Biến Thiên - Chương 36: Ái Lan sa lầy.
Nguyễn Tuân không còn vẻ mặt hiền hòa trang nhã ngày nào. Lưng còng xuống, già đi trông thấy.
- Chủ tịch! Tôi còn có giá trị gì ư? – Tuân dùng đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào Xuân Đào, suốt cả tháng nay, anh trở nên im lặng, trầm tính, ít nói.
Mặc dù Xuân Đào đã nhiều lần giải thích rõ năng lực của Tuân rất ưu tú, cho dù không thành siêu nhân cũng giúp ích được cho xã hội. Nhưng mọi thứ đều vô nghĩa.
Tuân bị ám ảnh về việc mình trở thành một kẻ vô dụng, không xứng đáng theo sau Đào được nữa. Đối với anh, điều đó còn đáng sợ hơn là c·hết.
Xuân Đào mím môi suy tư một hồi rồi hỏi Tuân:
- Anh thật sự muốn trở nên mạnh mẽ như siêu nhân bằng mọi cách sao?
- Đúng vậy! Chỉ cần có cơ hội!
- Em có cách để anh trở nên mạnh hơn, nhưng quá trình nguy hiểm và có thể rất đau đớn, bản thân em không muốn anh mạo hiểm như vậy. – Đào thở dài trả lời.
Những điều khác Tuân không quan tâm, anh chỉ để ý đến việc Đào nói “có cách”.
- Thật sự có cơ hội sao? Chủ tịch!
- Anh biết em có khả năng tăng cường trí tuệ rồi đấy! Bởi vì bản thân em không có nhiều sức chiến đấu nên đang định nghiên cứu chế tạo máy móc, thuốc, công cụ hỗ trợ chiến đấu bằng khoa học kỹ thuật.
- Em tham khảo trong Captain America, Iron Man… nhận thấy khoa học kỹ thuật có thể bù đắp phần nào chênh lệch giữa siêu nhân và người thường.
- Chẳng qua mọi thứ còn đang trong quá trình nghiên cứu, chưa quy chuẩn hóa, việc thí nghiệm sử dụng còn nhiều rủi ro, nhưng nếu anh muốn, em sẽ trang bị tăng cường thêm cho anh ngay khi phát minh thành công.
Ánh mắt Tuân trở nên sáng rực lên:
- Tôi tin chủ tịch! Hãy cho tôi thí nghiệm thành quả và trở thành siêu nhân.
Xuân Đào cũng không tiện ngăn cản Tuân, hứa với anh sẽ sớm trang bị anh thành một siêu nhân máy móc.
Cùng lúc đó, ở một quán cà phê.
- Tại sao bạn lại lừa gạt mình, tại sao lại hãm hại anh Viễn.
Tuyết Dung tức giận chất vấn Thùy, tòa núi đôi vùng vĩ phập phồng như thể sắp nhảy ra khỏi mảnh đất gò bó. Thùy thầm ghen tị chửi trong lòng “quái vật ba đầu” ngoài miệng thì bình tĩnh giả ngu:
- Bạn nói gì, mình không hiểu gì cả?
- Đừng có giả ngốc, nhìn xem, đây là gì?
Dung mở điện thoại, ở trong là ảnh chụp màn hình nói chuyện riêng của nhóm côn đồ và Thùy, trong đó bàn luận chi tiết các bước để hãm hại Viễn.
Khuôn mặt của Thùy nhăn lại vì tức giận, cô không hiểu sao những thứ này lại xuất hiện trong máy của Dung, chẳng lẽ có người hack vào máy của cô? Trong trường hợp đó, lỡ bị Dung phát hiện ra mình đang n·goại t·ình với bố cô ấy thì phải làm sao đây?
Thùy biết chắc bình thường ông Tân nói ngon nói ngọt vậy chứ nếu bị Dung phát hiện, ông ta sẽ thẳng tay vứt cô vào bãi rác không thương tiếc. Thùy say mê, hoặc tự ép mình phải say mê ông Tân đến điên cuồng, không muốn mất ông ấy.
- Chỉ có một bức ảnh này mà bạn đã trách mình vậy sao? – Thùy thử thăm dò xem Dung biết những gì. Quả nhiên Dung không hề nghi ngờ, để lộ ra mình chỉ biết vụ hãm hại Lý Viễn:
- Chứ bạn còn đòi gì nữa, như thế này chưa đủ chứng minh hành động của bạn hay sao? Hay bạn định nói bạn không làm, có người khác mạo danh hãm hại?
Nắm được thông tin, Thùy tỏ ra yên tâm, cô bắt đầu sử dụng năng lực ngụy biện của mình:
- Đúng là mình có dự mưu trước, nhưng bạn nghĩ xem, Lý Viễn có thực sự oan không? Nếu anh ta không có ý đồ, tại sao lại chấp nhận đi riêng với mình?
Không chờ Dung kịp suy nghĩ rõ ràng, cô bồi thêm vào:
- Với cả anh ta có điểm nào xứng với bạn? Bạn biết không, ở trong mắt mình, anh ta nghèo hèn, bẩn thỉu, âm mưu tiếp cận bạn để moi tiền. Bạn là một cô gái xinh đẹp, giàu có, lương thiện, mình không muốn bạn lún sâu vào kẻ thất bại như vậy nên mới làm thế. Nếu bạn thực sự muốn trách, mình không còn gì để nói.
- Dù sao! Mình cũng chỉ muốn tốt cho bạn. Bạn muốn thì cứ giận, mình không trách bạn.
Nói xong, Thùy quay lưng lại với Dung và từ từ đi ra ngoài, bờ vai của cô khẽ run lên như đang khóc làm Dung chợt có cảm giác áy náy.
Nhưng cô không biết rằng, khuôn mặt của Thùy lúc này đang treo một nụ cười đắc thắng.
Đúng thật Thùy khinh thường Viễn như một con chó ghẻ, trong mắt cô, chỉ những người vĩ đại như ông Tân mới là hình mẫu lý tưởng tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Nhưng chuyện đó chỉ liên quan đến Dung, ông Tân không yêu cầu thì Thùy chả thèm đếm xỉa đến chứ đừng nói quan tâm. Cô chỉ giả vờ như vậy để không mất đi vị trí bạn thân của Dung, dễ bề lợi dụng sau này thăng chức làm “chính cung”.
Bóng người của Thùy dần khuất đi, Dung nhiều lần muốn giữ lại nhưng rồi không nói được nên lời. Cuối cùng cô thở dài tìm cách liên lạc với Viễn để làm sáng tỏ hiểu hầm.
Dung không để ý, ở một góc khuất, ông Tân đang hài lòng xoay người đi chỗ khác, mọi thứ đều y theo kế hoạch của ông.
Sau khi nghe tin Viễn thăng chức làm giám đốc dự án của tập đoàn Xuân Đào, ngay lập tức, ông ta nhận ra mình đã vội vàng quyết định sai lầm, bỏ lạc mất rể hiền ưu tú.
Ông Tân suy tư khổ tứ đủ đường, cuối cùng nghĩ ra cách dùng một tài khoản nặc danh tố cáo hành vi của Thùy, thông qua đó làm con gái tỉnh ngộ và trở về với Viễn.
Tất nhiên, ông đã lén xóa những nội dung liên quan đến mình, thậm chí nếu Dung có tới hỏi đám côn đồ thì cũng chỉ nhận được kết quả do Thùy dàn dựng, mọi thứ không hề liên quan đến ông Tân, ít nhất trên bề nổi là như thế.
Như một thói quen, ông lại tiếp tục lên phòng khách sạn, alo một tiếng để baby tới phục vụ, nhưng lần này người tới không phải Thùy.
Cánh cửa mở ra, một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn mặc đồng phục cosplay y tá s·exy xuất hiện. Cô ta không thực sự xinh đẹp nhưng thân hình nhỏ nhắn đáng yêu, đặt ở trong bộ đồng phục y tá hở hang khiến người ta có cảm hứng đặc biệt khác thường.
- Ái Lan! Tới đây với daddy nào!
Cô gái khẽ gật đầu, sà vào lòng ông Tân, để mặc ông ấy luồn tay vào trong quần của mình, cả khuôn mặt dán vào ngực ông ta như chim non nép vào người. Nếu không có tiếng thở dốc rên rỉ vang vọng thì chẳng khác gì hai cha con lâu ngày mới gặp.
Ái Lan, em gái mưa ngày nào của Văn An.
Sau một thời gian dài cúc cung phục vụ cho Trần Đại Quang, một đại gia đã có vợ con, cô bị đá đít đi bởi vợ chính thức của lão ta.
Không rõ vô tình hay trùng hợp, sau khi cô lén lút trốn uống thuốc và để ông Quang chơi trần, làm có bầu thì đột nhiên vợ ông Quang phát hiện, tới bắt tận nơi, ép cô phá thai.
Ban đầu, Ái Lan còn muốn ỷ vào đứa bé trong bụng để nài nỉ, bắt chẹt ông Quang nhưng cô đánh giá thấp sự máu lạnh của “người đàn ông tuyệt vời” mà cô hằng ao ước.
Suốt hai tuần, cô không thể liên lạc với ông Quang dưới bất kì hình thức nào, đến lúc này, cô có ngu cũng biết mình đã bị vứt bỏ.
Sau nhiều ngày khóc lóc, than thân trách phận phụ nữ bạc bẽo, sao không cho mình gặp được người đàn ông tử tế thì cuối cùng cô cũng phải chấp nhận sự thật, muốn đi phá thai để tiếp tục câu đại gia.
Nhưng bác sĩ lại nói vì cơ thể cô ốm yếu, cái thai lại lớn, nên nếu phá thì khả năng cao cả đời này không thể có con được nữa.
Đối với Ái Lan, tin này không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Dù rằng Ái Lan tham lam, ích kỷ, lừa gạt, sẵn sàng từ bỏ tình yêu để theo đuổi vật chất nhưng không thể nào chấp nhận được việc làm “trái độc không con”. Bản thân cô thì chẳng đủ sức nuôi đứa bé một mình.
Ái Lan bắt buộc phải tìm một kẻ đổ vỏ để nuôi đứa bé, thế nên mới có sự việc hôm nay, ông Tân đổi gió chơi gái lạ, còn Ái Lan tìm mọi cách chiều chuộng đại gia.
Nhưng ông Tân có phải “thằng ngu” chấp nhận nuôi con kẻ khác?
Ái Lan không biết, nhưng cô cũng chỉ có thể nhắm mắt làm liều. Đã không còn đường lùi cho con người từ bỏ quá khứ, trốn chạy tương lai.
Cô luôn tự nhủ rằng “điều mình làm là đúng, phụ nữ phải lo kiếm tiền, không nên dựa dẫm vào đàn ông, nhất là những thằng nghèo hèn như Văn An, việc cô xua đuổi họ để theo ông Quang là không sai, nhất quyết không sai…”
Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Ái Lan dần dần bị che lấp bởi thân thể mọng mỡ của ông Tân. Cô bắt đầu dừng suy nghĩ lung tung và sử dụng mọi kỹ năng trên giường để làm hài lòng đối phương.
“Đúng vậy! Mình không sai, sai là thế giới này”.