Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Better Man - Chapter 1: Ngày phán xét

Clock Kane, một cư dân đến từ một hành tinh thuộc chòm sao Thiên Cầm, đã vô tình lạc lối đến Trái Đất. Với những năng lực siêu phàm vượt xa trí tưởng tượng của loài người, anh ta sở hữu siêu sức mạnh, siêu tốc độ đạt gần 99,9% vận tốc ánh sáng, cơ thể bất hoại trước mọi vũ khí thông thường, đôi tai có khả năng nghe thấy âm thanh từ hàng ngàn kilomet, và đôi mắt có thể phóng tia laser màu đỏ tía thiêu đốt mọi vật chất. Hơn nữa, đôi mắt ấy còn có thể xuyên thấu qua mọi chất liệu, ngoại trừ những vật liệu có số nguyên tử cao như chì hay vonfram.

Sau khi hòa nhập vào xã hội loài người, Clock Kane dần trở thành một siêu anh hùng, chuyên trừ gian diệt ác. Chỉ trong vòng mười năm, anh ta đã cứu nhân loại khỏi vô số thảm họa tự nhiên như thiên thạch va chạm, sóng thần và núi lửa phun trào, đồng thời tiêu diệt hoàn toàn các tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới. Nhờ những chiến công hiển hách ấy, thế giới ngày càng an bình, và Clock Kane được tôn sùng như một đấng cứu thế với biệt danh "Better Man".

Tuy nhiên, vào một ngày định mệnh, Better Man bất ngờ đưa ra quyết định khó hiểu: quét sạch toàn bộ nhân loại. Với siêu tốc độ của mình, chỉ trong vài phút, anh ta đã xóa sổ toàn bộ các doanh trại quân sự của Mỹ trên lãnh thổ nước này. Đến phút thứ bảy, ngay cả Tổng thống Mỹ cùng đội ngũ cận vệ cũng bị tiêu diệt.

Khi nhận được tin dữ về cuộc tấn công bất ngờ, Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc đã triệu tập cuộc họp khẩn cấp để tìm cách đối phó. Nhưng nhờ siêu thính lực, Better Man đã nghe thấy cuộc họp từ hàng trăm kilomet xa và lập tức sử dụng siêu tốc độ để tấn công trụ sở Liên Hợp Quốc tại New York, tiêu diệt hầu hết những người tham dự.

Trước sức mạnh và tốc độ vượt trội của Better Man, các lãnh đạo còn sót lại của nhân loại buộc phải họp trực tuyến để bàn bạc chiến lược. Sau chỉ mười lăm phút thảo luận, các siêu cường như Mỹ, Nga và Trung Quốc quyết định gác bỏ mọi bất đồng, thành lập một liên minh quân sự đa quốc gia để chống lại mối đe dọa chung. Cuộc đại chiến khủng khiếp nhất lịch sử loài người bùng nổ, với quy mô phá hủy lớn đến mức thay đổi diện mạo bề mặt Trái Đất. Nhân loại đã huy động gần như toàn bộ kho vũ khí hiện đại, bao gồm vũ khí hạt nhân, hóa học, súng điện từ và bom nhiệt hạch, nhằm tiêu diệt Better Man.

Thế nhưng, nhờ siêu tốc độ tiệm cận vận tốc ánh sáng, Better Man dễ dàng né tránh mọi đòn tấn công và phản đòn, tiêu diệt hầu hết lực lượng liên minh. Cuộc chiến kết thúc trong thất bại thảm hại của nhân loại, đẩy loài người đến bờ vực diệt vong.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, một chàng trai trẻ người Việt Nam tên Nguyễn Đức Khanh bất ngờ xuất hiện, tuyên bố đã nghĩ ra chiến lược để đánh bại Better Man một lần và mãi mãi. Trong cuộc họp bí mật trực tuyến của Hội đồng bảo an hành tinh – một nhóm gồm các lãnh đạo còn sót lại đã chính thức phê duyệt dự án "Vườn không nhà trống".

Khác với những chiến lược khác tập trung vào hành động quân sự trực tiếp, Nguyễn Đức Khanh lại đề xuất một bản kế hoạch "Vườn Không Nhà Trống" hết sức tinh tế. Nội dung của nó không có bạo lực mà lại nhằm bào mòn dần sức mạnh của Better Man theo thời gian dài hơi. Kế hoạch được chia thành ba giai đoạn: điều đình, khiêu khích và tái chiếm.

Ở giai đoạn điều đình, các lãnh đạo ra lệnh khẩn cấp di dời toàn bộ dân cư xuống các Bunker sâu dưới lòng đất, được bao bọc bởi lớp chì nguyên chất để che chắn khỏi tầm nhìn xuyên thấu của Better Man. Sau khi hoàn tất, giai đoạn khiêu khích bắt đầu, bề mặt Trái Đất trở nên hoang vu, thiếu vắng sự sống, buộc Better Man phải liên tục sử dụng siêu tốc độ để tìm kiếm con người.

Trọng tâm của chiến lược không phải là tiêu diệt trực tiếp Better Man mà lại là bảo tồn nòi giống loài người trước thảm họa diệt chủng. Theo Khanh, cuộc thảm sát của Better Man không khác gì các thảm họa thiên nhiên từng xảy ra qua hàng triệu năm lịch sử sự sống trên Trái Đất. Bề mặt trống trải sẽ khiến Better Man lạm dụng tốc độ cao, và đây chính là điểm mấu chốt.

Dựa trên thuyết tương đối hẹp, vật thể di chuyển ở vận tốc tiệm cận ánh sáng sẽ trải qua thời gian trôi chậm hơn so với vật thể đứng yên. Nếu Better Man thường xuyên di chuyển ở tốc độ 99,9% vận tốc ánh sáng, thời gian của hắn sẽ trôi cực kỳ chậm so với nhân loại đang ẩn náu dưới lòng đất. Điều này đồng nghĩa với việc, trong khi Better Man "lang thang" trên bề mặt, thời gian của loài người sẽ trôi nhanh hơn, thúc đẩy các nghiên cứu khoa học về vũ khí "Diệt Thần" – một siêu vũ khí có khả năng xóa sổ hoàn toàn Better Man khỏi thực tại.

Khanh tin rằng, khoa học là chìa khóa duy nhất để đối đầu với một thực thể gần như toàn năng. Nếu vũ khí hiện tại không đủ sức, thì trong tương lai gần – được thúc đẩy bởi hiệu ứng giãn thời gian – nhân loại sẽ phát triển được vũ khí tối thượng để tiêu diệt hắn.

Với kế hoạch của Nguyễn Đức Khanh được triển khai, nhân loại nhanh chóng hành động. Trong vòng vài tuần – theo thời gian của loài người – hàng tỷ cư dân được di tản xuống các Bunker khổng lồ, được xây dựng bí mật từ thời Chiến tranh Lạnh và mở rộng gấp rút nhờ công nghệ in 3D tiên tiến. Những Bunker này không chỉ được lót chì mà còn trang bị hệ thống lọc không khí, nông trại thủy canh và lò phản ứng hạt nhân mini, đảm bảo sự sống kéo dài hàng thế hệ nếu cần.

Better Man, ban đầu ngạc nhiên trước sự biến mất đột ngột của nhân loại, bắt đầu cuộc săn lùng điên cuồng. Hắn bay lượn khắp hành tinh với tốc độ khủng khiếp, quét qua các lục địa, đại dương và thậm chí cả Bắc Cực, tìm kiếm dấu vết của con mồi. Mỗi lần di chuyển như vậy, thời gian của hắn dường như đông cứng: những gì hắn cảm nhận là vài giờ, thực tế đã là hàng tháng hoặc thậm chí hàng năm trôi qua trên Trái Đất.

Dưới lòng đất, xã hội loài người tái tổ chức. Hội đồng bảo an hành tinh trở thành chính phủ tạm quyền, với Nguyễn Đức Khanh được bổ nhiệm làm cố vấn khoa học tối cao. Các nhà khoa học hàng đầu từ khắp nơi – Mỹ, Nga, Trung Quốc, châu Âu và Việt Nam – hợp tác trong các phòng thí nghiệm ngầm, tập trung vào dự án "Diệt Thần". Họ khai thác hiệu ứng giãn thời gian như một lợi thế: trong khi Better Man "chậm lại", nhân loại tiến bộ với tốc độ chóng mặt.

Giai đoạn đầu tiên chứng kiến sự phát triển của công nghệ lượng tử và vật lý hạt. Các nhà nghiên cứu tạo ra các mô hình mô phỏng Better Man dựa trên dữ liệu thu thập từ các cuộc chạm trán trước đó, dự đoán điểm yếu của hắn. Họ phát hiện rằng, dù bất hoại với vũ khí thông thường, cơ thể hắn có thể bị ảnh hưởng bởi các trường lực lượng tử – cụ thể là sự rối lượng tử có thể "xé rách" cấu trúc phân tử của hắn nếu được khuếch đại đúng cách.

Sau "hai năm" theo thời gian Bunker (chỉ tương đương vài ngày với Better Man), vũ khí "Diệt Thần" bắt đầu hình thành: một thiết bị gọi là "Quantum Disruptor", sử dụng tia lượng tử để tạo ra để phá hủy mục tiêu. Để dụ hắn vào bẫy, giai đoạn khiêu khích được nâng cấp, các drone tự động được thả lên bề mặt, phát ra tín hiệu âm thanh và nhiệt giả lập sự sống con người, buộc Better Man phải liên tục đuổi theo và duy trì tốc độ cao.

Better Man, ngày càng bực tức và mệt mỏi vì cuộc săn vô tận, bắt đầu mắc lỗi. Hắn phá hủy các drone một cách vô ích, không nhận ra rằng mỗi lần như vậy, thời gian của hắn lại trôi chậm hơn. Cuối cùng, sau "mười năm" dưới lòng đất (chỉ vài tuần với hắn), nhân loại hoàn thiện "Diệt Thần". Đây là thời điểm phù hợp để giai đoạn tái chiếm bắt đầu.

Một đội đặc nhiệm tinh nhuệ, dũng cảm trồi lên bề mặt với thiết bị Quantum Disruptor. Họ sử dụng các tín hiệu giả lập con người đang sinh sống để dụ Better Man đến một địa điểm sa mạc hoang vu ở Sahara. Với đôi tai siêu thính nhạy, hắn lao đến mục tiêu với tốc độ tối đa. Bằng sự chờ đợi hết sức nhẫn nại, cuối cùng đội vận hành Quantum Disruptor đã có một phát bắn quan trọng vào Better Man, một phát bắn vừa đủ để làm tổn thương hắn.

Vết máu nổi lên trên bàn tay của Better Man khiến hắn hoảng sợ xen lẫn tức giận muôn phần. Thế rồi sau khoảng vài giây trấn tĩnh, Better Man dùng đôi mắt siêu thị lực để tìm dữ liệu vũ khí tấn công mình. Nhờ khả năng nhìn xuyên thấu lớp ngụy trang của Disruptor, đôi mắt của hắn đỏ rực lên, phóng tia laser có sức nóng hàng ngàn độ như bề mặt mặt trời, xé toạc cỗ máy trong tích tắc ngắn. Ngay sau đó, trong cơn cuồng nộ vì lần đầu tiên trong lịch sử Better Man cảm thấy tính mạng của mình bị đe doạ, hắn ta đã trút cơn thịnh nộ của bản thân bằng cách lia chùm laser quét qua quét lại, tiêu diệt sạch sẽ hết tất cả các quân nhân và kỹ thuật viên đang ở xung quanh cỗ máy cũng như bất kỳ ai ở trong bán kính 10 cây số vuông.

Dự án Quantum Disruptor đã chính thức thất bại.

Khi nghe tin sét đánh, Nguyễn Đức Khanh đã rất thất vọng xen lẫn cảm giác tội lỗi khi đã để biết bao nhiêu người thiệt mạng vô ích trong kế hoạch đầy kẽ hở của bản thân. Trong đầu vị chỉ huy tối cao của nhân loại bắt đầu suy tư điên cuồng. Bom hạt nhân ư? Vô dụng. Sóng xung kích chỉ lan truyền với vận tốc âm thanh trong khí quyển. Vũ khí lượng tử ư? Better Man vẫn có thể phá hủy chúng giống hệt với sự thất bại của Quantum Disruptor. Súng điện từ, bom nhiệt hạch, tên lửa siêu vượt âm? Vô dụng, Better Man hoàn toàn nhanh hơn tốc độ nhắm bắn ngờ nghệch của con người và có thể dễ dàng tránh né được. Trằn trọc mãi để rồi khoảnh khắc định mệnh đã đến, Nguyễn Đức Khanh cuối cùng đã nghĩ ra một ý tưởng điên rồ nhưng cũng hết sức tinh tế tới mức không sao tin nổi.

Chỉ còn một thứ duy nhất trên vũ trụ này có tốc độ không thể né tránh được và đó chính là trọng Lực.

Theo thuyết tương đối rộng, sự lan truyền độ cong vênh của không thời gian lan truyền chính xác bằng vận tốc ánh sáng, điều này tức là nó đủ để nhanh hơn 99,9% c, thứ vận tốc điên rồ mà Better Man đang sở hữu. Bởi thế cho nên, không có cách nào giúp cho hắn ta chạy thoát khỏi chính trọng lực cả.

Với triết lý như vậy, năm thứ 38 dưới lòng đất (tương đương chưa đầy một tháng với Better Man), phòng thí nghiệm sâu nhất hành tinh tại dãy núi Trường Sơn hoàn thành thiết bị cuối cùng mang mật danh Abyss-0, một quả bom phản vật chất thuần khiết nặng đúng 42 gram, được bao bọc trong lồng từ trường siêu dẫn và lớp vỏ vonfram-osmi dày đặc.

Khi kích nổ, 42 gram vật chất và 42 gram phản vật chất sẽ triệt tiêu hoàn toàn, giải phóng năng lượng tương đương 1,8 megaton TNT trong thể tích nhỏ hơn một nguyên tử. Theo lý thuyết, vụ nổ sẽ tạo ra một hố đen siêu nhỏ có bán kính Schwarzschild chỉ vài femtometer – nhỏ hơn hạt proton hàng triệu lần – nhưng khối lượng đủ lớn để tồn tại trong vài giây quý giá trước khi bốc hơi do bức xạ Hawking.

Đó là tất cả thời gian loài người cần.

Năm thứ 39 dưới lòng đất. Trên bàn hội nghị sâu nhất dãy Trường Sơn, không khí nặng nề đến nghẹt thở. Nguyễn Đức Khanh đặt lên bàn một tập hồ sơ mỏng, bìa đỏ, bên trong chỉ có một dòng chữ: Danh sách tình nguyện 312 thành viên - đội mồi nhử Omega. Không ai nói gì trong suốt ba phút. Cuối cùng, chính Khanh phá vỡ im lặng, giọng khàn đi vì tuổi tác.

“Abyss-0 chỉ có hiệu quả trong bán kính 28,4 km từ điểm kích nổ khi hố đen hình thành. Với tốc độ của hắn, nếu chúng ta không biết chính xác hắn ở đâu vào đúng giây 0,00000012, thì mọi thứ vô nghĩa. Chỉ có một cách để xác định tọa độ tuyệt đối, đó là để hắn tự tìm tới tiêu diệt chính chúng ta.”

Ông đẩy tập hồ sơ ra giữa bàn.

“312 người. Không áo giáp, không vũ khí, chỉ mang theo loa siêu thanh và pháo sáng nhiệt. Họ sẽ xuất hiện ngẫu nhiên trên cao nguyên Mường Thanh trong phạm vi 36 cây số vuông. Khi Better Man lao tới, hệ thống vệ tinh ngầm thuộc tầng bình lưu cuối cùng của nhân loại còn hoạt động sẽ chụp ảnh quang học độ phân giải femto-giây và gửi tọa độ về trung tâm trong 0,0008 giây. Đủ thời gian để Abyss-0 tự động điều chỉnh độ cao kích nổ và bật lồng từ trường.”

Một vị tướng Nga bật ra câu hỏi đã treo lơ lửng trong đầu mọi người:

“Họ có bao nhiêu phần trăm cơ hội sống sót?”

Khanh nhìn thẳng vào mắt ông ta, không chớp.

“Thành thật mà nói, với tốc độ của Better Man thì tỉ lệ sống sót là không phần trăm. Nhưng nếu họ không làm, thì cũng chẳng còn có ai để mà sống sót trong tương lai sau này nữa đâu.”

Sau câu khẳng định khẳng khái kể trên từ Nguyễn Đức Khanh, cả hội trường im lặng tới đông cứng cả không gian.

Ngày định mệnh.

00:00 giờ Bunker.

312 người bước ra khỏi đường hầm. Họ mặc áo trắng đơn giản, trên ngực thêu một biểu tượng nhỏ: vòng tròn bị bẻ gãy – biểu tượng của loài người đã từng bị bẻ gãy và giờ tự nguyện bẻ lại lần nữa. Họ rải rác trên cao nguyên như những đốm sáng trắng giữa màn đêm. Mỗi người mang một chiếc loa công suất 400 decibel và ba quả pháo sáng nhiệt.

00:07.

Loa đồng loạt bật lên cùng một lúc, phát đi tiếng trẻ con khóc, tiếng đàn bà la hét, tiếng đàn ông cầu cứu, tất cả được thu âm từ những ngày Better Man còn là “đấng cứu thế”. Âm thanh đủ lớn để xuyên thủng bầu khí quyển và vang vọng đến tận tầng điện ly. Better Man đang lơ lửng trên tầng khí quyển vô định thì đôi tai hắn rung lên. Tiếng nói của loài người ư? Lần đầu tiên sau bốn mươi năm cơ đấy? Chợt cười nhếch mép, đôi mắt đỏ lòm, rực sáng của Better Man chỉ thị cho cả cơ thể của y bay vụt đi.

00:07:12.

Một vệt sáng đỏ tía xé ngang bầu trời Việt Nam, tốc độ 99,9% c. Bay vun vút như viên đạn, sóng xung kích từ Better Man đủ để tạo nên những dao động gây rung lắc vạn vật phía dưới.

Chưa đầy một phần mười giây sau, hắn đã ở ngay trên cao nguyên Mường Thanh. Nhìn xuống mặt đất, hắn thấy thấp thoáng 312 đốm sáng trắng đứng im lặng, không chạy trốn, chỉ ngẩng mặt nhìn hắn. Trong 0,0003 giây tiếp theo, Better Man phóng 312 tia laser đỏ từ đôi mắt – mỗi tia nhắm chính xác vào một con người. 312 thi thể bốc cháy cùng một lúc, biến thành 312 cột lửa đỏ giữa cao nguyên.

Nhưng cũng đúng 0,0003 giây ấy, hệ thống vệ tinh cuối cùng đã chụp được ảnh, tính toán tọa độ, gửi tín hiệu về hầm sâu. Đúng vậy, số lượng người tình nguyện đã được tỉ mỉ cân đo chính xác một cách tuyệt đối, không thừa, không thiếu, đủ để đảm bảo hệ thống vệ tinh có kịp thời gian để tìm ra tọa độ mục tiêu.

Trên màn hình trung tâm, dòng chữ hiện lên “Mục tiêu đã vào tầm ngắm”. Người giờ tóc đã bạc trắng, Nguyễn Đức Khanh đặt tay lên nút đỏ duy nhất. Không nói gì to tát, ông chỉ thì thầm đủ để micro ghi lại cho hậu thế:

“Cho 312 người kia và cho cả vận mệnh của toàn bộ nhân loại chúng ta.”

Ông ấy ấn nút.

Cách mặt đất 4.800 mét, quả bom phản vật chất 42 gram được phóng lên với vận tốc siêu vượt âm Mach 25. Nó gặp Better Man ngay khi hắn còn đang lơ lửng trên cao nguyên, ngắm nhìn 312 cột lửa mà hắn vừa tạo ra với nụ cười hài lòng.

Abyss-0 kích nổ. Không có âm thanh nào hết, song xuất hiện tia chớp loé lên, óng ánh trong tích tắc ngắn ngủi tới điên rồ.

Thực khó tin! Siêu vũ khí tối tân bậc nhất của toàn bộ loài người, một thứ đã đốt đi nửa thế kỳ thời gian cùng hàng trăm tỉ đô la nghiên cứu cũng như chế tạo, giờ đây, chỉ đủ để tạo nên một điểm đen nhỏ xíu bằng một phần tỷ milimet. Nó kỳ dị, nó thản nhiên chui ra từ thinh không, chễm chệ ngay đằng sau lưng Better Man trong khoảng năm cây số. Do sở hữu giác quan siêu bén nhạy, hắn ta liền biết ngay hiểm nguy vừa hình thành nên nhanh chóng bay đi.

Song có vẻ như đã quá muộn. Toàn bộ không thời gian bao quanh Better Man đã suy sụp, đã co thắt tới không tưởng. Những cuộn xoáy nhào xé vạn vật, mạnh mẽ, nhanh chóng tới nỗi không một thứ vận tốc nào, kể cả vận tốc ánh sáng có thể thoát nổi. Vâng! Thật đáng kinh ngạc thay! Lực hấp dẫn tạo nên từ điểm kỳ dị đã bắt trọn được vận tốc xấp xỉ ánh sáng của Better Man, giống hệt như cả không gian, cả thời gian đã cùng nhau hợp lực nhằm ra tay tóm gọn một sinh thể nhỏ bé dám cả gan thách thức những định luật vật lý.

Lần đầu tiên trong đời, hắn gặp phải cái cảm giác hoang mang tột độ, không kịp và cũng không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Và rồi, trong các tiếng vọng kinh hãi cuối cùng của bản thân, Better Man đã bị kéo dài thành một sợi chỉ mỏng manh tới vô hạn, biến mất hoàn toàn vào chân trời sự kiện.

Trên cao nguyên Mường Thanh, 312 cột lửa vẫn cháy, nhưng bây giờ chúng không cháy bình thường nữa mà cháy hướng vào trong, hướng về một điểm quái dị, quái dị tới mức mà không còn gì có thể tồn tại nổi. Khoảng ba giây sau, hố đen siêu nhỏ bốc hơi dưới bức xạ Hawking như một mặt trời rực rỡ, chiếu sáng khắp cả bầu trời ảm đạm ở Đông Nam Á. Trên màn hình trung tâm, dòng chữ cuối cùng hiện lên rồi tắt ngấm.

“Better Man đã bị tiêu diệt.”

Ngày hôm sau, hàng triệu con người còn sống sót sau thảm họa diệt chủng cuối cùng cũng được mở cửa Bunker, bước ra ngắm nhìn ánh sáng mặt trời sau suốt nửa thế kỷ chờ đợi đằng đẵng. Họ không reo hò, chỉ lặng lẽ đi bộ hàng trăm kilomet đến cao nguyên Mường Thanh, đặt hoa lên 312 ngôi mộ không còn thi thể. Ở trung tâm khu tưởng niệm sau này, người ta khắc một dòng chữ duy nhất:

“312 người đã tự nguyện hy sinh, để cả loài người không còn phải làm con tin của bất kỳ của chủng loài ngoài hành tinh nào nữa.”

Vài năm sau, vào những buổi sáng đầu tháng mười, gió lạnh thổi xuống cao nguyên mang theo mùi cỏ cháy còn vương từ sự kiện năm xưa. Khu tưởng niệm giờ phủ đầy hoa dại trắng muốt. Dưới tấm bia là 312 ngọn lửa nhỏ được thắp tỉ mỉ bằng khí metan lấy từ lòng đất, cháy liên tục không bao giờ tắt, kể cả trong mưa bão.

Hàng năm, vào đúng ngày 7 tháng Mười, không ai tổ chức lễ chính thức, không cờ, không loa, không diễn văn, chỉ xuất hiện những người già lặng lẽ, những thanh niên nhiệt huyết, và cả những cô cậu con trẻ được bố mẹ dắt đi từ khắp mọi quốc gia trên thế giới. Tới nơi, tất cả chỉ đơn giản đứng dưới khu tưởng niệm, lặng lẽ đặt xuống những bông hoa tím. Không ai dạy bảo ai, nhưng mọi đứa trẻ đều biết cúi đầu khi đi qua các tấm bia. Chúng không thể hiểu hết các câu chuyện sâu xa đằng sau, song đương nhiên chúng biết rằng nhờ 312 người kia, chúng được sinh ra dưới bầu trời xanh thay vì dưới lớp chì dày hàng chục mét sâu kín trong lòng đất.

Vào một ngày nọ, một ông già tóc trắng đạm bạc, dáng người gầy gò chống gậy lê từng bước vào khu tưởng niệm. Có ai đó sống đủ lâu nhận ra đó chính là Nguyễn Đức Khanh, người giờ đã ngoài trăm tuổi, kẻ cuối cùng còn sống trong Hội đồng bảo an hành tinh năm xưa.

Không nói gì, ông ta chỉ chậm rãi quỳ xuống trước những tấm mộ, đặt tay lên hàng chữ đã bị bào mòn bởi thời gian. Và rồi, ông lấy từ trong túi áo ra một bông hoa tím nhỏ đã ép khô từ năm ấy, nhẹ nhàng bén qua ngọn lửa gần nhất. Bông hoa bùng lên trong tích tắc ngắn, hoá thành vô số đốm đom đóm bay vụt lên trời để dần dà tan biến vào hư vô.

Người ta thấy ông ta bắt đầu chắp tay cầu nguyện điều gì đó. Không gian vẫn tĩnh mịch, thời gian vẫn nhẹ nhàng trôi, gió trời vẫn lay động khẽ khàng trên những tán cây xung quanh. Và đương nhiên, cả 312 ngọn lửa kia thì vẫn cháy rực rỡ, như thể cho thấy hết thảy cái ý chí sống còn của cả nhân loại vẫn mãi mãi còn hiện hữu.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free