Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Cẩm Y Vệ - Chương 20 : Chương 20

Đoạt đoạt đoạt, tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên.

Thanh Đại như chú nai con hoảng sợ, bàn tay nhỏ đang bị Tần Lâm nắm chặt vội vàng rụt về, chỉ cảm thấy lồng ngực như có chú thỏ nhỏ đang đập loạn, hoảng loạn vô cùng.

“Thằng béo nhà ngươi ngứa da à?” Tần Lâm đi tới mở cửa.

Ngờ đâu lại là Trương Kiến Lan và Bạch Liễm, cả hai mặt mày tươi cười đứng ở ngoài cửa.

Sau khi Hoàng Liên Tổ gây sự ở cửa, Trương Kiến Lan tuyên bố cắt đứt tình nghĩa, vạch mặt tuyệt giao với vị biểu ca họ hàng xa này, nên cũng không bị liên lụy; nhưng cũng tránh không khỏi bị các sư huynh đệ ghẻ lạnh, chán ghét. Ngoại trừ Bạch Liễm và vài người bạn thân, các đệ tử y quán đều ngày càng xa lánh hắn.

Ngày tháng không dễ dàng, Trương Kiến Lan nếu không phải là kẻ đần độn thì cũng phải biết kiềm chế. Khoảng thời gian gần đây hắn sống khép nép, trái lại chưa từng bày ra cái giá của đệ tử đứng đầu y quán hay vị y quan tương lai của vương phủ. Gặp mặt ai hắn cũng tươi cười trước, tựa hồ đã thay đổi tính nết.

Vốn nghe nói Tần Lâm cùng các sư đệ đang uống rượu trong phòng, nhưng khi mở cửa ra lại chỉ thấy Thanh Đại và Tần Lâm ở cùng một chỗ. Trương Kiến Lan vừa ghen vừa hận, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh.

Nhanh chóng che giấu cảm xúc, hắn tươi cười chắp tay với Tần Lâm: “Tần sư đệ, ngu huynh trước kia có nhiều đắc tội, vẫn luôn muốn xin lỗi đệ, khổ nỗi chưa có cơ hội mở lời. Hôm nay đúng dịp lễ Đoan Ngọ, trên sông có đua thuyền rồng, chúng ta cùng đi xem đua thuyền, buổi trưa đã đặt bàn tại Duyệt Giang Lâu ăn một bữa cơm, coi như ngu huynh tạ lỗi với sư đệ. Tiểu sư muội, muội cũng đi nhé, chợ đua thuyền rồng rất náo nhiệt, trên đê còn có người thổi kẹo mạch nha, xiếc khỉ, leo cột mỡ và đủ loại tạp kỹ khác.”

Tần Lâm vốn còn đang trầm ngâm chưa quyết định, trái lại Thanh Đại nghe thấy "chợ đua thuyền rồng" liền mắt sáng rực lên, đáng thương nhìn Tần Lâm.

Là một thiếu nữ chưa xuất giá, Thanh Đại tuy không phải kiểu tiểu thư khuê các không bước chân ra khỏi cửa, nhưng cơ hội được ra ngoài chơi đùa cũng không nhiều. Lễ hội dành cho nữ nhi vào dịp Đoan Ngọ chính là một trong số ít những ngày đó trong năm.

Đương nhiên nàng sẽ không đi ra ngoài cùng Trương Kiến Lan. Nếu Tần Lâm từ chối, nàng thà ở lại y quán chẳng đi đâu cả.

Ý nghĩ này của nàng lọt vào mắt Tần Lâm. Hắn đương nhiên không muốn để Thanh Đại trải qua một ngày lễ của con gái đầy thất vọng, liền mỉm cười với Trương Kiến Lan: “Nói gì xin lỗi hay tạ lỗi chứ, Trương sư huynh khách sáo quá. Nếu sư huynh đã mời, sư đệ đây cung kính không bằng tuân lệnh vậy, thế này làm sư huynh tốn kém quá.”

Thanh Đại nhíu mày: “Khoan đã, ta đi thay y phục. Tần sư đệ này, ngày Tết Đoan Ngọ đều phải mặc bộ y phục đẹp nhất để đi xem chợ đua thuyền rồng đó nha. Cái bộ đồ cũ nát của ngươi thì thay đi.”

Khoảng thời gian một nén hương sau, Thanh Đại thay bộ váy lụa màu xanh biếc. Vốn dĩ đã có dáng người uyển chuyển, thanh thoát, bộ váy lụa mỏng manh này tựa như mây khói vấn vít quanh người. Nàng để mặt mộc không son phấn, mái tóc xanh như mây búi lỏng thành búi rủ, cài một cây trâm gỗ hoàng dương, càng tôn lên vẻ thanh thoát, gọn gàng, tựa như giai nhân tuyệt thế thoát tục từ chốn non xanh thẳm sâu.

Tần Lâm vừa thấy trang phục này của nàng, không khỏi nhớ lại lần đầu gặp gỡ ở Kinh Cức Lĩnh. Lúc đó hắn bị rắn cắn, trong cơn hoảng hốt càng cho rằng Thanh Đại là tiên nữ trong rừng, chẳng phải chính là cái cảm giác thanh thoát, thoát tục này sao?

Thanh Đại lại nhìn Tần Lâm thấy có vẻ khác. Hắn mặc bộ trường sam màu trắng ngà rất vừa người, tuy không tính là phong thái tuấn nhã, thì cũng sạch sẽ, sáng sủa. Ngang eo đeo một thanh Thất Tinh bảo kiếm trang trí hoa lệ, tay phe phẩy chiếc quạt xếp vẽ cung nữ, trông khá tiêu sái, phi phàm.

Có người ngoài ở đây, nàng lòng vô cùng hoan hỉ nhưng ngoài mặt không biểu lộ, chu môi trêu chọc nói: “Xem chiếc quạt ngươi cầm trên tay, như một phong lưu tài tử đọc đủ thứ thi thư; nhìn bảo kiếm đeo ngang hông ngươi, hoặc lại như một thiếu niên lang lập chí giết địch bảo quốc.”

Tần Lâm da mặt dày, cười nói: “Cái này gọi là văn võ song toàn.”

“Văn võ song toàn? Ta thấy ngươi còn Văn Thành Vũ Đức nữa kìa!” Thanh Đại lườm hắn một cái.

Văn Thành Vũ Đức hình như không hay lắm thì phải? Tần Lâm gãi gãi đầu, dường như đây là tên gọi khác của một đại cao thủ nào đó “bên dưới không có.”

“Ơ, chiếc quạt này của ngươi từ đâu ra vậy? Bức tranh trên đó rất giống một người chị em tốt của ta!” Thanh Đại chú ý đến chiếc quạt, từ tay Tần Lâm cầm lấy xem xét kỹ càng.

Đây là tác phẩm gốc của Đường Bá Hổ do Trương Công Ngư tặng. Lúc này Đường Bá Hổ đã qua đời năm sáu mươi năm rồi, hoàn toàn là trùng hợp mà thôi.

Thanh Đại nhìn thấy lạc khoản trên mặt quạt là Đào Hoa Am Chủ, đây là hiệu của Đường Bá Hổ. Tranh cung nữ của Đường Bá Hổ giờ khó kiếm nghìn vàng, nàng đương nhiên không tin đó là tác phẩm gốc.

Trước đây Tần Lâm từng vẽ chân dung nàng, Thanh Đại mang nặng suy nghĩ của mình, quay đầu đánh giá Tần Lâm từ trên xuống dưới, rồi ngờ vực hỏi: “Không đúng, không phải chứ? Là chính ngươi vẽ à? Mau nói, ngươi gặp nàng ở đâu?”

Tần Lâm kỳ lạ nói: “Ngươi nói ai?”

“Hừ, không nói cho ngươi!” Thanh Đại nhét chiếc quạt lại vào tay Tần Lâm, cúi đầu nghịch vạt áo, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Trương Kiến Lan thấy Thanh Đại và Tần Lâm nói cười vui vẻ, chỉ cảm thấy lửa ghen trong lòng như thiêu đốt. Liếc mắt nhìn thanh bảo kiếm treo ngang hông Tần Lâm, hắn trong lòng thầm mắng: ngươi một tên đệ tử y quán, cầm chiếc quạt giả mạo tranh cung nữ của Đường Bá Hổ, đeo thanh trường kiếm chỉ có hoa văn mà không sắc bén, rốt cuộc thì là một kẻ hữu danh vô thực!

Lục Viễn Chí và các sư huynh đệ khác cũng đã chuẩn bị xong, đi tới. Trương Kiến Lan liền bỏ qua ý nghĩ đó, chào hỏi mọi người cùng đi ra đê sông.

Kỳ Châu thành nằm ở bờ bắc Trường Giang, mọi người ra cửa nam, đi về hướng tây nam không lâu thì đến đê sông.

Tiết Đoan Ngọ, có đua thuyền rồng. Bờ sông người đông như mắc cửi, chen vai thích cánh. Quả nhiên có người thổi kẹo mạch nha, nặn tò he, tò he nặn bùn và nhiều món đồ chơi thú vị khác được bày bán. Lại có nghệ nhân xiếc khỉ dùng roi dọa khỉ chui vòng lửa, có các nghệ nhân tạp kỹ mặc quần áo sặc sỡ, chân trần leo lên cột mỡ. Thật là một cảnh tượng phồn hoa thịnh thế!

Trên dưới đê sông người đông như núi như biển. Tần Lâm cẩn thận che chở Thanh Đại, tiểu sư tỷ lại ngoan ngoãn đi theo sau đại sư đệ, trông hiền lành như một cô vợ nhỏ, khiến Tần Lâm có chút thụ sủng nhược kinh.

Trên mặt sông, bảy chiếc thuyền rồng hăm hở tranh giành vị trí dẫn đầu. Mỗi thuyền chở năm mươi dũng sĩ quấn khăn xanh trên đầu. Trên mũi thuyền, một đại hán cởi trần gõ trống trận vang dội, các dũng sĩ liền nhất tề theo nhịp trống mà chèo thuyền, mồ hôi rơi như mưa. Bảy chiếc thuyền rồng chia thành bảy màu: đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, tất cả đều tạo hình rồng, đầu thuyền có đầu rồng, thân thuyền có vảy rồng.

Lúc này cuộc đua bước vào cao trào. Trên mặt sông nơi Kỳ Hà giao với Trường Giang, bảy chiếc thuyền rồng tranh nhau về đích, bảy tiếng trống trận vang trời, giữa khói sóng mịt mùng như quần long tranh châu.

Đê sông rất cao, Tần Lâm che chở Thanh Đại thật không dễ dàng mới chen lên được đỉnh đê, có thể nhìn thấy cảnh đua thuyền rồng.

Đám đông ồn ào, chen chúc cực kỳ. Đột nhiên một lực lớn từ bên cạnh ập tới. Để che chở Thanh Đại, Tần Lâm đành phải ghì chặt hai chân xuống đất, dốc hết sức lực mới không bị xô đẩy xuống đê sông.

Không biết là tên côn đồ vô lại nào mượn cơ hội trêu ghẹo phụ nữ, hay là kẻ trộm lợi dụng lúc đông người tiến đến trộm cắp sờ mó, Tần Lâm luôn cảm thấy có người cố tình chen lấn qua lại. Đám đông liền như ruộng lúa bị gió thổi qua, không ngừng nhấp nhô.

Trong lòng Tần Lâm hơi lạnh, lập tức cảnh giác gấp ba lần, chú ý quan sát tình hình xung quanh.

Ngay lúc này, bên cạnh có một bà lão đeo giỏ bán hàng không biết bị ai chen một cái, lảo đảo ngã xuống.

Cái đê sông này cao hơn mặt đất rất nhiều, thấy rõ là nếu ngã xuống thì ít nhất cũng đứt gân gãy xương, không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng.

Lập tức liền có người lớn tiếng kinh hô.

Nhưng đa số người chú ý vào chợ đua thuyền rồng trên sông, không phát hiện ra cảnh tượng này. Mấy người phụ nữ ở gần đó lại phản ứng chậm một bước, thấy bà lão sắp rơi xuống từ đê sông.

Tần Lâm vốn đang quan sát tình hình, thấy tình thế không ổn liền vội vàng xông lên. Hắn đã sớm có chuẩn bị, phản ứng lại nhanh, khó khăn lắm mới kịp thời tóm được tay áo bà lão khi bà đang chới với sắp ngã, dùng sức kéo một cái liền kéo bà trở lại đê sông.

Bà lão kia từ Quỷ Môn quan quay về, lúc ấy sợ đến tái mét mặt mày, một lúc lâu mới hoàn hồn. Thấy là Tần Lâm và Thanh Đại, lập tức mặt bà lão cười đến nỗi những nếp nhăn đều tràn đầy ý cười: “Thì ra là Tần tiểu ca à, người tốt bụng nào... Đúng rồi, cái thằng họ Hoàng kia không biết tốt xấu, chậc chậc, hai đứa con mới là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi rồi, hắn tính là cái thá gì ch��?”

Thì ra bà lão này chính là Tây Thi đậu phụ. Trong giỏ xách của bà đựng ít đậu phụ khô, phơi ngàn lá và các món ăn vặt khác đem bán. Ngày Hoàng Liên Tổ đến y quán gây sự, bà cũng là một trong số những người vây xem.

Thanh Đại nghe vậy ngượng chín mặt, không vui trừng Tần Lâm một cái, giải thích nói: “Bà ơi, cháu là sư tỷ của hắn, không phải trai tài gái sắc gì đâu!”

“Hải, sư tỷ sư đệ mới dễ thành thân chứ. Bà là người từng trải, còn có gì mà không hiểu chứ?” Tây Thi đậu phụ ra vẻ ‘ta đây biết tất’, từ trong giỏ xách lấy ít đậu phụ khô, mốc ngàn lá nhét vào tay hai người, rồi nói: “Chẳng qua, cái thằng họ Hoàng kia là một thằng khốn kiếp từ đầu đến chân đều thối rữa, các con cũng phải cẩn thận đấy, vừa rồi lão bà này còn thấy mấy đứa thủ hạ của hắn... mấy tên thanh niên hư hỏng đó.”

Mấy bà cô, cô vợ nhỏ xung quanh cũng nhận ra Tần Lâm, xì xào bàn tán: “A, đây là Tần tiểu ca ngày đó đã xỏ mũi Hoàng Liên Tổ sao?”

“Thật tuấn tú quá, đáng tiếc ta không có con gái... Người bên cạnh hắn là cháu gái của Lý thần y à?”

“Xì, ngươi có con gái cũng chẳng có cửa đâu! Không thấy hắn với Thanh Đại cô nương đa xứng đôi sao?”

Nghe đến mấy lời này, Tần Lâm chỉ cảm thấy lòng tự tin bùng nổ, trong nháy mắt đột phá lĩnh vực tuyệt đối, lĩnh ngộ được sức mạnh cứu cực, tả luân nhãn bóc mở, chakra bão hòa tiểu vũ trụ, tùy thời bùng phát tiến vào cảnh giới lục đạo thần thức.

Nhưng hắn không thể không chào tạm biệt những người hâm mộ trung thành này – bởi vì Thanh Đại cô nương đang đỏ bừng mặt, đã vươn tay hung hăng véo vào bắp thịt mềm ở eo hắn.

Thật đau, e rằng phải về thoa chút thuốc dán hổ cốt mới tiêu sưng được.

“Chúng ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi!” Người hâm mộ phía sau vẫy tay hô lớn.

Tần Lâm vẻ mặt đau khổ không biết nên cười hay khóc, Thanh Đại ghé tai hắn thì thầm như hơi thở lan tỏa: “Các nàng nói vậy, ngươi vui vẻ lắm phải không?”

Tần Lâm gật gật đầu, trước khi Thanh Đại kịp ra tay độc địa, hắn chen qua đám đông rồi chuồn trước.

Dường như có người đột nhiên từ bên cạnh chen qua, T��n Lâm không phòng bị, hai người liền đụng vào nhau. Hắn chỉ cảm thấy như đụng phải một bức tường thịt, trong lòng không khỏi giật mình.

“Ai nha, cái thằng tiểu lưu manh nhà ngươi, dám ăn đậu phụ của lão nương!” Một âm thanh bén nhọn chói tai, giản dị như dùi đâm xuyên màng nhĩ người, khiến bách tính gần đó đều quay đầu nhìn về phía này.

Như Hoa? Tần Lâm giật mình nhảy dựng, chỉ thấy vị đại thẩm này cao tám thước, vòng nào cũng tám thước, cả người liền như bức tường thịt sừng sững. Một tay ngoáy mũi, tay kia cầm một mảnh vải bẩn thỉu, nhìn kỹ mới nhận ra là một cái khăn tay thêu hoa. Hình ảnh này giống đến chín phần mươi cô nương Như Hoa trong cơn ác mộng của vô số thiếu nam.

Tần Lâm kinh ngạc.

“Như Hoa” cầm khăn tay trong tay vẫy về bốn phía, với giọng the thé nói: “Thằng tiểu lưu manh này dám ăn đậu phụ của lão nương, bọn tiểu tử, cho hắn chút màu sắc xem xem!”

Bảy tám tên lưu manh vô lại không có ý tốt xông tới.

Đê sông Kỳ Châu uốn lượn quanh co, Duyệt Giang Lâu tọa lạc trên ngọn đồi đối diện với đê sông, vị trí cao lớn, tầm nhìn tốt đẹp. Cảnh tượng xảy ra trên đê sông, từ trên Duyệt Giang Lâu có thể nhìn thấy rõ ràng không sót chút nào.

Trong một gian phòng lầu hai hướng ra Trường Giang, Hoàng Liên Tổ và Kim Mao Thất đối mặt ngồi uống rượu. Xa xa nhìn thấy vị “Như Hoa” kia đã theo kế hoạch gây khó dễ cho Tần Lâm, hai người này cười đến nỗi mũi và mắt đều chen chúc lại một đống.

Kim Mao Thất đứng dậy, lom khom rót rượu cho Hoàng Liên Tổ, vẻ mặt cười nịnh hót không thể bỉ ổi hơn: “Đụng phải con hổ cái Tôn Nhị Nương này, cái thằng họ Tần này coi như bùn vàng dính vào đáy quần – không phải cứt cũng là cứt. Cứ để hắn bêu xấu, mất mặt trước đã, khiến hắn thân bại danh liệt, rồi sau đó sai huynh đệ trong tối đoạn mạng nhỏ của hắn, chẳng phải hả dạ hơn là một trận đánh giết sao?”

Lúc này hắn đã biết Tần Lâm chẳng phải công tử quý tộc gì, vốn dĩ đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Kim Mao Thất, vị Kim trấn phủ đại nhân không biết chuyện gì mà lại cảm thấy bị vũ nhục lớn, lại càng hận Tần Lâm thấu xương.

Hoàng Liên Tổ chậm rãi nâng chén rượu: “Giết người thì không cần, ngươi ta dù sao cũng là viên chức, bị cái lão ngoan cố Thạch Vi kia để mắt tới cũng là một phiền phức, huống hồ bản quan còn đang chuẩn bị một chuyện liên quan cực lớn, thành công sau thì vinh hoa phú quý đời này đều có...”

Hắn nhấp một ngụm rượu nhỏ, không đợi Kim Mao Thất hỏi, lại lơ đễnh nói: “Đánh gãy tay chân, đuổi ra khỏi Kỳ Châu mặc hắn tự sinh tự diệt, cũng được.”

Kim Mao Thất tuy rất muốn hỏi chuyện đại sự kia, nhưng thấy Hoàng Liên Tổ nói có vẻ không muốn đi vào chi tiết, hắn cũng đành nhịn xuống không hỏi, chuyển sự chú ý về phía đê sông nơi Tần Lâm đang ở.

Tôn Nhị Nương là người phụ nữ phá sản ở nam thành Kỳ Châu, vì ngày thường có chút giống với “Mẫu Dạ Xoa” trong Thủy Hử, lại trùng hợp họ Tôn và đứng thứ hai, nên có biệt danh là “Mẫu Hổ”.

Nàng gây sự trên đê này, lập tức thu hút vô số ánh mắt. Có người biết rõ gốc gác thì nói đây lại là con hổ cái mượn cơ hội gây sự, vơ vét. Nhưng cũng có những tên lưu manh được Hoàng Li��n Tổ cài cắm từ trước trong đám đông, một mực cắn chết nói đích xác là Tần Lâm lợi dụng lúc đông người sờ soạng phụ nữ.

Một vị tú tài đội khăn vuông ngờ vực hỏi: “Xem tiểu ca này mi thanh mục tú, không giống loại bẩn thỉu đó mà?”

“Ngươi đánh rắm! Người ta là thích cái kiểu này đó chứ!” Tên lưu manh bên cạnh tú tài liếc mắt nhìn hắn: “Ta thấy ngươi cũng cùng người này là đồng loại, thừa dịp sờ soạng mông đít phụ nữ đó chứ!”

Tú tài giật mình, biết những người này không nói lý lẽ, vội vàng rụt đầu về, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không thể vu oan người thanh bạch...”

“Mất lão mẫu nhà ngươi!” Tên lưu manh khạc nhổ xuống đất.

Thanh Đại được Tần Lâm che chở ở phía sau, thấy đám lưu manh la hét đòi đánh đòi giết Tần Lâm, còn nói hắn sờ soạng mông đít phụ nữ, vừa thẹn vừa tức lại tự trách, nước mắt đều rơi xuống: “Đều do Thanh Đại không tốt, nếu không véo ngươi, ngươi đã không vội vàng chạy loạn, chọc ra tai họa rồi.”

Tần Lâm ghé tai nàng nói nhỏ: “Không liên quan đến muội, quá nửa là thằng họ Hoàng giở trò.”

Thanh Đại tuy không thông thạo nhân tình thế sự, nhưng tâm tư lại rất nhanh nhẹn, lập tức đã hiểu rõ ngọn ngành. Trong cơn tức giận nàng cũng không sợ hãi, đứng trước Tần Lâm chỉ vào đám lưu manh nói: “Tần sư đệ là người thành thật, tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc loạn mà làm càn, các ngươi đừng oan uổng người tốt!”

Lục Viễn Chí và các vị sư huynh đệ cũng chen tới, đều phụ họa nói: “Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm.”

Mẫu hổ cái không chịu buông tha, “Đánh rắm! Mông lão nương suýt bị thằng mặt trắng nhỏ này véo sưng lên, hiểu lầm cái quái gì! Bọn tiểu tử, còn chần chừ làm gì?”

Bảy tám tên lưu manh tiến tới vây quanh, nhìn Thanh Đại cười tà nói: “Nha đầu này cũng thật thủy linh, nếu thằng mặt trắng nhỏ đã chiếm tiện nghi đại tỷ nhà ta, vậy thì lấy nha đầu này mà bù đắp...”

Các đệ tử y quán sợ đến ngây người. Bọn họ quanh năm ở trong y quán học y, bao giờ mới gặp trường hợp này?

Lục Viễn Chí muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng hai tên lưu manh thân cường lực tráng một trái một phải ép chặt lấy hắn, khiến hắn nhất thời không động đậy được.

Tần Lâm vốn che chắn trước người Thanh Đại, đột nhiên lùi về sau hai bước, trái lại để Thanh Đại ở phía trước.

Hừ, đồ mặt trắng nhỏ đúng là vô dụng! Vài tên lưu manh chỉ nghĩ Tần Lâm rụt rè, không thèm để ý khạc nhổ xuống đất, tên cầm đầu liền cười vươn tay định chạm vào cằm Thanh Đại.

Tần Lâm cười lạnh một tiếng, hai chân đạp đất nhanh nhẹn vô cùng xông lên tấn công. Tên lưu manh kia còn chưa kịp rụt tay về hay nắm thành quyền, đã cảm thấy cổ tay tê dại, nửa phần lực đạo cũng không dùng ra được. Sớm đã bị Tần Lâm bắt lấy cổ tay kéo xuống rồi ấn một cái, cánh tay đó dường như không còn mọc trên người nữa, cả thân thể cũng bị kéo ngã một cú ngã chó gặm đất.

Chiêu “Bẻ tay ép xuống” trong bộ Phu Quyền phát huy tác dụng, Tần Lâm không hề buông lỏng, thừa lúc hai tên lưu manh phía sau kinh ngạc, tay trái vờ đấm vào mặt tên bên trái khiến hắn vội vàng né tránh. Tần Lâm lại nhanh chóng dựa vào tên lưu manh bên phải, x��ng vào vòng phòng thủ của hắn, hai tay vươn ra đã kẹp bối ôm chặt lấy hắn.

Chẳng lẽ muốn dùng giao pháp?

Từ Tống đến Minh, các môn vật lộn, té ngã rất thịnh hành trong dân gian, có Yên Thanh di dịch tiểu giao pháp, dính áo mười tám ngã, bá vương gánh đỉnh pháp và nhiều lưu phái khác. Giữa những thập niên Mông Nguyên thống trị lại hòa trộn thêm lưu phái vật lộn của Mông Cổ, bất kể là loại vật lộn nào cũng có.

Tên lưu manh bị ôm chặt chỉ nghĩ Tần Lâm muốn vật hắn một cú, vội vàng hạ eo trụ vững hạ bàn, rồi từ từ đấu sức với Tần Lâm – tính ra hắn một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, lại không hề vạm vỡ cường tráng, có thể có bao nhiêu sức lực mà cứng rắn đối kháng?

Ai ngờ Tần Lâm ôm lấy, hai tay đeo vai hắn hướng nội kéo mạnh một cái, nương theo lực trụ vững hạ bàn của tên lưu manh càng khiến hắn bị ép thấp ba phần, tiếp theo nâng đầu gối phải hung hăng thúc một đỉnh vào giữa hai đùi hắn!

“Y ~ nha ~ hoắc ~ nga ~~” Tên lưu manh kêu to kinh thiên động địa, ngã xuống đất lăn lộn không ngừng, tiếng kêu ban đ��u còn thô thanh đại khí, sau đó liền rất kỳ quái biến thành cao vút bén nhọn, có chút giống điệu hát của mấy tên thái giám trong Kinh Vương Phủ thừa phụng ti.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương như vậy, những người vây xem đều đau đến hoảng hồn, không tự chủ được mà kẹp chặt hai chân.

Ngay cả Hoàng Liên Tổ, Kim Mao Thất hai người đang xuân phong đắc ý trên lầu Duyệt Giang xa xa, cũng đồng thời hậu môn hơi co rút, một người làm rơi đũa, một người làm đổ chén rượu.

Hai người đối mặt nhìn nhau: thằng họ Tần này ra tay cũng quá tàn nhẫn đi? Chẳng lẽ hắn đã đoán được...

Ngay tại gian phòng mà họ đang ở, hướng bên phải đếm ba cửa sổ, Thạch Vi, Thạch đại nhân Bách hộ Cẩm Y Vệ ở bản thành cũng đang cùng một Tổng kỳ, vài Tiểu kỳ dưới quyền uống rượu.

Khi thủ hạ nói trên đê sông xảy ra xung đột, Thạch Vi liền nhìn xuống, thấy là Tần Lâm, hắn khá mong đợi mà ra sức khen ngợi: “Vị Tần công tử này thật là giỏi giang, không những tâm tư kín đáo là một cao thủ phá án, Trương Công Ngư còn nói hắn thần quang trầm tĩnh, anh hoa nội liễm, hẳn là một nhân vật học rộng tài cao, tương lai không chừng liền trúng liền cử, thi đậu tiến sĩ...”

Một đám Cẩm Y Vệ hoặc là con em Cẩm Y Quân được thừa kế, hoặc là từ tiền tuyến một đao một súng giết ra, được đại viên bảo cử nhập làm vệ tịch. Bất kể là bản tính gian hoạt hay chất phác, tóm lại là chữ nghĩa cũng không biết được mấy chữ. Nghe đại nhân nói vậy, tự nhiên hoàn toàn tin tưởng, mỗi người đều gật đầu lia lịa, có người còn nghĩ nếu lát nữa quan sai không đến thì sẽ xuống giúp đỡ chút, cũng tiện kết giao với vị tài tử giỏi phá án này.

Không ngờ còn chưa đợi bọn họ động thân, Tần Lâm đã đánh gục hai tên, cảm thụ Trung văn chất nho nhã đích đại tài tử, nháy mắt biến thành bạo tẩu trạng thái, chịu không được như thế cự đại đích chuyển ngoặt, này quần cẩm y vệ toàn bộ há to miệng không hợp lại tới. Ngờ đâu còn chưa đợi bọn họ động thân, Tần Lâm đã đánh gục hai tên. Vị tài tử văn nhã nho nhã kia, trong nháy mắt biến thành trạng thái bạo tẩu. Không chịu nổi sự chuyển ngoặt quá lớn này, đám Cẩm Y Vệ này đều há to miệng không khép lại được.

Thạch Vi đang thổi đến miệng đầy bọt trắng, không nhìn thấy sự việc trên đê sông, đột nhiên liền phát hiện thuộc hạ của mình đều hóa đá, hắn kỳ lạ nói: “Ơ, các ngươi bị điểm huyệt à?”

Có người dở khóc dở cười chỉ chỉ tên lưu manh đang ôm trứng lăn lộn trên đất ở đê sông, lại chỉ chỉ Tần Lâm: “Thạch đại nhân, hắn thật là vị ‘đọc đủ thứ thi thư, anh hoa nội liễm’ đại tài tử mà ngài nói sao?”

Thạch Vi chỉ nhìn một cái cũng như bị điểm huyệt, mặt đỏ rồi trắng rồi lại hồng, đột nhiên vươn tay vỗ lan can: “Đây mới là sát phạt quả quyết, trí mưu cơ biến! Trước cố ý thị địch lấy yếu, tiếp theo công nó không có, tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy. Các ngươi đám đại lão thô này, phải học hỏi nhiều vào!”

Khái khái ~ có một tiểu kỳ đại khái nói: “Thạch, Thạch đại nhân, ta bị xương cá mắc cổ...”

Trên đê sông, sự việc lại đã phát sinh biến cố.

Tần Lâm liên tục đánh bại hai người, đặc biệt là tiếng kêu thảm thiết của tên bị vỡ trứng thật sự quá thê lương chói tai. Đám lưu manh chưa từng gặp đối thủ ra tay tàn nhẫn như vậy, đều có chút chùn bước.

Mẫu hổ cái Tôn Nhị Nương thấy vậy đành xông lên.

Tần Lâm chỉ thấy một đống tường thịt sừng sững run rẩy bức tới.

Tôn Nhị Nương cười khẩy, đôi mắt sưng húp lóe lên hung quang: “Tiểu huynh đệ, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi theo ta, ha ha ha ha!”

Các đệ tử y quán đều nói một tiếng hỏng bét, Tôn Nhị Nương này ngay cả tám chín tráng hán bình thường cũng không phải đối thủ của nàng, Tần Lâm tuy ra tay nhanh nhẹn tàn nhẫn, cũng không phải đối thủ của nàng a.

Tôn Nhị Nương nhe nanh múa vuốt tiến lên, đôi chân mập mạp giậm mạnh, mỗi bước đi dường như đê sông đều rung chuyển.

Tranh —— Thất Tinh bảo kiếm long ngâm xuất vỏ, chỉ thẳng vào yết hầu đầy thịt mỡ của Tôn Nhị Nương.

“Thứ, có giỏi thì đâm vào đây này lão nương!” Tôn Nhị Nương dứt khoát dùng hai tay kéo vạt áo ra một chút, thân mình cũng ưỡn về phía trước.

Sau đó, nàng liền không dám động đậy n��a, bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt của Tần Lâm.

Trời ơi, đó là một đôi mắt như thế nào? Rốt cuộc là lửa địa ngục, hay là ác ma chi đồng của tà thần?

Tần Lâm cứ thế đứng đó, không có gì đặc biệt, nhưng trên người lại toát ra một cổ sát khí cường hoành hung lệ, giản dị như vừa lăn lộn từ núi thây biển máu.

Tôn Nhị Nương tuyệt đối không phải kẻ nhát gan. Để một người phụ nữ có được danh tiếng trong giới lưu manh phá sản, nàng phải ác hơn, hung hãn hơn và không sợ chết hơn đàn ông. Nhưng lần này nàng thật sự sợ hãi, bởi vì nàng hoàn toàn không nghi ngờ rằng chỉ cần chọc giận Tần Lâm, cổ họng của mình sẽ có thêm một cái hố trong suốt chỉ sau một khắc.

Đúng vậy, thứ giấu trong mắt thiếu niên này thật sự quá đáng sợ, giản dị như không coi ngươi là người sống. Giống như trong mắt hắn, ngươi chỉ là từng khối xương trắng hếu, thịt vụn và lục phủ ngũ tạng, tim gan tỳ phế thận không có sự sống!

Trời nóng bức, Tôn Nhị Nương toát ra một thân mồ hôi lạnh, cứng người đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Tần Lâm không có kinh nghiệm chém giết, giành giật mạng sống trong núi thây biển máu, nhưng những thi thể do hắn tự tay giải phẫu thì đếm không xuể. Những hung đồ bị đưa ra pháp trường sau khi phá án cũng vô số. Bình thường hắn biết cách giải tỏa, tuyên tiết thì cũng không sao, nhưng một khi giải phóng tất cả những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong lòng, loại hung sát khí cường hoành không thể che giấu này, ngay cả những kẻ cùng hung cực ác đã hạ sát vô số người cũng sẽ sợ đến rùng mình!

Huống hồ, là một pháp y quanh năm làm việc với thi thể, ắt phải có những biện pháp đặc biệt để ngăn ngừa bệnh tâm lý. Phương pháp của Tần Lâm chính là khi làm việc không coi đối phương là người chết, mà là một cụ thể "đối tượng làm việc" do xương cốt, nội tạng, cơ thịt, da thịt tạo thành. Lúc này, ánh mắt hắn giản dị như dao giải phẫu, sắc bén mà lạnh lẽo. Một nữ lưu manh cỏn con, làm sao chống chịu nổi?

“Là, là ai đang gây sự ở đây?” Vài tên mặc phi ngư phục, nắm chặt tú xuân đao một đường chạy nhanh tới.

Tôn Nhị Nương đến đây mới thở phào một hơi thật lớn, sau đó lùi liền ba bước, không ngừng lùi lại ba bước. Vừa gặp Tần Lâm nhìn nàng một cái, trong lòng giật mình, lạch bạch lùi lại ba bước nữa. Vẫn còn kinh hồn chưa định, vội vàng lấy khăn tay cũ lau mồ hôi lạnh trên trán.

Vài tên Cẩm Y Vệ tới không phải là Hiệu úy, Lực sĩ dưới quyền Thạch Vi, mà là thủ hạ của Hoàng Liên Tổ, những quân dư được “đầu sỏ” chiêu mộ tới.

Gần như chỉ là quân dư, nhưng cũng có thể ngang nhiên đi lại ở Kỳ Châu thành. Dựa vào sự che chở của Hoàng Liên Tổ, bọn chúng tác oai tác quái, không ác không làm, dân thường bách tính nhìn thấy từ xa liền phải tránh đường, sợ phạm phải sao Thái Tuế bị những kẻ này quấn lấy.

Bách tính vây xem vội vàng lùi lại mấy bước, tránh ra xa xa, chỉ sợ cửa thành cháy mà ương ương tai vạ đến cá ở ao.

“Làm sao vậy, lớn, ban ngày ban mặt rút kiếm hành hung, là, là, là muốn tạo phản mưu nghịch sao? Thằng, thằng nhóc con...” Kim Mao Thất liếc mắt nhìn Tần Lâm, trong miệng lẩm bẩm.

Vài tên quân dư đều mặc phi ngư phục màu vàng, còn lão nhân gia hắn thì mặc phi bào bổ phục của võ quan vệ sở, trông không ra hình thù gì. Cũng may quanh năm quen mặt với Hoàng Liên Tổ, bách tính Kỳ Châu nhìn quen cũng không lấy làm lạ.

Kim Mao Thất vốn định trốn sau lưng để làm xong chuyện, nhưng không ngờ Tần Lâm bề ngoài như một thư sinh mặt trắng, ra tay lại độc ác tàn nhẫn, lại còn mang theo một thanh bảo kiếm sắc bén vô song. Khiến Tôn Nhị Nương và bảy tám tên thủ hạ của bà ta sợ đến không dám nhúc nhích. Hết cách, hắn đành phải tự mình ra tay.

Chẳng lẽ lại để Hoàng Liên Tổ Hoàng đại nhân phải nhúng tay vào việc tầm thường này sao?

Kim Mao Thất lẳng lặng nắm chặt một thanh yêu đao nhẹ bẫng, có chút thèm thuồng nhìn thanh Thất Tinh bảo kiếm trong tay Tần Lâm, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Còn, còn không buông vũ khí đầu hàng, chẳng lẽ ngươi dám giết quan tạo phản?!”

Tần Lâm như không có việc gì cắm bảo kiếm vào vỏ.

Kim Mao Thất lập tức thở phào nhẹ nhõm, vòng quanh đánh giá Tần Lâm: “Thằng nhóc con, dám lợi dụng lúc đông người sờ soạng mông đít phụ nữ, gan ngươi lớn, lớn thật đó!”

“Con hổ cái đó lớn lên xấu xí, cũng chỉ có ngươi mới có hứng thú thôi phải không?” T��n Lâm cắm kiếm xuống đất, trêu chọc nói: “Mà đừng nói ta căn bản không sờ qua, cho dù thật sự có sờ soạng, cái gan cũng chịu bó tay mắc bệnh hoa liễu còn gióng trống khua chiêng cấp y gia phi hồng quải thải đích phì.”

Bách tính đều phá lên cười.

Chỉ có đám lưu manh được Hoàng Liên Tổ cài cắm từ trước trong đám đông, âm dương quái khí phá đám Tần Lâm, nhất thời khiến sự thật khó mà phân biệt được.

Tây Thi đậu phụ đeo giỏ xách, vui vẻ rảo bước nhỏ tới bên cạnh Thanh Đại, lớn tiếng nói: “Hỡi các vị lão gia, thiếu gia, nghe lão bà này nói một câu. Nghĩ lão bà này đã bán hàng đậu phụ ở chợ Nam thị bốn mươi năm, nói một câu thì các vị còn tin được không?”

Mọi người đồng thanh nói: “Tin được. Ngài thủ tiết bốn mươi năm, bán hàng đậu phụ nuôi dưỡng bốn vị thân nhân nhà chồng đến cuối đời, tương lai sẽ được triều đình phong sắc xây dựng đền thờ trinh tiết. Những người già trẻ này đều nhìn rõ, ngưỡng mộ trong lòng!”

Tây Thi đậu phụ gật gật đầu, trước vỗ nhẹ Thanh Đại, “Xem cô nương này thông minh, xinh xắn đến nhường nào, ngay cả trong tranh cũng chưa thấy qua, so với thiện tài long nữ bên cạnh Quan Âm Bồ Tát cũng không bằng...” Lại vươn ra ngón tay khô gầy chỉ vào Tôn Nhị Nương, “Còn về làm người của bà ta, lão bà này không nói, chỉ hỏi các vị lão gia, thiếu gia một câu, hai nàng này ai xấu ai đẹp nào?”

Một tràng cười vang, nói đủ thứ: “Cái này còn phải hỏi sao?”

“Tây Thi đậu phụ, ngài coi chúng tôi mù hết sao?”

“Một người trên trời, một người dưới đất, vốn dĩ không thể so sánh được!”

“Đúng vậy!” Tây Thi đậu phụ gật gật đầu với mọi người, chỉ vào Tần Lâm và Thanh Đại nói: “Ai cũng thấy rõ, Tần huynh đệ và Lý cô nương mới là một đôi trai tài gái sắc. Ai muốn có người trong lòng tuấn tú như vậy, còn chịu đi sờ bà ta? Xì! Lão bà này móc cặp mắt này ra!”

Người già trẻ, các bà cô, cô vợ nhỏ, nhìn sang bên trái là Tôn Nhị Nương, người giống như trùm cuối Như Hoa trong ác mộng; nhìn sang bên phải là Thanh Đại, giống như lan rừng trong thung lũng vắng. Dưới sự tương phản mạnh mẽ, tất cả đều nhịn không được cười thầm, lập tức từ đám người vây xem tiến hóa thành đảng chân tướng.

Thanh Đại thì trong chốc lát biến thành đỏ bừng cả mặt, ngay cả đôi tai trắng nõn đáng yêu cũng biến thành màu hồng phấn, ngập ngừng nói: “Ta, ta không phải mà...”

Tần Lâm cười tà kéo nàng một cái, nói nhỏ: “Chuyện cấp bách phải hành động linh hoạt mà sư tỷ! Đáng thương sư đệ đi, muội không giúp gánh đỡ, ta nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nữa rồi.”

A? Trong mắt Thanh Đại lóe lên một tia do dự, chần chừ một thoáng cuối cùng nàng dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ, đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn.

Nàng khẽ cười tiến lên một bước, ngay dưới ánh mắt của mọi người kéo lấy cánh tay Tần Lâm, tuy vô cùng thẹn thùng, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí ngọt ngào mỉm cười với mọi người: “Ta tin Tần ca ca sẽ không làm như vậy.”

Mắt sáng long lanh, lông mày như cánh én xanh. Bộ váy lụa xanh biếc dưới gió sông thổi phất tựa như sóng biếc cuộn trào. Thanh Đại vốn dĩ dung mạo kiều mỹ, khí chất thanh u, lúc này càng tựa như Lạc Thần bước đi trên sóng nước. Nếu không phải vẫn còn nắm lấy Tần Lâm, mọi người khó tránh khỏi nghi ngờ nàng liệu có phải một khắc sau sẽ thuận gió bay đi.

Ngay cả Mẫu Hổ Cái Tôn Nhị Nương cũng xấu hổ cúi thấp đầu xuống, cũng không còn mặt mũi nào mà buông lời phỉ báng nữa.

Sự thật sớm đã không cần nói cũng biết.

Nhưng Kim Mao Thất và đám người kia tất nhiên không thể bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như vậy, chủ tử còn đang trên lầu Duyệt Giang, xem bọn chúng biểu diễn kìa!

Nếu đã nói lý không thông, dứt khoát không nói lý nữa. Kim Mao Thất thẹn quá hóa giận ra hiệu bằng mắt cho Trương Kiến Lan, Bạch Liễm, lớn tiếng kêu lên: “Bà lão đậu phụ nói hươu nói vượn mà thằng họ Tần này liền nghĩ thoát thân, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Theo chúng ta đi một chuyến!”

Thanh kiếm của Tần Lâm liền hơi động, hắn trách mắng: “Cẩm Y Vệ chỉ phụ trách điều tra những vụ án lớn như gian ác, mưu phản, không có quyền can thiệp vào những tranh chấp nhỏ ở chợ búa!”

“Ôi chao, Tần sư đệ có gì thì từ từ nói, đừng động thủ, Cẩm Y Vệ chúng ta y quán không thể đắc tội nổi đâu...” Trương Kiến Lan và Bạch Liễm đột nhiên từ trong đám sư huynh đệ xông ra, lợi dụng lúc Tần Lâm không phòng bị, một trái một phải ôm chặt lấy hắn.

Kim Mao Thất cười lạnh, một quyền đấm vào bụng Tần Lâm!

Sắc mặt Tần Lâm hơi lạnh: từ lúc Tôn Nhị Nương xuất hiện, hắn đã nhìn thấu Trương Kiến Lan và Bạch Liễm phối hợp với Hoàng Liên Tổ diễn vở kịch này, nhưng không ngờ hai người lại hèn hạ đến mức này, tự vạch mặt mình ra để ra tay.

Thanh Đại, Lục Viễn Chí và các đệ tử y quán khác thì đồng thanh kêu lên: “Trương Kiến Lan, Bạch Liễm, các ngươi đang làm cái gì?!”

Trong chớp nhoáng, Tần Lâm không tránh không né, liều mạng chịu một quyền của Kim Mao Thất vào bụng, vung thanh trường kiếm đeo ngang hông múa loạn sang hai bên, dùng hết sức lực đập mạnh vào xương ống chân của Trương Kiến Lan và Bạch Liễm. Chỉ nghe hai tiếng "rắc rắc" vang lên, không biết là vỏ kiếm nứt, hay là xương của hai tên này vỡ vụn.

Lúc này nắm đấm của Kim Mao Thất cũng giáng vào bụng Tần Lâm. Tần Lâm chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, cơ thể tự nhiên không chống chịu nổi, nhưng hắn đã sớm có chuẩn bị. Trước khi dây thần kinh kịp truyền tín hiệu đau đớn lên não, hắn đã mượn lực lùi về sau, dứt khoát giằng mạnh, Trương và Bạch hai người xương ống chân bị thương nặng nên không thể đứng vững, lập tức bị hắn thoát khỏi.

Kim Mao Thất vốn định thừa thế đánh Tần Lâm ngã xuống đất, nhưng nắm đấm thứ hai của hắn giơ lên giữa không trung, chậm chạp không thể giáng xuống.

Bởi vì Thất Tinh bảo kiếm đã xuất vỏ, ánh kiếm lạnh lẽo, sắc bén, ngay cả trong tiết trời tháng năm cũng khiến người ta lạnh toát cả người. Lồng ngực bị mũi kiếm chỉ vào, da thịt tê dại và giật bắn như bị điện giật.

Trên trán Tần Lâm, mồ hôi hạt to như hạt đậu lăn tròn từng giọt, nhẫn nhịn cơn đau kịch liệt do cú đấm vào bụng gây ra. Hắn vậy mà còn cười được: “Kim trấn phủ Kim đại nhân, thanh bảo kiếm này sắc bén lắm, tại hạ chưa học qua kiếm thuật, nếu không cẩn thận chặt đứt một cánh tay hoặc cái đùi của ngài, thì thật là không hay chút nào.”

Kim Mao Thất nghi ngờ không biết đối phương là nói đùa hù dọa, hay thật sự dám động thủ.

Chà ~ thật không ngờ Tần Lâm lại dám rút kiếm chĩa vào Cẩm Y Vệ, bách tính xung quanh đều hít một hơi khí lạnh.

Thanh Đại cũng không khỏi giật mình. Nàng dù sao cũng là tiểu thư của tri huyện thất phẩm, đối mặt với đám lưu manh thì còn có chút chỗ dựa, nhưng đối phương là Cẩm Y Vệ mặc phi ngư phục a!

Nàng không kìm được kéo vạt áo sau của Tần Lâm, sợ sệt nhìn hắn.

“Ai đang gây sự trên đê sông?” Nha dịch, bộ khoái phụ trách duy trì trị an chậm rãi đến.

Kim Mao Thất lập tức trở nên không còn sợ hãi, liếc mắt nhìn Tần Lâm: “A a, ngươi, ** dám giết quan tạo phản?”

Bốp!

Tần Lâm dùng tay trái không cầm kiếm, giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Kim Mao Thất, để lại năm vết ngón tay đỏ tươi.

“Ngươi!” Kim Mao Thất mở to mắt, định nổi giận, nhưng bị mũi kiếm chĩa vào ngực nên không dám động đậy.

Người khác thì cũng được, chỉ là âm thầm thán phục Tần Lâm gan lớn. Còn các học sinh y quán thì sợ không nhẹ. Kim trấn phủ tuy là võ quan vệ sở chẳng ra gì, nhưng dù sao cũng là quan triều đình từ lục phẩm a. Tần Lâm vậy mà nói đánh là đánh! Thấy nha dịch và bộ khoái chạy tới, không khỏi lo lắng cho hắn, vị sư huynh lớn tuổi hơn chút liền khuyên: “Tần sư đệ, thôi đi, tục ngữ nói dân không đấu lại quan, dính vào thì khó mà thoát thân, phiền phức lắm.”

Kim Mao Thất nghe vậy càng hơi ngẩng mặt lên, chuẩn bị nói vài câu xã giao để giữ thể diện. Nhưng không ai ngờ rằng Tần Lâm lại vươn tay ra, cứ thế tát tới tát lui không biết bao nhiêu cái, đánh cho hắn hoa mắt chóng mặt.

Nhìn thấy Tần Lâm ra tay tàn nhẫn như vậy, trên tay lại có thanh bảo kiếm sắc bén không gì sánh được, mấy tên quân dư Cẩm Y Vệ vốn đã có chút chùn bước. Thấy đông đúc bộ khoái và nha dịch chạy tới cũng lại lớn gan hơn, từng người rút Tú Xuân đao ra, vây kín từ bốn phía.

Hỏng bét rồi! Thanh Đại lo lắng đến nỗi nước mắt sắp rơi.

“Mau về nói với sư phụ, thái sư phụ, bảo họ nghĩ cách!” Các sư huynh đệ phân một người về y quán báo tin.

Kim Mao Thất mang theo các quân dư Cẩm Y Vệ, xông về phía các nha dịch, bộ khoái đang thở hổn hển chạy tới, gầm lên lớn tiếng: “Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, nửa ngày trời mới đến? Đồ chó mắt mù không thấy ở đây đang ẩu đả quan lại, tạo phản sao?”

Bộ khoái và các nha dịch đứng vững, bất động.

Gặp rồi, chắc chắn là gặp rồi! Tây Thi đậu phụ cùng tất cả lão bách tính có mặt ở đó, đều cảm thấy Tần Lâm chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Có người quen nha dịch liền mở lời khuyên nhủ:

“Thôi đầu nhi, không phải Tần tiểu ca này gây sự đâu, các ngươi đừng oan uổng người tốt chứ!”

“Trong công môn nên tu hành, tha được người thì tha, tích đức đi chứ...”

Khó trách bách tính hoảng sợ, ai cũng biết Cẩm Y Vệ là những kẻ không coi ai ra gì trừ Kinh Vương Phủ. Ngay cả Nha Môn Kỳ Châu và Ty Chỉ huy sứ Vệ Kỳ Châu cũng phải nể họ ba phần. Mấy tên bộ khoái cỏn con sao dám đắc tội Cẩm Y Vệ? Tự nhiên là sẽ giúp Kim trấn phủ một phe, bắt nạt Tần Lâm “đáng thương.”

Kim Mao Thất ha ha cười lớn, dù mặt bị đánh sưng như đầu heo, hắn vẫn như cũ kiêu căng: “Làm sao vậy, sợ rồi sao? Các huynh đệ Nha Môn Kỳ Châu, cho ta bắt tên nghịch tặc này, lão gia trọng thưởng! Ngưu Đại Lực, ngươi hãy lập công chuộc tội, lão gia sẽ không chấp nhặt với ngươi nữa, ban thưởng cho ngươi tiếp tục ăn cơm ở châu nha!”

“Bắt!” Các bộ khoái, dân tráng cùng kêu lên một tiếng.

Sau đó, ngay dưới vô số ánh mắt kinh ngạc khó hiểu đang nhìn chằm chằm, bọn họ xông lên, tóm gọn đám cẩm y quân dư đã rút Tú Xuân đao ra. Ngay cả đường đường Kim trấn phủ đại nhân cũng bị trói quặt hai tay lại!

Hơn nữa, chính Ngưu Đại Lực tự mình ra tay, khiến Kim Mao Thất nhe răng nhếch mép. Đồng thời, cái mặt bặm trợn của Ngưu Ban Đầu còn chạy đến chỗ Tần Lâm cười hềnh hệch!

Thôi bộ đầu thì vội vàng chắp tay về phía Tần Lâm, tỏ vẻ run sợ: “Đến chậm một bước, thứ lỗi, thứ lỗi.”

Mọi quyền đối với tác phẩm đã được biên tập này đều thuộc về truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free