(Đã dịch) Càn Khôn Đồ - Chương 68 : Chương 68
Điền Tăng Sơn nhanh chóng bước ra, hắn là một tu sĩ nhỏ bé, gầy yếu, trông có chút hèn mọn, trước mặt Chu Ngọc Khôn càng lộ rõ điều đó. Chu Ngọc Khôn ném hồ sơ xuống trước mặt hắn, lớn tiếng nói: "Chuyện này, sao không báo cho ta biết?"
"Chuyện nào cơ?" Điền Tăng Sơn không hiểu chuyện gì, cầm hồ sơ lên, mở ra xem, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, nói: "Lúc ấy ta nói chuyện đó, chẳng phải là chuyện này sao, việc nhỏ thôi mà."
"Việc nhỏ?" Chu Ngọc Khôn trừng mắt nhìn chằm chằm Điền Tăng Sơn, gằn giọng nói: "Phế bỏ một đệ tử Nội môn lại gọi là việc nhỏ sao?"
"Lúc ấy chẳng phải đã báo cáo rồi sao, là Nhị thiếu gia báo cáo."
"Nhị thiếu gia?" Chu Ngọc Khôn lúc này mới có chút ngẩn người. Điền Tăng Sơn nói Nhị thiếu gia chỉ có một người, đó là cháu ruột của hắn, Chu Bồi An. Vừa rồi hắn chỉ xem hồ sơ, nhưng không nhìn tên người kiểm tra phía dưới. Người kiểm tra chính là Chu Bồi An, một đệ tử xuất sắc của Chu gia bọn họ. Sau khi tiến vào Dưỡng Nguyên, hắn đã điều Chu Bồi An tới đây. Chấp Pháp Đường có đãi ngộ và vị trí đều vô cùng quan trọng, chuyện này cũng là do hắn bỏ qua những tiếng nói phản đối khác, để Chu Bồi An tự mình xử lý, nhằm tích lũy tư lịch cho bản thân.
Điền Tăng Sơn bất động thanh sắc đưa hồ sơ tới trước mặt Chu Ngọc Khôn, nói: "Chẳng phải là một chuyện nhỏ sao, có đáng để Đường chủ n��i giận lớn đến vậy?"
Chu Ngọc Khôn tỉ mỉ xem lại hồ sơ một lần. Quả nhiên, ở mục người kiểm tra, hắn thấy tên Chu Bồi An. Trên mặt hắn lộ vẻ chán nản. Lại là Chu Bồi An, giờ phải làm sao đây?
Đối với cháu trai này, Chu Ngọc Khôn trước nay cực kỳ coi trọng. Nếu không, cũng sẽ không đưa hắn lên vị trí này. Vậy mà vừa lên vị trí này, hắn lại làm ra chuyện như vậy. Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm Điền Tăng Sơn, nhìn nỗi sợ hãi trong lòng hắn, lúc này mới từ trong miệng thốt ra một câu: "Ngươi rốt cuộc đã nhận bao nhiêu lợi lộc?"
"Ta..." Điền Tăng Sơn nhìn ra bên ngoài một chút, không thấy ai chú ý nơi này, lúc này mới nói: "Ta không nhận nhiều. Chuyện này người ta nhờ vả tới chỗ ta, chỉ đưa chút tiền trà nước, phần lớn nằm ở chỗ Nhị thiếu gia."
"Rốt cuộc bao nhiêu?" Chu Ngọc Khôn gần như phẫn nộ đến mức khó tin. Nắm giữ Chấp Pháp Đường, hắn biết rõ quyền lực của Chấp Pháp Đường. Nhưng trên Chấp Pháp Đường là ai, là Đại trưởng lão Lữ Chính Nguyên. Dù bề ngoài vui vẻ, nhưng trên chuyện này, tuyệt đối không c�� một chữ "khoan dung", chỉ có chữ "sát". Vì vậy Chấp Pháp Đường trước nay vẫn duy trì quyền lực lớn lao và sự liêm khiết. Ít nhất, Chu Ngọc Khôn hắn là vậy. Nào ngờ, lần đầu tiên đưa người lên vị trí này, người hậu bối hắn coi trọng, lại đột phá điểm mấu chốt này.
"Không nhiều lắm, năm vạn."
"Năm vạn?" Chu Ngọc Khôn giận đến mức khó tin. Mặc dù năm vạn là rất nhiều, nhưng so với thu nhập cấp bậc của hắn, quả thực là một khoản tiền nhỏ bé không thể nhỏ hơn. Nếu Chu Bồi An thực sự cần tiền, hắn có thể tìm hắn mà xin, tại sao phải làm ra chuyện này?
"Là ngươi dẫn mối?" Chu Ngọc Khôn trừng mắt nhìn chằm chằm Điền Tăng Sơn. Nếu ánh mắt có thể giết người, Điền Tăng Sơn đã bị giết vô số lần. Điền Tăng Sơn chẳng hề có chút giác ngộ nào, nhàn nhạt nói: "Nhị thiếu gia đã sớm có liên hệ với bọn họ rồi, ta bất quá chỉ che giấu chút thôi."
"Trả tiền lại, xử lý mọi chuyện cho sạch sẽ." Chu Ngọc Khôn nghiến răng nói ra những lời này.
"Cái gì?" Điền Tăng Sơn kinh ngạc nhìn Chu Ngọc Khôn. Lúc làm chuyện này, hắn cũng có cân nhắc, nên đã điều tra tình hình của chủ vụ một lần. Đó chỉ là hai ông cháu từ bên ngoài tới. Chuyện về Bạt Phong Hàn, lúc ấy Bạt Phong Hàn chỉ đưa họ vào, không đặc biệt giới thiệu, nên cũng không có ghi chép trong hồ sơ, chỉ nói là hai người là đệ tử Linh Căn đến từ Lỗ châu. Không ngờ, điểm này lại hại bọn họ, khiến bọn họ nổi lòng tham. Nếu không, cho bọn họ gan trời cũng không dám động tới người có quan hệ với Bạt Phong Hàn.
"Chuyện không phải đều đã qua rồi sao, Đường chủ, chỉ cần ngài giữ kín, hẳn là không thành vấn đề chứ?"
"Hiện giờ Thiếu đường chủ đã hỏi đến rồi." Chu Ngọc Khôn mệt mỏi nói.
"Thiếu đường chủ?" Điền Tăng Sơn chần chừ một lát. Trong Chấp Pháp Đường, người được gọi là Thiếu đường chủ chỉ có một người, đó chính là đệ tử của Lữ Chính Nguyên, Bạt Phong Hàn. Đệ tử xuất sắc này cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, phần lớn đệ tử Chấp Pháp Đường đều chưa từng gặp hắn. Hắn hỏi: "Thiếu đường chủ chỉ là đệ tử của Đường chủ, hẳn l�� chẳng có quyền lợi gì để nhúng tay vào chuyện nội đường chứ?"
"Đường chủ đã bổ nhiệm Thiếu đường chủ làm Tuần thị."
Điền Tăng Sơn sững sờ một chút. Một Tuần thị thì không lọt vào mắt Phó đường chủ, nhưng một Tuần thị là đệ tử của Đường chủ thì nhất định phải chú trọng. Đây lại là chuyện đại sự tham ô. Tuy nhiên, hắn hiểu khá rõ chuyện của Chu Bồi An, biết chuyện này không thể dễ dàng giải quyết, liền thử nói: "Liệu có thể cho qua không?"
"Cho qua?" Chu Ngọc Khôn nghiêm khắc nhìn Điền Tăng Sơn, gằn giọng nói: "Rốt cuộc Chu Bồi An liên quan bao nhiêu trong đó?"
"Cái này..." Điền Tăng Sơn chần chừ một chút, nói: "Cứ để Nhị thiếu gia nói với ngài đi."
Ánh mắt Điền Tăng Sơn không cố định, Chu Ngọc Khôn vẫn nhìn ra điều gì đó trong đó. Rõ ràng, Chu Bồi An làm chuyện này, không hoàn toàn vì tiền. Chẳng lẽ còn có chuyện gì khác? Mơ hồ có một dự cảm chẳng lành, hắn vô lực nói: "Đi gọi Chu Bồi An tới đây."
Khoảng một chung trà sau, Chu Bồi An đến. Hắn là một tu sĩ tươi sáng, trẻ tuổi, hoàn toàn không c�� âm khí và sát khí nồng đậm như những đệ tử chấp pháp khác. Cấp bậc chưa tính là cao, chỉ Dưỡng Nguyên trung kỳ. Thấy Chu Ngọc Khôn, hắn cung kính gọi một tiếng: "Nhị gia gia."
Chu Ngọc Khôn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Trong nội đường, vẫn phải gọi là Đường chủ."
"Đường chủ." Chu Bồi An không hiểu chuyện gì, ngẩn người gọi một tiếng.
"Chuyện này, rốt cuộc ngươi nhúng tay vào bao nhiêu?" Chu Ngọc Khôn ném hồ sơ xuống trước mặt hắn. Chu Bồi An cầm lấy hồ sơ, đầu tiên là giật mình, sau đó giả vờ dễ dàng nói, chẳng có gì cả, bất quá chỉ là một người bạn nhờ vả thôi.
"Nhờ vả? Năm vạn tinh thạch nhờ vả? Ngươi, rốt cuộc muốn gì? Chẳng lẽ không biết đây là thiết luật sao?"
"Thiết luật?" Chu Bồi An khinh thường nói: "Chẳng phải đã chết một đệ tử sao? Đại bỉ, đại bỉ, dù sao cũng sẽ có thương tổn. Đây chẳng phải không hề dấy lên sóng gió gì sao?"
"Không hề dấy lên sóng gió gì?" Chu Ngọc Khôn từng đợt vô lực, đã kinh động đến Thiếu đường chủ, cái này gọi là không dấy lên sóng gió gì sao? Nếu thực sự kinh động đến Đường chủ, thì làm gì hắn dám nói. "Được rồi, trả tiền lại, làm việc theo lẽ công bằng đi."
"Trả lại?" Chu Bồi An mở to hai mắt nhìn.
"Ngươi không đủ tiền, có thể tìm ta. Ta còn có thể thiếu chút tiền đó sao? Nếu cần, ta cho ngươi." Chu Ngọc Khôn tiện tay ném ra một tấm thẻ tinh thạch, thẻ tinh thạch màu tím, biểu thị số tiền là 10 vạn.
Một tu sĩ Phù Đồ kỳ muốn kiếm được 10 vạn tinh thạch, tuy có chút khó khăn, nhưng cũng không phải không làm được.
Chu Bồi An nhìn tinh thạch, trên mặt lộ ra vẻ e ngại, nói: "Đường chủ, cái này, cái này..."
"Sao thế, là ai? Chẳng lẽ tiền trả lại cũng không được sao?"
"Cái này..." Chu Bồi An ấp úng, không nói nên lời.
"Nhanh lên nói thật cho ta!" Chu Ngọc Khôn hoàn toàn nổi giận, vỗ bàn, mở to mắt, gầm lên.
Bị lửa giận của Chu Ngọc Khôn dọa cho giật mình, Chu Bồi An ấp úng nói: "Ta thiếu nợ cờ bạc."
"Nợ cờ bạc?" Chu Ngọc Khôn sững sờ. Cờ bạc ở La Phù tông cũng không bị cấm, chỉ là không có sòng bạc quy mô lớn mà thôi. Một số ít tu sĩ, qua lại giữa họ, cờ bạc nhỏ giải trí, cũng chẳng ai quản. Nhìn Chu Bồi An như vậy, hẳn là thiếu không ít. Hắn trừng mắt nhìn hắn, nói: "Thiếu bao nhiêu?"
"Một nghìn vạn?" Chu Bồi An dường như nghẹn ngào nói ra.
"Cái gì, một nghìn vạn?" Ngay cả Chu Ngọc Khôn kiến thức rộng rãi cũng bị con số này dọa sợ. Một nghìn vạn, năm đó tứ đại gia tộc gom góp tài chính, gần như đã điều động tất cả vốn lưu động, hơn nữa thanh lý đại bộ phận hàng tồn, lúc này mới gom được 8700 vạn. Đủ thấy một khoản tiền lớn như vậy, đối với một tu sĩ mà nói, là lớn đến mức nào. Một nghìn vạn, e rằng Lữ Chính Nguyên cũng phải nhảy dựng lên.
"Ngươi, ngươi, sao lại nợ nhiều đến vậy?"
"Cái này..." Chu Bồi An ấp úng. Nợ cờ bạc này chỉ là chuyện thứ yếu, hắn bị Đại công tử Lý gia cố ý tiếp cận, chẳng những là nợ cờ bạc, còn có ăn uống, chơi bời,... Thậm chí hắn còn cướp mấy cô gái dân thường, giờ đều đang giấu trong kim phòng ở đó. Đó cũng là nguyên nhân hắn không thể không làm chuyện này.
"Nói mau!"
Dưới sự bức bách của Chu Ngọc Khôn, Chu Bồi An từng li từng tí kể ra hết những lỗi lầm mình đã phạm. Chu Ngọc Khôn lúc này mới ph��t hiện, cháu trai mà hắn trước nay coi trọng nhất, đã thối nát đến tận xương tủy. Đừng nói là một đệ tử Chấp Pháp Đường, thậm chí ngay cả một đệ tử bình thường, cũng là đồ bỏ.
"Nhị gia gia, người cứu ta đi, người nhất định phải cứu ta, ta chỉ có thể nương nhờ người, cứu ta đi!" Chu Bồi An lúc này cũng biết sợ, hắn ôm lấy Chu Ngọc Khôn, lớn tiếng kêu la, tiếng khóc thê lương.
Chu Ngọc Khôn thở dài một hơi, nhìn Chu Bồi An xụi lơ trên đất, nói: "Ngươi đi gọi Điền Tăng Sơn tới."
Điền Tăng Sơn nhỏ bé gầy gò lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Chu Ngọc Khôn. Chu Ngọc Khôn không hề liếc nhìn Chu Bồi An, quay sang nói với Điền Tăng Sơn: "Chuyện này, làm sao che giấu?"
Điền Tăng Sơn sau khi rời đi đã cẩn thận suy nghĩ về cách giải quyết. Trong mắt hắn, Bạt Phong Hàn bất quá chỉ muốn thể hiện sự tồn tại của mình mà thôi. Giờ Chu Ngọc Khôn hỏi, hắn đã có chuẩn bị từ trước, liền trực tiếp nói: "Kỳ thực, chuyện này không khó. Thiếu đường chủ chỉ là ngẫu nhiên thấy được hồ sơ này, hắn chưa chắc ngày nào cũng sẽ có mặt. Chúng ta chỉ cần kéo dài là được."
"Kéo dài?" Chu Ngọc Khôn mắt sáng ngời. Đây đúng là cách giải quyết tốt nhất. Thực lực của Thiếu đường chủ xuất chúng, rất được Lữ Chính Nguyên coi trọng, nên phần lớn thời gian hắn phải tu luyện. Lần trước, chẳng phải hắn đã bế quan 15 năm sao? Chỉ cần kéo dài khoảng thời gian này, một khi Thiếu đường chủ bế quan, lần sau xuất quan, liệu còn nhớ chuyện này không, thật sự là khó nói. Hắn hưng phấn nói: "Hay lắm, Điền Tăng Sơn, ngươi đưa ra một phương lược, cứ làm theo đó."
Cứ như nhặt lại được một mạng, Chu Bồi An cảm kích nhìn Điền Tăng Sơn, đang định cùng Điền Tăng Sơn cùng rời đi, lại bị Chu Ngọc Khôn giữ lại. Chu Ngọc Khôn lạnh lùng nói: "Ngươi hãy nói cho ta rõ ràng mọi lỗi lầm mình đã phạm, từ đầu đến cuối, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào."
Chu Bồi An ấp úng nói xong, trên mặt Chu Ngọc Khôn từng tầng từng tầng, càng thêm tối sầm. Hắn không ngờ Lý gia lại táo tợn đến vậy, dám lôi kéo người Chu gia bọn hắn xuống nước. Đây rõ ràng là một cái bẫy, chuyên môn nhằm vào Chu Bồi An hắn, chỉ là Chu Bồi An đã bị lôi kéo sa ngã xuống.
Chu Bồi An đi rồi, Chu Ngọc Khôn ngồi yên rất lâu, trong lòng lẩm nhẩm một cái tên, hừ, Lý gia, đợi qua được ải này, ta sẽ khiến Lý gia các ngươi vạn kiếp bất phục. Trong mắt một cao thủ Phù Đồ kỳ, một Lý gia nhỏ bé, căn bản là trở tay liền có thể tiêu diệt, coi như là dọn dẹp một tai họa ngầm cho Chu Bồi An.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, suốt ba ngày, Bạt Phong Hàn không nhận được kết quả xử lý sự việc, cứ như Chu Ngọc Khôn đã quên chuyện này, cũng không hề báo cáo lại cho Bạt Phong Hàn. Ngày đầu tiên Bạt Phong Hàn còn không cảm thấy gì, nhưng sau đó, Bạt Phong Hàn liền phát hiện ra điều khác biệt. Chu Ngọc Khôn cứ như biến mất, không còn lộ diện nữa.
Đây chính là chuyện rất không bình thường. Bạt Phong Hàn dù có vô tâm đến mấy, cũng rõ ràng đã có vấn đề phát sinh. Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, khiến một Phó đường chủ có gan giấu giếm? Bạt Phong Hàn gõ bàn, trên mặt lộ ra một nụ cười thần bí.
Mấy ngày kế tiếp, Bạt Phong Hàn không đi hỏi chuyện này, mà là đọc càng nhiều hồ sơ hơn, đa số là những chuyện bình thường, cứ như hắn cảm thấy hứng thú vậy. Chu Ngọc Khôn, người vẫn luôn chú ý hành động của Bạt Phong Hàn, sau khi nghe thuộc hạ báo cáo xong, thoáng yên tâm chút. Chỉ cần vị tổ tông này không còn chú ý đến chuyện này nữa là được, nhiều nhất vài ngày nữa, hắn sẽ đi bế quan.
Vài ngày trôi qua, Bạt Phong Hàn phần nào nắm được một số chuyện, hơn nữa sau khi trò chuyện với các Chấp Pháp Đội viên, đã biết được một số tình hình. Đương nhiên, chỉ là bề nổi, nhưng chuyện Chu Bồi An là cháu trai của Chu Ngọc Khôn thì Chu Ngọc Khôn không hề giấu giếm, cả Chấp Pháp Đường cũng biết.
"Quả nhiên, ta cứ thắc mắc sao không thấy động tĩnh, hóa ra trước đây là không biết chuyện này, bây giờ đã biết thì vội vàng chơi trò trì hoãn chiến thuật với ta. Nếu đã vậy, đừng trách ta rút củi đáy nồi!"
Bạt Phong Hàn không đối phó được Chu Ngọc Khôn, dù sao hắn cũng là cao thủ Phù Đồ kỳ, Phó đường chủ Chấp Pháp Đường. Nhưng Lữ Chính Nguyên ghét ác như cừu, không thể thấy tham ô, càng không thể thấy lạm dụng quyền tư lợi. Tình báo hắn thu thập được cũng gần đủ, ít nhiều cũng đoán ra được một điểm. Một chuyện vốn rất đơn giản, lại làm cho phức tạp đến thế, thật sự có chút hoang đường.
Bên cạnh Bạt Phong Hàn vẫn luôn có người đi theo. Hôm nay, hắn trực tiếp rời khỏi Chấp Pháp Đường, trở về Ngự Pháp Sơn. Đệ tử đi theo lập tức báo cáo cho Chu Ngọc Khôn. Chu Ngọc Khôn thở dài một tiếng, nói: "Cuối cùng cũng rời đi." Ánh mắt hắn, trong tiếng thở dài, trở nên sắc bén. Xem ra, chỉ cần đợi Thiếu đường chủ bế quan, rồi sẽ bắt đầu đối phó Lý gia. Trên tay hắn, các loại hồ sơ dài dòng của Lý gia chồng chất. Lý gia quật khởi quá nhanh, thủ đoạn sử dụng cũng quá hạ tiện. Chỉ là có chút vận may, về mặt thủ pháp cũng tương đối hung ác, nên không ai phát hiện. Bây giờ, bị tóm thóp, những điều này đương nhiên là không chỗ nào trốn thoát. Kế tiếp, sẽ là Lôi Đình Chi Nộ.
Bạt Phong Hàn cũng không biết, mặc dù hắn không ra tay, Chu Ngọc Khôn cũng sẽ ra tay. Nhưng hắn không thể chấp nhận dưới trướng Lữ Chính Nguyên lại xuất hiện nhiều sâu mọt như vậy. Hồ sơ hắn đưa lên này, quả thực sẽ là một chấn động lớn cho Chấp Pháp Đường.
Tại nơi ở, hắn gặp sư phụ. Trong khoảng thời gian này, vết thương của sư phụ, dưới sự trợ giúp của Nhân Hòa Nhu Quang Thuật của hắn, đã cơ bản khỏi hẳn, hiện tại chỉ còn tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi.
"Sư phụ."
"Con đã về rồi, đã chậm trễ lâu như vậy, có phải nên đi Lỗ châu không? Nếu không đi, sẽ không kịp nữa."
"Vâng, con lập tức đi, chỉ có một chuyện, mong sư phụ xử lý giúp một chút."
"Chuyện gì?" Lữ Chính Nguyên ôn hòa nói. Dù trong hoàn cảnh nào, thái độ của Lữ Chính Nguyên đối với Bạt Phong Hàn luôn tốt như vậy.
Bạt Phong Hàn lấy hồ sơ ra, đưa tới trước mặt Lữ Chính Nguyên. Đó là một hồ sơ lấy từ Chấp Pháp Đường ra, trông có vẻ rất bình thường. Lữ Chính Nguyên cứ cách một thời gian lại trở về Chấp Pháp Đường xử lý công việc, chỉ có đại sự là hắn xử lý, còn lại đều do hai Phó đường chủ giải quyết.
Hồ sơ này không dài, bề ngoài không nhìn ra điều gì. Hồ sơ do Điền Tăng Sơn viết ra, nếu không phải Bạt Phong Hàn biết Khúc Nhi, nhìn ra manh mối, e rằng cũng sẽ bỏ qua mất.
"Sao vậy, đồ nhi, sao con bỗng dưng quan tâm đến chuyện này?"
"Người còn nhớ tên tiểu tử năm đó con mang về từ Lỗ châu không?"
"Lỗ châu?" Lữ Chính Nguyên sao lại không nhớ, Lỗ châu lại là một cái bẫy. May mà Bạt Phong Hàn bình an, còn mang về chút chiến lợi phẩm, bản thân cũng trở nên mạnh mẽ trở về, cuối cùng khiến hắn học được Tề Thiên Lôi Kim Chuy, hơn nữa tại đại hội Dược Vương cốc, hắn đã đạt được thành tích xuất sắc, xác lập vị trí của mình trong số các đệ tử trẻ tuổi của cả Huyền Hoàng thế giới.
"Nhớ chứ, sao vậy? Hắn giờ đã Dưỡng Nguyên rồi phải không? Hay là, điều hắn tới đây ta xem thử, là một mầm non tốt, ta sẽ sắp xếp hắn vào Chấp Pháp Đường."
Lữ Chính Nguyên đưa ra lời hứa này, không hề đơn giản. Chuyện lạm dụng quyền tư lợi, hắn chưa từng làm. Chấp Pháp Đường trong mắt hắn là một nơi thần thánh, bất kỳ lần tuyển chọn nhân tài nào, đều trịnh trọng.
"Hắn bị phế rồi."
"Bị phế?" Lữ Chính Nguyên sững sờ một chút. Bị phế? Hắn chẳng phải đã vào nội tông sao?
"Người xem hồ sơ đó, người bị hại chính là hắn." Bạt Phong Hàn nói.
"Cái gì? Hắn chẳng phải là đệ tử trọng điểm của nội tông sao, bị phế rồi?" Lữ Chính Nguyên lại cầm hồ sơ lên, xem lại một lần nữa. Năm đó, sau khi Khúc Nhi tới, hắn còn kiểm tra, Linh Căn không tồi, nhưng không lọt vào mắt hắn, đành phải để ở nội tông. Nhưng tố chất như vậy, ở nội tông, cũng coi như không tệ, sao lại bị phế? Hồ sơ này không hề thể hiện điều đó.
Sau khi cẩn thận xem lại một lần nữa, vấn đề lập tức xuất hiện. Hồ sơ trên không hề né tránh vấn đề, mà lại viết một cách qua loa, những gì nên viết thì đều viết ra, nhưng chỉ là tránh nặng tìm nhẹ, thậm chí lừa gạt, khiến người ta lầm tưởng đó chỉ là một chuyện bình thường, người bị phế cũng chỉ là một đệ tử bình thường. Thậm chí vừa rồi Lữ Chính Nguyên xem, cũng đã bỏ qua điểm này.
Điều này chứng minh điều gì? Có người cố ý làm như vậy. Trong đó ẩn chứa điều gì? Lữ Chính Nguyên nắm giữ Chấp Pháp Đường nhiều năm, đương nhiên rõ ràng. Một Nguyên Anh Tôn Giả, sống hơn một nghìn tuổi, những chuyện đã trải qua còn nhiều hơn cả một đời người khác. Điểm ẩn tình này, tuyệt đối rõ ràng, nhất định là có người nhúng tay vào, nói cách khác, có người lạm dụng quyền tư lợi.
Trên mặt Lữ Chính Nguyên lộ ra vẻ lạnh lẽo, nghiêng đầu nhìn Bạt Phong Hàn, hỏi: "Con đã đưa tới chỗ ta, khẳng định là có phát hiện, là ai?"
"Người thấy người kiểm tra đó không?"
"Hắn?" Lữ Chính Nguyên cười lạnh nói: "Một chấp pháp giả nhỏ bé, con không xử lý được sao?"
"Hắn đương nhiên có thể xử lý, mấu chốt là phía sau hắn, còn có thế lực chủ đạo chuyện này."
"Được rồi, đồ nhi, đừng úp úp mở mở nữa, nói đi, còn có ai?"
Lữ Chính Nguyên hỏi vậy, Bạt Phong Hàn nhàn nhạt nói: "Chu Ngọc Khôn."
"Chu Ngọc Khôn?" Lữ Chính Nguyên mở to mắt, lớn tiếng nói: "Không thể nào!"
Nếu là Cung Đình Ngọc, Lữ Chính Nguyên còn không ngạc nhiên đến vậy. Tâm tính của hai vị Phó đường chủ, hắn đều rất rõ. Chu Ngọc Khôn vốn là chất phác và thiết diện vô tư, Cung Đình Ngọc lại có chút giả dối. Nhưng sự thật lại là Chu Ngọc Khôn.
"Hắn là Nhị gia gia của Chu Bồi An." Bạt Phong Hàn nhàn nhạt chỉ ra mối quan hệ giữa Chu Ngọc Khôn và Chu Bồi An.
"Thân thích, cũng dám giới thiệu vào Chấp Pháp Đường?" Chấp Pháp Đường kiêng kỵ người thân, nếu người thân gia nhập, cần phải tránh, trừ phi là người đã ra khỏi ngũ phục. Nhị gia gia, là họ hàng rất gần. Giữa các tu sĩ, thọ nguyên rất dài, đối với gia tộc cũng rất coi trọng. Mối quan hệ như vậy, cũng đủ để áp dụng nguyên tắc kiêng tránh, nhưng Chu Ngọc Khôn lại không làm. Từ điểm này, Lữ Chính Nguyên đã nhìn ra, hắn tuyệt đối có chuyện. Trên mặt hắn tràn đầy lạnh lùng. Một thuộc hạ hắn tín nhiệm, lại phụ lòng tin tưởng của hắn. Hắn lạnh lùng nói: "Con muốn ta làm tới mức nào?"
"Cũng không cần làm lớn chuyện, con chỉ muốn đòi lại công bằng cho Khúc Nhi. Trong chuyện này còn có chuyện khác."
"Còn có chuyện? Có gì có thể giấu được Chấp Pháp Đường? Đi, theo ta một chuyến!" Trên mặt Lữ Chính Nguyên không hề có vẻ giận dữ, lại lạnh như hàn băng. Đối với Bạt Phong Hàn, người hiểu khá rõ sư phụ, biết rằng sư phụ bình thường vẻ mặt ôn hòa, nhưng một khi chạm tới điểm mấu chốt, sư phụ hắn hành sự cực kỳ lôi lệ phong hành.
Lữ Chính Nguyên lập tức mang theo Bạt Phong Hàn, chạy tới Chấp Pháp Đường. Chấp Pháp Đường có thể nói là gà bay chó chạy. Lữ Chính Nguyên đã lâu không đến Chấp Pháp Đường, bao gồm hai Phó đường chủ, cùng với mấy vị Trưởng lão của Chấp Pháp Đường, tất cả đều tề tựu đông đủ.
Nhìn Bạt Phong Hàn đi theo phía sau Lữ Chính Nguyên, Chu Ngọc Khôn không khỏi có chút sợ hãi trong lòng. Chẳng lẽ, chỉ là đến kiểm tra Chấp Pháp Đường thôi sao?
Lữ Chính Nguyên đường hoàng ngồi xuống, Bạt Phong Hàn không ngồi, đứng phía sau hắn. Bên dưới quỳ gối là một đám đệ tử cấp dưới của Chấp Pháp Đường. Tổng cộng chỉ có hai Phó đường chủ và tám Trưởng lão được phép vào, các Chấp sự và đệ tử cấp thấp hơn, bọn họ ngay cả tư cách vào cũng không có.
"Được rồi, ta cũng đã lâu không tới rồi, không biết Chấp Pháp Đường giờ phát triển ra sao?"
"Bẩm Đường chủ, Chấp Pháp Đường hiện tại rất tốt, vận hành bình thường." Cung Đình Ngọc nói. Hắn có chút kỳ quái nhìn Bạt Phong Hàn. Chuyện về đại bỉ, hắn cũng không quản, không phải bên hắn quản. Chỉ là cảm thấy Bạt Phong Hàn chỉ xem vài ngày rồi dẫn Lữ Chính Nguyên đến, có chút kỳ quái, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
Câu hỏi của Lữ Chính Nguyên, cứ như tiếng chuông cảnh báo, vang vọng trong lòng Chu Ngọc Khôn. Lúc này, hắn đã xác định, Bạt Phong Hàn khẳng định đã nói chuyện với Lữ Chính Nguyên. Nếu là người khác, hắn còn có thể che giấu, nhưng là Lữ Chính Nguyên. Hắn suy nghĩ chợt xoay chuyển, lập tức quỳ sụp xuống đất, nói: "Đường chủ, ta phụ lòng giáo huấn của ngài, ta đã phạm sai lầm."
"Phạm sai lầm? Sai lầm gì?" Chu Ngọc Khôn kể rành mạch mọi chuyện từ đầu đến cuối, bao gồm Chu Bồi An, thậm chí cả kế sách mà Điền Tăng Sơn đã đưa ra sau đó.
Lữ Chính Nguyên liếc nhìn Chu Ngọc Khôn. Hắn không ngờ, trợ thủ đắc lực mà mình coi trọng, lại thành ra thế này, phụ lòng kỳ vọng của hắn như vậy. Đối với những chuyện khác, hắn thậm chí một chữ cũng không lọt tai.
Cung Đình Ngọc cũng giật mình vô cùng. Hắn không ngờ, Chu Ngọc Khôn, người trước nay thiết diện vô tư, lại gây ra chuyện lớn đến thế. N��u là hắn thì cũng gần như vậy, nhưng nghe xong, cũng là vì Chu Bồi An. Chu Bồi An hắn biết là cháu của Chu Ngọc Khôn, lúc ấy sau khi vào tông, hắn còn chần chừ một chút. Nhưng ai mà chẳng có thân thích bằng hữu, hắn cũng đã giúp người có tài năng tiến vào. Không ngờ, lại xảy ra chuyện như vậy.
Che giấu, ức hiếp, thậm chí còn treo đầu dê bán thịt chó, phế bỏ một đệ tử Nội môn tiền đồ vô lượng. E rằng tội này không hề nhẹ. Hắn có chút đồng tình nhìn Chu Ngọc Khôn, nhưng một câu cũng không nói. Chấp Pháp Đường là nơi Lữ Chính Nguyên không thể mặc cả, hắn nói gì đều là cấp trên.
Lữ Chính Nguyên lạnh lùng nhìn Chu Ngọc Khôn, trong lòng thoáng có chút cảm giác tiếc nuối "tiếc sắt không thành thép". Xem ra, hắn đã nhìn lầm một chút. Người mà hắn coi là vô tư công bằng nhất, lại cũng bị ảnh hưởng bởi mối quan hệ gia đình mà thành ra thế này. Hắn thở dài một tiếng, nói: "Được rồi, nhận tội đi, đến Tư Quá Nhai diện bích một trăm năm."
Diện bích một trăm năm, đây chính là hình phạt lớn nhất, ngoài việc phế bỏ công lực. Tư Quá Nhai linh khí loãng, còn có các loại khí hậu khắc nghiệt. Một trăm năm, không dễ dàng gì mà trải qua được. Dù có trải qua, coi như kiếp này đại đạo vô vọng.
Chu Ngọc Khôn vẻ mặt đầy bi thương, cũng không dám cãi lời, quỳ gối nhận tội. Nghĩ đến Lý gia đã dụ dỗ hắn, dụ dỗ cả cháu hắn, một luồng tức giận xông thẳng lên trong lòng, nói: "Đại trưởng lão, chỗ này của ta còn có một ít hồ sơ về Lý gia, Đại trưởng lão xem luôn đi."
"À?" Lữ Chính Nguyên rõ ràng, một gia tộc sẽ có thủ đoạn, nhưng đem thủ đoạn dùng đến Chấp Pháp Đường thì gần như không có. Lý gia nếu đã dùng, nói cách khác, bọn họ không có gì không dám làm.
Chu Ngọc Khôn mang hồ sơ lên, gần như chất đống như núi. Thần thức của Lữ Chính Nguyên, cũng ước chừng lướt qua hơn nửa canh giờ, ánh mắt cũng lúc sáng lúc tối. Rất lâu sau đó, lúc này mới cười nói: "Hay lắm, hay lắm, ta không phát hiện, La Phù tông này, thật đúng là ra một vị đại thần!"
Đại thần? Mọi người bên dưới vẻ mặt mờ mịt, có xưng hô như vậy sao, là ai, lại xứng đáng với xưng hô như thế? Nhưng Chu Ngọc Khôn, người hiểu rõ Lữ Chính Nguyên, biết rằng đây là biểu hiện của cơn thịnh nộ của Lữ Chính Nguyên. Quả nhiên, tiếp đó, Lữ Chính Nguyên một tay hất tất cả hồ sơ xuống đất, lớn tiếng nói: "Nhìn đi, nhìn đi, các ngươi đã làm ra chuyện gì! Có bao nhiêu ẩn tình như vậy, lại không một ai phát hiện!"
Lúc này mọi người bên dưới luống cuống, đặc biệt là Cung Đình Ngọc. Hắn lập tức tiến lên, cầm một hồ sơ lên, xem xong trong chốc lát, lại cầm một cái khác. Mấy cái sau đó, hắn phát hiện vấn đề. Những hồ sơ này đều bị cố ý xuyên tạc, khi tập trung lại, quả thực là tội ác chồng chất, gần như chuyện xấu làm không thiếu một điều gì.
"Đường chủ, bọn ta vô năng, xin Đường chủ trách phạt!" Cung Đình Ngọc lập tức sửa lại thái độ. Chu Ngọc Khôn có ngã xuống thật hay không, chuyện này, nếu truy cứu lên, thực sự không dễ làm, hắn cũng rất có trách nhiệm.
Lữ Chính Nguyên có chút mệt mỏi nhìn những người bên dưới. Xem ra gần đây hắn có chút lơ là, lập tức những người dưới trướng cũng có chút lười biếng. Hắn nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: "Được rồi, những chuyện này các ngươi xử lý đi."
Nói xong Lữ Chính Nguyên mang theo Bạt Phong Hàn liền rời đi. Bạt Phong Hàn còn không hiểu vì sao, hỏi: "Sư phụ, sao vậy, cứ thế mà đi sao?"
"Chuyện cần xử lý đều đã xử lý xong rồi, không đi thì làm gì?"
"Không phải còn có Lý gia sao?" Bạt Phong Hàn kỳ lạ hỏi.
"Lý gia?" Lữ Chính Nguyên cười lạnh một tiếng, nói: "Còn có Lý gia nào nữa?"
Thấy Bạt Phong Hàn không hiểu, Lữ Chính Nguyên vỗ đầu hắn, nói: "Ta đã hạ bệ Chu Ngọc Khôn, cũng đã răn dạy Cung Đình Ngọc một trận nặng lời. Cho dù là người của Chu Ngọc Khôn, hay người của Cung Đình Ngọc, đều sẽ không bỏ qua Lý gia. Nếu ta ngay cả phần tâm này cũng phải lo, chỉ sợ sẽ mệt chết mất!"
Bạt Phong Hàn lúc này mới nghĩ ra. Lữ Chính Nguyên là người đứng đầu Chấp Pháp Đường, hắn chỉ cần ra lệnh là được. Đắc tội hai Phó đường chủ, cho dù Chu Ngọc Khôn không còn tại vị, Lý gia cũng khó thoát khỏi kiếp số. Xem ra thù của Khúc Nhi đã báo.
Quả nhiên, Chấp Pháp Đường hành động lên rất nhanh chóng, chỉ dùng ba ngày đã làm rõ tất cả chứng cứ phạm tội của Lý gia, các khổ chủ đều được làm rõ. Cả Chấp Pháp Đường, một Phó đường chủ dẫn đội, tám Đại trưởng lão, mười hai Chấp Pháp Đội, tất cả đều xuất động, bao vây Lý gia. Không tốn chút sức lực nào, cả Lý gia đã bị tiêu diệt. Tất cả người trong dòng chính của Lý gia đều bị bắt. Có tội trạng rõ ràng thì lập tức xử tử, không có tội trạng thì phế bỏ công lực, lưu đày hải đảo, coi như từng người từng người thanh lý sạch sẽ.
Đương nhiên trong đó, Chu Ngọc Khôn bị lưu đày Tư Quá Nhai, Chu Bồi An và Điền Tăng Sơn bị xử tử treo cổ. Hai người thuộc hạ của bọn họ còn làm nhục mấy nữ tu sĩ, thậm chí còn có đệ tử Nội môn, không giết không đủ để xoa dịu lòng dân.
Hoàn thành chuyện này, mang theo chiến công Lý gia hoàn toàn bị diệt, Bạt Phong Hàn rời khỏi La Phù tông. Đương nhiên đi cùng còn có Tào Tính và Khúc Nhi, cửa hàng của bọn họ cũng được trả lại, cũng được bồi thường tổn thất. Tuy nhiên Tào Tính đã không còn khả năng tiếp tục nữa. Trước đây có Khúc Nhi ở đây, hắn có một mục tiêu để phấn đấu, cũng có chỗ dựa. Hiện tại Khúc Nhi bị phế, hắn tiếp tục nữa, tuyệt đối là ngại sống lâu. Hắn đã nhận ra, không có quan hệ trực tiếp, ngươi thực sự bị ức hiếp, cũng chẳng biết tìm ai. Hành động của Bạt Phong Hàn, liền tiêu diệt một đại gia tộc, trong mắt bọn họ, quả thực là trời, một bầu trời không thể lay chuyển.
Cuối cùng, khoản bồi thường và cửa hàng này được đổi thành Kim Ngân. Trong thế giới tu chân, tinh thạch đổi thành Kim Ngân như đã nói, cực kỳ khổng lồ. Khoản tiền này, cũng đủ để Khúc Nhi và họ an cư lạc nghiệp ở một nơi nào đó.
"Tiên sư, người nói, hôm nay chúng ta muốn đi đâu?" Khúc Nhi ngây thơ nói. Lúc này hắn lại khôi phục trạng thái như xưa, trừ công lực, cơ thể gì đó, đều hoàn toàn hồi phục. Nhìn hắn hồi phục, tâm trạng Tào Tính cũng tốt hơn nhiều, chỉ là thỉnh thoảng, vẫn có chút u ám.
Bạt Phong Hàn cũng không dùng chiến thuyền trở về. Chuyến đi Lỗ châu này còn có mấy tháng nữa, dù đi sớm cũng chỉ là chờ đợi. Hắn định theo đường bộ, du sơn ngoạn thủy trên đường đi, coi như là để qua đi chút thời gian.
"Chúng ta đi tới tiểu trấn bên kia nghỉ ngơi, không xa lắm." Bạt Phong Hàn nhàn nhạt nói. Du sơn ngoạn thủy trên đường, nhưng cũng phải ba tháng sau mới tới Lỗ châu. Nơi này cách lối ra Tử Phủ Bí Cảnh không xa. Chỉ là sắp xếp cho Khúc Nhi và họ thế nào, hắn vẫn chưa nghĩ ra. Tào Tính đã lớn tuổi, dù từng vào La Phù tông, so với các võ giả bình thường, thực lực cũng ở mức cao hơn, nhưng thọ nguyên của hắn có hạn. Khúc Nhi lại không thể tu luyện. Chuyện này rốt cuộc phải làm sao cho tốt? Kế hoạch trước đây hắn sắp xếp, chỉ vì suy nghĩ không chu đáo, đã hại Khúc Nhi. Bây giờ, không thể như vậy nữa.
Bạt Phong Hàn nhíu mày, lọt vào mắt Tào Tính. Trong lòng Tào Tính cảm kích vô cùng, nhưng chỉ có thể chôn giấu vào lòng.
Tiểu trấn hiện ra khi đang nói chuyện. Tiểu trấn ven đường này cực kỳ náo nhiệt, khách buôn qua lại, đa số đều nghỉ ngơi ở tiểu trấn. Đa số kiến trúc trong tiểu trấn đều là khách điếm và các loại tương tự.
Ba người Bạt Phong Hàn, một lão nhân, một thiếu niên, một thanh niên, cứ như là ba thế hệ ông cháu, thản nhiên đi tới, rất dễ khiến người khác chú ý. Hơn nữa họ mặc đồ gì cũng cực kỳ hoa lệ, ngay cả ngựa kéo xe cũng là long câu tinh tuyển, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Tùy tiện tìm một nhà khách lớn nhất, ba người đi vào. Bạt Phong Hàn lướt mắt qua, trong quán khách không có tu sĩ nào, chỉ là người bình thường, số lượng võ giả cũng không nhiều, trông rất bình thường.
"Cho vài món đặc biệt, tiện thể dọn dẹp hai phòng hạng nhất."
"Được rồi, hai phòng hạng nhất!" Tiểu nhị kêu lên. Bạt Phong Hàn và họ dùng bữa rồi vào phòng nghỉ ngơi. Khoảng nửa đêm, bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
"Là Tào Tính sao, vào đi." Từ khi Tào Tính ra khỏi cửa, Bạt Phong Hàn đã chú ý tới, cứ nghĩ hắn muốn ra ngoài, nào ngờ, lại đi về phía hắn. Trong khoảng thời gian này, hắn đã nghĩ cách sắp xếp nơi an cư cho Khúc Nhi, Tào Tính chắc cũng có suy nghĩ tương tự.
"Đa tạ tiên sư đã cứu giúp, giúp chúng ta báo được mối thù lớn." Tào Tính nói: "Tuy nhiên, tiên sư nghĩ cách sắp xếp cho chúng ta thế nào, kỳ thực rất đơn giản. Số Kim Ngân này, tìm một nơi thích hợp để cất giữ, với năng lực của tiên sư, thiết lập một trận pháp, để huyết mạch trực hệ Lỗ gia có thể vào lấy là được. Chúng ta, cứ tự nhiên tìm một nơi để sống là được."
"Cái này..." Bạt Phong Hàn suy tư hồi lâu. Hắn trước đây nghĩ cách để Tào Tính và họ có năng lực tự bảo vệ mình, chủ yếu vẫn là ở chỗ Kim Ngân. Khoản Kim Ngân này, trong thế tục, tuyệt đối là một khoản tài sản khổng lồ cực kỳ mạnh mẽ, bất kỳ võ giả nào cũng sẽ động lòng. Hơn nữa Khúc Nhi từng ở nội tông La Phù, dù công lực bị phế, nhưng hắn đã xem điển tịch, bí tịch võ học, cực kỳ phong phú. Một khi bị người khác biết, lại là một việc "hoài bích có tội".
Nhưng lời Tào Tính nói này, lại như vén mây thấy mặt trời. Nhà giàu có, cần phải nghĩ cách tự bảo vệ mình, nhưng một người dân thường, ai lại đi trêu chọc? Thực sự gặp phải bất trắc, thì bất trắc đó mỗi ngày đều sẽ xảy ra, chẳng có sách lược vạn toàn nào cả.
"Tiên sư?" Tào Tính nhìn Bạt Phong Hàn chìm vào trầm tư, hỏi: "Có được không ạ?"
"Được." Bạt Phong Hàn gật đầu, nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta đi La Thanh Sơn."
La Thanh Sơn, được coi là một trong những dãy núi lớn tương đối gần đó, chu vi mấy trăm dặm. Trên núi không có môn phái tu chân nào, nhưng đã có vài Đạo quán, hương khói khá thịnh vượng. Mục đích chuyến đi này của Bạt Phong Hàn, đương nhiên là tìm một nơi yên tĩnh, để sắp xếp số Kim Ngân này cho Khúc Nhi.
Sau núi La Thanh Sơn, một sơn cốc yên tĩnh. Nơi này không phải mạch chính, cũng không phải đường lên núi, dấu chân người hiếm khi tới. Bạt Phong Hàn tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng tại Đoạn Nhai, thiết lập một bảo khố, khai mở mấy trăm thước, tạo nên một công trình to lớn.
Khai mở dọc theo dãy núi, điều này đối với người bình thường, có lẽ khó khăn trùng trùng, nhưng đối với tu sĩ như Bạt Phong Hàn, gần như là dễ dàng. Sở hữu trường kiếm pháp khí sắc bén như chém bùn, hắn gần như tùy tiện liền đào được huyệt động trên núi. Ước chừng mười mấy gian thạch thất lớn, cất giữ lượng lớn Kim Ngân tài bảo.
Hiện tại Bạt Phong Hàn, đã bước chân vào con đường tu chân này. Kim Ngân thế tục, dù nhiều đến mấy, cũng không lọt vào mắt pháp nhãn của hắn. Tuy nhiên ký ức kiếp trước còn sót lại, khiến hắn khi thấy ánh sáng Kim Ngân, từng đợt hưng phấn, thầm nghĩ: "Biết đâu mấy trăm năm sau, nơi này, sẽ trở thành Bí Cảnh của Lỗ gia!"
Cất giữ Kim Ngân xong, tiếp theo là bố trí một vài trận pháp. Đối phó võ giả thế tục, tùy tiện bố trí là được. Chỉ là ở lối vào, bố trí tất cả những thứ mạnh mẽ, hơn nữa dẫn nhập tinh huyết của Lỗ Khúc Nhi. Chỉ có hậu nhân dòng chính của hắn, mới có thể tiến vào nơi này, nếu không, tất cả đều bị tru sát.
Tiện thể, Bạt Phong Hàn cũng sao chép một ít võ học thế tục mà trước đây hắn học, đặt vào trong đó. Chỗ này, tính ra cũng có mấy trăm bộ. Hơn nữa những gì Lỗ Khúc Nhi có, còn có một ít công pháp tu chân nhập môn. Tàng Bảo Động này, mới xem như danh xứng với thực.
Làm xong tất cả, nhìn Tàng Bảo Động dần dần khép lại, không khác gì hang núi bình thường, Khúc Nhi có chút kích động nói với Bạt Phong Hàn: "Tiên sư, cảm ơn người."
"Được rồi, đừng cảm ơn ta. Chuyện của Lỗ gia, ta đi giúp ngươi giải quyết."
"Không cần đâu." Lỗ Khúc Nhi lại kiên nghị nói: "Tiên sư đã để lại cho ta nền tảng này, nếu ta không thể truyền thừa tiếp, sẽ hổ thẹn với tiên sư. Mối thù này, cứ để lại cho chúng ta đi, dù ta không báo được."
Bạt Phong Hàn thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, trong Tàng Bảo Động, lưu lại một tín vật và một ít tinh thạch, nói: "Nếu như, nếu như hậu bối của ngươi, có người sở hữu Linh Căn, và có hứng thú với tu tiên, có thể bảo hắn cầm tín vật tới tìm ta, ta có thể sắp xếp giúp một chút."
"Đa tạ tiên sư!"
Tàng Bảo Động thiết lập xong xuôi, để tiện cho gần đó, Khúc Nhi và Tào Tính liền định cư ở Thanh Sơn thành gần La Thanh Sơn. Nơi này được xem là ranh giới giữa Lỗ Trung và Lỗ Bắc, không có thế lực lớn nào, dân phong thuần phác, cũng rất an toàn. Bọn họ chỉ mang theo mấy trăm lượng vàng, mua một căn nhà lớn, cùng một ít đất đai. Đối với một người có thể đối mặt cao thủ Thiên cấp như Tào Tính, hoàn toàn có thể tự bảo vệ, không ai cảm thấy hứng thú với một địa chủ nhà quê.
Sau này, Khúc Nhi và Tào Tính từ từ phát triển. Khúc Nhi lấy vợ sinh con, hắn có Linh Căn, con cháu đông đúc. Đa số con cháu có thiên phú võ học nhất lưu. Bí tịch võ công trên La Phù Sơn, so với thế tục, tuyệt đối cao hơn vài cấp bậc. Dần dần, Lỗ gia lấy võ lập danh, từ từ phát triển, trở thành một phương hào kiệt. Con cháu hắn, cũng sở hữu Linh Căn không tồi, cầm tín vật, bái nhập La Phù tông. Đây đều là chuyện sau này, tạm gác lại không nhắc tới.
Khúc Nhi và Tào Tính đã định cư xong xuôi, Bạt Phong Hàn cũng trút bỏ được gánh nặng lớn nhất trong lòng. Còn khoảng một tuần nữa, Tử Phủ Bí Cảnh sẽ mở ra. Đây chính là đại sự liên quan đến Quy Nhất cảnh. Tử Phủ Bí Cảnh, một khi mở ra, sẽ có ba năm thời gian. Không biết, ba năm này, liệu có tìm được Phù thú thích hợp, ngưng tụ Phù lục Quy Nhất cảnh, tương lai thành tựu cao thấp, có liên quan rất lớn đến điều này.
Mọi quyền lợi dịch thuật của thiên truyện này đều thuộc về truyen.free, xin quý độc giả thấu hiểu.