu!’
Lữ Dương biết rõ tán tu khó khăn thế nào ở nơi rách nát này, tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ đã là thắp nhang cầu nguyện, mồ tổ bốc khói xanh.
Trúc Cơ hậu kỳ?
Còn muốn cầu kim?
Chỉ cần nghĩ đến thôi, Lữ Dương đã cảm thấy Đại Chân Nhân trước mắt tuyệt không phải phàm tục, lập tức vẻ mặt cũng trịnh trọng hơn rất nhiều: “Vãn bối trước mắt tạm thời không dùng được phúc địa.”
“Tiền bối đã có lòng, vậy cho một chút cũng tốt.”
“…”
Lời này vừa ra, Tác Hoán lập tức khổ mặt, cho một chút cũng tốt? Đây là muốn ta cho tất cả một chút a! Chân Nhân của Thánh Tông quả nhiên là lòng tham không đáy!
Tuy nói vậy, nụ cười trên mặt Tác Hoán lại càng thêm rạng rỡ, tỉ mỉ đánh giá Lữ Dương một cái, lại suy tính một lát, sau đó mới thấp giọng nói: “Tại hạ có chút hiểu biết về thuật luyện khí, nếu đạo hữu có lòng, tại hạ có thể coi như là đo ni đóng giày cho đạo hữu một cái Linh Bảo.”
Tiếng nói vừa dứt, Lữ Dương lập tức nhướn mày.
Dù sao từ trước đến nay mình đều sử dụng Linh Bảo của người khác, tuy sử dụng cũng không có vấn đề gì, nhưng chung quy vẫn thiếu một tầng thân cận.
Đừng xem thường tầng thân cận này, nếu Linh Bảo có thể tương hợp với hồn phách của chủ nhân, tính mệnh tương giao, thì có thể gián tiếp tăng lên thần thông của chủ nhân, hơn nữa chỉ có Linh Bảo như vậy mới có khả năng “cầu chân”, tương lai cùng chủ nhân cùng nhau tiến bộ, từ Linh Bảo hóa thành Chân Bảo trong truyền thuyết.
Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để Lữ Dương động lòng!
Tác Hoán cũng coi là dụng tâm, biết một cái Linh Bảo độc thuộc về mình, đo ni đóng giày có giá trị phi phàm đối với Lữ Dương, lúc này mới chủ động đưa ra.
Thấy Lữ Dương lộ vẻ tâm động, Tác Hoán rốt cục lộ ra nụ cười, một lát sau lùi lại một bước: “Việc này có thể đợi tại hạ thiết tốt khí lô, chuẩn bị sẵn sàng, rồi mời đạo hữu tới chơi, đến lúc đó đợi Linh Bảo ra lò, đạo hữu lại khắc lục kinh nghiệm cầu kim của Trọng Quang cho ta.”
“Thành giao!”
Điều kiện của Tác Hoán quả thực cẩn thận nhập vi, cân nhắc mọi mặt, Lữ Dương tự nhiên không có lý do từ chối: “Vậy làm phiền tiền bối hao tâm tổn trí.”
“Không dám không dám…”
Tác Hoán chắp tay, thân hình dần dần hư ảo, biến mất giữa không trung, từ đầu đến cuối không hề lộ ra chút uy thế nào của Đại Chân Nhân.
‘Tác Hoán’
Lữ Dương tự nói trong lòng, vẫn suy tư, suy tính về vị Đại Chân Nhân này, nhưng bên cạnh lại đột nhiên truyền đến một tiếng khiển trách kiềm chế:
“Tiên sư, sao ngươi có thể thả đi Vực Ngoại Thiên Ma!?”
Lữ Dương lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía sau lưng, thấy Trần An Dân giờ phút này đang phẫn nộ nhìn mình, Minh Thiên Tử trên đỉnh đầu lóng lánh huy quang.
Dịch độc quyền tại truyen.free