Giới thiệu
Thường nghe mẫu thân ta rằng: 'Nghèo nuôi con trai, giàu nuôi con gái.' Song đối với huynh muội ta, bất luận nam nữ, người đều áp dụng phương châm thanh bần. Người bảo, đó là cách rèn giũa cốt cách, duy có trải qua khốn khổ, mới mong thành tựu phi phàm. Bởi lẽ ấy, từ thuở ấu thơ cho đến khi khôn lớn, huynh muội ta dẫu không chết đói, song sinh hoạt lại chẳng bằng một chú khuyển của mẫu thân ta nuôi dưỡng. Vào năm ta học lớp tám, bởi vì đói khát cùng cực, ta suýt chút nữa bị một tên nam nhân lớn tuổi thi hành ô uế, chỉ vì một gói mì tôm. Huynh trưởng ta hay biết, liền đánh cho tên kia một trận tơi bời, sau đó bỏ học đi làm thuê để chu cấp cho ta tiếp tục đèn sách. Khi huynh muội ta đã trưởng thành, những lúc khốn khó cần sự tương trợ từ song thân, bọn họ chẳng những không giúp đỡ, mà lại e sợ huynh muội ta ỷ lại, đem gia sản, tiền tài cho họ hàng vay mượn, nói rằng cốt nhục không đáng tin cậy. Song về sau, khi song thân ta, kẻ thì tật nguyền, người thì bệnh nặng triền miên, lại chẳng có một người họ hàng nào đoái hoài thăm nom. Huynh trưởng ta vì chăm sóc bọn họ mà chẳng bao lâu thì mắc bệnh nan y mà qua đời. Còn ta, bởi vì quá uất hận mà tâm thần hoảng loạn, ngã từ trên cầu thang mà vong mạng. Khi ta lần nữa mở mắt tỉnh dậy, thì ra đã trở về năm ta học lớp tám.