Chapter 1204: Đao pháp của thần giới (2)
Hoắc Vũ Hạo chậm rãi giơ thanh Thần Lộ Đao trong tay lên, cho đến khi nó cao quá đầu, quang mang lam đậm trên Băng Cực Chiến Thần Giáp đột nhiên hội tụ vào trong, sau đó lại tỏa ra bên ngoài.
Liêu Mộng Khải vừa mới xuất hiện bên cạnh hắn, liền cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, lập tức không chút do dự, trốn vào không gian một lần nữa.
Thần Lộ Đao trong tay Hoắc Vũ Hạo lập tức chém ra. Vào lúc này, không ai có thể nhìn rõ chuyển động của hắn, toàn thân hắn giống như một quả cầu ánh sáng màu lam đậm vậy, trong phút chốc lóe lên vô số tia sáng.
Đột nhiên, lấy cơ thể của hắn làm trung tâm, mọi thứ trong đường kính ngàn thước đều tràn ngập đao mang chói lóa. Ánh sáng màu lam băng dễ dàng xuyên qua cả không gian.
Đây chỉ đơn giản là một đòn công kích bừa bãi, ngay cả khi đối mặt với Chung Ly Ô lúc trước, Hoắc Vũ Hạo cũng không thi triển đòn công kích như vậy.
Đây là loại đao pháp gì?
May mắn thay, Quý Tuyệt Trần không có ở đây, nếu không, vị kiếm si kia chắc chắn không thể không khiêu chiến Hoắc Vũ Hạo sau trận chiến này, cho dù có thua cũng chẳng sao cả. Vừa rồi Hoắc Vũ Hạo vung đao, toàn bộ bầu trời đều biến sắc. Trên không trung xuất hiện một loại hoa văn lộng lẫy, tựa như có một con rồng màu băng lam đang hoành hành trên bầu trời, từng chiếc vảy trên người đều vô cùng sống động rõ ràng.
Đây là thứ mà đao pháp có thể đạt tới sao?
Đám người trong Đường Môn cũng không khỏi ngơ ngác, không biết Hoắc Vũ Hạo từ khi nào đã nắm giữ được loại đao pháp như vậy rồi.
Đao pháp này không thuộc về Đấu La đại lục, mà nó đến từ Thần giới!
Long Vũ Tập Vũ đao pháp!
Đây là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo sử dụng loại đao pháp này trên chiến trường. Khi thi triển, hắn liền cảm nhận được hồn lực ẩn chứa bên trong âm dương hỗ bổ song hồn hạch trong nháy mắt đã bị Thần Lộ Đao nuốt chửng, tựa như cá voi hút nước vậy.
Thân ảnh màu đen hoảng sợ bay ra khỏi không trung. Liêu Mộng Khải liều mạng vung hai thanh trường đao trong tay, cố gắng bảo vệ cơ thể.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn bị chém mười ba nhát đao liên tiếp.
Lá chắn hồn đạo khí cấp chín, đã bị nghiền nát!
Lá chắn vô địch, đã bị nghiền nát!
Trên hồn đạo khí hình người của hắn thậm chí còn có nhiều đạo ánh sáng băng lam hơn. Một cơn ớn lạnh lập tức xâm nhập vào tận xương tủy của Liêu Mộng Khải.
Mặc dù hồn đạo khí hình người của hắn cũng là cấp chín, nhưng hiệu quả phòng ngự khi đối mặt với đao mang đáng sợ của Thần Lộ Đao, còn lâu mới tốt như trong tưởng tượng.
Pháp trận hạch tâm bên trong hồn đạo khí hình người cũng đã bị xé nát bởi luồng đao mang đáng sợ kia, nếu không phải hắn còn mặc một kiện nội giáp cấp chín ở bên trong, lúc này có lẽ đã biến thành một bức tượng băng rồi.
Thật khủng khiếp, thật sự quá khủng khiếp! Đây rốt cuộc là loại đao pháp gì? Vậy mà có thể trong tích tắc, xé nát toàn bộ bầu trời với đường kính ngàn thước thành từng mảnh. Mà loại đao pháp này, Hoắc Vũ Hạo cho đến bây giờ vẫn ẩn nhẫn, chưa hề sử dụng, rốt cuộc hắn còn bao nhiêu quân bài tẩy đây?
Đám cường giả bên phía Đế quốc Nhật Nguyệt đều lấy làm kinh hãi.
Đáng tiếc, bọn hắn không biết hiện tại Hoắc Vũ Hạo cũng đang hối hận.
Mặc dù một đao này đã khiến cho toàn bộ người theo dõi phải choáng ngợp, nhưng cái giá mà hắn phải trả là quá cao. Hồn lực trong cơ thể hắn điên cuồng dâng trào, ngay cả năng lực phục hồi cường đại của âm dương hỗ bổ song hồn hạch cũng không thể bù đắp cho sự tiêu hao của một đao này.
Cảnh tượng toàn bộ bầu trời bị xé thành hình rồng kéo dài khoảng nửa phút, trước khi biến mất hoàn toàn. Bầu trời lúc này đã biến thành một biển băng cực hạn, thật quá lãng phí mà!
"Chết đi!" Một tiếng gầm đột nhiên phát ra từ miệng Liêu Mộng Khải. Ngay sau đó, hai thanh trường đao đen tuyền lao thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo như sao băng lướt ngang trời. Mà bản thân Liêu Mộng Khải thì lại rơi tự do xuống bên dưới.
Theo suy nghĩ của mọi người, mục đích của hồn đạo sư khi vứt bỏ vũ khí, chính là để tạo thời gian cho bản thân bỏ trốn.
Mặc dù hiệu quả chiến đấu của các hồn đạo sư cấp chín có thể không bằng các hồn sư đỉnh cấp, nhưng năng lực sinh tồn của bọn hắn chắc chắn mạnh hơn các hồn sư nhiều.
Nếu một hồn sư có cùng tu vi ngang với Liêu Mộng Khải, hoặc thậm chí cao hơn hắn, đứng trước Long Vu Tập Vũ Đao Pháp của Hoắc Vũ Hạo như vừa nãy, có lẽ đã bị chặt thành từng mảnh rồi, nhưng Liêu Mộng Khải thì vẫn còn còn sống.
Hai đạo đao mang đen tuyền lần lượt cách nhau ba thước, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo cũng đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
Thần Lộ Đao giương cao, đánh bay thanh đao đầu tiên. Ngay sau đó, hắn liền thực hiện một hành động mà mọi người không thể hiểu nổi - hắn khẽ xoay người sang một bên, dùng vai trái để chống đỡ đòn tấn công của thanh đao thứ hai.
"Phốc!" Thanh trường đao lập tức xuyên qua vai hắn. Ngay cả khi có Băng Cực Chiến Thần Giáp với sức phòng thủ cường đại như vậy, nhưng vẫn không thể chặn được công kích từ thanh trường đao này.
Không hề có máu chảy ra, thân thể Hoắc Vũ Hạo chỉ khẽ lắc lư một lúc, sau đó rơi xuống đất.
Đường Vũ Đồng sắc mặt đại biến, nàng đang muốn chạy tới, lại nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo giơ tay lên, ra hiệu cho nàng đừng qua.
"Phù" hai tiếng, Liêu Mộng Khải và Hoắc Vũ Hạo lần lượt đáp xuống đất.
Khi Liêu Mộng Khải tiếp đất, hắn loạng choạng một lát rồi ngã xuống. Hoắc Vũ Hạo thì vững vàng tiếp đất, nhưng trên vai lại có một thanh trường đao màu đen cắm xuyên qua, khiến người ta có cảm giác vô cùng đột ngột, kỳ quái.
"Ha ha ha! Ngươi vẫn bị ta đánh trúng." Liêu Mộng Khải đắc ý cười thành tiếng. Ngay cả Chung Ly Ô, giáo chủ của Thánh Linh Giáo, cũng không thể làm tổn thương người trẻ tuổi trước mặt, nhưng hắn thì lại làm được rồi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu với hắn, nói: “Không ngờ lại gặp được người theo đuổi cực hạn như ngươi. Nếu không phải ta nhìn chằm chằm vào ngươi, cảm nhận được ngươi giải phóng võ hồn, có lẽ ta sẽ còn thảm hơn nữa. Ngươi vậy mà lại trả giá bằng cách thiêu đốt khí huyết bản thân, để khóa chặt khí huyết của ta lại, nếu ta đoán đúng, thì võ hồn của ngươi hẳn là đao, phải không?”
Liêu Mộng Khải gật đầu, trong ánh mắt toát ra vẻ khâm phục, nói: "Đúng vậy, võ hồn của ta là đao. Nói chính xác thì phải là đao hồn! Đao hồn của ta không có hình dạng thực sự, không giống các loại khí võ hồn khác. Tuy nhiên, nó có thể dung nhập vào bất kỳ kim loại nào, hòa làm một thể. Khi ta mới bắt đầu tu luyện, nó vô cùng yếu ớt, nhưng khi thực lực của ta dần được cải thiện, lại phát hiện ra rằng nó có vô số công dụng.”
Hoắc Vũ Hạo nói: “Cho nên, một kích vừa rồi của ngươi tựa như là để đoạn hậu, giúp bản thân bỏ chạy, nhưng thực ra trong hai thanh trường đao, thanh đao đầu tiên được ném bình thường, còn thanh thứ hai đã dung hợp với võ hồn của ngươi, hơn nữa ngươi còn thiêu đốt khí huyết để khóa chặt vào ta. Xem ra bình thường ngươi đã phải ăn uống rất nhiều đồ bổ để tăng cường tăng cường khí huyết của bản thân."
"Phải. Thứ ta vừa mới thi triển chính là hồn kỹ thứ chín - Đao phách đoạn hồn! Ngươi chắc chắn sẽ chết. Đao của ta đã nhập vào cơ thể ngươi, cho dù ngươi có hy sinh vai của mình để chặn đòn công kích của ta thì cũng vô dụng. Ma Thần Đao của ta là hồn đạo khí cấp 9, còn thanh còn lại là hồn đạo khí cấp 8 được thôi động bởi đao phách đoạn hồn, ngay cả cực hạn đấu la, nếu bị đao này đâm vào cơ thể, kinh mạch cũng sẽ bị cắt đứt mà chết. Vốn dĩ ngươi có cơ hội ngăn cản ta khóa chặt khí huyết. Nhưng thật không may, ngươi đã tiêu hao quá nhiều trong các trận chiến trước đó. Sau khi tung ra đại chiêu vừa rồi, dù tìm được ta, nhưng lại không thể thoát được việc khí huyết bị khóa chặt.”
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói: "Ta thừa nhận, ta đã đánh giá thấp ngươi. Đây là cái giá của việc đánh giá thấp kẻ địch. Tuy nhiên, ngươi cũng không nên đánh giá quá cao uy lực đao phách của ngươi. Tuy nó có thể làm tổn thương ta, nhưng muốn giết ta thì lại không dễ như vậy.”
Vừa nói, Hoắc Vũ Hạo vừa dùng tay phải nắm lấy chuôi Ma Thần Đao, từ từ rút thanh hắc đao dài đến năm thước trên vai ra.
Ở nơi xa, Đường Vũ Đồng đã nhắm mắt lại, không dám nhìn. Nàng siết chặt tay, ước gì người bị đao kia đâm trúng là mình. Tuy nhiên, Hoắc Vũ Hạo lại không để nàng qua đó. Lần này, một chọi mười, chính là trận chiến của hắn, trận chiến của một nam nhân.
Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo còn có thừa sức để rút đao, Liêu Mộng Khải ánh mắt có chút choáng váng: "Điều này không có khả năng! Làm sao ngươi còn đủ sức chứ? Chẳng phải toàn bộ hồn lực của ngươi đều phải dùng để trấn áp đao hồn phách của ta sao? Tại sao ngươi còn đủ sức để rút đao?"
Liêu Mộng Khải đã thiêu đốt khí huyết, hay thậm chí là toàn bộ lực lượng võ hồn của mình để phát động một kích được ăn cả ngã về không như vừa rồi, mặc dù đã thành công, nhưng hiệu quả dường như không được như hắn mong đợi.
Hoắc Vũ Hạo làm sao có thể rút thanh trường đao này ra?
Thực sự còn có một lý do khác khiến Liêu Mộng Khải dám xuất chiến ngày hôm nay, đó là lòng tham - lòng tham đối với tiếng thở dài của băng tuyết nữ thần, thần lộ đao.
Thân là một cường giả dùng đao, hắn tin chắc rằng cho dù không sở hữu võ hồn băng cực hạn, hắn vẫn có thể khống chế được cây thần đao kia. Mà một khi hắn có được thần đao trong tay, kết hợp với đao hồn của bản thân, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ giúp hắn đột phá đến cấp độ Siêu Cấp Đấu La.
Phải biết, tu vi siêu cấp Đấu La là nền tảng để trở thành hồn đạo sư cấp mười a! Điều đó luôn là mơ ước của hắn.
Thanh đao dài năm thước chậm rãi được rút ra khỏi cơ thể Hoắc Vũ Hạo, không hề chảy một giọt máu nào. Hoắc Vũ Hạo che mặt sau lớp giáp mũ, không một ai có thể thấy được biểu cảm của hắn, nhưng nhìn từng động tác vững vàng này, dường như cũng không có gì quá đau đớn.
Cuối cùng, Hoắc Vũ Hạo đã rút toàn bộ thanh Ma Thần Đao ra. Cơ thể hắn khẽ rung lên một nhịp, Ma Thần Đao đã nằm chắc trong tay.
Thanh Ma Thần Đao này chỉ có một đặc tính duy nhất, đó là sắc bén!
Liêu Mộng Khải theo đuổi sự cực hạn trong chiến đấu, và vũ khí của hắn cũng vậy, nó cực kỳ sắc bén, ngay cả Băng cực chiến thần giáp cũng không thể ngăn cản nổi. Được khống chế bởi đao phách, Ma Thần Đao đã bộc phát được lực công kích vô song vào thời điểm đó. Nếu không phải Hoắc Vũ Hạo sớm phát hiện được có điều gì đó không ổn, thì lúc này e rằng trái tim hắn đã bị đâm thủng rồi.
"Ngươi, người làm cách nào?" Liêu Mộng Khải ngơ ngác nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo một tay cầm ngược Ma Thần Đao ra sau lưng, một tay còn lại nâng tấm giáp che mặt lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn rất bình thản.
"Ta giữ mạng cho ngươi đến tận lúc này, chỉ vì muốn ngươi thấy rằng mấy đòn công kích của ngươi đối với ta đều vô dụng cả, không có khả năng giết được ta. Hiện tại, ngươi có thể đi rồi!"
"Hạ thủ lưu tình!" Quất Tử từ xa hét lên một tiếng.
Đáng tiếc, đây là chiến trường!
"Oanh -" Trong tiếng nổ dữ dội vang lên, cơ thể của Liêu Mộng Khải bị nổ tung thành từng mảnh. Cho đến khi chết, trong mắt hắn vẫn tràn ngập một vẻ không dám tin.
Hắn đã thiêu đốt khí huyết của chính mình, thậm chí không quan tâm đến phòng thủ của bản thân, dồn toàn bộ hồn lực lại, đồng thời sử dụng hồn đạo khí để che đậy ánh sáng phát ra từ hồn hoàn, rồi mới tung ra đòn chí mạng cuối cùng. Nhưng tại sao kẻ địch vẫn không chết?
Được ăn cả ngã về không, đồng nghĩa với việc từ bỏ phòng ngự. Trên thực tế, toàn bộ năng lực phòng ngự bị động của hắn đã bị xé nát bởi Long Vu Tập Vũ Đao Pháp rồi.
Băng cực hạn xâm nhập vào cơ thể, Liêu Mộng Khải khi tiếp đất đã bị thương nặng, hầu hết kinh mạch trong cơ thể đều bị đóng băng. Trong trường hợp này, Băng Bạo Thuật chính là một đòn chí mạng.
Hoắc Vũ Hạo chậm rãi xoay người, hướng về phía quân đội Nhật Nguyệt Đế Quốc, dùng thanh Ma Thần Đao dài năm thước chống đỡ trên mặt đất.
Đột nhiên, hắn rên lên một tiếng, hai tia máu bắn ra từ vai trái của hắn gần như cùng một lúc. Khi máu phun lên không trung, liền biến thành hình dạng một thanh đao, điên cuồng lao về phía Hoắc Vũ Hạo.
Một tầng ánh sáng vàng từ trán Hoắc Vũ Hạo bộc phát, bao trùm lấy đao hồn màu máu kia. Không hề có một tiếng động nào phát ra, chỉ thấy đao hồn màu máu kia đã biến mất hoàn toàn vào hư không.
Máu cũng đã ngừng chảy, chỉ để lại một số vệt màu đỏ phía trên băng cực chiến thần giáp. Hoắc Vũ Hạo vẫn đứng vững nơi đó, như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Người tiếp theo!"
Máu không làm cho hắn lộ ra vẻ suy yếu, mà ngược lại còn mang đến cho hắn một loại khí chất hung dữ. Khuôn mặt tái nhợt của hắn không có biểu cảm gì, như thể một vị ma thần giáng lâm vậy.
Sáu, đây đã là trận thứ sáu rồi! Sau sáu trận chiến, ba người của Đế quốc Nhật Nguyệt chết, hai người bị thương, một người bị bắt giữ. Với thực lực tuyệt đối của mình, Hoắc Vũ Hạo đã thắng liên tiếp sáu trận.
Sự thất bại của Thánh Linh Giáo trước đó chưa thực sự khiến Quất Tử bị lay động, nhưng cái chết của Liêu Mộng Khải, thủ lĩnh của Khủng Trảo hồn đạo sư đoàn, lại khiến lòng nàng quặn đau. Đây là một vị hồn đạo sư cấp chín a! Sẽ phải mất hàng chục năm trời, mới có thể bồi dưỡng ra được một nhân tài như vậy, mỗi người trong số bọn hắn chắc chắn đều là tài nguyên chiến lược quý giá nhất của Đế quốc Nhật Nguyệt.
Quất Tử lúc này đã phần nào hiểu được mục đích của Hoắc Vũ Hạo khi đưa ra lời thách đấu một chọi mười này. Mục đích của hắn không chỉ là ép Đế quốc Nhật Nguyệt rút lui, mà còn làm suy yếu thực lực của Đế quốc Nhật Nguyệt, đồng thời mài giũa thực lực của chính bản thân mình.
Thánh Linh Giáo không thể bị Quất Tử khống chế, nhưng cũng là một thế lực thuộc về Nhật Nguyệt Đế Quốc! Đối mặt với sự công kích của Hoắc Vũ Hạo, Thánh Linh Giáo đã bị tổn thất nặng nề. Và người tiếp theo phải hứng chịu tổn thất này chính là các hồn đạo sư. Nhật Nguyệt đế quốc mặc dù có không ít hồn đạo sư cấp chín, nhưng số lượng vẫn là có hạn! Bao gồm một số người mới thăng cấp trong những năm gần đây, thì Nhật Nguyệt Đế Quốc chỉ có không có quá hai mươi hồn đạo sư cấp chín, mà trong số bọn hắn, trước giờ bị đám người Hoắc Vũ Hạo giết chết, cũng không chỉ có một vị.
Một nguyên nhân khác khiến Quất Tử đau khổ, đương nhiên là vết thương trên vai Hoắc Vũ Hạo.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo hô hấp có chút dồn dập, vết thương quả thực rất nghiêm trọng. Cú đâm của Liêu Mộng Khải là điều mà trước đó hắn không thể nào đoán ra được. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một kích đánh cược mãnh liệt như vậy.
Công kích của Liêu Mộng Khải, chính là theo đuổi cực hạn sắc bén, mọi thứ đều phát triển theo phương hướng này. Hồn đạo khí vốn dĩ đã sắc bén, còn được khuếch đại dưới tác dụng của đao hồn, đã đạt đến trình độ vô cùng kinh khủng.
Khi Hoắc Vũ Hạo dùng tinh thần cảm nhận, đã biết mình không thể hoàn toàn chống cự được một đao này. Cho nên hắn ngay lập tức khóa kinh mạch trên vai trái bằng băng cực hạn, rồi dùng vai chặn thanh đao kia lại.
Băng Cực Chiến Thần Giáp vẫn có tác dụng phòng ngự nhất định, đao hồn được lại bỏ ít nhất năm phần. Sau khi đao hồn nhập vào cơ thể, nó như thể phát điên, muốn nghiền nát mọi thứ trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, đúng như Liêu Mộng Khải đã mong đợi.
May mắn thay, Hoắc Vũ Hạo sở hữu âm dương hỗ bổ song hồn hạch. Được âm dương hỗ bổ song hồn hạch nuôi dưỡng, cường độ thân thể của Hoắc Vũ Hạo thậm chí có thể sánh ngang với Thú Thần Đế Thiên. Lực lượng của đao hồn không thể xé nát cơ thể hắn thành từng mảnh ngay lập tức được. Dưới tình huống đó, hồn lực dạng xoáy của hắn đã phát huy được tác dụng rất lớn.
Dùng vòng xoáy hồn lực khóa chặt đao hồn, sau đó thông qua việc liên tục xoay tròn, dùng áp lực ép nó đến một vị trí nhất định, ngăn cản nó xâm nhập vào cơ quan quan trọng của cơ thể.
Sở dĩ Hoắc Vũ Hạo đáp xuống đất, là vì lúc đó hắn thực sự không thể khống chế được cơ thể mình nữa.
Cuối cùng, nhờ vào hồn lực, hắn rốt cuộc cũng đã ép được đao hồn ra khỏi cơ thể. Toàn bộ quá trình thực sự vô cùng nguy hiểm. Nếu không phải đã hoàn thành tu luyện Âm Dương hỗ bổ song hồn hạch, thì đây chắc chắn là trọng thương chí mạng rồi, hắn cũng sẽ trực tiếp bỏ mạng.
Tuy nhiên, trong họa có phúc. Thời điểm bị trọng thương, Hoắc Vũ Hạo lại càng cảm nhận được tác dụng của âm dương hỗ bổ song hồn hạch, cũng như các loại tác dụng khống chế thần kỳ của nó.
Mức độ tiêu hao từ việc thi triển Long Vu Tập Vũ Đao Pháp, cùng với những vết thương trên cơ thể khiến Hoắc Vũ Hạo có chút kiệt sức, khó lòng chống đỡ. Trong cơ thể hắn chỉ còn lại không đến hai thành hồn lực, thân thể cũng đã chịu tổn thương không nhỏ. Thế nhưng hắn chỉ lạnh lùng đứng một chỗ, cũng đủ khiến cho các cường giả của Nhật Nguyệt Đế Quốc đều bị áp chế rồi.
Hoắc Vũ Hạo liều mạng thôi động âm dương hỗ bổ song hồn hạch, dốc hết sức khôi phục hồn lực. Đương nhiên hắn sẽ tiếp tục khiêu chiến, hắn vẫn còn tinh thần lực cường đại, hơn nữa còn có...