Between Everyone's Worlds - Chapter 2:
Khu tự trị Viễn Đông là một di tích công nghệ. Nó nằm trên một ngọn đồi, dưới chân là thị trấn Shinzo cổ kính.
Những Genesis không tìm được nơi định cư đã đến đây. Được sự cho phép của tư tế trong thị trấn, họ sống trên ngọn đồi, và cưu mang những Genesis lang thang khác.
Tiếng lành vang xa, giờ đây Khu tự trị gồm đầy ắp những Genesis tài năng. Một số gia tộc còn gửi gắm con em của họ đến để nhận được sự huấn luyện và kiến thức bài bản.
Khu tự trị, dù không chính thức, đã được xem như một trong ba mươi sáu học viện trên thế giới.
…
-‘Vậy có học viện nào cho phép học viên đánh nhau không ?’
-‘… Đừng có hỏi.’
Chưa kịp lau vết máu trên mặt, giờ đây Asyrana phải đứng trước hiệu trưởng của khu tự trị để trình bày cho hành động của cậu ta.
Người phụ nữ này là Ishizuka Yuzuki. Mái tóc đã nhuốm màu tuổi tác nhưng khu tự trị được biết đến gần xa cũng là vì có bà ấy.
-‘Lau vết máu trên mặt đi.’ – bà ấy thở dài- ‘Ta chẳng biết phải làm gì để giúp em nữa…’
Bà Yuzuki đang có tâm trạng không tốt. Bà càng cảm thấy cáu hơn khi nhìn vào đống đồ đạc vác theo của Syr.
Cứ như thể thằng bé dễ dàng chấp nhận cái phán quyết thôi học và chuẩn bị sẵn sàng để ra đi vậy.
Gương mặt vô cảm sau mái tóc dài, khiến mọi lòng tốt mà người khác trao cho thằng bé đều mang cảm giác vô nghĩa.
-‘Đôi lúc một nụ cười có thể mang lại điều gì đó.’
‘Vậy nên, hãy cười nào.’
Bà Yuzuki khẽ chạm lên đôi má của Asyrana di LionHert. Người phụ nữ này luôn tìm được những điều tích cực trong thời khắc rối ren.
Nhưng thực sự, bà ấy cũng đang bế tắc. Vụ việc lần này quá lớn để có thể cho qua. Màu đỏ vương trên tay bà nhắc nhở về những gì mà cậu học viên trước mặt bà đã làm. Thật kinh khủng.
Là hạng chót trong bảng xếp hạng học viên, Asyrana di LionHert phải sống trong kí túc xá. Một phòng có bốn người và không gian sinh hoạt thiếu thốn.
Hôm qua, thằng bé này đã tấn công hai người cùng phòng của nó. Một người bị ném ra khỏi lan can, người còn lại liên tục bị tấn công vào mặt.
Yuzuki không hiểu. Không hiểu. Không hiểu. Không hiểu. Không thể hiểu…
Bà đã sai ở đâu… Chấp nhận để thằng bé giữ hạng chót mà không lên tiếng.
Chấp nhận cách sống cô độc của nó mà không lường được hậu quả xảy ra khi cho một người nội tâm sống trong môi trường tập thể… ? Liệu rằng bà đã nên chấn chỉnh cái thái độ như coi thường mọi người của Asyrana…
(Nếu một phép màu nào đó… ai đó có thể cứu rỗi được thằng nhóc này…)
Thế rồi như một sự tình cờ, cánh cửa phòng hiệu trưởng mở ra.
Bước vào là một cô gái với mái tóc xanh biển. Nhẹ nhàng mà thanh thoát như đoá huệ tây, cô gái cất tiếng :
-‘Xin lỗi vì đã vào thưa hiệu trưởng Yuzuki. Học viên Ishizuka Satsuki có mặt ạ.’
…
“Công Chúa Của Những Ngày Mưa”, “Hoa khôi của Khu Tự Trị”, “Lôi Vũ Loạn Kiếm”, toàn là những cái tên hoa mĩ mà mọi người đặt cho Satsuki.
Hai trong ba cái tên là từ những kẻ thích thú trước vẻ đẹp của cô ấy.
Cái tên còn lại, như một sự thừa nhận cho sức mạnh không có đối thủ của Người mạnh nhất Khu tự trị Viễn Đông.
Trong một tuần từ khi Asyrana đến đây với tư cách du học sinh tập huấn, cậu đã tận mắt thấy những trận chiến từ những kẻ mạnh tựa quái vật. Nhưng chưa một con quái vật nào khiến thanh kiếm của Ishizuka Satsuki phải ra khỏi vỏ.
Hoặc là cô ta quá mạnh đến mức thách thức cô là một trò đùa. Hoặc…
-“Vào lúc này cháu có thể gọi ta là bà mà. Không cần phải trang trọng quá đâu.”
… Phải rồi, Ishizuka Satsuki là cháu gái của Ishizuka Yuzuki, hiệu trưởng Khu tự trị. Tại sao mọi thứ tốt đẹp đều đến với cô học viên này thế?
Satsuki liếc nhìn Asyrana. Tiếng lách cách của thứ vũ khí bên eo khiến ánh nhìn ấy càng thêm áp lực.
(Chắc là ‘‘chuyện tốt’’ mà Syr làm đã đến tai con bé rồi…) Hiệu trưởng Yuzuki thầm nghĩ.
Nhưng đây có lẽ không phải là một tình huống tồi tệ tí nào…
Một tia sáng loé lên trong mắt Ishizuka Yuzuki. Phải rồi, cháu gái của bà, hạng nhất- Ishizuka Satsuki.
Quyết định rồi.
Hiệu trưởng Yuzuki xen vào giữa lúc ánh nhìn của cả hai như đang toé lửa:
-‘Satsuki, ngày mai cháu và Asyrana di LionHert sẽ Huyết Thệ Chiến nhé.’
…
Tiếng phản đối vang vọng trong văn phòng đánh dấu kết thúc của ngày 24 tháng 5. Sau đó Asyrana rời khỏi căn phòng trong sự bối rối, để lại Satsuki – người được yêu cầu ở lại bởi người bà của mình.
Một thoáng suy nghĩ trước những chuyện vừa xảy ra. Syr dùng chiếc điện thoại của mình và nhắn vài dòng vào đó :
[Yêu cầu: Huyết thệ chiến . Đối thủ : Number 1 - Ishizuka Satsuki]
XÁC NHẬN.
(Mình có thể từ chối dưới tư cách một học viên. Nhưng … thế nào cũng được.)
(… Mình không quan tâm nữa.)