Blood Covenant - Chapter 16: Oliver Mitchell
Vladimir lang thang giữa đại sảnh I.H.A rộng lớn với vô vàn cái bóng trắng xóa lướt qua lại. Những cái bóng ấy cứ thế mà đi xuyên qua cơ thể hắn, giống như hồn ma vất vưởng nơi nhân gian. Bá tước chẳng buồn đoái hoài, tiếp tục bước đi trong vô định, men theo hành lang đặc vụ im ắng đến đáng sợ. Hắn từ tốn rẽ qua văn phòng của thợ săn Leonard Bradley, nằm tách biệt ở phía cuối cầu thang bộ.
Tại đó, xuất hiện hai dáng người thấp thoáng bên cạnh chiếc cửa gỗ sồi. Một cao lớn, mang dáng dấp từng trải qua nhiều cuộc chinh chiến. Một thấp bé hơn, bồn chồn và đầy lo lắng.
Bá tước nhìn chằm chằm vào kẻ to lớn với khuôn mặt già dặn. Hắn rõ biết đó là ai. Đội trưởng đội một, Leonard Bradley. Và cả thợ săn đứng đối diện ông, Oliver Mitchell, với mái tóc nâu hạt dẻ và ánh mắt lo âu không sai vào đâu được.
Họ đang trao đổi về nhiệm vụ mới.
Leonard chau cặp mày, giọng ông gắt gỏng hơn thường lệ, hoàn toàn khác với phong thái điềm tĩnh mà mọi người hay thấy.
“Giám đốc? Cậu chắc chứ?”
“Vâng. Tôi hoàn toàn chắc chắn con mồi chính là giám đốc công ty đang tài trợ cho trụ sở Anh Quốc, thưa đội trưởng.” Mitchell thành thật báo cáo, giọng hạ đi sau từng chữ một thốt ra.
Leonard thở dài ngao ngán, ấn tay lên thái dương. Tay kia ông xoay nhẹ điếu xì gà chưa châm lửa. Chuyện này đúng ra phải trình thẳng lên Hội đồng Bàn Tròn, chứ không phải một đội trưởng không có mấy quyền lực như ông. Vậy mà Mitchell vẫn chọn tìm đến ông trước, hệt như bao thợ săn trẻ tuổi khác từng tin tưởng ông vô điều kiện.
Bất đắc dĩ, Leonard đành kiên nhẫn nghe hết. Sau đó, chắc chắn ông sẽ lê lết cái thân mệt nhừ lên gặp các chỉ huy cấp cao.
“Vậy cậu định bắt giám đốc về để lĩnh thưởng?”
“Không hẳn vậy.” Mitchell khẽ đặt ngón tay lên cằm. Anh nheo mắt lại, suy tính về kế hoạch sắp tới. “Tôi biết các chỉ huy vốn không ưa công ty đó. Nếu mình bắt giám đốc rồi… yêu cầu chuộc tiền, thì tổ chức vẫn có lợi hơn.”
Leonard tròn xoe mắt, tưởng như mình vừa nghe nhầm. Ông bỗng hắng giọng, bình tĩnh đáp lại
“Chuộc tiền?”
Mitchell gật đầu lia lịa. Nhìn nét mặt tự tin của anh, có lẽ Leonard cũng đã thầm đoán được động cơ dẫn đến trò hề táo bạo đó. Lương thợ săn cấp B ít đến vậy sao… Ông thậm chí còn hình dung ra cảnh Mitchell lôi được giám đốc về trụ sở, rồi cười một tràng hả hê khi đếm từng xấp tiền chuộc.
“Có vấn đề gì sao, đội trưởng?” Mitchell nghiêng đầu, thanh giọng chứa đầy thắc mắc.
Leonard không đáp, khiến bầu không khí trở nên yên ắng đến lạ thường. Ông từ tốn đặt xì gà lên miệng, tay mò mẫm chiếc bật lửa trong túi áo măng tô. Âm thanh tách tách vang lên, lửa bật ra một màu cam đỏ leo lét. Ông chậm chạp châm lửa, hít một hơi thuốc rồi phà ra ngọn khói trắng đắng nghét.
“Cậu đi với ai?” Leonard trầm giọng hỏi.
“Còn ai ngoài Blackbourne, thưa đội trưởng? Với lại, tôi cũng cần mượn vật phong ấn VA-03-021 cho nhiệm vụ lần này.”
“VA-03-021… là vật phẩm nào thế?” Ông nheo mắt, cố nhớ lại hàng trăm vật phẩm, vũ khí mà Thánh hội đã cung cấp.
“Mề đay chứa máu Thiên thần, có thể thanh tẩy ma cà rồng ạ.”
“Ồ… biết nhiều ghê. Tôi có tuổi rồi, hay quên thật.” Leonard vừa nói vừa nhún vai.
Mitchell cười trừ, tay vô thức gãi gãi đầu vì lời khen. Anh bỗng lui chân vài bước rồi dừng lại. Nét mặt anh ta lúc bấy giờ toát lên sự phấn khích ngông nghênh, không thiếu đi sự tự tin quá đà của mình. Cái điệu bộ ấy chóng khiến Vladimir đứng quan sát từ đầu, phải bật cười khúc khích bởi màn kịch giả tạo mà Mitchell đảm nhận.
“Vậy đội trưởng Bradley, cho phép tôi nhận ủy thác lần này chứ?” Mitchell đứng thẳng lưng, giọng trở nên nghiêm nghị một cách gượng gạo.
“Cậu làm gì làm, tôi không can thiệp. Miễn không gây rắc rối cho trụ sở.”
“Vâng! Ngài cứ trông cậy vào tôi!”
Mitchell cúi đầu hành lễ lịch sự, thế mà sự hớn hở ấy chỉ làm Bá tước buồn nôn.
Bá tước bước xuyên qua hai người họ, đẩy nhẹ cánh cửa văn phòng Leonard. Trước khi đi vào không gian kế tiếp, hắn ngoái đầu liếc nhìn khuôn mặt đáng khinh của Mitchell. Sau đó, hắn biến mất sau cánh cửa ấy, không gian xung quanh cũng dần tan biến đi.
Cánh cửa dẫn hắn đến con phố vắng tanh, tràn ngập không khí lạnh lẽo và u ám. Vladimir đảo mắt nhìn quanh quất những tòa nhà cổ kính nằm san sát nhau, phía bên vệ đường là dãy đèn khí đốt ánh lên màu cam lai sáng trưng. Thoạt nhìn, người ta sẽ dễ bị lẫn lộn với khu phố khác, bởi vì Luân Đôn tràn ngập những nơi như thế này. Nhưng hắn thừa biết, đây không phải là khu Bloomsbury mà mình đang ở.
Đúng lúc đó, tại một con hẻm nằm cách vị trí hắn không xa, vọng lại âm thanh gào thét dữ dội. Nó giống như con cừu lạc đàn kêu cứu trước nanh vuốt kẻ săn mồi, kêu la âm ỉ khẩn khoản người chăn cừu cứu vớt sinh mệnh nhỏ nhoi.
“Blackbourne! Không được để con ma cà rồng… mang vật phong ấn đi mất!”
Hắn nghe thấy, khoan thai rảo bước đi đến âm thanh kia. Một bóng người vụt qua người hắn, thở hồng hộc chạy trốn khỏi hai thợ săn đằng sau. Đó là Mitchell và Elias, đang gấp gáp đuổi theo con hỗn huyết mà họ gọi là giám đốc.
Vladimir quan sát cuộc hội thoại của cả hai, cảm thấy nực cười với vai diễn của Mitchell. Anh đã làm tốt, rất tốt trong vai trò là kẻ phản bội. Từng lời nói bật ra, đều muốn níu kéo Elias, không cho cậu tiếp tục lần theo tên hỗn huyết. Thảm hại. Hắn gắn cái mác ấy cho anh ta, một kẻ chẳng có lòng tự trọng của một thợ săn.
“Chà, tôi phải cảm ơn cậu sau vụ này…” Mitchell hé miệng lẩm bẩm.
Elias quay lưng, mái tóc bạch kim khẽ lướt theo làn gió khuya. Cậu đánh đôi mắt xanh lam của mình lên vầng trăng tròn trên bầu trời, hạ giọng thốt theo anh.
“Đừng khách sáo."
Cậu mau chóng quay đi, đuổi theo ma cà rồng.
Còn Vladimir, hắn ở lại để theo dõi màn kịch tiếp theo. Quả nhiên, chỉ sau vài phút ngồi yên với vết thương sâu hoắm trên chân, Mitchell bất thình lình đứng bật dậy và tràn đầy sức sống. Nhưng bộ mặt anh vẫn nhăn nhúm lại vì cái đau vẫn nằm trên chân mình.
Gã thợ săn trẻ tập trung máu vào vết thương, làn da lành lặn lại chỉ trong nháy mắt. Đoạn, anh ta đứng lên, tay nhàn nhã phủi phủi bụi bẩn trên đồng phục như thể chẳng có gì vừa xảy ra.
Anh đứng đợi một hồi lâu, thì phía cạnh Vladimir, xuất hiện một bóng người trong một con hẻm tối tăm. Chiều cao trung bình, ánh trăng chỉ hắt lên bộ vest trắng tinh của gã đó, toàn bộ khuôn mặt đều bị che khuất bởi bóng tối. Gã cất giọng, một giọng nói sẽ khiến Vladimir buộc phải nhớ in trong đầu.
“Như kế hoạch chứ?”
“Vâng, giáo chủ. Mọi chuyện đều đúng như ngài nói.”
Mitchell cười khoái trá, xoay xoay khẩu lục Elias từng giao cho anh - món vũ khí cậu đã tưởng mình đánh mất. Chẳng nghĩ ngợi, anh khinh thường quẳng nó vào bụi cỏ cạnh đường.
Bá tước chớp chớp mắt nhìn khẩu súng. Hắn nhớ cậu từng bảo mình đã mất vũ khí từ đêm đó, và là thứ mà Erin đã cấp cho cậu. Giờ đây, sự thật đã rõ mồn một khi mà vũ khí ấy chỉ đang nằm chỏng trên nền đất lạnh giá.
Mon cher, ngươi bất cẩn thật đấy…
Hắn khúc khích nhè nhẹ trước khi ngoảnh đầu quay về cuộc hội thoại đáng ngờ.
“Giao dịch với Don Matteo, đem về thông tin cho ta.” Gã giáo chủ dừng lại, chĩa ngón tay về phía Mitchell. Giọng gã khàn khàn, thốt ra lời lẽ răn đe. “Nếu ngươi thất bại, ta sẽ cho các tông đồ phanh thây ngươi. Khi đó, đừng cầu xin ta.”
“Vâng, giáo chủ Friedrich! Tôi sẽ không phụ lòng ngài!” Mitchell nuốt khan, cúi đầu chào Friedrich như một tín đồ trung thành.
“Và nhớ lấy lại chiếc mề đay. Chỉ huy nói nó còn cần thiết.”
“V-Vâng… Chỉ huy vẫn… tài tình như mọi khi ha?” Mitchell không dám ngẩng đầu, cố giấu đi sự run rẩy dưới đáy mắt.
Chỉ huy? Mục sư không nói đến tên này. Vladimir nhếch môi phấn khích. Dường như giáo đoàn Ordo Cruisis không chỉ có một “giáo chủ Friedrich”, có đến tận hai tên. Hoặc chí ít hắn nghĩ, gã Friedrich chỉ là bù nhìn cho kẻ giật dây đằng sau mọi chuyện.
“Im! Dù ngài không nghe được, nhưng ngài có mắt đấy đồ ngu!” Friedrich gào lên chỉ trích anh ta. Được một lúc thì gã bình tĩnh lại, hạ giọng như thể mọi phiền hà đều đã vơi đi. “Đi đi.”
“R-Rõ, thưa giáo chủ!”
Mitchell ba chân bốn cẳng chạy một mạch khỏi phố Swain vắng lặng. Đôi chân anh bước loạng choạng, có chút bất an bởi lời đe dọa từ Friedrich. Cơn tự tin kiêu ngạo ban nãy biến mất sạch sẽ, thay vào đó là vẻ mặt tái nhợt vì sợ hãi không ngớt. Những lời đe dọa của Friedrich vẫn như móc câu bám lấy đầu óc, khiến anh chẳng dám ngoảnh đầu lại.
Vladimir không buồn nhìn theo kẻ thảm hại ấy, cũng chẳng thèm để tâm đến Friedrich. Thay vào đó, hắn bình thản lướt ngang qua Friedrich, từ từ đi đến con đường Bleeding Row nồng nặc mùi hôi thối của tội phạm. Cái nơi mà hắn căm thù vì đã “hủy hoại” khuôn mặt của Elias.
Lần theo dấu vết và cả con đường dẫn lối tới quán bar trong tiềm thức. Được một đoạn, hắn ngừng bước trước cửa tiệm ấy. Vladimir khoanh tay, đăm chiêu nhìn vào nơi trước mắt, nét lòe loẹt của nó không lẫn đi đâu được. Bao quanh biển hiệu “Quán đuôi cáo” và thành cửa là những bóng đèn đỏ chớp tắt liên hồi, nhưng vẫn nổi bật hơn hẳn bầu không khí nặng nề xung quanh Bleeding Row.
Hắn vặn tay nắm cửa, thong dong tiến vào trong. Bản nhạc jazz du dương vang lên, cùng hương khói thuốc đặc quánh tức thì xộc vào khoang mũi Bá tước. Quét mắt nhìn quanh, hắn nhìn lấy để những kẻ mà mình đã từng giết. Mỗi tên một, ngay cả tên bartender đang lau ly ở quầy cũng chỉ là bóng ma trong tâm trí Mitchell, lặp lại động tác không bao giờ kết thúc của gã.
Bá tước băng qua quầy bar, lướt xuyên qua bục gỗ, tiến vào hành lang tối tăm phía sau. Không lâu sau, hắn đã đến căn phòng của gã béo Don Matteo. Lúc này, Mitchell đang đứng co ro ngay giữa phòng, đối diện chiếc bàn gỗ lớn. Tâm trí thì hoảng loạn, miệng anh cứ mấp máy chẳng thốt nổi lời nào.
Về giao dịch, dường như nhiệm vụ và điều kiện hoàn toàn trùng khớp với Elias. Bản thảo cổ ở thư viện Anh Quốc, thông tin về một người nào đó - phía Elias là cha cậu, và vài mililit máu tươi. Không sai, là máu của cậu chứ không phải ai khác.
Vladimir có chút ngờ ngợ về phần này. Hắn đặt tay lên cằm, thầm thắc mắc vì sao lại là máu của Elias. Dòng máu Blackbourne có gì đặc biệt? Đến chính cậu cũng chưa hề hó hé gì với hắn.
“Ta cho ngươi một tuần, nhóc. Nếu không lấy được, ngươi biết cái kết của mình rồi đấy.”
Gã béo cười nham nhở, hai bàn tay béo núc ních gối vào nhau thành một khối thịt cuộn. Gã vuốt mái tóc bóng bẩy, rồi ngoắc tay với tên vệ sĩ đứng cạnh. Có vẻ gã muốn tống Mitchell ra ngoài bằng vũ lực để thể hiện quyền lực của mình đối với anh.
“K-Khoan đã!” Mitchell lắp bắp, chân lùi nửa phân khi vệ sĩ tiến lên. “Tại sao phải là máu của Blackbourne?! Tôi đâu còn-”
“Vì ta muốn máu hậu duệ của anh hùng thế chiến! Nửa lít thôi cũng bán được ba mươi nghìn bảng rồi! BA MƯƠI NGHÌN!” Biểu cảm Don cứng lại, tay siết chặt thành nắm đấm. Gã gắt gỏng quát tháo, liên tục khua tay bàn giải về sức quan trọng của bảo vật đó.
Vladimir bật tiếng cười rùng rợn trong khoảng không ngột ngạt và căng thẳng. Mỗi chữ “hậu duệ của anh hùng” vang lên càng khiến hắn dấy lên sự hiếu kỳ của mình về Elias. Cũng chính vì thế mà hắn nhận ra, con cừu non của mình đang bị những kẻ như này nhắm tới như hàng hóa mang đi bán đấu giá. Nắm bắt được điều này, sắc mặt hắn có phần sa sầm hơn bình thường.
“V-Vậy…” Mitchell nuốt ực, tay gãi mái đầu trong lúng túng. “Chỉ cần máu và bàn thảo, đúng không?”
Don gật đầu mãn nguyện. Ngay sau đó, không gian xung quanh cũng bắt đầu méo mó. Gương mặt Don mờ dần đi, dáng tên vệ sĩ nhòe nhoẹt như bức tranh bị nước dính nước. Chủ thể ký ức đang cố đẩy Vladimir ra khỏi tâm trí mình, thông qua việc quên đi những ký ức gần đây, hoặc đơn giản là chỉ cố loại bỏ con vi trùng đã thâm nhập vào đầu.
Vladimir cũng chẳng buồn nán lại làm gì. Hắn đã nắm hết toàn bộ thông tin, tư liệu về Mitchell trong ba ngày mất tích. Kẻ phản bội I.H.A, hung thủ giết hại gia đình nhà Brown, người gửi những bức thư nặc danh mang đầy lời đe dọa. Tất thảy đều hướng về Oliver Mitchell. Kẻ đứng sau, điều khiển anh ta, lại là giáo chủ của Ordo Crusis và gã “chỉ huy” bí ẩn được nhắc đến.
Bá tước thở hắt một hơi dài thườn thượt. Hắn đứng giữa khoảng không trắng xóa, nơi những thước phim đen trắng chiếu tuần tự mảnh đời của Mitchell. Nếu là kẻ khác, có lẽ sẽ mò mẫm xem hết. Nhưng Vladimir chỉ ngáp dài lười biếng, băng qua dãy hình ảnh mờ ảo rồi từng chút một thoát khỏi không gian tâm trí này.
Hắn chậm rãi mở mắt, đánh mắt sang Mitchell đang tự siết cổ mình và co giật từng hồi. Miệng sùi bọt mép, mắt trợn trắng. Trông anh như người vừa trải qua nỗi đau thể xác lẫn tinh thần, muốn tìm cách kết thúc mạng sống để không cảm thấy nó nữa. Một cảnh tượng kinh hoàng. Vladimir nhìn mà chỉ biết nở nụ cười khẩy một cách đầy khinh bỉ.
Vladimir bước ngang qua Mitchell mà từ từ bế bồng Elias vào lòng. Cậu có vẻ đã hôn mê vì mất khá nhiều máu. Hắn nhẹ nhàng chữa trị vết bầm tím trên gò má cậu, sau đó là đường cắt nông trên cổ.
Xong việc, hắn vung tay thu hồi Lãnh thổ trong chớp mắt. Đường hầm sáng lên ánh đèn đỏ nhấp nháy ở hai bên tường bê tông, gió lạnh mỗi giây ùa vào miệng hầm, phảng phất vào tấm thân của cả hai. Ngoài kia, vọng lại tiếng còi cảnh sát inh ỏi, xen lẫn âm thanh của xe cứu thương tập trung lại một chỗ.
“Đứng yên! Không được cử động!”
Vô số cảnh sát ập vào đường hầm, mặt mày hoang mang khi chứng kiến hiện trường tàn khốc. Một thi thể cháy đen nằm co quắp ở một góc đường ray, một người thì co giật dưới vết máu loang lổ. Và một con quái vật dị dạng đứng chễm chệ trước mặt các viên cảnh sát.
“G-Giơ tay lên!” Họ lắp bắp kêu to, giương họng súng về phía Vladimir.
“Đặc cấp Vladimir Noctefelle của I.H.A.” Hắn khẽ liếc con mắt đỏ ngầu qua từng khẩu súng đang chĩa vào mình. “Ta thi hành lệnh bảo vệ thợ săn đồng hành và xử lý kẻ phản bội. Rõ chưa… cảnh sát?”
Các viên cảnh sát tái mặt. Cả nhóm người run rẩy hạ súng, người thì vẫn giữ nguyên tư thế - tay vẫn giữ chặt trên cò súng. Họ xì xầm, tự hỏi vì sao tổ chức thợ săn lớn lại chất chứa một con quái vật như Vladimir. Âm thanh hỗn loạn ấy cứ thế xa dần và xa dần, cho đến khi hắn bỏ lại nhóm cảnh sát ở phía sau.
Bá tước nhàn nhã bước khỏi ga Westminster, đối mặt với hàng trăm con mắt hiếu ký dán chặt lên mình.