Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Cẩm Y Vệ - Chương 22 : Chương 22

Tương giao chưa sâu, Tần Lâm không hỏi Chu Do Phiền vì sao tình tự trầm thấp, nói không chừng người ta thuộc phái mơ hồ, chỉ thích chơi kiểu u buồn thâm trầm này.

Cũng may Chu Do Phiền ôn văn nhã nhặn, rất có phong thái quân tử, đàm thoại lại cực kỳ dí dỏm, không hề có cái vẻ ta đây của vị Kinh Vương thiên tuế tương lai.

Hắn sai thị nữ khui vò quế hoa tửu đã ủ hai mươi năm, lại lấy mật anh đào, sư tử đường, bánh quy xốp, giò hun tô ra nhắm rượu, tự tay rót cho Tần Lâm, Thanh Đại, nâng chén cười nói: "Toàn bộ là điểm tâm Giang Nam do muội muội Tân Di đưa tới. Tính ra, ngu huynh cũng nhờ phúc của Lý gia muội muội mới có mà ăn đấy. Cái nha đầu Từ Tân Di sơ ý đại ý kia, nếu không phải nhớ tới phải tặng quà cho muội, đâu có nghĩ tới ở Kỳ Châu còn có ta là biểu ca trông ngóng mỏi mắt này chứ?"

Thanh Đại dùng đầu ngón tay quệt lên mặt mình một cái: "Thật là, không mặt không mũi, sau lưng nói xấu tỷ tỷ Tân Di. Lần sau ta sẽ mách nàng, xem tỷ tỷ Tân Di có tháo dỡ tổ của huynh không nhé!"

Chu Do Phiền vội vàng khoát tay nói không được, ba người cùng khẽ cười cho qua.

Chu Do Phiền nhìn Tần Lâm nói: "Thấy tiểu muội nhớ vậy, lại quên kính Tần huynh một chén. Ai ~ Hoàng lão huynh bên thứ mẫu kia, gây sự đúng là không ra thể thống gì. Tính ra chung quy vẫn là thân thích của Kinh Vương Phủ ta, tiểu muội không tránh khỏi thay hắn xin lỗi Tần huynh."

Nói xong, hắn hơi ngửa cổ, uống cạn chén rượu.

Tần Lâm cũng uống cạn, cảm thấy vị thế tử này không hề có khí chất công tử bột ăn chơi, ngược lại không khó ở chung.

Chu Do Phiền đã biết chuyện Tần Lâm hai lần sửa trị Hoàng Liên Tổ, nói đến mấy phen đều cười lớn, lời lẽ giữa chừng rất bất mãn với Hoàng Liên Tổ, nhưng đối với thứ mẫu Hoàng Phi thì lại không nửa câu chỉ trích, ngay cả trong những lời đàm tiếu thông thường cũng cẩn thận giữ lễ phép.

Tần Lâm kể lại sống động việc hắn sửa trị Hoàng Liên Tổ, Chu Do Phiền nghe cười lớn không ngừng.

Thanh Đại lại thấy không tiện lắm – dù sao chuyện chặn cửa xảy ra là nhắm vào nàng, khuê nữ còn trinh da mặt non, nghe Tần Lâm nói không ngớt, liền từ đĩa điểm tâm trên bàn thấp nhặt một miếng sư tử đường, "ba" một tiếng ném vào miệng Tần Lâm: "Hừ, Tần sư đệ, nói hươu nói vượn gì chứ? Điểm tâm Giang Nam còn không chặn được miệng đệ à?"

Chu Do Phiền thấy Thanh Đại nhét điểm tâm vào miệng Tần Lâm, hành động rất thân mật, thần sắc hắn lập tức trở nên ảm đạm, nhưng rất nhanh lại đàm tiếu tự nhiên, dường như cũng không quá để tâm.

Đột nhiên nhớ lại vừa nghe Thanh Đại gọi Tần Lâm là sư đệ, Chu Do Phiền nhịn không được hỏi duyên cớ.

Thanh Đại lườm Tần Lâm một cái, khuôn mặt nhỏ hơi ngẩng lên, đắc ý phi phàm nói: "Ha, chẳng phải vì gia gia thấy hắn ngốc nghếch, cái gì cũng không biết, nên mới để ta kèm cặp hắn đó sao? Học trước học sau, ai đạt trước thì là thầy mà, chỉ bắt hắn gọi ta là sư tỷ đã là tiện nghi lắm rồi."

Chu Do Phiền càng nghe càng kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tần Lâm, rất giống trên mặt hắn mọc hoa vậy.

Tần Lâm cười khổ gật đầu.

Chu Do Phiền sặc một ngụm rượu trong cổ họng, một lúc sau, tiếp đó lại là một trận cười lớn: "Đệ, sư, sư đệ, nàng, sư tỷ, ha ha... Các ngươi, các ngươi thật thú vị, hôm nay phải uống cạn một chén lớn!"

Tần Lâm cau mặt, thầm nghĩ có gì mà buồn cười đến thế? Vốn tưởng huynh là người u buồn, giờ lại biến thành "tộc cười", ôi, dường như hắn cười hơi nhiều, tựa hồ muốn cười hết những chuyện vui trong đời vậy?

Ánh mắt Tần Lâm sắc bén nhường nào, rất nhanh đã nhìn ra Chu Do Phiền rõ ràng đang phiền muộn tột độ, lúc này chỉ là mượn rượu giả điên để che giấu mà thôi.

Chẳng lẽ vì thất tình? Vừa rồi thần sắc ảm đạm của Chu Do Phiền rất rõ ràng, Tần Lâm nhìn thấy, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì quá nửa không phải vì nguyên nhân này.

"À, phải rồi," Chu Do Phiền vẫy tay gọi thị nữ, mang tới một chiếc hộp gỗ trầm hương mạ vàng, cầm trong tay nói với Thanh Đại: "Các món quà khác đều có trong danh sách quà tặng, lát nữa ta sẽ sai hạ nhân đưa về y quán cho các ngươi. Chỉ có chiếc hộp này là muội muội Tân Di dặn dò đích thân ngu huynh phải trao tận tay muội... "

Thế nhưng hắn không trực tiếp đưa cho Thanh Đại, mà rất tự nhiên trao cho Tần Lâm đang ngồi gần hơn, nửa đùa nửa thật nói: "Cái nha đầu Từ Tân Di này thật nghịch ngợm, nàng nói đây là chiếc hộp trang điểm nàng dùng qua, không muốn người khác chuyển giao, bắt tiểu muội phải đích thân chuyển. Hải ~~ muội muội Tân Di chỉ thích làm loạn, ta làm ca ca cũng phải quản giáo nàng, sau này không cho nàng tùy tiện như vậy nữa."

Tần Lâm cười thầm, chuyện này quá nửa là vị Tân Di kia ngầm làm mối, ngược lại Chu Do Phiền biết co biết duỗi, so với Hoàng Liên Tổ quả là khác một trời một vực. Hắn liền nhận lấy chiếc hộp đưa cho Thanh Đại, cũng nửa đùa nửa thật nói: "Vậy ta không nên đụng vào hộp trang điểm của Từ đại tiểu thư, nhỡ nàng biết chẳng phải sẽ đến gây sự sao?"

Chu Do Phiền khá đồng tình gật đầu, vẻ mặt như thể "ngươi nhất định phải chết".

Tiểu hoạn quan vội vàng chạy tới, quỳ xuống bẩm báo: "Thiên tuế gia cùng Hoàng lão gia, Uy Linh chân nhân đã đến hậu hoa viên."

Nghe thấy hai cái tên Hoàng lão gia và Uy Linh chân nhân, sắc mặt Chu Do Phiền càng thêm âm u, gượng cười nói: "Tần huynh, Lý gia muội muội, các ngươi xem có phải không?"

Vừa dứt lời, một hàng người liền từ hành lang cầu thủy tạ quanh co đi tới, Tần Lâm và Thanh Đại muốn tránh cũng không kịp.

Tướng mạo của Kinh Vương Chu Thường Quán mới đúng là "xương cốt thanh kỳ", cái mặt lợn từ Chu Nguyên Chương bắt đầu thể hiện sự di truyền rõ ràng trên người hắn, răng cửa hơi nhô ra ngoài, mắt sưng húp, trông qua liền là một lão quái thúc trung niên tửu sắc quá độ, xấu hơn con trai hắn Chu Do Phiền nhiều.

Hoàng Liên Tổ vẫn cái dáng vẻ âm dương quái khí ủ rũ đó, từ xa nhìn thấy Tần Lâm, Thanh Đại cùng thế tử ở một chỗ, đôi mắt tặc của hắn đảo đi đảo lại, không biết đang tính toán chủ ý xấu gì.

Uy Linh tiên giờ đã "thay súng đổi pháo", bộ đạo bào bị xé rách ở thôn Xóa Loan đã không thấy tăm hơi, lúc này m��c một bộ đạo bào gấm thêu hoa văn ẩn màu hạnh hoàng cực kỳ hoa lệ, ngực còn thêu đồ án âm dương bát quái to lớn, trong lòng ôm cây phất trần, chân đi hài mây lục nhĩ, tóc bạc phơ, râu dài bay phất phới. Cái phái đoàn này há chỉ là tiên phong đạo cốt, cứ như Trương Thiên Sư trên núi Long Hổ hạ phàm, Vương Trùng Dương trên núi Chung Nam tái thế.

Lão đạo sĩ cùng Chu Thường Quán nắm tay mà đi, cho dù là thiên tuế gia trước mặt hắn cũng cứ ngạo mạn lắm, mắt nhìn lên trời, ra vẻ thế ngoại cao nhân; nhưng Chu Thường Quán lại ăn phải cái bộ này của hắn, cung kính cúi mình thập phần.

Hoàng Liên Tổ thì càng không cần nói, ngoài vương phủ hiển nhiên là một bá chủ ở Kỳ Châu, lúc này lại như một con chó, không ngừng gật đầu cúi người với Uy Linh tiên và Chu Thường Quán.

Uy Linh tiên đang lúc đắc ý, đột nhiên nhìn thấy Tần Lâm cười tủm tỉm đứng bên cạnh thế tử, lão đạo sĩ lập tức "hổ khu chấn động", thầm than một tiếng khổ rồi: chẳng lẽ thế tử đã biết hoạt động của họ Hoàng và đạo gia, đặc biệt tìm Tần Lâm tới vạch trần bí mật của đạo gia ư?

Lập tức sợ đến lòng dạ thấp thỏm, nếu không phải vương gia còn nắm lấy cánh tay hắn, thì giản trực muốn ôm đầu bỏ chạy. Tuy đã cố nhịn không kêu lên, nhưng sắc mặt cũng đã tái mét.

Chu Do Phiền sớm đã được thị nữ dìu đỡ đứng lên cúi chào: "Nhi tử bất hiếu khấu kiến phụ vương thiên tuế, nguyện phụ vương phúc trạch vạn năm dài, cùng quốc cùng vui buồn."

Chu Thường Quán khi nhìn Uy Linh tiên là mặt đầy gió xuân, còn khi trả lời con trai lại cứng mặt, hừ một tiếng trong mũi xem như đã đáp lại.

Tần Lâm thấy vậy chỉ cảm thấy quá phi nhân tính, giữa hai cha con này có gì đó không ổn, hay là, quy củ của quý tộc nhà trời nên lạnh nhạt như vậy chăng?

Thanh Đại vén áo thi lễ với vương gia, Chu Thường Quán đối với nàng lại so với con trai mình muốn nhiệt tình hơn chút, còn hỏi Lý Thì Trân có khỏe không.

Tần Lâm cũng không biết gặp vương gia có quy củ gì, Chu Do Phiền là con trai quỳ lão tử, hắn liền cúi chào đến đất, cảm thấy cũng rất cung kính.

Không ngờ địa vị của thân vương triều Đại Minh cực cao, thời Hồng Vũ, Vĩnh Lạc công khanh trăm quan đều phải lạy phục bái yết, năm Chính Đức sau loạn Ninh Vương triều đình nghiêm ngặt kiểm soát chư vương, địa vị phiên vương có phần hạ thấp, nhưng cũng không phải dân thường có thể kháng lễ được.

Chu Thường Quán hừ lạnh một tiếng trong mũi, nghiêm mặt nói với Chu Do Phiền: "Ngươi giao kết cái loại bè bạn hư hỏng gì thế này..."

Hoàng Liên Tổ vốn đang mê mẩn nhìn Thanh Đại, nghe thấy câu này lập tức mừng rỡ, một bụng mưu kế xấu xa chuyển động, chuẩn bị mượn thế của Kinh Vương để khiến Tần Lâm phải chịu thiệt.

Ai ngờ Uy Linh tiên chỉ sợ Tần Lâm vạch trần bí mật của hắn, đã vội vàng lên tiếng trước: "Nha, đây chẳng phải Tần Lâm Tần công tử sao? Tự biệt ở Nga Mi Sơn đã ba năm, bần đạo đã cúi xuống suy sụp, công tử phong thái vẫn như ngày xưa, khiến người ta thật đáng khâm phục!"

Nói lời này, hắn còn không ngừng nháy mắt với Tần Lâm, ngón trỏ và ngón giữa tay phải nương theo che khuất của phất trần mà gập lại, làm ra tư thế khấu bái thảo hảo, khiến Tần Lâm cười thầm, không biết lão đạo này làm sao mà có thể lừa được Kinh Vương xoay mòng mòng.

Thấy Uy Linh tiên đối với Tần Lâm thập phần thân cận, Kinh Vương Chu Thường Quán lại giật mình: "Dám hỏi chân nhân, vị tiểu hữu này là ai?"

Uy Linh tiên không tiện nói Tần Lâm là ân nhân giúp hắn thoát khỏi oan án – đó chẳng phải là tự sập đài của mình sao? Nghĩ thầm kiệu hoa đều do mọi người nâng, ta nâng Tần công tử lên cao một chút, có lẽ hắn vui vẻ sẽ không vạch trần bí mật của ta. Liền nói dối: "Thiên tuế, vị Tần Lâm Tần công tử này chính là một tinh tú phụng pháp chỉ của Thái Thượng Lão Quân hạ giới, căn cơ cực kỳ thâm hậu, ngay cả bần đạo cũng không kịp với tới."

Chu Thường Quán kinh ngạc đến không khép được miệng, hỏi nhỏ: "Chân nhân có biết hắn hạ giới vì chuyện gì không, tiểu vương có thể kết thiện duyên với hắn không?"

"Việc này trọng đại, vì thiên hạ chúng sinh, " Uy Linh tiên thở dài, làm bộ làm tịch lắc đầu, "Thiên cơ bất khả tiết lộ."

Xem thái độ của Kinh Vương thiên tuế khác hẳn trước đó, ánh mắt nhìn Tần Lâm đầy vẻ ngưỡng mộ, đố kỵ và hận, so với thành tiên nói chuyện phi thăng, cái vương vị thế tục này tính là gì? Hận không thể từ bỏ vương vị đổi lấy với hắn còn hơn.

Xem bộ dáng này, giả như Chu Do Phiền là con gái, Kinh Vương quá nửa sẽ gả nàng cho Tần Lâm.

Hoàng Liên Tổ lại ở bên cạnh vội đến vã mồ hôi trán, không biết Uy Linh tiên phát cái bệnh gì mà lại khiêm tốn với Tần Lâm đến mức ấy, vẫn không phục nói: "Thiên tuế gia, tiểu tử này có gì đặc biệt? Hắn chỉ là một đệ tử của Lý thị y quán..."

Uy Linh tiên "hừ" một tiếng nặng nề, khá bất mãn.

Chu Thường Quán lập tức trừng Hoàng Liên Tổ một cái, sắc mặt trầm xuống, "Hoàng lão đệ, loại tục nhân như ngươi không biết đâu. Thần tiên trong số người phàm thường xuyên hạ giới trải kiếp nạn, chẳng phải trên Phong Thần bảng có nói 'tâm huyết tới triều' sao? Huống hồ thần tiên thánh hiền ngao du nhân gian, mượn cơ hội điểm hóa người có duyên, ví như Lã Động Tân hóa thành kẻ ăn mày chân thọt, Quan Âm Bồ Tát hiển thánh với giỏ cá, những điều này đều có trong kinh văn cả."

Hoàng Liên Tổ bị sặc đến một câu cũng không nói được, chỉ đành ngậm miệng đứng sang một bên, rất giống cái hồ lô bị nút miệng.

Thái độ của Chu Thường Quán đối với Tần Lâm cực kỳ thân thiết, vừa là phân phó thiết yến chiêu đãi, vừa hỏi Tần Lâm đạo trường sinh bất lão, ngược lại bỏ rơi con trai ruột Chu Do Phiền sang một bên không nghe không hỏi.

"Thiên tuế, có biết kim đan của ngài vì sao chậm chạp chưa thể luyện thành không?" Tần Lâm rất thần bí hỏi.

Chu Thường Quán không khỏi càng tin ba phần, nếu không phải cao nhân thông hiểu tiên thuật, làm sao biết kim đan chậm chạp không thành? Lập tức cung kính cúi mình hỏi nguyên nhân.

Tần Lâm bấm ngón tay tính toán, lắc đầu than thở: "Thiên tuế tuy kính hiền yêu đạo, nhưng đáng tiếc bên người lại có kẻ không tôn không tin pháp môn tiên gia, thử nghĩ Thái Thượng Lão Quân còn có thể dễ dàng khiến ngài luyện đan phi thăng sao?"

Khi nói lời này, Tần Lâm hữu ý vô ý nhìn về phía Hoàng Liên Tổ.

Hoàng đại nhân đáng thương nghe được câu này, mặt nhỏ đều nhanh tái đi phát đen.

Quả nhiên Chu Thường Quán nhíu mày nhìn chằm chằm Hoàng Liên Tổ, không biết sao, đột nhiên hắn thấy không ưa Hoàng Liên Tổ nữa, cứ như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, khiến vị cậu vợ tiện nghi này lòng dạ trực phát khổ. Có thể tưởng tượng được, nếu thật không phải nể mặt Hoàng Phi, Chu Thường Quán nhất định sẽ lập tức đuổi Hoàng Liên Tổ ra khỏi vương phủ.

Tần Lâm thấy thế cực kỳ sảng khoái, nhưng nhớ tới kết quả Lý Thì Trân đi Huyền Diệu Quan để xem xét, hắn không nhận lời mời dự tiệc của Kinh Vương, tìm cớ quay về y quán. Chu Thường Quán cực kỳ tiếc nuối, liền nói mình phúc duyên chưa tới, lại sai người chuẩn bị một phần lễ vật trùng trùng điệp điệp tặng cho Tần Lâm.

Uy Linh tiên không bị Tần Lâm vạch trần bí mật, cái dáng vẻ cảm kích đến rơm rớm nước mắt của hắn thật khó mà hình dung, nắm lấy tay Tần Lâm và nói sẽ tặng hắn mấy viên kim đan khi luyện thành.

Tần Lâm cười thầm: ngươi không ở Huyền Diệu Quan, quá nửa nơi này chỉ còn hai đồ đệ ngốc nghếch. Lý Thì Trân vừa đi chẳng phải sẽ thành công ngay sao? Lát nữa e rằng ngươi muốn khóc cũng không khóc được.

Trên đường trở về, Thanh Đại cuối cùng nhịn không được, nghiêng đầu đánh giá Tần Lâm, mãi một lúc mới lắc đầu, lẩm bẩm: "Không giống là tinh tú hạ phàm chút nào..."

Tần Lâm ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bản tinh quan là Khuê Mộc Lang hạ giới, cùng Phi Hương Điện Ngọc Nữ có nhân gian tình kiếp, những chuyện cũ năm xưa, tiểu thư lẽ nào đều đã quên rồi sao?"

Thanh Đại đỏ mặt, vốn định mắng Tần Lâm vài câu, nhưng nhịn không được tự mình cười: "Ta thấy đệ không phải Khuê Mộc Lang, mà giống Trư Bát Giới hơn."

Tần Lâm đang nghĩ trêu chọc nàng là Cao tiểu thư, đột nhiên trong lòng khẽ động, hỏi: "Muội thích hoa mai lộc và chim công nuôi trong Kinh Vương Phủ sao?"

"Không phải đâu, ta thấy chúng rất đáng thương, vô cớ bị nhốt ở đây," Thanh Đại suy nghĩ một chút, lại bĩu môi: "Mà lại trong vương phủ buồn tẻ lắm, quy tắc phiền phức rất nhiều, chỉ khi ở cùng tỷ tỷ Tân Di mới tự tại chút, cho nên nàng đi rồi ta không thích tới nữa. Nói đến hoa cỏ cây cối, chim thú, những thứ thiên nhiên nhìn thấy khi cùng gia gia lên núi hái thuốc, so với giả sơn do người tạo ra, chim thú do người nuôi ở đây, thì sống động linh hoạt hơn nhiều lắm."

Tần Lâm nghe vậy mừng rỡ, trong lòng ngọt như mật.

Lý Kiến Phương đứng đợi ở cửa y quán, sốt ruột đi đi lại lại.

Hiện tại hắn rất muốn biết kết quả của hai chuyện. Thứ nhất là Lý Thì Trân có bác bỏ yêu đạo ở Huyền Diệu Quan hay không, thứ hai là, Kinh Vương thế tử và Thanh Đại rốt cuộc đã nói gì?

So sánh, ngược lại chuyện thứ hai càng khiến hắn quan tâm.

Từ xa nhìn thấy hai cỗ kiệu đã trở về, Lý Kiến Phương vội vàng chạy ra đón. Vốn dĩ dưới gầm trời không có lý lẽ thúc phụ hàng dưới phải nghênh đón cháu gái, nhưng quan tâm thì gấp gáp, điều này cũng không thể nói được.

Thanh Đại và Tần Lâm lại không ngồi kiệu, hai người đi bộ trở về, thần thái khá thân mật.

Lý Kiến Phương ác nghiệt trừng mắt nhìn Tần Lâm, hận không thể một ngụm nuốt chửng hắn, mà lại nặn ra nụ cười hỏi Thanh Đại: "Cháu gái có gặp thế tử không? Thế tử nói gì?"

Thanh Đại tuy không rành thế sự, nhưng đối với Lý Kiến Phương quá mức quan tâm đến việc nàng và thế tử gặp gỡ cũng hơi khó chịu, "Kỳ thực cũng không nói gì, chỉ là chuyển giao một ít đồ vật tỷ tỷ Tân Di đưa tới... Tam thúc à, ngài nếu rất muốn gặp thế tử, vậy lần sau ngài đi thay cháu gái đi. Dù sao cháu gái thấy hắn cũng không mọc ba đầu sáu tay, có gì mà lạ lùng đâu?"

Lý Kiến Phương cười khan hai tiếng, thầm nghĩ thế tử không mọc ba đầu sáu tay, nhưng nếu đáp ứng quan hệ với hắn, liền có thể lên mây xanh thẳng tiến đó!

Hắn lật mặt hừ một tiếng với Tần Lâm, không chút thiện ý nói: "Tần Lâm, ngươi không chọc thế tử tức giận đấy chứ? Quy tắc của vương phủ rất nhiều, đừng có lỗ mãng gây họa."

Bị Lý Kiến Phương mượn đề phát huy một trận, Tần Lâm cười mà không đáp. Tâm tư của vị tam thúc Thanh Đại này kỳ thực cũng không thể trách, chỉ là hơi quá trọng lợi thế.

Lý Kiến Phương thấy Tần Lâm không phản bác, trong lòng khoan khoái chút, lại dùng lời nói để đả kích Tần Lâm: "Vi sư không thể không nhắc nhở một câu, thiếu niên đắc ý chẳng qua là tiểu đạo, nhân sinh tại thế cần phải cẩn trọng giữ bổn phận, không muốn một nơi được tiện nghi, liền cho rằng dưới gầm trời đâu đâu cũng có thể mặc sức làm theo ý mình, ngược lại rước lấy họa vô cớ. Tưởng Kinh Vương Phủ thế đại vinh hoa phú quý, cùng quốc cùng hưu, nếu là chọc giận thế tử, người ta chỉ khẽ động đầu ngón tay ngươi liền không chịu nổi."

"Tam thúc nói gì vậy," Thanh Đại có chút không vui, "Thế tử và Tần Lâm vừa gặp đã thân, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ mà!"

Lý Kiến Phương thầm nghĩ nha đầu nhà ngươi hiểu gì? Tình địch gặp nhau, nếu là phường chợ thì đương nhiên ba câu không hợp liền động thủ đánh nhau, nhưng thế tử là hạng người nào, tự nhiên trên mặt càng tỏ ra thân thiết, trong bóng tối lại khiến ngươi tự hổ thẹn.

Lại nhìn thấy Kinh Vương Phủ đưa tới rất nhiều lễ vật, nếu nói văn phòng tứ bảo, đồ ăn vặt Giang Nam cùng phấn son các loại là do Từ Tân Di tặng, thì hoa hồng, vàng bạc quả tử cùng những đồ vật nặng nề khác nhất định là quà của thế tử.

Lý Kiến Phương hận không thể những thứ này là sính lễ thì hay biết mấy, cười khanh khách nói: "Giao tình của thế tử và cháu gái quả không cạn chút nào, tặng nhiều đồ như vậy..."

Một hoạn quan của thừa phụng ty Kinh Vương Phủ, cùng bốn võ quan của nghi vệ ty, bắt bọn khuân vác mang lễ vật tới. Người dẫn đầu chính là vị tiểu hoạn quan đã dẫn Tần Lâm đi gặp thế tử, trên đường đã hỏi tên hắn là Trương Tiểu Dương – Tần Lâm trong bụng cười thầm, lão huynh ngươi đã làm hoạn quan, "tiểu dương" (dương vật nhỏ) đã bị cắt đi, bây giờ chỉ đành gọi là "không dương" mà thôi.

Trương Tiểu Dương sớm đã thấy vương gia và thế tử cung kính đối đãi Tần Lâm thế nào, ngay cả Kỳ Châu vệ chỉ huy sứ hoặc tri châu Trương Công Ngư cũng không có đãi ngộ như vậy, bởi thế trên đường hắn càng cố ý lấy lòng.

Không ngờ đến cửa y quán, Tần Lâm lại bị Lý Kiến Phương mắng một trận. Trương Tiểu Dương không tiện xen vào, lúc này vì Lý Kiến Phương đã nhắc đến chuyện lễ vật, hắn liền nói chen vào: "Lý bá tiên sinh hiểu lầm rồi, Tần công tử không những cùng nhà ta thế tử vừa gặp đã thân, mà ngay cả thiên tuế gia cũng hết lòng kết giao, ngồi cùng một chỗ uống rượu đàm tiếu có đủ nửa canh giờ. Nếu không phải Tần công tử khước từ, vương gia còn muốn khai trung môn tiễn ra đâu. Những lễ vật này, quá nửa là thiên tuế nhà ta tặng cho Tần công tử đó."

Bang một tiếng, Lý Kiến Phương lảo đảo: cửa chính vương phủ bình thường không mở, ngay cả quan nhất phẩm đương triều đến bái kiến cũng phải đi cửa nách hai bên! Kinh Vương lại muốn khai trung môn tiễn Tần Lâm, hắn là quốc công gia, hay là khâm sai đại thần?

Nói ra thái quá không thể tưởng tượng, nhưng đối phương là hoạn quan của thừa phụng ty Kinh Vương Phủ, phía sau còn có võ quan của nghi vệ ty đi theo, tự nhiên không phải nói hươu nói vượn...

Lý Kiến Phương kinh nghi bất định nhìn Tần Lâm, một lúc không biết nên nói gì cho phải, nhớ lại phen "giáo huấn" vừa rồi lại giống như châm chọc chính mình, càng thêm lúng túng luống cuống.

Ngược lại là Thanh Đại vội vàng cứu vãn, nàng từ xa nhìn thấy mọi người trong y quán, cười tươi vỗ tay nói: "Gia gia về rồi! Nhất định đã khiến mũi trâu của Huyền Diệu Quan bị đánh cho đầy thương tích!"

Các học đồ, người hầu còn lại ở y quán đều ra nghênh đón, tấp nập như văn võ quần thần nghênh đón đại tướng quân thắng trận trở về.

Lý Thì Trân đi ở phía trước nhất, Bàng Hiến dìu đỡ ông. Bộ râu bạc phơ của lão thần y đặc biệt nổi bật giữa mọi người – ơ, không đúng rồi, vì sao sắc mặt Lý Thì Trân lại đỏ bừng, như thể kích phẫn khó bình, mà các đệ tử đều cúi đầu ủ rũ, như những con gà chọi thua trận?

Cảm thấy không ổn, Tần Lâm trong lòng "lộp bộp" một tiếng, cùng Lý Kiến Phương, Thanh Đại cùng đi tới đón.

Trên thực tế từ biểu cảm của mọi người, liền biết kết quả thế nào. Người khác không tiện hỏi, là Lý Thì Trân tự mình thở dài một hơi trọc khí, phẫn uất nói: "Kia, cái Tuyền Cơ đạo trưởng đó đáng ghét quá! Lão phu cùng hắn đàm y lý, hắn cùng ta đàm âm dương; ta cùng hắn đàm âm dương, hắn lại kéo tới kim đan... Còn có Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử hai yêu đạo, trông qua ngốc nghếch, lại không biết từ đâu học được một thân tà thuật, thật đáng ghét!"

Lý Thì Trân trong bộ dạng này, Tần Lâm cũng không tiện hỏi ông, tự có Lý Kiến Phương, Thanh Đại chậm rãi an ủi ông.

Lục Viễn Chí đang cúi đầu chán nản vì thua năm lạng bạc cá cược, Tần Lâm gọi hắn sang một bên, thấy bộ dạng uể oải này của hắn, liền nói: "Mập mạp, đừng có cái vẻ suy sụp đó được không? Tiền cá cược ta trả lại, này, đây là bạc, cầm đi chia cho các sư huynh đệ."

Lục Viễn Chí cười ngây ngô hai tiếng, có chút không tiện.

Tần Lâm vỗ vai hắn: "Sớm nói thua ta trả lại, lời nói phải giữ tín mà. Hôm nay đi Kinh Vương Phủ, những thứ này đều là thiên tuế gia tặng."

Mập mạp này mới chú ý tới đống lễ vật lớn ở cửa, lập tức đôi mắt nhỏ trên khuôn mặt tròn liền sáng rực: "Oa, Tần ca phát tài! A a, vậy ta không khách khí đâu nhé."

Lục Viễn Chí lập tức chia bạc cá cược cho các đệ tử. Vốn dĩ Tần Lâm đã nói bao bồi, nhưng mọi người vẫn không tránh khỏi hồ nghi trong lòng, ai nấy đều cúi đầu ủ rũ, có chút không tiện, cười hề hề nhận lấy bạc.

Tần Lâm lúc này mới hỏi kỹ sự tình đã trải qua, các sư huynh đệ bảy miệng tám lời kể.

Nguyên lai Huyền Diệu Quan là đạo quán lớn nhất Kỳ Châu, hương hỏa luôn thịnh vượng, trụ trì đạo trưởng tên là Tuyền Cơ Tử, tuy không có đạo thuật thông thiên triệt địa gì, nhưng lại cực kỳ giỏi giang, khéo léo trong giao thiệp với quan lại quý nhân. Kinh Vương Phủ Kỳ Châu, các quận vương phủ cùng với châu nha, phủ vệ chỉ huy sứ đều là những nơi hắn thường xuyên lui tới.

Mấy ngày trước có ba vị thế ngoại cao nhân là Uy Linh chân nhân, Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử đến Huyền Diệu Quan tá túc, Tuyền Cơ Tử liền dẫn họ đi giới thiệu khắp các phủ đệ. Vị Uy Linh chân nhân kia quả nhiên đạo pháp tinh thâm, lập tức được Kinh Vương Chu Thường Quán hết lòng tôn thờ.

Lần này Lý Thì Trân đi đến để tranh luận với yêu đạo, Uy Linh chân nhân không có mặt ở Huyền Diệu Quan, là Tuyền Cơ Tử tiếp đãi. Cái đạo sĩ kia miệng lưỡi bén nhọn thật lợi hại, nói đông nói tây, tránh thực kích hư. Lý Thì Trân tuy tinh thông y lý, nhưng lại bị hắn nói bậy lung tung, cũng không thể chiếm được thượng phong.

Hai bên nói chuyện trở nên gay gắt, liền muốn xem bản lĩnh thật. Lý Thì Trân liền ngữ khí mỉa mai muốn đạo sĩ lộ ra tiên thuật.

Ai ngờ Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử đầu gỗ ngốc nghếch, lại có đạo thuật phi phàm. Tuy không thể thông thiên triệt địa, nhưng cũng đủ sức khiển quỷ khu thần, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, cho nên Lý Thì Trân không thể không bại trận quay về.

Tiểu mập mạp một mặt bội phục, kéo Tần Lâm sang bên cạnh, thấp giọng nói: "Tiên duyên, ai, chúng ta thật sự đã bỏ lỡ tiên duyên rồi! Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử, chính là hai đồ đệ gặp ở thôn Xóa Loan đó, người ta đã luyện ra Tam Muội chân hỏa, còn có thể phá toái hư không, bắt quỷ trừ ma, chậc chậc chậc, không ngờ a..."

Tần Lâm: Ta méo méo méo cái méo, phá toái hư không? Ta còn phúc vũ phiên vân nữa! Muốn Uy Linh tiên cái lão đầu bỉ ổi kia mà đều có thể tu ra Tam Muội chân hỏa, lão tử sớm đã thành Kim Đan đại đạo, chứng Hỗn Nguyên đạo quả rồi!

Có nên giúp Lý Thì Trân vạch trần bí mật của Uy Linh tiên không? Nghĩ đến những cái gọi là đạo thuật đó chẳng qua là chút trò lừa gạt thế nhân, Tần Lâm tự tin tuyệt đối có thể ngay mặt vạch trần. Nhưng nói đến Uy Linh tiên và hắn vốn không thù oán, ngược lại còn xúi giục Kinh Vương tặng rất nhiều lễ vật, dường như lại không tiện đi đối phó người ta.

Tần Lâm quyết định chờ một chút, xem xét thêm. Từ Kinh Vương Phủ trở về, với trực giác nhạy bén đối với âm mưu tội ác của hắn, đã phát giác được trong thành Kỳ Châu có một luồng ám lưu ngầm đang cuộn trào, Kinh Vương, thế tử, Hoàng Liên Tổ, sư đồ Uy Linh tiên, có lẽ, còn có Huyền Diệu Quan, đều bị cuốn vào đó...

Thế nhưng, không ai nghĩ tới rất nhanh Lý thị y quán liền gặp phải cửa ải khó khăn.

Sáng sớm hôm sau, tiếng ồn ào náo động đánh thức Tần Lâm. Ra cửa nhìn một cái, chỉ thấy trước cửa y quán đông nghịt người, chính giữa cáng có tấm chăn trắng che một người chết, bên cạnh có một hán tử gầy gò đốt giấy cúng, ở đó khóc lóc thảm thiết.

"Các vị phụ lão hương thân, các vị đại mụ đại thẩm, cầu các vị làm chứng cho, phụ thân tôi ngã gãy chân, tháng trước đến Lý gia y quán này chẩn trị, bó nẹp và kê thuốc, nói bảo tôi về nhà chậm rãi điều dưỡng. Không ngờ tối hôm qua uống thuốc xong, phụ thân tôi, ông ấy liền một hơi không thở được, chết trên giường..."

Hiếu tử gào khóc lớn, lén nhìn phản ứng của những người xung quanh, rồi lại lấy tay áo lau nước mắt, run rẩy nói: "Đây chẳng phải là thuốc của hắn có vấn đề, ăn chết người rồi sao? Lương y hại người đó ~~ "

Lý Thì Trân ở Kỳ Châu tiếng tăm cực cao, trong dân chúng có người không tin: "Lý thần y hành nghề y vài chục năm, lẽ ra sẽ không mắc sai lầm chứ?"

Thế nhưng hiếu tử kia khóc đến trời đất tối sầm, thật sự bi thảm tột cùng. Đều là dân thường, liền có mấy phụ nữ cùng rơi lệ, cũng có người bày tỏ đồng tình: "Khó nói, khó nói. Người ta chỉ gãy chân thôi, đâu có nguy hiểm đến tính mạng, huống hồ nếu là gãy chân mà chết, sớm đã chết rồi, vì sao tháng trước không sao, hôm qua uống thuốc lại chết?"

"Đúng vậy, nghe nói Lý thần y hôm qua đi Huyền Diệu Quan mắng đạo sĩ, ai ~ bất kính thần tiên, trong bóng tối tự có báo ứng a!"

Hiếu tử kia được ủng hộ, càng khóc lớn tiếng hơn.

Bên cạnh hắn có không ít hương dân là những hán tử thô lỗ đầy phẫn nộ, giơ cuốc, xẻng và các vật khác kêu to: "Lương y hại người làng Hà gia của chúng ta, không dễ dàng thế đâu! Không cấp một lời giải thích, chúng ta sẽ dỡ bỏ cái y quán này!"

Quần chúng phẫn nộ, người rảnh rỗi trước cửa y quán càng tụ tập càng đông.

Chó cắn người không phải tin mới, người cắn chó mới là tin mới. Bệnh nhân được Lý thị y quán chữa khỏi đến cảm ơn tặng quà thì không lạ, nhưng Lý thần y bị mắng là lương y hại người, đây là lần đầu tiên, lập tức náo động toàn thành khiến dân chúng đến xem.

Trong một tiểu viện không xa y quán, Hoàng Liên Tổ nhìn cảnh này, cao hứng đến miệng cười toe toét: "Lão già họ Lý không tán thưởng, chọc giận lão gia ta, tạm thời không rảnh lý đến hắn cũng được; không ngờ lão già không chết lại dám lên Huyền Diệu Quan kiếm chuyện, đắc tội Tuyền Cơ đạo trưởng và Uy Linh chân nhân, nãi nãi của ta, suýt hỏng đại sự của lão gia, đây chẳng phải tự hắn tìm chết sao?"

Kim Mao Thất nửa nằm trên cáng tre, Trương Kiến Lan, Bạch Liễm, Tôn Nhị Nương cùng một đám cẩm y quân dư đều còn chịu khổ trong đại lao châu nha. Hắn là quan quân vệ sở chính quy, Trương Công Ngư xem mặt mũi của Kỳ Châu vệ chỉ huy sứ nên trước tiên thả hắn ra, nhưng bị Ngưu Đại Lực đánh hai quyền thật không nhẹ, đến giờ vẫn chưa thể đứng dậy được.

Chó không đổi được thói ăn cứt, Hoàng Liên Tổ nói cao hứng, Kim Mao Thất cũng lại giúp hắn nâng giọng: "Hoàng, Hoàng đại nhân diệu kế a! Lão già họ Lý này là heo, a, Bát Giới soi gương – trong ngoài đều không phải người, bị náo như vậy, chẳng những khiến y quán của hắn đóng cửa đại cát, còn muốn trị hắn tội lương y hại người, xem hắn còn có thể cùng Hoàng đại nhân làm đối, làm trái sao?"

Mấy tên thân cận cũng cùng cười nói: "Đúng vậy, đến lúc đó lão già không chết còn không ngoan ngoãn đưa tiểu nương tử, à không, là chị dâu đến phủ Hoàng đại nhân sao?"

Hoàng Liên Tổ cười dâm đãng quái dị, chỉ có điều tiếng cười cuối cùng không còn được thần hoàn khí đủ như trước. Nhìn xung quanh, một đám cẩm y quân dư cùng Trương Kiến Lan, Bạch Liễm đều bị nhốt trong đại lao, bên cạnh chỉ còn lại mấy con mèo con chó con, so với cảnh tiền hô hậu ủng trước đây, thật có chút thân đơn bóng chiếc a!

Mà tất cả những điều này, đều là nhờ ơn của cái tên họ Tần đó! Hoàng Liên Tổ càng thêm hận Tần Lâm thấu xương.

Kim Mao Thất lại nhân cơ hội gièm pha: "Bộ đầu châu nha là người nào, Ngưu Đại Lực đội trưởng, Thạch Vi, còn có tiểu tử họ Tần đó, mấy tên này thật không phải thứ gì, Hoàng đại nhân bắt được cơ hội, trước mặt Kinh Vương thiên tuế cần phải thay chúng ta huynh đệ trút giận a!"

Hoàng Liên Tổ đang lúc cao hứng, nghe Kim Mao Thất nhắc đến Tần Lâm lại sắc mặt tối sầm, thầm nghĩ Thạch Vi cũng được, cái tên họ Tần đó trước mặt vương gia e rằng còn được cưng chiều hơn cả ta, chỉ không biết Uy Linh chân nhân đạo pháp thông huyền, là thế ngoại cao nhân, vì sao lại giúp cái tên họ Tần đó nói chuyện?

Hắn trong lòng chợt quyết định, cắn răng sau, "Không sao, cái tên họ Thạch kia bây giờ cứ để hắn đắc ý mấy ngày. Thêm nữa cái gì Ngưu đội trưởng, Thôi bộ đầu, chờ chuyện của ta thành công xong, từng đứa đều sẽ cho hắn biết tay!"

Kim Mao Thất gật đầu, tuy gần đây ăn không ít khổ, cảm thấy chỗ dựa Hoàng Liên Tổ này cũng chưa hẳn thật có thế lực lớn như vậy, chỉ thấy hắn nói chắc chắn như thế, cũng lại tin tưởng không nghi ngờ.

Hoàng Liên Tổ lại hồ nghi nói: "Cái người chết đó, đâu có như vậy vừa khéo, hay là các ngươi đi giết chết đó hả? Ngỗ tác điều tra ra thì không dễ lừa gạt đâu."

"Đích thực là tự mình chết đó," Kim Mao Thất cười hì hì, "Là Tuyền Cơ đạo trưởng dùng thẻ ngà thần toán tính ra đó, chúng ta tìm đúng nhà này thật sự có người chết, ngài không tin những huynh đệ cấp dưới của tôi, chẳng lẽ còn không tin Tuyền Cơ đạo trưởng sao?"

Hoàng Liên Tổ nghe vậy gật đầu lia lịa, miệng cười toe toét đến mang tai. Hắn vỗ quạt trong lòng bàn tay: "Ha ha, lão già họ Lý chết chắc rồi, cái tên họ Tần đó cũng theo đó mà tiêu đời! Đến lúc đó, tiểu mỹ nhân còn chạy thoát khỏi lòng bàn tay lão gia ta sao?"

Lý Thì Trân được Bàng Hiến và Lý Kiến Phương hộ tống lo lắng đi ra y quán.

Vừa nãy đã tra, bệnh nhân này quả thật tháng trước có đến chẩn trị, là lúc lên núi đốn củi bị ngã gãy chân. Tuy tuổi già thể hư nhưng chưa đến mức nguy hiểm tính mạng, sau khi dùng thuốc và nằm giường tĩnh dưỡng thì không còn đáng ngại.

Hồi đó là Bàng Hiến kê đơn thuốc, tự tay giúp ông ta nắn xương, bó nẹp. Lý Thì Trân đã xem qua phương thuốc đó, tính là trung chính bình hòa, quân thần tá sứ hỗ trợ lẫn nhau, tuyệt đối không có gì sai lệch.

Thế nhưng bệnh nhân lại chết một cách khó hiểu, còn một mực khẳng định là lương y hại người, há chẳng phải là oan uổng sao?

Lý Thì Trân hành nghề y mấy chục năm cứu vô số người. Thấy lão nhân gia ông đi ra, dân chúng tự động nhường một lối đi, chờ ông đến giữa đám đông, bên cạnh cáng.

Suy nghĩ một chút, Lý Thì Trân hòa nhã hỏi hiếu tử kia: "Vị bằng hữu kia không biết xưng hô thế nào? Lệnh tôn về nhà tịnh dưỡng, có đúng hạn dùng thuốc không? Ngươi có mỗi hai canh giờ giúp ông ấy lật người xoa bóp, hoạt huyết hóa ứ không?"

Nghe đến đó, Tần Lâm trong ngực "tắc tắc" khẽ nhảy, cũng đã hiểu ra ba phần.

Hà Nhị Lang cứng cổ muốn cãi lại, nhưng tộc trưởng kia khuyên hắn lại, ngữ khí mang gai đối với Lý Thì Trân nói: "Hà Nhị Lang tuy là một tên bợm rượu, cờ bạc, nhưng cha ruột hắn nằm trên giường, chẳng lẽ còn không hảo hảo chăm sóc sao? Lý thần y, tôi thấy ngài vẫn nên nghĩ đến nguyên nhân khác đi!"

Lý Thì Trân lúc này thật khó xử, kỳ hoàng chi thuật từ xưa truyền xuống có bốn phép chẩn, nói là vọng, nghe, hỏi, cắt. Nhưng một cái xác lạnh băng, trên mặt xanh tím một mảng, không thể vọng khí sắc; người chết không nói chuyện, cũng không nghe được tiếng thở; hồn phách đã sớm chết, không hỏi được ông ta có chứng trạng gì; tim đã ngừng đập, làm sao cắt mạch của ông ta?

Bốn phép chẩn đều dành cho người sống, đối mặt một xác chết lạnh băng đã cứng đờ, Lý Thì Trân dù là Biển Thước tái thế, Hoa Đà sống lại, cũng chỉ có thể than thở làm sao.

Hương dân làng Hà gia thấy thế chỉ nói Lý Thì Trân đuối lý từ chối, mấy tên hậu sinh vô lại khẽ vỗ tay hô hoán bắt đầu la ó.

Người khác thì cũng được, Thanh Đại lại vừa tức giận vừa tủi thân. Từ nhỏ đến lớn chỉ có bệnh nhân khỏi hẳn đến tặng cờ, tặng biển, mấy khi thấy một đám người lớn tiếng chỉ trích lương y hại người? Khuôn mặt kiều mỵ tái nhợt, thân thể run rẩy, muốn thay gia gia bác bỏ những người này, nhưng ngay cả Lý Thì Trân cũng không tìm được nguyên nhân...

Tần Lâm nhíu chặt lông mày, hắn đã phát hiện một chút manh mối, nhưng hiện tại quần chúng đang phẫn nộ, thời cơ để tra ra chân tướng chưa đến, chỉ đành cẩn thận che chở Thanh Đại ở phía sau.

Trong hoảng loạn, thiếu nữ vô thức nắm chặt tay Tần Lâm.

Đám người càng tụ tập càng đông, càng lúc càng hỗn loạn.

Ngưu Đại Lực dẫn theo hơn m mười tráng đinh tay cầm gậy táo mộc, chạy đến mồ hôi đầm đìa. Tần Lâm thấy thế mừng rỡ, vội vàng ra hiệu cho hắn, Ngưu Đại Lực hiểu ý, chỉ huy thủ hạ trấn áp đám đông.

Không ít kẻ ba gai sợ thiên hạ không loạn trà trộn vào dân chúng, nhân cơ hội quạt gió thổi lửa; tại hiện trường lại có không ít dân chúng từng được Lý Thì Trân giúp đỡ lên tiếng bênh vực ông, lời qua tiếng lại với hương dân làng Hà gia. Phong tục dân gian vùng Kinh Sở cường ngạnh, hai bên một lời không hợp liền bắt đầu xắn tay áo, nắm đấm, chuẩn bị ra tay đánh lớn...

Dần dần các tráng đinh không trấn áp được, rất có khả năng sẽ gây ra dân loạn.

Bàng Hiến, Lý Kiến Phương biến sắc mặt, dân loạn mà xảy ra, Lý thị y quán là khởi nguồn gây ra loạn cục, bất kể đúng sai đều sẽ bị quan phủ nghiêm trị, há chẳng phải là tai họa vô cớ sao? Không biết làm sao, trước mắt cũng chỉ có thể bảo vệ Lý Thì Trân chậm rãi lùi về cổng lớn, trong lòng đã rối như tơ vò.

"Ai còn làm loạn, lão tử không khách khí đâu!"

Ngưu Đại Lực hét lớn một tiếng, bắp thịt trên hai tay trần lộ ra cuồn cuộn, cây gậy táo mộc to bằng miệng bát giơ cao, thổi khí khai thanh, cuốn lên tiếng gió ào ào, "rầm" một tiếng nện mạnh vào cây liễu cổ thụ bên đường.

Chỉ nghe một tiếng "rắc" vang lớn, cây liễu to bằng bắp đùi bị hắn một gậy đánh gãy từ giữa, cành lá lả tả đổ xuống, uy thế lớn đến nỗi, phàm ai tận mắt chứng kiến đều không khỏi kinh ngạc.

Do uy thế này trấn áp, đám đông im lặng trong chốc lát.

Đúng là Ngưu Đại Lực, cú đánh này sợ là có sức mạnh của chín trâu hai hổ! Tần Lâm từ xa giơ ngón cái lên với hắn, Ngưu Đại Lực gãi gãi sau gáy, cười toe toét ngây ngô.

Tiếng ồn ào của đám đông dừng lại, Tần Lâm chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm truyền đến từ phố dài phía bắc, thần sắc hắn lập tức nhẹ nhõm đi không ít, bóp nhẹ bàn tay nhỏ của Thanh Đại, an ủi nói: "Không sao đâu, cẩm y vệ tới rồi, ở đây sẽ không loạn lên được nữa."

Thanh Đại lúc này mới phát hiện, hóa ra lâu như vậy Tần Lâm vẫn luôn nắm lấy tay nhỏ của nàng, trái tim thiếu nữ đập loạn xạ, thẹn thùng lắm, nhưng cuối cùng vẫn không rút tay về.

Thạch Vi dẫn theo đám cẩm y vệ chạy nhanh đến, hắn cưỡi trên con ngựa cao lớn, nhắc dây cương, con ngựa hí dài và dừng lại. Hắn ngồi thẳng lưng trên ngựa, trầm giọng nói: "Ban ngày ban mặt, tụ tập gây sự, trong mắt còn có vương pháp sao?"

Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Vi quét qua, mọi người đều cúi đầu không dám đối mặt. Các cẩm y hiệu úy nhân cơ hội chia ba năm thành vòng tròn, tách hương dân làng Hà gia và những người ủng hộ Lý Thì Trân ra, tạm thời đã kiểm soát được tình hình.

Mười cung thủ của châu nha, năm sai nha cũng theo sau chạy tới.

Cuối cùng là cỗ kiệu của tri châu đại lão gia. Bốn kiệu phu chạy đến mức mồ hôi hột to như hạt đậu tương lăn dài trên trán. Bên trong kiệu, Trương Công Ngư vẫn còn vỗ vào tay vịn kiệu, the thé kêu lên:

"Há có lý này, há có lý này! Vừa mới phá án mạng giết người, lại muốn gây dân loạn, sao dân gian ở Kỳ Châu lại lắm chuyện đến thế? Sao lại cứ luôn làm trái với lão gia ta? Phu tử viết 'Nhân xa ư tai, ngô muốn nhân, tư nhân tới rồi', bản đại lão gia lấy nhân thuật trị nơi này, không ngờ những kẻ dân đen này lại càng nghịch ngợm, cứng đầu..."

Hương dân làng Hà gia vừa nghe lời này, trong lòng không khỏi lo lắng, ngay cả hiếu tử Hà Nhị Lang cũng quên mất khóc lóc.

Ngược lại tộc trưởng lão già kia có kiến thức, nhanh chân chạy lên trước khi Trương Công Ngư xuống kiệu, nhào lên kiệu mà khóc lóc đại náo: "Oan uổng a, thanh thiên đại lão gia làm chủ cho tiểu dân a! Lý gia y quán lương y hại người, nhân chứng vật chứng đều tại, còn thỉnh đại lão gia công bằng phá án!"

Trương Công Ngư xụ mặt bước xuống kiệu, đỡ lão già kia lên. Thời Minh triều, địa phương trừ quan ra thì hương lão là lớn nhất, quan địa phương không cần thiết đều sẽ không đi đắc tội, mà lại đối phương nói cũng có lý.

Những kẻ đầu trâu mặt ngựa làng Hà gia cũng theo đó kêu lên: "Châu lý không công bằng phá án, chúng tôi sẽ đến phủ Hoàng Châu tố cáo, đi tỉnh án sát ty tố cáo, thật sự không được, còn có đường vào kinh đánh trống kêu oan cáo ngự trạng này!"

Trán của Trương Công Ngư vừa lau khô, giọt mồ hôi lại lăn ra, cầu viện nhìn Lý Thì Trân: "Lý lão tiên sinh, rốt cuộc đây là chuyện gì?"

Lý Thì Trân chỉ biết lắc đầu cười khổ. Ông trị bệnh cho người sống có thể nói là diệu thủ hồi xuân, nhưng khám bệnh cho người chết, đời này ông vẫn là "cô nương lên kiệu lần đầu" (lần đầu gặp chuyện).

Có nha dịch biết ngọn ngành ghé tai Trương Công Ngư nói nhỏ. Khoảnh khắc sau, Trương đại lão gia bừng tỉnh đại ngộ, nhưng lại càng thêm khó xử: không nói đến con trai của Lý Thì Trân cũng là đồng liêu trong quan trường, mà lại giao hảo với Kinh Vương thế tử. Dù có ngoan tâm bắt ông ta lại, dân chúng trong thành ủng hộ Lý thị y quán há có thể bỏ qua? Nếu như nhẹ nhàng bỏ qua, hương dân làng Hà gia lại không chịu bỏ qua, nói rõ muốn tố cáo lên phủ, lên tỉnh, thậm chí vào kinh cáo ngự trạng.

Ai ~ đây mới là Trư Bát Giới soi gương – trong ngoài đều không phải người!

Mồ hôi trên trán Trương đại lão gia, tí tách nhỏ xuống.

Vẫn là Lý Thì Trân nhắc nhở hắn: "Trương phụ mẫu sao không sai ngỗ tác tiến đến kiểm nghiệm thi thể? Tại hạ chỉ trị người sống, không nhìn được người chết, có lẽ ngỗ tác nhìn sẽ có phát hiện gì đó."

Trương Công Ngư nghe vậy mừng rỡ, sai Tiêu ngỗ tác tại chỗ kiểm nghiệm.

Lão ngỗ tác cung kính cúi người cẩn thận khám nghiệm, trước tiên xem yết hầu một lượt, nhìn Trương Công Ngư không nói gì.

Trương đại lão gia vỗ đùi một cái, "Bản quan đều sắp chết gấp rồi, có cái gì ngươi cứ nói thẳng, lần nào cũng ấp a ấp úng, thật bó tay với ngươi!"

Tiêu ngỗ tác lúc này mới hắc hắc khẽ cười, bẩm báo: "Thi thể sắc mặt xanh tím, như là ngạt thở mà chết, nhưng yết hầu không có vết hằn, đích xác là chết do thuốc hoặc bệnh."

"Vậy rốt cuộc là chết do thuốc hay do bệnh, ngươi ngược lại nói một lời chính xác đi!" Trương Công Ngư gấp đến nhanh muốn phát điên.

Tiêu ngỗ tác mặt già đỏ ửng, hổ thẹn cười khan hai tiếng, xoa xoa tay nói: "Tiểu nhân cũng không dám chắc."

Ngươi! Trương Công Ngư nếu không cố kỵ thân phận tiến sĩ Tam Giáp của mình, liền muốn nhấc chân đạp vào mông lão già xảo trá này.

Đám đông lại bắt đầu hỗn loạn.

Đang lúc đau đầu bế tắc, Trương Công Ngư nhìn thấy Tần Lâm đang đứng trong đám đông, cười hì hì nhìn về phía bên này.

Vị đại lão gia này lập tức lộ vẻ mừng rỡ, tiến lên một bước nắm chặt Tần Lâm, như thể cọng rơm cứu mạng từ trời rơi xuống: "Tần tiểu hữu a Tần tiểu hữu, trời thương thấy ngươi cũng có mặt, à phải rồi, nhìn cái trí nhớ của ta này, ngươi chẳng phải là đệ tử y quán sao?"

Vừa rồi quần chúng phẫn nộ, miệng lưỡi sắc như dao, Tần Lâm đứng ra cũng không làm nên chuyện. Lúc này thế cục bị quan phương kiểm soát, hắn đang muốn đại hiển thân thủ, liền theo Trương Công Ngư kéo mình ra khỏi đám đông.

"Vãn sinh tham kiến Trương đại lão gia." Tần Lâm cúi chào, "Chuyện đại lão gia đang gấp, chính là vãn sinh muốn vì sư môn giải oan vậy."

Trương Công Ngư đại hỉ, vội vàng cùng Tần Lâm nắm tay đi tới bên cạnh thi thể.

Tần Lâm cười lạnh nhìn Hà Nhị Lang một cái, khóe miệng hài hước hơi nhếch lên.

Hiếu tử cứng cổ, không phục nói: "Hắn là người của y quán, chẳng phải sẽ giúp s�� phụ hắn nói chuyện sao?"

Trương Công Ngư khẽ vung tay áo: "Nói bậy, há có thể bởi người mà phế bỏ lời nói? Chỉ cần nói có lý, bản đại lão gia liền tin tưởng hắn."

Tần Lâm vươn tay đến khớp hàm dưới của thi thể một cái, miệng thi thể liền há ra. Cơ thịt vùng mặt sau khi chết căng cứng và giãn ra khác so với lúc còn sống, miệng người chết há ra trở nên tranh nanh đáng sợ, thật không khiến người ta sợ hãi sao!

"Ngươi làm gì vậy?!" Mấy hán tử làng Hà gia không phục.

Tần Lâm không để ý, cân nhắc nhìn chằm chằm Hà Nhị Lang, "Phụ thân ngươi chết được bao lâu rồi?"

Ánh mắt Hà Nhị Lang lóe lên một tia hoảng loạn: "Là, là rạng sáng nay, ước chừng giờ Sửu, sao vậy?"

Tần Lâm ha ha cười lớn, vươn đầu ngón tay hư điểm vào trán Hà Nhị Lang: "Hay, hay, hay, một quỷ kế mượn xác lừa gạt thật hay!"

Không đợi Hà Nhị Lang cãi lại, Tần Lâm lại hỏi Tiêu ngỗ tác: "Sau khi người chết thi thể cứng đờ, hiện tượng này xuất hiện vào lúc nào?"

Đôi mắt già nua lờ mờ của Tiêu ngỗ tác sáng bừng, vội vàng đáp: "Sau khi người chết thi thể biến cứng, ước chừng trong vòng một hai canh giờ sẽ xuất hiện, ba bốn canh giờ sau toàn thân cứng ngắc như sắt, phải chết sau ba ngày trở lên mới lại mềm trở lại. Cái hàm này là nơi thi cương mạnh nhất, nếu Hà Nhị Lang nói cha hắn qua đời vào giờ Sửu, vậy đến bây giờ đã ba canh giờ hơn, miệng người chết nhất định cắn chặt, tuyệt đối không có chuyện hàm dưới chỉ cần nhéo một cái là mở ra."

Nói xong những lời này, Tiêu ngỗ tác đã bội phục Tần Lâm đến không gì hơn, vấn đề mà ngay cả lão ngỗ tác như ông cũng không chú ý tới, mà vị công tử trẻ tuổi này lại sớm phát hiện ra, đây là ánh mắt sắc bén nhường nào, và kinh nghiệm phong phú đến mức nào!

Tần Lâm cười thầm mà nhìn Hà Nhị Lang từ trên xuống dưới: "Vậy xin hỏi một câu, vì sao miệng phụ thân ngươi chỉ nhéo một cái liền mở ra?"

Bản dịch này là tác phẩm độc quyền, không được sao chép hay phổ biến dưới mọi hình thức, trừ khi có sự cho phép từ truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free