Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Cẩm Y Vệ - Chương 40 : Chương 40

Về đến y quán, Tần Lâm liền gọi Thanh Đại vào trong hiệu thuốc. Gã này xoa xoa tay, cười hềnh hệch, nói muốn làm chút đan hoàn để lừa Kinh Vương.

Thanh Đại vừa nghe liền bĩu môi không đồng ý: "Tần Đại ca lại muốn trêu người rồi, ngay cả Thiên Tuế gia cũng muốn trêu, huynh thật nghịch ngợm quá."

Trong cảm nhận của thiếu nữ, Kinh Vương cũng là một ông lão hiền từ, nên nàng bản năng cảm thấy Tần Lâm không nên lừa dối người ta.

Nhưng Chu chưởng quỹ đứng cạnh vểnh tai nghe lén thì sợ đến xanh mặt, vội tiến tới khuyên nhủ: "Lừa gạt Thiên Tuế gia là tội chém đầu đấy! Tần huynh đệ đừng làm càn quá, cho dù huynh là Cẩm y vệ Tổng kỳ, bị tra ra cũng sẽ gặp họa."

Tần Lâm cười lớn, thầm nghĩ tin hay không thì ta cứ học Tế Công, từ trên người xoa ra một cục bùn, Kinh Vương vẫn sẽ tin tưởng răm rắp mà uống vào?

Hắn liền giải thích với Thanh Đại và Chu chưởng quỹ rằng, hắn cũng không định lừa gạt Kinh Vương, chỉ là làm chút thứ mà ai cũng thích, ăn không chết người, mà nếu đã muốn chết thì ăn cũng chẳng ích gì, hệt như mấy loại thuốc cường dương bán ngoài phố, cứ thế mà đưa cho Kinh Vương là xong.

"Thì ra là vậy." Chu chưởng quỹ trầm ngâm một lúc lâu, rồi cẩn thận hỏi: "Lục Vị Địa Hoàng Hoàn thì sao?"

Thanh Đại biết Tần Lâm không hiểu nên giải thích cho hắn: "Tần Đại ca, hoàn thuốc này dùng thục địa hoàng, sơn thù du, đơn bì, củ từ, phục linh, trạch tả sáu vị thuốc phối hợp thành. Có thể tư âm bổ thận, trị thận âm hư, đầu choáng ù tai, lưng gối mỏi mềm, cốt chưng triều nhiệt... Cho dù không bệnh cũng có hiệu quả cường thân kiện thể, chỉ không thể ăn quá nhiều, vả lại người sợ lạnh, đờm nhiều, thấp nặng thì không nên dùng."

Tần Lâm gật gù, dặn Chu chưởng quỹ giảm bớt một nửa lượng của các vị thuốc để Kinh Vương không ăn quá nhiều; ngoài ra, sau khi nghiền thuốc xong, trước khi trộn thành hoàn, phái người gọi hắn đến để thêm một vị bí dược độc môn vào.

Thì ra là vậy, Chu chưởng quỹ lập tức yên tâm, thầm nghĩ vị bí dược độc môn của Tần Lâm chắc chắn có công hiệu phi thường thần kỳ, chỉ cần thêm vào phương thuốc, Lục Vị Địa Hoàng Hoàn thông thường liền có thể phát huy kỳ hiệu, cho nên hắn mới dám mang đi dâng cho Kinh Vương Thiên Tuế.

Tần Lâm và Thanh Đại về hậu viện chơi cờ một lát, người làm hiệu thuốc liền đến báo dược đã nghiền xong, chỉ chờ hắn thêm bí dược độc môn vào rồi trộn thành hoàn.

Hai người đến hiệu thuốc, lại thấy Lý Thời Trân đã đợi sẵn ở đó, Chu chưởng quỹ khúm núm đứng bên cạnh, chắc là ông ta đã báo tin.

"Gia gia, sao ngài lại đến hiệu thuốc v��y ạ?" Thanh Đại cười hì hì chạy đến, kéo chòm râu hoa râm của gia gia làm nũng.

Lý Thời Trân vốn mặt nghiêm như cọp, bị nàng trêu chọc một chút cũng bật cười, "Tần thế điệt thật không biết trời cao đất dày, ngay cả Vương gia cũng dám đùa giỡn. Chẳng phải các con chưa từng bắt mạch chẩn bệnh sao, làm sao biết được mạch tượng của Thiên Tuế gia thế nào, âm dương có điều hòa không, Ngũ Hành có thuận lợi không?"

Thanh Đại cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói: "Gia gia, chúng con làm Lục Vị Địa Hoàng Hoàn, còn giảm bớt một nửa lượng, có lợi chứ không hại gì đâu ạ, ngài đừng trách Tần Đại ca nữa mà."

"Cái nha đầu này, chỉ biết bênh Tần Đại ca của con!" Lý Thời Trân đành chịu lắc đầu, trừng mắt nhìn Tần Lâm đang cười to, rồi cầm bút sửa phương thuốc: "Thiên Tuế gia âm hư hỏa vượng, cần phải tư âm giáng hỏa. Lão phu sẽ giúp các con điều chỉnh phương thuốc, thêm vào Tri Mẫu, Hoàng Bá hai vị thuốc, còn sáu vị thuốc kia thì gia giảm cho phù hợp... Được rồi, cứ theo phương thuốc này mà hợp dược, bảo đảm vạn vô nhất thất."

Thanh Đại bật cười khúc khích, định cầm đơn thuốc đi. Lý Thời Trân đè đơn thuốc lại, "Khoan đã. Tần thế điệt chẳng phải nói muốn thêm một vị bí dược sao? Sao không mau lấy ra cho lão phu xem?"

Thì ra Chu chưởng quỹ đã kể chuyện cho Lý Thời Trân nghe, vị lão thần y này liền nóng lòng như mèo cào: ông cả đời đắm mình trong y học, phàm là có đơn thuốc gì đều nhất định muốn biết rõ. Nghe nói có vị dược liệu nào không được ghi chép trong Bổn Thảo Cương Mục, ông càng tìm mọi cách muốn làm rõ dược tính của nó để bổ sung vào sách.

Lần này biết được Tần Lâm có vị bí dược có thể thêm vào thuốc hoàn, Lý Thời Trân đương nhiên không ngồi yên được, không làm rõ sợ rằng đêm đến cũng chẳng ngủ được.

Tần Lâm trầm ngâm một chút, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Chu chưởng quỹ hiểu sai ý, vội vàng bảo các người làm, học đồ đều ra ngoài, chính mình cũng ra đóng cửa lại.

Tần Lâm dở khóc dở cười, lại do dự nữa thì sợ bị hiểu lầm là cố ý giấu giếm, vội vàng từ trong lòng lấy ra một vật nhỏ đưa cho Lý Thời Trân.

Lão thần y nhận lấy vật đó, chỉ thấy nó vàng không ra vàng, trắng không ra trắng như một cục đá. Ngửi một cái, liếm một chút, xem xét nửa ngày mới xác định: đây căn bản chỉ là một cục đá vôi mà thôi!

"Thạch bụi, vị cay, tính ấm, có độc, dùng ngoài có thể trị sưng đau răng miệng, đan độc, phong chẩn, phi tử, côn trùng cắn..." Lý Thời Trân đầu óc mờ mịt: "Nhưng Tần thế điệt thêm nó vào thuốc viên thì có tác dụng gì?"

Thanh Đại bĩu môi, đôi mắt to ngấn nước trừng Tần Lâm một cái, cảm thấy hắn dùng đá vôi cho Kinh Vương ăn thật sự quá đáng.

Tần Lâm cười ha ha, đá vôi thành phần là canxi cacbonat, miếng cao dán ngày xưa chính là thứ này. Thêm nó vào thuốc viên, thứ nhất có thể bổ sung canxi cho lão Kinh Vương – người già thường thiếu canxi mà; thứ hai, cũng để người khác khó mà đoán ra thuốc hoàn của ta có những vị dược nào, tránh bị lộ tẩy.

Hắn chắp tay với Lý Thời Trân: "Tâu Thái Thế Thúc, đá vôi có tác dụng làm xương cốt chắc khỏe. Kinh Vương dần dần tuổi già, thêm dược liệu này vào thuốc hoàn đối với ông ấy rất có lợi."

Lý Thời Trân trầm ngâm nói: "Đá vôi làm xương cốt chắc khỏe, ngươi nghe ai nói vậy?"

Tần Lâm vò đầu một lát, rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Lúc thế chất tôn ở Hán Dương, có ông lão hàng xóm. Vốn đi vài bước đã mỏi lưng đau chân, không biết từ đâu có được phương thuốc uống đá vôi. Từ khi ăn thạch bụi, hắc, lưng không mỏi, chân không đau, một hơi lên lầu năm..."

Nói đến đây Tần Lâm vội dừng lại, suýt nữa thì buột miệng nói ra câu "một người chống đỡ được năm người".

"Năm tầng lầu? Hoàng Hạc Lâu ư?" Lý Thời Trân cảm thán nói: "Vậy thì đôi chân ông ta thật là cường tráng."

Lúc này, nhà cửa phổ biến đều là nhà trệt, sát đường mới có nhà hai tầng, ba tầng lầu đã là hiếm thấy. Nếu không có Hoàng Hạc Lâu ở Vũ Xương, Tần Lâm lập tức sẽ bị lộ tẩy.

Lý Thời Trân tin tưởng Tần Lâm không chút nghi ngờ. Trong Bổn Thảo Cương Mục có không ít thảo dược và cách dùng mà ông sưu tầm được từ dân gian, nên cũng không cảm thấy quá kỳ lạ. Ông liền chuẩn bị thực nghiệm sau, sẽ đưa thuyết pháp đá vôi cường kiện xương cốt này vào sách.

"Đúng rồi," Tần Lâm nói với Lý Thời Trân đang hăm hở: "Mỗi ngày dùng không được quá hai phân, nếu không sẽ có nguy cơ mắc bệnh sỏi thận."

Lý Thời Trân đại hỉ: "Khổng Phu Tử nói lễ thất cầu chư dã, y dược cũng vậy, cũng cần cầu chư dã! Xưa có Thần Nông nếm bách thảo, ngày nay dân gian nghiệm phương cũng cực nhiều, có lẽ không ngờ tới một phương thuốc nhỏ bé lại có thể tạo phúc cho chúng sinh!"

Sau khi Lý Thời Trân đi, Tần Lâm tự tay nghiền nát đá vôi, trộn vào phần thuốc đã có, rồi bảo Chu chưởng quỹ cùng những người làm khác vào trộn đều dược phấn thành thuốc hoàn, dùng giấy dầu bọc lại.

Tần Lâm lại đến tiệm châu báu, tốn năm mươi lạng bạc mua một chiếc hộp ngọc xanh cổ kính, đựng hết số thuốc hoàn vào đó, cảm thấy bày biện trông rất ổn, rồi mới xách hộp trên tay, thẳng tiến Kinh Vương phủ.

Tại cổng lớn Kinh Vương phủ sớm đã có rất nhiều người đợi, có quan viên châu huyện đến bái kiến, có sĩ tử muốn tìm cơ hội lấy lòng. Ai nấy trên tay không phải thiếp thăm viếng thì cũng là văn thơ, nhưng bọn gia nhân kiêu căng của vương phủ, đứng chễm chệ trên bậc thang cao ngất, ai nấy khinh khỉnh, chẳng thèm để mắt đến họ.

Tần Lâm nâng hộp ngọc, từ trong ngõ rẽ ra, liền bước thẳng đến phòng gác cổng vương phủ.

"Này này, thằng nhóc kia, nói là ngươi đấy!" Mấy tên sĩ tử đội khăn vuông nhảy dựng lên la lối với Tần Lâm: "Mọi việc đều phải có thứ tự trước sau! Ngươi muốn họa thơ với Thế tử, hay là xin yết kiến Vương gia? Xếp hàng đi, xếp hàng!"

Tần Lâm cười cười, không đáp lời.

Nào ngờ thái giám Thừa Phụng Ty và Hiệu úy Nghi Vệ Ty canh giữ cổng, từ xa đã nhận ra là Tần công tử – người lần trước được Thiên Tuế gia mở cửa giữa tiễn ra – lại đến. Ai nấy vội chạy xuống bậc thềm, cúi đầu khép nép nịnh bợ. Có kẻ thì vội vàng chạy vào báo tin, có kẻ thì vội bưng trà rót nước, chuyển ghế cho Tần Lâm, làm cho hắn vui vẻ không thôi.

Mấy tên sĩ tử vừa la lối kia lập tức mất hứng, mặt đỏ bừng rút vào đám đông.

Sau đó liền nghe thấy cổng lớn vương phủ 'táp táp' mở ra, Uy Linh Chân Nhân trong đạo bào phất trần dẫn đường, Kinh Vương Thiên Tuế mặt mày hớn hở nghênh ra: "Tần Đại sư tự tiên ban hạ phàm, tệ phủ bồng tất sinh huy!"

Lúc này mọi người mới biết thì ra vị Tần công tử này cũng là người trong đạo môn.

"Hừ, không hỏi chúng sinh mà hỏi quỷ thần!" Một vị thư sinh ở cổng phất tay áo bỏ đi: "Ta Cao Phàn Long mới không thèm làm bạn với hạng người này!"

Tần Lâm đương nhiên không biết cảnh tượng diễn ra phía sau mình. Lúc này, người tự xưng Cao Phàn Long căn bản không thể thu hút sự chú ý của hắn.

Đi vào khách sảnh vương phủ, chia chỗ chủ khách mà ngồi. Hàn huyên vài câu, Tần Lâm liền đưa hộp ngọc xanh cho Kinh Vương: "Đan dược lần trước đã hứa với Vương gia, chính là thứ này. Tuy không thể thành tiên, nhưng cũng có thể cường thân kiện thể."

Kinh Vương vui mừng: "Vậy thì tốt quá, tiểu vương mỗi ngày sẽ ăn mười viên!"

Tần Lâm toát mồ hôi hột, thầm nghĩ 'ông già này chắc chắn sẽ bị sỏi thận mất!', vội vàng dặn dò ông ta mỗi ngày chỉ được dùng một viên.

Hoàng Phi như có điều lo lắng, Tần Lâm ngồi ở ghế chủ chưa đầy một nén hương thì nàng cũng mang theo hương thơm tiến vào trong sảnh.

Tần Lâm chú ý thấy Hoàng Phi và Uy Linh tiên trao đổi vài ánh mắt. Hoàng Phi tỏ rõ vẻ không vui, còn Uy Linh tiên thì tỏ vẻ bất lực – sự biến đổi thần sắc của hai người dù cực kỳ che giấu, nhưng không thể qua mắt được Tần Lâm – người đã nhiều năm làm việc hình trinh, giỏi quan sát lời nói và sắc mặt.

"Ôi, Vương gia đưa đan dược cho thiếp thân xem với!" Hoàng Phi nũng nịu làm duyên, từ tay Kinh Vương lấy ra một viên, bóc vỏ xem xét kỹ lưỡng, đột nhiên bật cười khúc khích: "Tần Đại sư đây không phải lừa người sao? Rõ ràng chỉ là Lục Vị Địa Hoàng Hoàn. Vương gia, Tần Đại sư đang đùa ngài đấy!"

Sắc mặt Kinh Vương khẽ biến, cầm lấy thuốc hoàn nhìn một chút, ngửi ngửi, rồi đưa cho Uy Linh tiên: "Uy Linh Chân Nhân, Tần Đại sư thật sự đang đùa cô gia sao?"

Không khí trong đại sảnh bỗng chốc trở nên nặng nề.

Uy Linh tiên nhìn Tần Lâm một chút, lại nhìn Kinh Vương, ấp úng không nói gì.

Hoàng Phi khẽ ra ám hiệu.

Uy Linh tiên cắn răng, nghiêm mặt nói: "Xác thực rất giống Lục Vị Địa Hoàng Hoàn, nhưng..."

Sắc mặt Kinh Vương lập tức trở nên khó coi.

Hoàng Phi hớn hở ra mặt: mấy ngày nay vì chuyện Chu Do Phiền tẩm chướng vợ lẽ, không hợp luân thường, Thiên Tuế gia cũng không ít lần tức giận. Bây giờ Tần mỗ người còn dám đến lừa ông ấy, liệu có kết cục tốt đẹp ư?

Hoàng Phi cười lạnh lẽo, như mèo vờn chuột mà dõi theo Tần Lâm.

Tám mươi ba chương vọng khí chi thuật

Cho dù nằm ở cục diện bất lợi, Tần Lâm vẫn điềm nhiên như không, bày ra vẻ thế ngoại cao nhân, thong dong nói: "Uy Linh đạo hữu, ngươi hãy nhìn kỹ, đây thật là Lục Vị Địa Hoàng Hoàn sao?"

Uy Linh tiên ấp a ấp úng nói: "Hình như có thêm hai vị thuốc, còn một vị khác thì không nhìn ra..."

Hoàng Phi trừng mắt xếch hung hăng một cái, Uy Linh tiên đành chịu lắc đầu: cho dù có trợn tròn mắt nói dối, Vương gia chẳng lẽ không gọi y quan đến nhận biết sao? Chi bằng thành thật nói ra.

Quả nhiên Kinh Vương nhíu nhíu mày, phân phó gọi Lương y chính của vương phủ đến nhận biết.

Chưa đầy một tuần trà, Lương y chính liền cuống cuồng chạy đến, mặt mày thất thần.

Vị lão y quan này danh tiếng tuy không lớn, nhưng đắm mình trong y học mấy chục năm, y thuật không thua kém là bao so với Lý Thời Trân, người có danh thần y. Cho nên năm đó Lý Thời Trân uyển chuyển từ chối lời mời, Kinh Vương liền đành chọn phương án thứ hai, trọng hậu lễ mời vị lão tiên sinh này đến vương phủ nhậm chức.

Lương y chính bóc vỏ đan dược ra, đưa đến chỗ cửa sổ sáng mà xem xét kỹ lưỡng, ngửi ngửi mùi, lại lấy một chút nhỏ cắn nhai chậm rãi.

Tục ngữ nói "làm bạn vua như làm bạn với hổ". Kinh Vương Thiên Tuế tuy không phải Thiên Tử, nhưng việc hầu hạ ông ta cũng không dễ dàng. Vị lão tiên sinh này làm Lương y chính mười mấy năm, làm người càng thêm cẩn thận, lời nói lại càng thêm khiêm tốn:

"Tâu Thiên Tuế, học sinh cho rằng đan hoàn này lấy Lục Vị Địa Hoàng Hoàn làm cơ sở, gia giảm dược lượng hợp lý, đồng thời thêm vào Hoàng Bá, Tri Mẫu hai vị thuốc. Thiên Tuế có thể chất âm hư hỏa vượng, dùng thuốc này sẽ có lợi ích cực lớn. Người sáng chế quả là dụng tâm độc đáo, y thuật thực sự hơn hẳn học sinh."

Tuy lão y quan nói về dược tính của đan hoàn rất tốt, nhưng Kinh Vương chẳng vui vẻ gì, trong lòng ông ta mong muốn là tiên đan chứ không phải thuốc hoàn thông thường.

Ai ngờ lời nói của lão y quan chuyển hướng, tiếp tục nói: "Nhưng bên trong thuốc hoàn lại có một vị kỳ dược, không phải kim loại cũng chẳng phải sắt, cũng không thuộc loại cây cỏ, chim muông. Học sinh hổ thẹn, không thể nhận ra, e rằng đó là kỳ dược truyền đến từ dị vực phiên bang."

Đá vôi vốn không phải dược liệu để uống, lại được nghiền thành bột cực mịn trộn lẫn với các dược liệu khác, khó mà phân biệt được. Cho nên cho dù lão y quan có học thêm hai mươi năm y thuật nữa, đánh vỡ vỏ não ông ta cũng không nghĩ ra được đó lại là thạch bụi.

Kinh Vương trước là cả kinh, tiếp theo đại hỉ: Kinh Vương phủ thế trấn Kinh Hồ, giàu có bậc nhất thiên hạ. Trong kho dược liệu nào là Thiên Sơn tuyết liên, Trường Bạch linh chi, Đông Hải long tiên hương, Tây Vực tàng hồng hoa, bao la vạn tượng, thứ gì cũng có. Ấy vậy mà lão y quan lại nói không nhận ra vị thuốc này, lẽ nào nó vốn không phải vật phàm trần?

Tần Lâm vẫn điềm nhiên tọa bất động, bày ra vẻ cao thâm khó lường. Kinh Vương thấy vậy, âm thầm hối hận vừa rồi không nên nghi ngờ Tần Đại sư, nếu Đại sư phát hiện ra thì sẽ không hay chút nào.

Uy Linh tiên và Hoàng Phi trao đổi ánh mắt. Uy Linh tiên nhẹ nhàng lắc đầu, Hoàng Phi khẽ cắn môi, nói với Kinh Vương: "Thần thiếp cho rằng đan hoàn này vốn tầm thường, chỉ có thêm một vị dược liệu không rõ lai lịch. Thiên Tuế gia mà mạo muội dùng vào, e rằng..."

Tần Lâm cười như không cười, vẻ mặt tỏ rõ thái độ không đồng tình.

Kinh Vương sửng sốt, trong lòng rất đỗi không vui, sợ hãi đắc tội Tần Lâm để lỡ mất tiên duyên. Ông lập tức trừng mắt trách mắng Hoàng Phi: "Thật là kiến thức đàn bà! Tôn Hành Giả ở Chu Tử quốc chữa bệnh cho quốc vương, tại sao mỗi vị thuốc đều cần tám lạng tám phân? Chính là không muốn tiết lộ sự huyền diệu của tiên gia! Đan hoàn của Tần Đại sư dùng Tri Mẫu, Hoàng Bá, Đan Bì... những dược liệu tầm thường ấy, chính là để che giấu vị tiên dược độc nhất vô nhị trên thế gian, chỉ có trên trời mới có!"

Kinh Vương vốn đã tin tưởng tám chín phần, giờ tự mình nói ra điều này lại thấy khớp với những gì Tây Du Ký giảng, càng tin mười phần mười, trân trọng cất giữ bản "Kế trong Kế" mà Tần Lâm đã đưa cho ông ta.

Đan hoàn của Tần Đại sư chỉ có thể cường thân kiện thể, còn Cửu Chuyển Kim Đan của Uy Linh Chân Nhân có thể thành tiên thì lại chậm chạp chưa thể luyện thành. Thêm nữa, gần đây con trai Chu Do Phiền lại xảy ra chuyện, Kinh Vương không khỏi nóng ruột. Ông đột nhiên nhớ tới Tần Lâm từng nói biết vọng khí khi "cách không đoán vật", liền nhịn không được hỏi:

"Tần Đại sư biết vọng khí chi thuật, xin hãy xem giúp tiểu vương một quẻ, trừ long khí ra thì trên đỉnh đầu còn có mấy phần tiên khí? Nếu có, thì đậm nhạt ra sao, rốt cuộc khi nào mới có thể thành tiên?"

Uy Linh tiên nghe Kinh Vương hỏi Tần Lâm, trên mặt liền có chút không thoải mái. Ông chuyển phất trần từ tay trái sang tay phải, ho khan hai tiếng.

Tần Lâm lại thầm cười: "Lão tử chờ câu này của ngươi lâu lắm rồi!" Hắn liền gật đầu với Kinh Vương, giả bộ tập trung tinh thần cao độ, mắt không chớp nhìn chằm chằm đỉnh đầu đối phương.

Trong chớp mắt, Tần Lâm đột nhiên "á nha" một tiếng kêu lên rồi ngã vật ra, làm đổ chén trà xuống đất. Hắn trợn tròn mắt, sắc mặt trắng bệch, lộ vẻ kinh hãi tột độ, như thể vừa nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nào đó. Thần thái hoảng loạn ấy so với vẻ điềm nhiên, bất động thanh sắc của một thế ngoại cao nhân lúc trước, hoàn toàn như hai người khác vậy.

Kinh Vương giật mình kinh hãi, vội vàng rời ghế tự tay đỡ Tần Lâm dậy: "Đại sư đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ tiểu vương..."

Tần Lâm đứng dậy không nói một lời, vái dài một cái rồi không chào từ biệt, mặt xanh mét nghiêm nghị xoay người bước ra ngoài.

Càng như vậy, Kinh Vương càng cuống đến toát mồ hôi đầm đìa, hai tay giữ chặt Tần Lâm không buông: "Chẳng lẽ tiểu vương có tai họa gì? Tần Đại sư cứ nói đừng ngại! Sao lại không nói một lời mà muốn bỏ tiểu vương đi? Đáng thương tiểu vương một lòng tu đạo, chẳng có điều gì thất đức..."

Uy Linh tiên và Hoàng Phi thấy Kinh Vương như thế, cũng không ngồi yên được, đành cùng nhau tiến lên giả vờ giúp đỡ thỉnh cầu Tần Lâm.

Tần Lâm lúc này mới thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Vốn thiên cơ bất khả tiết lộ, nhưng Vương gia mang dòng máu hoàng gia Đại Minh, thế trấn Kinh Hồ, phù trợ Đại Minh, họa phúc không chỉ riêng một người, mà còn liên quan đến sinh linh thiên hạ. Tại hạ đành liều mạng tổn hao mười năm tu vi để tiết lộ thiên cơ này."

Lòng Kinh Vương như trống đánh, sợ đến mặt không còn chút máu, vội vàng mời Tần Lâm về thượng tọa, không ngừng thỉnh giáo ngọn ngành.

"Trước đây tại hạ nhìn khí trên đỉnh đầu Vương gia, long khí màu vàng rực rỡ sáng chói, khí phú quý màu tím xoáy vòng quấn quanh, quả là phúc thọ song toàn, gấm thêm hoa." Tần Lâm vừa nói vừa lắc đầu thở dài: "Nhưng hiện tại trên long khí lại xuất hiện từng trận huyết quang, báo hiệu có hung hiểm khó lường. Khí phú quý bị khí đen u ám quấy nhiễu, e rằng trong vương phủ của Vương gia có oan tình lớn chưa được rửa sạch, nên mới có lệ quỷ oan hồn xâm nhập. Tuy long khí của Vương gia có thể trấn áp nhất thời, không có nguy hiểm gì trong chốc lát, nhưng lâu ngày oan hồn không được siêu thoát, long khí bị xâm chiếm mà trở nên ảm đạm, Vương gia chỉ e rằng..."

Kinh Vương nghe lòng rung mạnh, nói thẳng Tần Lâm có kỳ cơ quỷ thần khó lường: Mấy ngày trước đúng là có một nha hoàn chết, mà trong bụng đã có thai nhi. Oan hồn kiểu một xác hai mạng thế này tự nhiên hung lệ vô cùng, nên ngay cả long khí của chân long huyết mạch cũng không ngăn cản nổi lệ khí của nó. Chẳng phải Tần Đại sư đã nói trúng rồi sao?

Chẳng qua mấy ngày trước Uy Linh Chân Nhân nói bởi vì gian có thai, bức tử nhân mạng của kẻ chủ mưu, bất hiếu tử Chu Do Phiền đã bị tra xét ra, hơn nữa sau khi ông ta làm pháp sự oan hồn đã siêu thoát, sao lại bây giờ vẫn quấn quanh không đi? Chẳng lẽ...

Kinh Vương nhíu nhíu mày, trong lòng nghi ngờ khó giải.

Tần Lâm lại nói: "Chỉ riêng khí hung lệ thì cũng được thôi. Lượng nhỏ của nha hoàn tuy một xác hai mạng, điểm khí hung lệ ấy làm sao có thể hòa tan long khí chân long huyết mạch tràn trề to lớn được?"

"Đúng vậy!" Kinh Vương cũng cảm thấy kỳ lạ. Hoàng đế chính là Thiên Tử, thân vương trên người cũng có huyết mạch Thiên Tử truyền thừa, làm sao khu khu một con nha đầu biến thành lệ quỷ mà cũng không đỡ nổi? Đế vương tướng tướng sát phạt chinh chiến, thây chất trăm vạn, cũng không thấy ai bị oan quỷ lấy mạng cả.

Tần Lâm lắc lắc đầu, thở dài một tiếng: "Đáng tiếc long khí bản thân liền đang dao động. Bề ngoài xem ra tràn trề to lớn, nhưng càng đến căn cơ lại càng đạm bạc, gặp nạn như thể đang chờ được cứu. Hơn nữa, trong long khí tràn trề của Vương gia, ẩn ẩn lại có hai luồng khí hình tiểu long, đang dây dưa bác đấu ở trong đó – điều này báo hiệu trong vương phủ của Vương gia có phụ tử tương tàn, huynh đệ tương tranh, con cháu kế thừa có điềm báo khó nối dõi, cho nên long khí mới chuyển đạm. Huyết quang ẩn hiện, oán khí dây dưa, lại có ngoại tà xâm nhập, với long khí đang tiêu tán của Vương gia thì không ngăn cản nổi lệ quỷ oan hồn này."

"Làm sao, tại sao lại như vậy? Lại hoàn toàn tương phản với lời Uy Linh Chân Nhân nói?" Kinh Vương đặt mông ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt kinh hãi tột độ.

Uy Linh tiên vội vàng nói: "Vương gia không cần kinh hãi, bần đạo hôm qua có xem cho Vương gia một quẻ, quẻ tượng là 'Phủ cực thái lai'. Không phải là không hay, bất lợi cho người quân tử, lớn sẽ thành nhỏ. Tượng viết: Thiên địa không giao, không hay; thái, nhỏ sẽ thành lớn, cát. Hừ, tượng viết: Thiên địa giao, thái. Cho nên hiện tại long khí tuy đạm bạc, tất sẽ dần dần chuyển thành ngưng thực. Chân tướng đã đại bạch, kẻ gây họa sắp sửa chịu trừng phạt, lệ quỷ oan hồn tự nhiên sẽ siêu thoát mà đi."

Kinh Vương nửa tin nửa ngờ, cảm thấy hai bên tựa hồ đều có lý, không biết nên tin ai.

Hoàng Phi ở một bên cuống đến mắt bốc hỏa, hận không thể nuốt chửng Tần Lâm. Nhưng nàng bình thường có thể trước mặt Kinh Vương mà nũng nịu làm duyên, lúc này hai vị thần tiên đánh nhau, nàng người phàm này không thể xen vào được, đành nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tần Lâm.

Tần Lâm cũng không tính toán chỉ vài câu nói là có thể thuyết phục Kinh Vương, liền chắp chắp tay nói: "Tại hạ xem Thiên Tuế gia không những không có điềm lành, e rằng oan nghiệt không được giải, tương lai còn có chuyện không nỡ nói ra – á nha, Hoàng nương nương, trên đỉnh đầu ngươi khí đen lại còn đậm đặc hơn cả Thiên Tuế gia, hơn nữa có một lớn một nhỏ hai luồng oan hồn, hung lệ quá!"

Tần Lâm trợn tròn mắt, mở rộng miệng, tựa hồ nhìn thấy đồ vật cực kỳ đáng sợ.

Đừng nói Kinh Vương, ngay cả Uy Linh tiên cũng nhịn không được nhìn về phía đỉnh đầu Hoàng Phi, đương nhiên bọn họ cái gì cũng không thấy được.

"Ngươi, ngươi nói bậy bạ cái gì?" Hoàng Phi kinh hãi lùi về sau một bước, sắc mặt trắng bệch.

Tần Lâm cười lạnh hai tiếng liền cáo từ rời đi. Hoàng Phi tự cùng Kinh Vương thì thầm nói gì đó, Kinh Vương lúc này cũng không thể đứng dậy tiễn Tần Lâm ra cửa.

Tần Lâm được tiểu thái giám dẫn đi ra. Hắn thả chậm bước chân đi thong thả, quả nhiên còn chưa đi đến cổng thì Uy Linh tiên đã đuổi theo, kéo hắn sang một bên.

"Tần công tử tại sao phải khổ như vậy?" Uy Linh tiên da mặt có chút ửng hồng: "Cảm niệm ơn Tần công tử ở Mã gia đã giúp sư đồ ta rửa sạch oan khuất, bần đạo nhiều lần ở trước mặt Thiên Tuế gia mà nói tốt cho công tử... Hiện tại bần đạo chẳng qua là nhận tiền của người thì thay người giải tai họa. Tần công tử ở Cẩm y vệ, hoành hành ngang dọc, không liên quan gì đến Kinh Vương phủ. Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, cứ lặng lẽ phát tài là được rồi mà!"

Tần Lâm nghe vậy khẽ cười ha ha, trong lòng đã cơ bản làm rõ mối quan hệ của mọi người bên Kinh Vương phủ. Chuyện còn lại chỉ là một địa điểm.

Còn về Uy Linh tiên, tự có cách để hắn ngoan ngoãn nghe lời.

"Hảo cái Uy Linh Chân Nhân," Tần Lâm hài hước nhìn lão đạo sĩ: "Lừa chút tiền tài ta có thể bỏ qua, nhưng có lẽ chính ngươi đều không biết đã làm kiện chuyện tày trời... Nước giếng không phạm nước sông ư? Chỉ sợ ngươi nói câu đó quá sớm rồi."

+++++++++++++++

+++++++++++++++

+++++++++++++++

+++++++++++++++

+++++++++++++++

Tám mươi bốn chương đấu pháp

Tần Lâm về đến y quán sau, liền làm một chuyện khiến mọi người khó hiểu: hắn bảo Lục mập mạp đi kiếm một thùng nước tiểu, lại lấy sa, than củi, thạch bụi các vật, tránh mặt mọi người, một mình trốn trong phòng củi sau viện mà loay hoay.

"Hay là đang luyện Thu Thạch?" Có người suy đoán.

Thu Thạch là dâm dược mà phương sĩ luyện từ nước tiểu đồng nam đồng nữ, liền có người nghi ngờ hắn đang làm chuyện đó.

"Thối chết đi được, thối chết đi được!" Giáp, Ất, Bính, Đinh và Thanh Đại đều bị mùi tanh tưởi xộc vào mũi đến nỗi phải bỏ chạy tán loạn.

Tiểu Thanh Đại mặt hồng hồng, cúi thấp đầu suy nghĩ: "Tần Đại ca luyện Thu Thạch là cho Chu Do Phiền ư? Chu Do Phiền đã ra nông nỗi ấy rồi, còn muốn dùng Thu Thạch nữa, thật không thể hiểu nổi."

Giáp, Ất, Bính, Đinh bốn người chỉ nghĩ Tần Lâm muốn dùng cho chính mình. Nữ binh Giáp quạt quạt mũi, hờ hững nói: "Còn chưa thành gia, luyện thứ đó có tác dụng gì?"

"Chẳng lẽ hắn muốn đi thanh lâu?" Nữ binh Ất tỏ vẻ nghi vấn.

"Không thể nào, khẩu vị nặng đến thế ư?" Nữ binh Bính có chút hoài nghi.

"Chẳng lẽ..." Tiểu Đinh kinh ngạc che miệng, nhìn Thanh Đại một cách kỳ lạ, rồi kêu lên: "Bảo vệ tiểu thư, đánh ngã sắc lang!"

Mặt Thanh Đại lập tức đỏ bừng. Giáp, Ất, Bính ba nữ vội vàng che miệng Tiểu Đinh lại: "Cái đầu đất này!"

"Đánh ngã ai chứ?"

Tần Lâm cười tủm tỉm bước ra, trên người vẫn còn vương vấn mùi tanh tưởi.

Thanh Đại bĩu môi, đôi tay nhỏ phẩy phẩy hai cái: "Thối chết đi được, mau đi tắm rửa sạch sẽ!"

Tần Lâm có vẻ rất vui vẻ, cười ha ha rồi đi tắm. Sau đó, hắn chạy đến tiệm đồ cổ mua một chiếc đèn đồng, kiểu đèn cung điện Lưu Ly tám cạnh, bảy cánh, đúc bằng thanh đồng, cổ kính và trang nhã.

Cuối cùng hắn đến hiệu thuốc lấy diêm tiêu, sợi bông, tùng hương, dầu mỡ các thứ, loay hoay một lát.

Tần Lâm lần nữa xuất hiện thì trang phục đã thay đổi. Chỉ thấy hắn thân mặc áo dài bằng vải trúc bâu màu trắng bạc, đầu đội khăn tiêu dao, dây lưng thêu hoa tự động phất phơ, chân đi hài ma đa tai, lưng vác Thất Tinh Bảo Kiếm, tay trái nâng chiếc đèn Lưu Ly đồng xanh, cả người phiêu dật thoát tục, dáng vẻ rất giống thần tiên.

Như thể không nhận ra, nữ binh Giáp mở to mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Đây là muốn đi hát chèo ư?"

"Thầy mo bắt quỷ ư?" Nữ binh Ất nhướng mày.

"Đi lễ hội chùa ư? Chưa đến lúc mà." Nữ binh Bính tỏ vẻ khó hiểu.

Tiểu Đinh ngốc nghếch cười tủm tỉm: "Còn có chút đẹp trai..."

Tần Lâm tay trái nâng đèn Lưu Ly lên một chút, tay phải bấm kiếm quyết: "Bản thiên sư sẽ đến Huyền Diệu Quan một chuyến, điểm hóa những kẻ lầm đường lạc lối kia, đưa họ vào Kim Đan Đại Đạo chính tông Huyền Môn của ta!"

Thanh Đại cười đến cong cả lưng: "Tần Đại ca thật là nghịch ngợm, huynh học được tiên thuật từ bao giờ vậy? Tần Đại Tiên!"

Tần Lâm cười ha ha ba tiếng: "Mau gọi các sư huynh đệ đến hết đi, ta muốn lên Huyền Diệu Quan đấu pháp với yêu đạo, để báo thù rửa hận cho Thái Thế Thúc!"

Thanh Đại trợn tròn đôi mắt linh hoạt như ngọc, đôi môi xinh xắn như bảo thạch khẽ hé mở. Nhận được câu trả lời khẳng định từ ánh mắt Tần Lâm, nàng lập tức vui vẻ chạy đi thông báo các sư huynh đệ.

Trong cảm nhận của thiếu nữ, Tần Đại ca của nàng quả là không gì không làm được. Chỉ cần hắn nói có thể đấu bại yêu đạo, vậy thì tuyệt đối không vấn đề gì!

Lý Thời Trân đã từng đến Huyền Diệu Quan giảng lý, nhưng ông giảng là y lý, còn đối phương nói là đạo pháp. Hai bên cứ thế giảng gà nói vịt, đợi đến khi đạo sĩ thực sự phô bày pháp thuật, Lý Thời Trân đành phải thất bại trở về.

Cho nên trong lòng mọi người ở y quán đều dồn nén một nỗi bức xúc. Vừa nghe nói Tần Lâm muốn đi đấu pháp, lập tức cả y quán xôn xao. Trừ những người đang trực không đi được, ai rảnh rỗi, bất kể là người làm, học đồ hay đệ tử chính thức, tất cả đều theo Tần Lâm lên Huyền Diệu Quan.

Lý Kiến Phương vẫn có chút không ưa Tần Lâm. Tuy nhiên, cho phép các đệ tử rời đi, trong miệng ông ta vẫn lẩm bẩm nói: "Hắn thì có tiên thuật gì chứ? Đấu pháp ư, đây chẳng phải hồ đồ sao? Tần thế điệt từ khi đến y quán của chúng ta là cứ thích làm người nổi bật."

Nói xong, ông ta nhìn cha mình, Lý Thời Trân. Trước đây, phụ thân nghe nói chuyện đan dược hay đạo thuật gì là lại nổi trận lôi đình mà.

"Đấu pháp ư?" Lý Thời Trân đứng ở cổng đưa mắt nhìn theo mọi người đi xa, vuốt râu bạc mỉm cười nói: "Rất thú vị đấy."

Lý Kiến Phương như quả bóng da xì hơi, ôi ~ phụ thân thật sự rất coi trọng Tần Lâm mà...

Huyền Diệu Quan không cách y quán quá xa. Tần Lâm dẫn mọi người một lát đã đến trước cổng Quan.

Hai tiểu đạo sĩ thấy nhóm người này thế đến hung hăng, vội vàng ngăn lại hỏi nguyên do.

Nữ binh Giáp lớn tiếng nói: "Nói cho lão trâu mũi nhà ngươi biết, có vị gia gia họ Tần đến 'đá quán', bảo hắn thu xếp xong, chuẩn bị tiếp chiêu!"

Tiểu đạo sĩ cười cười: "Chư vị thí chủ, chỗ bần đạo là đạo quán, chứ không phải võ quán. Nếu muốn 'đá quán' thì xin mời đến chỗ khác."

Lục Viễn Chí né sang một bên, để lộ thân hình tiên phong đạo cốt của Tần Lâm. Gã mập đắc ý nói: "Không phải 'đá quán', là đến đấu pháp! Nếu Đạo trưởng nhà ngươi đạo pháp huyền diệu, chúng ta cam tâm bái phục, bỏ ra năm trăm lạng bạc tu sửa Tam Thanh Đại Điện; còn nếu Tần ca ta tiên thuật cao cường, thì chẳng nói gì nhiều, xin mời các ngươi chuyển đi chỗ khác, nhường lại đạo quán này!"

Vốn tiểu đạo sĩ bán tín bán nghi, nhưng nhìn thấy trang phục của Tần Lâm thì không thể không tin, liền cả lăn cả bò chạy vào trong, vừa chạy vừa kêu: "Tuyền Cơ đạo trưởng, tai họa, tai họa!"

Lục mập mạp ở phía sau, hùa theo la lối: "Đại sự không ổn rồi! Tôn Ngộ Không mặt râu, miệng Lôi Công đánh đến cửa rồi!"

Tần Lâm đang định đạp vào mông hắn một cước thì Giáp, Ất, Bính, Đinh đã vây lấy gã mập, đồng thời khẽ ôm quyền: "Nhị sư huynh, cái đinh ba của huynh đâu?"

Thanh Đại phì cười một tiếng: "Người đó là Sa sư đệ à?"

Tần Lâm ghé tai nàng: "Không thấy Sa sư đệ đâu cả, chỉ thấy mỗi Thiện Tài Long Nữ thôi."

"Ghét!" Thanh Đại bĩu môi, giả vờ không nhìn Tần Lâm, nhưng đôi môi xinh rõ ràng cong lên.

Mọi người vừa nói vừa cười đi vào trong Quan. Chưa được vài bước thì thấy một đôi đạo đồng ăn mặc chỉnh tề, từ bức tường khắc đồ án âm dương ngư phía sau bước ra. Theo sau là Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử – hai vị "đắc đạo cao nhân" – thì vênh váo. Ở giữa là một lão đạo sĩ hiền từ, râu bạc phơ, chính là Quán chủ Huyền Diệu Quan, Tuyền Cơ đạo trưởng.

Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử nhìn thấy Tần Lâm, đồng thời mặt lộ vẻ mừng rỡ. Định mở miệng chào hỏi, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, vội vàng dùng tay che miệng, không thốt một tiếng.

"Vô lượng thọ phúc!" Tuyền Cơ đạo trưởng muốn hỏi chuyện, mặt không biểu cảm hỏi: "Chư vị thí chủ đến đây có việc gì? Là dâng hương hay là sám hối?"

Lục Viễn Chí bực bội vì hắn đã dùng đủ lời lẽ để đối phó sư tổ Lý Thời Trân. Lần này có Tần Lâm làm hậu thuẫn, gã mập đủ khí thế, thẳng thắn nói: "Kẻ đến không thiện, người thiện không đến! Không nói nhiều lời vô ích, chúng tôi chính là đến đấu pháp! Thắng thì muốn ngươi cút khỏi Huyền Diệu Quan, thua thì chúng tôi bỏ ra năm trăm lạng bạc tu sửa Tam Thanh Điện!"

Tựa hồ biết Tần Lâm mới là vai chính, Tuyền Cơ đạo trưởng cười tủm tỉm nhìn thẳng mặt Tần Lâm. Ngay lúc hai người ánh mắt giao nhau, đột nhiên trong mắt hắn một tia sáng lạnh chợt lóe lên, rồi cực nhanh che giấu đi.

Trong lòng Tần Lâm cũng thầm cười lạnh: xúi giục Hà Nhị Lang dùng hài cốt phụ thân hắn để tống tiền y quán, giới thiệu Uy Linh tiên vào Kinh Vương phủ, thậm chí chuyện Quách Mị Mị chết gần đây, đều có vô số liên quan đến vị đạo trưởng này. Rất nhiều chuyện phía sau đều ẩn ẩn ước ước có cái bóng của hắn. Tuyền Cơ đạo trưởng liệu có thực sự hiền từ như vẻ bề ngoài của một người xuất gia không?

Hai bên đều biết chuyện này không thể giải quyết êm đẹp, chỉ có thể dựa vào tài năng mà nói chuyện.

Tuyền Cơ đạo trưởng cũng không nói nhảm, liền phân phó bày biện hương án, chuẩn bị lệnh tiễn, bảo kiếm, linh phù các vật, thật sự muốn hai bên ra tay thi triển tài năng.

Khách hành hương đến Huyền Diệu Quan dâng hương mỗi ngày nườm nượp không dứt. Liền có người đem chuyện đấu pháp truyền ra ngoài, chẳng mấy chốc liền vang dội khắp Kỳ Châu thành. Dân chúng kéo đến xem đấu pháp đông như kiến cỏ.

Có người lắc đầu ngao ngán nói: "Tuyền Cơ đạo trưởng chẳng có bản lĩnh lớn nào không lường được, nhưng hai vị cao nhân kia thì không được rồi. Tam Muội Chân Hỏa đã tu luyện đến cảnh giới cực cao, có thể khiển thần khu quỷ, hàng yêu phục ma. Còn Tần trưởng quan thì chưa từng nghe nói hắn luyện qua tiên thuật, làm sao có thể đấu pháp với hai vị Đại sư Không Thanh, Vân Hoa được chứ?"

Cũng có kẻ lén lút nói: "Các ngươi không biết đấy chứ, tại sao mấy ngày trước Kinh Vương phủ lại mở cửa giữa đón tiễn Tần Đại sư? Con gái của hàng xóm nhà đứa cháu họ của con dâu thứ tư của bác chồng thứ ba tôi đang làm nha đầu hầu hạ ở Kinh Vương phủ, nàng nói vị Tần Đại sư này sớm đã luyện thành Ngũ Lôi Thiên Tâm Chính Pháp, uy lực vô cùng. Không chỉ có thể cách không đoán vật, vọng khí đoán mệnh, còn có thể hồn xuất khiếu mộng chém ác quỷ, ngày xét dương, đêm đoán âm..."

Một bộ phận dân chúng xem trọng Tần Lâm, ngoài ra, những người hàng xóm láng giềng khác thì tin tưởng hai vị Đại sư Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử. Hai bên lại tranh nhau đặt cược, còn có những kẻ cò con thừa cơ mở bàn cược, hai bên kẻ mua lớn người mua nhỏ đều đổ tiền vào.

Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử cuối cùng cũng là người thành thật, cố niệm tình xưa. Bắt đầu đấu pháp, chúng liền khó chịu quay qua bên cạnh Tần Lâm, chân thành khuyên nhủ: "Tần công tử, bọn ta cảm tạ ơn cứu mạng của công tử, thôi thì đấu pháp này đừng so nữa... Đạo pháp sư phụ bọn ta truyền lại lợi hại lắm, trước kia là đồ đạc chưa đủ, giờ bọn ta đã đổi súng chim thành súng đại bác rồi, thật sự đấu lên thì công tử không phải đối thủ đâu!"

Tần Lâm nhướng mày: "Đồ đạc chưa đủ là sao?"

Không Thanh Tử hơi rụt cổ, Vân Hoa Tử cắn khẽ răng, đều có vẻ kinh hoảng, trách móc lẫn nhau: "Ái chà, sao lại lỡ lời rồi? Sư phụ chẳng phải không cho chúng ta nói những thứ đó, chỉ bảo người khác đây là tiên thuật ư?"

"Tần công tử muốn hỏi, là ngươi nói trước đấy!"

"Rõ ràng là ngươi nói lỡ miệng!"

Hai người nhao nhao một lát. Đột nhiên Không Thanh Tử cười lên: "Cái này sư phụ không cho chúng ta nói, nói sư phụ sẽ đánh. Không nói thì Tần công tử nghĩ đến sẽ không đánh, cho nên thà đắc tội Tần công tử còn hơn."

Hai kẻ ngốc này nói chuyện điên ba đảo bốn, Tần Lâm đã đoán trước được, liền không đáng từ hai cái đầu đất trong miệng đào đồ vật.

Hương án bày biện đã xong, Tuyền Cơ đạo trưởng vung phất trần lên, trong miệng kêu: "Vững tâm kính đạo, chảo dầu rửa tay!"

Chỉ thấy bên cạnh hương án có đặt một cái chảo dầu, bên dưới lửa cháy hừng hực, bên trong dầu sôi sùng sục, bọt trào lên.

Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử hai kẻ lại không hề sợ hãi chút nào, bước qua và ngay giữa tiếng kinh hô của mọi người, thò tay vào chảo dầu mà rửa.

Trời ơi! Dân chúng đều nhìn nhau, ngay cả những người đã từng xem qua cảnh này cũng kinh hãi không kém: cảnh này mà xem, chẳng phải sẽ bị chiên cháy cả da thịt sao?

Ai ngờ hai người nhấc tay lên, vẫn lành lặn, ngay cả một vết đỏ cũng không có.

"Này, Tần ca huynh có được không đó?" Lục mập mạp có chút chột dạ, vội vàng hỏi Tần Lâm.

Tần Lâm cười mà không đáp, vẻ mặt thập phần nhẹ nhõm.

Tuyền Cơ đạo trưởng lại vung phất trần lên, kêu: "Thái Thượng Lão Tổ, linh phù hạ phàm!"

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của truyen.free, trân trọng mọi sự sao chép có ghi nguồn.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free