Biến Thiên - Chương 28: Vu khống
Công Dương đang muốn nói gì nữa, bỗng thấy người nằm dưới mặt đất là Lý Viễn thì thầm chửi “xui như chó”. Anh đuổi nhóm giang hồ đi:
- Bồi thường thì thôi bỏ đi, các chú đi chỗ khác, để anh còn làm ăn.
- Dạ! Tụi em đi đây ạ!
Chờ sau khi đám giang hồ rời đi, Công Dương dặn phục vụ xức thuốc, băng bó đầy đủ cho Viễn rồi chuồn đi nơi khác.
Dương nghe anh trai mình là Công Tiến nói hai đứa An và Viễn có gì đó bất bình thường, chắc chắn vì lý do bí mật khó nói nên Xuân Đào mới có thái độ quyết liệt như vậy, dặn Dương có gặp thì nên làm lành với hai người kia, tránh sinh chuyện.
Đó là lý do mà Công Dương có hành động vừa rồi, nếu như bình thường, anh đã bắt cả đám giang hồ và Viễn b·án t·hân đền chứ đời nào dễ dàng cho qua như vậy.
Ở phía Viễn, tuy rằng hơi khó hiểu bởi hành động của Công Dương nhưng anh không có cơ hội nghĩ nhiều.
Lồm chồm bò dậy, Viễn đón nhận ánh mắt khinh thường, thương hại của các cô gái.
Dung kiểm tra thấy anh không b·ị t·hương nặng thì bực bội trách móc:
- Anh còn dám nói xã hội yên bình, đấy, giang hồ công khai đánh anh ngay giữa nơi công cộng luôn đó, có ai dám quản không.
Dung nói mà quên mất nơi đây là khu đất nhỏ biệt lập, đi lại bất tiện, công an không có mặt ở đây mới bình thường. Bởi lẽ cô đã bị cảm giác xấu hổ với bạn bè lấn át.
Nghe có vẻ rất lạ nhưng đây mới đúng diễn biến tâm lý bình thường của con gái.
Nếu Viễn đánh thắng, cô ấy sẽ trách anh ta ham đánh nhau, không đàng hoàng nhưng sẽ tự hào vì được bạn bè khen người yêu giỏi võ.
Viễn đánh thua, cô sẽ không trách v·ụ đ·ánh n·hau nhưng trong lòng canh cánh cảm giác thua trận kiếm chuyện khác để mắng bù.
Tất nhiên, miệng trách mắng nhưng cô vẫn nhận hộp sơ cứu từ nhân viên, xoa thuốc cho Viễn.
Thảo bật cười:
- Nói cho mạnh miệng vào, cuối cùng vẫn lo cho người yêu, bạn đổi sang "tsundere" hồi nào vậy Dung.
- Mình không có! Hừ, mình bắt taxi về trước đây.
Một phần vì giận, một phần vì ngại, Dung bỏ đi lên taxi trước mặc dù ban đầu chính cô mở miệng muốn Viễn tới đón mình. Khiến anh cũng chỉ có thể thầm nói:
- Đúng là con gái, chả biết thế nào mà lần.
Bởi vì xảy ra sự cố, họ quyết định không đi hát nữa để tránh rắc rối, Dung cùng với bốn người bạn của mình cùng về trên một chiếc taxi bảy chỗ, riêng Thùy nói có việc nên ở lại bắt xe khác đi riêng.
Viễn nằm nghỉ một hồi rồi cũng đứng dậy đi về, mặc dù bản thân anh b·ị đ·ánh rất nặng nhưng cơ thể “khỏe khoắn” hơn mức bình thường nên tổng thể vẫn ổn.
Khi anh chuẩn bị nổ máy, Thùy lại gần và nhờ anh cho quá giang đến vùng ngoại ô. Bởi vì bạn của Dung nên Viễn không nghi ngờ gì cả, gật đầu đồng ý.
Hai người trên đường đi không nói một lời, khi đến chỗ đoạn đường vắng, Thùy nhờ Viễn dừng lại để cô nghe điện thoại.
Cô đi tới bên đường, nhìn quanh bốn phía không có người lạ rồi thầm nở một nụ cười nham hiểm.
Chỉ thấy Thùy nói gì đó vào điện thoại rồi đột nhiên xé tung tóe quần áo như bị điên, từng mảng da thịt trắng sáng tròn trịa ẩn hiện sau lớp quần áo đầy hấp dẫn lộ ra trước không khí.
- Này! Em bị làm sao vậy? Dừng lại đi! Đang ở giữa đường đấy.
Viễn hoàn toàn bất ngờ trước hành động của Thùy, anh luống cuống khuyên cô dừng lại nhưng cô không nghe, còn tiến tới nhảy xổ vào người anh.
Thân thể của hai người dính vào nhau lăn lộn trên đường nhựa, quần áo lấm lem hết cả. Trong quá trình này, Viễn nhiều lần muốn đẩy Thùy ra nhưng sợ chạm vào chỗ n·hạy c·ảm nên không thoát được.
Bên tai có tiếng bước chân dồn dập của đám người chạy tới. Thùy vội vàng xoay người, tạo thế giống như bị Viễn đè, trong miệng la lên:
- Cứu tôi, bớ làng nước ơi, có người h·iếp dâm, có biến thái dâm tặc.
Viễn ngẩng đầu lên thì thấy đám xã hội đen lúc nãy đang vác theo ống tuýp, dao bầu chạy tới, một người cầm điện thoại quay lại cảnh lúc này.
Bây giờ cho dù có ngốc đến độ nào thì Viễn cũng biết mình bị gài bẫy, anh vội vàng đứng dậy nhảy ra xa, chỉ vào Thùy và đám người băng Long Đen:
- Các người là cùng một bọn?
- Bọn này bọn kia cái gì, đừng có nói lung tung. Tên Hải vội vàng chối và vu khống:
- Mày rõ ràng vừa mới định hãm h·iếp con gái nhà lành giữa đường giữa phố, bằng chứng ở đây, mày chối kiểu gì?
Thùy rất biết cách diễn, giả vờ khóc lóc thảm thương:
- Thật không may gặp phải kẻ mặt người dạ thú, đúng là biết người biết mặt không biết lòng, may có các anh tới giúp, không thì sự trong trắng của em khó mà giữ được.
Tên Hải thầm nghĩ trong lòng, “ừ cô trong lắm, trong trắng như tờ giấy than đen ấy”. Nhưng ngoài miệng ra vẻ rất hào hiệp:
- Em yên tâm, hôm nay thằng này không chạy được đâu, anh em tụi anh không tha cho nó.
Nói xong, gã cho đàn em bao vây Viễn, lần này mang theo mã tấu, dao bầu đầy đủ nên chắc chắn Viễn không có cửa bật lại rồi.
Bản thân Viễn cũng biết mình không thể dùng lý lẽ biện luận với đám người vô lại này, anh ráo riết nhìn xung quanh, muốn tìm ra đường thoát thân. Nhưng không may cho anh, Thùy chọn chỗ rất kỹ, bốn phía đều bằng phẳng trống vắng, không có chỗ nấp, đám giang hồ dễ dàng bắt kịp nếu anh muốn bỏ chạy.
Tên Hải áp sát lại gần và đe dọa:
- Mày đã b·ị b·ắt quả tang rồi, mau nôn ra một trăm triệu, nếu không thì dao rựa của tụi tao không có mắt đâu nghe chưa.
- Em không có tiền!
- Không có tiền? Vậy thì ký giấy mượn tiền, ký tên vào, mượn tiền của tao 200 triệu, mỗi tháng lãi 5%.
Đàn em của Hải đem ra giấy bút, đưa cho Viễn, nhưng Viễn không nhận mà im lặng đánh giá lũ giang hồ trước mắt. Nếu anh ký giấy này, chẳng khác nào sẽ thành nô lệ cả đời của chúng, anh không dễ dàng chấp nhận điều này.
Mắt thấy Viễn lì lợm không biết thời thế, Hải lùi về sau, ra lệnh một tiếng, đám đàn em liền cầm v·ũ k·hí rượt theo chém tới tấp.
Lúc này, Viễn bỗng hóa thân Lục Vân Tiên, lộn ra đằng sau né đòn của đám giang hồ, đồng thời nắm một đống đất đá trên lề đường ném mạnh vào chúng, gạt chân quét ngã và c·ướp lấy côn sắt của một tên lâu la.
Đám giang hồ lập tức rơi vào hỗn loạn, ba người bị cát bay vào mắt không thấy đường vội vàng lùi về phía sau, những người còn lại hốt hoảng tránh né, chờ sau đó lao tới đánh thì bị Viễn dùng ống tuýp đánh bật trở lại.
Lực phản chấn khiến đám giang hồ tê cả tay, làm rớt v·ũ k·hí.
Cả đám không hẹn mà cùng có suy nghĩ:
“Chẳng lẽ gặp phải võ lâm cao thủ như trong phim”
Ở ngoài đời thật, việc tay không chống lại mười người xã hội đen cầm v·ũ k·hí gần như là không thể. Ngay cả bộ đội, công an được đào tạo bài bản cũng không mấy người dám chơi.
Bản thân một đứa trà xanh hạng nặng như Thùy cũng cảm thấy Viễn quá mạnh mẽ, quá đẹp trai. Thầm nghĩ cơ thể kia mà sử dụng tốt thì tối nào cũng ná thở.
Nhưng kinh ngạc nhất là Viễn, tự bản thân anh biết mình chả tập tành võ gì nhưng cơ thể trở nên nhạy bén, khỏe mạnh cứ như mấy phim kiếm hiệp.
Hai bên giằng co trong một lúc, Viễn muốn phá vây nhưng sợ lỡ tay đánh nặng quá thì c·hết người, anh thực sự dần cảm nhận được sức mạnh kinh khủng đang tiềm ẩn trong người. Còn đám giang hồ thì khỏi nói, không ai dám đi đầu lao tới t·ấn c·ông Viễn cả, chỉ dám đứng đó cầm chừng.
Trong lúc căng thẳng thế này, một chiếc xe cảnh sát giao thông chạy ngang qua rồi nhanh chóng vòng lại, chứng tỏ họ đã nhận ra có vấn đề ở đây.
Cảnh sát không ngu chạy lại gây chuyện với một đám giang hồ cầm v·ũ k·hí trên tay, họ cẩn thận dừng xe ở xa, mở bộ đàm gọi chi viện tới, chỉ cần chờ một lát sẽ có đồng nghiệp trang bị tới tận răng xử lý đám giang hồ này.
Hải liếc mắt ra hiệu cho đàn em vứt hết v·ũ k·hí đi, đồng thời nói nhỏ với Thùy để cô phối hợp khẩu cung.
Gã ta muốn trốn, nhưng thời nay công an định vị chính xác đến từng mi li mét, vụ án nhỏ không sao chứ tụ tập hơn chục người cầm dao thế này có chạy đi đâu cũng bắt về được hết, tốt nhất là ngồi im để còn bào chữa.
Nhìn thấy công an tới, Viễn nhẹ nhàng thở phào một tiếng. Cuối cùng anh cũng có thể yên tâm về tính mạng của mình, mặc dù anh rất mạnh nhưng chưa từng thực sự sống mái nên không dám chắc có thể thắng được đám giang hồ.
Không có gì bất ngờ, cả đám bị đưa đến đồn công an gần đó để lấy lời khai.
- Tên?
- Lý viễn!
- Tuổi
- 23
- Vì sao lại đánh nhau với đám người của Hải Chó Dại?
- Thưa cán bộ! Cụ thể nguyên nhân em không rõ, nhưng theo những gì họ nói bởi vì em bảo an ninh trật tự tốt, giang hồ hết đường làm xằng làm bậy. Họ cho rằng nói thế là xỉ nhục giang hồ nên đánh.
- Nhưng phía bên họ thì lại khai rằng vì thấy anh hãm h·iếp con gái nhà lành nên mới ra tay giúp đỡ, còn có video quay lại làm bằng chứng.
- Dạ! Em thực sự không làm việc đó. Bọn họ cấu kết với nhau hãm hại em.
Anh công an thẩm vấn bình tĩnh nhìn Viễn thật kỹ. Trên thực tế, ở đây không có chuyện máu chó công an hiểu nhầm rồi buộc tội linh tinh.
Với nghiệp vụ của mình, anh công an đều đoán được sự thật như Viễn nói, nhưng vấn đề là không có nhân chứng, vật chứng.
- Mặc dù rất muốn tin lời anh nói là thật, nhưng anh có bằng chứng gì không? Trong tay họ có cả nhân chứng và vật chứng để buộc tội, trên người cô gái còn giữ dấu vết xô xát. Nếu ra tòa, sẽ rất bất lợi.
Có thể vì nghe Viễn khen nói điều hay cho ngành an ninh nên anh công an cố ý nhắc nhở Viễn rằng nếu ra tòa sẽ rất bất lợi. Dù sao xử án cũng phải tùy vào chứng cứ, đấy là còn chưa kể đến thế lực của Long Đen có thể tác động nữa.
Viễn trầm ngâm không nói được lời nào. Chẳng lẽ anh phải ngồi tù vì một cái bẫy đơn giản vậy sao?