Giới thiệu
Vừa mới xuyên không, nàng kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh ròng ròng khi phát hiện đôi gò bồng đảo vốn vĩ đại của mình đã biến mất. Bên tai vang lên tiếng khóc nức nở của ai đó: "Hán Văn, tỷ tỷ có lỗi với đệ. Chuyện trước kia nương làm vậy cũng là vì muốn tốt cho đệ, đệ chớ nên nghĩ quẩn..." Rốt cuộc đây là tình cảnh gì? Trong lúc kinh hoàng, nàng vội sờ lên ngực, may thay, vẫn còn đó, chỉ là bị vải bố quấn quá chặt mà thôi. Chỉ là hai chữ "Hán Văn" này nghe sao quá đỗi quen thuộc, thậm chí quen thuộc đến mức khiến người ta buồn nôn… "Ngươi là ân nhân của ta, vậy nên ta phải báo ân. Gả, hay là chết?" Chàng mỹ nam bạch y phất phơ, kiếm chỉ vào cổ nàng, mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng hỏi. "Hả?" Nàng ngẩn ngơ nhìn nam tử trước mặt. Đây là thái độ báo ân của ngươi sao? Ngươi là Bạch Xà trong truyền thuyết đó ư? "Gả, hay là chết?" Chàng mỹ nam bạch y phất phơ, lặp lại câu hỏi tựa như một cỗ máy vô tình. "Ngươi không nhìn thấy ta giờ đây là một nam nhi sao? Là nam nhi đó! Nếu có gả, cũng phải là ngươi gả cho ta!" Nàng đang trong cơn phẫn nộ tột cùng, liền lớn tiếng quát. "Được!" Chỉ một tiếng đáp đơn giản, lại khiến cuộc đời nàng từ đó về sau long trời lở đất. "Trời ơi, tên phúc hắc giả dối kia, ngươi tránh xa ta ra được không?!" Nàng ngửa mặt nhìn trời, nước mắt giàn giụa, thét dài. "Báo ân cái đầu ngươi, ta đổi ý được không?!"