Biến Thiên - Chương 92: Nữ Thần thức tỉnh.
Sau một đêm điên cuồng không ngủ, An và Xuân Đào nằm ôm nhau thủ thỉ trên giường, kể về chuyến hành trình sang thế giới khác.
Thì Ra vào năm 2020, lúc An đang ẩn cư trên núi rừng Tây Nguyên thì vô tình đi vào "kẽ hở" bị truyền tống đến một nơi tạm gọi là “thế giới khác”.
Ngôn ngữ Địa Cầu hiện tại không có khái niệm nào diễn tả chính xác nơi đó nên chỉ có thể chấp nhận dùng cụm từ "thế giới khác" tương tự nhất.
Đầu tiên phải kể đến khái niệm được gọi với tên “Vũ Trụ” không phải lớn nhất. Có vô số Vũ Trụ cùng tồn tại đồng thời trong một thế giới
Mỗi vũ trụ đều độc lập với nhau, bao gồm những hành tinh, văn minh khác ở bên trong. Ngoài vũ trụ, Thế giới còn tồn tại thứ tiết điểm kết nối các Vũ Trụ với nhau thường được gọi là “Thâm Uyên” hoặc “Vực Sâu” ở đó sinh sống những sinh vật ngoài giới hạn.
Có nhiều Vũ Trụ nhưng chỉ tồn tại một vùng "ngoài giới hạn" trở thành trung tâm kết nối giữa những Vũ Trụ đó.
Còn thế giới khác nằm ngoài cả thế giới này, có quy tắc, lối vận hành riêng. Giống như thế giới mà An được đựa tới, không tồn tại trọng lực, lực vạn vật hấp dẫn, v.v mà thay vào đó là những quy luật khác. Mọi định luật của Newton, Einstein chỉ như trò hề ở nơi đấy.
Linh hồn của An được nhập vào một vị thần cổ đại của thế giới khác, kế thừa ý chí của ông ấy, dẫn dắt con người chống lại thế lực máy móc đã bá chiếm toàn bộ thế giới. Quyền Năng nguồn sống An có được cũng từ đây mà ra.
Mặc dù Quyền Năng nguồn sống cực bá đạo, nhưng chúng lại vô hiệu đối với vật c·hết như máy móc. Bởi thế phải trải qua bao nhiêu khó khăn, An mới có thể thành công thoát khỏi ách thống trị của máy móc, xây dựng hiệp ước bình đẳng giữa người và máy.
- Đó là quảng thời gian khó khăn. Đế chế máy móc mạnh đến mức gần như vô địch. Cho dù toàn bộ sinh vật sống đều bất tử nhờ anh và phấn khởi phản kháng đều không nhìn thấy hi vọng thắng. May sao sau đó anh nghĩ tới những tiểu thuyết đã đọc, khai phá ra phương pháp tu luyện, luyện chế pháp bảo, thần khí, đề thăng sức chiến đấu của các sinh vật sống mới đẩy lùi được quân đoàn máy móc.
- Trong quãng thời gian dài dằng dặc đó, nhân tính trong người anh gần như đã bị diệt sạch, bởi vậy nên khi về lại Lạc Việt, anh trở nên xa lạ mọi thứ. Giống như bị cả thế giới ruồng bỏ vậy. Chính em là người đã tới đúng lúc, cho anh thấy hi vọng về việc còn “tồn tại” như một sinh vật sống.
An nói xong, ôm hôn thật sâu vào Xuân Đào.
- Nếu không có em, có lẽ anh sẽ giống như kiếp trước, từ bỏ mọi thứ và biến mất.
Xuân Đào không thể ngờ đằng sau khuôn mặt lạnh nhạt kia là chuyến phiêu lưu nhiều sóng gió như vậy. Cô cảm thấy thương tiếc, để mặt của An tựa vào trong ngực của mình, thủ thỉ:
- Không sao! Lần này sẽ khác!
----
Hôm nay, ngày 6 tháng 11, một thời điểm đặc thù đối với Lâm Tuệ Tuệ. Cách đây hai mươi hai năm trước, cô đặt chân tới thế giới này trong vòng tay của bố mẹ.
Bây giờ, tuy bố cô đã mất, nhưng bù lại nhận được tình yêu ấm áp nơi Lý Viễn. chắc hẳn bố của cô cũng có thể mỉm cười nơi chín suối.
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday
Lời bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên nhịp nhàng giữa phòng khách biệt thự của Lý Viễn. Xung quanh không có nhiều người mà chỉ bao gồm Lâm Tiểu Mỹ, Tuyết Dung, Lý Viễn, Tuệ Tuệ, người nhà Lý Viễn sum vầy bên nhau. Đúng kiểu tiệc gia đình.
Lý Viễn vẫn như thế, mặc một đồ giản dị bình thường, nhưng phong thái tự tin cộng thêm rất nhiều điểm. Tuyết Dung cố ý kín đáo hơi ngày thường để nhường tâm điểm cho Tuệ Tuệ. Còn bản thân Tuệ Tuệ cố gắng chăm chút xinh đẹp hết cỡ nhưng vì điều kiện có hạn nên không quá nổi bật.
Cũng may, Lý Viễn không hoàn toàn là người trông mặt bắt hình dong.
Anh âu yếm nắm tay Tuệ Tuệ cùng thổi nến sau khi ước nguyện.
- Em ước nguyện gì vậy?
- Em ước rằng chúng ta sẽ luôn chung sống hạnh phúc mãi mãi về sau như thế này.
Nói xong cô quay sang nói với mọi người:
- Cảm ơn mẹ, cảm ơn chị, cảm ơn mọi người! Đã ở bên em, ủng hộ em.
Tuệ Tuệ thực lòng cảm kích Tuyết Dung, có lẽ vì đồng cảm nên Dung chỉ bắt nạt một mình Viễn, còn riêng Tuệ Tuệ lại cưng chiều như em gái ruột, khiến Viễn nhiều lần thầm oán trong nhà vệ sinh cuộc sống bất công.
Mẹ cô thì khỏi nói, Lâm Tiểu Mỹ là người đã hi sinh nhiều nhất để nuôi dạy Tuệ Tuệ khôn lớn, bỏ lỡ nhiều cơ hội thăng tiến, cuộc sống giàu sang.
Mẹ của Lý Viễn cũng không kém cạnh, xem cô như con gái ruột. Tất cả đều đối xử tốt và động viên cô rất nhiều.
- Đứa nhỏ ngốc này, người một nhà với nhau, có gì mà phải cảm ơn.
Bà Mai, mẹ của Lý Viễn ôm lấy Tuệ Tuệ, xoa đầu cưng chiều. Sau đó vẫy tay cho Tuyết Dung lại, ba người ôm nhau cực kì thân thiết. Để Lý Viễn bơ vơ một góc giữa gió rét ban đêm.
- Anh Viễn, sao cảm giác anh giống như bị cho ra rìa vậy? – Em trai Lý Viễn nói nhỏ vào tai làm anh ta thẹn quá hóa khùng, gõ đầu một cái:
- Chú thì biết cái gì, ngồi dựa cột mà nghe.
Mẹ Lý Viễn sớm đã muốn có cháu bồng nên rất chiều các nàng dâu, còn Viễn bị coi thành đứa nhặt ở bụi chuối, muốn sao cũng được.
Quả nhiên, bà Mai lại bắt đầu kể lể:
- Giờ mẹ cũng lớn tuổi rồi, các con tranh thủ có cháu cho mẹ bế bồng với nào.
Hai đứa con dâu nghe vậy liền đỏ mặt ậm ừ, còn đối với Lý Viễn, bà không có nhẹ nhàng như thế:
- Lớn to đầu rồi mà sao chẳng làm ăn được gì thế hả. Bà Bi hàng xóm có đứa con trai bằng tuổi giờ đẻ tới đứa thứ ba rồi đấy.
Mấy anh em khác của Viễn cười khúc khích chế giễu liền bị chửi lây:
- Mấy đứa giỏi lắm hay sao mà cười? Đứa nào cũng hót hay như khướu, tới lúc cần thì chẳng làm nên chuyện gì. Thiên hạ người ta cười cho.
Thế là, nguyên đám ngồi câm như hến, khuôn mặt đau khổ với bài ca đòi cháu muôn thuở. Lâm Tiểu Mỹ tới gần Tuệ Tuệ nói thầm:
- Mẹ cũng già rồi, con xem không bằng hôm nay tranh thủ lấy thành tích luôn đi!
Bây giờ đến phiên Tuệ Tuệ không biết nói sao. Đâu phải cô và Lý Viễn không muốn, tuy rằng đã cố gắng cày cuốc chăm bẵm nhưng chẳng hiểu sao mầm không lớn nổi.
Nhưng Tuệ Tuệ không thrrt nói cụ thể như vậy được. Đang chẳng biết phải làm sao thì đột nhiên cả người cô phát sáng, đẩy lùi những người khác cách xa trong phạm vi nửa mét.
Sự kiện bất thình lình diễn ra làm tất cả ngạc nhiên, Lý Viễn lập tức tông thẳng vào màn sáng nhưng bị c·hấn t·hương bay ngược ra ngoài.
- Cái gì đây? Tại sao cứng như vậy?
Viễn định tụ tập sức mạnh chuẩn bị t·ấn c·ông màn sáng thì Lâm Tiểu Mỹ vội ngăn lại:
- Khoan đã! Hình như màn sáng đang bảo vệ Tuệ Tuệ.
Ở trong màn sáng, Tuệ Tuệ đã mất đi ý thức, hai mắt nhắm nghiền, vòng tay mở rộng, toàn thân thả lỏng lơ lửng giữa không trung, đồng thời phóng cột sáng chọc trời lên cao, khiến nửa bán cầu đều nhìn thấy kỳ quan vĩ đại này.
Thậm chí cả vệ tinh ngoài vũ trụ cũng chẳng thấy được điểm cuối của cột sáng.
Ở bên ngoài ngôi nhà, ảo ảnh khổng lồ của tuệ Tuệ xuất hiện ở trên không trung, nhưng thần thánh và tinh khiết hơn rất nhiều. Xung quanh xuất hiện các tiểu thần tiên thổi kèn, đánh đàn, tấu lên bản nhạc giúp thanh lọc tâm hồn.
Những người nghe được tiếng nhạc dù điên cuồng, tức giận thế nào cũng ngay lập tức sám hối, nhận sai. Tối hôm đó, chính phủ ghi nhận số vụ đầu thú cao kỷ lục của t·ội p·hạm, trở thành câu chuyện kỳ thú trăm năm khó gặp.
Xung quanh của Tuệ Tuệ, những đốm sáng liên tục đi vào trong cơ thể, thay đổi dần dần mọi thứ. Từ ngoại hình, vóc dáng, khuôn mặt, khí chất.
Đôi chân ngắn dài ra, miên man thon gọn khiến bao chị em thèm nhỏ dãi, eo con ong hấp dẫn s·exy cùng với dáng chuẩn, tỷ lệ hoàn mỹ. Làn da trở tên ngọc ngà, thánh khiết như tiên nữ chỉ có ở trên trời. Khuôn mặt tinh xảo gọn gàng, đôi mắt sâu thẳm giữa vũ trụ, mái tóc bồng bềnh sóng biển dạt dào.
Tất cả tạo nên một “Nữ Thần” theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Quá trình kéo dài tới tận năm phút, đến khi Tuệ Tuệ tỉnh lại và mở mắt ra, cô đã mang trong mình một hình hài, sức mạnh hoàn toàn mới.
Ảo ảnh và cột sáng biến mất, Tuệ Tuệ đáp xuống mặt đất, lạ lẫm nhìn xung quanh. Bản thân cô cảm thấy mình đã khác, nhưng lại có vẻ chẳng thay đổi gì.
Lý Viễn thấy cô đã tỉnh, vội vàng chạy đến bên cạnh định kiểm tra thì đột nhiên bị trọng lực ép chặt xuống đất không động đậy được. Nhưng trọng lực này nhanh chóng biến mất vì đó chỉ do Tuệ Tuệ hành động trong vô thức, khi cảm nhận được mình gây ra thì cô rút lại ngay.
- Anh không sao chứ? Em không cố ý!
- Không sao! Mà đây là sức mạnh gì vậy? Em thức tỉnh siêu năng lực về trọng lực sao?
- Em cũng không rõ, em cảm giác như mình có thể làm mọi thứ mà em muốn. Chỉ cần có thể nghĩ tới sẽ thành hiện thực. – Tuệ Tuệ đáp lời.
Sau đó cô bỗng suy nghĩ bầu trời nên sáng. Lập tức, cả Lạc Việt bị chiếu rọi dưới ánh mặt trời gay gắt lúc mười hai giờ trưa. Cho dù nó vô lý thế nào, chỉ cần cô muốn đều có thể thành hiện thực.
Tiếp theo, cô đổi suy nghĩ, trời nên tối, mặt trời liền bị che khuất bởi màu đen như mực, ánh đèn đường cũng trở nên le lắt như ngọn nến trước gió.
- Quái, siêu năng lực gì bá đạo thế này? – Lý Viễn ngạc nhiên khi thấy mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình.
Anh không biết rằng đây chính là thứ sức mạnh thần thánh, mang theo ý chí để thao túng thực tế. Thứ mà cho dù những sinh vật tối cao ngoài giới hạn như Tà Thần cũng phải kiêng dè.
Ở kiếp trước, Tuệ Tuệ thậm chí đã tự tay g·iết c·hết Chúa Quỷ, Tà Thần, trở thành lực lượng chống cự quan trọng nhất của Địa Cầu, nhưng do đối thủ quá mạnh và đông đảo nên một mình bất lực giải quyết tất cả.
Đừng nói Lý Viễn, chỉ cần không phải ở ban đêm, cho dù tập hợp toàn bộ siêu nhân trừ Văn An vẫn chẳng thể chống nổi Tuệ Tuệ.
Kể từ ngày hôm nay trở đi, Viễn chính thức trở nên lép vế và trở thành kèo dưới. Thứ duy nhất Viễn bật được trong nhà là công tắc phòng vệ sinh.
Hôm sau, Bảng xếp hạng các siêu nhân lập tức thay đổi với thứ tự:
Top 1: Trần Văn An. (???)
Top 2: Lâm Tuệ Tuệ (Nữ Thần)
Top 3: Trần Thị Thu Huyền (Hắc Ám Bá chủ)
Top 4: Muhammad (Thánh Nhân)
Top 5: Lý Viễn. (Lục Địa Hoàng Đế)
Top 6: Trương Hán Siêu (Hải Thần)
Top 7: Rơ Châm Hni (Thần Rừng)
Top 8: Richard (Lôi Đế)
Top 9: Lưu Thế Vũ (Hỏa Thần)
Top 10: Choi Yuri (Cửu Vĩ Hồ)
Top 11: Lumina (Phù Thủy Tinh Tú)
v.v