Biến Thiên - Chương 72: Thùy mất tích
- Đừng, đừng đánh tôi, đừng!
Một người đàn ông trung niên béo mập bị đại ca xã hội đen đè xuống đất đánh tơi bời. Ông ta lạy lục van xin trông cực kì tội nghiệp. Nhưng đáp lại chỉ có bãi nước miếng của đám côn đồ:
- Mẹ cái thằng, chơi gái không trả tiền, nhìn cái bụng cũng giống đại gia lắm, ai ngờ là da bọc xương.
- Đại ca, em có tiền, em có tiền, nhưng mà ở chỗ con gái em hết rồi. Anh có thể đòi nó.
Người đàn ông trung niên này chính là ông Tân, bố của Tuyết Dung. Sau khi bị Thùy lừa sạch tài sản, ông chẳng còn một xu dính túi, nhưng thói ăn chơi đàng điếm lại khó bỏ nên nợ nần chồng chất, bị xã hội đen bắt được đòi nợ.
- Câm mồm!
Tên giang hồ có cánh tay xăm trổ lực lưỡng tát một cái làm ông Tân ngã lăn ra đất, miệng sưng vù như cái bánh bao.
- Mày nghĩ sao mà dám nhận “Thiên sứ” là con gái? Nhìn coi có giống nhau ở điểm nào không? Còn nói nữa tao đập cho què chân giữa luôn chứ lại.
Thiên Sứ là biệt danh mà người ta đặt cho Tuyết Dung, khác với biệt danh kiếp trước.
Bởi vì Xuân Đào sớm bố trí cho truyền thông hỗ trợ nên sau khi xuất hiện cực kì hoành tráng ở hiệp hội siêu nhân, cô được người dân Đông Lào gọi với cái tên là “Thiên Sứ”.
Ông Tân khi biết thân phận của con gái liền lén lút mượn danh tiếng của cô để ăn nhờ ở đậu, thậm chí đi chơi gái, đ·ánh b·ạc nợ.
Bình thường người ta cũng nể Tuyết Dung nên để ông ta lọt lưới nhiều lần. Vô tình khiến ông ấy càng lớn gan, chơi to hơn và cuối cùng bị người đánh bầm dập như bây giờ.
Ông Tân thấy bàn tay thô ráp của gã giang hồ thì vội vàng im miệng. Mặc dù ông ta đúng là bố đẻ của Tuyết Dung, nhưng sợ là chưa kịp làm rõ đã bị tên điên trước mặt đánh nhập viện.
Gã đại ca bắt đầu uy h·iếp:
- Nói đi! Tới bây giờ ông tổng cộng đã nợ chúng tôi 10 tỉ rồi, lấy gì trả đây?
- Khoan! em chỉ nợ có 1 tỉ thôi.
Ông Tân còn chưa kịp nói xong đã ăn tiếp một cái tát:
- Lãi mẹ đẽ lãi con, không biết hả?
Ông Tân biết mình đang b·ị b·ắt chẹt, vì có lãi kiểu gì cũng không thể trừ 1 tỷ lên 10 tỷ chỉ trong vài ngày được. Nhưng cũng biết tình thế bây giờ nguy hiểm, nên giả vờ chịu thua trước.
- Dạ dạ! 10 tỉ, nhưng em không thể trả ngay bây giờ, để em về nhà chuẩn bị được không?
Ông Tân quyết định về nhà sẽ khóc lóc cầu xin Tuyết Dung xử lý, đây cũng không phải là lần đầu tiên ông ta làm như vậy. Nhưng lần này ông đã gặp xui.
- Khôn như tuất ấy nhỉ? Khó khăn lắm mới tìm được mày về, thả đi thì còn gì là danh tiếng của Long Dragon này nữa. Không có tiền trả thì cắt thận đem bán, thận không đủ thì cắt cái khác.
- Chúng bay, bắt lão về!
Thấy đám xã hội đen muốn làm thật, ông Tân hốt hoảng kêu gào:
- Đừng, đừng! Các anh không thể làm thế được, làm vậy là t·rái p·háp l·uật!
- Pháp luật? Tao là luật pháp đây. Bắt về.
Trong tiếng tru tréo đầy ấm ức, ông Tân bị bịt tất thối vào mồm, vứt trong bao. Ít ai ngờ rằng con người thảm hại thế này mới đây còn là đại gia có tiếng trong vùng.
Ở trong một căn phòng bí ẩn gần đó, Tuyết Dung bĩnh tĩnh chứng kiến hết thảy. Mặc dù cảm thấy hơi khó chịu vì là bố đẻ mình, nhưng cô quyết tâm khiến ông ấy thay đổi.
Vài phút sau, gã giang hồ mới ra oai lúc nãy đi một mình vào phòng, quỳ mọp dưới gót chân của Tuyết Dung và nói:
- “Thiên Sứ”! Tôi đã cho người chuẩn bị để hù dọa ông ấy ba ngày ba đêm rồi, đảm bảo sẽ ngoan ngoãn, không còn làm chuyện xằng bậy nữa.
- Tốt, anh lui ra đi! Nhớ vừa đủ thôi, đừng để ông ấy bị điên.
- Dạ!
Tuyết Dung cảm thấy mình rất nhẫn tâm. Nhưng cô không thể tha thứ được việc bố đẻ mình gian díu n·goại t·ình với bạn thân cùng lớp của con gái, thậm chí còn lên kế hoạch chia rẽ tình yêu bản thân cô.
Khi nhận được toàn bộ chứng cứ từ Xuân Đào, Dung đã bị sốc nặng trong cả ngày. Không thể ngờ bạn thân và bố mình lại trên giường ôm ấp nhau tự nhiên như vậy.
Tiền của ông Tân, thực ra Đào đã trả cho Dung, nhưng cô không giao lại cho ông ấy mà chuyển tiền cho mẹ mình đi du lịch và bỏ vào đầu tư cổ phiếu tập đoàn Xuân Đào được phát hành bổ sung riêng cho siêu nhân.
Hiện tại, ở trên thị trường đừng hòng đòi mua được cổ phiếu của tập đoàn, nó đã tăng trần cả chục phiên liên tục nhưng vẫn trắng bên bán, đơn giản vì ảnh hưởng của các siêu nhân quá lớn.
So với giá thấp nhất, cổ phiếu của Xuân Đào đã tăng gấp mười lần và chưa có dấu hiệu đạt đỉnh. Tương lai còn tăng dài dài.
Trở lại với vấn đề của ông Tân, Dung không muốn bố mình trở lại thành một con người lừa lọc gian trá như trước nên để cho vài tên xã hội đen hù dọa.
Ông Tân chỉ là một trong số những người bị mất hết tài sản trong “Đại Án Thiên Đường”. Họ chỉ biết mình bị những cô vợ bé, sugar baby lừa hết tiền, cố gắng báo cảnh sát với hi vọng tìm lại được tiền mà không biết rằng đằng sau có rất nhiều âm mưu rắc rối, phức tạp, nằm mơ mới đòi được tiền.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Tuyết Dung tới tìm Trần Thị thu Huyền, nhờ cô giúp mình tìm Thùy, người đã m·ất t·ích sau khi chiếm đoạt tài sản ông Tân cho Thánh Thiện Giáo.
Mặc dù thất vọng vì bị phản bội nhưng dù sao cũng là bạn bè thân thiết, cô không muốn bạn mình gặp chuyện không hay.
Huyền sống một tình trong biệt thự cao cấp. Căn nhà cổ kính cao hàng chục mét không tầng lầu được thiết kế như tòa lâu đài cho công chúa thời xưa với hai màu sắc nổi trội là đỏ và hồng. Khuôn viên được trồng đầy hoa hồng gai được chăm sóc tinh tế, hướng về phía bờ sông thơ mộng tươi đẹp.
Bản thân Huyền là một cô gái giàu có, được thừa kế tài sản đồ sộ từ một cặp L·GBT nữ. Bởi vì quá khứ có chuyện không vui với nam giới nên tất cả người giúp việc, thợ làm vườn, lái xe của cô đều là nữ.
- Hoan nghênh tới thăm căn nhà tồi tàn của chị, mong rằng em sẽ có cảm giác như đang ở nhà.
Huyền giang rộng hai tay ôm chầm lấy Dung như thể bạn bè thân thiết, điều mà cô chưa từng làm với bất kì người đàn ông nào.
- Chị cứ đùa em! Thế này mà tồi tàn thì em là gì? Ăn xin chăng.
Dung che miệng cười, sau đó đi cùng với Huyền tới phòng khách, ở đó trao đổi tin tức về vụ m·ất t·ích của Thùy.
Sau khi Đại Án Thiên Đường diễn ra. Thùy sợ mình bị dính líu vào vụ án và bị điều tra nên lén trốn ra nước ngoài bằng đường b·uôn l·ậu thông qua môi giới. Dấu vết cuối cùng mà người ta tìm thấy là việc cô bắt vé máy bay đi thăm một ngôi chùa ở Thái Lan.
Nhân viên điều tra của quốc tế cho rằng Thùy vì sợ tội nên đã lẩn trốn ở đâu đó nơi t·hế g·iới n·gầm. Nhưng Dung hiểu rõ bạn mình, nếu có thể quyết định thì Thùy đã sớm trở về Lạc Việt để bầu bạn bên cạnh ông Tân.
Ngay cả Xuân Đào với khả năng giá·m s·át của trí tuệ nhân tạo cũng không tìm được thông tin cụ thể mà chỉ biết được Thùy đã b·ị b·ắt tới Soloni, một quốc gia hỗn loạn ở khu vực Trung Đông với đặc thù đa sắc tộc, đa tôn giáo.
- Em thử tới tìm Thu Huyền xem, cô ấy có một số nguồn tin bí mật, có lẽ sẽ biết điều em muốn.
Đây là lời khuyên của Xuân Đào dành cho Dung. Bởi vì Đào biết Huyền luôn cố chấp đến bệnh trạng đối với việc bảo vệ phụ nữ.
Quả nhiên, Huyền tỏ ra hứng thú và suy tư:
- Soloni sao? Chị nghe nói quốc gia này nổi tiếng với hỗn loạn và những v·ụ x·ả s·úng hàng loạt. Rất nhiều phụ nữ bị m·ất t·ích và biến mất mãi mãi.
- Như vậy đi! Hiện tại, chị cũng đang có việc muốn tới Trung Đông, nếu không thì hai chúng ta cùng đi.
- Dạ! Em nghe chị.