Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Biến Thiên - Chương 152: Vạn giới thái bình (End)

Ở một nơi bí mật không ai biết, Xuân Đào đang ôm lấy Ngọ khóc nức nở:

- Mẹ ơi, c·hết hết rồi, tất cả đều c·hết rồi!

Bé Ngọ úp mặt vào ngực của Xuân Đào khóc thảm thiết.

- Chú Viễn, chị Tuệ Tuệ, anh Nhiên, tất cả mọi người đều đ·ã c·hết.

Xuân Đào im lặng không nói một lời, hàm răng cắn môi đến tóe máu nhưng không thể dừng lại được.

Đôi mắt dữ tợn chất chứa hận thù nhìn thẳng vào hai cha con Đông Phương Tú đang vui sướng phá phách ở bên ngoài.

Mặc dù lão ta có nói như thế nào Xuân Đào cũng quyết tâm không để lộ mặt, mọi hi sinh của mọi người cần phải có kết quả đáng giá.

Ngay lúc này, có vẻ như lão Đông Phương Tú cũng đã hết kiên nhẫn rồi, bắt đầu phá hư lung tung mọi nơi.

- Cút ra, con chó kia!

- Khốn nạn, mày trốn đâu rồi!

Lão ta điên cuồng lục lọi khắp nơi, không tiếc việc thiêu đốt tính mạng của mình bởi vì mới khi nãy lão nghe được lệnh của Oliver:

- Tìm mọi cách bắt giữ được Xuân Đào cùng con của nó, bất chấp mọi giá!

Giọng nói của Oliver tỏ ra rất vội vã và hấp tấp khiến Đông Phương Tú cũng khó giữ bình tĩnh.

Suốt ba ngày sau đó, Đông Phương Tú liều mạng đập phá khắp nơi để tìm, đến ngày cuối cùng mới tìm thấy Xuân Đào trốn trong bảo vật Thiên Quốc.

Xuân Đào cùng bé Ngọ bước ra bên ngoài, mặt đối mặt với Đông Phương Tú.

Đứng trước bàn tay gớm ghiếc lớn dần lên trước mắt, cô chỉ có thể nhắm lại:

- Anh An, anh đang ở đâu!

Đúng lúc này, toàn bộ thế giới bỗng nhiên tràn ngập tiếng nhạc hùng tráng mạnh mẽ!

Xung quanh vang lên tiếng hô:

- Chư Thiên Chí Tôn!

- Chư Thiên Chí Tôn!

- Chư Thiên Chí Tôn!

Lão Đông Phương Tú hốt hoảng la lên:

- Không thể nào!

- Có chuyện gì vậy?

Đông Phương Minh nắm lấy tay bố mình muốn hỏi thăm nhưng chợt nhân ra bản thân không thể động đậy, anh ta liếc sang thấy Đông Phương Tú cũng như thế.

Xa xa phía chân trời, một chàng trai mặc giáp vàng, chân mang thánh hài, đầu đội mũ miện, bên hông đeo bảo kiếm đi tới trước mặt Xuân Đào và nhẹ nhàng nói:

- Xin lỗi, anh tới muộn!

Theo lời anh nói, Đông Phương Tú và Đông Phương Minh hóa thành hư vô giống như chưa từng tồn tại bao giờ.

Xuân Đào không biết nói gì cả, chỉ biết cúi đầu lên vai anh và khóc:

- Chồng, mọi n·gười c·hết mất cả rồi, đều là vì em!

An nhẹ nhàng vỗ vai của Xuân Đào và an ủi:

- Không sao, cả thế giới cứ để anh lo, em chỉ cần tin tưởng anh là được!

Nói xong, An che mắt Đào và bé Ngọ lại một giây, giây tiếp theo họ mở mắt ra thì đã thấy mình đứng ở trong tập đoàn Xuân Đào.

Hai mẹ con như choàng tỉnh sau cơn mê, đối diện với văn phòng hiện đại quen thuộc mà cứ ngỡ như mơ.

Ở bên ngoài, bảo vệ và nhân viên chạy vội qua lại bởi những công việc thường ngày, những tiếng tranh cãi ồn ào nát nhiệt thân quen chưa bào giờ có cảm giác xa lạ như thế.

- Thế này là sao?

Xuân Đào run giọng hỏi.

- Không phải tất cả đều đã?

Xuân Đào nhớ đến cảnh tượng đáng sợ trong ký ức ấy liền run lên sợ hãi, An ôm lấy Xuân Đào vào lòng và nói:

- Chồng em đã là Chư Thiên Chí Tôn rồi, không gì không biết, không gì làm không được.

- Cho dù vạn giới tịch diệt thì anh cũng hồi phục lại được.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, đôi môi mấp máy xích lại gần trong mối cảm xúc dâng trào.

Nhưng phim đang hay thì bỗng có tiếng ho nhẹ:

- Khụ khụ!

Xuân Đào quay sang thấy bé Ngọ đang nhìn thì ngượng chín mặt đám vào ngực An một cái làm anh chỉ biết gãi đầu.

- Ngọ, sang chào bố đi con!

Bé Ngọ chậm rãi lại gần người đàn ông vĩ đại vừa xa lạ vừa gần gũi này.

Tính ra đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ mặt mũi của bố mình một cách trực tiếp.

An hôn lên trán bé Ngọ và xoa đầu cô:

- Con lớn nhanh quá.

- Là do bố đi quá lâu thôi!

An thở dài:

- Lỗi của bố, đáng lẽ bố nên ở bên cạnh con nhiều hơn!

Bé Ngọ nghe tới đây liền bật khóc ôm lấy An:

- Bố biết vậy là được rồi, sau này đừng đi đâu nữa.

Cảm giác vòng tay siết chặt lấy mình, An cũng chỉ đành vỗ về con gái trong im lặng.

Lúc này, một chàng trai từ bên ngoài cưỡi phi thuyền nhảy xuyên qua tường vào trong nhà.

Anh có một nửa giống Xuân Đào và một nửa giống An, vừa gặp Xuân Đào đã run giọng mấp máy:

- Mẹ!

Chiếc vòng cổ mà anh ta đeo phát ra giọng nói:

- Chủ nhân, trợ lý Hồng cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ đưa cậu chủ trở về!

Xuân Đào nghe vậy sửng sốt một chút rồi đi lại gần Trần Tí, cảm giác thân thương trào dâng khiến nước mắt cô tuôn rơi lã chã.

- Con trai của mẹ, mẹ nhớ con lắm!

- Con cũng nhớ mẹ!

Hình ảnh hai người ôm nhau thắm thiết khiến người khác dễ dàng cảm động mủi lòng.

Mỹ Linh ở phía ngoài nhín thấy tất cả đành thở dài quay đầu, cô giương đôi mắt đỏ hoe lên bầu trời ngắm nhìn Lý Viễn bị các cô vợ của mình xách lỗ tai kéo đi đâu đó.

Xa xa sau dãy cao ốc, Văn Nguyên và Hni ôm nhau hạnh phúc trên kênh thời sự.

- Chỉ có mình là cô đơn lạc lõng.

Cảm thán cho số phận mình, Mỹ Linh lững thững bước ra ngoài với tậm trạng không rõ là buồn hay vui.

Bỗng từ phía sau lưng có bàn tay khoác lấy vai Linh, đó là một cô gái xinh đẹp tai thú với dáng người bốc lửa:

- Sao đấy Mỹ Linh, gì mà như kẻ mất hồn thế?

- Không có gì, đột nhiên thấy ai cũng có đôi có cặp, hơi cô đơn!

- Ôi dào, vậy thì đi ra tiệc nào!

Cô gái đó dắt Mỹ Linh tới Cung Điện của An ở Chư Thiên Vạn Giới, nơi này đang tổ chức tiệc mừng Chư Thiên Chí Tôn.

Bữa tiệc dự tính sẽ kéo dài suốt chín mười chín năm, ai ai cũng vui mừng nâng nốc vui vẻ với nhau, thấy Linh đến liền lôi kéo cô vào chung vui.

Mỹ Linh mỉm cười:

- Tính ra mình cũng đâu có cô đơn!

Nói xong, cô lao vào buổi tiệc cuồng hoan đánh dấu thái bình thịnh thế vĩnh viễn về sau.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free