(Đã dịch) Bất Tử Vũ Đế - Chương 209 : Ai chọc ta? !
"Lớn mật cuồng đồ, dám đến Bắc Thần thương hội làm loạn, đúng là không biết sống chết!"
Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ bên cạnh. Hồng Vũ chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, bởi một luồng chưởng phong mạnh mẽ đang gào thét ập tới từ phía sau.
"Hừ!"
Hồng Vũ cấp tốc di chuyển chân, quyền vốn nhắm thẳng vào Vương quản sự nay xoay tròn theo thân thể quét ngang. Một quyền nặng nề, mang theo quyền ảnh hùng hậu, phun trào thế như chẻ tre, "Oanh" một tiếng đã đánh nát luồng chưởng phong vừa xuất hiện.
Gần như không có bất kỳ dừng lại nào, Hồng Vũ nghiêng người giữa không trung, chân điểm xuống mặt đất, thân hình nhanh chóng lùi lại.
Lùi xa bốn năm thước, đứng vững xong thì nhìn về phía người vừa tới.
Đó là một lão già mặc trường bào cổ xưa, mái tóc đen dài dựng ngược thành búi trên đỉnh đầu, hai hàng lông mày vểnh cao, toát lên vẻ dữ tợn.
Vương quản sự vừa thấy lão già trường bào xuất hiện, trên mặt hiện lên thần sắc mừng như điên, vội vàng chật vật chạy tới bên cạnh ông ta: "Phạm Đại sư, thật may ngài đã ra tay kịp lúc!"
Phạm Đại sư gạt gạt hai hàng lông mày, nói: "Tiểu Vương à, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Phạm Đại sư, chuyện là thế này ạ..."
Vương quản sự nháy mắt với Phạm Đại sư, ghé sát vào tai ông ta thì thầm: "Người này là do tiện nhân Bạch Uyển Đình phái tới. Ngài cũng biết chuyện giữa Bạch Uyển Đình và phu quân muội muội tôi. Nếu như phu quân muội muội tôi biết thằng nhóc Bắc Thần Phong này đã tới vương đô, ông ấy nhất định sẽ buộc nó nhận tổ quy tông..."
Phạm Đại sư nhíu mày: "Ý ngươi là thằng nhóc này là cốt nhục của Hội trưởng?"
Vương quản sự gật đầu: "Ngài cũng biết, cái bụng của muội muội tôi không có phúc sinh con trai, cho tới bây giờ chỉ sinh được một nữ nhi. Vì chuyện này, gia tộc Bắc Thần đã rất bất mãn với muội muội tôi, đặc biệt là Bắc Thần Thiên Sương càng nắm giữ vị trí phó hội trưởng. Nếu như nàng ta biết sự tồn tại của thằng nhóc này, đến lúc đó nhất định sẽ ủng hộ hắn lên nắm quyền. Một khi đã vậy, địa vị của muội muội tôi tại Bắc Thần thương hội coi như tràn ngập nguy cơ."
Phạm Đại sư lộ ra vẻ trầm ngâm.
Kỳ thực, trong thâm tâm ông ta cũng chướng mắt Vương quản sự, cái kiểu người chỉ biết dựa hơi chị vợ để leo lên.
Chẳng qua...
Tại Bắc Thần thương hội, ông ta đúng là thuộc phe phái của Vương Phỉ – muội muội của Vương quản sự, và cũng là phu nhân của Hội trưởng.
Mấy năm gần đây, Hội trưởng Bắc Thần thương hội gần như không màng chuyện thế sự, quyền lực đều rơi vào tay hai vị Phó hội trưởng. Một trong số đó chính là Bắc Thần Thiên Sương, em gái ruột của Hội trưởng.
Còn người kia chính là muội muội của Vương quản sự.
Vương Phỉ, vợ của Hội trưởng Bắc Thần thương hội!
Vương Phỉ và Bắc Thần Thiên Sương có thể nói là tử địch, luôn tìm cách lật đổ đối phương, muốn đẩy xuống mười tám tầng địa ngục.
Hôm nay, Vương Phỉ ỷ vào thân phận vợ Hội trưởng, vẫn còn có thể lấn át Bắc Thần Thiên Sương một bậc. Nếu như để Bắc Thần Phong nhận tổ quy tông, đến lúc đó thân phận và địa vị của Vương Phỉ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng lớn, thế lực của Bắc Thần Thiên Sương tất nhiên sẽ được củng cố và lớn mạnh hơn.
Điều này cực kỳ bất lợi cho tiền đồ của chính ông ta!
Nghĩ tới đây, Phạm Đại sư hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Bắc Thần Phong: "Ngươi tên là Bắc Thần Phong?"
"Lão gia gia, cháu tên là Bắc Thần Phong ạ!"
Tiểu Phong cung kính nói.
Phạm Đại sư nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Ngươi đi theo ta đi! Lão phu đảm bảo ngươi cả đời vinh hoa phú quý."
Tiểu Phong lắc đầu: "Xin lỗi lão gia gia, mẹ cháu dặn cháu nghe lời ca ca!"
Phạm Đại sư lạnh lùng nhìn Hồng Vũ: "Thằng nhóc, biết điều thì cút đi! Bắc Thần thương hội, không phải là nơi ngươi nên tới."
"Nơi nào tôi nên tới hay không, tự tôi rõ."
Hồng Vũ vẫy tay về phía Tiểu Phong: "Tiểu Phong, chúng ta cứ ở đây đợi. Ta không tin Bắc Thần Thiên Sương sẽ không đi qua cửa chính. Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày..."
"Vâng!"
Tiểu Phong nghiêm túc gật đầu, đứng sát bên Hồng Vũ.
Nhìn hai người Hồng Vũ đứng bất động như pho tượng, không thèm để ý đến mình, khuôn mặt Phạm Đại sư hơi co quắp, trong con ngươi có ngọn lửa giận dữ đang nhảy nhót.
Hãy thử hỏi, Phạm Đại sư ông ta từ khi thành danh tới nay, trong thành Tần vương, có ai mà không biết, không hiểu?
Đừng nói đến hai thằng nhóc chưa dứt sữa kia, cho dù là những quan to hiển quý, hoàng thân quốc thích trong vương đô, có ai thấy ông ta mà không cung kính hô một tiếng "Phạm Đại sư"?
Vương quản sự ánh mắt láo liên, thấp giọng kích động nói: "Phạm Đại sư, cứ để bọn chúng đợi ở đây thế này thì không ổn đâu ạ! Lỡ như phó hội trưởng Bắc Thần xuất hiện nhìn thấy bọn chúng, vậy chúng ta coi như vô lực xoay chuyển tình thế. Lúc này chỉ có thể nhanh chóng ra tay, Phạm Đại sư ngài cầm chân thằng nhóc đó, còn cái thằng tạp chủng này cứ để tôi xử lý!"
Phạm Đại sư mặt sa sầm, gật đầu: "Chỉ có thể như vậy!"
"Tiểu Phong, đến sau lưng ta!"
Hồng Vũ kéo Bắc Thần Phong ra phía sau, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Phạm Đại sư.
Luồng khí tức ba động toát ra từ người vị Phạm Đại sư này, còn hùng hậu và mạnh mẽ hơn cả Lý Thiết, e rằng cũng là một cường giả Thiên Hồn cảnh hậu kỳ.
Với thực lực hiện tại của Hồng Vũ, hắn đã có thể chém giết cường giả Thiên Hồn cảnh sơ kỳ.
Còn đối với cường giả Thiên Hồn cảnh trung kỳ, hắn đủ sức đối phó, nhưng không đủ sức giết chết đối phương.
Đương nhiên...
Nếu đối phương chỉ là hạng người hữu dũng vô m��u, chỉ biết một hai chiêu tuyệt kỹ như La trưởng lão, thì trong tình huống liều mạng, Hồng Vũ vẫn có thể chém giết cường giả Thiên Hồn cảnh trung kỳ. Chỉ có điều, vị Phạm Đại sư trước mắt hiển nhiên không phải loại tầm thường đó.
"Trấn Sơn Ấn!"
Khí tức từ người Phạm Đại sư bùng nổ, trường bào bay phất phới, trong nháy mắt phồng lên.
Năm ngón tay bấm ấn quyết.
Thủ ấn bay vút lên không, khí tức cực kỳ khủng bố cuồn cuộn tỏa ra, một thủ ấn vàng lớn sáu trượng lơ lửng trên không, lao nhanh về phía Hồng Vũ.
Trấn Sơn Ấn này có thanh thế lớn, sức mạnh và uy lực thật sự nặng nề!
Khí tức uy áp nặng nề trùng trùng điệp điệp, trong nháy mắt khóa chặt Hồng Vũ, như một ngọn núi khổng lồ với thế Thái Sơn áp đỉnh ập tới.
Hồng Vũ che chở Tiểu Phong ở sau lưng.
Hắn hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay ngưng tụ Tam Viêm Chưởng, lửa cuồn cuộn trào ra, chín đạo Hỏa Long bay lượn vút lên trong tiếng "gào thét", xông thẳng vào thủ ấn màu vàng. Hỏa Long bay lên không, như những sợi dây lửa quấn lấy thủ ấn vàng, khí tức hỏa diễm cuồn cuộn mãnh liệt không ngừng.
"Oanh!"
Kim quang và hỏa quang ngút trời.
Một luồng khí tức mạnh mẽ cuồn cuộn tỏa ra.
"Ồ?"
Phạm Đại sư kinh ngạc một tiếng.
Con ngươi ông ta co rút, nhìn về phía Hồng Vũ với ánh mắt mang theo vẻ lạ lùng: "Rõ ràng chỉ là một thằng nhóc Địa Phách cảnh lại có chiến lực như vậy, thú vị đấy! Nhưng vừa rồi chỉ là khởi động thôi, lão phu đây còn có một chiêu Khai Sơn Ấn, để xem ngươi có đỡ nổi chiêu này không!"
"Khai Sơn Ấn!"
Nếu Trấn Sơn Ấn là nặng nề và uy lực mạnh mẽ.
Thì Khai Sơn Ấn lại đi ngược lại, đạt đến cực hạn của sự sắc bén và cường thế.
Khai Sơn Ấn tung ra, ẩn chứa một tia thế khai sơn phá thạch, thẳng tiến không lùi.
Thủ ấn vàng ngưng tụ thành kiếm chỉ, "Bá" một tiếng xé rách không khí.
Nơi đây là trọng địa của vương đô, cho dù Phạm Đại sư có thân phận đặc biệt cũng không dám vận dụng thủ đoạn quá mạnh. Chiêu Khai Sơn Ấn này cũng chỉ có uy lực tối đa năm phần mười. Phạm Đại sư tự tin với chiêu này, tuyệt đối có thể trọng thương Hồng Vũ, từ đó mang đi Bắc Thần Phong đang đứng sau lưng hắn.
Vương quản sự vẻ mặt hiện lên nét gian xảo.
Ánh mắt láo liên đảo quanh, nhìn chằm chằm Tiểu Phong phía sau lưng Hồng Vũ.
"Bát Hoang Đồ Thánh!"
Bí quyết vận hành Bát Hoang Đồ Thánh cảnh giới Ngũ Chuyển vận chuyển, Thánh Quang Long Khải bao trùm toàn thân, kim quang r��c rỡ chói mắt, hai tay chợt chắp lại thành hình chữ thập.
"Phanh!"
Hai tay đỡ lấy Khai Sơn Ấn lao tới.
"Đạp đạp đạp!"
Lực đạo của Khai Sơn Ấn quả thực quá mạnh mẽ, khiến Hồng Vũ liên tục lùi về sau, lùi chừng bảy tám mét. Năng lượng cuồng bạo sắc bén nhảy nhót giữa hai tay, khiến hai tay Hồng Vũ đỏ bừng, như thể bị lửa đốt.
Từng đợt đau đớn nóng rát truyền đến từ lòng bàn tay.
"Mẹ nó, lão già này công kích đúng là đủ mạnh!"
Hồng Vũ âm thầm cắn răng, cũng ý thức được điểm yếu của mình: "Trước khi có được Thiên Hồn Cửu Luyện, tu vi của ta không thể tiến bộ thêm được nữa. Nếu muốn nâng cao chiến lực, chỉ có thể tìm kiếm vũ kỹ mới. Chờ giải quyết xong chuyện của Tiểu Phong, ta sẽ tìm cách kiếm vài vũ kỹ cấp cao!"
Nghĩ tới đây, Hồng Vũ hít sâu, dự định phá vỡ Khai Sơn Ấn.
Ngay lúc này, khóe mắt Hồng Vũ chợt thoáng nhìn thấy Vương quản sự đã vọt tới bên cạnh Tiểu Phong, tóm lấy thằng bé. Một tay xách ngược Tiểu Phong, tay kia bịt miệng thằng bé, đang chuẩn bị rời đi.
"Mẹ nó, cái tên tiểu nhân hèn hạ này!"
Hồng Vũ giận tím mặt.
"Rống!"
Trong cổ họng cuộn lên một tiếng quát giận.
Mười ngón chợt căng chặt, cơ bắp hai cánh tay càng căng phồng, sức mạnh mênh mông từ cơ thể co rút lại bộc phát. Hai tay bỗng nhiên dùng sức, Khai Sơn Ấn với năm phần mười uy lực bị nghiền nát giữa hai tay, hóa thành một mảnh năng lượng vụn vặt tán loạn rơi xuống.
"Điều này sao có thể?" Phạm Đại sư cả kinh.
Hồng Vũ nhưng căn bản không thèm để ý đến ông ta, dùng thân pháp Du Long, "Bá" một tiếng lao thẳng về phía Vương quản sự.
Vương quản sự cảm nhận được kình phong gào thét lao tới từ phía sau, trong lòng cả kinh, quay đầu lại thấy Hồng Vũ đuổi sát theo, liền hét lớn: "Phạm Đại sư, ngăn cản hắn!"
"Được!"
Phạm Đại sư gật đầu.
Giơ tay lên, nguyên lực mênh mông ngưng tụ thành hình cung tiễn, huyễn hóa ra bảy đạo công kích truy đuổi Hồng Vũ.
Hồng Vũ cảm nhận được tiếng xé gió sắc nhọn từ phía sau, con mắt trái thanh quang lóe lên, Băng Thần Nhận nhanh chóng bắn ra.
Ánh sáng xanh nhạt xẹt qua như một dải lụa, Vương quản sự đang cuống quýt chạy trốn ở phía trước chợt run lên, hai mắt hiện lên vẻ mờ mịt. Khóe môi Hồng Vũ khẽ nhếch, vọt tới trước, kéo Tiểu Phong từ trong tay Vương quản sự về, tốc độ không giảm, vọt thẳng thêm mười một, mười hai mét.
Cùng lúc đó.
Bảy đạo công kích, mỗi đạo chỉ như ngón tay cái, nối tiếp nhau xếp thành một hàng.
Mất đi mục tiêu Hồng Vũ, chúng không thể thay đổi hướng đi giữa chừng, lập tức mang theo khí thế hung hăng, lao thẳng vào Vương quản sự đang đờ đẫn vì bị Băng Thần Nhận tấn công.
Trớ trêu thay, phương hướng và góc độ tấn công này lại có chút kỳ lạ...
Liên tiếp tiếng "Xì" chợt vang lên.
Phạm Đại sư đang theo sát phía sau, khuôn mặt già nua cứng đờ, hai mắt trợn trừng, biểu cảm trên mặt khó tả xiết.
Không xa phía trước ông ta...
Vương quản sự vẫn giữ tư thế một tay che ngực, một tay vòng bên hông, thân hình chúi về phía trước, phần mông thì nhô cao.
Bảy đạo công kích sắc nhọn kia, từng đạo một, không chút trở ngại, xuyên thẳng vào giữa hai khối thịt béo.
Khuôn mặt già nua của Phạm Đại sư kịch liệt co quắp.
Ngay cả Hồng Vũ cũng không ngờ sẽ biến thành như vậy, khóe mắt hắn co rút: "Mẹ kiếp, cúc hoa tàn, đầy đất thương sao?!"
Đang lúc cảm thán, hiệu quả của Băng Thần Nhận cuối cùng cũng biến mất.
Vẻ mặt Vương quản sự chợt cứng đờ, ngay lập tức cảm thấy hậu đình căng chặt, thân thể không kìm được mà nhảy vọt lên cao, hét thảm một tiếng bi thương tột độ...
"Ngao ô, ai chọc lão tử?!"
Bản biên tập này thuộc bản quyền của truyen.free, xin vui lòng không tự ý sao chép dưới mọi hình thức.