BLUE WINDS - Chapter 1:
Blue Winds: Cơn Gió Xanh
Chương 1 – Phi vụ ăn cướp và màn rượt đuổi
Thành phố Rs, một nơi kỳ lạ vừa yên bình vừa hỗn loạn, nằm giữa những cơn gió xào xạc thổi qua những con đường đông đúc. Sau vụ sáp nhập tỉnh, Rs trở thành một thành phố đầy rẫy những băng nhóm côn đồ và những vụ cướp lẻ tẻ làm dân tình lúc nào cũng thấp thỏm. Dưới ánh nắng nhạt nhòa buổi trưa, bốn thằng nhóc lang thang bước vào câu chuyện của chính mình, mang theo sự bực dọc, những giấc mơ vớ vẩn, và cả cái nghèo kiết xác.
________________________________________
Một tiếng thở dài nặng nề vang lên trong con hẻm chật chội, nơi mấy tấm bảng quảng cáo cũ kỹ rung lên khe khẽ trong gió.
Khai, mắt thâm quầng, tóc bù xù, ngồi bệt xuống góc tường, tay ôm đầu. “Dcm, mãi mới lết được đến cái thành phố này. Mới bị đuổi việc, giờ tao chẳng biết làm gì. Tìm cái nhà trọ rẻ rẻ, rồi tính cách kiếm tiền sau vậy.”
Tiếng cãi vã ầm ĩ nổ ra, phá tan cái yên tĩnh của con hẻm.
Ken, cao lêu nghêu nhưng gầy nhom, chỉ thẳng vào mặt Chuột, gào lên. “Mày bị ngu à, Chuột? Tụi mình còn chẳng có nổi một đồng để trả tiền trọ, nói gì đến sống qua ngày! Bố mẹ đuổi tao với mày ra khỏi nhà, giờ phải tự bươn chải. Mày nghĩ tao muốn thế này à? Bực vãi!”
Chuột, nhỏ con nhưng láo lếu, nhếch mép cười đểu. “Kệ mẹ mày! Tại mày lười chảy thây, chẳng thèm giúp bố mẹ một tay, giờ đổ thừa tao? Tao nói sai chỗ nào? Muốn solo không, hả?”
Ken siết chặt nắm đấm, mặt đỏ phừng phừng, sẵn sàng lao vào.
Khai vội đứng phắt dậy, chen vào giữa hai thằng, giơ tay can. “Dcm, bình tĩnh chút đi, anh em! Đứng giữa đường gào thét thế này, ngại vãi. Hòa giải chút đi, tao xin!”
Huy, thằng trầm tính nhất nhóm, dựa lưng vào tường, lẩm bẩm. “Dcm, đây là cái chỗ quái quỷ gì vậy? Tụi mày cứ cãi nhau hoài, chán vãi. Mà cái thành phố này… nhìn cứ sai sai thế nào ấy.”
Cả ba thằng – Ken, Chuột, Khai – đồng thanh gào lên: “Đếch phải chuyện của mày, AI HỎI?!”
Bác chủ nhà trọ, một ông già mặt mày khắc khổ, áo sơ mi nhàu nhĩ, bước ra từ căn nhà gần đó, quát um lên. “Mấy thằng nhóc này cứ cãi nhau, đánh lộn giữa đường làm gì? Muốn thuê nhà thì thuê lẹ đi, đừng làm mất thời gian buôn bán của tao!”
Chuột nhếch mép, mắt lóe lên tia đểu giả. “Ồ, thế hả bác? Mày… à nhầm, bác có trình không mà dám hù tụi tao?”
Tiếng đánh đấm vang khắp con hẻm. Dân chúng xung quanh chỉ liếc nhìn rồi lắc đầu, như thể chuyện này là cơm bữa ở Rs. Cả bốn thằng kéo ông bác vào trong, tiếp tục “xử lý” trong tiếng la hét. Bọn này đúng là lũ khó hiểu.
Loa phát thanh ở khu chợ gần đó vang lên, giọng gã dẫn chương trình vui vẻ như chẳng quan tâm gì đến cái hỗn loạn ngoài kia. “Chào mừng đến với bản tin thời tiết và cuộc sống tại Rs! Hôm nay là một ngày đẹp trời, ít nắng, ít mưa, cực kỳ thích hợp để ra ngoài. Phiên chợ hôm nay nhộn nhịp vãi, phải không nào? Tận hưởng ngày mới đi nhé!”
________________________________________
Cả bốn thằng lếch thếch trong khu chợ sầm uất, tìm đồ ăn với mấy thứ linh tinh để sống qua ngày. Ken cặm cụi chế tạo mấy món đồ vớ vẩn từ rác rưởi nhặt được, còn Chuột thì lùng sục đống rác, hy vọng kiếm được phế liệu để hỗ trợ thằng anh. Huy, như thường lệ, càm ràm về giá cả.
Huy, tay cầm con gà còi cọc, gào lên với chủ tiệm. “Dcm, mày bán đắt vãi! Tao còn đúng 23k, mà mày chỉnh giá trên trời! Muốn lừa tao à?”
Chủ tiệm, một gã bụng phệ, cười khà khà. “Thời buổi kinh tế khó khăn, ku ơi. Thịt gà với mớ rau này có ngon đâu mà rẻ? Thôi, tao bớt cho mày chút, 20k, chịu không?”
Điện thoại của Huy reo. Thằng này bắt máy, giọng cáu bẩn.
Huy: “Alo, gọi gì đấy, Ken Lười?”
Ken, đầu dây bên kia, thở dài. “Mày mua đồ xong thì qua ăn trưa với tụi tao. Chiều đi làm vài việc, kiếm tí tiền. Thời buổi này khó khăn vãi, ku ơi.”
Trong khi đó, Khai đang cặm cụi sửa một chiếc xe máy cà tàng, hy vọng kiếm được vài đồng từ việc giao hàng. Cuộc sống của cả bốn cứ thế trôi, yên bình lẳng lặng...
________________________________________
Sáng ngày 23/4
Một buổi sáng trời trong, Ken đi dạo quanh khu chợ, vô tình nhặt được một tờ báo nhàu nhĩ.
Trên đó, dòng chữ in đậm đập vào mắt: “Làm tất cả phi vụ, việc nhẹ lương cao!” Ken đọc lướt, mắt sáng rực, rồi chạy về khoe với cả đám.
Huy, nhíu mày, giọng nghi ngờ. “Dcm, việc nhẹ lương cao? Cái quái gì thế? Thật không, hay lại lừa đảo? Tụi mình nghèo xác xơ, bị lừa nữa là chết đói!”
Ken cười to, vỗ vai Huy. “Mày gà mờ vãi! Cứ thử đi, biết đâu đổi đời. Lỡ bị lừa thì cũng chẳng mất gì, đúng không? Hồi trước tụi mình đi làm công trình còn bị chích điện, giờ sợ gì nữa?”
Chuột, ngồi bệt dưới đất, nhếch mép. “Nghe cũng ngon đấy. Nhưng nếu là lừa, tao đập thằng viết báo trước, rồi tính sau.”
Khai, thằng điềm tĩnh nhất nhóm, gật đầu. “Thôi, liều một lần xem sao. Dù gì cả đám cũng chẳng còn gì để mất.”
Cả bốn thằng quyết định liều mạng thử vận may. Theo địa chỉ trên tờ báo, chúng kéo đến một văn phòng thám tử bỏ hoang ở thành phố Tg, một nơi hỗn loạn với đám côn đồ tụ tập đánh lộn, dân đua đòi khoe mẽ. Tg được mệnh danh là “thành phố khó sống nhất thế giới”, nơi bọn mafia thường xuyên nhòm ngó.
Tại văn phòng, một thằng nhân viên gầy nhom, mắt khinh khỉnh, quát. “Tụi mày nghèo kiết xác thế này, vào đây làm gì? Cút đi, đừng làm mất thời gian tao!”
Chuột bật dậy, gầm lên. “Mày có trình không mà dám đuổi tụi tao?” Chẳng để thằng kia kịp phản ứng, Chuột lao vào đấm đá túi bụi. Cả đám xông lên, biến văn phòng thành bãi chiến trường.
Bên trong, chúng đối mặt với một gã sếp bí ẩn, mặt lạnh như đá, ngồi trước cái bàn họp sang trọng. Gã nhìn cả đám, giọng trầm. “Tụi mày muốn kiếm tiền? Được. Tao giao cho một phi vụ. Ba chiếc xe: hai xe dự phòng phòng trường hợp tụi mày lái như cùi, một xe để cướp ngân hàng ‘Wonder Of You’. Ngân hàng này từng bị cướp chán chê, nhưng tụi mày phải làm cho ra trò.”
Khai, với tay lái lụa, điều khiển xe vèo vèo, đến ngân hàng chỉ trong 5 phút thay vì 30 phút như thường. Huy, mệt mỏi sau trận cãi vã, ngủ gục trên xe, để ba thằng còn lại lo vụ cướp. Vụ cướp xong xuôi nhanh gọn, nhưng vừa rời khỏi ngân hàng, sáu xe cảnh sát áp sát, rượt đuổi căng như dây đàn.
Chuột, ngồi sau xe, gào lên. “Để tao lái cho! Tụi mày lái thế này sao mà có hứng?” Một xe cảnh sát va chạm mạnh với xe nhóm, nổ tung ngay tức khắc. Nhưng chưa kịp ăn mừng, năm xe cảnh sát khác xuất hiện, chặn đường. Chuột rút súng, xả đạn liên hồi, phá nát cả năm chiếc, mở đường chạy trốn.
Cả bốn thằng giờ bị liệt vào danh sách tội phạm nguy hiểm nhất, mang hàng nóng, truy nã mức 4 sao. Đói bụng, chúng định dừng ăn trưa, vì gã sếp bảo 5 giờ chiều mới đến nhận tiền. Nhưng bản tin truyền hình bất ngờ vang lên: “Tội phạm truy nã khét tiếng xuất hiện tại Rs!” Dân chúng bắt đầu truy đuổi, la hét đòi phần thưởng 100 đô.
Trong lúc chạy trốn, Huy ngã khỏi xe, bị đám giang hồ chặn đánh. “Mày là thằng bị truy nã, đúng không? Đưa tiền đây, hoặc chết!” Huy, dù mệt, vẫn đánh trả tơi bời, cướp xe bọn chúng, lao đi tìm nhóm. Nhưng do lạc đường, xe Huy hết xăng, phát nổ, phá tan cả khu phố.
Cảnh chuyển về ba thằng còn lại, bị xe cảnh sát đuổi gắt. Cảnh sát trưởng Hải, một lão cáo già, suýt tóm được nhóm. Nhưng Chuột, liều mạng, xả hết đạn, phá nát xe của Hải. Đến 2 giờ chiều, nắng gắt làm cảnh sát mất dấu. Một thằng cảnh sát ngầm định phục kích, nhưng bị cả đám đánh đến bất tỉnh. Mức truy nã giờ lên 5 sao.
Gần đến một cây cầu, Chuột ném bình xăng, làm nổ tung xe cảnh sát, khiến cảnh sát trưởng Hải toi mạng. Nhưng đến giờ chia tiền, gã sếp bất ngờ chuồn mất với túi tiền. Hóa ra, tất cả là cái bẫy. Cả đám phát hiện bị lừa, tóm được gã sếp, đánh gần chết. Nhưng cuối cùng, cả bốn thằng vẫn trắng tay, nghèo kiết xác như ngày đầu.
Khai, thở dài, nhìn về phía chân trời nơi gió Rs vẫn thổi. “Dcm, lại bắt đầu từ số không.”
Chuột, nhếch mép, châm điếu thuốc. “Kệ mẹ nó. Lần sau, tao đập thằng nào dám lừa tụi mình trước.”
Huy, ôm bụng đói, càu nhàu. “Mà giờ… kiếm gì ăn đây, tao đói vãi.”
Ken, cười khà, vỗ vai cả đám. “Thôi, đi kiếm việc mới. Rs này còn dài, tụi mình còn nhiều trò để chơi!”
Dưới cơn gió xào xạc của những tán cây, cuộc chơi vẫn chưa kết thúc…