BLADE & BASTARD - Chapter 4: Iarumas (2)
Từ thuở xa xưa, nhân loại đã lãng quên nó.
Bao nhiêu năm đã trôi qua? Không ai có thể nhớ nổi. Rồi một ngày, tưởng chừng như sự tồn tại đã trôi vào quên lãng, nó đột ngột xuất hiện trở lại.
Hầm ngục.
Cái hố ma thuật này bất thình lình xé toạc mặt đất, tuôn trào một nguồn năng lượng khủng khiếp. Nó khoét vào lòng đất, sâu không thấy đáy, cùng với ngổn ngang những quái vật và kho báu.
Và thật tự nhiên, vô số kẻ tự xưng là anh hùng, thánh nhân, và hiền giả đã lần lượt dấn thân vào cái vực thẳm đó. Nhiều ác nhân khét tiếng lang thang khắp thế gian cũng mang tham vọng chiếm đoạt hầm ngục. Tất cả, không một ngoại lệ, đều bị nó nuốt chửng và hủy diệt.
Hậu duệ của anh hùng huyền thoại. Đại hiền giả cống hiến cả đời cho ma thuật. Gã trai làng xốc nổi.
Một khi bước vào hầm ngục, tất cả bọn họ đều bình đẳng—đều là những kẻ yếu đuối nhất.
Chẳng ai biết hầm ngục là gì. Họ chỉ biết hai điều, hay có lẽ chỉ là một.
Nơi những kho báu vượt xa trí tưởng tượng đang say ngủ, cũng là sào huyệt của lũ quái vật ăn thịt người và chi chít những cạm bẫy chết chóc.
Tóm lại, nhân loại chỉ nắm rõ một điều duy nhất: Hầm ngục là một nơi vượt ngoài tầm hiểu biết của con người—một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Hầm ngục đương nhiên là chỗ chết, và người người đều giữ một khoảng cách đầy thận trọng. Tuy vậy, bằng cách này hay cách khác, những vật phẩm có nguồn gốc từ hầm ngục vẫn luôn là miếng mồi đầy cám dỗ với bất cứ hạng người nào trên đời. Chưa bao giờ thiếu những kẻ dấn thân vào hầm ngục tìm kiếm giàu sang và danh vọng, để thỏa chí tung hoành, hoặc vì một lý do nào đó.
Liên tục gục ngã, vượt qua hiểm nguy, và đoạt lấy kho báu—một số người dần thích nghi được với hầm ngục.
Dần dần, người ta bắt đầu gọi họ với cái tên… Mạo hiểm giả.
§
Đây là tầng đầu tiên của chốn hầm ngục cổ xưa, ẩm mốc đã từng bị lãng quên. Giờ đây, nơi này người đến kẻ đi tấp nập, và Iarumas cũng chẳng màng đặt chân đến.
Theo lệ thường, người ta phải lập một tổ đội sáu người để xuống hầm ngục, còn Iarumas? Không, hắn không như thế, hắn đã quen với việc hoạt động một mình.
“Giờ thì...”
Iarumas nhìn quanh—những phiến đá cấu thành nên hầm ngục được xếp ngay ngắn đến phi lý. Những tảng đá vô hồn này cứ thế chất đống, kéo dài bất tận—chí ít là hắn đã nghe người khác nói thế. Còn trước mắt Iarumas, chỉ có bóng tối, và những đường kẻ trắng đâm xuyên vào cõi vô tận.
Mạng lưới của hầm ngục.
Riêng khu này thôi thì đã rộng bao xa? Iarumas không biết, và cũng không một ai biết.
Kẻ thì bảo chỉ vài bước chân, người lại cho là cả một khu phố. Thậm chí có kẻ dám chắc khoảng cách đó có thể trải dài qua cả một thị trấn.
Bên trong hầm ngục, giác quan là thứ không đáng tin nhất, kể cả có là cảm nhận về thời gian hay không gian. Vì thế, Iarumas quyết định hình dung chúng như là một ô trên bản đồ.
Rất đơn giản, không hề khoa trương.
Iarumas đã quen với nơi này. Hắn biết nên đi đâu và đi như thế nào. Nhưng hắn vẫn lôi một xấp giấy kẻ lưới ra khỏi áo choàng và bắt đầu lật xem, như một thói quen.
“Vào việc chính thôi. Hôm nay sẽ là tầng mấy nhỉ?”
Ai cũng biết đơn thương độc mã tiến vào hầm ngục là một hành động điên rồ. Tuy nhiên… Điều ấy chỉ đúng nếu kẻ đó có ý định chinh phục nơi này.
Iarumas cẩn thận tiến về phía cánh cửa đã bị đá tung. Ngay khi bước vào căn phòng mồ đằng sau, xộc vào mũi hắn là mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí. Quả thật, ở đây có tử thi, nhưng không phải của mạo hiểm giả—chỉ là xác của quái vật bị chém vụn.
“Orc à?”
Những cái xác hình người này thuộc về loài quái có khuôn mặt xấu xí như lợn. Hai, ba con Orc nằm thành từng mảnh bên cạnh một rương báu mở toang. Lũ quái hình người mang bộ mặt lợn gớm ghiếc. Hai, ba cái xác nằm ngổn ngang bên cạnh một cái rương đang mở toang. Hầu hết các vết thương đều rất nông, rõ ràng đây là một trận chiến khá chật vật.
“Chắc là đám tân binh.”
Kết luận chỉ bằng một cái liếc mắt, Iarumas thờ ơ bước qua đống bầy hầy của lũ Orc.
Dù Orc chỉ thuộc hạng quái vật tầm thường, con người mới là sinh vật nằm đáy chuỗi thức ăn ở hầm ngục. Vì lẽ đó, lũ Orc vẫn là một hiểm họa chết người. Nếu một tổ đội đến chúng còn không thắng nổi, họ sẽ chẳng thể đi được bao xa.
Tổ đội này vẫn chưa đánh mất ai, hoặc ít nhất là chưa bỏ lại xác đồng đội mà chạy trốn, nên cũng coi như có chút triển vọng.
“Hừm..?” Iarumas cúi xuống xem xét cái xác của một con Orc mà hắn đang định bước qua.
Nhát chém kết liễu này… khác biệt.
Nó chính xác. Và sắc lẹm. Không như những vết thương khác, vết này rõ ràng được tạo ra bởi một tay lão luyện.
Cũng chẳng có gì lạ, chắc thế? Chắc là một mạo hiểm giả kỳ cựu nào đó đang dẫn dắt đám lính mới vượt qua hầm ngục. Thế thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Iarumas xem xét vết thương một lúc. Khi đã hài lòng, hắn thong thả bước đi. Đích đến đương nhiên không phải một cánh cửa đóng kín. Hắn đi đến một phòng mồ khác—nơi có cánh cửa đã bị đá tung.
Hành lang và phòng mồ. Quái vật canh giữ. Kho báu ngủ say.
Một vòng lặp vô hạn, nhưng đồng thời cũng hữu hạn.
Dù chẳng ăn khớp, nhưng đó là sự thật. Hầm ngục suy cho cùng vẫn tồn tại điểm kết thúc. Quái vật và kho báu cũng không phải sinh sôi vô hạn. Khi có người tiêu diệt quái vật và lấy đi chiến lợi phẩm, phải mất một khoảng thời gian để chúng xuất hiện trở lại.
Điều này đã chỉ ra thêm một quy tắc của hầm ngục: Mỗi căn phòng chỉ có một số lượng quái vật nhất định. Nghĩa là chỉ cần đi theo lối mòn của kẻ trước, ta sẽ an toàn trong hầm ngục.
An toàn ấy à?
Iarumas chợt nghĩ rồi mỉm cười. Có lẽ chỉ là an toàn ở một mức độ nào đấy mà thôi.
Bởi lẽ vẫn có lũ quái vật lang thang và cạm bẫy. Hơn hết, đi theo con đường đã được kẻ khác dọn dẹp sạch sẽ, cũng tức là từ bỏ kho báu, từ bỏ danh vọng.
Ấy chính là cái giá phải trả cho một chút an toàn—thứ vốn hiếm hoi trong hầm ngục —nhưng đó là một hành động ngu xuẩn.
Lang thang trong hầm ngục tăm tối, Iarumas chỉ tìm kiếm một thứ:
Tử thi của những mạo hiểm giả.
Sau khi tiếp tục một lúc, Iarumas dừng lại cách ngã rẽ vài khoảng và nín thở. Hắn ép sát thân mình vào tường, hạ trọng tâm, và nghiêng người về phía trước một cách chậm rãi.
Iarumas có thể nghe thấy chúng. Tiếng bước chân. Tiếng kim loại. Chúng đang đến gần.
“GORROOGG...”
“GRRRGGG...”
Quanh góc tường là những cái mõm ướt át. Hàm răng trông như lũ chó. Là lũ Kobold mặc giáp.
Ba con Kobold đang lầm bầm thứ ngôn ngữ quái đản trong khi đang hành quân quanh hầm ngục.
Chúng đang đến đây à? Iarumas nắm chặt vũ khí dưới áo choàng, đôi mắt trừng lên trong bóng tối. Hắn bắt đầu nhớ lại tấm bản đồ hầm ngục bên trong đầu, khóa mục tiêu vào một phòng mồ gần đó, và vạch ra đường tẩu thoát.
Nếu buộc phải giao chiến... chỗ nào là có lợi nhất?
Ngay khi mọi tính toán sắp sửa hoàn tất, tiếng chân của lũ Kobold cũng xa dần.
Iarumas thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc rồi nhỉ?
Một bản năng vô căn cứ, một linh cảm đúc kết từ kinh nghiệm. Việc đụng độ quái vật lang thang cũng tức là đã có chuyện xảy ra trong hầm ngục.
Iarumas lấy từ trong túi ra một món đồ nghề—một đồng xu vàng cổ được buộc dây—rồi ném xuống hành lang. Đồng xu nảy trên sàn, lăn đi, ngã xuống, và rồi... nằm im. Hắn kéo nó về, tiếp tục tiến lên một khoảng.
Hắn gọi nó là Đồng Xu Dò Đường.
Quái vật, bẫy rập—sàn xoay, hố sụt—hay những món đồ vô chủ bị mạo hiểm giả khác bỏ lại... Hắn dùng nó để thăm dò mọi mối đe dọa. Lũ quái vật thì bị đồng xu đánh lạc hướng, những cái bẫy thì sẽ kích hoạt kể cả khi hắn không giẫm phải.
So với việc vung vẩy một cái gậy, thứ này nhỏ gọn và tiện lợi hơn nhiều.
Cái đồng xu nảy trên sàn này là bạn đồng hành duy nhất của Iarumas trong những chuyến đi đơn độc.
Nghĩ kỹ mà nói thì… thật ra hắn cũng không đến nỗi cô đơn.
§
Vẫn chưa thấy cái xác nào.
Tiếng tặc lưỡi của Iarumas khẽ vang vọng trong hầm ngục.
Hắn bực bội không phải vì không có thi thể. Mà bởi chính việc nghĩ về thi thể đã khiến hắn khó chịu. Iarumas đã ghé qua vô số phòng mồ sau khi chạm trán lũ Kobold, lần theo dấu vết bỏ lại bởi những kẻ đi trước.
Và hắn đã nhận lại những gì? Chỉ có hai bàn tay trắng.
Không có tử thi, không có thứ để mang về. Tất cả những gì hắn tìm thấy chỉ là mớ thịt vụn của lũ quái vật.
“Kafaref nuun darui (Dẫn lối ta đến với tiếng gọi của vong hồn), phải không nhỉ?” Hắn lẩm bẩm câu thần chú của một thứ ma thuật tên KANDI [note82560] mà hắn vốn không thể thi triển, và dĩ nhiên, chẳng có gì xảy ra. Iarumas sẽ phải tự mình lùng sục.
Cũng không thành vấn đề. Lúc nào cũng vậy, hắn vốn chẳng ngại vất vả.
Tuy nhiên, Iarumas vẫn thấy bực bội, bực vì tâm trí mình cứ quẩn quanh cái việc không tìm thấy xác. Lao vào hầm ngục, lang thang cả ngày trời, tay trắng quay về. Rồi ngày hôm sau, mọi thứ lại tái diễn y hệt.
Hắn không được phép chán ghét cái vòng lặp đó. Đó là cuộc đời của hắn. Là trật tự vốn đã an bài.
Cái lối suy nghĩ chẳng khác gì một kẻ nhặt xác… Có lẽ hắn bị ám ảnh bởi những lời nói của Sơ Ainikki. Iarumas khẽ lắc đầu, cố gạt đi.
Những vệt cháy đen sì kéo dài ra trước mặt hắn.
Phải, sàn của căn phòng này đen kịt, như vừa bị thiêu đốt dữ dội. Iarumas cảm nhận được hơi nóng vẫn còn phảng phất, nếu chạm vào, hẳn vẫn còn bỏng rát.
Hắn biết đây không phải ma thuật. Vết cháy loang lổ hình mặt trời, tỏa ra từ chính tâm phòng. Rõ ràng là tàn dư của một vụ nổ. Lửa, sóng xung kích, làn gió thiêu đốt xé toạc căn phòng. Một vụ nổ chí mạng.
Không ai lại đi phí phạm một thứ ma thuật như vậy ở tầng đầu tiên.
Lũ quái vật ở đây cũng không đủ khôn để làm thế. Vậy nên, nếu thực sự có một pháp sư nào đủ khả năng để thi triển nó...
Họ sẽ không lãng phí nó ở đây—họ sẽ muốn để dành nó.
Phiền thì phiền, nhưng không ai ngu ngốc đến mức ném hẳn một ma thuật cấp cao vào lũ quái vật tép riu. Pháp sư nào cũng bị giới hạn số lần niệm phép. Lãng phí thần chú tức là tự sát... vả lại, khả năng về một cuộc thử nghiệm ma thuật cũng bị loại bỏ do nơi đây đã quá sâu so với tầng đầu tiên.
Chỉ còn lại một câu trả lời duy nhất.
Dính bẫy nổ à?
Chắc là vậy. Iarumas luôn phải tự đính kèm cái từ 'chắc' đó. Bọn họ hẳn đã táy máy với một cái rương báu.
Sơ suất của đạo chích? Hay đạo chích của tổ đội này đã trúng phải tê liệt... nhưng vẫn liều mình mở nó?
Không có quái vật nào gây độc hoặc tê liệt ở tầng này, nhưng có những loại bẫy kim chứa cả hai thứ đó. Nếu một đạo chích, người có nhiệm vụ mở rương dính phải, thì việc cố chấp hành động đúng là một lỗi sơ đẳng.
Mà gọi là lỗi lầm thì có vẻ hơi bất công.
Ai chẳng muốn gỡ gạc lại. Cố thêm chút nữa, liều thêm chút nữa... biết đâu có thể lấy về tất cả.
Hầm ngục là một nơi như thế. Những kẻ đã xác định dấn thân vào đây chắc chắn đã nhận thức rõ nó nguy hiểm như thế nào.
Thế nhưng dù tính toán ra sao, kết cục vẫn vậy: bom đã nổ, và bọn họ đã lĩnh đủ. Không thấy xác chết, tức là tổ đội chưa bị diệt vong. Họ hẳn đã lết về, mang theo cả xác.
Hay là... họ vẫn liều mạng đi tiếp?
Không đời nào.
Có tay kiếm lão luyện kia đi cùng, họ sẽ không ngu ngốc đến vậy.
Iarumas rời khỏi căn phòng, tâm trí vẩn vơ—một điều hiếm thấy.
Hắn ném Đồng Xu Dò Đường, lúc bấy giờ vẫn nằm gọn trong tay, xuống mặt sàn phía trước. Đồng xu nảy lách cách dọc hành lang, và rồi...
BÍP! BÍP! BÍP! BÍP!!!
Iarumas giật bắn. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã khụy người, lập tức thủ thế, mắt lia bốn phía.
Thứ âm thanh chói tai đó là một cái bẫy báo động, dùng để kêu gọi quái vật. Hắn không biết chúng có chủ nhân hay không, nhưng kết quả cũng như nhau. Một khi mạo hiểm giả kích hoạt nó, kẻ đó chỉ có hai lựa chọn: chiến hoặc biến.
Mà thực tế thì chẳng có cơ hội nào để biến.
Chúng không có ở đây.
Iarumas vẫn bình tĩnh. Hắn có thể cảm nhận được chúng... dù ở phía bên kia nhiều lớp tường.
Hắn nhanh chóng kéo đồng xu về, áp tai vào vách đá của căn phòng. Căn phòng này nằm trên đường đi của lũ quái vật, và hắn không muốn thành con mồi “qua đường” của chúng.
Tiếng giáp trụ. Tiếng la. Tiếng thét. Tiếng gầm gừ của quái vật. Lẽ nào đám ngốc đó…
Hướng này à?
Iarumas luồng lách qua hầm ngục, lặng lẽ như một cái bóng. Khi hắn lướt qua một phòng mồ đang mở, rồi một phòng mồ nữa, hắn lập thức phát hiện ra.
Máu.
Mùi thịt cháy khét và máu tươi sủi bọt.
Chỉ có một lời giải thích...
Liều lĩnh đi tiếp ngay sau một vụ nổ đã đành. Giờ còn kích hoạt thêm một cái báo động nữa.
“Lũ ngốc.” Iarumas lẩm bẩm, giọng vô cảm. Họ có một tay lão luyện đồng hành, thế mà vẫn có thể làm mọi thứ rối tung lên.
Khi Iarumas đến phòng mồ thứ tư, mục tiêu của hắn đã ở đó.
“ÉC! ÉC!!!”
“RÉÉÉ...!”
Ba—không, bốn con Orc. Lũ quái vật hình người tay cầm vũ khí, miệng gào những tiếng thét man dại. Những sinh vật trông như lợn đứng bằng hai chi sau này thuộc loại yếu nhất hầm ngục. Dù vậy, chúng vẫn mạnh hơn con người. Giống như lợn vậy.
Những cái xác đang nằm dưới chân lũ Orc chính xác là thứ Iarumas đang tìm kiếm.
Tổ đội này vốn đã kiệt sức sau vụ nổ và những trận giao chiến, đúng lúc đó, lũ Orc lại có thêm viện binh. Bị bao vây và vùi dập dưới rìu và chùy, cái chết của họ đã quá rõ ràng. Mỗi cái xác đều vẫn còn nguyên trang bị, chỉ bị cháy sém, hư hỏng không đáng kể. Tổng cộng hắn đếm được... năm thi thể.
Năm?
Đến lúc này, Iarumas nhận ra có gì đó không ổn.
“Gâu!” Từ bên trong đống thi thể, vẳng lên một tiếng sủa cao, hệt như tiếng chó con.
Nhìn kỹ hơn, Iarumas thấy một mạo hiểm giả có dáng người nhỏ bé, gầy gò. Quần áo của kẻ đó bẩn thỉu và thủng lỗ chỗ. Bộ giáp da bên dưới lớp áo choàng của nó đã mục nát, trên tay chỉ cầm một thanh trường kiếm thô sơ. Thoạt đầu Iarumas nghĩ đó là một cậu nhóc—nhưng không, nó trông như một con chó hoang với mái tóc xoăn, bết lại vì dầu.
Trên cổ con chó hoang là một chiếc vòng xù xì, thứ có lẽ còn đáng giá hơn tất cả trang bị còn lại của nó cộng lại.
Có một sợi xích ngắn, nối chiếc vòng đó với cổ tay của một trong những kẻ đã chết.
“G...g...gừ!!!”
Vậy nên đứa trẻ mạo hiểm giả không thể tùy ý di chuyển. Nó chỉ biết vung kiếm và gầm gừ.
Đến gần nữa là tao chém... hoặc cắn đấy , dường như nó muốn nói vậy.
Nhưng không ai sợ một con thú đã bị xích.
Cơ mà, có lẽ lũ Orc não lợn này thiếu đi cái ý thức cơ bản đó.
“ÉC! ÉC!!!”
Chúng bao vây đứa trẻ bị xích từ bốn phía, chỉ trỏ, réo lên cười nhạo bằng những tiếng khịt mũi thô bỉ, tựa như muốn nói: Hảo huynh đệ ta ơi, tối nay được ăn đồ “tươi” rồi!
Đứa trẻ kéo lê sợi xích, vung kiếm loạn xạ trong vô vọng. Giữa chướng khí âm u của hầm ngục, lưỡi kiếm lóe sáng lên. Nhưng cú vung lại quá yếu ớt, hoàn toàn chẳng thấy áp lực.
Lưỡi kiếm sượt qua mõm của một con Orc, khiến con quái vật giật mình chùn lại, mắt trợn tròn. Và cũng chỉ có thế.
“RÉÉÉ!”
Lũ Orc lập tức quay sang chế nhạo đồng bọn vừa bị dọa sợ bởi kẻ sống sót kia. Con Orc bị sượt mặt nổi cáu. Nó vung cây chùy ra sau, gầm gừ, ra chiều: Nhìn ta đây!
Kết cục tiếp theo đã quá rõ ràng. Lũ Orc sẽ lấy về thêm một chiến công nữa.
Năm thi thể, sáu thi thể… Cũng chẳng mấy khác biệt, vậy nên…
“Hea lai tazanme (Cháy lên, hỡi lửa thiêng),” Iarumas thì thầm. Hắn phóng ngọn lửa vừa tụ lại trên đầu ngón tay vào khoảng không. Ngọn lửa đỏ sẫm nổ tách một tiếng, bùng lên, nuốt chửng sợi xích đang trói buộc đứa trẻ và nung chảy nó trong nháy mắt.
Cái vực thẳm mang tên hầm ngục này thực sự đã bóp méo những tiêu chuẩn thông thường. Nếu là ở thế giới bên ngoài, thứ ma thuật tầm thường có tên HALITO [note82561] vừa rồi hẳn sẽ được xem là một thứ gì đó rất cao siêu.
“RÉÉÉ?!”
“ÉC?!”
Đám mặt lợn hoảng loạn. Đứa trẻ dán chặt mắt vào Iarumas, đôi mắt trong veo và xanh biếc.
“Muốn làm gì thì tùy ngươi.”
“Gâu!” Chỉ đáp lại bằng một tiếng sủa, con chó hoang điên cuồng lao tới, xâu xé con mồi.
Lũ lợn hét lên, một vệt máu bắn tung tóe rồi chìm vào bóng tối. Con Orc ngã gục, chìm trong vũng máu, cái đầu bị chém vẫn còn lủng lẳng trên cổ.
Kết liễu chỉ với một đòn, con thú hoang giương nanh về phía con mồi tiếp theo. Nhìn cái cách nó lao đi, chĩa kiếm về phía trước, sẽ thật báng bổ nếu gọi đó là “kiếm thuật”.
Nhưng nó nhanh, sắc và chí mạng.
“ÉÉÉÉÉ—?!?!”
“RÉÉÉÉÉÉ?!?!?!!!”
Con Orc thứ hai, rồi thứ ba. Tất thảy đồng loạt rên rỉ hấp hối.
Trong lúc cuồng cẩu vẫn đang bận rộn, con Orc may mắn duy nhất còn sống cũng nhận ra đồng bọn của nó đã bị giết sạch.
“ÉC! ÉC!!!”
Nhận ra tình thế vô vọng, con Orc quay đầu bỏ chạy. Vừa thét nên, nước mắt nước mũi giàn giụa, nó vừa vấp ngã, ba chân bốn cẳng tháo chạy bằng tứ chi hệt như tổ tiên của nó.
Khi con quái vật chạy ngang qua Iarumas, hắn bước sang một bên nhường đường. Nó thậm chí còn chẳng quay sang nhin nhắn, cứ thế biến mất vào bóng tối sâu thẳm.
“Gâu...!” cuồng cẩu đội lốt mạo hiểm giả sủa một tiếng trách móc Iarumas.
“Giết nó bây giờ cũng chẳng được lợi lộc gì.”
Đứa nhóc mạo hiểm giả có vẻ bối rối, không rõ là vì con Orc, vì Iarumas, hay vì chính bản thân mình. Thấy nó cứ nhìn chằm chằm từ bên dưới tấm áo choàng, Iarumas giơ cả hai tay lên, ra hiệu mình vô hại.
Chẳng biết nó có hiểu được ý của hắn không mà khi đi đến gần, đứa trẻ mạo hiểm giả chỉ im lặng nhìn hắn.
Vậy cũng đỡ phiền cho Iarumas.
Hắn bắt tay vào việc: Nhét tử thi - lúc bấy giờ chẳng khác gì một đống thịt bầy nhầy - vào một cái bao lớn. Trang bị và đồ đạc cũng được thu gom sạch sẽ. Nặng một chút cũng chẳng sao. Chỉ cần mang được hết về, hắn sẽ được khối tiền.
Công việc của mạo hiểm giả là vậy.
Đang làm, Iarumas một lần nữa chạm mắt sợi xích đã trói đứa nhóc chó hoang kia. Sợi xích lúc này đã bị nung chảy, quánh lại thành màu vàng nâu. Hắn cúi xuống ngửi, rồi tiện chân đá văng đi.
Hắn đoán, rằng có lẽ đám này là loại chuyên đi dụ dỗ mấy đứa nhóc mới đến thị trấn. Chúng sẽ cuỗm sạch tài sản của nạn nhân sau quán rượu, rồi, nếu nạn nhân "may mắn"—hoặc có lẽ là không may—sẽ trở thành một chiếc khiên thịt. Cũng bởi đã đùn đẩy hết việc chiến đấu cho chiếc khiên thịt, kinh nghiệm chiến đấu của bọn chúng dĩ nhiên bằng không. Kết cục thế này là phải.
Liệu có ai muốn hồi sinh lũ này không?
Mà thần điện cũng không kén chọn. Nếu hắn đem về, tử thi của những kẻ đó vẫn sẽ được giữ lại, và Aine cũng sẽ rất biết ơn.
Thấy đứa trẻ mạo hiểm giả đang chăm chú nhìn hắn Iarumas cũng nhìn lại.
“Muốn hồi sinh đám này thì cứ mang tiền đến thần điện.”
“G...gừ...?”
Không biết nó có hiểu lời của hắn hay không. Iarumas mặc kệ.
Hắn nghiến răng, sức nặng của dây thừng siết vào vai, rồi dồn hết tập trung để kéo lê đống xác đi.
Ngay cả khi nghe tiếng bước chân lạch bạch theo sau, Iarumas cũng chẳng thèm ngoái đầu.
***
KANDI: Ma thuật cấp 5. Thi triển có thể truy ra địa điểm của đồng đội bị mất tích/tử vong.
HALITO: Ma thuật cấp 1. Tạo ra cầu lửa, tấn công đơn mục tiêu.