Chương 1078: Băng Linh quả
Hàn Lập khẽ kêu lên một tiếng, trong lòng chấn động khác thường. Ba tòa cung điện bạch ngọc này, ngoại trừ kích thước khác nhau, kiểu dáng lại y hệt tòa Hư Thiên Điện từng xuất hiện ở Loạn Tinh Hải, một bộ dáng độc nhất vô nhị, cũng dùng mỹ ngọc trắng noãn chế thành, tinh xảo hoa mỹ vô cùng, tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Chỉ là so với Hư Thiên Điện trôi nổi trên không trung ngày đó, ba tòa đại điện này chỉ bằng một phần ba thể tích. Hàn Lập cố nén kinh ngạc trong lòng, ngước nhìn lần nữa, rốt cục xác minh mình không nhìn lầm. Ba tòa đại điện này chắc chắn có liên hệ sâu xa với Hư Thiên Điện, nhưng trên mặt ngoài cửa điện trắng xóa không thấy bảng hiệu gì cả.
Khóe mắt Hàn Lập giật giật, không chút để ý quay sang tu sĩ họ Nhâm hỏi:
"Đây chính là Tiểu Cực Cung? Quả nhiên là nhân gian linh địa, chẳng qua ba tòa đại điện này, tựa hồ có chút cổ xưa, không biết vì sao kiểu dáng lại giống nhau, có lai lịch gì chăng?"
"Đạo hữu nói chính là Hư Linh Điện. Ba tòa đại điện này tồn tại từ ngày bản cung lập phái, nghe nói do tổ sư lập phái cùng vài vị hảo hữu dùng pháp lực lớn lao tu kiến mà thành, có chút thần diệu trong đó." Tu sĩ họ Nhâm liếc nhìn ba tòa đại điện, thuận miệng trả lời.
"Hư Linh Điện?" Hàn Lập thì thào, trong mắt hiện lên một tia quái dị.
"Sao vậy, Hàn huynh cảm thấy hứng thú với chúng sao? Chẳng qua trừ phi có chuyện trọng đại, nếu không ba tòa đại điện này đều phong bế. Chỉ khi quá nửa hội đồng trưởng lão đồng ý, mới có thể mở ra Hư Linh Điện, về phần nguyên do trong đó, xin thứ cho Nhâm mỗ không thể tiết lộ." Tu sĩ họ Nhâm thấy Hàn Lập có vẻ hứng thú với ba tòa đại điện, cười thần bí nói.
Thấy biểu tình của đối phương, Hàn Lập đành cười hắc hắc, không nói thêm gì. Hỏi thêm có thể đụng chạm đến bí mật tông môn của người khác, đó là điều đại kỵ. Hơn nữa, cho dù ba tòa đại điện thực sự có liên hệ sâu xa với Hư Thiên Điện thì có liên quan gì đến hắn chứ? Dù sao bí bảo trọng yếu nhất của Hư Thiên Điện là Hư Thiên Đỉnh đã nằm trong tay hắn rồi.
"Mời Hàn đạo hữu, Bạch Ngưng Các ở bên kia. Xem ra Bạch sư muội rất coi trọng Hàn đạo hữu, nơi này là chỗ sư muội chuyên dùng để chiêu đãi bạn tri kỷ, rất u tĩnh thanh lịch." Tu sĩ họ Nhâm dường như rất rõ chuyện của Bạch Dao Di.
"Thật không! Tại hạ thật sự là thụ sủng nhược kinh!" Hàn Lập mỉm cười. Tu sĩ họ Nhâm cười hắc hắc, dẫn Hàn Lập bay lên hướng một bên vách núi, cuối cùng hạ xuống một tòa lầu các. Các này có ba tầng, mỗi tầng cao hơn mười trượng, kiến trúc dùng gỗ màu xanh biếc dựng thành, phần lớn dựa vào vách núi, phía trên đại môn có mộc bài màu vàng nhạt viết "Bạch Ngưng Các".
Hàn Lập vừa bước chân vào, lập tức có một phụ nhân bạch sam cung kính tiến đến: "Tham kiến Nhâm sư bá! Đây là Hàn tiền bối sao?" Phụ nhân này có khuôn mặt xinh đẹp nho nhã, vừa thấy tu sĩ họ Nhâm cùng Hàn Lập sánh vai đi đến liền ngẩn ra, nhưng lập tức cung kính nói.
"Không sai, Bạch tiên tử ở bên trong sao?" Hàn Lập thong dong hỏi.
"Gia sư vừa chấm dứt bế quan, đang ở trong các ổn cố pháp lực, đặc biệt sai đệ tử nghênh đón Hàn tiền bối, mong tiền bối không phiền lòng!" Mỹ phụ tránh sang một bên, lộ ra phía sau một con đường, nhưng không có ý mời tu sĩ họ Nhâm.
"Nhan sư điệt, ta muốn gặp sư phụ ngươi một chút, có chuyện muốn nói với nàng." Tu sĩ họ Nhâm không khách khí mở miệng.
"Nhâm sư bá, điều này sư điệt khó xử. Người cũng biết, sư phụ đã sớm phân phó, không muốn gặp lại sư bá. Lần trước Cung sư muội đưa sư bá vào gặp sư phụ, sau đó đã bị nghiêm trị." Mỹ phụ không ngạc nhiên, nhưng nghe vậy lại cười khổ, thần tình khó xử.
"Lần này không giống lần trước, ta chỉ là bồi Hàn huynh tới, sư phụ ngươi ngay cả Hàn huynh cũng không muốn gặp mặt sao?" Tu sĩ họ Nhâm đỏ mặt, nhãn châu xoay động, dày mặt lôi cả Hàn Lập vào.
Hàn Lập nghe vậy ngẩn ra, khóe miệng khẽ nhếch, không nói gì.
"Việc này..." Mỹ phụ lộ vẻ do dự. "Nhan Nhi, con để Nhâm Bích sư bá vào đi, ta sẽ gặp hắn sau." Thanh âm nữ tử dễ nghe từ lầu các truyền ra, chính là tiếng của Bạch Dao Di.
"Vâng ạ! Nhâm sư bá, mời người vào." Mỹ phụ thần sắc hơi đổi, thân hình lui về phía sau vài bước, không che trước mặt Nhâm Bích nữa.
Tu sĩ họ Nhâm nghe Bạch Dao Di truyền thanh, trên mặt lộ ra vài phần kinh hỉ, môi khẽ nhúc nhích truyền thanh trả lời. Hắn định sẽ truyền thanh nói chuyện với Bạch Dao Di ở bên ngoài lầu các.
"Nhâm Bích sư huynh, có lời gì hãy vào trong các nói, để Hàn đạo hữu chờ bên ngoài như vậy, không sợ người ta hiểu lầm Tiểu Cực Cung chúng ta thất lễ sao?" Bạch Dao Di nói khinh đạm, không kiêng kị Hàn Lập đang ở đây.
Hàn Lập nghe vậy sờ cằm, chỉ cười không nói.
"Như vậy là tại hạ sơ sót, Hàn huynh, chúng ta vào rồi nói sau." Tu sĩ họ Nhâm sửng sốt, lập tức xấu hổ quay sang Hàn Lập nói. "Không sao! Nhâm huynh không cần khách khí!"
Hàn Lập cười tủm tỉm trả lời. Giờ hắn đã hiểu ra, vì sao vừa nghe mình đến bái phỏng Bạch Dao Di, người này lại hồ hởi nhiệt tình như vậy, xem ra hẳn là có tình ý với nàng, điều này khiến Hàn Lập nhìn thấu hơn phân nửa tâm địa đ���i phương. Dưới sự hướng dẫn của mỹ phụ, hai người vào chỗ ngồi trong Bạch Ngưng Các.
Tầng lầu không quá lớn, chỉ dài hơn hai mươi trượng, trải rộng theo bốn phương, một bộ bàn ghế đơn giản đặt ở giữa, trong góc có một tiểu đỉnh màu vàng nhạt mà Hàn Lập không biết là gì, nhỏ bằng nắm tay nhưng phát ra mùi thơm u tĩnh, khiến linh khí trong lầu các dạt dào, khiến Hàn Lập không khỏi hiếu kỳ chiêm ngưỡng.
Bạch Dao Di chưa xuống lầu, nhưng đã phân phó Hàn Lập và Nhâm Bích ngồi xuống ghế trúc, tiếng xin lỗi của nàng từ trên lầu truyền xuống: "Hàn huynh chịu khó chờ một chút, công pháp thiếp thân khá đặc thù, đợi vận công xong mới có thể xuống lầu tiếp chuyện. Hàn đạo hữu cứ thưởng thức đặc sản Băng Linh Quả của Tiểu Cực Cung chúng ta."
Lời vừa dứt, mỹ phụ đã chuẩn bị sẵn, lập tức vỗ tay nhẹ nhàng. Bên ngoài lầu các có hai bạch sam nữ tử đi tới, hai tay cung kính nâng một mộc bàn màu son, trên đựng một chuỗi quả mọng trong suốt lớn bằng ngón cái, mượt mà động lòng người, phảng phất như hạt trân châu. Đặt mộc bàn lên bàn trúc xong, nhị nữ nhu thuận lui ra ngoài.
"Băng Linh Quả là đặc sản chỉ Tiểu Cực Cung chúng ta mới có. Trưởng lão trong cung như ta, mỗi năm cũng được chia không đến mấy chuỗi. Quả này ngon ngọt, hơn nữa chứa đựng băng hàn linh lực cực kỳ tinh thuần. Nếu tu sĩ tu luyện công pháp thuộc tính băng thường xuyên dùng, sẽ có ích lợi không nhỏ cho tu vi." Nhâm Bích nhìn quả, giải thích cho Hàn Lập, rồi cầm một quả cho vào miệng nhấm nuốt.
Đối phương đã vậy, Hàn Lập tự nhiên không khách khí, cũng lấy một quả cho vào miệng. Vừa cắn, một đoàn băng hàn chi khí ở trong miệng xuất động không ngừng, đích thật là băng hàn linh lực tinh thuần. Hàn Lập tuy không tu luyện công pháp thuộc tính băng, nhưng mang Tử La Cực Hỏa và Thái Âm Chân Hỏa hai loại cực hàn chi diễm, tự nhi��n không để chút hàn khí vào mắt, đoàn linh lực vừa vào cổ họng đã bị hấp thu không còn. Hắn lại hứng thú cầm lấy, cắn thêm một quả.
Nhâm Bích luôn để ý Hàn Lập, thấy cảnh này, sắc mặt khẽ biến. Băng Linh Quả danh khí không nhỏ, sau khi ăn vào có ích lợi cho tu sĩ, nhưng nếu tu sĩ không tu luyện băng hỏa hai loại thuộc tính công pháp, phải có quá trình chuyển hóa hàn lực. Nếu mạo muội nuốt vào, hàn dịch sẽ làm tổn thương thận tạng. Nhưng Hàn Lập trước mắt, linh lực phát ra rõ ràng là thuần túy mộc thuộc tính, lại không chút do dự nuốt vào quả này, thật ngoài ý nghĩ. Liên tiếp ăn hai quả Băng Linh Quả, dù là hắn tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, cũng không dám làm vậy.
Khi vị trưởng lão Tiểu Cực Cung đang âm thầm kinh ngạc, trên lầu các có tiếng bước chân, một bạch sam nữ tử mi thanh mục tú, từ trên thang lầu tao nhã đi xuống. Hàn Lập nheo mắt, đứng lên, vui vẻ cười nói: "Bạch tiên tử, từ lúc chia tay đã nhiều năm rồi chưa gặp lại!"
"Bạch sư muội, muội rốt cục cũng gặp ta." Nhâm Bích cũng mừng rỡ đứng dậy nói.
"Ngày đó từ biệt, đã biết Hàn huynh sẽ không vô cớ hẹn gặp. Từ mấy năm trước, ta tĩnh tu trong cung chờ đạo hữu đến. Đạo hữu hôm nay mới đến, vượt quá dự đoán của thiếp thân. Về phần Nhâm sư huynh, lần này không phải vì Hàn huynh, sư muội thật sự không muốn nói chuyện gì với sư huynh." Bạch Dao Di cười khanh khách với Hàn Lập, nhưng quay sang Nhâm Bích, mặt nghiêm lại, thanh âm có phần đông cứng.
"Ta đã tìm được biện pháp giải quyết rồi, nhất định sẽ không để sư muội thất vọng." Nhâm Bích vội vàng nói không đầu không đuôi.
"Tìm được biện pháp giải quyết rồi? Việc này để sau hãy bàn. Hàn đạo hữu đường xa đến, việc này tạm gác lại." Bạch Dao Di lắc đầu.
"Vậy cũng tốt, sau này vi huynh sẽ tìm cơ hội nói tỉ mỉ với sư muội. Hiện tại gặp được mu���i, vi huynh đã rất vui mừng." Nhâm Bích nghe vậy ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu ra, cười bồi nói. Bạch Dao Di không đổi sắc mặt, chỉ gật đầu, ngồi xuống ghế chủ tọa, Hàn Lập và Nhâm Bích cũng ngồi xuống.
"Bạch tiên tử tu vi so với mười năm trước, tiến bộ không ít!" Đánh giá Bạch Dao Di vài lần, Hàn Lập mỉm cười nói.
"Hàn huynh thật sự là nói đùa, riêng luận thần thông, hai thiếp thân gộp lại cũng thua xa đạo hữu." Bạch Dao Di thản nhiên tươi cười trả lời. Biểu hiện của Hàn Lập ngày đó ở Âm Dương Quật và Côn Ngô Sơn, nàng vẫn nhớ như in, nên với Hàn Lập nàng rất trịnh trọng, không dám sơ suất. Nhâm Bích nghe Bạch Dao Di tôn sùng Hàn Lập như vậy, sắc mặt hơi đổi, kinh ngạc đánh giá Hàn Lập lần nữa. Bạch Dao Di tiếp tục nói với Hàn Lập:
"Từ hơn mười năm trước, Hàn huynh đã nhắc với thiếp thân sẽ đến bản cung một chuyến. Vậy lúc trước đạo hữu nói sẽ đến đây hẳn là có mục đ��ch gì?"
"Bạch đạo hữu đã hỏi vậy, Hàn mỗ không giấu giếm, sẽ thật lòng trả lời. Tại hạ đến Tiểu Cực Cung, thật ra có việc muốn thỉnh giáo Bạch tiên tử." Hàn Lập suy nghĩ một lát, cười trả lời.