Giới thiệu
Ba năm trước, một hung tin truyền khắp Đế Đô. Hoàng thái tử Ryan anh dũng hy sinh nơi biên cương, ngay cả hài cốt cũng chẳng thể tìm thấy. Đế quốc mất đi vị thái tử tuấn mỹ rạng ngời tựa thiên thần, cũng mất đi một trong những tân tinh nhân loại mạnh mẽ nhất thế kỷ này. Người ta đồn rằng Thái tử đã để lại một phế nhân đáng thương. Trong tang lễ, phế nhân tóc đen da trắng ấy trầm mặc cúi đầu đỡ quan tài, toàn thân phảng phất vẻ yếu ớt thuộc về loài phế tinh. Hoàng thất cùng cao tầng Đế quốc không khỏi nhíu mày: Kẻ mà Điện hạ lúc sinh thời yêu đến thần hồn điên đảo, lại là một người như vậy. Khương Kiến Minh, ba năm ở Học viện Quân đội Đế quốc, sống an phận, vô cùng đạm bạc. Đến mùa tốt nghiệp, y bình tĩnh gánh vác trách nhiệm, một bước tiến vào chiến trường tàn khốc nơi xa xôi, đi thu thi hài cho Tiểu điện hạ của mình. Mọi người đều biết thể chất phế nhân yếu ớt, không có chút sức chiến đấu nào. Biết bao kẻ hoặc mỉa mai, hoặc tiếc nuối, chờ đợi để thu liệm thi thể cho thanh niên không biết tự lượng sức mình ấy. Mãi cho đến về sau, thanh niên tái nhợt đẫm máu kia bước đi trên khắp vùng đất hoang tàn, khẽ giơ tay, tiếng súng đã vang vọng phá tan màn đêm. Đáy mắt trong veo phản chiếu Ngân Hà, lưỡi đao của cơ giáp trong bóng tối lóe lên vô số tinh quang. Phía sau y, vô số thiên kiêu của nhân loại mới tâm phục khẩu phục, đồng thanh kính xưng là "Thống soái". Các dị thú tinh không ngửi thấy hơi thở đáng sợ, run rẩy. Tinh tặc vũ trụ hung tàn đối với y vừa yêu vừa hận... Khương Kiến Minh mỉm cười: "Đừng khoa trương như vậy, ta chỉ là phế nhân yếu đuối nhiều bệnh mà thôi." Dân chúng Đế quốc: (?) Và rồi, khi đế vương trở về từ địa ngục nhân gian. Đối mặt với câu chuyện truyền kỳ về người yêu của mình đã gây chấn động khắp tinh hà, Hoàng đế lạnh lùng phán rằng: "Vô nghĩa. Thống soái chỉ là phế nhân yếu ớt bệnh tật mà thôi... Vậy nên, hôm nay, kẻ nào dám để Thống soái điều khiển cơ giáp?" Đế quốc: (???) Xin người hãy thắp lên những tháng năm khô cằn đó, xuyên qua tàn tích của nền văn minh cổ xưa cùng vạn dặm tinh cầu băng giá, trước khi bình minh nhân loại kịp rạng soi, thức tỉnh trong lòng ta.