Chương 15: Cả đêm không ngủ
Sau một tràng giải thích của đối phương, La Phi Yến mới hiểu được, thì ra tên Trần Nhuận Đông này vẫn là thông minh như vậy, từ một chuyện lại não bổ ra rất nhiều, chỉ là nàng vẫn có chút ngập ngừng.
"Nhưng mà, chuyện hại người c·ướp đồ, ta cũng không hứng thú a, loại chuyện này vẫn là mấy kẻ ngoan độc mới làm được."
Nói xong, nàng thân thể có cử động, hình như là muốn đứng lên rời đi, chuyện thương thiên hại lý như vậy nàng vẫn là không làm được, dù sao trong thâm tâm của nàng vẫn là một cô gái lương thiện.
Thấy đối phương mất đi hứng thú Trần Nhuận Đông chỉ bày ra biểu lộ rèn sắt không thành thép, tặc lưỡi nói.
"La tiểu thư nghĩ nhầm rồi, người lương thiện ai đi làm trộm mộ nha, mà đám trộm mộ này đều là đi theo đội ngũ, nếu chỉ có hắn đi ra khỏi cổ mộ, lại còn một mình mang ra được thần công thì đồng đội của hắn sẽ để yên?"
"Theo suy luận của ta, chắc hẳn là phải qua một hồi chém g·iết, tên này mới một mình độc chiếm được món đồ này."
"Mà theo luật pháp của Đại Huyền, trộm mộ là tối kỵ, kẻ nào vi phạm đều bị đem ra xử trảm, ra tay với kẻ này thật ra là trừ hại cho dân a."
Mặc dù Trần Nhuận Đông đã hết lời giải thích, nhưng La Phi Yến vẫn là lắc đầu một cái, đứng dậy dời đi.
"Nước này quá sâu, ngộ nhỡ tên đại phu kia không phải kẻ cực hung cực ác thì sao?"
Nói xong một câu, La Phi Yến đẩy cửa đi ra ngoài, nàng đã suy nghĩ kỳ, từ nay hạn chế lại gần tên công tử của Trần Phủ.
Lấy lý do hoài nghi đối phương mà hại người, vậy thì mình rốt cuộc cũng chẳng khác những kẻ mà nàng chán ghét.
Nhìn La Phi Yến bỏ đi, Trần Nhuận Đông ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo bóng lưng của nàng, nắm đấm nắm chặt nhưng rồi là thả lỏng, chỉ tiếc hận thở dài một cái.
"Công tử không sợ nàng tiết lộ chuyện này.?"
Bỗng nhiên, thị nữ bên cạnh hắn từ đầu vẫn còn đứng ở một bên, mở miệng hỏi.
"Không có việc gì, tính cách của nàng ta vẫn là nhận biết, nàng sẽ giữ kín chuyện này như bưng."
Rồi hắn không có để ý đến ánh mắt nghi hoặc của thị nữ, đứng lên đi đến cửa sổ phòng mình.
Từ khe cửa sổ, hắn nhìn ra được hai người chủ tớ La Phi Yến vừa đi ra khỏi khách sạn, ánh mắt của hắn bám theo hai người, nhưng có thể nhận thấy, hắn không phải là nhìn chằm chằm La Phi Yến, mà là người bên cạnh nàng.
"Dù sao, bên cạnh nàng vẫn là nhất đại thiên kiêu Lăng Từ Quang nha, ra tay với nàng quả thật chỉ có thể ăn quả đắng."
Còn đang đi bên cạnh tiểu thư của mình, Lăng Từ Quang trợt cảm thấy có ánh mắt ác ý nhìn mình, vội vàng quay lại.
Nhưng trước mặt hắn vẫn là dòng người vội vàng qua lại, cảm giác nguy hiểm đã biến mất không thấy.
"Lăng đại ca, ngươi nhìn gì vậy?"
La Phi Yên vừa mua hai cây kẹo, cầm trên tay mà ăn, quay lại thì thấy Lăng Từ Quang nhìn cái gì đó.
"Không có gì, hình như ta n·hạy c·ảm quá."
Hắn lắc đầu một cái, quay đầu cầm lên một cây kẹo.
La Phi Yến chỉ cảm thấy hiếu kỳ, nhưng rồi cũng tằng hắn một cái, đi dạo phố.
Ở trên phòng của mình, Trần Nhuận Đông đã chỉnh lý lại quần áo, đi ra khỏi phòng.
"Qua chỗ huyện lệnh đại nhân a."
Lúc này trong tiệm thuốc của Lý Phong, đã thấy lão Mã với khuôn mặt thất thần vì lo lắng đang đứng trước gõ cửa.
Lão Mã hôm qua trong lòng vẫn có chút sợ hãi, hắn nằm chằn chọc đến gần sáng mới ngủ được, nhưng mà mới sáng sớm thì đồng hồ sinh học của lão đã tự động làm cho lão thức giấc.
Lão làm nghề đóng quan tài cho n·gười c·hết đến nay đã gần ba mươi năm vẫn là tối qua mới có cơ hội được nhìn thấy n·gười c·hết sống lại.
nhìn thấy cảnh tượng Ngô lão gia tử biến thành cương thi, nhe nanh múa vuốt làm cho lão đứng ngồi không yên.
"Ngộ nhỡ mình cũng bị kẻ kia biến thành cương thi nha."
Nghĩ đến lại thấy lạnh cả người, vẫn còn sợ cái kẻ được gọi là Hắc thủ sau màn mà Lý Phong nhắc tới sẽ quay trở lại, vì thế lão đành gác lại công việc hôm nay, đi qua nhà của Hắn.
"Cạch."
Cửa mớ.
Xuất hiện trước mặt lão Mã là cái bản mặt thất thầnv tiều tuỵ của Lý Phong, ánh mắt của hắn thâm quần, ẩn ẩn nhìn ra được tia máu, chắc hẳn là cả đêm qua chưa có ngủ.
"Ui, tiểu tử ngươi cả đêm qua hôm chưa có ngủ a."
Lý Phong lườm lão Mã một cái, không có trả lời.
"Lão già này thật là vô ưu vô lo a, ta cả đêm qua lo lắng phát sầu, còn lão thì tốt rồi... ăn no ngủ kĩ."
Trong lòng nhổ nước bọt một cái, Hắn vẫn là giơ lên quyển từ điển, nói với lão Mã.
Là đang học cách trừ tà khu ma a, Lý Phong phe phẩy quyển sách trước mặt lão, nhìn vào chỗ đánh giấu, có thể thấy hắn đã đọc được một phần bốn.
Nhưng mà cũng chỉ là đọc, trong đầu hắn vẫn là chữ thầy trả cho thầy, chẳng nhớ được cái gì, những mà kệ mẹ nó đi, dù sao hắn trước đây vẫn là học sinh cá biệt, thời gian ngủ trên giờ giảng còn nhiều hơn viết chữ.
Nhiệm vụ của hắn chỉ cần làm sao đọc được hết chỗ chữ trên từ điển, công việc còn lại thì vứt cho hệ thống lo.
"Mà lão qua nhà của ta có việc gì, chẳng lẽ đêm qua lão thấy có gì lạ?."
Lý Phong nheo lại đôi mắt thâm quầng, nhìn về phía lão mã, hiếu kỳ hỏi.
Chỉ thấy lão Mã bày ra một tư thế khúm núm, xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau mà trả lời.
"Chuyện lạ thì chưa thấy nha, nhưng mà ta từ hôm qua đến nay vẫn còn sợ a, tìm tiểu tử ngươi cũng chỉ là muốn có một chút cảm giác an toàn a."
"Tìm cảm giác an toàn."
Lý Phong xầm mặt lại, cảm thấy câu này có ý vị khác lạ, nhìn bộ dáng bẽn lẽn của lão Mã như cái nương môn, làm hắn hiểu ra cái gì, lỗ nhị liền thít lại một chút.
Nhưng vẫn thầm chửi mình suy nghĩ quá nhiều, người ta là sợ bị biến thành cương thi a.
Hắn mở toang cửa cho lão đi vào nhà của mình, quay lưng đi về phía quầy hàng tiếp tục đọc sách.
Lão Mã thấy hắn cho mình vào, cũng chạy mang cái ghế chạy về phía quầy thuốc mà ngồi cạnh hắn.
Ngồi qua mấy phút, không có việc gì làm, lão đã thấy có một chút nhàm chán, liền nhìn về phía Lý Phong.
Nhìn Lý Phong vẫn say xưa đọc từng chữ trên từ điển, lão Mã hiếu kỳ hỏi.
"Học hết chỗ này quả thật có thể trừ tà khu sao.?"
Lý Phong không trả lời lão, cái này hắn cũng không có biết nha.
Mặc cho Lý Phong không thèm tiếp chuyện, nhưng mà lão Mã vẫn như con ruồi vo ve, quanh quẩn ở quầy thuốc của hắn, hết nhìn đông lại nhìn tây,
"thuốc mày thật sự là chữa được uốn ván.?"
"Lý Phong, thuốc này có tác dụng gì.?"
Lý Phong "..."
Rồi được một lúc lại kéo ghế về chỗ Lý Phong, cùng hắn đọc sách.
Cả hai người nhìn chăm chú làm cho Lý Phong có cảm giác như hồi nhỏ đang giả vờ đọc sách bị cô giáo đứng cạnh xem trừng.
"ui, ta đọc một hồi quyển sách này như là nhìn thiên thư nha, ngươi hiểu?."
Lý Phong chán nổi gân xanh.
"không hiểu cũng phải hiểu a, đến lúc đó, lão bị biến thành cương thi ta không phải dùng đến tuyệt chiêu sát thương vật lý nữa."
Nói xong hắn vung tay một cái, con ruồi đang vo ve trước quầy thuốc b·ị c·hém thành hai nửa.
Lão Mã nhìn thấy một màn này, rụt cổ lại, cả người thấp hơn mấy phần, nhẹ nhàng thối lui không dám tiếp tục quấy rầy Lý Phong.
Nhưng cũng chỉ được một lúc, lão đạo trưởng đã tỉnh giấc từ lúc nào, lão đi ra khỏi buồng ngủ, ngáp dài một cái.
Vừa bước ra đã thấy hai người kẻ đọc sách, người đứng nhìn làm cho kẽ gãi lấy cái cằm mà cười tủm tỉm.
"Trẻ nhỏ hiếu học nha."
chưa kịp khen ngợi Lý Phong hiếu học thì một cảm giác đói bụng đã truyền đến, lão chợt nhớ là cả ngày hôm qua mới chỉ ăn qua một bữa, tối qua về thành thì quán ăn đều đóng cửa mất rồi.
"Lão Mã, chúng ta kiếm quán nào nấu đồ ăn ngon làm một bữa đi, ta từ trưa qua chưa có ăn cái gì bụng sắp dán vào lừng rồi."
"ta...ta," nghe đạo trưởng rủ mình đi ăn Lão Mã vẫn là ngập ngừng chưa có trả lời, rồi lại nhìn về phía Lý Phong.
Lão cũng cảm thấy đói a, nhưng mà lúc này đi ra khỏi tầm mắt của Lý Phong lão đã có cảm giác sợ, lại nói Ngô lão gia tử do ăn phải cái gì tá thi châu nên bị biến thành cương thi nha.
Lão Mã đã bắt đầu coi Lý Phong trở thành vệ sĩ riêng của mình.
Cắt răng một cái, lão liền nói
"Lý Phong, có đi ăn cũng chúng ta không.?"