Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 1169: Thú thần thụ thương, Thánh Linh biển máu (2)

Hoắc Vũ Hạo, Huyền lão cùng những người khác xem xong một màn này, mới thở phào nhẹ nhõm. Thú Thần cuối cùng cũng đi rồi, ít nhất tạm thời sẽ không uy hiếp đến sự an nguy của Hoắc Vũ Hạo nữa.

Hoắc Vũ Hạo nhấc giáp che mặt của Băng Cực Chiến Thần Giáp lên, lúc này Huyền lão mới nhìn thấy, sắc mặt hắn giờ đã tái nhợt rồi.

"Ọc!" Hoắc Vũ Hạo phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lảo đảo, nhờ có Huyền lão một bên đỡ lấy mới miễn cưỡng không ngã xuống đất.

"Chúng ta trở về trước đã." Huyền lão một tay đỡ lấy Hoắc Vũ Hạo, phát động hồn lực, hướng về Sử Lai Khắc thành. Ngôn Thiểu Triết và những người khác cũng theo sát phía sau.

Trận chiến vừa rồi thực sự quá gay cấn. Đồng thời, cũng để bọn hắn chân chính chứng kiến thực lực đáng sợ của quân đội Nhật Nguyệt Đế Quốc.

Ngay cả một người có tu vi đỉnh cao như Thú Thần Đế Thiên, cũng phải chịu thiệt khi đối mặt với hồn đạo khí công kích liên kết. Hơn nữa, ở Nhật Nguyệt Đế Quốc còn có Thánh Linh Giáo, Thánh Linh Giáo vậy mà có thể làm bị thương Thú Thần, buộc hắn phải rút lui.

Trước đó Hoắc Vũ Hạo đột phá thành công hồn hạch thứ hai, lòng mọi người còn chưa kịp hưng phấn, lúc này lại trở nên nặng nề hơn trước rồi.

Huyền lão trực tiếp đưa Hoắc Vũ Hạo trở lại Hải Thần Các. Khi đến trước Hoàng Kim Thụ, Hoắc Vũ Hạo theo thói quen quỳ rạp xuống đất, bái lạy.

"Lão sư, cảm tạ người giúp đỡ, ta cuối cùng cũng đột phá, hoàn thành hồn hạch thứ hai. Người yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ thật tốt Sử Lai Khắc, quyết không để Nhật Nguyệt đế quốc phá hủy học viện."

Huyền lão đứng bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, quay đầu nhìn đi nơi khác. Tất nhiên hắn biết, Mục lão giờ đây đã không thể nghe thấy thanh âm của Hoắc Vũ Hạo nữa rồi. Nhưng hắn làm sao có thể nhẫn tâm nói cho Hoắc Vũ Hạo biết sự thật được chứ?

Sau khi Hoắc Vũ Hạo hành lễ xong, hắn cùng Huyền lão trở lại bên trong Hải Thần

Các.

"Ngươi thế nào rồi?" Huyền lão hỏi. Hoắc Vũ Hạo hiện tại cũng đã có hồn hạch thứ hai, nhưng phương pháp tu luyện hoàn toàn khác với hắn. Ngay cả Huyền lão cũng không thể thông qua hồn lực, kiểm tra tình trạng thể chất của hắn được nữa.

Hoắc Vũ Hạo nói: "Ta không sao, chỉ là cơ thể có đôi chút chấn động do phải đối kháng với một kích trước đó của Thú Thần. Tuy nhiên, năng lực tự chữa lành của cơ thể ta dường như đã mạnh hơn trước rất nhiều, hẳn là sẽ hồi phục sớm thôi."

Huyền lão gật đầu, nói: "Vậy thì tốt. Chúc mừng ngươi, Vũ Hạo, ngươi cuối cùng cũng thành công có được hồn hạch thứ hai, hơn nữa còn là âm dương hỗ bổ hồn hạch thứ hai. Ta tin rằng không bao lâu nữa ngươi sẽ có thể vượt qua ta, trở thành đệ nhất cường giả của học viện chúng ta, thậm chí có thực lực để khiêu chiến Thú Thần. Đế Thiên hẳn là cũng cảm nhận được ngươi sắp đột phá, cho nên mới tới gây phiền toái, may là mọi chuyện đã qua, chỉ sợ Thú Thần lần này cũng gặp không ít rắc rối, vừa rồi ta nhìn thấy một đám Tà Hồn Sư đi về hướng Tinh Lâm Đại Sâm Lâm, Đế Thiên nhất định đã trọng thương rồi, nên bọn hắn mới dám đi săn giết Đế Thiên như vậy.”

Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo hiện lên một tia cười lạnh: "Đám tà hồn sư đó quả thật không biết tự lượng sức, lại dám nghĩ đến việc săn giết thú thần."

Huyền lão gật đầu đồng tình, nói: “Tinh Đấu Đại Sâm Lâm không chỉ có mỗi Đế Thiên, còn có những cường giả khác như Phỉ Thúy Thiên Nga, Hùng Quân, Vạn Yêu Vương. Đám tà hồn sư này không dễ đạt được mục đích đâu."

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói: "Bích Cơ tiền bối cùng những người khác chưa chắc có thể ngăn cản được đám tà hồn sư này. Lực lượng mà bọn chúng điều động vừa rồi, nhất định là nhờ việc hấp thụ linh hồn của những binh lính đã chết trong lần va chạm giữa ta và Đế Thiên. Nhờ đó mới có thể khiến Đế Thiên bị trọng thương. Với thực lực của bọn hắn, ít nhất cũng có vài tên tà hồn sư cấp bậc Siêu Cấp Đấu La. Tuy nhiên, bọn hắn có lẽ không ngờ rằng vết thương của Thú Thần, thực ra lại không nghiêm trọng như bọn hắn tưởng

tượng.”

“Ồ?” Hiên lão kinh ngạc nhìn Hoắc Vũ Hạo, “Không nghiêm trọng sao? Nhưng sao ta lại cảm thấy một kích kia rất đáng sợ mà.”

Hoắc Vũ Hạo nói: "Đúng là rất đáng sợ. Một kích kia chứa đầy oán khí do hàng vạn oán linh cùng thiêu đốt linh hồn tạo ra, có sức tàn phá cực kỳ lớn. Tuy nhiên, Đế Thiên cũng sở hữu âm dương hòa hợp song hồn hạch. Với song hồn hạch này, rất khó để hắn bị trọng thương.”

Huyền lão tò mò hỏi: “Mau nói cho ta biết đi, âm dương hòa hợp song hồn hạch của các ngươi rốt cuộc có điểm nào kỳ diệu?”

Hoắc Vũ Hạo đáp: "Sau khi hình thành âm dương hòa hợp song hồn hạch, lực lượng của hai hồn hạch sẽ hòa quyện với nhau, hay nói cách khác, sau khi chúng va chạm với nhau, lực lượng của bản thân sẽ được kết hợp lại, tẩy lễ, hội tụ, khiến cho hồn lực của bản thân ta mang đầy đủ đặc tính của cả tinh thần lực lẫn băng cực hạn. Đồng thời, hồn lực mới được tạo ra cũng trở thành một cơn lốc xoáy. Hồn lực hình xoáy này chính là sự kết

hợp giữ tinh thần lực và hồn lực, có sức tàn phá cực lớn, đồng thời hồn lực sẽ bị đè nén đến cực hạn, ta có thể cảm nhận được, sau khi đột phá, tổng lượng hồn lực của ta ít nhất cũng gấp ba lần khi trước. Hơn nữa, sau khi hồn lực được đè nén lại, lực chiến của ta so với trước đây ít nhất phải mạnh hơn gấp năm lần.”

“Âm dương hỗ bổ sản sinh ra một loại hồn lực hoàn toàn mới, có khả năng kháng cự cực kỳ tốt với bất kỳ ngoại lực nào. Mặc dù oán khí kia rất mạnh, nhưng ta tin rằng với hồn lực âm dương hòa hợp mà Đế Thiên tu luyện nhiều năm, việc giải quyết chúng sẽ không thành vấn đề. Hơn nữa bản thân hắn lấy thuộc tính hắc ám làm chủ, bị thương là không thể tránh khỏi, nhưng vết thương tuyệt đối không nghiêm trọng như đám tà hồn sư kia tưởng

tượng. Đám tà hồn sư này dám xâm nhập vào Tinh Đấu đại sâm lâm, ở trong địa bàn của Thú Thần để đối phó với Thú Thần. Tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt."

Nghe Hoắc Vũ Hạo nói như vậy, Huyền lão không khỏi hít sâu một hơi, đúng vậy, đem thực lực của hồn sư đi gây rối với Thú Thần, quả thực chẳng khác gì bọ ngựa đá xe cả!

Mặc dù cùng với sự phát triển của hồn đạo khí, địa vị của các hồn đạo sư cũng không ngừng được nâng cao, thậm chí trong tương lai còn phát triển theo hướng thay thế các hồn sư. Nhưng với những cường giả chân chính, vẫn như cũ đứng trên đỉnh của kim tự tháp.

Ví dụ như Thú Thần, cho dù phải đối mặt với bao nhiêu hồn đạo sư, nếu Thú Thần nhất quyết muốn chạy trốn thì chẳng một ai có thể giữ được hắn lại. Mà khi hắn thực sự dùng toàn lực công kích, chắc chắn sẽ đáng sợ hơn bất cứ hồn đạo sư đoàn nào.

Nghĩ tới Hồn Đạo Sư Đoàn, Hoắc Vũ Hạo không khỏi nhớ đến Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư Đoàn mà hắn từng có duyên gặp qua, đó quả thật là một thế lực đáng sợ. Nếu bọn hắn trực tiếp chạm trán với Thú Thần, liệu có thể đánh chết được Thú Thần không? Mà tương lai nếu muốn tranh đấu với Đế quốc Nhật Nguyệt, sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với quân đoàn hùng mạnh nhất thế giới này.

Huyền lão nói: “Vũ Hạo, đừng nhiều lời nữa, mau mau chữa trị vết thương của ngươi đi, ta sẽ hộ pháp cho ngươi. Ngươi vừa mới đột phá, còn phải củng cố thực lực hiện tại đã, nếu có Vũ Đồng ở đây thì tốt quá. Ngươi đã đột phá rồi, nếu như hai người các ngươi liên thủ với nhau, nói không chừng có thể đối kháng với Đế Thiên."

Hoắc Vũ Hạo cười khổ, lắc đầu nói: "Sau lần đột phá này của ta, e rằng việc dung hợp võ hồn cùng Vũ Đồng sẽ có vấn đề. Bản chất hồn lực của ta đã trải qua biến hóa kinh thiên động địa, chỉ sợ không thể dung hợp với hồn lực của nàng nữa. Nhưng võ hồn dung hợp kỹ của bọn ta vẫn có thể sử dụng được. Có nàng ở đây, đại khái thì bọn ta vẫn có năng lực tự bảo vệ mình.”

"Nha đầu Vũ Đồng này đang làm gì vậy? Tại sao thời điểm quan trọng như thế này, nàng lại không ở bên cạnh ngươi?" Huyền lão hỏi.

Hoắc Vũ Hạo nói: "Huyền lão, ta cũng không giấu gì người, ta để cho nàng qua Đấu Linh đế quốc bên kia rồi. Hi vọng nàng có thể thuyết phục cường giả của Đấu Linh đế quốc, không phái đại quân đến Sử Lai Khắc thành bên này."

Huyền lão cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà chỉ thở dài một tiếng, nói: "Vũ Hạo, ngươi có biết nếu để mọi người biết chuyện này, sẽ xảy ra hậu quả gì không?"

Hoắc Vũ Hạo cúi đầu, nói: “Ta biết đây là một cái bẫy, chỉ hy vọng bọn hắn không nhúng tay vào. Nhưng ta kỳ thực cũng hiểu, đây chỉ là nỗ lực của một người mà thôi, Đấu Linh đế quốc cùng Tinh La đế quốc sẽ rất khó có thể bỏ qua cơ hội hợp sức với chúng ta, đối kháng Nhật Nguyệt đế quốc lần này, nhưng một khi bọn hắn nhúng tay vào, ta sợ..."

Huyền lão nhẹ nhàng thở dài: “Mặc dù lời nói của Vũ Đồng ngày hôm ấy có chút chủ quan, nhưng ta vẫn thấy khả năng rất cao đúng là như vậy.

Tuy nhiên, ngươi nên hiểu rằng, dù khả năng này có lớn đến đâu, cũng không thể đưa học viện vào tình thế mạo hiểm được. Bởi vì chúng ta không được phép thất bại, lúc này chúng ta buộc phải ích kỷ, đặt căn cơ vạn năm của học viện lên hàng đầu.”

“Trận chiến hôm nay do ngươi phát động, tuy đã gây ra tổn thất nặng nề cho Nhật Nguyệt Đế Quốc. Nhưng đồng thời, cũng để cho chúng ta nhìn thấy được sự kinh khủng chân chính của đội quân này. Cho dù là một cường giả đỉnh cấp như Thú Thần cũng phải cố gắng né tránh, huống chi là chúng ta. Nếu thực sự giao tranh, ngươi nghĩ chúng ta có bao nhiêu cơ hội chiến thắng đây?"

Hoắc Vũ Hạo gật đầu: "Ta hiểu người cũng rất khó xử, cho nên chỉ có thể cố gắng làm hết sức, sau đó liền bế quan, nỗ lực đột phá. Ta hy vọng với thực lực của bản thân, có thể tạo thành uy hiếp nhất định đối với Đế quốc Nhật Nguyệt. Huyền lão, sau khi vết thương của ta bình phục, ta muốn đi một chuyến đến quân doanh Nhật Nguyệt Đế quốc.”

Huyền lão ánh mắt khẽ động: "Được rồi, ngươi đi đi. Hiện tại cũng coi như là thời cơ thích hợp.” Hắn cũng không có hỏi Hoắc Vũ Hạo muốn làm gì, lần trước nghe Đường Vũ Đồng nói xong, hắn cũng mơ hồ hiểu được giữa Vũ Hạo và chiến thần đế hậu dường như có một số mối quan hệ khó nói rõ. Mà hiện tại đám Tà Hồn Sư bên kia đều đã đi đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đây chính là cơ hội tốt nhất.

Huyền lão đích thân đưa Hoắc Vũ Hạo về phòng của mình tại Hải Thần Các, đồng thời sai người đến Đường Môn, báo với mọi người trong Đường Môn rằng Hoắc Vũ Hạo bây giờ đã ổn.

Khoanh chân ngồi xếp bằng xuống, nội tâm Hoắc Vũ Hạo dần bình tĩnh lại, trong tâm trí, cảm giác khi hắn va chạm với Đế Thiên không ngừng được tái hiện.

Một kích kia, Thú Thần quả thật đã gần như vận dụng toàn lực. Lực lượng hắc ám của hắn tuy không quá đáng sợ, nhưng khi kết hợp với lực lượng không gian, liền trở nên vô cùng cường đại.

Trong cơ thể, hai hồn hạch âm dương hòa hợp bắt đầu vận hành, bên trong kinh mạch, từng cụm hồn lực hình xoáy nước bé nhỏ dần dần chảy xuôi, kỳ lạ khó tả thành lời.

Mặc dù trước đó Hoắc Vũ Hạo đã nhận phải một số chấn thương, nhưng nhờ có sự tồn tại của Băng Cực Chiến Thần Giáp, vết thương cũng không quá nghiêm trọng. Hơn nữa, hắn đã hấp thu hoàn toàn long đan, cường độ thân thể sớm đã không còn nằm trong phạm trù nhân loại nữa rồi.

Vòng xoáy hồn lực kết hợp giữa tinh thần và băng cực hạn, dưới sự khống chế của hắn, liên tục vận hành theo lộ tuyến Huyền Thiên Công, sau mấy chu kỳ, vết thương trên cơ thể hắn đã được chữa lành.

Mặc dù quá trình tu luyện hồn hạch thứ hai bằng phương pháp âm dương hỗ bổ cực kỳ khó khăn, nhưng một khi thành công, hiệu quả lại vô cùng cường đại.

Bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng không thể đo lường được tổng lượng hồn lực mà hắn hiện tại có thể khống chế. Nhưng lúc này, cho dù không có Đường Vũ Đồng, hắn vẫn có đủ tự tin để đối mặt với cường giả cấp bậc ngang hàng Ngôn Thiểu Triết trong tình huống một chọi một.

Âm dương hỗ hổ, hồn hạch thứ hai cho hắn năng lực hồi phục vượt xa Phong Hào Đấu La, hoặc thậm chí là Siêu Cấp Đấu La chỉ có một hồn hạch. Dù là cường độ hay tính dẻo dai của hồn lực, hơn nữa hồn lực của hắn còn mang song thuộc tính, đây đều là những ưu thế cực lớn.

Hồn lực của Đế Thiên cũng là song thuộc tính, nhưng song thuộc tính của hắn là sự kết hợp giữa lực lượng hắc ám và không gian, trong đó lực lượng không gian không phải là sức mạnh của bản thân hắn, mà là sự tích lũy không ngừng nghỉ trong hàng chục vạn năm, cũng chính là sự lĩnh ngộ của hắn về Không gian chi lực. Sau đó hợp nhất nó với lực lượng hắc ám của riêng mình. Rồi sử dụng không gian chi lực để thay thế cho tinh thần lực không quá cường đại của bản thân. Bằng cách này, hồn lực của Đế Thiên, trên thực tế tương đương với sự dung hợp của ba loại thuộc tính, tuy nhiên lực lượng tinh thần lại yếu hơn đôi chút.

Hoắc Vũ Hạo biết mình còn một chặng đường dài phải đi. Có được hồn hạch thứ hai tương đương với việc mở ra một cánh cửa lớn, nhưng đằng sau cánh cửa này lại có thêm một thế giới càng đặc sắc hơn.

Hắn chỉ mới bắt đầu nắm vững sự tinh thâm của Băng Cực Chiến Thần Giáp, còn đối với Thần Lộ Đao mà nói, hắn chỉ vừa chạm đến góc cạnh mà thôi.

Thần Lộ đao thế nhưng là thần khí chân chính a! Hôm nay khi nhận một kiếm xuyên không gian của Đế Thiên, Thần Lộ Đao đã giúp hắn triệt tiêu phần lớn lực lượng, nếu không, ít nhất hắn cũng bị trọng thương rồi. Tuy nhiên, cũng chỉ là trọng thương mà thôi, Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được, Đế Thiên đối với mình hoàn toàn không có sát ý.

Hắn đương nhiên sẽ không cảm tạ Thú Thần vì điều này, hắn biết rất rõ vì sao Thú Thần không muốn giết hắn.

Màn đêm buông xuống, Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng duỗi người, từ trên giường nhảy xuống đất. Khi duỗi lưng, toàn thân tản mát ra một loại khí tức cường đại, giống như một con cự long vậy, ngay cả khí tức của hoàng kim thụ cũng không thể che đậy hoàn toàn luồng khí huyết chi lực mãnh liệt này.

Sau khi hoàn thành tu luyện hồn hạch thứ hai, Hoắc Vũ Hạo đã chính thức tiến vào ngôi đền của các cường giả, thậm chí tại Học viện Sử Lai Khắc, một nơi có đông đảo cường giả, cũng vẫn là như vậy.

Hít vào bằng mũi, rồi lại thở ra bằng miệng, không khí lưu thông bên trong cơ thể, khi thở ra lần nữa, không khí lại xuất hiện hình xoáy. Mặc dù không có hồn lực phát ra, nhưng Hoắc Vũ Hạo lúc này cảm giác như bản thân có thể khống chế được hết thảy.

Sau trận chiến với Đế Thiên, cùng những cảm ngộ có được thông qua tu luyện, hắn cơ bản đã làm chủ được tình trạng thể chất hiện tại của bản thân rồi.

Xét theo cảnh giới hồn lực, hồn lực hiện tại của hắn hẳn là ở cấp chín mươi hai. Tổng lượng hồn lực thực tế xấp xỉ tương đương với cảnh giới Siêu Cấp Đấu La cấp chín mươi sáu. Điểm khác biệt là hồn lực của hắn có song thuộc tính, được hình thành thông qua âm dương hòa hợp. Đồng thời, hồn lực của hắn còn có tốc độ hồi phục rất cao, tính dẻo dai cũng càng mạnh hơn, cộng thêm việc hắn sở hữu song sinh võ hồn, cho dù đối mặt với siêu cấp Đấu La cấp chín mươi bảy, riêng về phương diện hồn lực, hắn sẽ không rơi vào thế hạ phong. Còn nếu gặp phải những cường giả như Hắc Ám Thánh Long, Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao, đánh thì chắc chắn vẫn đánh không lại, nhưng ít nhất vẫn có sức phản kháng nhất định.

Ý niệm khẽ lay động, hắn đã hòa vào bầu trời đêm, căn bản không cần tận lực thi triển hồn kỹ.

Đây rõ ràng là năng lực thuộc cấp bậc Siêu Cấp Đấu La, sau khi trở thành Siêu Cấp Đấu La, hồn kỹ của bản thân sẽ hoàn toàn dung hợp với cơ thể, ý niệm xuất hiện, hồn kỹ tự nhiên sẽ được thi triển theo, không cần phải cố ý phóng thích võ hồn hay kích hoạt hồn hoàn. Tốc độ vừa mạnh hơn, uy lực lại càng lớn hơn.

Bay ra khỏi Hải Thần Các, Hoắc Vũ Hạo phóng người, bay thẳng lên không trung, biến mất chỉ trong chớp mắt.

Huyền lão đang ngồi lặng lẽ trong phòng, bất chợt mở mắt ra, trong ánh mắt toát lên một tia nhẹ nhõm. Mục lão, ngươi đã có người kế nghiệp rồi.

Có lẽ bởi vì trận chiến ban sáng đã xua tan một lượng lớn mây mù, nên đêm nay cảnh trời thật thông thoáng, tuyệt mỹ.

Từng chấm tinh tọa treo trên không trung, hệt như những viên kim cương sáng lấp lánh được khảm trên nền nhung xanh đậm, hết sức động lòng người. Trăng sáng nhô lên cao, khiến cho màn đêm không còn quá ảm đạm, cũng dễ dàng nhìn được xa hơn.

Hoắc Vũ Hạo bay lướt đi trên không trung, nhưng cảm giác của hắn lại hoàn toàn khác so với trước đây.

Sau khi có được hồn hạch thứ hai, mọi thứ dường như đều phát sinh biến hóa, không chỉ tu vi của hắn, mà cả nhận thức, tinh thần lực, thậm chí cả cảm ngộ đối với thế giới cũng đều trở nên khác biệt.

Nếu như cảnh giới của hắn vốn là nhập vi, thì bây giờ có thể gọi là bao la vạn tượng, dù ở trong hoàn cảnh nào, hắn cũng có cảm giác mọi thứ xung quanh đều nằm trong lòng bàn tay.

Cảm giác này vừa kỳ lạ vừa mỹ diệu, bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng không thể giải thích được nguyên do tại sao. Hắn chỉ cảm thấy, ngay cả những hạt vật chất nhỏ nhất trong không khí, cũng đều nằm trong tầm khống chế của hắn, và sẽ theo ý niệm của hắn mà phát sinh biến hóa.

Toàn bộ thế giới này đối với hắn đều đã trở nên đa chiều, sau khi có được hồn hạch thứ hai, hắn cuối cùng cũng có được một ít cảm ngộ về khái niệm không gian. Tuy rằng để đạt đến trình độ của thú thần thì vẫn còn xa vời, nhưng nếu tiếp tục lĩnh ngộ ở trạng thái này, hắn tin chắc bản thân sẽ có thể cảm thụ được sâu sắc hơn, dần dần hiểu được sự tinh thâm của không gian.

Dường như việc phi hành không còn cần dựa vào hồn lực nữa rồi, hệt như không khí đã trở thành một bộ phận trên cơ thể hắn, khi ý niệm khẽ động, không khí sẽ tự nhiên đẩy cơ thể hắn về phía trước, ngay cả việc thay đổi tốc độ cũng hoàn toàn nằm trong tầm khống chế.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free