Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Cẩm Y Dạ Hành (Dịch) - Chương 369: Theo gió lẻn vào bóng đêm. - Mộng Tưởng Cùng Hy Vọng.

Hạ Tầm khi trở về Dương phủ vẫn đang ngáy khò khò. Đêm nay đã xảy ra không ít biến cố động trời, vậy mà kẻ khởi xướng mọi chuyện dường như chẳng hề liên quan, thật là một kẻ sung sướng.

Bành Tử Kỳ không còn thấy buồn cười được nữa, phản ứng của Hạ Tầm lúc này quá đỗi khác thường: sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, ngủ say đến bất tỉnh nhân sự. Nếu là say rượu, hắn chắc chắn không thể ngủ say đến mức này. Bành Tử Kỳ cảm thấy lo lắng, chưa đợi nha đầu Thúy Vân gọi Nhị Lăng Tử tới, nàng đã lập tức nhảy xuống xe ngựa, cõng Hạ Tầm lên lưng.

Bành Tử Kỳ vốn là người luyện võ, sức lực lớn, cũng không cảm thấy Hạ Tầm nặng nhọc chút nào trên lưng. Chỉ là... có một vật gì đó trên người hắn cứ chọc vào bên hông nàng một cách khó chịu, khiến nàng rất không tự nhiên.

Bành Tử Kỳ khó chịu vặn vẹo vòng eo thon gọn, nhưng vẫn không tránh được. Nàng thầm nghĩ: “Người đàn ông này đúng là lôi thôi, trên người lại mang theo thứ gì đó, cũng không ngại vướng víu.”

Thứ cứng nóng đang nhô lên, xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh chạm vào phần eo của Bành Tử Kỳ. Nàng đột nhiên nhận ra đó là cái gì, khuôn mặt đỏ bừng tới tận mang tai, hai bàn tay mềm nhũn suýt chút nữa buông Hạ Tầm xuống đất.

“Thật sự là... thật sự là... quỷ quái như vậy, hôn mê bất tỉnh mà còn có thể... ta... ta...”

Bành Tử Kỳ trong lòng xấu hổ vô cùng, nàng chỉ cảm thấy chỗ đó của Hạ Tầm phía sau lưng nóng hừng hực. Nàng nghĩ dời đi sự chú ý, nhưng làm sao lảng tránh được? Cái thứ đó, nào là dài ngắn, nào là phẩm chất...

Chết tiệt! Bành Tử Kỳ hai chân run rẩy, cố gắng lắm mới đưa được Hạ Tầm đến cửa phòng.

Nha đầu Thúy Vân đi trước đốt nến, dẫn Bành Tử Kỳ vào phòng ngủ của thiếu gia. Nàng đặt Hạ Tầm lên giường, tuy trường bào chưa cởi ra nhưng cái chỗ xấu hổ kia vẫn vô cùng hùng vĩ, dù nằm ngửa cũng không thể che giấu được. Bành Tử Kỳ mặt đỏ bừng, vội vàng kéo chăn đắp cho hắn.

Thúy Vân châm nến xong, quay sang Bành Tử Kỳ hỏi: “Nhà người ta có hỷ sự, sao thiếu gia lại uống đến mức này? Có cần tiểu tỳ mời quản sự đến đây không?”

Tiểu Địch đang bị thương nên ban đêm cha mẹ nàng luôn ở cạnh chăm sóc. Tiếu quản sự hiện tại không ở gần đây. Bành Tử Kỳ vội nói: “Không cần đâu. Hắn chỉ uống rượu say, nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi. Ngươi đi ngủ đi.”

Đuổi Thúy Vân đi xong, Bành Tử Kỳ mặt vẫn đỏ bừng, quay lại nhìn Hạ Tầm: “Thật vô lý, đàn ông... đàn ông khi ngủ có thể như vậy sao?”

“Uống rượu... uống rượu... chắc là do uống rượu! Ta hiểu rồi!”

Không đúng!

Bành Tử Kỳ nhớ tới kinh nghiệm mình từng trải qua liền bừng tỉnh: “Hắn nhất định uống phải rượu giả! Ta đã khuyên hắn ngày đó nên đập nát cửa hàng gian thương đó đi, vậy mà hắn không đồng ý. Bây giờ thì hay rồi, uống trúng rượu giả! Tôn gia cũng thật là, nhà có tiền có thế lực, vậy mà còn mua rượu giả về hại người.”

Bành Tử Kỳ mang ngọn nến tới gần, chăm chú nhìn thần sắc Hạ Tầm. Hạ Tầm sắc mặt đỏ hồng, hô hấp dồn dập, miệng khô khốc, thỉnh thoảng lại liếm môi. Bành Tử Kỳ vô thức liếc nhìn hạ thân của hắn, sau đó lập tức thu về nhanh như chớp. Chẳng lẽ rượu giả lại có hiệu quả đến vậy? Mặt nàng đỏ bừng, chỉ vì cố nhịn cười.

Đúng lúc này, Hạ Tầm lẩm bẩm: “Nước, nước, ta khát...”

“A!” Bành Tử Kỳ giật mình, vội vàng chạy đi lấy một tách trà lạnh tới. Một tay cầm tách trà, một tay nâng đầu Hạ Tầm lên định rót vào miệng hắn. Không biết Hạ Tầm đang mơ thấy gì, vừa chạm phải làn da mịn màng của nàng, hắn liền giang hai tay ra ôm chầm lấy Bành Tử Kỳ. Tách trà rơi xuống đất, vỡ tan tành. Bành Tử Kỳ vừa mới kêu “Ái da” một tiếng, Hạ Tầm đã duỗi cánh tay ôm chặt lấy, kéo nàng xuống, áp lên người mình.

Bành Tử Kỳ vừa sợ vừa loạn, cũng không biết có nên cự tuyệt hay không, cũng không nghĩ tới việc cự tuyệt. Những ý niệm mê loạn trong đầu, trong tích tắc đã xoay chuyển trăm ngàn lần trong lòng nàng. Khi đôi môi anh đào của nàng bị Hạ Tầm hôn, nàng cả kinh, toàn thân cứng đờ lại. Đôi mắt nàng trợn càng lúc càng lớn, vừa định kinh hô thì một cái đầu lưỡi nóng như lửa đã thừa cơ bá đạo xâm nhập vào, chiếm lấy khoang miệng nhỏ nhắn của nàng...

Bành Tử Kỳ tâm tình hoảng loạn, trong lòng chỉ nghĩ muốn đẩy Hạ Tầm ra, nhưng không hiểu sao, miệng nàng vừa bị hắn hôn một cái, đầu nàng như bị sét đánh trúng, toàn thân mềm nhũn vô lực, động tác kháng cự yếu ớt vô lực, nào còn đẩy ra được Hạ Tầm, mặc dù đang ở trong mộng mà vẫn nhiệt tình như lửa.

“Không được... không được...”

Bành Tử Kỳ liều mạng chống cự nhưng không hiểu người đàn ông trên người nàng đang làm gì. Nàng chỉ cảm thấy thân thể nóng bừng, hơi thở và đầu lưỡi bị hắn nút chặt, rốt cuộc cũng không nghĩ ra điều gì. Đúng lúc này, bàn tay Hạ Tầm đột nhiên từ bên hông nàng hướng xuống dưới tìm kiếm, chỗ kín bị hắn chạm vào một cái, như thể đột nhiên bị một cái bàn ủi nóng chạm trúng. Bành Tử Kỳ triệt để thức tỉnh, nàng hét lên một tiếng, ra sức đẩy, nhân cơ hội lật nghiêng người lăn xuống đất.

“Ông trời ơi! Hắn lại... hắn lại...” Bành Tử Kỳ thẹn đến nỗi chỉ muốn tìm kẽ đất mà chui xuống, bưng kín khuôn mặt nóng hổi. Nhưng sau nửa ngày lo lắng suy nghĩ, nàng lại phát giác Hạ Tầm không còn hành động gì thêm nữa. Bành Tử Kỳ lặng lẽ mở mắt nhìn qua kẽ tay, nhìn về phía trên giường, thấy Hạ Tầm đang ừ ừ vài tiếng, hai tay vung loạn xạ vài cái, không chạm phải ai, lại nằm yên ngủ thật say. Chỉ là hơi thở vẫn khò khè, khuôn mặt đỏ bừng như lửa. Bành Tử Kỳ muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn, chỉ vụng trộm nghiêng mắt liếc hắn, thỉnh thoảng liếc nhìn chén trà vỡ dưới đất, hai tay chậm rãi thả lỏng.

“Hắn... hắn làm vậy là do uống phải rượu giả, là do vô tình. Sau này... sau này chắc hắn cũng không biết, ta... ta không nên trách hắn.”

Bành Tử Kỳ nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má nóng bừng của mình, thầm nghĩ. Nàng vẫn nhớ tới cảm giác kinh tâm động phách khi đầu lưỡi hắn tiến vào miệng, trong lúc nhất thời mắt mơ xương mềm, ý mã tâm viên. Cảm giác cơ thể rã rời, mềm nhũn còn vất vả hơn nhiều so với lúc cột bao cát, chạy vòng quanh Bành gia trang hai mươi vòng. Nàng thầm nghĩ nên nằm xuống, nhưng đôi chân mềm nhũn, thế là nàng vịn tay bên giường chậm rãi ngồi xổm xuống.

Bành Tử Kỳ đầu óc miên man suy nghĩ hồi lâu, đang định đứng dậy đi ra ngoài thì đột nhiên thân thể đứng sững lại: “Không đúng! Yến tiệc tại Tôn gia, không mấy ai uống đến say mèm. Ta lúc nào cũng để ý đến Hạ Tầm, hắn rõ ràng uống không nhiều, tại sao người khác không ngủ, mà hắn lại mê man như vậy hết lần này đến lần khác?”

Liên tưởng đến phản ứng của mình đêm đó, trong lòng Bành Tử Kỳ dâng lên một mối nghi hoặc khó giải. Nàng vô thức vươn tay về phía Hạ Tầm, sợ kinh động hắn rồi lại ôm ấp mình. Bành Tử Kỳ cẩn thận nhấc ống tay áo Hạ Tầm lên, đưa tay dò xét vào bên trong. Bên trong có một gói thuốc. Vô duyên vô cớ, trên người hắn mang theo một gói thuốc làm gì?

Bành Tử Kỳ mang gói thuốc đến trước ngọn nến để xem xét. Rất tốt! Tây Môn huynh đệ quả là rất cẩn thận, trên gói thuốc còn ghi rõ tên: “Thúc mộng hương”.

Tuy còn rất nhiều chuyện bí ẩn không thể giải thích, ví dụ như Hạ Tầm tại sao lại cho mình uống thuốc đó, nhưng từ đây Bành Tử Kỳ có thể suy ra một điều: Nàng đêm đó chịu đủ mọi khổ sở, rồi hôm sau lại mơ một giấc mộng xấu hổ vì chuyện mình không còn thuần khiết như vậy, tất cả nhất định là chuyện tốt do tên này làm ra.

Bành Tử Kỳ nắm chặt gói thuốc trong tay, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía Hạ Tầm đang ngáy khò khò...

Chú rể Tôn gia Đỗ Thiên Vĩ được mang đến tiệm thuốc. Tân nương Diệu Thương không màng đến lễ nghi, vẫn mặc toàn quần áo hồng cùng với mẫu thân, vội vàng hấp tấp đi theo sau.

Mặc kệ hắn trúng độc gì đi nữa, trước hết, thuốc tẩy ruột là quan trọng nhất. Trong tiệm đã có sẵn dược liệu, chỉ cần mang ra sắc là được. Còn bên này, các vị lão lang trung liền bắt đầu hội chẩn.

Bệnh trạng trúng độc của Đỗ Thiên Vĩ cũng không có điểm đặc biệt nào gợi liên tưởng đến Khiên Cơ độc. Ít nhất, phần lớn bệnh trạng không phải là dấu hiệu đặc trưng khi trúng Khiên Cơ độc. Mà Khiên Cơ là một loại kịch độc đặc biệt ở Vân Nam, ở phương Bắc cực kỳ hiếm thấy. Mấy vị lang trung tuy kiến thức rộng rãi, nhưng ngay từ đầu không nghĩ tới loại kỳ độc này, bởi vậy viết ra vài phương thuốc cũng không đúng bệnh.

Một phương thuốc được đưa ra. Dược liệu lập tức được mang tới. Hạ nhân trong phủ chạy đi chạy lại như đèn kéo quân. Một chén thuốc đã uống hết nhưng vẫn không có tác dụng, tình trạng Đỗ Thiên Vĩ càng lúc càng nguy kịch. Lúc đầu, hắn còn đau đến lăn lộn dưới đất.

Mấy gia đinh khỏe mạnh liền hợp sức mới giữ hắn lại được. Nhưng càng về sau, hắn lăn qua lăn lại đến kiệt sức, cả th��n thể cuộn tròn thành một khối, giống như một cái trục quay, ngay cả khí lực giãy giụa cũng không còn.

Một lang trung nhìn thấy liền sợ hãi hô lên: “Các vị mau nhìn xem! Bộ dạng cô gia hiện tại, hắn trúng phải, chẳng lẽ là Khiên Cơ độc?”

Các lang trung đều nhìn lại, càng xem càng thấy giống, ai nấy đều biến sắc mặt. Lúc này, bọn họ chỉ còn cách cố gắng hết mình, tập trung toàn bộ dược liệu chuyên giải Khiên Cơ độc mang xuống bếp để sắc. Tiểu nhị vừa mang thuốc lui ra, Tôn Tuyết Liên liền rên rỉ một tiếng rồi loạng choạng ngã xuống đất.

Vừa rồi nàng cũng cảm thấy đầu choáng váng, thở không ra hơi. Nàng còn tưởng tối nay gặp quá nhiều biến cố nên thân thể không được khỏe, không ngờ chịu đựng một hồi liền gục ngã xuống đất. Nàng muốn cố gắng đứng dậy nói chuyện thì hai chân mềm nhũn, cả người lại một lần nữa ngã trên mặt đất.

Văn Uyên và Phương Nhạc Tử nhìn thấy bộ dạng của chủ nhân liền biến sắc mặt, nói: “Không ổn! Chủ nhân bệnh trạng giống hệt cô gia!”

Diệu Thương hoang mang lo sợ, kích động đến phát khóc, nói: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Các ngươi nhanh nghĩ cách đi!”

Văn Uyên vội la lên: “Nhanh, lập tức chuẩn bị thuốc tẩy cho chủ nhân uống! Vừa rồi những thuốc kia đều không có tác dụng. Chúng ta hôm nay chỉ có một phương thuốc chữa trị Khiên Cơ độc, lập tức đi sắc thuốc mau lên!”

Một đám người hoảng loạn, cố gắng làm cho Tôn Tuyết Liên ói ra. Lại tẩy ruột một lần nữa. Thật vất vả lắm mới xong những việc này thì phòng bếp đã đem chén thuốc giải Khiên Cơ độc đưa đến.

“Nhanh cho chủ nhân uống!”

“Nhanh cho cô gia uống!”

Hai lang trung cùng hô lên một tiếng sau đó ngơ ngẩn nhìn nhau. Khiên Cơ độc đáng sợ vô cùng, nếu sớm uống thuốc thì còn một phần hy vọng. Nhưng hai người trúng độc, một là chủ nhân, một là cô gia, chén thuốc này nên đưa cho ai uống trước? Theo lý thuyết thì nên đưa cho Đỗ Thiên Vĩ, người đang trong tình trạng nguy kịch, nhưng...

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tôn Diệu Thương. Hai người trúng độc, một là mẫu thân, một là chồng của nàng, chỉ nàng mới có tư cách quyết định ai là người uống trước. Diệu Thương trong lòng hoảng hốt. Nàng vốn yêu Dương Húc, đối với trượng phu do mẫu thân an bài, nàng không hài lòng, rất không hài lòng, chẳng có một chút tình cảm nào. Nhưng lúc này liên quan đến sinh tử của hắn, nàng không thể coi như không biết gì, rốt cuộc nàng vẫn là một cô gái thiện lương.

Diệu Thương khó xử nhìn mẫu thân đang đau đớn run rẩy, rồi lại nhìn đến trượng phu đang co quắp tay chân thành một khối cứng ngắt. Thật sự khó có thể lựa chọn ai. Nhưng đúng lúc này, Phương Tử Nhạc đang ngồi gần Đỗ Thiên Vĩ, đứng lên trầm giọng nói: “Cho chủ nhân uống thuốc đi!”

Văn Uyên vội kêu lên: “Phương huynh, chủ nhân vừa mới phát tác, vẫn còn chịu đựng được, cô gia thì...”

Phương Tử Nhạc lắc đầu chán nản, nói: “Cô gia... hắn... đã không cần cứu...”

“Cái gì?”

Văn Uyên bước sải một bước dài đến trước mặt Đỗ Thiên Vĩ, vừa định đưa tay bắt mạch hắn, nhưng chỉ liếc nhìn sắc mặt hắn, bàn tay liền cứng đờ tại chỗ.

Đỗ Thiên Vĩ đã chết. Với kinh nghiệm làm nghề y nhiều năm của Văn Uyên, liếc một cái là nhìn ra được cô gia đã một mạng quy tiên. Sắc mặt hắn xám xịt, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà giữ nguyên vẻ mặt dữ tợn. Càng đáng sợ hơn là, thi thể hắn vẫn đang run rẩy từng hồi. Dù người đã chết, nhưng cơ năng trong thân thể vẫn chưa hoàn toàn tử vong, bị độc dược kích thích, ti���p tục sinh ra phản ứng.

Văn Uyên lùi về hai bước, trầm giọng nói: “Khiên Cơ! Tuyệt đối là Khiên Cơ độc! Nhanh! Lập tức cho chủ nhân uống thuốc!”

Hai lang trung vội vàng lấy chén thuốc trong tay tiểu nhị, vội vàng cho Tôn Tuyết Liên uống thuốc. Diệu Thương ngơ ngác nhìn thi thể Đỗ Thiên Vĩ, có một cảm giác khó tả. Tuy chưa đến mức bi thương, bởi vì nàng đối với người đàn ông này không có tình cảm chút nào. Nhưng bất kể nói thế nào, người đàn ông này vốn nên từ nay về sau làm bạn đời với nàng. Nàng thậm chí còn không thấy rõ mặt mũi người này, nhưng hắn lại đã chết...

Tiếng đập cửa vang lên ầm ầm. Gia đinh vừa mới ra mở cửa thì một người mập mạp vịn cửa xông thẳng vào. Do vội vàng nên chân vấp vào gờ cửa, ngã xuống đất, khàn giọng kêu lên: “Cứu... cứu mạng... đau chết ta rồi...”

Bọn hạ nhân ba chân bốn cẳng dìu người đó vào trong. Một người nhận ra mặt hắn, kêu lên: “An viên ngoại?”

An Lập Đông đau đến mức run rẩy, nói: “Mau... mau chữa bệnh cho ta... ta đau nhức... không thể thở.”

Hắn vừa nói, tay chân vừa run rẩy. Thấy tình cảnh này, các lang trung kia làm sao không biết trên người hắn đang xảy ra chuyện gì. Ngay lập tức dìu hắn vào trong sảnh, đặt nằm xuống. Cũng may các lang trung đã xác định nguyên nhân trúng độc, bắt đúng bệnh, hốt thuốc, lập tức thi cứu. Vì thế, hắn không giống Đỗ Thiên Vĩ đang nằm ngay đơ gần đó, không phải chịu cảnh chữa trị sai hướng từ đầu.

“Lão Văn! Lão Văn, ta cảm thấy có chuyện không đúng!”

Phương Tử Nhạc dùng cùi chỏ khẽ huých người Văn Uyên, thấp giọng nói: “Cô gia, chủ nhân, An viên ngoại, liên tiếp ba người trúng độc, ngươi nói xem... chẳng lẽ chỉ có ba người?”

Văn Uyên hỏi: “Ý ngươi là gì?”

“Ta lo lắng... có thể rất nhiều người đã trúng độc! Kể cả chúng ta nữa...”

Văn Uyên vừa nghe xong liền biến sắc mặt, lập tức quay đầu phân phó đồ đệ: “Nhanh, chuẩn bị mười phần thuốc giải độc! Không! Càng nhiều càng tốt! Nhanh lên!”

Tôn Tuyết Liên đã uống cả thuốc tẩy lẫn thuốc giải độc, mặc dù chưa thể khỏi hẳn, nhưng độc tố đã ngừng xâm nhập vào cơ thể, khí sắc tốt hơn nhiều. Suy nghĩ của nàng vẫn đang tỉnh táo, vừa nghe đến những lời này, cũng tỉnh ngộ, chỉ sợ sẽ có càng nhiều người bị trúng độc. Vội vàng cố hết sức nói: “Thương nhi, Thương nhi...”

“Mẹ...”

Tôn Diệu Thương vội vàng nhào vào lòng Tôn Tuyết Liên, chưa kịp nói chuyện, nước mắt cứ tuôn xuống như mưa. Nàng một mực sống trong hạnh phúc vô lo, bao giờ mới gặp phải cục diện như vậy? Chỉ trong chốc lát, trong nhà có thể mọi người đều ngã xuống, còn lại một mình nàng thật sự không biết phải làm sao mới tốt.

Tôn Tuyết Liên cố hết sức nói: “Thương nhi, con nghe mẹ đây... Nếu như mẹ chết, Tôn gia... Tôn gia phải giao vào tay con. Làm chủ một gia đình không phải... dễ dàng như vậy, con phải... con phải...”

“Không! Không! Mẹ sẽ không chết! Mẹ sẽ không chết!” Diệu Thương vừa khóc vừa liên tục lắc đầu.

“Câm miệng!”

Tôn Tuyết Liên dùng toàn bộ khí lực quát lên một tiếng, vẻ uy nghiêm làm Diệu Thương không dám khóc thành tiếng, chỉ biết cắn môi, không cho tiếng khóc phát ra, nước mắt lưng tròng nghe nàng nói.

Tôn Tuyết Liên nói: “Con nghe đây, lập tức... tập trung tất cả mọi người trong phủ. Một khi... một khi có người xuất hiện dấu hiệu trúng độc, lập tức... cho uống thuốc. Tất cả dược liệu trong phủ... toàn bộ... toàn bộ tập trung lại, không cho phép cất giấu. Kiểm tra danh mục quà tặng, thông báo cho tất cả khách khứa... Nếu như... nếu như có người phát sinh chuyện gì...”

Tôn Diệu Thương liên tục gật đầu, nói: “Mẹ, hài nhi biết, hài nhi biết phải làm thế nào, mẹ không cần nói nữa.”

Nói xong, nàng liền đứng dậy, dựa theo lời mẫu thân, nhanh chóng phân phó mọi người làm theo.

An Lập Đông chỉ uống một chén rượu độc, lại thêm thân thể to béo nên số lượng độc đi vào cơ thể ít hơn Tôn Tuyết Liên rất nhiều. Hắn may mắn được cứu kịp thời. Cho dù phải chen chúc ngồi trên ghế, mặt mày héo hắt, nhưng cũng coi như nhặt được một mạng trở về.

Hắn nghiến răng nghiến lợi quát: “Có người hạ độc! Đây là một âm mưu! Con mẹ nó, ai muốn hạ độc?”

Đang nói thì ngoài cửa lớn xuất hiện hai tên côn đồ, đúng là hai kẻ ngày đó cười nhạo Canh viên ngoại bán những món hàng vớ vẩn. Hai tên vô lại vừa mở miệng, mùi rượu đã lan ra khắp phòng. Chúng cõng trên vai một người quần áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù. Một trong hai tên cười hì hì, nói: “Ơ, sao lại náo nhiệt thế này? Hôm nay không phải Tôn gia đang có hỷ sự sao? Chuyện gì thế này?”

Một tên vô lại khác kêu to: “Trả thù lao, trả thù lao! Canh viên ngoại đã đáp ứng, chỉ cần chúng ta mang hắn về là sẽ cho mỗi người mười xâu tiền. Tôn nương tử, chuyện này tướng công nhà người chính miệng đáp ứng rồi, người không được nuốt lời nha!”

Hắn vừa nói xong, mọi người liền nhận ra người bị bọn chúng khiêng vào chính là Canh Tân. Mặt mũi hắn bầm dập, hô hấp khó khăn. Văn Uyên, Phương Tử Nhạc và mấy lang trung âm thầm kêu khổ, vội vàng chạy đến đỡ lấy hắn, rồi quát: “Mau mau, nhanh mang giải dược tới!” Truyen.free là đơn vị nắm giữ bản quyền của tác phẩm chuyển ngữ này.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free